Tôi hừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì vừa vùi đầu vừa trả lời khiến giọng nói có chút khàn khàn:
“Đây là nhà của em, làm gì có ai khác tới chứ? Lẽ nào kẻ trộm đột nhập vào phòng cướp bóc sao?”
Nhạc Hằng bị tôi chọc cho cười vui vẻ:
“Cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ tới cái gì vậy? Được rồi, đừng làm ồn nữa, sớm biết Tả Tiêu Ân thích khóc lóc, phàn nàn đến vậy, lúc anh tỏ tình nên nghiêm túc suy nghĩ thêm một chút mới phải.”
“Anh có ý gì vậy? Hối hận rồi sao?”
Tôi ngẩng đầu, đùng đùng nổi giận nhìn anh. Không ngờ Nhạc Hằng còn cười khoái chí hơn:
“Cười gì mà cười? Em đang chất vấn anh đấy! Chất vấn anh!”
“Nhìn em có dáng vẻ đang chất vấn lắm sao? Rõ ràng chỉ là một con mèo nhỏ thích làm nũng lại còn làm bộ vẫy đuôi sói kiêu ngạo à? Được rồi, được rồi, đừng xù lông nữa, anh thích lắm.”
Tôi hừ một tiếng lạnh lùng, quay đầu đi không để cho anh nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Tôi âm thầm gạt bỏ việc bản thân đang tức giận. Tôi nhìn đồng hồ, khẽ hỏi: “Chẳng phải lát nữa anh vẫn còn có việc sao? Khi nào anh đi?”
“Giờ phải đi rồi. Em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung. Anh sẽ mau chóng gọi người giao điện thoại tới.”
Nhạc Hằng đưa tay đặt lên đầu tôi, giống như đang vuốt ve một đứa bé. Tôi cảm thấy không hài lòng cho lắm nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhạc Hằng quả nhiên giữ chữ tín. Ngay tối hôm đó Lý Ninh đã xách một cái túi tới nhà tôi. Vừa vào cửa, anh ta đã vứt chiếc túi lên chiếc bàn uống trà trong phòng khách, rồi ngả lưng nằm trên chiếc ghế sô pha quen thuộc như từ trước tới nay. anh ta còn tiện tay ôm chiếc gối ôm vào lòng mình.
“Tôi nói hai người cũng thật ức hiếp người khác quá rồi. Tôi là ai? Lại bắt tôi đi mua điện thoại giao tới cho cô? Thể hiện ân ái tôi cũng đã gặp, khoe của ta đây tôi cũng đã thấy, nhưng vừa thể hiện ân ái lại vừa khoe của, lại còn mẹ kiếp kiểu cây ngay không sợ chết đứng như các người thì đúng là lần đầu tiên gặp phải đấy.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Ném chiếc gối ôm còn lại trên ghế sô pha về phía anh.
“Anh bớt trò đấy đi, anh thiếu ân ái, thiếu cả tiền sao?”
Lý Ninh chộp lấy cái gối để sang một bên, tiếp tục ôm chiếc gối trong ngực mình, nhếch khóe miệng, rung chân, bộ dạng cực giống côn đồ:
“Không hề thiếu, tôi chỉ phàn nàn một câu giúp các anh em khác vẫn còn đang đau khổ, giãy giụa trên thế gian này thôi.”
Tôi kêu ‘dừng’ một tiếng, quay đầu lại hỏi han anh ta:
“Anh muốn uống gì không? Nước khoáng hay là nước hoa quả? Cũng có cả coca và sữa nữa.”
Lý Ninh ngây ra một hồi rồi lập tức cười một lần nữa:
“Ồ, sao đột nhiên lại trở nên khách khí thế? Xem ra có chuyện cầu cứu tôi phải không? Thôi được, chết cũng phải làm con ma no mà, có bia không?”
Tôi lườm một cái, lấy một lon coca trong tủ lạnh, vứt cho anh ta:
“Anh tưởng quán cơm sao mà còn gọi đồ ăn, không có bia, anh có uống hay không.”
Góc tôi ném vốn hơi lệch một chút, nhưng Lý Ninh vẫn vươn tay túm được một cách mạnh mẽ. Anh ta cười hì hì đặt lon nước sang một bên:
“Thái độ này khiến tôi thoải mái hơn nhiều rồi. Cô ném như vậy, mở ra chắc chắn sẽ phun bọt đầy mặt tôi, đợi lát nữa rồi uống.”
Tôi sờ lên mũi, đi tới phát vào chân anh ta:
“Bỏ chân xuống cho tôi. Anh nằm như vậy khiến tôi không có cả chỗ để ngồi nữa rồi. Nhìn có vẻ cân đối mà không ngờ thể tích lại lớn thế.”
Lý Ninh thu chân lại, nghe thấy vậy thì thưởng cho tôi một ánh mắt hình phi đao:
“Đây gọi là thể tích lớn sao? Con người cô có biết miêu tả không vậy? Đây gọi là chân dài, cơ thể cao được chưa? Được rồi, đừng lải nhải nữa, rốt cuộc có chuyện gì nói đi.”
“Sao anh biết tôi tìm anh có việc vậy?”
Tôi hắng giọng một cái, lập tức ho khan một tiếng rồi thấp giọng hỏi:
“Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chuyện giữa anh và Nhạc Hằng đã tiến hành tới đâu rồi, khi nào thì kết thúc?”
“Vẫn còn sớm lắm. Tên nhóc Nhạc Trí không hề đơn giản. Ngày nào tôi cũng phải đối mặt với sài lang hổ báo, nơm nớp lo lắng việc không để bọn họ phát hiện ra thân phận của mình, rồi lại còn phải giúp đỡ cô. Hiện giờ chỗ Nhạc Hằng còn chèn thêm vào một Hà Uyên Uyên mà việc đếch gì cũng không muốn quá nhiều.”
Lý Ninh vừa nói vừa thở dài:
“Khi nào kết thúc? Tôi cũng muốn biết khi nào thì có thể kết thúc. Mỗi lần khi tôi tưởng nó sắp kết thúc thì mẹ kiếp lại lòi ra một vài việc mới, sau đó lại bắt đầu bận rộn ngày đêm.”
Tôi sửng sốt, lập tức nhẹ giọng nỉ non theo bản năng:
“Bận đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Cô tưởng ai cũng nhàn rỗi như cô hả?” Lý Ninh liếc tôi một cái, nhếch miệng:
“Đừng có mà đang ở trong phúc lại không biết phúc như thế. Tôi đến nằm mơ cũng muốn được như cô ngày nào cũng ở trong nhà ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh thì thôi.”
Tôi xùy cười một tiếng:
“Anh hoàn toàn có thể mà. Tắt điện thoại vứt vào thùng rác, trùm chăn kín đầu mặc kệ ngoài kia ồn ào tới mức nào thì anh cũng có thể mặc sức ngủ. Chuyện to tát đến mấy thì cũng đợi tỉnh dậy rồi nói.”
“Cô được rồi đấy, tới lúc đó xảy ra chuyện gì cô chịu trách nhiệm nhé? Thấy tôi không nghe điện thoại, không ra cửa, nếu Nhạc Hằng tưởng tôi bị Nhạc Trí phát hiện, giết chết rồi làm chậm trễ công việc thì trách nhiệm cô gánh nhé?”
Tôi nhìn anh ta một cách nghiêm túc, rồi nghiêm túc trả lời:
“Trách nhiệm này nặng quá, tôi không gánh nổi. Nếu đã vậy, anh chỉ có thể nhíu mày đi ngủ cho đến khi bị người khác đánh thức thôi.”
Lý Ninh trợn ngược mắt, dựa vào ghế sô pha, bóp bóp chiếc gối ôm trong tay. Tôi đau lòng nhìn món đồ nhỏ bị anh ta vò đi vò lại, mở miệng khẽ nói:
“Nếu anh thích cái gối ôm này thì cầm đi đi.”
Lý Ninh nghe thấy vậy thì thu chiếc gối vào trong lòng mình:
“Đã là đồ của tôi thì tôi không vò nữa, sợ tới lúc đó vò hỏng mất.”
“…”
Mẹ kiếp, có cần phải đối xử một cách quá khác biệt thế không? Coi như nể tình tôi có việc vẫn còn cần anh giúp đỡ mà tôi nhịn câu nói như muốn ói ra này của anh ta.
Lý Ninh ngẩng đầu lộ vẻ mãn nguyện. Tôi nhếch mép cười u ám, giơ tay lên đập bốp vào cái gối, khiến Lý Ninh sợ chết khiếp:
“Làm gì có chuyện ăn hôi một cái gối ôm, nói, tên Nhạc Trí có nhược điểm gì không.”
Tôi biết quá ít người bên cạnh Nhạc Trí, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn mỗi tên Lý Ninh này. Dù gì ông nội này cũng là kẻ nằm vùng bên cạnh cậu ấy, chắc cũng sẽ biết rất rõ tập tính của Nhạc Trí.
Tôi vốn cũng không nghĩ đến chiêu sẽ moi được tin tức gì về Nhạc Trí từ miệng Lý Ninh, chưa từng nghĩ tới việc trời đưa đất đẩy thế nào mà Nhạc Hằng lại kêu anh ta đưa điện thoại tới. Tới rồi mà bỏ qua cho anh thì đến tôi còn cảm thấy quá tiếc khi chính mình làm rớt miếng thịt dê béo trong tay.
Lý Ninh ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Cô hỏi điều này làm gì? Cô đang ở nhà yên ổn, lại không tiếp xúc với Nhạc Trí…nói, cô đang có ý định gì vậy?”
Tôi cười, cái tên Lý Ninh này chơi tròđâm sau lưng Nhạc Trí, chơi tới mức nước nổi gió cuộn, đương nhiên là cầm chắc hai phần cán, ai mà biết được anh rốt cuộc là người của bên nào. Đương nhiên tôi không thể nói cho anh biết sự thật được.
“Các anh đều bận. Một mình tôi ở nhà hưởng phúc, thấy băn khoăn trong lòng lắm. Tôi cũng muốn giúp các anh.”
Nói ra một lý do mà đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin được.
“Tên Nhạc Trí đó nhìn đúng là một kẻ mặt người dạ thú, tôi định đi nằm vùng cùng anh.”
“Cô nghĩ gì vậy? Những chuyện này đàn ông bọn tôi làm là được rồi. Cô ngoan ngoãn ở nhà, cô tưởng nằm vùng dễ lắm sao? Có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào. Nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi ăn nói thế nào với chị La đây?”
Tôi mấp máy môi không nói gì. Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy có chút vui mừng. Lý Ninh nói giống như là chị La dặn dò chứ không phải Nhạc Hằng, chứng tỏ trong lòng anh ta, vị trí của chị La, người bạn gái vẫn cao hơn Nhạc Hằng, ông chủ lớn một chút. Tôi đương nhiên vui mừng thay cho chị ấy.
“Đây là nhà của em, làm gì có ai khác tới chứ? Lẽ nào kẻ trộm đột nhập vào phòng cướp bóc sao?”
Nhạc Hằng bị tôi chọc cho cười vui vẻ:
“Cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ tới cái gì vậy? Được rồi, đừng làm ồn nữa, sớm biết Tả Tiêu Ân thích khóc lóc, phàn nàn đến vậy, lúc anh tỏ tình nên nghiêm túc suy nghĩ thêm một chút mới phải.”
“Anh có ý gì vậy? Hối hận rồi sao?”
Tôi ngẩng đầu, đùng đùng nổi giận nhìn anh. Không ngờ Nhạc Hằng còn cười khoái chí hơn:
“Cười gì mà cười? Em đang chất vấn anh đấy! Chất vấn anh!”
“Nhìn em có dáng vẻ đang chất vấn lắm sao? Rõ ràng chỉ là một con mèo nhỏ thích làm nũng lại còn làm bộ vẫy đuôi sói kiêu ngạo à? Được rồi, được rồi, đừng xù lông nữa, anh thích lắm.”
Tôi hừ một tiếng lạnh lùng, quay đầu đi không để cho anh nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Tôi âm thầm gạt bỏ việc bản thân đang tức giận. Tôi nhìn đồng hồ, khẽ hỏi: “Chẳng phải lát nữa anh vẫn còn có việc sao? Khi nào anh đi?”
“Giờ phải đi rồi. Em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung. Anh sẽ mau chóng gọi người giao điện thoại tới.”
Nhạc Hằng đưa tay đặt lên đầu tôi, giống như đang vuốt ve một đứa bé. Tôi cảm thấy không hài lòng cho lắm nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhạc Hằng quả nhiên giữ chữ tín. Ngay tối hôm đó Lý Ninh đã xách một cái túi tới nhà tôi. Vừa vào cửa, anh ta đã vứt chiếc túi lên chiếc bàn uống trà trong phòng khách, rồi ngả lưng nằm trên chiếc ghế sô pha quen thuộc như từ trước tới nay. anh ta còn tiện tay ôm chiếc gối ôm vào lòng mình.
“Tôi nói hai người cũng thật ức hiếp người khác quá rồi. Tôi là ai? Lại bắt tôi đi mua điện thoại giao tới cho cô? Thể hiện ân ái tôi cũng đã gặp, khoe của ta đây tôi cũng đã thấy, nhưng vừa thể hiện ân ái lại vừa khoe của, lại còn mẹ kiếp kiểu cây ngay không sợ chết đứng như các người thì đúng là lần đầu tiên gặp phải đấy.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Ném chiếc gối ôm còn lại trên ghế sô pha về phía anh.
“Anh bớt trò đấy đi, anh thiếu ân ái, thiếu cả tiền sao?”
Lý Ninh chộp lấy cái gối để sang một bên, tiếp tục ôm chiếc gối trong ngực mình, nhếch khóe miệng, rung chân, bộ dạng cực giống côn đồ:
“Không hề thiếu, tôi chỉ phàn nàn một câu giúp các anh em khác vẫn còn đang đau khổ, giãy giụa trên thế gian này thôi.”
Tôi kêu ‘dừng’ một tiếng, quay đầu lại hỏi han anh ta:
“Anh muốn uống gì không? Nước khoáng hay là nước hoa quả? Cũng có cả coca và sữa nữa.”
Lý Ninh ngây ra một hồi rồi lập tức cười một lần nữa:
“Ồ, sao đột nhiên lại trở nên khách khí thế? Xem ra có chuyện cầu cứu tôi phải không? Thôi được, chết cũng phải làm con ma no mà, có bia không?”
Tôi lườm một cái, lấy một lon coca trong tủ lạnh, vứt cho anh ta:
“Anh tưởng quán cơm sao mà còn gọi đồ ăn, không có bia, anh có uống hay không.”
Góc tôi ném vốn hơi lệch một chút, nhưng Lý Ninh vẫn vươn tay túm được một cách mạnh mẽ. Anh ta cười hì hì đặt lon nước sang một bên:
“Thái độ này khiến tôi thoải mái hơn nhiều rồi. Cô ném như vậy, mở ra chắc chắn sẽ phun bọt đầy mặt tôi, đợi lát nữa rồi uống.”
Tôi sờ lên mũi, đi tới phát vào chân anh ta:
“Bỏ chân xuống cho tôi. Anh nằm như vậy khiến tôi không có cả chỗ để ngồi nữa rồi. Nhìn có vẻ cân đối mà không ngờ thể tích lại lớn thế.”
Lý Ninh thu chân lại, nghe thấy vậy thì thưởng cho tôi một ánh mắt hình phi đao:
“Đây gọi là thể tích lớn sao? Con người cô có biết miêu tả không vậy? Đây gọi là chân dài, cơ thể cao được chưa? Được rồi, đừng lải nhải nữa, rốt cuộc có chuyện gì nói đi.”
“Sao anh biết tôi tìm anh có việc vậy?”
Tôi hắng giọng một cái, lập tức ho khan một tiếng rồi thấp giọng hỏi:
“Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chuyện giữa anh và Nhạc Hằng đã tiến hành tới đâu rồi, khi nào thì kết thúc?”
“Vẫn còn sớm lắm. Tên nhóc Nhạc Trí không hề đơn giản. Ngày nào tôi cũng phải đối mặt với sài lang hổ báo, nơm nớp lo lắng việc không để bọn họ phát hiện ra thân phận của mình, rồi lại còn phải giúp đỡ cô. Hiện giờ chỗ Nhạc Hằng còn chèn thêm vào một Hà Uyên Uyên mà việc đếch gì cũng không muốn quá nhiều.”
Lý Ninh vừa nói vừa thở dài:
“Khi nào kết thúc? Tôi cũng muốn biết khi nào thì có thể kết thúc. Mỗi lần khi tôi tưởng nó sắp kết thúc thì mẹ kiếp lại lòi ra một vài việc mới, sau đó lại bắt đầu bận rộn ngày đêm.”
Tôi sửng sốt, lập tức nhẹ giọng nỉ non theo bản năng:
“Bận đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Cô tưởng ai cũng nhàn rỗi như cô hả?” Lý Ninh liếc tôi một cái, nhếch miệng:
“Đừng có mà đang ở trong phúc lại không biết phúc như thế. Tôi đến nằm mơ cũng muốn được như cô ngày nào cũng ở trong nhà ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh thì thôi.”
Tôi xùy cười một tiếng:
“Anh hoàn toàn có thể mà. Tắt điện thoại vứt vào thùng rác, trùm chăn kín đầu mặc kệ ngoài kia ồn ào tới mức nào thì anh cũng có thể mặc sức ngủ. Chuyện to tát đến mấy thì cũng đợi tỉnh dậy rồi nói.”
“Cô được rồi đấy, tới lúc đó xảy ra chuyện gì cô chịu trách nhiệm nhé? Thấy tôi không nghe điện thoại, không ra cửa, nếu Nhạc Hằng tưởng tôi bị Nhạc Trí phát hiện, giết chết rồi làm chậm trễ công việc thì trách nhiệm cô gánh nhé?”
Tôi nhìn anh ta một cách nghiêm túc, rồi nghiêm túc trả lời:
“Trách nhiệm này nặng quá, tôi không gánh nổi. Nếu đã vậy, anh chỉ có thể nhíu mày đi ngủ cho đến khi bị người khác đánh thức thôi.”
Lý Ninh trợn ngược mắt, dựa vào ghế sô pha, bóp bóp chiếc gối ôm trong tay. Tôi đau lòng nhìn món đồ nhỏ bị anh ta vò đi vò lại, mở miệng khẽ nói:
“Nếu anh thích cái gối ôm này thì cầm đi đi.”
Lý Ninh nghe thấy vậy thì thu chiếc gối vào trong lòng mình:
“Đã là đồ của tôi thì tôi không vò nữa, sợ tới lúc đó vò hỏng mất.”
“…”
Mẹ kiếp, có cần phải đối xử một cách quá khác biệt thế không? Coi như nể tình tôi có việc vẫn còn cần anh giúp đỡ mà tôi nhịn câu nói như muốn ói ra này của anh ta.
Lý Ninh ngẩng đầu lộ vẻ mãn nguyện. Tôi nhếch mép cười u ám, giơ tay lên đập bốp vào cái gối, khiến Lý Ninh sợ chết khiếp:
“Làm gì có chuyện ăn hôi một cái gối ôm, nói, tên Nhạc Trí có nhược điểm gì không.”
Tôi biết quá ít người bên cạnh Nhạc Trí, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn mỗi tên Lý Ninh này. Dù gì ông nội này cũng là kẻ nằm vùng bên cạnh cậu ấy, chắc cũng sẽ biết rất rõ tập tính của Nhạc Trí.
Tôi vốn cũng không nghĩ đến chiêu sẽ moi được tin tức gì về Nhạc Trí từ miệng Lý Ninh, chưa từng nghĩ tới việc trời đưa đất đẩy thế nào mà Nhạc Hằng lại kêu anh ta đưa điện thoại tới. Tới rồi mà bỏ qua cho anh thì đến tôi còn cảm thấy quá tiếc khi chính mình làm rớt miếng thịt dê béo trong tay.
Lý Ninh ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Cô hỏi điều này làm gì? Cô đang ở nhà yên ổn, lại không tiếp xúc với Nhạc Trí…nói, cô đang có ý định gì vậy?”
Tôi cười, cái tên Lý Ninh này chơi tròđâm sau lưng Nhạc Trí, chơi tới mức nước nổi gió cuộn, đương nhiên là cầm chắc hai phần cán, ai mà biết được anh rốt cuộc là người của bên nào. Đương nhiên tôi không thể nói cho anh biết sự thật được.
“Các anh đều bận. Một mình tôi ở nhà hưởng phúc, thấy băn khoăn trong lòng lắm. Tôi cũng muốn giúp các anh.”
Nói ra một lý do mà đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin được.
“Tên Nhạc Trí đó nhìn đúng là một kẻ mặt người dạ thú, tôi định đi nằm vùng cùng anh.”
“Cô nghĩ gì vậy? Những chuyện này đàn ông bọn tôi làm là được rồi. Cô ngoan ngoãn ở nhà, cô tưởng nằm vùng dễ lắm sao? Có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào. Nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi ăn nói thế nào với chị La đây?”
Tôi mấp máy môi không nói gì. Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy có chút vui mừng. Lý Ninh nói giống như là chị La dặn dò chứ không phải Nhạc Hằng, chứng tỏ trong lòng anh ta, vị trí của chị La, người bạn gái vẫn cao hơn Nhạc Hằng, ông chủ lớn một chút. Tôi đương nhiên vui mừng thay cho chị ấy.
/422
|