Chắc lúc mẹ biết sẽ rất đau buồn. Hai cụ chỉ còn một đứa con gái là tôi, mà tôi lại vẫn không biết cố gắng gì cả. Đầu tiên là không chịu nghe theo lời khuyên bảo của họ, kết hôn với gã tồi Ngũ Trương, sau lại dứt khoát chơi luôn cả mạng sống của mình.
Tiếc cho họ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nuôi đứa con gái mà không chỉ không được hưởng thụ con cháu quây quần, còn phải trải nghiệm nỗi đau con gái ra đi trước mình. Bao nhiêu năm qua, thế mà tôi còn chưa phụng dưỡng cho hai cụ được thứ gì.
Nếu tôi may mắn sống sót, tôi nhất định phải trở về thăm họ. Còn có cái máy massage mà mẹ coi trọng từ lâu nhưng tiếc không mua, bình Mao Đài ba vẫn tiếc không uống, đều mua về thăm họ.
Ngẫm lại bao nhiêu năm qua, tôi vẫn viện cớ là thành phố H chi tiêu quá lớn, kiếm được không nhiều bằng đã xài, một năm không mua được mấy món quà cho họ. Đến lúc này mới nhớ lại cha mẹ mình, tôi đúng là nghiệp chướng quá mà.
Tôi sợ hãi co quắp người lại. Không biết kho hàng này đã bao lâu chưa được dọn dẹp, mùi hôi thối lan tràn trong mũi, dường như ngay sau đó sẽ có gián chuột đột nhiên chạy qua trước mặt tôi, mà tôi thì lại không thể nhìn thấy chúng.
Nỗi sợ hãi dần bao trùm lấy tôi. Tôi mở to mắt không để nước mắt chảy xuống, sợ rằng độ ấm trong nước mắt chảy ra rồi sẽ không còn nữa.
May mà mọi chuyện còn không quá tệ hại. Theo thời gian trôi qua, tôi dần phát hiện có chút ánh sáng len lỏi vào trong từ nơi xa. Tôi híp mắt quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc phát hiện hình như đó là khe hở dưới cửa.
Cửa sắt lớn như thế quả nhiên là chuyên dùng cho kho hàng, suy đoán của tôi không sai. Đến bây giờ, tôi đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Ký ức trước khi hôn mê vẫn còn ngay trước mắt. Rất rõ ràng, lần này tôi lại chơi ngu rồi.
Rõ ràng biết nên đề phòng bác sĩ, anh ta lại là nằm vùng nhiều năm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cho dù anh ta là người của Nhạc Trí, nhưng chỉ cần Nhạc Trí chưa có ý định trở mặt với tôi thì anh ta sẽ không ra tay với tôi.
Cộng thêm lúc trước, thái độ của anh ta khác thường như vậy mà tôi vẫn không nghi ngờ gì cả. Lý Ninh nói đúng. Có đôi khi tôi thật đúng là ngu hết sức. Đừng nói là anh ta, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình có lẽ là bị thiểu năng.
Anh ta bắt tôi tới đây có mục đích gì? Chính anh chướng mắt tôi nên muốn nhân dịp Nhạc Hằng không có mặt, muốn diệt trừ tôi để bỏ mối họa sau này? Nhưng bây giờ Nhạc Hằng tiếp xúc với Hà Uyên Uyên càng ngày càng nhiều, anh ta cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Hay việc bắt tôi không phải là ý định của anh, mà chỉ là mệnh lệnh của Nhạc Trí thôi? Nhưng ra tay trước cửa phòng bệnh của Hà Uyên Uyên, sao cô ta lại hoàn toàn không biết gì cả được? Nhạc Trí muốn ở bên Hà Uyên Uyên, chẳng lẽ không sợ bị cô ta phát hiện bộ mặt thật của mình hay sao?
Hay là đây vốn chính là mục đích chung của Nhạc Trí và Hà Uyên Uyên, là thủ đoạn mà Nhạc Trí lấy lòng Hà Uyên Uyên? Tôi không nghĩ ra, bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ.
Từ khi tỉnh lại đến giờ, tôi đã cố gắng làm cho mình thả lỏng. Chờ đến khi chân khôi phục chút tri giác rồi thử khiến cho mình đứng dậy. Sau khi té ngã vô số lần, tôi cũng không dám thét lên một tiếng, cắn môi không để mình phát ra tiếng động, sợ rằng lỡ họ tìm người canh giữ tôi, nghe thấy tiếng động sẽ bị đánh thức.
Vất vả lắm mới đứng dậy được, nhưng tôi lại chỉ nhảy được vài bước như cương thi rồi lại ngã xuống. Dường như chẳng có tác dụng gì cả, còn làm cho mình bị thương đầy người. May mà ít ra làm cho cơ thể ấm lên chút xíu.
Mệt mỏi khiến tôi hơi buồn ngủ. Mãi cho tới khi tiếng cửa sát bị mở ra đánh thức tôi. Ánh sáng mà tôi mong chờ cả đêm ùa vào khiến tôi không tự chủ được híp mắt. Con ngươi đã thích ứng với bóng đêm bị kích thích cay xè.
“Trong tình huống này mà vẫn có thể ngủ được. Cô vô tư thật đấy.” Giọng nam lạnh lùng vang lên, bóng người đứng ngược chiều ánh sáng khiến tôi không thấy rõ. May mà giọng nói này khiến tôi quen thuộc vô cùng.
Bất kể là ai, bị người khác căm thù rồi chĩa mũi nhọn vào mà không rõ lý do, còn bị chuốc thuốc cho hôn mê cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc với giọng nói này. Tôi không nói gì hết. Bóng dáng gã đàn ông càng ngày càng gần. Lúc đến gần tôi, anh ta ngây ra một lúc.
“Tôi nhớ rõ hôm qua tôi ném cô vào đây rồi không có tìm người đánh cô đâu. Vết thương trên người cô là sao vậy? Chơi tự ngược đãi hay là làm bừa muốn chạy trốn?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì hết. Có vẻ như anh ta nghĩ tôi muốn chạy trốn nên nói: “Chẳng trách cô có thể ngủ được. Kiệt sức rồi đúng không? Tôi thấy bây giờ cô cũng biết được mình có làm gì cũng không trốn thoát được rồi, đúng không? Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi, không chừng đến lúc đó tôi vui vẻ, sẽ để lại toàn thây cho cô đấy.”
Tôi mím môi, vẫn không nói gì hết. Thực tế tôi vẫn chưa từng có ý định chạy trốn. Tối qua tôi làm vậy cũng chỉ là muốn hoạt động tứ chi, khiến chúng khôi phục tri giác mà thôi.
Gã đàn ông lại không cam lòng khi thấy tôi thờ ơ. Anh ta cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng không nói gì là được sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã rơi vào trong tay tôi rồi thì cô đừng mơ còn sống ra ngoài nữa.”
Càn quấy thế cơ à? Tôi nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh giết tôi, không sợ bị Nhạc Hằng phát hiện thân phận của anh sao? Anh mai phục bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ lúc này lại muốn thất bại trong gang tấc sao?”
“Cô biết à?” Anh ta ngây ra một lúc, dường như không ngờ được rằng tôi lại biết thân phận của mình. “Nếu cô đã biết rồi thì tôi lại càng không thể để cô sống được. Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”
“Nhạc Trí muốn tôi chết đến thế cơ à? Ha, tôi vẫn cho rằng cậu ta hợp tác với tôi là vì khiến tôi ăn trộm bí mật kinh doanh của Nhạc Hằng cơ đấy, không ngờ rằng cậu ta lại muốn mạng của tôi.”
“Đúng là Nhạc Trí chỉ muốn bí mật kinh doanh mà thôi.” Anh ta nghe xong, cười khẩy một tiếng: “Cho nên mới nói, đàn ông không quả quyết thì không làm được việc lớn đâu. Nhưng cô cứ yên tâm, cậu ta sẽ nhanh chóng đi xuống với cô thôi. Đến lúc đó ân oán giữa các người hãy tự giải quyết đi.”
Tôi ngây ra một lúc. Không ngờ rằng người muốn giết tôi lại không phải là Nhạc Trí?
“Ngay cả chủ nhân của mình mà anh cũng muốn giết à? Chẳng lẽ anh không có lương tâm hay sao? Anh làm vậy thì có thể có được gì chứ? Nhạc Hằng Nhạc Trí đều tin tưởng anh như vậy, thế mà anh lại muốn mạng của họ sao?”
“Tin tưởng? Chủ nhân? Cô nói đúng, Nhạc Trí đúng là chủ nhân của tôi. Từ ngày đầu tiên họ nhận nuôi tôi từ viện mồ côi bắt đầu, họ đã coi tôi như một con chó rồi.”
Anh ta cúi người nhìn tôi, biểu cảm dữ tợn đáng sợ: “Còn sự tin tưởng của Nhạc Hằng ư? Đó là do tôi đổi lấy từ những lần vào sinh ra tử với hắn! Là hắn nợ tôi!”
Tôi cười khổ trong lòng. Người đàn ông này cũng giống Ngũ Trương, điển hình tâm lý vặn vẹo. Mà tôi lại cứ rơi vào trong tay anh ta. Không biết anh ta sẽ đối phó với tôi bằng thủ đoạn gì nữa.
“Anh cho rằng mình đang chơi nhiệm vụ bất khả thi sao? Hai bên đều phản bội, anh có thể chiếm được ích lợi gì chứ?”
“Đương nhiên là có rồi! Dù sao thì cô cũng sắp chết rồi, tôi không ngại nói cho cô biết đâu. Uyên Uyên nói, chỉ cần cô chết rồi, cô ấy sẽ cao chạy xa bay, đôi bên không rời với tôi. Bọn tôi sẽ đến Italia sống một cuộc đời hoàn toàn mới.”
Anh ta nói, lộ ra nụ cười khát khao trên mặt, khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy, nhưng rồi trở lại như cũ trong chớp mắt: “Chỉ cần cô chết, tôi có thể ở bên cô ấy được rồi…”
Tôi cả kinh, vội nói: “Anh tỉnh táo lại đi! Cô ta chỉ đang lợi dụng anh thôi! Tôi chết rồi, giữa cô ta và Nhạc Hằng sẽ không còn chướng ngại vật nào nữa. Cô ta theo đuổi Nhạc Hằng khó khăn như vậy, sao chịu vứt bỏ hắn mà đi theo anh được?”
���
Tiếc cho họ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nuôi đứa con gái mà không chỉ không được hưởng thụ con cháu quây quần, còn phải trải nghiệm nỗi đau con gái ra đi trước mình. Bao nhiêu năm qua, thế mà tôi còn chưa phụng dưỡng cho hai cụ được thứ gì.
Nếu tôi may mắn sống sót, tôi nhất định phải trở về thăm họ. Còn có cái máy massage mà mẹ coi trọng từ lâu nhưng tiếc không mua, bình Mao Đài ba vẫn tiếc không uống, đều mua về thăm họ.
Ngẫm lại bao nhiêu năm qua, tôi vẫn viện cớ là thành phố H chi tiêu quá lớn, kiếm được không nhiều bằng đã xài, một năm không mua được mấy món quà cho họ. Đến lúc này mới nhớ lại cha mẹ mình, tôi đúng là nghiệp chướng quá mà.
Tôi sợ hãi co quắp người lại. Không biết kho hàng này đã bao lâu chưa được dọn dẹp, mùi hôi thối lan tràn trong mũi, dường như ngay sau đó sẽ có gián chuột đột nhiên chạy qua trước mặt tôi, mà tôi thì lại không thể nhìn thấy chúng.
Nỗi sợ hãi dần bao trùm lấy tôi. Tôi mở to mắt không để nước mắt chảy xuống, sợ rằng độ ấm trong nước mắt chảy ra rồi sẽ không còn nữa.
May mà mọi chuyện còn không quá tệ hại. Theo thời gian trôi qua, tôi dần phát hiện có chút ánh sáng len lỏi vào trong từ nơi xa. Tôi híp mắt quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc phát hiện hình như đó là khe hở dưới cửa.
Cửa sắt lớn như thế quả nhiên là chuyên dùng cho kho hàng, suy đoán của tôi không sai. Đến bây giờ, tôi đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Ký ức trước khi hôn mê vẫn còn ngay trước mắt. Rất rõ ràng, lần này tôi lại chơi ngu rồi.
Rõ ràng biết nên đề phòng bác sĩ, anh ta lại là nằm vùng nhiều năm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cho dù anh ta là người của Nhạc Trí, nhưng chỉ cần Nhạc Trí chưa có ý định trở mặt với tôi thì anh ta sẽ không ra tay với tôi.
Cộng thêm lúc trước, thái độ của anh ta khác thường như vậy mà tôi vẫn không nghi ngờ gì cả. Lý Ninh nói đúng. Có đôi khi tôi thật đúng là ngu hết sức. Đừng nói là anh ta, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình có lẽ là bị thiểu năng.
Anh ta bắt tôi tới đây có mục đích gì? Chính anh chướng mắt tôi nên muốn nhân dịp Nhạc Hằng không có mặt, muốn diệt trừ tôi để bỏ mối họa sau này? Nhưng bây giờ Nhạc Hằng tiếp xúc với Hà Uyên Uyên càng ngày càng nhiều, anh ta cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Hay việc bắt tôi không phải là ý định của anh, mà chỉ là mệnh lệnh của Nhạc Trí thôi? Nhưng ra tay trước cửa phòng bệnh của Hà Uyên Uyên, sao cô ta lại hoàn toàn không biết gì cả được? Nhạc Trí muốn ở bên Hà Uyên Uyên, chẳng lẽ không sợ bị cô ta phát hiện bộ mặt thật của mình hay sao?
Hay là đây vốn chính là mục đích chung của Nhạc Trí và Hà Uyên Uyên, là thủ đoạn mà Nhạc Trí lấy lòng Hà Uyên Uyên? Tôi không nghĩ ra, bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ.
Từ khi tỉnh lại đến giờ, tôi đã cố gắng làm cho mình thả lỏng. Chờ đến khi chân khôi phục chút tri giác rồi thử khiến cho mình đứng dậy. Sau khi té ngã vô số lần, tôi cũng không dám thét lên một tiếng, cắn môi không để mình phát ra tiếng động, sợ rằng lỡ họ tìm người canh giữ tôi, nghe thấy tiếng động sẽ bị đánh thức.
Vất vả lắm mới đứng dậy được, nhưng tôi lại chỉ nhảy được vài bước như cương thi rồi lại ngã xuống. Dường như chẳng có tác dụng gì cả, còn làm cho mình bị thương đầy người. May mà ít ra làm cho cơ thể ấm lên chút xíu.
Mệt mỏi khiến tôi hơi buồn ngủ. Mãi cho tới khi tiếng cửa sát bị mở ra đánh thức tôi. Ánh sáng mà tôi mong chờ cả đêm ùa vào khiến tôi không tự chủ được híp mắt. Con ngươi đã thích ứng với bóng đêm bị kích thích cay xè.
“Trong tình huống này mà vẫn có thể ngủ được. Cô vô tư thật đấy.” Giọng nam lạnh lùng vang lên, bóng người đứng ngược chiều ánh sáng khiến tôi không thấy rõ. May mà giọng nói này khiến tôi quen thuộc vô cùng.
Bất kể là ai, bị người khác căm thù rồi chĩa mũi nhọn vào mà không rõ lý do, còn bị chuốc thuốc cho hôn mê cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc với giọng nói này. Tôi không nói gì hết. Bóng dáng gã đàn ông càng ngày càng gần. Lúc đến gần tôi, anh ta ngây ra một lúc.
“Tôi nhớ rõ hôm qua tôi ném cô vào đây rồi không có tìm người đánh cô đâu. Vết thương trên người cô là sao vậy? Chơi tự ngược đãi hay là làm bừa muốn chạy trốn?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì hết. Có vẻ như anh ta nghĩ tôi muốn chạy trốn nên nói: “Chẳng trách cô có thể ngủ được. Kiệt sức rồi đúng không? Tôi thấy bây giờ cô cũng biết được mình có làm gì cũng không trốn thoát được rồi, đúng không? Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi, không chừng đến lúc đó tôi vui vẻ, sẽ để lại toàn thây cho cô đấy.”
Tôi mím môi, vẫn không nói gì hết. Thực tế tôi vẫn chưa từng có ý định chạy trốn. Tối qua tôi làm vậy cũng chỉ là muốn hoạt động tứ chi, khiến chúng khôi phục tri giác mà thôi.
Gã đàn ông lại không cam lòng khi thấy tôi thờ ơ. Anh ta cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng không nói gì là được sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã rơi vào trong tay tôi rồi thì cô đừng mơ còn sống ra ngoài nữa.”
Càn quấy thế cơ à? Tôi nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh giết tôi, không sợ bị Nhạc Hằng phát hiện thân phận của anh sao? Anh mai phục bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ lúc này lại muốn thất bại trong gang tấc sao?”
“Cô biết à?” Anh ta ngây ra một lúc, dường như không ngờ được rằng tôi lại biết thân phận của mình. “Nếu cô đã biết rồi thì tôi lại càng không thể để cô sống được. Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”
“Nhạc Trí muốn tôi chết đến thế cơ à? Ha, tôi vẫn cho rằng cậu ta hợp tác với tôi là vì khiến tôi ăn trộm bí mật kinh doanh của Nhạc Hằng cơ đấy, không ngờ rằng cậu ta lại muốn mạng của tôi.”
“Đúng là Nhạc Trí chỉ muốn bí mật kinh doanh mà thôi.” Anh ta nghe xong, cười khẩy một tiếng: “Cho nên mới nói, đàn ông không quả quyết thì không làm được việc lớn đâu. Nhưng cô cứ yên tâm, cậu ta sẽ nhanh chóng đi xuống với cô thôi. Đến lúc đó ân oán giữa các người hãy tự giải quyết đi.”
Tôi ngây ra một lúc. Không ngờ rằng người muốn giết tôi lại không phải là Nhạc Trí?
“Ngay cả chủ nhân của mình mà anh cũng muốn giết à? Chẳng lẽ anh không có lương tâm hay sao? Anh làm vậy thì có thể có được gì chứ? Nhạc Hằng Nhạc Trí đều tin tưởng anh như vậy, thế mà anh lại muốn mạng của họ sao?”
“Tin tưởng? Chủ nhân? Cô nói đúng, Nhạc Trí đúng là chủ nhân của tôi. Từ ngày đầu tiên họ nhận nuôi tôi từ viện mồ côi bắt đầu, họ đã coi tôi như một con chó rồi.”
Anh ta cúi người nhìn tôi, biểu cảm dữ tợn đáng sợ: “Còn sự tin tưởng của Nhạc Hằng ư? Đó là do tôi đổi lấy từ những lần vào sinh ra tử với hắn! Là hắn nợ tôi!”
Tôi cười khổ trong lòng. Người đàn ông này cũng giống Ngũ Trương, điển hình tâm lý vặn vẹo. Mà tôi lại cứ rơi vào trong tay anh ta. Không biết anh ta sẽ đối phó với tôi bằng thủ đoạn gì nữa.
“Anh cho rằng mình đang chơi nhiệm vụ bất khả thi sao? Hai bên đều phản bội, anh có thể chiếm được ích lợi gì chứ?”
“Đương nhiên là có rồi! Dù sao thì cô cũng sắp chết rồi, tôi không ngại nói cho cô biết đâu. Uyên Uyên nói, chỉ cần cô chết rồi, cô ấy sẽ cao chạy xa bay, đôi bên không rời với tôi. Bọn tôi sẽ đến Italia sống một cuộc đời hoàn toàn mới.”
Anh ta nói, lộ ra nụ cười khát khao trên mặt, khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy, nhưng rồi trở lại như cũ trong chớp mắt: “Chỉ cần cô chết, tôi có thể ở bên cô ấy được rồi…”
Tôi cả kinh, vội nói: “Anh tỉnh táo lại đi! Cô ta chỉ đang lợi dụng anh thôi! Tôi chết rồi, giữa cô ta và Nhạc Hằng sẽ không còn chướng ngại vật nào nữa. Cô ta theo đuổi Nhạc Hằng khó khăn như vậy, sao chịu vứt bỏ hắn mà đi theo anh được?”
���
/422
|