“Thế mà còn chưa sợ à? Cô ăn tim hùm mật gấu sao? Cũng chẳng trách tôi đe dọa cô bao nhiêu lần rồi mà cô còn dám đến tận nơi để khiêu khích Uyên Uyên, đúng là to gan hơn người khác thật.”
“Tôi đến tận nơi khiêu khích á? Anh đổi trắng thay đen vừa phải thôi! Chẳng qua là tôi nghe nói cô ta bị bệnh, Nhạc Trí lại phái Lý Ninh đi thăm cô ta, tôi chỉ thay Lý Ninh đi thăm cô ta mà thôi.”
“Lý Ninh? Cô còn có quan hệ với Lý Ninh nữa cơ à? Ha, phò đúng là phò, tham thật đấy. Nhạc Hằng coi trọng cô đúng là mắt mù. Hôm nay tôi giải quyết cô thay hắn, cũng coi như không phụ tình anh em của Nhạc Hằng mấy năm nay.”
Tôi quả thực muốn hộc một ngụm máu ra. Gã này lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Chỉ trách chính tôi, nhiều lần làm hỏng việc vì lòng dạ đàn bà của mình. Trước đó tôi còn khuyên Lý Ninh đừng nói cho Nhạc Hằng biết chuyện gã này là nằm vùng, sau đó tôi sắp mất mạng trong tay anh ta rồi. Tuy nói là sai một lần thì rút kinh nghiệm, nhưng lần này sai hơi bị thái quá rồi.
Tôi liên tục tự nhủ là phải bình tĩnh, Hà Uyên Uyên trong lòng gã này quả thực là nữ thần hoàn hảo không khuyết điểm, là cô gái tốt đẹp lương thiên nhất. Chỉ cần nói xấu Hà Uyên Uyên một chút thôi, anh ta sẽ nổi điên ngay.
Cho dù ban đầu tôi hoài nghi nhân phẩm của anh ta thì anh ta cũng chỉ tức giận phản bác lại mà thôi. Nhưng nhắc tới Hà Uyên Uyên lại nổi khùng trong chớp mắt, đủ để thấy được anh ta say đắm Hà Uyên Uyên tới mức nào, cùng với cố chấp tới mức nào.
Đầu tiên phải ổn định cảm xúc của anh ta, đương nhiên là phải né tránh những từ ngữ có dính líu tới ba chữ Hà Uyên Uyên. Mà tôi lại không biết rằng anh ta có biết chuyện tôi có hợp tác với Nhạc Trí hay không, cho nên không dám để lộ quá nhiều.
Nhưng tự dưng phải gánh vác bêu danh này, sao tôi cam tâm cho được? Tôi thở dài một hơi, rối rắm nói: “Tôi với anh ta không có quan hệ gì hết. Nếu theo anh nói, chỉ quen biết sơ sơ mà cũng coi như cấu kết với nhau thì trên thế giới này có mấy người là trong sạch đây?”
Anh ta lại không chịu vào tròng, vẫn hừ lạnh nói: “Người khác có trong sạch hay không tôi không cần biết, dù sao thì cô chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì. Cô cũng đừng lấy chuyện người khác mà nói. Có rảnh thì không bằng nghĩ lại phải lấy lòng tôi thế nào đi. Có lẽ tôi vui thì không chừng sẽ cho cô toàn thây đấy.”
Tôi hận tới mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm được gì cả. Cảm giác bất lực và thất bại khiến tôi phải cắn môi thật mạnh để giữ vững lý trí của mình.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình là người tốt, chưa từng nghĩ muốn được đánh giá tích cực cỡ nào. Nhưng vừa bắt đầu đã không xem xét đúng sai, trực tiếp định nghĩa người ta là phò vô liêm sỉ, cho dù là ai cũng sẽ nổi giận.
Cơn giận trỗi dậy mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn bao trùm nỗi sợ hãi trong lòng tôi: “Anh có biết tôi là người thế nào đâu, nhờ đâu mà cứ thế kết luận tôi? Anh tưởng mình là ai? Chẳng qua là thằng ngu bị đàn bà che mắt mà thôi!”
“Cô!” Ánh mắt anh ta chợt lóe một tia tàn nhẫn, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng di động bỗng reo lên.
Anh ta nhận điện thoại mà không chần chờ chút nào. Chung quanh rất im lặng, tôi có thể thấp thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện trong điện thoại, giọng nói có vẻ hơi quen thuộc.
Anh ta ừ mấy tiếng liên tục, quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi hừ lạnh: “Coi như cô may mắn, lại cho cô sống thêm một ngày nữa. Nhưng vận may của cô sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Ngày mai, tôi sẽ đưa các người cùng xuống suối vàng.”
Các người? Anh ta còn muốn giết ai nữa? Chuyện gì khẩn cấp khiến anh ta bỏ tôi lại để đến đó ngay bây giờ? Người có thể khống chế được anh ta rất ít. Từ biểu cảm chán ghét của anh ta lúc nhận điện thoại có thể đoán được, chắc chắn không phải là Hà Uyên Uyên.
Nhạc Hằng đang ở nước ngoài, cho dù trở về thì cũng không thể cam đoan rằng sẽ thu phục được tất cả trong vòng một ngày. Chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, chính là Nhạc Trí.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Nhạc Trí lại đột nhiên ra lệnh cho anh ta, lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại một câu, đó chính là tốt quá, sống rồi.
Tuy rằng theo cách nói của anh ta thì chỉ là một ngày, nhưng mỗi thêm một giờ đều có thể là hy vọng sống sót. Bây giờ thêm suốt một ngày, sao tôi không mừng thầm được chứ.
Anh ta nhanh chóng rời đi, cửa sắt lại bị đóng lại. Trong không gian chỉ còn chút ánh sát le lói qua khe cửa sắt như là bố thí.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Tôi nhếch mép, im lặng mỉm cười.
Vừa rồi trong lúc gã đàn ông lải nhải thì tôi vẫn đang quan sát chung quanh. Trong kho hàng này chất đầy thùng, nhưng có mấy thùng đồ chưa kịp thu dọn, chứng minh đây là kho hàng chứa đồ nữ.
Phỏng chừng ngay cả gã mặt đơ mắc dịch kia cũng không chú ý tới bên dưới quai cầm của cái thùng bên cạnh anh ta có một con dao nhỏ rỉ sét, có lẽ vốn dùng để mở thùng. Sau khi nó bị cùn thì tiện tay ném không để ý tới, lại bị đặt ở dưới đáy thùng. Bây giờ nó trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.
May mà chỗ đó cách tôi không xa, bằng không thì đến tối không còn chút ánh sáng nào, tôi sẽ không thể hoàn thành kế hoạch của mình được.
Tôi xê dịch từng chút một về phía mục tiêu, dùng răng cắn quai cầm lồi ra. Nhất thời mùi tanh của gỉ sắt cùng với tro bụi tràn đầy miệng tôi. Tôi lại không rảnh mà phun ra.
Tôi vất vả cắn tay cầm, dùng hết sức để kéo nó ra ngoài. Thật lâu sau tôi cảm thấy răng cửa của mình trở nên đau buốt. Cứ thế tiếp tục cho đến khi răng tôi ắp bị long hết mới kéo nó ra được.
Tôi ngậm con dao trong miệng. Tiếc rằng tay tôi bị trói sau lưng. Phải làm sao mới có thể cầm được con dao này đây? Tôi lại nghĩ mãi. Cuối cùng sau khi suy xét, tôi lại nhả con dao xuống đất, nhớ kỹ vị trí của nó rồi quay người lại, bắt đầu lần mò.
Sờ thấy toàn là đất bùn, cuối cùng tôi cũng lấy được con dao. Sau đó tôi bắt đầu quyết đoán thử xem làm thế nào thể cắt dây thừng một cách tiện lợi hơn.
Nhưng cầm dao ngược như thế cơ bản là không thể dùng sức được. Hơn nữa dao còn cùn, lưỡi dao toàn gỉ sét. Nói là tôi cắt dây thừng, không bằng nói là mài dây thừng càng chính xác hơn.
May mà lúc này tôi tin chắc rằng gã đàn ông sẽ không trở về nhanh chóng nên rất nhẫn nại. Sau khi mài mấy cái, tay mỏi rồi, tôi nghỉ một lát rồi tiếp tục phấn đấu. Cứ thế mài rồi ngừng ngừng rồi lại mài.
Con dao đối mặt với dây thừng không ăn thua, đối mặt với làn da lại rất bạo lực. Trên da tôi nhanh chóng truyền tới cảm giác đau đớn, hình như mu bàn tay bị cứa trúng mấy phát.
Mẹ từng nói tôi dị ứng với vắc-xin uốn ván. Lần này bị lưỡi dao rỉ sét đầy vi khuẩn này cứa vào không biết là có chảy máu hay không nữa. Nếu tôi trăm cay nghìn đắng chạy thoát khỏi nơi này, cuối cùng chẳng qua là đổi cách chết thì chẳng phải là oan lắm hay sao.
Trời lạnh giá mà tôi lại quằn quại đến mức người đầy mồ hôi, hơn nữa còn không thể lau sạch, lòng tôi bực bội muốn chết. Từ khi quen biết Nhạc Hằng, cuộc đời của tôi như chơi tàu siêu tốc ấy, muôn màu muôn vẻ lại còn kích thích nữa.
Tiếc rằng tôi nhát gan. Chuyện kích thích đừng xảy ra với tôi được không? Tôi lau nước mắt trong lòng, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Sau đó tôi nhanh chóng nảy ra ý mới, đem dao cắm vào giữa hai cái thùng để cố định, còn tôi thì dùng tay mài dây thừng từ trên xuống dưới. Nhờ vậy mà cuối cùng có thể dùng sức, dây thừng dễ bị mài đứt hơn nhiều.
Chờ đến khi tôi giải phóng hai tay một cách triệt để thì trời đã sắp tối rồi. Ánh sáng trong không gian còn rất ít. Tôi cũng hơi sốt ruột, hoạt động cổ tay một chút rồi cầm dao lên, bắt đầu mài dây thừng trên chân.
“Tôi đến tận nơi khiêu khích á? Anh đổi trắng thay đen vừa phải thôi! Chẳng qua là tôi nghe nói cô ta bị bệnh, Nhạc Trí lại phái Lý Ninh đi thăm cô ta, tôi chỉ thay Lý Ninh đi thăm cô ta mà thôi.”
“Lý Ninh? Cô còn có quan hệ với Lý Ninh nữa cơ à? Ha, phò đúng là phò, tham thật đấy. Nhạc Hằng coi trọng cô đúng là mắt mù. Hôm nay tôi giải quyết cô thay hắn, cũng coi như không phụ tình anh em của Nhạc Hằng mấy năm nay.”
Tôi quả thực muốn hộc một ngụm máu ra. Gã này lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Chỉ trách chính tôi, nhiều lần làm hỏng việc vì lòng dạ đàn bà của mình. Trước đó tôi còn khuyên Lý Ninh đừng nói cho Nhạc Hằng biết chuyện gã này là nằm vùng, sau đó tôi sắp mất mạng trong tay anh ta rồi. Tuy nói là sai một lần thì rút kinh nghiệm, nhưng lần này sai hơi bị thái quá rồi.
Tôi liên tục tự nhủ là phải bình tĩnh, Hà Uyên Uyên trong lòng gã này quả thực là nữ thần hoàn hảo không khuyết điểm, là cô gái tốt đẹp lương thiên nhất. Chỉ cần nói xấu Hà Uyên Uyên một chút thôi, anh ta sẽ nổi điên ngay.
Cho dù ban đầu tôi hoài nghi nhân phẩm của anh ta thì anh ta cũng chỉ tức giận phản bác lại mà thôi. Nhưng nhắc tới Hà Uyên Uyên lại nổi khùng trong chớp mắt, đủ để thấy được anh ta say đắm Hà Uyên Uyên tới mức nào, cùng với cố chấp tới mức nào.
Đầu tiên phải ổn định cảm xúc của anh ta, đương nhiên là phải né tránh những từ ngữ có dính líu tới ba chữ Hà Uyên Uyên. Mà tôi lại không biết rằng anh ta có biết chuyện tôi có hợp tác với Nhạc Trí hay không, cho nên không dám để lộ quá nhiều.
Nhưng tự dưng phải gánh vác bêu danh này, sao tôi cam tâm cho được? Tôi thở dài một hơi, rối rắm nói: “Tôi với anh ta không có quan hệ gì hết. Nếu theo anh nói, chỉ quen biết sơ sơ mà cũng coi như cấu kết với nhau thì trên thế giới này có mấy người là trong sạch đây?”
Anh ta lại không chịu vào tròng, vẫn hừ lạnh nói: “Người khác có trong sạch hay không tôi không cần biết, dù sao thì cô chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì. Cô cũng đừng lấy chuyện người khác mà nói. Có rảnh thì không bằng nghĩ lại phải lấy lòng tôi thế nào đi. Có lẽ tôi vui thì không chừng sẽ cho cô toàn thây đấy.”
Tôi hận tới mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm được gì cả. Cảm giác bất lực và thất bại khiến tôi phải cắn môi thật mạnh để giữ vững lý trí của mình.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình là người tốt, chưa từng nghĩ muốn được đánh giá tích cực cỡ nào. Nhưng vừa bắt đầu đã không xem xét đúng sai, trực tiếp định nghĩa người ta là phò vô liêm sỉ, cho dù là ai cũng sẽ nổi giận.
Cơn giận trỗi dậy mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn bao trùm nỗi sợ hãi trong lòng tôi: “Anh có biết tôi là người thế nào đâu, nhờ đâu mà cứ thế kết luận tôi? Anh tưởng mình là ai? Chẳng qua là thằng ngu bị đàn bà che mắt mà thôi!”
“Cô!” Ánh mắt anh ta chợt lóe một tia tàn nhẫn, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng di động bỗng reo lên.
Anh ta nhận điện thoại mà không chần chờ chút nào. Chung quanh rất im lặng, tôi có thể thấp thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện trong điện thoại, giọng nói có vẻ hơi quen thuộc.
Anh ta ừ mấy tiếng liên tục, quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi hừ lạnh: “Coi như cô may mắn, lại cho cô sống thêm một ngày nữa. Nhưng vận may của cô sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Ngày mai, tôi sẽ đưa các người cùng xuống suối vàng.”
Các người? Anh ta còn muốn giết ai nữa? Chuyện gì khẩn cấp khiến anh ta bỏ tôi lại để đến đó ngay bây giờ? Người có thể khống chế được anh ta rất ít. Từ biểu cảm chán ghét của anh ta lúc nhận điện thoại có thể đoán được, chắc chắn không phải là Hà Uyên Uyên.
Nhạc Hằng đang ở nước ngoài, cho dù trở về thì cũng không thể cam đoan rằng sẽ thu phục được tất cả trong vòng một ngày. Chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, chính là Nhạc Trí.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Nhạc Trí lại đột nhiên ra lệnh cho anh ta, lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại một câu, đó chính là tốt quá, sống rồi.
Tuy rằng theo cách nói của anh ta thì chỉ là một ngày, nhưng mỗi thêm một giờ đều có thể là hy vọng sống sót. Bây giờ thêm suốt một ngày, sao tôi không mừng thầm được chứ.
Anh ta nhanh chóng rời đi, cửa sắt lại bị đóng lại. Trong không gian chỉ còn chút ánh sát le lói qua khe cửa sắt như là bố thí.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Tôi nhếch mép, im lặng mỉm cười.
Vừa rồi trong lúc gã đàn ông lải nhải thì tôi vẫn đang quan sát chung quanh. Trong kho hàng này chất đầy thùng, nhưng có mấy thùng đồ chưa kịp thu dọn, chứng minh đây là kho hàng chứa đồ nữ.
Phỏng chừng ngay cả gã mặt đơ mắc dịch kia cũng không chú ý tới bên dưới quai cầm của cái thùng bên cạnh anh ta có một con dao nhỏ rỉ sét, có lẽ vốn dùng để mở thùng. Sau khi nó bị cùn thì tiện tay ném không để ý tới, lại bị đặt ở dưới đáy thùng. Bây giờ nó trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.
May mà chỗ đó cách tôi không xa, bằng không thì đến tối không còn chút ánh sáng nào, tôi sẽ không thể hoàn thành kế hoạch của mình được.
Tôi xê dịch từng chút một về phía mục tiêu, dùng răng cắn quai cầm lồi ra. Nhất thời mùi tanh của gỉ sắt cùng với tro bụi tràn đầy miệng tôi. Tôi lại không rảnh mà phun ra.
Tôi vất vả cắn tay cầm, dùng hết sức để kéo nó ra ngoài. Thật lâu sau tôi cảm thấy răng cửa của mình trở nên đau buốt. Cứ thế tiếp tục cho đến khi răng tôi ắp bị long hết mới kéo nó ra được.
Tôi ngậm con dao trong miệng. Tiếc rằng tay tôi bị trói sau lưng. Phải làm sao mới có thể cầm được con dao này đây? Tôi lại nghĩ mãi. Cuối cùng sau khi suy xét, tôi lại nhả con dao xuống đất, nhớ kỹ vị trí của nó rồi quay người lại, bắt đầu lần mò.
Sờ thấy toàn là đất bùn, cuối cùng tôi cũng lấy được con dao. Sau đó tôi bắt đầu quyết đoán thử xem làm thế nào thể cắt dây thừng một cách tiện lợi hơn.
Nhưng cầm dao ngược như thế cơ bản là không thể dùng sức được. Hơn nữa dao còn cùn, lưỡi dao toàn gỉ sét. Nói là tôi cắt dây thừng, không bằng nói là mài dây thừng càng chính xác hơn.
May mà lúc này tôi tin chắc rằng gã đàn ông sẽ không trở về nhanh chóng nên rất nhẫn nại. Sau khi mài mấy cái, tay mỏi rồi, tôi nghỉ một lát rồi tiếp tục phấn đấu. Cứ thế mài rồi ngừng ngừng rồi lại mài.
Con dao đối mặt với dây thừng không ăn thua, đối mặt với làn da lại rất bạo lực. Trên da tôi nhanh chóng truyền tới cảm giác đau đớn, hình như mu bàn tay bị cứa trúng mấy phát.
Mẹ từng nói tôi dị ứng với vắc-xin uốn ván. Lần này bị lưỡi dao rỉ sét đầy vi khuẩn này cứa vào không biết là có chảy máu hay không nữa. Nếu tôi trăm cay nghìn đắng chạy thoát khỏi nơi này, cuối cùng chẳng qua là đổi cách chết thì chẳng phải là oan lắm hay sao.
Trời lạnh giá mà tôi lại quằn quại đến mức người đầy mồ hôi, hơn nữa còn không thể lau sạch, lòng tôi bực bội muốn chết. Từ khi quen biết Nhạc Hằng, cuộc đời của tôi như chơi tàu siêu tốc ấy, muôn màu muôn vẻ lại còn kích thích nữa.
Tiếc rằng tôi nhát gan. Chuyện kích thích đừng xảy ra với tôi được không? Tôi lau nước mắt trong lòng, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Sau đó tôi nhanh chóng nảy ra ý mới, đem dao cắm vào giữa hai cái thùng để cố định, còn tôi thì dùng tay mài dây thừng từ trên xuống dưới. Nhờ vậy mà cuối cùng có thể dùng sức, dây thừng dễ bị mài đứt hơn nhiều.
Chờ đến khi tôi giải phóng hai tay một cách triệt để thì trời đã sắp tối rồi. Ánh sáng trong không gian còn rất ít. Tôi cũng hơi sốt ruột, hoạt động cổ tay một chút rồi cầm dao lên, bắt đầu mài dây thừng trên chân.
/422
|