Người phụ nữ ngây ra một hồi, lẩm bẩm: “Chúng tôi đã kết hôn hơn một năm rồi nhưng anh ấy chưa bao giờ về nhà ăn cơm, có đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tôi không thể bảo đảm điều gì với cô cả, dù sao lỡ tôi không hoàn thành được cô sẽ chỉ thất vọng hơn thôi… Nhưng tôi sẽ thử xem sao, cô có thể chờ một lúc đã, nếu như đã đợi cơm rồi mà anh ấy vẫn không đến thì cô đừng đợi nữa.”
Người phụ nữ cười, nụ cười chất đầy sự cay đắng: “Được, tôi cảm ơn cô trước nhé. Không ngờ rằng tôi là người vợ được anh ấy cưới hỏi đàng hoàng mà ăn một bữa cơm với anh ấy cũng là yêu cầu xa vời, còn cần người khác phải khuyên.”
“Có một lần thì sẽ có lần thứ hai mà.” Tôi cũng nở nụ cười: “Nếu như tôi thành công, sau này cơ hội các cô ăn cơm với nhau sẽ càng ngày càng nhiều. Biết đâu đến cuối cùng lại đến lượt cô chán ghét anh ấy, đuổi anh ấy đi thì sao?”
“Chắc vậy nhỉ? Mong rằng ngày đó sẽ đến.” Người phụ nữ dừng chân lại một lát: “Nếu như cô thực sự có thể làm được, tôi nhất định sẽ trả lại ơn tình này.”
Tôi nở nụ cười nhạt, cũng không từ chối. Trước hết không nói đến chuyện có thể làm được hay không nhưng nếu người ta đã nói sẽ trả ơn mình thì việc gì phải ra vẻ thành cao mà từ chối cơ chứ?
Hiện giờ tình cảnh của tôi rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là kẻ địch, có người muốn mạng của tôi cũng dễ như trở bàn tay, còn có Hà Uyên Uyên cứ như hổ rình mồi muốn cướp bạn trai của tôi, có thêm một người trợ lực tất nhiên là tốt quá rồi.
Thật ra cũng chẳng tới mức là trợ lực, tôi chỉ giúp người ta một việc nho nhỏ thôi, chẳng lẽ lại trông cậy người ta trả ơn mình dào dạt như suối chảy à? Nhưng chỉ cần người ta giúp được tôi một chuyện nhỏ thôi cũng được, ít nhất thì tôi không cần phải cố gắng một mình nữa.
Dù sao thì tôi cũng là người từng đi qua cửa ải sống chết một lần, tất nhiên tôi biết nếu muốn được thêm một nửa may mắn sống sót như lần này là vô cùng hiếm hoi. Lỡ như lần sau bị mưu sát mà tôi lại không được nữ thần may mắn để ý tới thì phải làm sao bây giờ?
Tôi phải đấu tranh lâu như vậy, nếu như ban đầu để tôi chết đi thì tôi cũng sẽ không oán giận câu nào, không biết chừng bị khuyên vài lâu liền chủ động tự chôn mình luôn cũng nên, nhưng bây giờ, tôi không thể cam tâm được.
Mặc dù con người vẫn cứ rêu rao rằng mọi người đều bình đẳng, nhưng vẫn luôn phân biệt sang hèn giàu nghèo. Tựa như đầu và cuối của một chuỗi thức ăn vẫn chưa từng bình đẳng bao giờ, tất cả đều chỉ là nói miệng mà thôi.
Trên phim truyền hình cũng có người từng nói, giá trị của mạng sống đều giống nhau, nhưng giá cả lại không giống nhau, có thể có vài ngôi sao mua bảo hiểm cho một bộ phận nào đó trên mặt mình còn nhiều tiền hơn số mà người dân nhỏ bé có thể kiếm được trong cả cuộc đời.
Hoàn cảnh sinh ra không thể thay đổi, đó là sự thật, giống như thế giới luôn tốt với những người xinh đẹp, giàu có hơn vậy. Nhưng cũng không cần phải nản lòng vì điều đó, thay vì chán ngán thì chi bằng coi đó là động lực, nghĩ rằng có một ngày bạn xinh đẹp giàu có, thế giới này cũng sẽ đối tốt với bạn như vậy. Thật ra nó cũng rất công bằng, nó chẳng phân biệt đối xử với riêng một ai hết, chỉ cần bạn xinh đẹp giàu có, tôi cũng sẽ tốt với bạn.
Không có tiền thì kiếm, không có thời gian thì nghĩ cách chắt chiu một chút thời gian, nhưng điều kiện tiên quyết để làm được những chuyện đó là phải sống sót. Cho dù ước mơ có đẹp đến thế nào thì cũng là chuyện xảy ra sau ngày mai, nên nếu không còn mạng, thì ngay cả ngày mai bạn cũng không có.
Tôi tin rằng tôi có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mình, gặt hái được sự nghiệp thành công trong tương lai, sẽ không thua kém gì Hà Uyên Uyên, nhưng mà hiện tại, thời gian của tôi lại không cho phép tôi chờ đến nhiều năm sau.
Cho nên tôi nhất định phải có người giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không nhờ đến Hà Huy, dù anh ấy có tốt với tôi hơn nữa thì chung quy vẫn là người nhà của Hà Uyên Uyên. Cho dù anh ấy có dám, tôi cũng không thể ép anh ấy phải vì nghĩa mà diệt thân, nợ nhân tình nặng như thế, chưa trả xong cũng đã muộn rồi.
Mặc dù Lý Ninh là một người rất đáng tin, nhưng anh ta thật sự rất bận, lại luôn làm việc dưới trướng Nhạc Trí, mà Nhạc Trí lại trung thành với Hà Uyên Uyên, mặc dù cũng là người đáng thương, còn từng cứu tôi nhưng đã bị Hà Uyên Uyên lừa nhiều lần, nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ hãi.
Còn về Nhạc Hằng, đến giờ mà người kia vẫn chưa chịu xuất hiện, ít nhiều khiến tôi vẫn thấy hơi thất vọng. Tôi từng nghĩ anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới này, là chỗ dựa của tôi nhưng bây giờ anh đã không còn quan trọng như vậy nữa. Tôi nghĩ tôi đã thật sự trưởng thành rồi, cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của sự tự lập.
Cả thế giới đều có thể rời khỏi tôi, bởi vì cuộc sống của tôi vốn dĩ phải xoay quanh trung tâm là tôi, cho dù mọi người có đi hết, tôi vẫn còn tôi, nhưng nếu như xoay quanh người khác… Ai có thể tưởng tượng được sau khi rời khỏi Trái Đất thì mặt trăng sẽ như thế nào?
Tôi cười khổ, bây giờ tôi đang nằm ở đây, có thể coi là trong họa được phúc, ngày nào cũng có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ lung tung, có thể suy nghĩ thấu đáo những chuyện lúc đầu tôi vẫn luôn rối rắm, giống như tư tưởng của tôi đang thăng hoa vậy.
Có lẽ đi qua quỷ môn quan một lần cũng không uổng, nhân tiện có thể giác ngộ, tôi nghĩ vậy.
Chờ đến khi Hà Huy trở về, tôi đang ngẩn người nhìn trần nhà, trong lòng đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khuyên được Hà Huy ở chung với người vợ trên danh nghĩa này của anh ấy nhiều hơn.
Thật ra theo tôi thấy vì bề ngoài của cô vợ này của anh ấy không tệ, tính tình cũng tốt, chẳng kém gì Hà Uyên Uyên, việc gì mà anh ấy phải kèn cựa với người trong nhà, nhất định không chịu chấp nhận chứ?
Nếu không phải do trong lòng anh ấy vẫn còn cự nự, thì thật ra anh ấy có thể tự phát hiện ra được những ưu điểm này mà không cần tôi phải nói, dù sao thì ưu điểm của người phụ nữ kia cũng rất rõ ràng, chẳng qua là bản thân anh ấy chọn cố tình lờ đi mà thôi.
Tôi rất thích cô gái này, mà thật ra Hàn Huy cũng chưa từng chân chính tổn thương tôi, nếu như có thể, tôi thật lòng hi vọng bọn họ được hạnh phúc.
“Sao lại ngây người ra thế? Em đang nghĩ gì vậy?” Hà Huy dịu dàng nở nụ cười: “Anh mua cháo thịt gà nấm hương cho em này, còn cả cháo thịt trứng muối, em muốn ăn cái nào?”
“Cái nào cũng được, ăn nấm hương đi…” Tôi dừng lại một chút: “Anh thích ăn cháo lắm à?”
“Không thích, chẳng qua bây giờ sức khỏe của em quan trọng hơn, tốt nhất vẫn nên ăn chút gì dó thanh đạm.”
Đối với sự chăm sóc của Hà Huy, tôi vẫn có chút cảm động, thở dài một hơi, tỏ vẻ vô ý hỏi anh ấy: “Có phải chỗ này rất gần nhà anh không?”
truyện được up trên app mê tình truyện
Hà Huy ngây ra một lúc, sau đó có hơi nghi ngờ hỏi: “Không phải, chỗ này xa nhà của anh lắm, em hỏi cái này làm gì?”
“Ý em là căn nhà sau khi kết hôn của anh ấy.” Tôi dừng lại một chút: “Đừng hiểu lầm, em ở nhà căn bản ngày nào cũng gọi đồ bên ngoài để ăn thôi, đột nhiên có hơi nhớ cơm nhà, chắc là nhà anh có người giúp việc nhỉ? Anh có thể về nhà ăn cơm sau đó tiện tay mang cho em một chút không?”
“Tiêu Ân, có phải cô ta đến tìm em rồi không?” Hà Huy nhíu mày: “Có phải cô ta đe dọa em không? Em đừng sợ, anh về nhà tính sổ với cô ta!”
Tôi thở dài một hơi, vốn dĩ tôi muốn nói thẳng sự thật ra, nhưng nghĩ một hồi rồi vẫn thay đổi: “Không phải, vợ của anh nổi tiếng đanh đá mà, nếu như cô ấy đến tìm em, em còn có thể bình yên vô sự nằm ở đây à? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Dừng lại một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hà Huy, tôi biết anh ấy đang nghi ngờ chuyện này: “Cứ cho là vì em đi, anh về nhà ăn một bữa cơm với vợ anh có được không?”
Hà Huy mở miệng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Tiêu Ân, không phải anh không muốn về, mà là anh không có cách nào thoải mái ở cùng với cô ta…”
“Là không thể ở cùng hay chưa từng ở cùng với nhau?” Tôi ngắt lời anh ấy: “Anh vẫn luôn có thành kiến với cô ấy, thật ra thì anh thật sự đã từng cho cô ấy cơ hội, từng chung sống cô ấy hay chưa?
��������
“Tôi không thể bảo đảm điều gì với cô cả, dù sao lỡ tôi không hoàn thành được cô sẽ chỉ thất vọng hơn thôi… Nhưng tôi sẽ thử xem sao, cô có thể chờ một lúc đã, nếu như đã đợi cơm rồi mà anh ấy vẫn không đến thì cô đừng đợi nữa.”
Người phụ nữ cười, nụ cười chất đầy sự cay đắng: “Được, tôi cảm ơn cô trước nhé. Không ngờ rằng tôi là người vợ được anh ấy cưới hỏi đàng hoàng mà ăn một bữa cơm với anh ấy cũng là yêu cầu xa vời, còn cần người khác phải khuyên.”
“Có một lần thì sẽ có lần thứ hai mà.” Tôi cũng nở nụ cười: “Nếu như tôi thành công, sau này cơ hội các cô ăn cơm với nhau sẽ càng ngày càng nhiều. Biết đâu đến cuối cùng lại đến lượt cô chán ghét anh ấy, đuổi anh ấy đi thì sao?”
“Chắc vậy nhỉ? Mong rằng ngày đó sẽ đến.” Người phụ nữ dừng chân lại một lát: “Nếu như cô thực sự có thể làm được, tôi nhất định sẽ trả lại ơn tình này.”
Tôi nở nụ cười nhạt, cũng không từ chối. Trước hết không nói đến chuyện có thể làm được hay không nhưng nếu người ta đã nói sẽ trả ơn mình thì việc gì phải ra vẻ thành cao mà từ chối cơ chứ?
Hiện giờ tình cảnh của tôi rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là kẻ địch, có người muốn mạng của tôi cũng dễ như trở bàn tay, còn có Hà Uyên Uyên cứ như hổ rình mồi muốn cướp bạn trai của tôi, có thêm một người trợ lực tất nhiên là tốt quá rồi.
Thật ra cũng chẳng tới mức là trợ lực, tôi chỉ giúp người ta một việc nho nhỏ thôi, chẳng lẽ lại trông cậy người ta trả ơn mình dào dạt như suối chảy à? Nhưng chỉ cần người ta giúp được tôi một chuyện nhỏ thôi cũng được, ít nhất thì tôi không cần phải cố gắng một mình nữa.
Dù sao thì tôi cũng là người từng đi qua cửa ải sống chết một lần, tất nhiên tôi biết nếu muốn được thêm một nửa may mắn sống sót như lần này là vô cùng hiếm hoi. Lỡ như lần sau bị mưu sát mà tôi lại không được nữ thần may mắn để ý tới thì phải làm sao bây giờ?
Tôi phải đấu tranh lâu như vậy, nếu như ban đầu để tôi chết đi thì tôi cũng sẽ không oán giận câu nào, không biết chừng bị khuyên vài lâu liền chủ động tự chôn mình luôn cũng nên, nhưng bây giờ, tôi không thể cam tâm được.
Mặc dù con người vẫn cứ rêu rao rằng mọi người đều bình đẳng, nhưng vẫn luôn phân biệt sang hèn giàu nghèo. Tựa như đầu và cuối của một chuỗi thức ăn vẫn chưa từng bình đẳng bao giờ, tất cả đều chỉ là nói miệng mà thôi.
Trên phim truyền hình cũng có người từng nói, giá trị của mạng sống đều giống nhau, nhưng giá cả lại không giống nhau, có thể có vài ngôi sao mua bảo hiểm cho một bộ phận nào đó trên mặt mình còn nhiều tiền hơn số mà người dân nhỏ bé có thể kiếm được trong cả cuộc đời.
Hoàn cảnh sinh ra không thể thay đổi, đó là sự thật, giống như thế giới luôn tốt với những người xinh đẹp, giàu có hơn vậy. Nhưng cũng không cần phải nản lòng vì điều đó, thay vì chán ngán thì chi bằng coi đó là động lực, nghĩ rằng có một ngày bạn xinh đẹp giàu có, thế giới này cũng sẽ đối tốt với bạn như vậy. Thật ra nó cũng rất công bằng, nó chẳng phân biệt đối xử với riêng một ai hết, chỉ cần bạn xinh đẹp giàu có, tôi cũng sẽ tốt với bạn.
Không có tiền thì kiếm, không có thời gian thì nghĩ cách chắt chiu một chút thời gian, nhưng điều kiện tiên quyết để làm được những chuyện đó là phải sống sót. Cho dù ước mơ có đẹp đến thế nào thì cũng là chuyện xảy ra sau ngày mai, nên nếu không còn mạng, thì ngay cả ngày mai bạn cũng không có.
Tôi tin rằng tôi có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mình, gặt hái được sự nghiệp thành công trong tương lai, sẽ không thua kém gì Hà Uyên Uyên, nhưng mà hiện tại, thời gian của tôi lại không cho phép tôi chờ đến nhiều năm sau.
Cho nên tôi nhất định phải có người giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không nhờ đến Hà Huy, dù anh ấy có tốt với tôi hơn nữa thì chung quy vẫn là người nhà của Hà Uyên Uyên. Cho dù anh ấy có dám, tôi cũng không thể ép anh ấy phải vì nghĩa mà diệt thân, nợ nhân tình nặng như thế, chưa trả xong cũng đã muộn rồi.
Mặc dù Lý Ninh là một người rất đáng tin, nhưng anh ta thật sự rất bận, lại luôn làm việc dưới trướng Nhạc Trí, mà Nhạc Trí lại trung thành với Hà Uyên Uyên, mặc dù cũng là người đáng thương, còn từng cứu tôi nhưng đã bị Hà Uyên Uyên lừa nhiều lần, nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ hãi.
Còn về Nhạc Hằng, đến giờ mà người kia vẫn chưa chịu xuất hiện, ít nhiều khiến tôi vẫn thấy hơi thất vọng. Tôi từng nghĩ anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới này, là chỗ dựa của tôi nhưng bây giờ anh đã không còn quan trọng như vậy nữa. Tôi nghĩ tôi đã thật sự trưởng thành rồi, cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của sự tự lập.
Cả thế giới đều có thể rời khỏi tôi, bởi vì cuộc sống của tôi vốn dĩ phải xoay quanh trung tâm là tôi, cho dù mọi người có đi hết, tôi vẫn còn tôi, nhưng nếu như xoay quanh người khác… Ai có thể tưởng tượng được sau khi rời khỏi Trái Đất thì mặt trăng sẽ như thế nào?
Tôi cười khổ, bây giờ tôi đang nằm ở đây, có thể coi là trong họa được phúc, ngày nào cũng có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ lung tung, có thể suy nghĩ thấu đáo những chuyện lúc đầu tôi vẫn luôn rối rắm, giống như tư tưởng của tôi đang thăng hoa vậy.
Có lẽ đi qua quỷ môn quan một lần cũng không uổng, nhân tiện có thể giác ngộ, tôi nghĩ vậy.
Chờ đến khi Hà Huy trở về, tôi đang ngẩn người nhìn trần nhà, trong lòng đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khuyên được Hà Huy ở chung với người vợ trên danh nghĩa này của anh ấy nhiều hơn.
Thật ra theo tôi thấy vì bề ngoài của cô vợ này của anh ấy không tệ, tính tình cũng tốt, chẳng kém gì Hà Uyên Uyên, việc gì mà anh ấy phải kèn cựa với người trong nhà, nhất định không chịu chấp nhận chứ?
Nếu không phải do trong lòng anh ấy vẫn còn cự nự, thì thật ra anh ấy có thể tự phát hiện ra được những ưu điểm này mà không cần tôi phải nói, dù sao thì ưu điểm của người phụ nữ kia cũng rất rõ ràng, chẳng qua là bản thân anh ấy chọn cố tình lờ đi mà thôi.
Tôi rất thích cô gái này, mà thật ra Hàn Huy cũng chưa từng chân chính tổn thương tôi, nếu như có thể, tôi thật lòng hi vọng bọn họ được hạnh phúc.
“Sao lại ngây người ra thế? Em đang nghĩ gì vậy?” Hà Huy dịu dàng nở nụ cười: “Anh mua cháo thịt gà nấm hương cho em này, còn cả cháo thịt trứng muối, em muốn ăn cái nào?”
“Cái nào cũng được, ăn nấm hương đi…” Tôi dừng lại một chút: “Anh thích ăn cháo lắm à?”
“Không thích, chẳng qua bây giờ sức khỏe của em quan trọng hơn, tốt nhất vẫn nên ăn chút gì dó thanh đạm.”
Đối với sự chăm sóc của Hà Huy, tôi vẫn có chút cảm động, thở dài một hơi, tỏ vẻ vô ý hỏi anh ấy: “Có phải chỗ này rất gần nhà anh không?”
truyện được up trên app mê tình truyện
Hà Huy ngây ra một lúc, sau đó có hơi nghi ngờ hỏi: “Không phải, chỗ này xa nhà của anh lắm, em hỏi cái này làm gì?”
“Ý em là căn nhà sau khi kết hôn của anh ấy.” Tôi dừng lại một chút: “Đừng hiểu lầm, em ở nhà căn bản ngày nào cũng gọi đồ bên ngoài để ăn thôi, đột nhiên có hơi nhớ cơm nhà, chắc là nhà anh có người giúp việc nhỉ? Anh có thể về nhà ăn cơm sau đó tiện tay mang cho em một chút không?”
“Tiêu Ân, có phải cô ta đến tìm em rồi không?” Hà Huy nhíu mày: “Có phải cô ta đe dọa em không? Em đừng sợ, anh về nhà tính sổ với cô ta!”
Tôi thở dài một hơi, vốn dĩ tôi muốn nói thẳng sự thật ra, nhưng nghĩ một hồi rồi vẫn thay đổi: “Không phải, vợ của anh nổi tiếng đanh đá mà, nếu như cô ấy đến tìm em, em còn có thể bình yên vô sự nằm ở đây à? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Dừng lại một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hà Huy, tôi biết anh ấy đang nghi ngờ chuyện này: “Cứ cho là vì em đi, anh về nhà ăn một bữa cơm với vợ anh có được không?”
Hà Huy mở miệng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Tiêu Ân, không phải anh không muốn về, mà là anh không có cách nào thoải mái ở cùng với cô ta…”
“Là không thể ở cùng hay chưa từng ở cùng với nhau?” Tôi ngắt lời anh ấy: “Anh vẫn luôn có thành kiến với cô ấy, thật ra thì anh thật sự đã từng cho cô ấy cơ hội, từng chung sống cô ấy hay chưa?
��������
/422
|