Lúc xảy chuyện ra chuyện ngu dốt như heo, lúc xong hết chuyện leo lẻo như Gia Cát Lượng, ngoài việc tăng thêm cảm giác buồn bực và hối hận cho bản thân mình ra thì chẳng còn tác dụng gì nữa, dù gì thời gian cũng không thể quay ngược lại, khi ấy mất mặt cũng chỉ có thể đợi ngày khác vớt vát lại thôi.
Nếu như lúc trước, tôi sẽ không ngoan ngoãn như vậy đâu, chỉ sợ là trên có chính sách dưới có đối sách, sống chết cũng nhất quyết bằng mặt chứ không bằng lòng. Ngoài miệng thì lầm bầm, cứ yên tâm đi, tôi ngoan như thế này mấy người không tin tôi sao, nhưng chớp mắt một cái đã chuồn mất tăm, không biết cãi nhau với ai.
Nhưng bây giờ thì không vậy, tôi đích thân trải nghiệm một lần bị bắt cóc, trong lúc sợ hãi và hoảng hốt đến mấy cũng yêu cầu bản thân phải thật bình tĩnh, đấu trí và đấu dũng với kẻ bắt cóc, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng hèn về; quá nửa nguyên nhân của quá trình này xuất phát từ khao khát sống của bản thân tôi.
Lỡ như tôi cảm thấy thôi, chết thì chết, dù sao cũng không sống được ngày tháng tốt đẹp gì, chắc tôi phải nằm trên bàn phẫu thuật táy máy chân tay mới hiểu ra thế nào là khao khát.
Tuy rằng bề ngoài tôi vẫn tươi cười hi hi ha ha, nhưng chuyện này đã trở thành bóng ma tâm lý không thể xóa bỏ trong lòng tôi, tôi nghĩ mỗi người đều có ám ảnh của mình, không ai có thể sống một cuộc đời thực sự xuôi chèo mát mái.
Cho dù là công chúa có thân phận tôn quý trong các bộ phim cổ trang cũng phải vì quốc gia xã tắc mà hi sinh bản thân mình. Những ví dụ về các nàng công chúa lấy nước mắt rửa mặt cũng không phải không có, mỗi ngày hục hặc đấu đá, chỉ chăm chăm nghiêm cứu làm sao để phu quân và phụ hoàng vui vẻ và làm sao mới có thể bình an vô sự, không bị người khác sát hại.
Do dự hồi lâu, tôi thở dài: "Chị La, chuyện này em trước nay không nói với chị, là vì thấy thái độ không muốn nói cho chị biết của Lý Ninh rất kiên quyết, hai người đều là bạn của em, em phải có trách nhiệm với cả hai người, hi vọng chị có thể hiểu được."
Chị La không trả lời tôi ngay, chỉ nắm lấy bàn tay tôi, sự im lặng cùng lúng túng bao trùm hai chúng tôi. Ngay khi tôi tưởng rằng chị sẽ không nói gì thêm thì chị đột ngột hỏi tôi: "Vì thế, em vẫn quyết định không nói ra đúng không?"
Tôi lắc lắc đầu: "Không phải em không muốn nói, chỉ là không phải bây giờ... Thế này nhé, em tìm cơ hội nói chuyện hẳn hoi với Lý Ninh, ít nhất phải báo cho anh ấy biết trước, chị tin em, em nhất định sẽ cho chị một đáp án vừa ý, chỉ là chị đừng nói gì với anh ấy."
Chị La cũng không hỏi tôi tại sao, chỉ gật đầu, khẽ nói: "Vậy chị đi trước nhé, đợi hai người nói xong rồi gọi điện thoại cho chị, chị lại đến thăm em."
Tôi khựng lại: "Chị cứ thế mà đi hả?" Tôi vốn định giữ chị ấy lại để ôn chuyện cũ, không ngờ chị ấy không yên lòng mà đi luôn, tôi đứng nguyên tại chỗ thở vắn than dài, hiểu rằng bây giờ chị ấy cần thời gian để bình tĩnh.
Tôi nghĩ lòng nghi ngờ của chị La đối với Lý Ninh cũng không phải chỉ ngày một ngày hai mà có, chị ấy không hỏi không có nghĩa là chị ấy không muốn hỏi, chị ấy chỉ đợi Lý Ninh tự nói thẳng, có điều thời gian trôi qua đã lâu mà Lý Ninh vẫn chưa tìm được thời cơ, chị ấy đã mất hết lòng tin và kiên nhẫn.
Chị La li hôn với ông chồng trước vốn là vì ông chồng này đã ngoại tình còn bạo lực gia đình, khiến chị ấy mất hết tình cảm trong quá khứ với chồng mình, không còn hi vọng gì anh ta sẽ hối cải, cho chị ấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp như đã từng hứa hẹn.
Trong tình huống này, nếu như Lý Ninh khiến chị ấy không có cảm giác an toàn, chị ấy chắc chắn sẽ chọn cách đau dài không bằng đau ngắn. Tôi nghĩ, với điều này, tôi phải nhắc nhở Lý Ninh một chút.
Vốn dĩ, tôi dẫn chị La đến phòng vệ sinh là vì muốn che giấu tai mắt của người khác, Lý Ninh phải diễn kịch trong bệnh viện cũng vì lo lắng rằng trong bệnh viện có tai mắt của Nhạc Trí. Nếu như chúng tôi nói thật ngay lúc ấy, rất có khả năng sẽ lọt đến tai Nhạc Trí.
Cho nên tôi vừa vào phòng vệ sinh đã kiểm tra xem phòng vệ sinh có người không, sau đó cũng chú ý rằng bên ngoài phòng vệ sinh không có ai, cho dù chỗ khác có máy quay thì trong phòng vệ sinh nhất định không có.
Chị La đi rồi, tôi ở lại phòng vệ sinh cũng không có nghĩa lý gì, khi quay về phòng mới kinh ngạc phát hiện ra Lý Ninh còn ngồi ở đó, chưa đi đâu.
"Cô quay về rồi à?" Nhìn thấy tôi, Lý Ninh bước tới đỡ tôi ngồi lại lên giường rồi mới chậm rãi hỏi: "Hai người đã nói những gì?"
Tôi nhìn bốn xung quanh, Lý Ninh cũng nhìn theo ánh mắt tôi, hiểu được ý tôi nên khẽ cười: "Tôi vừa thăm dò rồi, gần đây không có ai nghe lén, còn về mấy cái máy quay bé như đầu kim, cho dù có, cũng không nghe được âm thanh gì đâu, cô cứ nói đi."
Tôi gật gật đầu: "Chị La muốn biết thân phận của anh, tôi đồng ý rồi, chỉ có điều tôi bảo với chị ấy sẽ báo trước cho anh một tiếng."
Lý Ninh khựng lại, nhíu mày có vẻ không vui, may mà Lý Ninh không hổ là Lý Ninh, cho dù đến lúc này rồi vẫn có thể khống chế được cơn giận của bản thân, không nổi cơn tam bành, chỉ gằn giọng nói: "Cô có biết mình đang nói cái gì không? Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau phải bảo vệ cô ấy rồi hay sao? Bây giờ cô nói với cô ấy, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết à?"
"Anh đừng kích động, tôi cũng vì muốn tốt cho anh." Tôi thở dài, ngước mắt nhìn anh ta: "Chắc anh cũng biết tính cách chị La, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, anh cứ như vậy, chắc chắn sẽ khiến chị ấy chạy mất."
"Thế thì đã sao? Chỉ cần cô ấy an toàn, tôi chẳng có vấn đề gì." Lý Ninh cười khổ một tiếng: "Nếu như vì muốn ở bên cạnh cô ấy mà làm hại cô ấy, đến lúc đo tôi chỉ còn lại sự hối hận vô tận thôi. Nếu như thật sự đôi bên đều yêu nhau, sao cô ấy có thể không tin tôi? Người xưa chẳng phải có câu, tình cảm đôi bên nếu đã dài lâu, đâu cần bên nhau sớm chiều đưa lối."
Tôi trợn mắt khinh thường, không khách sáo gì mà đáp lại một câu: "Mẹ kiếp, anh đóng phim tình cảm Quỳnh Dao đấy à, đây không phải phong cách của anh, anh tỉnh táo giùm tôi cái? Anh đã cho cô ấy cảm giác an toàn chưa? Không nói năng gì anh bảo người ta tin anh làm sao được?"
"Cho dù cô ấy chia tay với tôi cũng tốt, ít nhất cô ấy vẫn an toàn, cô ấy còn sống, tôi đã rất vui rồi." Lý Ninh nhíu mày, dáng vẻ vẫn cố chấp tưởng rằng mình đúng của anh ta khiến tôi thấy tức cười.
"Anh tưởng như thế này là muốn tốt cho cô ấy? Ít nhất anh phải nói với chị ấy tại sao, cho dù muốn chia tay cũng phải để tự chị ấy quyết định. Anh nói với chị ấy hai người chia tay là vì hoàn cảnh không cho phép, chứ không phải nói với chị ấy hai người chia tay vì anh là thằng đàn ông cặn bã trêu đùa tình cảm của người khác. Bây giờ anh không nói, nếu như chị ấy nghĩ không thông suốt, chạy đi xem mắt rồi lấy giấy đăng ký kết hôn, trở thành vợ của người khác, anh có chắc là anh sẽ không hối hận?"
Lý Ninh không nói gì, tôi bĩu môi, càng nói càng sắc bén: "Bây giờ xin giấy đăng kí kết hôn rẻ lắm, mất mười lăm nghìn là xong, hào phóng đãi bôi gì đó chắc hết ba mươi nghìn, đi ra đường kiếm đại một thanh niên ngon trai chưa vợ, bảo đi là đi ngay, anh nói xem có phải thế không?"
Tôi thấy lông mày Lý Ninh càng nhíu càng chặt, tôi biết nội tâm anh ta cũng đang băn khoăn nên cười thầm, bồi thêm một câu: "Nói thế nào thì chị La cũng là một cô gái đẹp, trước giờ không thiếu người theo đuổi, chỉ cần bây giờ chị ấy vườn không nhà trống..."
"Được rồi, cô đừng nói nữa." Lý Ninh ngắt lời tôi, có thể nhìn ra được cảm xúc của anh ta đang rất buồn bực: "Rốt cuộc cô nghĩ thế nào, nói cho tôi nghe trước đi."
Tôi vui vẻ, liên tu một tràng về suy nghĩ của mình: "Bây giờ chị La đã có phát hiện ra, anh có muốn giấu nữa cũng không giấu được. Ngược lại, chỉ cần chị ấy cảm thấy anh đang lừa dối chị ấy đủ đường, căn bản không có nổi một câu nói thật, nếu như anh còn lừa thêm nữa, chắc hai người cũng game over luôn. Nhưng mà, anh cũng không thể nói hết toàn bộ cho chị ấy biết, giống như anh tự nói đấy, quá nguy hiểm."
Nếu như lúc trước, tôi sẽ không ngoan ngoãn như vậy đâu, chỉ sợ là trên có chính sách dưới có đối sách, sống chết cũng nhất quyết bằng mặt chứ không bằng lòng. Ngoài miệng thì lầm bầm, cứ yên tâm đi, tôi ngoan như thế này mấy người không tin tôi sao, nhưng chớp mắt một cái đã chuồn mất tăm, không biết cãi nhau với ai.
Nhưng bây giờ thì không vậy, tôi đích thân trải nghiệm một lần bị bắt cóc, trong lúc sợ hãi và hoảng hốt đến mấy cũng yêu cầu bản thân phải thật bình tĩnh, đấu trí và đấu dũng với kẻ bắt cóc, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng hèn về; quá nửa nguyên nhân của quá trình này xuất phát từ khao khát sống của bản thân tôi.
Lỡ như tôi cảm thấy thôi, chết thì chết, dù sao cũng không sống được ngày tháng tốt đẹp gì, chắc tôi phải nằm trên bàn phẫu thuật táy máy chân tay mới hiểu ra thế nào là khao khát.
Tuy rằng bề ngoài tôi vẫn tươi cười hi hi ha ha, nhưng chuyện này đã trở thành bóng ma tâm lý không thể xóa bỏ trong lòng tôi, tôi nghĩ mỗi người đều có ám ảnh của mình, không ai có thể sống một cuộc đời thực sự xuôi chèo mát mái.
Cho dù là công chúa có thân phận tôn quý trong các bộ phim cổ trang cũng phải vì quốc gia xã tắc mà hi sinh bản thân mình. Những ví dụ về các nàng công chúa lấy nước mắt rửa mặt cũng không phải không có, mỗi ngày hục hặc đấu đá, chỉ chăm chăm nghiêm cứu làm sao để phu quân và phụ hoàng vui vẻ và làm sao mới có thể bình an vô sự, không bị người khác sát hại.
Do dự hồi lâu, tôi thở dài: "Chị La, chuyện này em trước nay không nói với chị, là vì thấy thái độ không muốn nói cho chị biết của Lý Ninh rất kiên quyết, hai người đều là bạn của em, em phải có trách nhiệm với cả hai người, hi vọng chị có thể hiểu được."
Chị La không trả lời tôi ngay, chỉ nắm lấy bàn tay tôi, sự im lặng cùng lúng túng bao trùm hai chúng tôi. Ngay khi tôi tưởng rằng chị sẽ không nói gì thêm thì chị đột ngột hỏi tôi: "Vì thế, em vẫn quyết định không nói ra đúng không?"
Tôi lắc lắc đầu: "Không phải em không muốn nói, chỉ là không phải bây giờ... Thế này nhé, em tìm cơ hội nói chuyện hẳn hoi với Lý Ninh, ít nhất phải báo cho anh ấy biết trước, chị tin em, em nhất định sẽ cho chị một đáp án vừa ý, chỉ là chị đừng nói gì với anh ấy."
Chị La cũng không hỏi tôi tại sao, chỉ gật đầu, khẽ nói: "Vậy chị đi trước nhé, đợi hai người nói xong rồi gọi điện thoại cho chị, chị lại đến thăm em."
Tôi khựng lại: "Chị cứ thế mà đi hả?" Tôi vốn định giữ chị ấy lại để ôn chuyện cũ, không ngờ chị ấy không yên lòng mà đi luôn, tôi đứng nguyên tại chỗ thở vắn than dài, hiểu rằng bây giờ chị ấy cần thời gian để bình tĩnh.
Tôi nghĩ lòng nghi ngờ của chị La đối với Lý Ninh cũng không phải chỉ ngày một ngày hai mà có, chị ấy không hỏi không có nghĩa là chị ấy không muốn hỏi, chị ấy chỉ đợi Lý Ninh tự nói thẳng, có điều thời gian trôi qua đã lâu mà Lý Ninh vẫn chưa tìm được thời cơ, chị ấy đã mất hết lòng tin và kiên nhẫn.
Chị La li hôn với ông chồng trước vốn là vì ông chồng này đã ngoại tình còn bạo lực gia đình, khiến chị ấy mất hết tình cảm trong quá khứ với chồng mình, không còn hi vọng gì anh ta sẽ hối cải, cho chị ấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp như đã từng hứa hẹn.
Trong tình huống này, nếu như Lý Ninh khiến chị ấy không có cảm giác an toàn, chị ấy chắc chắn sẽ chọn cách đau dài không bằng đau ngắn. Tôi nghĩ, với điều này, tôi phải nhắc nhở Lý Ninh một chút.
Vốn dĩ, tôi dẫn chị La đến phòng vệ sinh là vì muốn che giấu tai mắt của người khác, Lý Ninh phải diễn kịch trong bệnh viện cũng vì lo lắng rằng trong bệnh viện có tai mắt của Nhạc Trí. Nếu như chúng tôi nói thật ngay lúc ấy, rất có khả năng sẽ lọt đến tai Nhạc Trí.
Cho nên tôi vừa vào phòng vệ sinh đã kiểm tra xem phòng vệ sinh có người không, sau đó cũng chú ý rằng bên ngoài phòng vệ sinh không có ai, cho dù chỗ khác có máy quay thì trong phòng vệ sinh nhất định không có.
Chị La đi rồi, tôi ở lại phòng vệ sinh cũng không có nghĩa lý gì, khi quay về phòng mới kinh ngạc phát hiện ra Lý Ninh còn ngồi ở đó, chưa đi đâu.
"Cô quay về rồi à?" Nhìn thấy tôi, Lý Ninh bước tới đỡ tôi ngồi lại lên giường rồi mới chậm rãi hỏi: "Hai người đã nói những gì?"
Tôi nhìn bốn xung quanh, Lý Ninh cũng nhìn theo ánh mắt tôi, hiểu được ý tôi nên khẽ cười: "Tôi vừa thăm dò rồi, gần đây không có ai nghe lén, còn về mấy cái máy quay bé như đầu kim, cho dù có, cũng không nghe được âm thanh gì đâu, cô cứ nói đi."
Tôi gật gật đầu: "Chị La muốn biết thân phận của anh, tôi đồng ý rồi, chỉ có điều tôi bảo với chị ấy sẽ báo trước cho anh một tiếng."
Lý Ninh khựng lại, nhíu mày có vẻ không vui, may mà Lý Ninh không hổ là Lý Ninh, cho dù đến lúc này rồi vẫn có thể khống chế được cơn giận của bản thân, không nổi cơn tam bành, chỉ gằn giọng nói: "Cô có biết mình đang nói cái gì không? Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau phải bảo vệ cô ấy rồi hay sao? Bây giờ cô nói với cô ấy, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết à?"
"Anh đừng kích động, tôi cũng vì muốn tốt cho anh." Tôi thở dài, ngước mắt nhìn anh ta: "Chắc anh cũng biết tính cách chị La, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, anh cứ như vậy, chắc chắn sẽ khiến chị ấy chạy mất."
"Thế thì đã sao? Chỉ cần cô ấy an toàn, tôi chẳng có vấn đề gì." Lý Ninh cười khổ một tiếng: "Nếu như vì muốn ở bên cạnh cô ấy mà làm hại cô ấy, đến lúc đo tôi chỉ còn lại sự hối hận vô tận thôi. Nếu như thật sự đôi bên đều yêu nhau, sao cô ấy có thể không tin tôi? Người xưa chẳng phải có câu, tình cảm đôi bên nếu đã dài lâu, đâu cần bên nhau sớm chiều đưa lối."
Tôi trợn mắt khinh thường, không khách sáo gì mà đáp lại một câu: "Mẹ kiếp, anh đóng phim tình cảm Quỳnh Dao đấy à, đây không phải phong cách của anh, anh tỉnh táo giùm tôi cái? Anh đã cho cô ấy cảm giác an toàn chưa? Không nói năng gì anh bảo người ta tin anh làm sao được?"
"Cho dù cô ấy chia tay với tôi cũng tốt, ít nhất cô ấy vẫn an toàn, cô ấy còn sống, tôi đã rất vui rồi." Lý Ninh nhíu mày, dáng vẻ vẫn cố chấp tưởng rằng mình đúng của anh ta khiến tôi thấy tức cười.
"Anh tưởng như thế này là muốn tốt cho cô ấy? Ít nhất anh phải nói với chị ấy tại sao, cho dù muốn chia tay cũng phải để tự chị ấy quyết định. Anh nói với chị ấy hai người chia tay là vì hoàn cảnh không cho phép, chứ không phải nói với chị ấy hai người chia tay vì anh là thằng đàn ông cặn bã trêu đùa tình cảm của người khác. Bây giờ anh không nói, nếu như chị ấy nghĩ không thông suốt, chạy đi xem mắt rồi lấy giấy đăng ký kết hôn, trở thành vợ của người khác, anh có chắc là anh sẽ không hối hận?"
Lý Ninh không nói gì, tôi bĩu môi, càng nói càng sắc bén: "Bây giờ xin giấy đăng kí kết hôn rẻ lắm, mất mười lăm nghìn là xong, hào phóng đãi bôi gì đó chắc hết ba mươi nghìn, đi ra đường kiếm đại một thanh niên ngon trai chưa vợ, bảo đi là đi ngay, anh nói xem có phải thế không?"
Tôi thấy lông mày Lý Ninh càng nhíu càng chặt, tôi biết nội tâm anh ta cũng đang băn khoăn nên cười thầm, bồi thêm một câu: "Nói thế nào thì chị La cũng là một cô gái đẹp, trước giờ không thiếu người theo đuổi, chỉ cần bây giờ chị ấy vườn không nhà trống..."
"Được rồi, cô đừng nói nữa." Lý Ninh ngắt lời tôi, có thể nhìn ra được cảm xúc của anh ta đang rất buồn bực: "Rốt cuộc cô nghĩ thế nào, nói cho tôi nghe trước đi."
Tôi vui vẻ, liên tu một tràng về suy nghĩ của mình: "Bây giờ chị La đã có phát hiện ra, anh có muốn giấu nữa cũng không giấu được. Ngược lại, chỉ cần chị ấy cảm thấy anh đang lừa dối chị ấy đủ đường, căn bản không có nổi một câu nói thật, nếu như anh còn lừa thêm nữa, chắc hai người cũng game over luôn. Nhưng mà, anh cũng không thể nói hết toàn bộ cho chị ấy biết, giống như anh tự nói đấy, quá nguy hiểm."
/422
|