“Anh không biết.” Hà Huy khẽ thở dài, nhưng có vẻ rất chân thành: “Anh không hề chú ý tới điều này, hoặc là có, những người như bọn anh, sợ cô đơn lắm.”
Sợ cô đơn nên có thể trái ôm phải ấp thả thính như mưa xuân? Tôi nghẹn lời trong lồng ngực, đưa lên không đưa được mà nuốt xuống cũng không nuốt được. Cách hóa giải cô đơn nhiều lắm chứ, làm việc này, chơi game này, xem phim này, những thứ ấy không phải được phát minh ra để giết thời gian à?
“Cách giảm bớt cô đơn của anh có thể là không ngừng hẹn hò với đủ dạng phụ nữ, nhưng đối với phụ nữ mà nói, cách xoa dịu cô đơn đơn giản hơn nhiều, đi dạo phố, mua sắm, làm đẹp, thú vị hơn nhiều.”
Hà Huy không nói gì, tôi cũng không biết nên nói gì, dù sao những quan niệm mỗi người mỗi khác, không ai có cách thuyết phục người khác thay đổi được. Ngước mắt nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên tôi phát hiện ra một đôi mắt kì lạ đang nhìn lén.
Khóe miệng co giật, tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Lý Ninh, đã về rồi sao không vào?”
Lý Ninh nghe lén bị phát hiện, anh ta tu luyện đã lâu, mặt dày như tấm phản, cũng chẳng thấy lúng túng gì, cười ngây ngô một tiếng rồi hùng hồn bước vào phòng: “Tôi thấy hai người nói chuyện rất hợp, cũng không tiện quấy rầy.”
Tôi đón lấy nước cam, dường như hai mắt phát sáng mà bắt đầu hưởng thụ, sau đó nghe thấy Lý Ninh nhịn cười nói một câu: “Tiện thể tôi muốn xem xem phải nói bao lâu mới thấy khát.”
Tôi không khách sáo gì lườm anh ta một cái rồi tức giận bảo: “Tôi là bệnh nhân đấy, mấy người một ai khiến tôi đỡ lo được, tôi có cảm giác mình đang nuôi hai thằng con trai to xác.”
Hà Huy vẫn không nói năng gì, không biết có nghe thấy câu đùa của tôi không, nhưng Lý Ninh thì bật cười và phản bác: “Làm mẹ thì không được, làm mẹ kế thì có thể suy xét. Hay là cô đá Nhạc Hằng đi theo đuổi Thiện Lục thử xem? Tầm tuổi của cô làm mẹ già cũng được đấy.”
“Nếu không phải vì cốc nước cam này quá ngon nên tôi không nỡ thì lúc này đây mái tóc anh đã dính đầy nước cam và tép cam ngọt lịm rồi nhé, ngọt theo kiểu có gội cũng không hết nhé.” Tôi thưởng cho anh ta một cái trợn mắt thêm lần nữa: “Anh vẫn nên lo lắng cho bạn gái anh nhiều hơn đi, cứ như thế này, lỡ như bạn gái anh biến thành mẹ kế thật, đến lúc đó anh muốn cười cũng không rặn nổi đâu.”
Lý Ninh cười lạnh: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi có thể nào đi chăng nữa vẫn là một thực thể khỏe mạnh, không có kiểu vài ba bữa lại chơi trò tự mình hại mình. Sao nào, lết tấm thân tàn tạ ấy đi khuyên người khác vui thế cơ à? Hả chị gái già nhiệt tình giúp người khác?”
“Anh không thể nói được một câu ‘chị gái tri âm tri kỷ’ hay cái gì mà ‘người dẫn chương trình hỏi đáp tình cảm kênh truyền hình nửa đêm’ à? Sao cứ phải nói đến chị gái già nhỉ?
“Xin lỗi nha, vì tuổi tác của cô hợp với cách xưng hô này hơn.” Lý Ninh nói xong còn trừng mắt với tôi: “Sao, không mệt à? Mau chóng uống thuốc rồi nghỉ ngơi đến, đến lúc thuốc tê hết tác dụng, có muốn ngủ cũng không ngủ nổi đâu.”
Anh ta nói cũng đúng, lúc vết thương đau đớn, tôi không tiêm thuốc giảm đau thì không thể ngủ nổi, vội vàng nghe lời anh ta uống thuốc rồi cuộn người lại đi ngủ.
“Tôi phải nghỉ ngơi đây, hai người đi hết đi.” Tôi ngáp một cái: “Khỏi cần lo cho tôi, nếu như chịu không nổi, tôi sẽ tự gọi y tá đến...”
Chưa nói dứt câu, tôi đã mơ mơ màng màng đi gặp Chu Công rồi, cho dù hai người họ ở đứng ở đầu giường tôi với âm mưu vẽ con rùa rụt cổ lên mặt tôi, tôi cũng không tỉnh lại được.
Đợi khi tôi tỉnh lại lần nữa là bị một cơn đau ở tay đánh thức, tôi giật mình, mở bừng mắt ra thì thấy gương mặt dè dặt của cô y tá.
“Cô Tả, cô dậy rồi à?” Nụ cười của cô y tá rất thân thiện: “Xin lỗi cô, do anh Hà bảo tôi không được gọi cô dậy, anh ấy cứ tiêm cho cô như thế này luôn, đợi cô tỉnh dậy cũng không đau, bạn của cô thực sự rất chu đáo đấy.”
Tôi quay đầu sang, nhìn thấy Hà Huy đứng bên cạnh giường tôi, cạnh anh ta là một cô gái tóc xoăn dài mặc váy liền, tôi nhíu mày: “Sao anh tới đây sớm vậy? Cô ấy là ai? Không phải hôm qua anh đã hứa với tôi sẽ về nhà ở bên vợ cho tử tế à?”
Tôi biết nói những điều này ra trước mặt con gái nhà người ta không tốt lắm, nhưng tôi thực sự không kiềm chế được. Nếu đã hứa sẽ qua lại với cô Hà cho tử tế, sao hôm nay lại đổi tình nhân khác rồi, còn đưa đến bệnh viện nữa chứ, tôi không giận cho được?
Không ngờ Hà Huy chưa nói gì, cô gái bên cạnh đã bật cười trước: “Cô đúng là đáng yêu quá mà... Là tôi đây! Cô không nhận ra tôi à?”
Giọng nói này có vẻ quen quen, tôi sững sờ, lập tức phản ứng được, có chút kinh ngạc: “Là cô à? Cô là cô Hà! Cô... Sao cô cũng đến đây?”
“Bây giờ đã là giữa trưa rồi, tôi đến đưa cơm cho cô.” Cô gái kia lắc lắc hộp cơm trong tay: “Hà Huy quay về đã nói hết với tôi rồi, để cảm ơn cô, hôm nay chị đây đích thân tới đưa cơm cho cô, hân hạnh chưa!”
Tôi cũng rất vui, không ngờ họ có thể đứng bên nhau nhanh như vậy, điều này chứng minh nỗ lực khuyên giải của tôi có hiệu quả, không lãng phí chỗ nước bọt suýt nữa khô cạn của tôi ngày hôm qua.
“Hân hạnh hân hạnh, nếu để đám người biết được, chắc sẽ hâm mộ tôi chết mất.” Ánh mắt Hà Huy nhìn vợ anh ta cũng dần dần tràn ngập vẻ cưng chiều, mức độ tiến triển nhanh như ngồi phi thuyền về hành tinh mẹ vậy.
Tôi chứng kiến cặp đôi này đi từ không thể thấu hiểu đối phương đến tương kính như tân rồi đến gắn bó keo sơn, cảm giác vô cùng thành tựu.
“Coi như cô khéo miệng.” Cô Hà cũng cười rất chân thành, hai mắt cong cong, miệng như sắp kéo đến mang tai: “Lần trước gặp cô đã cảm thấy cô gái như cô rất hợp khẩu vị của tôi, quả nhiên không phải giả, giác quan thứ sáu của chị đây chuẩn quá đi thôi.”
Hà Huy không thể nghe thêm được nữa: “Được rồi được rồi, cái gì cũng là công lao của em được chưa. Đừng nói chuyện nữa, mau mở hộp cơm ra, chắc Tiêu Ân cũng đói rồi.”
Vừa nói, Hà Huy vừa đỡ tôi ngồi dậy, cô Hà như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng xếp từng tầng của hộp cơm thật ngay ngắn, bưng đến trước mặt tôi với vẻ mặt chờ đợi được khen thưởng.
Tôi nhìn biểu cảm của cô ấy mà có cảm giác muốn xoa đầu, may mà kiềm chế được: “Trông có vẻ rất ngon đấy, cảm ơn cô... Nhưng mà, Hà Huy đỡ tôi, cô không thấy ghen à?”
Tôi cảm thấy khá kì lạ, dù sao thì động tác như thế này cũng là tiếp xúc cơ thể mà. Hà Huy nghe vậy, rõ ràng cũng cứng người, cô Hà lại mỉm cười với vẻ không hề để tâm.
“Cô mà là người phụ nữ khác, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy tất cả những chỗ mà anh ấy từng chạm qua, nhưng vì là cô ấy mà, cho nên bỏ qua, chị đây rộng lượng, cho phép hai người tiếp xúc!”
Lần này thì đừng nói là tôi, đến cả Hà Huy cũng kinh ngạc: “Tại sao? Lẽ nào em điều tra ra cô ấy là em gái ruột cùng mẹ khác cha hay cùng cha khác mẹ của anh à?”
“Anh tưởng tượng phong phú quá đấy, em càng ngày càng thấy yêu anh.” Cô Hà tươi cười hớn hớn: “Nhưng mà anh đoán sai rồi, là em chuẩn bị nhận cô ấy làm em gái ruột không cùng cha không cùng mẹ của mình, nếu đã là em gái chúng mình, tất nhiên em sẽ thấy yên tâm thôi!”
Tôi không không ra nước mắt với màn tự biên tự diễn của hai vợ chồng nhà này, nghĩ tới lần đầu gặp cô Hà cô ấy cũng khí chất ngời ngời lắm chứ, sao bây giờ lại có vẻ hoạt bát vậy nhỉ? Lẽ nào sức mạnh của tình yêu vĩ đại đến vậy sao?
“Anh yêu à, anh nhìn em gái vui đến mức không nói thành lời kìa! Em gái à, em đừng khách sáo nhé, mau ăn đi, nguội rồi không ngon đâu, đợi em ăn xong chị còn mang theo canh móng giò hầm rong biển, ăn gì bổ nấy... à, xin lỗi, em bị thương ở ngực nhỉ...”
������
Sợ cô đơn nên có thể trái ôm phải ấp thả thính như mưa xuân? Tôi nghẹn lời trong lồng ngực, đưa lên không đưa được mà nuốt xuống cũng không nuốt được. Cách hóa giải cô đơn nhiều lắm chứ, làm việc này, chơi game này, xem phim này, những thứ ấy không phải được phát minh ra để giết thời gian à?
“Cách giảm bớt cô đơn của anh có thể là không ngừng hẹn hò với đủ dạng phụ nữ, nhưng đối với phụ nữ mà nói, cách xoa dịu cô đơn đơn giản hơn nhiều, đi dạo phố, mua sắm, làm đẹp, thú vị hơn nhiều.”
Hà Huy không nói gì, tôi cũng không biết nên nói gì, dù sao những quan niệm mỗi người mỗi khác, không ai có cách thuyết phục người khác thay đổi được. Ngước mắt nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên tôi phát hiện ra một đôi mắt kì lạ đang nhìn lén.
Khóe miệng co giật, tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Lý Ninh, đã về rồi sao không vào?”
Lý Ninh nghe lén bị phát hiện, anh ta tu luyện đã lâu, mặt dày như tấm phản, cũng chẳng thấy lúng túng gì, cười ngây ngô một tiếng rồi hùng hồn bước vào phòng: “Tôi thấy hai người nói chuyện rất hợp, cũng không tiện quấy rầy.”
Tôi đón lấy nước cam, dường như hai mắt phát sáng mà bắt đầu hưởng thụ, sau đó nghe thấy Lý Ninh nhịn cười nói một câu: “Tiện thể tôi muốn xem xem phải nói bao lâu mới thấy khát.”
Tôi không khách sáo gì lườm anh ta một cái rồi tức giận bảo: “Tôi là bệnh nhân đấy, mấy người một ai khiến tôi đỡ lo được, tôi có cảm giác mình đang nuôi hai thằng con trai to xác.”
Hà Huy vẫn không nói năng gì, không biết có nghe thấy câu đùa của tôi không, nhưng Lý Ninh thì bật cười và phản bác: “Làm mẹ thì không được, làm mẹ kế thì có thể suy xét. Hay là cô đá Nhạc Hằng đi theo đuổi Thiện Lục thử xem? Tầm tuổi của cô làm mẹ già cũng được đấy.”
“Nếu không phải vì cốc nước cam này quá ngon nên tôi không nỡ thì lúc này đây mái tóc anh đã dính đầy nước cam và tép cam ngọt lịm rồi nhé, ngọt theo kiểu có gội cũng không hết nhé.” Tôi thưởng cho anh ta một cái trợn mắt thêm lần nữa: “Anh vẫn nên lo lắng cho bạn gái anh nhiều hơn đi, cứ như thế này, lỡ như bạn gái anh biến thành mẹ kế thật, đến lúc đó anh muốn cười cũng không rặn nổi đâu.”
Lý Ninh cười lạnh: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi có thể nào đi chăng nữa vẫn là một thực thể khỏe mạnh, không có kiểu vài ba bữa lại chơi trò tự mình hại mình. Sao nào, lết tấm thân tàn tạ ấy đi khuyên người khác vui thế cơ à? Hả chị gái già nhiệt tình giúp người khác?”
“Anh không thể nói được một câu ‘chị gái tri âm tri kỷ’ hay cái gì mà ‘người dẫn chương trình hỏi đáp tình cảm kênh truyền hình nửa đêm’ à? Sao cứ phải nói đến chị gái già nhỉ?
“Xin lỗi nha, vì tuổi tác của cô hợp với cách xưng hô này hơn.” Lý Ninh nói xong còn trừng mắt với tôi: “Sao, không mệt à? Mau chóng uống thuốc rồi nghỉ ngơi đến, đến lúc thuốc tê hết tác dụng, có muốn ngủ cũng không ngủ nổi đâu.”
Anh ta nói cũng đúng, lúc vết thương đau đớn, tôi không tiêm thuốc giảm đau thì không thể ngủ nổi, vội vàng nghe lời anh ta uống thuốc rồi cuộn người lại đi ngủ.
“Tôi phải nghỉ ngơi đây, hai người đi hết đi.” Tôi ngáp một cái: “Khỏi cần lo cho tôi, nếu như chịu không nổi, tôi sẽ tự gọi y tá đến...”
Chưa nói dứt câu, tôi đã mơ mơ màng màng đi gặp Chu Công rồi, cho dù hai người họ ở đứng ở đầu giường tôi với âm mưu vẽ con rùa rụt cổ lên mặt tôi, tôi cũng không tỉnh lại được.
Đợi khi tôi tỉnh lại lần nữa là bị một cơn đau ở tay đánh thức, tôi giật mình, mở bừng mắt ra thì thấy gương mặt dè dặt của cô y tá.
“Cô Tả, cô dậy rồi à?” Nụ cười của cô y tá rất thân thiện: “Xin lỗi cô, do anh Hà bảo tôi không được gọi cô dậy, anh ấy cứ tiêm cho cô như thế này luôn, đợi cô tỉnh dậy cũng không đau, bạn của cô thực sự rất chu đáo đấy.”
Tôi quay đầu sang, nhìn thấy Hà Huy đứng bên cạnh giường tôi, cạnh anh ta là một cô gái tóc xoăn dài mặc váy liền, tôi nhíu mày: “Sao anh tới đây sớm vậy? Cô ấy là ai? Không phải hôm qua anh đã hứa với tôi sẽ về nhà ở bên vợ cho tử tế à?”
Tôi biết nói những điều này ra trước mặt con gái nhà người ta không tốt lắm, nhưng tôi thực sự không kiềm chế được. Nếu đã hứa sẽ qua lại với cô Hà cho tử tế, sao hôm nay lại đổi tình nhân khác rồi, còn đưa đến bệnh viện nữa chứ, tôi không giận cho được?
Không ngờ Hà Huy chưa nói gì, cô gái bên cạnh đã bật cười trước: “Cô đúng là đáng yêu quá mà... Là tôi đây! Cô không nhận ra tôi à?”
Giọng nói này có vẻ quen quen, tôi sững sờ, lập tức phản ứng được, có chút kinh ngạc: “Là cô à? Cô là cô Hà! Cô... Sao cô cũng đến đây?”
“Bây giờ đã là giữa trưa rồi, tôi đến đưa cơm cho cô.” Cô gái kia lắc lắc hộp cơm trong tay: “Hà Huy quay về đã nói hết với tôi rồi, để cảm ơn cô, hôm nay chị đây đích thân tới đưa cơm cho cô, hân hạnh chưa!”
Tôi cũng rất vui, không ngờ họ có thể đứng bên nhau nhanh như vậy, điều này chứng minh nỗ lực khuyên giải của tôi có hiệu quả, không lãng phí chỗ nước bọt suýt nữa khô cạn của tôi ngày hôm qua.
“Hân hạnh hân hạnh, nếu để đám người biết được, chắc sẽ hâm mộ tôi chết mất.” Ánh mắt Hà Huy nhìn vợ anh ta cũng dần dần tràn ngập vẻ cưng chiều, mức độ tiến triển nhanh như ngồi phi thuyền về hành tinh mẹ vậy.
Tôi chứng kiến cặp đôi này đi từ không thể thấu hiểu đối phương đến tương kính như tân rồi đến gắn bó keo sơn, cảm giác vô cùng thành tựu.
“Coi như cô khéo miệng.” Cô Hà cũng cười rất chân thành, hai mắt cong cong, miệng như sắp kéo đến mang tai: “Lần trước gặp cô đã cảm thấy cô gái như cô rất hợp khẩu vị của tôi, quả nhiên không phải giả, giác quan thứ sáu của chị đây chuẩn quá đi thôi.”
Hà Huy không thể nghe thêm được nữa: “Được rồi được rồi, cái gì cũng là công lao của em được chưa. Đừng nói chuyện nữa, mau mở hộp cơm ra, chắc Tiêu Ân cũng đói rồi.”
Vừa nói, Hà Huy vừa đỡ tôi ngồi dậy, cô Hà như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng xếp từng tầng của hộp cơm thật ngay ngắn, bưng đến trước mặt tôi với vẻ mặt chờ đợi được khen thưởng.
Tôi nhìn biểu cảm của cô ấy mà có cảm giác muốn xoa đầu, may mà kiềm chế được: “Trông có vẻ rất ngon đấy, cảm ơn cô... Nhưng mà, Hà Huy đỡ tôi, cô không thấy ghen à?”
Tôi cảm thấy khá kì lạ, dù sao thì động tác như thế này cũng là tiếp xúc cơ thể mà. Hà Huy nghe vậy, rõ ràng cũng cứng người, cô Hà lại mỉm cười với vẻ không hề để tâm.
“Cô mà là người phụ nữ khác, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy tất cả những chỗ mà anh ấy từng chạm qua, nhưng vì là cô ấy mà, cho nên bỏ qua, chị đây rộng lượng, cho phép hai người tiếp xúc!”
Lần này thì đừng nói là tôi, đến cả Hà Huy cũng kinh ngạc: “Tại sao? Lẽ nào em điều tra ra cô ấy là em gái ruột cùng mẹ khác cha hay cùng cha khác mẹ của anh à?”
“Anh tưởng tượng phong phú quá đấy, em càng ngày càng thấy yêu anh.” Cô Hà tươi cười hớn hớn: “Nhưng mà anh đoán sai rồi, là em chuẩn bị nhận cô ấy làm em gái ruột không cùng cha không cùng mẹ của mình, nếu đã là em gái chúng mình, tất nhiên em sẽ thấy yên tâm thôi!”
Tôi không không ra nước mắt với màn tự biên tự diễn của hai vợ chồng nhà này, nghĩ tới lần đầu gặp cô Hà cô ấy cũng khí chất ngời ngời lắm chứ, sao bây giờ lại có vẻ hoạt bát vậy nhỉ? Lẽ nào sức mạnh của tình yêu vĩ đại đến vậy sao?
“Anh yêu à, anh nhìn em gái vui đến mức không nói thành lời kìa! Em gái à, em đừng khách sáo nhé, mau ăn đi, nguội rồi không ngon đâu, đợi em ăn xong chị còn mang theo canh móng giò hầm rong biển, ăn gì bổ nấy... à, xin lỗi, em bị thương ở ngực nhỉ...”
������
/422
|