Nhưng Lý Ninh trở về sớm hơn tôi nghĩ. Tôi nhìn sắc mặt đen sì của anh ta, mím môi không dám nói chuyện. Lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm đáng sợ như vậy trên mặt anh ta. Xem ra tình hình nghiêm trọng vượt qua sức tưởng tượng của chúng tôi.
Sau khi trở về, Lý Ninh thậm chí không cởi áo khoác đã ngồi thẳng xuống ghế sofa, giữ nguyên tư thế đó chìm vào suy nghĩ. Có lẽ là đang ngẩn người. Nhưng tôi không nghĩ ra chuyện gì lại khiến Lý Ninh cảm thấy không thể tiếp thụ mà cần tiêu hóa trong thời gian dài như vậy.
Mỗi người đều có sở thích đặc thù của riêng mình. Tôi đoán có lẽ anh ta đang thanh lọc suy nghĩ trong đầu mình. Việc tôi có thể làm chỉ là yên lặng ngồi bên cạnh, chờ anh ta tỉnh táo lại nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cứ thế kéo dài hơn hai giờ. Tôi cảm thấy xương sống của mình bắt đầu nhức mỏi, bất an cựa quậy mấy cái. Lại thấy ánh mắt Lý Ninh nhìn về phía tôi.
“Không quen thì đi nghỉ ngơi đi. Tôi muốn yên lặng một mình trong chốc lát.”
Không ngờ vẫn quấy rầy anh ta. Tôi xấu hổ ho một tiếng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói để chúng ta cùng giải quyết đi. Hai người luôn tốt hơn là một người. Anh cứ ngồi thế mãi cũng không ổn đâu.”
“Suy đoán lúc trước của tôi quả nhiên là đúng. Có người đang chèn ép thế lực của Nhạc Hằng.” Mặt Lý Ninh vẫn đen sì: “Chẳng qua, chuyện nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Là chủ tịch Nhạc. Lão già khốn khiếp kia vừa ra tay, mọi cố gắng của Nhạc Hằng bao năm qua đều đổ xuống sông xuống biển. Không còn ai dám hợp tác với anh ta nữa. Sự nghiệp, mạng lưới quan hệ của anh ta đều mất sạch. Lão già kia nhẫn tâm thật đấy.”
Tôi ngây người tại chỗ, cảm thấy tai mình ù đi. Trong lòng có một ý tưởng liên tục trồi lên, nhưng tôi không thể tin nổi: “Vậy… Nhạc Hằng, cứu tôi bằng cách nào?”
“Tìm kẻ gánh tội chứ sao.” Lý Ninh cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh ta còn cứu cô bằng cách nào nữa đây? Anh ta đi tự thú, gánh tội thay cô rồi.”
Lời nói cuối cùng của Nhạc Hằng lúc trước không ngừng vang vọng bên tai tôi, khiến tôi lần đầu tiên phát hiện ra mình cẩu thả sơ suất như vậy.
‘Đây là lần cuối anh bảo vệ em… Sau này không còn ai giải quyết hậu quả cho em nữa đâu.’
Thì ra ý anh là thế. Anh nói muốn chia tay với tôi, không phải là vì tôi sẽ liên lụy tới anh, không phải ghét bỏ tôi kéo chân anh, mà hết thảy đều là cái cớ khiến tôi tin anh mà thôi.
Anh lừa tôi. Nếu không có Lý Ninh, chắc tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật này. Anh thấu hiểu tôi, về bản chất tôi vẫn là một kẻ yếu đuối, sẽ không chịu đối mặt với quá khứ như thế đâu.
Hô hấp của tôi trở nên dồn dập. Tôi liên tục hít sâu bắt mình phải tỉnh táo lại. Nhưng tôi không làm được, dứt khoát đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lý Ninh ngây ra một lúc rồi ngăn tôi lại, nói lớn: “Cô muốn đi đâu thế hả? Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô còn bị thương nữa! Tả Tiêu Ân, cô có thể khiến chúng tôi bớt lo chút được không?
“Tôi… Tôi chỉ muốn đi tự thú mà thôi.” Tâm trạng quá mức mờ mịt khiến tôi thậm chí không thể nói rõ ràng: “Tôi không thể để anh ấy gánh tội thay cho tôi được. Tôi muốn tự thú, muốn nói với họ rằng mọi chuyện đều là tôi làm, là lỗi của tôi…”
“Cô điên rồi! Cô tưởng làm thế thì có thể cứu anh ta ra sao?” Lý Ninh nổi giận, dùng sức đẩy tôi xuống sofa. Sự va chạm khiến tôi cảm nhận đau đớn một cách rõ rệt, cuối cùng tôi không nhịn được nước mắt, bắt đầu òa khóc.
Lý Ninh thở dài một hơi, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi: “Bây giờ cô có đi tự thú cũng không thay đổi được chuyện gì. Lúc đó cô sẽ trở thành hung thủ, anh ta là kẻ gây trở ngại người thi hành công vụ, hai người đều phải ngồi tù. Đây không phải là lỗi của cô. Có phải cô giết người đâu mà. Đều là lỗi của họ.”
“Nhưng anh ấy gánh tội thay tôi mà!” Tôi chảy nước mắt, không biết phải làm gì bây giờ: “Cùng ngồi tù thì cùng ngồi thù, ít nhất tôi có thể ở bên anh ấy, không làm anh ấy phải chịu tội một mình.”
“Bậy bạ! Tả Tiêu Ân cô nghe rõ cho tôi! Nếu hai người các cô đều ngồi tù thì ông đây sẽ không cứu các người đâu! Việc bây giờ cô cần làm nhất là chuẩn bị tinh thần để cứu Nhạc Hằng!”
“Đúng, anh nói đúng. Tôi nên chuẩn bị tinh thần, tôi phải cứu Nhạc Hằng, phải cứu anh ấy ra.” Một lời đánh thức người trong mộng, tôi phản xạ lặp lại lời nói của anh ta, muốn khiến cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tôi liên tục hít sâu vào một hơi. Nhưng bình thường cách tôi hay dùng bây giờ lại mất hiệu lực. Đầu óc tôi vẫn trống rỗng, càng sốt ruột thì lại càng thế.
“Tôi không làm được… Tôi không bình tĩnh được… Tôi phải làm gì đây… Rốt cuộc tôi phải làm gì đây…” Tôi không biết phải làm sao cả. Tôi thấy quyết định của Nhạc Hằng thật là sai lầm. Tại sao lại đi ngồi tù thay tôi chứ? Nếu tôi ngồi tù thì chắc chắn anh ấy có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng lúc này, người ngồi tù lại là anh ấy. Tôi ngốc như vậy, sao cứu anh ấy được đây?
“Lý Ninh… Anh nhất định là có cách đúng không? Anh dạy tôi đi, dạy tôi làm sao để cứu anh ấy đi…”
Tôi ngồi trên sofa khóc lóc hổn hển, dường như chỉ có làm vậy mới khiến mình thoải mái hơn chút. Lý Ninh cau mày, bỗng tiến lên giữ lấy vai tôi ra sức lắc mạnh: “Tả Tiêu Ân, cô tỉnh táo lại chút! Cô nhìn tôi đây này!”
“Cô nhìn lại chính mình đi. Bùn nhão không thể trát tường!” Lý Ninh cau mày, thoạt nhìn rất là nghiêm khắc: “Nhạc Hằng hy sinh bản thân mình để đổi cô ra ngoài, chẳng lẽ vì khiến cô hối hận khóc lóc thôi sao? Nếu cô không thể khống chế cảm xúc của mình thì còn đòi cứu người kiểu gì đây? Trực tiếp đi làm một đôi uyên ương bỏ mạng với anh ta luôn đi cho rồi! Cô nghĩ lại đi! Cô cam tâm không?”
“Được, tôi bình tĩnh lại.” Tôi lau khô nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn anh ta: “Tôi làm được. Anh nói đi, tôi phải cứu anh ấy bằng cách nào? Có khổ có khó cũng không sao, nhất định tôi sẽ làm được.”
Lý Ninh nhìn tôi, thở dài một hơi: “Cô nghe này, bây giờ bước đầu tiên chính là làm cho mình lành lặn lại đi. Chuyện khác để tôi thu xếp. Chờ cô lành lặn rồi đương nhiên tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi! Anh nói cho tôi đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Tôi sốt ruột: “Tôi sẽ làm được, thật sự mà. Chúng ta hành động sớm chút, Nhạc Hằng sẽ bớt khổ chút.”
“Nếu cô cứ cậy mạnh như thế thì không cần bàn nữa.” Lý Ninh hừ lạnh một tiếng: “Cô còn chưa rút ra kinh nghiệm từ chuyện lần này sao? Nói dễ nghe chút là cố chống chọi, nói khó nghe chính là không biết tự lượng sức mình. Tự cho là đúng chỉ biết hại người hại mình, đến lúc đó không chỉ không giúp được người khác mà còn liên lụy tới người khác nữa. Khi nào thì cô mới học được tự giác đây?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mất hết sức lực, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nỗi sợ hãi cùng với nôn nóng trong lòng bỗng tan biến, chỉ còn lại sự bất lực và buồn đau.
“Tôi hiểu rồi.” Tôi biết Lý Ninh mắng là muốn đánh thức tôi: “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ vết thương lành lặn. Nhưng anh nhất định phải giữ lời đấy.”
Lý Ninh nhìn vẻ mặt tôi, sau khi xác nhận tôi đã thật sự bình tĩnh rồi mới thở phào nhẹ nhóm, nằm xuống sofa: “Cô hiểu được là tốt rồi. Nửa tháng sau họ sẽ đưa Nhạc Hằng đến tòa án kết tôi. Nếu cô muốn đi thì hãy khiến cho mình mau khỏe lên đi.”
“Được.” Tôi dừng một chút, quay đầu hỏi anh ta: “Có thể mua hoa quả với mấy thứ bổ dưỡng cho tôi nhiều hơn được không? Tôi muốn khôi phục nhanh chóng.”
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần cô chịu ăn thì muốn bao nhiêu cũng được hết.” Lý Ninh nói rồi lại nhìn tôi một cách cẩn thận: “Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, cô thật sự muốn đi sao? Đến tòa án, chúng ta chỉ là người đứng xem, không thể xúc động đâu đấy.”
Sau khi trở về, Lý Ninh thậm chí không cởi áo khoác đã ngồi thẳng xuống ghế sofa, giữ nguyên tư thế đó chìm vào suy nghĩ. Có lẽ là đang ngẩn người. Nhưng tôi không nghĩ ra chuyện gì lại khiến Lý Ninh cảm thấy không thể tiếp thụ mà cần tiêu hóa trong thời gian dài như vậy.
Mỗi người đều có sở thích đặc thù của riêng mình. Tôi đoán có lẽ anh ta đang thanh lọc suy nghĩ trong đầu mình. Việc tôi có thể làm chỉ là yên lặng ngồi bên cạnh, chờ anh ta tỉnh táo lại nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cứ thế kéo dài hơn hai giờ. Tôi cảm thấy xương sống của mình bắt đầu nhức mỏi, bất an cựa quậy mấy cái. Lại thấy ánh mắt Lý Ninh nhìn về phía tôi.
“Không quen thì đi nghỉ ngơi đi. Tôi muốn yên lặng một mình trong chốc lát.”
Không ngờ vẫn quấy rầy anh ta. Tôi xấu hổ ho một tiếng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói để chúng ta cùng giải quyết đi. Hai người luôn tốt hơn là một người. Anh cứ ngồi thế mãi cũng không ổn đâu.”
“Suy đoán lúc trước của tôi quả nhiên là đúng. Có người đang chèn ép thế lực của Nhạc Hằng.” Mặt Lý Ninh vẫn đen sì: “Chẳng qua, chuyện nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Là chủ tịch Nhạc. Lão già khốn khiếp kia vừa ra tay, mọi cố gắng của Nhạc Hằng bao năm qua đều đổ xuống sông xuống biển. Không còn ai dám hợp tác với anh ta nữa. Sự nghiệp, mạng lưới quan hệ của anh ta đều mất sạch. Lão già kia nhẫn tâm thật đấy.”
Tôi ngây người tại chỗ, cảm thấy tai mình ù đi. Trong lòng có một ý tưởng liên tục trồi lên, nhưng tôi không thể tin nổi: “Vậy… Nhạc Hằng, cứu tôi bằng cách nào?”
“Tìm kẻ gánh tội chứ sao.” Lý Ninh cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh ta còn cứu cô bằng cách nào nữa đây? Anh ta đi tự thú, gánh tội thay cô rồi.”
Lời nói cuối cùng của Nhạc Hằng lúc trước không ngừng vang vọng bên tai tôi, khiến tôi lần đầu tiên phát hiện ra mình cẩu thả sơ suất như vậy.
‘Đây là lần cuối anh bảo vệ em… Sau này không còn ai giải quyết hậu quả cho em nữa đâu.’
Thì ra ý anh là thế. Anh nói muốn chia tay với tôi, không phải là vì tôi sẽ liên lụy tới anh, không phải ghét bỏ tôi kéo chân anh, mà hết thảy đều là cái cớ khiến tôi tin anh mà thôi.
Anh lừa tôi. Nếu không có Lý Ninh, chắc tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật này. Anh thấu hiểu tôi, về bản chất tôi vẫn là một kẻ yếu đuối, sẽ không chịu đối mặt với quá khứ như thế đâu.
Hô hấp của tôi trở nên dồn dập. Tôi liên tục hít sâu bắt mình phải tỉnh táo lại. Nhưng tôi không làm được, dứt khoát đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lý Ninh ngây ra một lúc rồi ngăn tôi lại, nói lớn: “Cô muốn đi đâu thế hả? Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô còn bị thương nữa! Tả Tiêu Ân, cô có thể khiến chúng tôi bớt lo chút được không?
“Tôi… Tôi chỉ muốn đi tự thú mà thôi.” Tâm trạng quá mức mờ mịt khiến tôi thậm chí không thể nói rõ ràng: “Tôi không thể để anh ấy gánh tội thay cho tôi được. Tôi muốn tự thú, muốn nói với họ rằng mọi chuyện đều là tôi làm, là lỗi của tôi…”
“Cô điên rồi! Cô tưởng làm thế thì có thể cứu anh ta ra sao?” Lý Ninh nổi giận, dùng sức đẩy tôi xuống sofa. Sự va chạm khiến tôi cảm nhận đau đớn một cách rõ rệt, cuối cùng tôi không nhịn được nước mắt, bắt đầu òa khóc.
Lý Ninh thở dài một hơi, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi: “Bây giờ cô có đi tự thú cũng không thay đổi được chuyện gì. Lúc đó cô sẽ trở thành hung thủ, anh ta là kẻ gây trở ngại người thi hành công vụ, hai người đều phải ngồi tù. Đây không phải là lỗi của cô. Có phải cô giết người đâu mà. Đều là lỗi của họ.”
“Nhưng anh ấy gánh tội thay tôi mà!” Tôi chảy nước mắt, không biết phải làm gì bây giờ: “Cùng ngồi tù thì cùng ngồi thù, ít nhất tôi có thể ở bên anh ấy, không làm anh ấy phải chịu tội một mình.”
“Bậy bạ! Tả Tiêu Ân cô nghe rõ cho tôi! Nếu hai người các cô đều ngồi tù thì ông đây sẽ không cứu các người đâu! Việc bây giờ cô cần làm nhất là chuẩn bị tinh thần để cứu Nhạc Hằng!”
“Đúng, anh nói đúng. Tôi nên chuẩn bị tinh thần, tôi phải cứu Nhạc Hằng, phải cứu anh ấy ra.” Một lời đánh thức người trong mộng, tôi phản xạ lặp lại lời nói của anh ta, muốn khiến cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tôi liên tục hít sâu vào một hơi. Nhưng bình thường cách tôi hay dùng bây giờ lại mất hiệu lực. Đầu óc tôi vẫn trống rỗng, càng sốt ruột thì lại càng thế.
“Tôi không làm được… Tôi không bình tĩnh được… Tôi phải làm gì đây… Rốt cuộc tôi phải làm gì đây…” Tôi không biết phải làm sao cả. Tôi thấy quyết định của Nhạc Hằng thật là sai lầm. Tại sao lại đi ngồi tù thay tôi chứ? Nếu tôi ngồi tù thì chắc chắn anh ấy có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng lúc này, người ngồi tù lại là anh ấy. Tôi ngốc như vậy, sao cứu anh ấy được đây?
“Lý Ninh… Anh nhất định là có cách đúng không? Anh dạy tôi đi, dạy tôi làm sao để cứu anh ấy đi…”
Tôi ngồi trên sofa khóc lóc hổn hển, dường như chỉ có làm vậy mới khiến mình thoải mái hơn chút. Lý Ninh cau mày, bỗng tiến lên giữ lấy vai tôi ra sức lắc mạnh: “Tả Tiêu Ân, cô tỉnh táo lại chút! Cô nhìn tôi đây này!”
“Cô nhìn lại chính mình đi. Bùn nhão không thể trát tường!” Lý Ninh cau mày, thoạt nhìn rất là nghiêm khắc: “Nhạc Hằng hy sinh bản thân mình để đổi cô ra ngoài, chẳng lẽ vì khiến cô hối hận khóc lóc thôi sao? Nếu cô không thể khống chế cảm xúc của mình thì còn đòi cứu người kiểu gì đây? Trực tiếp đi làm một đôi uyên ương bỏ mạng với anh ta luôn đi cho rồi! Cô nghĩ lại đi! Cô cam tâm không?”
“Được, tôi bình tĩnh lại.” Tôi lau khô nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn anh ta: “Tôi làm được. Anh nói đi, tôi phải cứu anh ấy bằng cách nào? Có khổ có khó cũng không sao, nhất định tôi sẽ làm được.”
Lý Ninh nhìn tôi, thở dài một hơi: “Cô nghe này, bây giờ bước đầu tiên chính là làm cho mình lành lặn lại đi. Chuyện khác để tôi thu xếp. Chờ cô lành lặn rồi đương nhiên tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi! Anh nói cho tôi đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Tôi sốt ruột: “Tôi sẽ làm được, thật sự mà. Chúng ta hành động sớm chút, Nhạc Hằng sẽ bớt khổ chút.”
“Nếu cô cứ cậy mạnh như thế thì không cần bàn nữa.” Lý Ninh hừ lạnh một tiếng: “Cô còn chưa rút ra kinh nghiệm từ chuyện lần này sao? Nói dễ nghe chút là cố chống chọi, nói khó nghe chính là không biết tự lượng sức mình. Tự cho là đúng chỉ biết hại người hại mình, đến lúc đó không chỉ không giúp được người khác mà còn liên lụy tới người khác nữa. Khi nào thì cô mới học được tự giác đây?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mất hết sức lực, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nỗi sợ hãi cùng với nôn nóng trong lòng bỗng tan biến, chỉ còn lại sự bất lực và buồn đau.
“Tôi hiểu rồi.” Tôi biết Lý Ninh mắng là muốn đánh thức tôi: “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ vết thương lành lặn. Nhưng anh nhất định phải giữ lời đấy.”
Lý Ninh nhìn vẻ mặt tôi, sau khi xác nhận tôi đã thật sự bình tĩnh rồi mới thở phào nhẹ nhóm, nằm xuống sofa: “Cô hiểu được là tốt rồi. Nửa tháng sau họ sẽ đưa Nhạc Hằng đến tòa án kết tôi. Nếu cô muốn đi thì hãy khiến cho mình mau khỏe lên đi.”
“Được.” Tôi dừng một chút, quay đầu hỏi anh ta: “Có thể mua hoa quả với mấy thứ bổ dưỡng cho tôi nhiều hơn được không? Tôi muốn khôi phục nhanh chóng.”
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần cô chịu ăn thì muốn bao nhiêu cũng được hết.” Lý Ninh nói rồi lại nhìn tôi một cách cẩn thận: “Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, cô thật sự muốn đi sao? Đến tòa án, chúng ta chỉ là người đứng xem, không thể xúc động đâu đấy.”
/422
|