Tiêu Điền xoa xoa khuôn mặt đáng thương của mình giùng giằng sà vào lòng cô Hà, trong đôi mắt to tròn toàn là sương mù, bảo tôi nhìn cũng thấy có chút đau lòng, chứ đừng nói là cô Hà, đau lòng đến tột đỉnh, cứ kể lể tôi đánh không nặng không nhẹ.
truyện up có bản quyền trên
Thực ra trong lòng tôi cũng có chút áy náy, thời gian này tôi thực là đóng cửa khóa người, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Có hai tháng ngắn ngủi, tôi cảm thấy tâm hồn mình dường như già đi rất nhiều.
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?” nhìn bộ dạng khắc khổ của tôi, cô Hà vừa an ủi cái đầu nhỏ đang ấp trong lòng, vừa nói đùa, “Sao thế? Chê tay nghề của đầu bếp nhà tôi à, hay là rau cô trồng bị ai trộm à?”
Tôi bị ngữ điệu khoa trương của cô ấy chọc cười, bật cười khì khì. Đến Tiêu Điền cũng quên đi sự đau đớn trên mặt, nghe thấy tiếng cười đùa của chúng tôi liền tò mò ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa khóc xong còn ướt trong veo, làm cho bộ vuốt của tôi lại chộn rộn.
Tiêu Điền bị bóp lần nữa tức đến nỗi về phòng rồi, cô Hà nhìn theo bóng của nó, sau khi chắn chắn nó đã về phòng cô mới ngồi cạnh tôi hỏi nhỏ, “Chuyện của Nhạc Hằng, bọn cô cố gắng đến đâu rồi?”
Trầm tư một lát, tôi mới từ từ lắc đầu, “Đến giờ cơ bản là không có tin gì mới cả, không dễ gì có người đến nói muốn giúp tôi, nhưng thứ hắn muốn tôi lại không thể đáp ứng được, thế nên giao dịch không thành công.”
“Thứ gì mà lại không đáp ứng được? Tôi lại muốn nghe xem là ai mà phách lối như vậy.” Cô Hà hừ một tiếng, “Tôi nghĩ tám phần cũng chẳng phải là đồ đáng tin gì, cô cũng đừng buồn, đến lúc đó tìm được bằng chứng chúng tôi sẽ đi cùng cô mà.”
“Thực ra là Thiện Lục”, tôi nghĩ một lát, vẫn quyết định tin tưởng một lần, “Tôi cũng không biết ông ta tìm đến tôi như thế nào, nhưng đột nhiên liên lạc với tôi, câu mở đầu nói là có thể giúp Nhạc Hằng. Yêu cầu giúp để Lý Ninh tha thứ cho ông ta.”
“Việc này có gì đâu, nếu Lý Ninh không tha thứ cho ông ta, cô thảo luận với anh ta một chút, diễn vở kịch với người đó là được mà.” Cô Hà bĩu môi nói, “Biết là lừa gạt người là không tốt, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt thì phải giải quyết theo cách đặc biệt, con người cần học cách biến hóa mà.”
Nghĩ kỹ một hồi tôi cho rằng cách mà cô ấy đưa ra là một phương án có thể thực hiện được, Lý Ninh là một người bướng bỉnh, là cái kiểu mà tám con bò cũng không kéo lại được, khuyên anh ta lập kế tiếp cận Thiện Lục dễ hơn nhiều so với thuyết phục anh ta tha thứ cho ông ta.
“Nhưng tôi cảm thấy bố anh ta thật lòng thay đổi, tôi muốn cho họ một cơ hội.” Ngập ngừng một chút, ánh mắt của tôi trở nên kiên cường, “Có thể do tôi không phải là Lý Ninh, nên không thể đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy để cảm nhận nỗi hận thù. Thế nên theo tôi nghĩ, người thường đâu phải thánh hiền, ai chẳng có lỗi lầm, một người sống trong thù hận, thực ra là giày vò bản thân mình.”
“Nhưng em gái yêu quý, cô cũng nói là Lý Ninh sẽ không tha thứ cho cha của cậu ấy”, cô Hà buông lỏng vai, nhìn tôi một cái, “Ý kiến thì tôi đã nói với cô rồi, còn cô nghe hay không là việc của cô.”
Thực ra tất cả chuyện này đều không hề liên quan đến cô Hà, cô ấy ý kiến cô ấy đưa ra là đúng trọng tâm nhất, tôi đều hiểu rõ, nhưng vẫn chưa vượt qua được sự lên án của lương tâm.
Tôi hết lần này đến lần khác đánh đổi dáng vẻ của mình lấy một số thứ khác, cuối cùng lại tự an ủi mình tất cả những người đi làm trên thế giới đều như vậy sống không có linh hồn, hệt như là đúc từ cùng một cái khuôn ra vậy.
Tôi trở về nhà như thế nào tôi cũng chả nhớ nữa, chỉ biết suốt dọc đường tôi đều băn khoăn, khi về đến nhà, Lý Ninh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, “Về rồi à?”
“...Ừ” Tôi do dự một chút, vẫn là cất lời nói, “Giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì, bảo tôi giả vờ bị cô thuyết phục sau đó diễn kịch để cho Thiện Lục nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho ông ta?” Tôi ngây ra, không ngờ Lý Ninh lại nghĩ giống như cô Hà.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Lý Ninh ngập ngừng, sau đó nói tiếp, “Tôi đã chuẩn bị tha thứ cho ông ấy rồi.”
Trước giờ tôi luôn cố gắng để làm cho Lý Ninh tha thứ Thiện Lục, nhưng lúc này cuối cùng cũng đạt được rồi thì tôi lại ngây ra đó, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.
“Anh vừa nói gì? Có thể nói lại lần nữa không? Anh tha thứ cho Thiện Lục rồi?” Tôi cảm thấy bộ não của mình đã không còn đủ dùng nữa rồi, “Nhưng vì sao? Sao đột nhiên anh lại đổi ý vậy?”
“Sao thế, cô không vui à? Đây không phải là nguyện vọng của cô trước giờ sao.” Lý Ninh nhìn tôi, lại thở dài một tiếng, “đem điện thoại qua đây”
“Điện thoại?” Mặc dù không biết anh ta lấy điện thoại của tôi làm gì, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại từ túi ra đưa cho anh ta.
Lý Ninh cũng chẳng khách sáo, trực tiếp đập mạnh điện thoại của tôi, không biết từ đâu rơi ra một thứ nho nhỏ màu đen, cầm trên tay cho tôi xem, “Cô biết đây là cái gì không? Máy nghe lén.”
“Máy nghe lén?” Tôi nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như thế, sớm đã có thể đến mức thấy thái sơn đổ mà mặt không biến sắc, nhưng thực tế chứng minh tôi đã tự đánh giá mình quá cao, “Điện thoại của tôi sao lại có thứ này? Ai đã đặt nó vào? Đặt vào bao lâu rồi?”
“Phản ứng này của cô cũng quá chậm chạp rồi, chẳng trách trước đây cô luôn trúng kế của người khác.” Lý Ninh bĩu môi, “Cô nói xem, ai có thể không cả nhìn điện thoại của cô, cũng biết bên trong có máy nghe lén?”
Tôi ngây ra một lát, trong lòng mơ hồ có nghi hoặc, “Là anh lắp vào?”
“Tất nhiên, ngoài tôi ra làm gì còn ai tốt bụng như thế, lại còn giúp cô tháo ra nữa?” Lý Ninh buông tay, dáng vẻ như chuyện đương nhiên, “Xem ra kỹ thuật của tôi rất tốt, nếu sau này có thực sự không lăn lộn được nữa thì đi làm ngành này cũng được.”
“Tại sao anh lại làm vậy?” Tôi không thể chấp nhận được thái độ của anh ta như vậy, “chúng ta là bạn bè đấy, sao anh có thể xâm phạm sự riêng tư của tôi như vậy!”
“Chính vì chúng ta là bạn bè, nên giờ không phải là tôi giúp cô gỡ ra rồi sao?” Lý Ninh hừ một tiếng, giống như tôi là người tranh cãi vô cớ vậy, “Miệng cô luôn nói giúp Thiện Lục là vì giúp tôi giải quyết khúc mắc trong lòng, tôi làm sao biết được cô có nói dối không? Tôi lắp cái máy nghe lén này là vì cô là bạn tôi nên tôi mới cho cô cơ hội thứ hai, nếu không cô cho rằng dựa vào đâu mà tôi còn cho phép cô đứng trước mặt tôi?”
Tôi nghẹn lại, dẫu ban đầu đã biết rằng sự lựa chọn của tôi sẽ làm cho Lý Ninh ghi hận cả đời, cho dù có làm lành thì cũng trở thành vết sẹo trong tim hai người, nhưng lúc đó tôi vẫn làm vậy, nên tôi không có tư cách cảm thấy bản thân chịu uất ức.
Cũng có thể Lý Ninh nói đúng, ít nhất anh ta vẫn cho tôi một cơ hội, còn tốt hơn anh ta không nể tình mà bóp chết tình bạn của chúng tôi. Không cần biết ra sao, chúng tôi không cần phải nói dối.
“Tôi hy vọng là anh thực sự buông bỏ được.” Tôi lại thở dài, có chút mờ mịt, “Nếu như anh là vì tôi và Nhạc Hằng mới quyết định tha thứ cho ông ấy, chúng tôi sẽ áy náy cả đời. Dù sao anh và ông ấy cũng là người thân duy nhất của nhau trên đời này rồi, đi cùng ông ấy yên ổn nốt đoạn đường cuối này đi.”
“Tả Tiêu Ân, cô cho rằng mình là ai? Đừng tự đánh giá bản thân mình quá cao, cô cũng nói rồi, ông ấy là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Tôi quyết định tha thứ cho ông ấy, chỉ là không mong muốn người thân duy nhất của tôi vì tôi mà chết thôi.”
truyện up có bản quyền trên
Thực ra trong lòng tôi cũng có chút áy náy, thời gian này tôi thực là đóng cửa khóa người, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Có hai tháng ngắn ngủi, tôi cảm thấy tâm hồn mình dường như già đi rất nhiều.
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?” nhìn bộ dạng khắc khổ của tôi, cô Hà vừa an ủi cái đầu nhỏ đang ấp trong lòng, vừa nói đùa, “Sao thế? Chê tay nghề của đầu bếp nhà tôi à, hay là rau cô trồng bị ai trộm à?”
Tôi bị ngữ điệu khoa trương của cô ấy chọc cười, bật cười khì khì. Đến Tiêu Điền cũng quên đi sự đau đớn trên mặt, nghe thấy tiếng cười đùa của chúng tôi liền tò mò ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa khóc xong còn ướt trong veo, làm cho bộ vuốt của tôi lại chộn rộn.
Tiêu Điền bị bóp lần nữa tức đến nỗi về phòng rồi, cô Hà nhìn theo bóng của nó, sau khi chắn chắn nó đã về phòng cô mới ngồi cạnh tôi hỏi nhỏ, “Chuyện của Nhạc Hằng, bọn cô cố gắng đến đâu rồi?”
Trầm tư một lát, tôi mới từ từ lắc đầu, “Đến giờ cơ bản là không có tin gì mới cả, không dễ gì có người đến nói muốn giúp tôi, nhưng thứ hắn muốn tôi lại không thể đáp ứng được, thế nên giao dịch không thành công.”
“Thứ gì mà lại không đáp ứng được? Tôi lại muốn nghe xem là ai mà phách lối như vậy.” Cô Hà hừ một tiếng, “Tôi nghĩ tám phần cũng chẳng phải là đồ đáng tin gì, cô cũng đừng buồn, đến lúc đó tìm được bằng chứng chúng tôi sẽ đi cùng cô mà.”
“Thực ra là Thiện Lục”, tôi nghĩ một lát, vẫn quyết định tin tưởng một lần, “Tôi cũng không biết ông ta tìm đến tôi như thế nào, nhưng đột nhiên liên lạc với tôi, câu mở đầu nói là có thể giúp Nhạc Hằng. Yêu cầu giúp để Lý Ninh tha thứ cho ông ta.”
“Việc này có gì đâu, nếu Lý Ninh không tha thứ cho ông ta, cô thảo luận với anh ta một chút, diễn vở kịch với người đó là được mà.” Cô Hà bĩu môi nói, “Biết là lừa gạt người là không tốt, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt thì phải giải quyết theo cách đặc biệt, con người cần học cách biến hóa mà.”
Nghĩ kỹ một hồi tôi cho rằng cách mà cô ấy đưa ra là một phương án có thể thực hiện được, Lý Ninh là một người bướng bỉnh, là cái kiểu mà tám con bò cũng không kéo lại được, khuyên anh ta lập kế tiếp cận Thiện Lục dễ hơn nhiều so với thuyết phục anh ta tha thứ cho ông ta.
“Nhưng tôi cảm thấy bố anh ta thật lòng thay đổi, tôi muốn cho họ một cơ hội.” Ngập ngừng một chút, ánh mắt của tôi trở nên kiên cường, “Có thể do tôi không phải là Lý Ninh, nên không thể đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy để cảm nhận nỗi hận thù. Thế nên theo tôi nghĩ, người thường đâu phải thánh hiền, ai chẳng có lỗi lầm, một người sống trong thù hận, thực ra là giày vò bản thân mình.”
“Nhưng em gái yêu quý, cô cũng nói là Lý Ninh sẽ không tha thứ cho cha của cậu ấy”, cô Hà buông lỏng vai, nhìn tôi một cái, “Ý kiến thì tôi đã nói với cô rồi, còn cô nghe hay không là việc của cô.”
Thực ra tất cả chuyện này đều không hề liên quan đến cô Hà, cô ấy ý kiến cô ấy đưa ra là đúng trọng tâm nhất, tôi đều hiểu rõ, nhưng vẫn chưa vượt qua được sự lên án của lương tâm.
Tôi hết lần này đến lần khác đánh đổi dáng vẻ của mình lấy một số thứ khác, cuối cùng lại tự an ủi mình tất cả những người đi làm trên thế giới đều như vậy sống không có linh hồn, hệt như là đúc từ cùng một cái khuôn ra vậy.
Tôi trở về nhà như thế nào tôi cũng chả nhớ nữa, chỉ biết suốt dọc đường tôi đều băn khoăn, khi về đến nhà, Lý Ninh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, “Về rồi à?”
“...Ừ” Tôi do dự một chút, vẫn là cất lời nói, “Giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì, bảo tôi giả vờ bị cô thuyết phục sau đó diễn kịch để cho Thiện Lục nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho ông ta?” Tôi ngây ra, không ngờ Lý Ninh lại nghĩ giống như cô Hà.
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Lý Ninh ngập ngừng, sau đó nói tiếp, “Tôi đã chuẩn bị tha thứ cho ông ấy rồi.”
Trước giờ tôi luôn cố gắng để làm cho Lý Ninh tha thứ Thiện Lục, nhưng lúc này cuối cùng cũng đạt được rồi thì tôi lại ngây ra đó, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.
“Anh vừa nói gì? Có thể nói lại lần nữa không? Anh tha thứ cho Thiện Lục rồi?” Tôi cảm thấy bộ não của mình đã không còn đủ dùng nữa rồi, “Nhưng vì sao? Sao đột nhiên anh lại đổi ý vậy?”
“Sao thế, cô không vui à? Đây không phải là nguyện vọng của cô trước giờ sao.” Lý Ninh nhìn tôi, lại thở dài một tiếng, “đem điện thoại qua đây”
“Điện thoại?” Mặc dù không biết anh ta lấy điện thoại của tôi làm gì, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại từ túi ra đưa cho anh ta.
Lý Ninh cũng chẳng khách sáo, trực tiếp đập mạnh điện thoại của tôi, không biết từ đâu rơi ra một thứ nho nhỏ màu đen, cầm trên tay cho tôi xem, “Cô biết đây là cái gì không? Máy nghe lén.”
“Máy nghe lén?” Tôi nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như thế, sớm đã có thể đến mức thấy thái sơn đổ mà mặt không biến sắc, nhưng thực tế chứng minh tôi đã tự đánh giá mình quá cao, “Điện thoại của tôi sao lại có thứ này? Ai đã đặt nó vào? Đặt vào bao lâu rồi?”
“Phản ứng này của cô cũng quá chậm chạp rồi, chẳng trách trước đây cô luôn trúng kế của người khác.” Lý Ninh bĩu môi, “Cô nói xem, ai có thể không cả nhìn điện thoại của cô, cũng biết bên trong có máy nghe lén?”
Tôi ngây ra một lát, trong lòng mơ hồ có nghi hoặc, “Là anh lắp vào?”
“Tất nhiên, ngoài tôi ra làm gì còn ai tốt bụng như thế, lại còn giúp cô tháo ra nữa?” Lý Ninh buông tay, dáng vẻ như chuyện đương nhiên, “Xem ra kỹ thuật của tôi rất tốt, nếu sau này có thực sự không lăn lộn được nữa thì đi làm ngành này cũng được.”
“Tại sao anh lại làm vậy?” Tôi không thể chấp nhận được thái độ của anh ta như vậy, “chúng ta là bạn bè đấy, sao anh có thể xâm phạm sự riêng tư của tôi như vậy!”
“Chính vì chúng ta là bạn bè, nên giờ không phải là tôi giúp cô gỡ ra rồi sao?” Lý Ninh hừ một tiếng, giống như tôi là người tranh cãi vô cớ vậy, “Miệng cô luôn nói giúp Thiện Lục là vì giúp tôi giải quyết khúc mắc trong lòng, tôi làm sao biết được cô có nói dối không? Tôi lắp cái máy nghe lén này là vì cô là bạn tôi nên tôi mới cho cô cơ hội thứ hai, nếu không cô cho rằng dựa vào đâu mà tôi còn cho phép cô đứng trước mặt tôi?”
Tôi nghẹn lại, dẫu ban đầu đã biết rằng sự lựa chọn của tôi sẽ làm cho Lý Ninh ghi hận cả đời, cho dù có làm lành thì cũng trở thành vết sẹo trong tim hai người, nhưng lúc đó tôi vẫn làm vậy, nên tôi không có tư cách cảm thấy bản thân chịu uất ức.
Cũng có thể Lý Ninh nói đúng, ít nhất anh ta vẫn cho tôi một cơ hội, còn tốt hơn anh ta không nể tình mà bóp chết tình bạn của chúng tôi. Không cần biết ra sao, chúng tôi không cần phải nói dối.
“Tôi hy vọng là anh thực sự buông bỏ được.” Tôi lại thở dài, có chút mờ mịt, “Nếu như anh là vì tôi và Nhạc Hằng mới quyết định tha thứ cho ông ấy, chúng tôi sẽ áy náy cả đời. Dù sao anh và ông ấy cũng là người thân duy nhất của nhau trên đời này rồi, đi cùng ông ấy yên ổn nốt đoạn đường cuối này đi.”
“Tả Tiêu Ân, cô cho rằng mình là ai? Đừng tự đánh giá bản thân mình quá cao, cô cũng nói rồi, ông ấy là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Tôi quyết định tha thứ cho ông ấy, chỉ là không mong muốn người thân duy nhất của tôi vì tôi mà chết thôi.”
/422
|