“A? Tiếp qua một năm nữa anh cũng 27 tuổi rồi a…” Anh bỗng thể hiện có chút giật mình, Tang Trĩ nhất thời không phản ứng kịp, rất nhanh cảm thấy có điều không thích hợp, “Không phải, tại sao tự nhiên anh đột nhiên hỏi chuyện tuổi tác làm gì?”
“Anh nhìn em đêm nay có vẻ đặc biệt lưu ý đến chuyện này?”
“…Thế nào?”
“Anh vừa rồi nghe còn thấy thắc mắc,” Đoàn Gia Hứa cười, “Hiện tại anh đã hiểu.”
“Cái gì a?”
“Lời này của em, không phải ý là,” Đoạn Gia Hứa trầm ngâm, kéo dài giọng, thanh âm có mấy phần trêu chọc, “Nhìn thấy Tiền Phi kết hôn, em cũng muốn kết hôn?”
Tang Trĩ: “…”
“Tuổi còn nhỏ mà nghĩ gì thế không biết.”
“…”
“Ca ca để em tính tuổi tác một chút, không phải để em hiểu rõ là em còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Qua một năm nữa, Chỉ Chỉ nhà ta liền có thể lập gia đình rồi, không nên gấp gáp.”
“…” Tang Trĩ nhịn xuống, không nhìn anh nữa, “Em không thèm tranh cãi với anh.”
“Còn nữa, qua năm nữa anh cũng mới chỉ 26 tuổi, 27 tuổi gì mà 27,” Đoạn Gia Hứa nói, “Nói khống cho anh thêm một tuổi, đừng hòng.”
Tang Trĩ nhịn không được phản bác: “Năm nay anh đã 26 tuổi rồi, đâu phải 25 tuổi.”
“Sinh nhật còn chưa qua, chỉ có thể coi là 25 tuổi.” Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, quẹo về phía khu nhà của Tang Trĩ, “Chúng anh đã lớn tuổi, động đến chuyện tuổi tác rất nhạy cảm, em nên thấu hiểu, bao dung một chút.”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, cảm thấy cổ quái, lại bắt đầu suy đoán: “Gần đây có phải có người chê anh già?”
Đoạn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Ngoại trừ cái tiểu bằng hữu bên cạnh còn ai có thể chê anh già sao?”
Tang Trĩ ngừng lại, có chút chột dạ: “Em cũng đâu có nói nhiều thế.”
“Ừm, từ khi anh 20 tuổi đã bắt đầu chê anh già.” Đoàn Gia Hứa ngừng lại, thản nhiên nói: “Để cho anh đây liền bị bóng ma tâm lý, lúc nào cũng cảm thấy tuổi trẻ của mình đã qua lâu rồi.”
“…”
Vừa lúc đến dưới nhà Tang Trĩ. Tang Trĩ cấp tốc tháo dây an toàn, giả bộ như không nghe thấy anh nói: “Vậy em về đây, cám ơn anh. Ngày mai bay sớm, anh nhớ nghỉ sớm một chút.”
“Đợi một lát.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Sao ạ?”
Đoạn Gia Hứa đưa tay nới lỏng cà vạt, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp, cong môi nói: “Tặng Chỉ Chỉ quà năm mới.”
“…”
Cô còn tưởng anh đã quên.
Tang Trĩ chậm chạp chớp mắt, đưa tay tiếp nhận: “Cám ơn anh.”
Tang Trĩ về đến nhà, ngó vào phòng khách. Ba Tang Vinh và mẹ Lê Bình quả nhiên chưa về. Cô trực tiếp về phòng mình, ngồi lên thảm nhà, lấy hộp quà vừa được tặng ra.
Là một cái hộp khá đơn giản, đúng với phong cách của anh. Cô mở hộp.
Bên trong là một cái vòng tay màu bạc, có nạm hình một chú hồ ly, dây bạc móc nối vào đầu và đuôi con hồ ly, chiếc dây chế tác vừa tỉnh xảo nhưng không cầu kì, vừa đơn giản lại rất đẹp.
Bên trong khắc hai kí tự SZ.
Tang Trĩ đeo lên tay, chăm chú nhìn hồi lâu.
Sau đó cô liền lấy điện thoại di động ra, do dự lên mạng tra “Tặng vòng tay và Ý nghĩa.”, mục được tìm kiếm nhiều nhất chính là “Tặng nhau vòng tay thường có hàm ý đặc biệt.”
Tang Trĩ nhanh chóng nhấn vào link chăm chú đọc.
___ Người đàn ông tặng vòng tay cho phụ nữ thường biểu lộ hàm ý: Thích, muốn trói buộc cô ấy cả đời. Mãi mãi cột cô ấy lại một chỗ cùng mình.
Nhìn thấy dòng này, nhịp tim Tang Trĩ chậm một nhịp, liếm môi tiếp tục nhìn xuống.
___Trưởng bối cũng thường xuyên tặng vòng tay cho vãn bối biểu thị sự chúc phúc cùng quan tâm.
“…”
Được rồi.
Tang Trĩ bỗng chốc cảm thấy có chút cô đơn, hụt hẫng.
Nửa ngày, cô mới thở hắt ra, thả vòng tay lại trong hộp. Cô không nghĩ lại là cái này, đứng dậy, kéo vali hành lý, bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị mai bay về trường. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Ngoại trừ mấy đồ cô mang về, Tang Trĩ nhìn một vòng, mang thêm bộ trang điểm Đoàn Gia Hứa tặng. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng khách chậm rãi thưởng thức bánh gato socola.
Xong xuôi, cô nằm dài trên giường.
Tang Trĩ lấy điện thoại ra, đặt chuông báo thức, sau đó gửi tin nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Vậy mai 6h xuất phát, chúng ta đi xe qua.]
Ca ca số 2: [Được.]
Tang Trĩ bỗng nhớ đến một chuyện, lại hỏi: [Gia Hứa ca, tại sao anh không bao giờ uống rượu.]
Lễ cưới của Tiền Phi, ngay cả cô cũng uống một chén nhỏ, anh thế mà không uống dù chỉ một ngụm nhỏ. Tang Trĩ vốn cho rằng anh sẽ bị chuốc không ít.
Nghĩ lại, cô giống như chưa từng thấy anh uống rượu.
Qua một hồi lâu.
Ca ca số 2: [Dị ứng cồn.]
Tang Trĩ: [À, vậy cũng rất tốt.]
Tang Trĩ: [Dù sao không uống rượu cũng còn tốt cho thân thể, tính ra còn tốt hơn em, không thể uống sữa bò và ăn thịt bò.]
Trời đã về khuya, Tang Trĩ ôm điện thoại, hai mắt bắt đầu rã rời, mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi triệt để mất ý thức, cô đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Đoàn Gia Hứa.
___ “Làm sao có thể để Chỉ Chỉ nhà chúng ta chịu thiệt thòi?”
5h sáng hôm sau, Tang Trĩ bò dậy. trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh của ba, mẹ. Sợ quấy rầy đến bọn họ, Tang Trĩ nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Lúc Lê Bình quấn chiếc áo khoác dày đi ra, cô đã xong vệ sinh cá nhân.
“Chỉ Chỉ.” Lên Bình tinh thần không tốt lắm, “Hôm qua ba mẹ uống hơi nhiều, hôm nay không thể lái xe đưa con ra sân bay, chút mẹ gọi anh trai con đưa con đi.”
“Không cần đâu ạ.” Tang Trĩ áy náy nói, “Con đi cùng Gia Hứa ca ca, hôm qua anh ấy cũng đi tham gia hôn lễ của anh Tiền Phi, hôm nay cũng bay về Nghi Hà.”
“Thật sao?”
“Vâng, mẹ cứ đi ngủ đi.” Tang Trĩ nói, “Anh hai cũng uống không ít, mẹ đừng gọi anh.”
Tang Trĩ về phòng, nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Gia Hứa ca, anh đã tỉnh chưa?]
Đoạn Gia Hứa ngay lập tức nhắn lại: [Rồi.]
Cô thả lỏng trong lòng, ngồi vào bàn trang điểm, makeup nhẹ nhàng. Tang Trĩ nhanh chóng thay bộ quần áo khác, sau đó kéo vali hành lý, đi ra ngoài.
Thời gian này, nhiệt độ bên ngoài thật lạnh, Tang Trĩ thu mình trong chiếc áo khoác, không khí mang chút hơi ẩm, ngấm vào da thịt có chút giá.
Tang Trĩ hít một cái, mở điện thoại, gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Rất nhanh, đầu bên kia nhận cuộc gọi. Thanh âm của anh không giống còn đang ngái ngủ, trầm ấm và thanh nhuận, ôn nhu truyền đến từ loa điện thoại: “Ra rồi?”
Tang Trẻ còn dạ: “Em đang ở ngoài khu nhà rồi, anh đang ở đâu?”
“Đang ở tiệm bánh mỳ ngoài cư xá.” Đoạn Gia Hứa nói: “Đang mua bữa sáng, em đã ăn chưa?”
“Chưa ạ.”
“Em muốn ăn gì?”
“Em ăn sandwich là được rồi” Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “thêm một trái trứng nữa.”
“Được.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, tay lạnh cóng có chút cứng ngắc. Cô rụt cổ lại, lấy găng tay trong balo ra, đeo lên, hồi phục cái cảm giác ở tay, cô ung dung kéo vali đi.
Cô ra khỏi cư xá, liếc nhìn một lượt, cách đó không xa liền nhìn thấy Đoàn Gia Hứa cầm một túi hành lý màu đen đang đi tới. Anh đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một túi giấy màu nâu, thuận tiện cầm hộ cô vali hành lý.
Tang Trĩ nhìn anh: “Anh ăn chưa?”
“Chút lên xe ăn sau.” Đoàn Gia Hứa nói, “Em uống sữa đậu nành trước để lót dạ đi.”
“Nha.” Tang Trĩ móc túi ở trên cổ tay, bỏ hộp sữa đậu nành ra, dùng ống hút chọc một lỗ, đưa cho anh: “Anh uống đi.”
Đoàn Gia Hứa tiếp nhận, cười nói: “Cám ơn Chỉ Chỉ.”
Hai người đứng bên ven đường bắt taxi. Tang Trĩ lên xe, đưa sandwich cho anh, sau đó lấy túi khác ăn.
Thời điểm Tang Trĩ chuẩn bị cắn một miếng, đột nhiên chú ý tới Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh gì chỉ nghiêng đầu nhìn cái sandwich trên tay cô.
“…” Bị anh nhìn như thế, Tang Trĩ có chút ngại ngùng, chần chờ đem sandwich trên tay đưa cho anh, “Anh muốn ăn cái này?”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, ngữ khỉ ôn nhu, mập mờ đến cực điểm: “Cám ơn Chỉ Chỉ.”
Tang Trĩ: “…”
Không hiểu nổi.
Trong túi còn một quả trứng. Tang Trĩ chỉ có thể cầm trái trứng ra gặm, vừa nhìn cái bánh trên tay anh, có chút không vui nói: “Anh muốn ăn hai cái sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Anh dùng tiền của mình mua, Tang Trĩ cũng không nói được người ta cái gì. Nhưng lại nhớ trước đó cô cũng nói muốn ăn sandwich, bèn uyển chuyển hỏi: “Vậy sao anh không mua ba cái.”
“Mua ba cái làm gì?” Đoàn Gia Hứa dường như nghe không hiểu, cà lơ, cà phất nói, “Anh ăn không nổi ba cái.”
“…”
Tang Trĩ nén giận, tiếp tục gặm trứng.
Không bao lâu, Đoạn Gia Hứa đã ăn xong một cái, đem một cái khác bóc vỏ. Động tác của anh dừng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch, đưa đến trước mặt Tang Trĩ: “Muốn ăn không?”
Tang Trĩ rất có cốt khí, mí mắt cũng không ngẩng một chút nói: “Không ăn.”
Đoàn Gia Hứa: “Chỉ ăn trứng có thể no bụng sao?”
Tang Trĩ: “Không thể.”
“Vậy tại sao không ăn?”
“Không ăn đồ bố thí.”
“…” Đoàn Gia Hứa sửng sốt một chút, đột nhiên cười nhẹ, giống như là có chút hăng hái, “Làm sao lại trở thành đồ bố thí rồi?”
Tang Trĩ phối hợp uống sữa đậu nành: “Ăn không ăn nữa mới cho em.”
“Không ăn được? Sandwich nhỏ như vậy,” Đoàn Gia Hứa nói, “Mình anh có thể ăn hết ba cái.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Vậy vừa rồi tại sao anh không cho em, giờ mới cho.”
“Đùa giỡn chút cũng không được.” Một đôi mắt thâm thúy, sáng ngời, thẳng tắp nhìn cô, thong dong nói: “Em nũng nịu với ca ca một chút, chẳng lẽ anh lại đành lòng không cho sao?”
“…”
Nam nhân này thật sự là càng già mặt càng dày.
Tang Trĩ đè nén cơn cáu kỉnh muốn cắn người, gằn giọng: “Anh nghĩ hay lắm.”
“Em muốn chuẩn bị một chút?” Đoàn Gia Hứa bỏ sandwich vào tay cô, “Vậy em cứ chuẩn bị đi, ca ca chờ.”
Tang Trĩ phá lệ chăm chỉ, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Em nói anh nghĩ hay lắm.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa khen ngợi cười, “Chỉ Chỉ của chúng ta làm nũng thật đáng yêu.”
“...”
Tang Trĩ bỗng nhiên đồng cảm với tâm trạng của Tang Diên tối hôm qua.
Thật sự có thể bị sự không cần mặt mũi của anh khiến tức giận đến buồn bực mà không có cách nào đánh trả.
Tang Trĩ không thèm phản ứng trước câu nói đùa của anh, ăn hết sandwich của mình, sau đó liền kéo mũ trùm kín mặt, dựa vào thành ghế ngủ. Hôm nay cô dạy sớm, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm tỉnh dậy, đã đến sân bay.
Hai người check in lấy vé, chọn hai vị trí gần nhau. Tang Trĩ vẫn hơi buồn ngủ, sau khi lên máy bay, Đoàn Gia Hứa nhường cho cô ngồi trong, nhắc nhở cô thắt dây an toàn đàng hoàng. Tang Trĩ lấy bình nước Đoàn Gia Hứa vừa mua ở phòng chờ. Cô mở nắp bình, uống một ngụm nhỏ.
Đoàn Gia Hứa ân cần hỏi: “Có lạnh không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không lạnh.”
Sau khi ổn định hành lý, Đoàn Gia Hứa rất nhanh ngồi xuống bên cạnh.
Một hành khách khác hàng ghế bên cạnh họ sau khi cất hành lý cũng ngồi xuống. Sau đó hắn nhìn qua, ánh mắt chăm chú trên người Đoàn Gia Hứa, không bao lâu liền thu hồi anh mắt, sau một khắc, anh cảm thấy không thích hợp lắm lại quay sang nhìn, nhìn chằm chằm Đoàn Gia Hứa một hồi lâu. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
“Ài, cậu là Đoàn Gia Hứa?”
Nghe thấy thế Đoàn Gia Hứa quay đầu sang.
Là một người sàng sàng tuổi với Đoàn Gia Hứa. Anh đeo một cặp kính đen, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, trên người mặc một bộ đồ thể thao đơn giản.
“Thật là cậu.” Nam nhân kia hứng phấn nói, “Mình là Viên Lãng, có nhớ không? Chúng ta học cùng sơ trung.”
Đoàn Gia Hứa an tĩnh nhìn anh, không nói chuyện.
“Rất lâu rồi không gặp a, cũng coi như nhiều năm...là bạn cùng bàn.” Viên Lãng lại nói, “Mấy lần trước họp lớp đều không gặp cậu. Lần này họp lớp mình không đi vì mẹ mình bị ốm.”
Đoàn Gia Hứa thu lại tầm mắt, cười nhạt nói: “Tôi bận, không có thời gian.”
“Cậu cũng thế à.” Phát giác được sự lạnh lùng của anh, Viên Lãng cười ha hả, “Nghe Khương Dĩnh nói, công việc của cậu dạo này rất bận rộn, kiếm cũng không ít tiền.”
Nói xong, chú ý đến Tang Trĩ bên cạnh, Viên Lãng có chút xấu hổ, nói với Tang Trĩ: “Cô đừng để ý ạ, tôi có cái tật xấu mồm miệng không giữ được, cứ gặp được bạn bè là tay bắt mặt mừng nói chuyện liên hồi.”
Tang Trĩ lên tiếng, khẽ nói thầm vào tai Đoàn Gia Hứa: “Khương Dĩnh là ai?”
Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Là cô gái chúng ta gặp ở tiệm lẩu.”
“...”
Tang Trĩ hồi tưởng lại, có chút không hiểu mối quan hệ này.
Viên Lãng bên cạnh lại hỏi: “Cô bạn này là bạn gái của cậu?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, thấp giọng nói câu gì đó nhưng Tang Trĩ không nghe rõ.
Rất nhanh Đoàn Gia Hứa quay đầu về phía cô.
Tang Trĩ chần chừ: “Kia...”
Chú ý đến nét mặt của cô, Đoàn Gia Hứa chăm chú giải thích: “Không phải quan hệ kia, cũng không phải bạn gái trước đây.” Anh nhìn chằm chằm Tang Trĩ, mặt mày giãn ra một chút: “Và lại, anh hình như đã đồng ý với em?”
Tang Trĩ không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Nếu như có ý định có bạn gái,” Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt, chậm rãi nói, “Sẽ dẫn đến gặp Chỉ Chỉ trước, để em nhìn một chút.”
“Anh nhìn em đêm nay có vẻ đặc biệt lưu ý đến chuyện này?”
“…Thế nào?”
“Anh vừa rồi nghe còn thấy thắc mắc,” Đoàn Gia Hứa cười, “Hiện tại anh đã hiểu.”
“Cái gì a?”
“Lời này của em, không phải ý là,” Đoạn Gia Hứa trầm ngâm, kéo dài giọng, thanh âm có mấy phần trêu chọc, “Nhìn thấy Tiền Phi kết hôn, em cũng muốn kết hôn?”
Tang Trĩ: “…”
“Tuổi còn nhỏ mà nghĩ gì thế không biết.”
“…”
“Ca ca để em tính tuổi tác một chút, không phải để em hiểu rõ là em còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Qua một năm nữa, Chỉ Chỉ nhà ta liền có thể lập gia đình rồi, không nên gấp gáp.”
“…” Tang Trĩ nhịn xuống, không nhìn anh nữa, “Em không thèm tranh cãi với anh.”
“Còn nữa, qua năm nữa anh cũng mới chỉ 26 tuổi, 27 tuổi gì mà 27,” Đoạn Gia Hứa nói, “Nói khống cho anh thêm một tuổi, đừng hòng.”
Tang Trĩ nhịn không được phản bác: “Năm nay anh đã 26 tuổi rồi, đâu phải 25 tuổi.”
“Sinh nhật còn chưa qua, chỉ có thể coi là 25 tuổi.” Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, quẹo về phía khu nhà của Tang Trĩ, “Chúng anh đã lớn tuổi, động đến chuyện tuổi tác rất nhạy cảm, em nên thấu hiểu, bao dung một chút.”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, cảm thấy cổ quái, lại bắt đầu suy đoán: “Gần đây có phải có người chê anh già?”
Đoạn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Ngoại trừ cái tiểu bằng hữu bên cạnh còn ai có thể chê anh già sao?”
Tang Trĩ ngừng lại, có chút chột dạ: “Em cũng đâu có nói nhiều thế.”
“Ừm, từ khi anh 20 tuổi đã bắt đầu chê anh già.” Đoàn Gia Hứa ngừng lại, thản nhiên nói: “Để cho anh đây liền bị bóng ma tâm lý, lúc nào cũng cảm thấy tuổi trẻ của mình đã qua lâu rồi.”
“…”
Vừa lúc đến dưới nhà Tang Trĩ. Tang Trĩ cấp tốc tháo dây an toàn, giả bộ như không nghe thấy anh nói: “Vậy em về đây, cám ơn anh. Ngày mai bay sớm, anh nhớ nghỉ sớm một chút.”
“Đợi một lát.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Sao ạ?”
Đoạn Gia Hứa đưa tay nới lỏng cà vạt, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp, cong môi nói: “Tặng Chỉ Chỉ quà năm mới.”
“…”
Cô còn tưởng anh đã quên.
Tang Trĩ chậm chạp chớp mắt, đưa tay tiếp nhận: “Cám ơn anh.”
Tang Trĩ về đến nhà, ngó vào phòng khách. Ba Tang Vinh và mẹ Lê Bình quả nhiên chưa về. Cô trực tiếp về phòng mình, ngồi lên thảm nhà, lấy hộp quà vừa được tặng ra.
Là một cái hộp khá đơn giản, đúng với phong cách của anh. Cô mở hộp.
Bên trong là một cái vòng tay màu bạc, có nạm hình một chú hồ ly, dây bạc móc nối vào đầu và đuôi con hồ ly, chiếc dây chế tác vừa tỉnh xảo nhưng không cầu kì, vừa đơn giản lại rất đẹp.
Bên trong khắc hai kí tự SZ.
Tang Trĩ đeo lên tay, chăm chú nhìn hồi lâu.
Sau đó cô liền lấy điện thoại di động ra, do dự lên mạng tra “Tặng vòng tay và Ý nghĩa.”, mục được tìm kiếm nhiều nhất chính là “Tặng nhau vòng tay thường có hàm ý đặc biệt.”
Tang Trĩ nhanh chóng nhấn vào link chăm chú đọc.
___ Người đàn ông tặng vòng tay cho phụ nữ thường biểu lộ hàm ý: Thích, muốn trói buộc cô ấy cả đời. Mãi mãi cột cô ấy lại một chỗ cùng mình.
Nhìn thấy dòng này, nhịp tim Tang Trĩ chậm một nhịp, liếm môi tiếp tục nhìn xuống.
___Trưởng bối cũng thường xuyên tặng vòng tay cho vãn bối biểu thị sự chúc phúc cùng quan tâm.
“…”
Được rồi.
Tang Trĩ bỗng chốc cảm thấy có chút cô đơn, hụt hẫng.
Nửa ngày, cô mới thở hắt ra, thả vòng tay lại trong hộp. Cô không nghĩ lại là cái này, đứng dậy, kéo vali hành lý, bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị mai bay về trường. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Ngoại trừ mấy đồ cô mang về, Tang Trĩ nhìn một vòng, mang thêm bộ trang điểm Đoàn Gia Hứa tặng. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng khách chậm rãi thưởng thức bánh gato socola.
Xong xuôi, cô nằm dài trên giường.
Tang Trĩ lấy điện thoại ra, đặt chuông báo thức, sau đó gửi tin nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Vậy mai 6h xuất phát, chúng ta đi xe qua.]
Ca ca số 2: [Được.]
Tang Trĩ bỗng nhớ đến một chuyện, lại hỏi: [Gia Hứa ca, tại sao anh không bao giờ uống rượu.]
Lễ cưới của Tiền Phi, ngay cả cô cũng uống một chén nhỏ, anh thế mà không uống dù chỉ một ngụm nhỏ. Tang Trĩ vốn cho rằng anh sẽ bị chuốc không ít.
Nghĩ lại, cô giống như chưa từng thấy anh uống rượu.
Qua một hồi lâu.
Ca ca số 2: [Dị ứng cồn.]
Tang Trĩ: [À, vậy cũng rất tốt.]
Tang Trĩ: [Dù sao không uống rượu cũng còn tốt cho thân thể, tính ra còn tốt hơn em, không thể uống sữa bò và ăn thịt bò.]
Trời đã về khuya, Tang Trĩ ôm điện thoại, hai mắt bắt đầu rã rời, mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi triệt để mất ý thức, cô đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Đoàn Gia Hứa.
___ “Làm sao có thể để Chỉ Chỉ nhà chúng ta chịu thiệt thòi?”
5h sáng hôm sau, Tang Trĩ bò dậy. trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh của ba, mẹ. Sợ quấy rầy đến bọn họ, Tang Trĩ nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Lúc Lê Bình quấn chiếc áo khoác dày đi ra, cô đã xong vệ sinh cá nhân.
“Chỉ Chỉ.” Lên Bình tinh thần không tốt lắm, “Hôm qua ba mẹ uống hơi nhiều, hôm nay không thể lái xe đưa con ra sân bay, chút mẹ gọi anh trai con đưa con đi.”
“Không cần đâu ạ.” Tang Trĩ áy náy nói, “Con đi cùng Gia Hứa ca ca, hôm qua anh ấy cũng đi tham gia hôn lễ của anh Tiền Phi, hôm nay cũng bay về Nghi Hà.”
“Thật sao?”
“Vâng, mẹ cứ đi ngủ đi.” Tang Trĩ nói, “Anh hai cũng uống không ít, mẹ đừng gọi anh.”
Tang Trĩ về phòng, nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Gia Hứa ca, anh đã tỉnh chưa?]
Đoạn Gia Hứa ngay lập tức nhắn lại: [Rồi.]
Cô thả lỏng trong lòng, ngồi vào bàn trang điểm, makeup nhẹ nhàng. Tang Trĩ nhanh chóng thay bộ quần áo khác, sau đó kéo vali hành lý, đi ra ngoài.
Thời gian này, nhiệt độ bên ngoài thật lạnh, Tang Trĩ thu mình trong chiếc áo khoác, không khí mang chút hơi ẩm, ngấm vào da thịt có chút giá.
Tang Trĩ hít một cái, mở điện thoại, gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Rất nhanh, đầu bên kia nhận cuộc gọi. Thanh âm của anh không giống còn đang ngái ngủ, trầm ấm và thanh nhuận, ôn nhu truyền đến từ loa điện thoại: “Ra rồi?”
Tang Trẻ còn dạ: “Em đang ở ngoài khu nhà rồi, anh đang ở đâu?”
“Đang ở tiệm bánh mỳ ngoài cư xá.” Đoạn Gia Hứa nói: “Đang mua bữa sáng, em đã ăn chưa?”
“Chưa ạ.”
“Em muốn ăn gì?”
“Em ăn sandwich là được rồi” Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “thêm một trái trứng nữa.”
“Được.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, tay lạnh cóng có chút cứng ngắc. Cô rụt cổ lại, lấy găng tay trong balo ra, đeo lên, hồi phục cái cảm giác ở tay, cô ung dung kéo vali đi.
Cô ra khỏi cư xá, liếc nhìn một lượt, cách đó không xa liền nhìn thấy Đoàn Gia Hứa cầm một túi hành lý màu đen đang đi tới. Anh đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một túi giấy màu nâu, thuận tiện cầm hộ cô vali hành lý.
Tang Trĩ nhìn anh: “Anh ăn chưa?”
“Chút lên xe ăn sau.” Đoàn Gia Hứa nói, “Em uống sữa đậu nành trước để lót dạ đi.”
“Nha.” Tang Trĩ móc túi ở trên cổ tay, bỏ hộp sữa đậu nành ra, dùng ống hút chọc một lỗ, đưa cho anh: “Anh uống đi.”
Đoàn Gia Hứa tiếp nhận, cười nói: “Cám ơn Chỉ Chỉ.”
Hai người đứng bên ven đường bắt taxi. Tang Trĩ lên xe, đưa sandwich cho anh, sau đó lấy túi khác ăn.
Thời điểm Tang Trĩ chuẩn bị cắn một miếng, đột nhiên chú ý tới Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh gì chỉ nghiêng đầu nhìn cái sandwich trên tay cô.
“…” Bị anh nhìn như thế, Tang Trĩ có chút ngại ngùng, chần chờ đem sandwich trên tay đưa cho anh, “Anh muốn ăn cái này?”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, ngữ khỉ ôn nhu, mập mờ đến cực điểm: “Cám ơn Chỉ Chỉ.”
Tang Trĩ: “…”
Không hiểu nổi.
Trong túi còn một quả trứng. Tang Trĩ chỉ có thể cầm trái trứng ra gặm, vừa nhìn cái bánh trên tay anh, có chút không vui nói: “Anh muốn ăn hai cái sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Anh dùng tiền của mình mua, Tang Trĩ cũng không nói được người ta cái gì. Nhưng lại nhớ trước đó cô cũng nói muốn ăn sandwich, bèn uyển chuyển hỏi: “Vậy sao anh không mua ba cái.”
“Mua ba cái làm gì?” Đoàn Gia Hứa dường như nghe không hiểu, cà lơ, cà phất nói, “Anh ăn không nổi ba cái.”
“…”
Tang Trĩ nén giận, tiếp tục gặm trứng.
Không bao lâu, Đoạn Gia Hứa đã ăn xong một cái, đem một cái khác bóc vỏ. Động tác của anh dừng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch, đưa đến trước mặt Tang Trĩ: “Muốn ăn không?”
Tang Trĩ rất có cốt khí, mí mắt cũng không ngẩng một chút nói: “Không ăn.”
Đoàn Gia Hứa: “Chỉ ăn trứng có thể no bụng sao?”
Tang Trĩ: “Không thể.”
“Vậy tại sao không ăn?”
“Không ăn đồ bố thí.”
“…” Đoàn Gia Hứa sửng sốt một chút, đột nhiên cười nhẹ, giống như là có chút hăng hái, “Làm sao lại trở thành đồ bố thí rồi?”
Tang Trĩ phối hợp uống sữa đậu nành: “Ăn không ăn nữa mới cho em.”
“Không ăn được? Sandwich nhỏ như vậy,” Đoàn Gia Hứa nói, “Mình anh có thể ăn hết ba cái.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Vậy vừa rồi tại sao anh không cho em, giờ mới cho.”
“Đùa giỡn chút cũng không được.” Một đôi mắt thâm thúy, sáng ngời, thẳng tắp nhìn cô, thong dong nói: “Em nũng nịu với ca ca một chút, chẳng lẽ anh lại đành lòng không cho sao?”
“…”
Nam nhân này thật sự là càng già mặt càng dày.
Tang Trĩ đè nén cơn cáu kỉnh muốn cắn người, gằn giọng: “Anh nghĩ hay lắm.”
“Em muốn chuẩn bị một chút?” Đoàn Gia Hứa bỏ sandwich vào tay cô, “Vậy em cứ chuẩn bị đi, ca ca chờ.”
Tang Trĩ phá lệ chăm chỉ, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Em nói anh nghĩ hay lắm.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa khen ngợi cười, “Chỉ Chỉ của chúng ta làm nũng thật đáng yêu.”
“...”
Tang Trĩ bỗng nhiên đồng cảm với tâm trạng của Tang Diên tối hôm qua.
Thật sự có thể bị sự không cần mặt mũi của anh khiến tức giận đến buồn bực mà không có cách nào đánh trả.
Tang Trĩ không thèm phản ứng trước câu nói đùa của anh, ăn hết sandwich của mình, sau đó liền kéo mũ trùm kín mặt, dựa vào thành ghế ngủ. Hôm nay cô dạy sớm, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm tỉnh dậy, đã đến sân bay.
Hai người check in lấy vé, chọn hai vị trí gần nhau. Tang Trĩ vẫn hơi buồn ngủ, sau khi lên máy bay, Đoàn Gia Hứa nhường cho cô ngồi trong, nhắc nhở cô thắt dây an toàn đàng hoàng. Tang Trĩ lấy bình nước Đoàn Gia Hứa vừa mua ở phòng chờ. Cô mở nắp bình, uống một ngụm nhỏ.
Đoàn Gia Hứa ân cần hỏi: “Có lạnh không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không lạnh.”
Sau khi ổn định hành lý, Đoàn Gia Hứa rất nhanh ngồi xuống bên cạnh.
Một hành khách khác hàng ghế bên cạnh họ sau khi cất hành lý cũng ngồi xuống. Sau đó hắn nhìn qua, ánh mắt chăm chú trên người Đoàn Gia Hứa, không bao lâu liền thu hồi anh mắt, sau một khắc, anh cảm thấy không thích hợp lắm lại quay sang nhìn, nhìn chằm chằm Đoàn Gia Hứa một hồi lâu. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
“Ài, cậu là Đoàn Gia Hứa?”
Nghe thấy thế Đoàn Gia Hứa quay đầu sang.
Là một người sàng sàng tuổi với Đoàn Gia Hứa. Anh đeo một cặp kính đen, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, trên người mặc một bộ đồ thể thao đơn giản.
“Thật là cậu.” Nam nhân kia hứng phấn nói, “Mình là Viên Lãng, có nhớ không? Chúng ta học cùng sơ trung.”
Đoàn Gia Hứa an tĩnh nhìn anh, không nói chuyện.
“Rất lâu rồi không gặp a, cũng coi như nhiều năm...là bạn cùng bàn.” Viên Lãng lại nói, “Mấy lần trước họp lớp đều không gặp cậu. Lần này họp lớp mình không đi vì mẹ mình bị ốm.”
Đoàn Gia Hứa thu lại tầm mắt, cười nhạt nói: “Tôi bận, không có thời gian.”
“Cậu cũng thế à.” Phát giác được sự lạnh lùng của anh, Viên Lãng cười ha hả, “Nghe Khương Dĩnh nói, công việc của cậu dạo này rất bận rộn, kiếm cũng không ít tiền.”
Nói xong, chú ý đến Tang Trĩ bên cạnh, Viên Lãng có chút xấu hổ, nói với Tang Trĩ: “Cô đừng để ý ạ, tôi có cái tật xấu mồm miệng không giữ được, cứ gặp được bạn bè là tay bắt mặt mừng nói chuyện liên hồi.”
Tang Trĩ lên tiếng, khẽ nói thầm vào tai Đoàn Gia Hứa: “Khương Dĩnh là ai?”
Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Là cô gái chúng ta gặp ở tiệm lẩu.”
“...”
Tang Trĩ hồi tưởng lại, có chút không hiểu mối quan hệ này.
Viên Lãng bên cạnh lại hỏi: “Cô bạn này là bạn gái của cậu?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, thấp giọng nói câu gì đó nhưng Tang Trĩ không nghe rõ.
Rất nhanh Đoàn Gia Hứa quay đầu về phía cô.
Tang Trĩ chần chừ: “Kia...”
Chú ý đến nét mặt của cô, Đoàn Gia Hứa chăm chú giải thích: “Không phải quan hệ kia, cũng không phải bạn gái trước đây.” Anh nhìn chằm chằm Tang Trĩ, mặt mày giãn ra một chút: “Và lại, anh hình như đã đồng ý với em?”
Tang Trĩ không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Nếu như có ý định có bạn gái,” Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt, chậm rãi nói, “Sẽ dẫn đến gặp Chỉ Chỉ trước, để em nhìn một chút.”
/90
|