Hơn năm giờ chiều mặt trời dù không còn nắng gắt như buổi trưa nữa nhưng vẫn chói mắt.
Bên ngoài ngõ nhỏ có mùi không dễ ngửi, Trần Tuấn Văn không muốn để Tang Trĩ đứng ngây người ở đây. Anh ta liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, dứt khoát kéo cô đến trên một quán ăn gần đó, mua hai xiên dâu tây bọc đường.
Hai người tìm một bóng râm, mỗi người cầm một xiên ăn.
Sợ Tang Trĩ cảm thấy xấu hổ, Trần Tuấn Văn chủ động nói chuyện phiếm với cô: “Gần chỗ này rất hỗn loạn, sau này nếu em không có việc gì thì đừng đến đây.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”
“Lúc đầu Tiền Phi cũng muốn đến.” Trần Tuấn Văn nói, “Em còn nhớ chứ, người anh trai mập mạp ấy. Có điều hôm nay cậu ta có việc nên không thể đến được.”
Tang Trĩ không thích ăn lớp đường trên cùng bèn gỡ ra hết ra: “Em nhớ ạ. Lúc nghỉ hè, anh hai có đưa em đi ăn cơm với anh ấy.”
Trần Tuấn Văn: “Hả? Vậy chắc là lúc đó anh về nhà rồi nên không đi.”
Tang Trĩ gật gật đầu: “Anh Gia Hứa cũng đi.”
“Hả? Lão Hứa á?” Trần Tuấn Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ôi chao, đúng rồi nhỉ. Kỳ nghỉ cậu ấy không về nhà.”
Tang Trĩ yên lặng trong chốc lát, lưỡng lự hỏi: “Vì sao ạ?”
Trần Tuấn Văn cũng không rõ lắm, gãi gãi đầu: “Chắc là lười về, với lại còn thêm mấy môn nào đó, kỳ nghỉ lần đó cũng không dư nhiều thời gian lắm.”
“Vâng.”
“Chỉ là thỉnh thoảng cậu ấy vẫn sẽ quay về.” Trần Tuấn Văn suy nghĩ một chút, “Căn bản đều là về vào những kỳ nghỉ ngắn hạn. Ví dụ như học kỳ trước, Tiết Thanh minh hình như cậu ấy có về thì phải? Còn nghỉ dài hạn thì sẽ không thấy cậu ấy về nhà.”
Tang Trĩ nhỏ giọng hỏi: “Tết dương lịch cũng không về sao ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Tuấn Văn nói, “Có điều chuyện này cũng bình thường thôi ấy mà, trường bọn anh vẫn còn rất nhiều người năm mới không về nhà, nhà trường cũng sẽ chuẩn bị cơm tất niên. Ở lại trường ăn tết còn có tiền lì xì nữa cơ.”
Tang Trĩ cắn nát lớp đường bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, cô không hỏi tiếp về vấn đề này nữa mà thay đổi sang đề tài khác: “Anh, anh hai và anh Gia Hứa làm gì bên trong đó nhỉ?”
“Hả?”
“Sẽ đánh lộn sao?”
“Nếu là nam thì có thể sẽ phải đánh.” Trần Tuấn Văn sờ sờ cằm, “Nhưng mà em vừa nói những người đó là nữ sinh, ừm thì…có thể sẽ nói đạo lý thôi?”
…
Giờ khắc này, bên trong ngõ nhỏ.
Bởi vì con đường chật hẹp, phía trên đều là bệ cửa sổ nhô ra khỏi tầng gác, ánh mặt trời bị chúng che hơn phân nửa. Tia sáng không lọt vào hết nên rõ ràng tối đi không ít so với bên ngoài, giống như tiến vào một thế giới khác.
Nghe Đoàn Gia Hứa vừa nói xong, mí mắt Tang Diên giật giật, nhìn qua.
Nữ sinh tóc đỏ lập tức ý thức được tình huống bất thường, cảnh giác lui về phía sau hai bước, bắt đầu giả ngu: “Cái gì chứ? Tôi không quen các anh.”
Sau khi nói xong, cô nháy mắt ra hiệu với nữ sinh hai bên mình.
“Không sao cả, tôi biết các cô là được rồi.” Tang Diên khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Là cô ngày hôm qua lấy hai mươi đồng của em gái tôi đúng không, còn dùng tàn thuốc lá làm bỏng con bé?”
“Bỏng gì hả!” Nữ sinh tóc đỏ to giọng, “Tôi chỉ mượn của nó hai mươi đồng thôi, ngoài ra thì không làm gì nữa có biết không hả? Đừng đổ oan cho tôi! Hai mươi đồng thôi mà, muốn thì tôi trả lại cho các anh.”
“Hai mươi đồng tiền thôi?” Trên mặt Tang Diên không hề có ý cười, “Bạn học, đừng nói là hai mươi đồng tiền, cho dù bạn chỉ đoạt của em gái tôi hai đồng, tôi cũng phải tính sổ với bạn.”
Nữ sinh tóc đỏ nhìn qua có vẻ vô cùng tức giận, nhưng cũng không cố chấp, mím chặt môi lấy tiền trong túi ra, im lặng đưa đến trước mặt Tang Diên.
Tang Diên không nhúc nhích.
Đoàn Gia Hứa quét mắt qua huy hiệu trường trên đồng phục bọn họ: “Trung học? Chưa trưởng thành nhỉ?”
“Tuổi này không lo học tập đàng hoàng, đến mấy chỗ này làm gì đây?” Tang Diên nhàn nhạt cười trào phúng, “Tính cả đời làm cái này à?”
“Cầm tiền rồi lăn đi.” Nữ sinh tóc đỏ biến sắc, “Tôi thế nào liên quan gì đến anh?”
Đoàn Gia Hứa rũ mi hít một hơi thuốc lá, rồi chậm rãi phả ra một lớp sương khói mù mịt, không biết suy nghĩ chuyện gì. Sau đó anh nhấc chân đi đến trước mặt nữ sinh kia, lông mi dài nhướn lên, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô ta.
Yên lặng nhìn chuyên chú.
Đôi mắt anh cong lên, bên trong quyến rũ bên ngoài kiêu ngạo, trời sinh mang theo tình ý, lúc anh nhìn chằm chằm vào người khác, tựa như đang phát điện với họ vậy. Giờ phút này đây không mang theo chút nhiệt độ nào, lại càng lộ ra vẻ khiếp người.
Trái tim nữ sinh tóc đỏ căng thẳng, sợ hãi đến nổi tức giận: “Làm gì đấy! Mấy anh có thấy phiền không hả! Không phải tôi đã nói sẽ trả lại cho các anh sao!”
Bên cạnh có một nữ sinh giữ chặt cô ta: “Chúng ta đi nhanh đi…”
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa bỗng nhiên giơ cánh tay đang cầm điếu thuốc lên.
Nghĩ đến câu nói “Vỗ mặt của em” của Tang Trĩ, anh thoáng nhíu mày, ngón tay thon dài chậm rãi để sát vào khuôn mặt của nữ sinh tóc đỏ, thì thầm suy đoán: “Ngày hôm qua vỗ như thế này?”
“…”
Cảm giác áp bách ùn ùn kéo đến bao quanh người cô ta.
Nhìn chằm chằm đầu thuốc đỏ chói còn đang vương khói trên tay anh, nữ sinh tóc đỏ cuộn chặt bàn tay không dám động đậy, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Dưới góc nhìn của cô ta, người con trai trước mắt này có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, nhưng bản chất lại là ác ma. Rõ ràng là đang cười, nhưng so với người con trai độc miệng tàn ác bên cạnh anh lại còn đáng sợ hơn.
Đầu thuốc lá nằm ở vị trí cách cô ta hai centimet thì dừng lại.
Tay Đoàn Gia Hứa không chạm vào khuôn mặt của cô ta, đầu ngón tay chấm hai lần, tàn thuốc rơi trên quần áo của cô ta, hiện ra một vết bỏng mờ nhạt. Anh chậm rãi đứng lên, giọng điệu nhã nhặn mềm mại: “Hù đến cô rồi?”
“…”
Nữ sinh tóc đỏ lập tức lui về sau từng bước một, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
“Khoan hãy nói,” Đoàn Gia Hứa cười, “Nhưng hình như đúng là rất đáng sợ?”
….
Trên đường đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hai tay Tang Diên đút trong túi quần, đi theo phía sau Đoàn Gia Hứa, nhàn nhạt nói: “Người anh em, cái bộ dạng dọa người ban nãy của mày, tao nhìn mà còn sợ đấy.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Vậy sao.”
“Đã nghe qua câu thành ngữ này chưa?” Tang Diên nói, “Nụ cười giấu dao.”
“…”
“Còn nữa,” Tang Diên nhớ tới một vấn đề, xùy cười, “Em gái tao sao lại thành đứa trẻ nhà mày rồi hả? Theo như mày nói, con mẹ nó chẳng phải mày sẽ thành ba tao rồi sao?”
Đoàn Gia Hứa hờ hững lại lịch sự đáp: “Được đó.”
“…”
“Tao không ngại.”
“Cút.”
Hai người đi ra ngõ nhỏ, cách đó không xa nhìn thấy Trần Tuấn Văn và Tang Trĩ ở bên cạnh một quán ăn nhỏ. Hai người một lớn một nhỏ đứng song song với nhau, cầm một xiên dâu tây bọc đường đỏ au.
Tầm mắt Tang Trĩ thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía đầu ngõ, vì vậy nhanh chóng phát hiện ra hai người bọn họ. Cô vừa mới nuốt một quả dâu tây vào miệng, lúc này quai hàm phồng to, muốn nói chuyện lại không thể nói được chữ nào.
Ngược lại Trần Tuấn Văn đã mở miệng trước: “Thấy người không?”
Tang Diên ừ một tiếng.
Trần Tuấn Văn giống như súng liên thanh: “Vậy bọn mày làm gì rồi? Đe dọa sao? Dọa như thế nào! Tao tò mò quá!”
“Tao nói một tháng tao chỉ giết mười người.” Tang Diên lười biếng nói, “Tháng này đã đủ số lượng, tháng sau sẽ quay lại lấy mạng.”
“…” Trần Tuấn Văn không nói gì, “Mày định lừa gạt ai hả.”
“Mày đó.”
Trần Tuấn Văn bị Tang Diên chọc tức. Anh ta liếc mắt, nghiêng đầu nhìn Đoàn Gia Hứa, ý tứ muốn moi được đáp án từ anh: “Lão Hứa, mày không thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của tao à?”
“Hả?” Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng, cười nói, “Tại sao tao phải ‘thỏa mãn’ mày?”
“…” Trần Tuấn Văn thiếu chút nữa nghẹn chết, nắm chắc xiên dâu tây bọc đường chỉ vào người anh, “Bạn học nhỏ còn đang ở đây, mày còn mở miệng nói lời vàng ngọc! Mày còn biết xấu hổ không hả!”
Nghe lời nói của bọn họ, Tang Trĩ không hé môi lên tiếng, yên lặng nghĩ “Lời vàng ngọc”(*) là ý gì.
开腔黄 : Trong câu có từ 黄 nghĩa là vàng, ngoài ra conf mang theo một y nghĩa khác là đồi trụy.
Sắc tình?
Nhưng mà lời nói vừa rồi thì sắc tình ở chỗ nào.
Không phải chỉ là lời đối thoại bình thường sao?
Có điều câu nói ‘còn biết xấu hổ không” kia của Trần Tuấn Văn, cô quả thực rất tán thành.
Tang Trĩ không khỏi có chút buồn rầu.
Tại sao anh nói chuyện với ai cũng đều như vậy hết, không nghe được nội dung, nhưng chỉ riêng giọng điệu đều cảm thấy rất xấu hổ. Nói chuyện với con trai mà cứ như đang nói chuyện với người yêu vậy đấy.
Nghe được ba chữ “bạn học nhỏ”, Đoàn Gia Hứa mới cúi đầu nhìn về phía Tang Trĩ, khóe môi nhàn nhạt cong lên, cà lơ phất phơ nói: “Bạn nhỏ, sao em lại ăn thành như thế này rồi?”
Tang Trĩ: “?”
Anh buồn cười nói: “Giống như con cá nóc vậy.”
Tang Trĩ lập tức nuốt hết đồ ăn trong miệng vào bụng, liếm đường trên khóe môi, khẽ nói: “Anh mới giống cá nóc.”
“Vậy sao?” Đoàn Gia Hứa chỉ vào xiên dâu tây đường trên tay cô, nửa đùa nửa thật, “Vậy em cho tôi ăn một miếng? Tôi biểu diễn cho em xem một con cá nóc xinh đẹp.”
“…”
“Mày ăn của tao đi.” Trần Tuấn Văn nhịn không được, “Mày đừng có đi lừa gạt bạn nhỏ được không hả, tao nhìn còn thấy lương tâm cắn rứt đây này.”
Tang Diên liếc mắt: “Đừng phí công, con bé nhất định sẽ không cho mày ăn đâu.”
Đương sự làm như không nghe thấy, Đoàn Gia Hứa không đáp lời hai người họ.
Tang Trĩ quả nhiên lắc đầu: “Không cho đâu.”
Nhưng ngay sau đó cô cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra năm đồng, hào sảng nhét vào trong tay anh: “Tự anh đi mua một xiên đi.”
“…”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt.
Chuyện này rõ ràng không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Tang Diên. Anh ấy thả di động vào trong túi, nhìn chằm chằm Tang Trĩ vài giây, lạnh giọng nói: “Sao em không cho anh mua một xâu.”
Tang Trĩ nhìn anh ấy, lại sờ sờ túi, vô tội nói: “Nhưng em chỉ có năm đồng thôi.”
Ý tứ chính là, em không có tiền cho anh.
Tang Diên trầm mặc hai giây, nở nụ cười: “Được, được lắm.”
Đoàn Gia Hứa nhìn tiền trong tay, khẽ bật cười, nhanh chóng trả lại cho cô: “Tôi giỡn với em thôi. Tôi không ăn cái này, cầm lấy đi mua cho anh hai em đi.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, đưa tiền qua cho Tang Diên.
Bởi vì Đoàn Gia Hứa không thích ăn, Tang Trĩ liền lui binh dành cho việc khác, đem tiền cho anh ấy. Nhìn qua tình huống như vậy, thì Tang Diên chính là cái thùng rác thu nhận đồ Đoàn Gia Hứa vứt đi.
Tang Diên hít một hơi thật sâu, cầm tiền nhét vào trong túi: “Về nhà.”
Tang Trĩ trừng mắt nhìn: “Sao anh không mua.”
“Không muốn ăn.”
“Vậy anh trả tiền lại cho em.”
“Không trả.”
Tang Trĩ không vui nói: “Vậy không phải là anh đang gạt tiền em sao?”
“Gạt tiền?” Tang Diên lại móc ra năm đồng từ trong túi, cùng với hai mươi đồng vừa mới lấy lại được từ trong tay nữ sinh tóc đỏ, “Đừng nói là năm đồng, anh còn cầm hai mươi đồng của em đây này.”
“A.” Tang Trĩ ngừng động tác, “Lấy về rồi sao?”
“Nói nhảm.”
“Vậy anh đưa cho em.”
Tang Diên giật giật khóe môi, không tiếp tục náo loạn với cô, trả tiền lại cho cô: “Em tài giỏi bao nhiêu mà thực tế vậy hả, nhìn thấy tiền là lại so đo với anh nhiều như vậy, sau này còn phải…”
Còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tang Trĩ “vô cùng thực tế” như lời anh ấy nói, sau khi nhận được tiền, trong chớp mắt liền đưa hết cho Đoàn Gia Hứa, còn bổ sung thêm một câu ngoan ngoãn muốn lấy lòng
“Anh ơi, cho anh này.”
“…”
Tang Diên:???
Tác giả có điều muốn nói:
Tang Trĩ: Bởi vì trước kia anh ấy cho em hai mươi đồng, nên bây giờ em phải trả lại cho anh ấy, chuyện này không hề liên quan chút nào đến việc em thầm mến anh ấy đâu.
Đoàn Gia Hứa: Cảm giác có em gái thật tốt[cười]
Tang Diên: A. So sánh thì, quả thật cậu còn giống như người có em gái hơn[ hahahahahaha ]
Bên ngoài ngõ nhỏ có mùi không dễ ngửi, Trần Tuấn Văn không muốn để Tang Trĩ đứng ngây người ở đây. Anh ta liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, dứt khoát kéo cô đến trên một quán ăn gần đó, mua hai xiên dâu tây bọc đường.
Hai người tìm một bóng râm, mỗi người cầm một xiên ăn.
Sợ Tang Trĩ cảm thấy xấu hổ, Trần Tuấn Văn chủ động nói chuyện phiếm với cô: “Gần chỗ này rất hỗn loạn, sau này nếu em không có việc gì thì đừng đến đây.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”
“Lúc đầu Tiền Phi cũng muốn đến.” Trần Tuấn Văn nói, “Em còn nhớ chứ, người anh trai mập mạp ấy. Có điều hôm nay cậu ta có việc nên không thể đến được.”
Tang Trĩ không thích ăn lớp đường trên cùng bèn gỡ ra hết ra: “Em nhớ ạ. Lúc nghỉ hè, anh hai có đưa em đi ăn cơm với anh ấy.”
Trần Tuấn Văn: “Hả? Vậy chắc là lúc đó anh về nhà rồi nên không đi.”
Tang Trĩ gật gật đầu: “Anh Gia Hứa cũng đi.”
“Hả? Lão Hứa á?” Trần Tuấn Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ôi chao, đúng rồi nhỉ. Kỳ nghỉ cậu ấy không về nhà.”
Tang Trĩ yên lặng trong chốc lát, lưỡng lự hỏi: “Vì sao ạ?”
Trần Tuấn Văn cũng không rõ lắm, gãi gãi đầu: “Chắc là lười về, với lại còn thêm mấy môn nào đó, kỳ nghỉ lần đó cũng không dư nhiều thời gian lắm.”
“Vâng.”
“Chỉ là thỉnh thoảng cậu ấy vẫn sẽ quay về.” Trần Tuấn Văn suy nghĩ một chút, “Căn bản đều là về vào những kỳ nghỉ ngắn hạn. Ví dụ như học kỳ trước, Tiết Thanh minh hình như cậu ấy có về thì phải? Còn nghỉ dài hạn thì sẽ không thấy cậu ấy về nhà.”
Tang Trĩ nhỏ giọng hỏi: “Tết dương lịch cũng không về sao ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Tuấn Văn nói, “Có điều chuyện này cũng bình thường thôi ấy mà, trường bọn anh vẫn còn rất nhiều người năm mới không về nhà, nhà trường cũng sẽ chuẩn bị cơm tất niên. Ở lại trường ăn tết còn có tiền lì xì nữa cơ.”
Tang Trĩ cắn nát lớp đường bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, cô không hỏi tiếp về vấn đề này nữa mà thay đổi sang đề tài khác: “Anh, anh hai và anh Gia Hứa làm gì bên trong đó nhỉ?”
“Hả?”
“Sẽ đánh lộn sao?”
“Nếu là nam thì có thể sẽ phải đánh.” Trần Tuấn Văn sờ sờ cằm, “Nhưng mà em vừa nói những người đó là nữ sinh, ừm thì…có thể sẽ nói đạo lý thôi?”
…
Giờ khắc này, bên trong ngõ nhỏ.
Bởi vì con đường chật hẹp, phía trên đều là bệ cửa sổ nhô ra khỏi tầng gác, ánh mặt trời bị chúng che hơn phân nửa. Tia sáng không lọt vào hết nên rõ ràng tối đi không ít so với bên ngoài, giống như tiến vào một thế giới khác.
Nghe Đoàn Gia Hứa vừa nói xong, mí mắt Tang Diên giật giật, nhìn qua.
Nữ sinh tóc đỏ lập tức ý thức được tình huống bất thường, cảnh giác lui về phía sau hai bước, bắt đầu giả ngu: “Cái gì chứ? Tôi không quen các anh.”
Sau khi nói xong, cô nháy mắt ra hiệu với nữ sinh hai bên mình.
“Không sao cả, tôi biết các cô là được rồi.” Tang Diên khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Là cô ngày hôm qua lấy hai mươi đồng của em gái tôi đúng không, còn dùng tàn thuốc lá làm bỏng con bé?”
“Bỏng gì hả!” Nữ sinh tóc đỏ to giọng, “Tôi chỉ mượn của nó hai mươi đồng thôi, ngoài ra thì không làm gì nữa có biết không hả? Đừng đổ oan cho tôi! Hai mươi đồng thôi mà, muốn thì tôi trả lại cho các anh.”
“Hai mươi đồng tiền thôi?” Trên mặt Tang Diên không hề có ý cười, “Bạn học, đừng nói là hai mươi đồng tiền, cho dù bạn chỉ đoạt của em gái tôi hai đồng, tôi cũng phải tính sổ với bạn.”
Nữ sinh tóc đỏ nhìn qua có vẻ vô cùng tức giận, nhưng cũng không cố chấp, mím chặt môi lấy tiền trong túi ra, im lặng đưa đến trước mặt Tang Diên.
Tang Diên không nhúc nhích.
Đoàn Gia Hứa quét mắt qua huy hiệu trường trên đồng phục bọn họ: “Trung học? Chưa trưởng thành nhỉ?”
“Tuổi này không lo học tập đàng hoàng, đến mấy chỗ này làm gì đây?” Tang Diên nhàn nhạt cười trào phúng, “Tính cả đời làm cái này à?”
“Cầm tiền rồi lăn đi.” Nữ sinh tóc đỏ biến sắc, “Tôi thế nào liên quan gì đến anh?”
Đoàn Gia Hứa rũ mi hít một hơi thuốc lá, rồi chậm rãi phả ra một lớp sương khói mù mịt, không biết suy nghĩ chuyện gì. Sau đó anh nhấc chân đi đến trước mặt nữ sinh kia, lông mi dài nhướn lên, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô ta.
Yên lặng nhìn chuyên chú.
Đôi mắt anh cong lên, bên trong quyến rũ bên ngoài kiêu ngạo, trời sinh mang theo tình ý, lúc anh nhìn chằm chằm vào người khác, tựa như đang phát điện với họ vậy. Giờ phút này đây không mang theo chút nhiệt độ nào, lại càng lộ ra vẻ khiếp người.
Trái tim nữ sinh tóc đỏ căng thẳng, sợ hãi đến nổi tức giận: “Làm gì đấy! Mấy anh có thấy phiền không hả! Không phải tôi đã nói sẽ trả lại cho các anh sao!”
Bên cạnh có một nữ sinh giữ chặt cô ta: “Chúng ta đi nhanh đi…”
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa bỗng nhiên giơ cánh tay đang cầm điếu thuốc lên.
Nghĩ đến câu nói “Vỗ mặt của em” của Tang Trĩ, anh thoáng nhíu mày, ngón tay thon dài chậm rãi để sát vào khuôn mặt của nữ sinh tóc đỏ, thì thầm suy đoán: “Ngày hôm qua vỗ như thế này?”
“…”
Cảm giác áp bách ùn ùn kéo đến bao quanh người cô ta.
Nhìn chằm chằm đầu thuốc đỏ chói còn đang vương khói trên tay anh, nữ sinh tóc đỏ cuộn chặt bàn tay không dám động đậy, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Dưới góc nhìn của cô ta, người con trai trước mắt này có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, nhưng bản chất lại là ác ma. Rõ ràng là đang cười, nhưng so với người con trai độc miệng tàn ác bên cạnh anh lại còn đáng sợ hơn.
Đầu thuốc lá nằm ở vị trí cách cô ta hai centimet thì dừng lại.
Tay Đoàn Gia Hứa không chạm vào khuôn mặt của cô ta, đầu ngón tay chấm hai lần, tàn thuốc rơi trên quần áo của cô ta, hiện ra một vết bỏng mờ nhạt. Anh chậm rãi đứng lên, giọng điệu nhã nhặn mềm mại: “Hù đến cô rồi?”
“…”
Nữ sinh tóc đỏ lập tức lui về sau từng bước một, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
“Khoan hãy nói,” Đoàn Gia Hứa cười, “Nhưng hình như đúng là rất đáng sợ?”
….
Trên đường đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hai tay Tang Diên đút trong túi quần, đi theo phía sau Đoàn Gia Hứa, nhàn nhạt nói: “Người anh em, cái bộ dạng dọa người ban nãy của mày, tao nhìn mà còn sợ đấy.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Vậy sao.”
“Đã nghe qua câu thành ngữ này chưa?” Tang Diên nói, “Nụ cười giấu dao.”
“…”
“Còn nữa,” Tang Diên nhớ tới một vấn đề, xùy cười, “Em gái tao sao lại thành đứa trẻ nhà mày rồi hả? Theo như mày nói, con mẹ nó chẳng phải mày sẽ thành ba tao rồi sao?”
Đoàn Gia Hứa hờ hững lại lịch sự đáp: “Được đó.”
“…”
“Tao không ngại.”
“Cút.”
Hai người đi ra ngõ nhỏ, cách đó không xa nhìn thấy Trần Tuấn Văn và Tang Trĩ ở bên cạnh một quán ăn nhỏ. Hai người một lớn một nhỏ đứng song song với nhau, cầm một xiên dâu tây bọc đường đỏ au.
Tầm mắt Tang Trĩ thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía đầu ngõ, vì vậy nhanh chóng phát hiện ra hai người bọn họ. Cô vừa mới nuốt một quả dâu tây vào miệng, lúc này quai hàm phồng to, muốn nói chuyện lại không thể nói được chữ nào.
Ngược lại Trần Tuấn Văn đã mở miệng trước: “Thấy người không?”
Tang Diên ừ một tiếng.
Trần Tuấn Văn giống như súng liên thanh: “Vậy bọn mày làm gì rồi? Đe dọa sao? Dọa như thế nào! Tao tò mò quá!”
“Tao nói một tháng tao chỉ giết mười người.” Tang Diên lười biếng nói, “Tháng này đã đủ số lượng, tháng sau sẽ quay lại lấy mạng.”
“…” Trần Tuấn Văn không nói gì, “Mày định lừa gạt ai hả.”
“Mày đó.”
Trần Tuấn Văn bị Tang Diên chọc tức. Anh ta liếc mắt, nghiêng đầu nhìn Đoàn Gia Hứa, ý tứ muốn moi được đáp án từ anh: “Lão Hứa, mày không thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của tao à?”
“Hả?” Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng, cười nói, “Tại sao tao phải ‘thỏa mãn’ mày?”
“…” Trần Tuấn Văn thiếu chút nữa nghẹn chết, nắm chắc xiên dâu tây bọc đường chỉ vào người anh, “Bạn học nhỏ còn đang ở đây, mày còn mở miệng nói lời vàng ngọc! Mày còn biết xấu hổ không hả!”
Nghe lời nói của bọn họ, Tang Trĩ không hé môi lên tiếng, yên lặng nghĩ “Lời vàng ngọc”(*) là ý gì.
开腔黄 : Trong câu có từ 黄 nghĩa là vàng, ngoài ra conf mang theo một y nghĩa khác là đồi trụy.
Sắc tình?
Nhưng mà lời nói vừa rồi thì sắc tình ở chỗ nào.
Không phải chỉ là lời đối thoại bình thường sao?
Có điều câu nói ‘còn biết xấu hổ không” kia của Trần Tuấn Văn, cô quả thực rất tán thành.
Tang Trĩ không khỏi có chút buồn rầu.
Tại sao anh nói chuyện với ai cũng đều như vậy hết, không nghe được nội dung, nhưng chỉ riêng giọng điệu đều cảm thấy rất xấu hổ. Nói chuyện với con trai mà cứ như đang nói chuyện với người yêu vậy đấy.
Nghe được ba chữ “bạn học nhỏ”, Đoàn Gia Hứa mới cúi đầu nhìn về phía Tang Trĩ, khóe môi nhàn nhạt cong lên, cà lơ phất phơ nói: “Bạn nhỏ, sao em lại ăn thành như thế này rồi?”
Tang Trĩ: “?”
Anh buồn cười nói: “Giống như con cá nóc vậy.”
Tang Trĩ lập tức nuốt hết đồ ăn trong miệng vào bụng, liếm đường trên khóe môi, khẽ nói: “Anh mới giống cá nóc.”
“Vậy sao?” Đoàn Gia Hứa chỉ vào xiên dâu tây đường trên tay cô, nửa đùa nửa thật, “Vậy em cho tôi ăn một miếng? Tôi biểu diễn cho em xem một con cá nóc xinh đẹp.”
“…”
“Mày ăn của tao đi.” Trần Tuấn Văn nhịn không được, “Mày đừng có đi lừa gạt bạn nhỏ được không hả, tao nhìn còn thấy lương tâm cắn rứt đây này.”
Tang Diên liếc mắt: “Đừng phí công, con bé nhất định sẽ không cho mày ăn đâu.”
Đương sự làm như không nghe thấy, Đoàn Gia Hứa không đáp lời hai người họ.
Tang Trĩ quả nhiên lắc đầu: “Không cho đâu.”
Nhưng ngay sau đó cô cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra năm đồng, hào sảng nhét vào trong tay anh: “Tự anh đi mua một xiên đi.”
“…”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt.
Chuyện này rõ ràng không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Tang Diên. Anh ấy thả di động vào trong túi, nhìn chằm chằm Tang Trĩ vài giây, lạnh giọng nói: “Sao em không cho anh mua một xâu.”
Tang Trĩ nhìn anh ấy, lại sờ sờ túi, vô tội nói: “Nhưng em chỉ có năm đồng thôi.”
Ý tứ chính là, em không có tiền cho anh.
Tang Diên trầm mặc hai giây, nở nụ cười: “Được, được lắm.”
Đoàn Gia Hứa nhìn tiền trong tay, khẽ bật cười, nhanh chóng trả lại cho cô: “Tôi giỡn với em thôi. Tôi không ăn cái này, cầm lấy đi mua cho anh hai em đi.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, đưa tiền qua cho Tang Diên.
Bởi vì Đoàn Gia Hứa không thích ăn, Tang Trĩ liền lui binh dành cho việc khác, đem tiền cho anh ấy. Nhìn qua tình huống như vậy, thì Tang Diên chính là cái thùng rác thu nhận đồ Đoàn Gia Hứa vứt đi.
Tang Diên hít một hơi thật sâu, cầm tiền nhét vào trong túi: “Về nhà.”
Tang Trĩ trừng mắt nhìn: “Sao anh không mua.”
“Không muốn ăn.”
“Vậy anh trả tiền lại cho em.”
“Không trả.”
Tang Trĩ không vui nói: “Vậy không phải là anh đang gạt tiền em sao?”
“Gạt tiền?” Tang Diên lại móc ra năm đồng từ trong túi, cùng với hai mươi đồng vừa mới lấy lại được từ trong tay nữ sinh tóc đỏ, “Đừng nói là năm đồng, anh còn cầm hai mươi đồng của em đây này.”
“A.” Tang Trĩ ngừng động tác, “Lấy về rồi sao?”
“Nói nhảm.”
“Vậy anh đưa cho em.”
Tang Diên giật giật khóe môi, không tiếp tục náo loạn với cô, trả tiền lại cho cô: “Em tài giỏi bao nhiêu mà thực tế vậy hả, nhìn thấy tiền là lại so đo với anh nhiều như vậy, sau này còn phải…”
Còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tang Trĩ “vô cùng thực tế” như lời anh ấy nói, sau khi nhận được tiền, trong chớp mắt liền đưa hết cho Đoàn Gia Hứa, còn bổ sung thêm một câu ngoan ngoãn muốn lấy lòng
“Anh ơi, cho anh này.”
“…”
Tang Diên:???
Tác giả có điều muốn nói:
Tang Trĩ: Bởi vì trước kia anh ấy cho em hai mươi đồng, nên bây giờ em phải trả lại cho anh ấy, chuyện này không hề liên quan chút nào đến việc em thầm mến anh ấy đâu.
Đoàn Gia Hứa: Cảm giác có em gái thật tốt[cười]
Tang Diên: A. So sánh thì, quả thật cậu còn giống như người có em gái hơn[ hahahahahaha ]
/91
|