Sáng chủ nhật, hoa hồng nở đầy cả một khu vườn từ lúc sáng sớm, tôi đã xách một chiếc giỏ nhỏ ra vườn cắt hoa, tôi phải cắt đầy một giỏ để cắm trong mỗi phòng của ngôi biệt thự "Vườn Thúy" tôi vừa đi, vừa cắt, vừa ngân nga hát.
Có tiếng động cơ xe máy dầu nổ dòn ở cổng. Chuông vừa reo, chú Lưu đã ra mở cổng, tôi đang đứng ở một góc vườn. Ai nhỉ? "Vườn Thúy" gần như không có khách, tôi quay đầu lại trên tay còn cầm một cành hoa hồng mới cắt. Một thanh niên đang vịn chiếc xe mô tô đứng ngẩn người nhìn chòng chọc vào tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra ngay, đây là hắn, Thạch Lỗi. Cả hai chúng tôi đều ngẩn người ra mất một lúc, Tiểu Lỗi vì anh chàng tưởng rằng đang chìm đắm trong ảo giác, tôi vì Tiểu Lỗi quả thật đẹp trai, đẹp hơn cả trong ảnh. Một lúc lâu tôi mới chợt tỉnh và mỉm cười chào Tiểu Lỗi.
Tiểu Lỗi trao xe cho chú Lưu và bước những bước dài về phiá tôi, đứng một nơi cách tôi không xa và dùng ánh mắt như bốc lửa nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch môi khẽ nói:
- Quái lạ!
Và rồi Tiểu Lỗi hỏi tôi:
- Thưa cô, cô là ai?
- Dư Mỹ Hoành. Tôi trả lời.- Còn ông, có phải ông là Tiểu Lỗi, không? Tôi đã được nghe anh ông nói đến ông
nhiều lắm.
Tiểu Lỗi dùng răng cắn lấy môi, trên mặt lộ nét bực dọc và bất mãn. Gã nhìn tôi một lần nữa và nói:
- Cô ở đây làm gì?
- Cắt hoa hồng? tôi nói.
- Tôi muốn hỏi cô làm gì ở Vườn Thúy này?
- Tôi là thư ký của anh ông.
Rồi tôi mỉm cười nhìn Tiểu Lỗi và nói tiếp:
- Ông làm ơn cầm hộ tôi chiếc giỏ này một tí? Tôi còn phải cắt thêm mấy cành hoa nữa mới cắm đủ các bình.
Tôi không đợi Tiểu Lỗi trả lời và cứ trao chiếc giỏ cho gã, gã ngoan ngoãn cầm lấy với cặp mắt nhìn tôi, chòng chọc không chớp. Đúng như sự dự đoán của Thạch Phong, dung nhan của tôi đã gây được sự chú ý của Tiểu Lỗi, nhưng cái nhìn soi bói của gã làm tôi cảm thấy khó chịu đồng thời tôi có cái cảm giác là mạo dạng một kẻ khác để mê hoặc người thanh niên này, một nỗi buồn man mác lướt qua tâm tư tôi, tôi buột miệng nói, không kip. suy nghĩ:
- Có phải xưa nay gặp bất cứ ai ông cũng nhìn chòng chọc người ta như thế không?
Gã hơi bối rối đáp:
- Ơ, xin lỗi, vì... vì cô giống y như một người bạn của tôi...
Trong đám hơn một ngàn người ứng tuyển mà được chọn thì dĩ nhiên là phải giống rồi. Tôi nhìn gã, nét bực dọc đã tiêu tan trên gương mặt gã, thay vào đó là một ít băn khoăn và vài nét bối rối, thẫn thờ. Tôi bỗng cảm thấy thương hại gã thương hại một cách sâu đậm "Đông" của Tiểu-Phàm! Đã là con người ai có thể thản nhiên nhìn cái thế giới thơ mộng của mình bị tàn phá và hủy diệt? Và một khi nó bị tàn phá và hủy diệt thì còn làm thế nào để xây đắp lại? Không hiểu tại sao tôi bỗng thấy chua xót giùm gã, gã làm tôi cảm động, tôi trở nên ôn hòa và dùng một giọng nhỏ nhẹ bảo hắn:
- Thế à! Giống lắm ư?
- Vâng... Rồi gã cúi đầu nói như vừa để mất một cái gì:
- Cô đến đây bao lâu rồi? Không hiểu sao anh tôi lại mướn thư ký?
Tiểu Lỗi lầm bầm, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi. Trông thần sắc gã như kẻ mất hồn:
- Cô nên mặc áo hồng! Gã nói thật khẽ.
- Vì nàng thường mặc áo hồng phải không?
Tôi hỏi gần như bâng quơ và cắt thêm hai cành hoa hồng để vào chiếc giỏ trên tay Tiểu Lỗi.
- Nàng? Gã chau mày.
- Vâng, nàng... Tiểu-Phàm, có đúng không?
- Tiểu-Phàm... Tiểu Lỗi giựt bắn người lên hỏi:
- Làm sao cô biết được tên nàng? Cô còn biết những gì nữa?
- Câu chuyện nói về Tiểu-Phàm và Đông, tôi vô tình biết được vì ông Thạch Phong đã để cái phòng trước đây của nàng cho tôi dùng.
Nét âu lo của gã đã tiêu tan và nhường chỗ cho một vẻ mơ màng não nuột, gã nói:
- Chắc là cô đã đọc xong nhật ký của Tiểu-Phàm rồi thì phải?
- Vâng!
Tôi đặt cành hoa cuối cùng vừa cắt vào chiếc giỏ. Ánh nắng sáng tươi, gió thu thoang thoảng bất giác tôi đưa cao hai cánh tay lên nói:
- Cứ đến mỗi độ tiết trời tươi mát như thế này, tôi cảm thấy toàn thân thư thái. Chúng ta cứ tự nhiên chấp nhận rất nhiều những sự đổi thay nhỉ. Hoa nở, rồi tàn. Trời tạnh rồi mưa và còn biết bao sự biến thiên khác mà chúng ta cứ phải chấp nhận.
Tiểu Lỗi nói xen vào:
- Nhưng cũng có sự đổi thay mà chúng ta không thể cam tâm chấp nhận!
Tôi nhìn Tiểu Lỗi nói:
- Đúng! Đó là lúc mà những sự đổi thay có liên lạc mật thiết với tình cảm.
Tôi hít một hơi dài không khí rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Đi, ta đi về đi... à, ông có vui lòng giúp tôi cắm những đóa hoa này vào bình không?
Tiểu Lỗi nhún vai không nói gì. Chúng tôi bước vào trong phòng khách, ở đây vừa rộng vừa lờ mờ tối và có vẻ lành lạnh. Tôi đặt giỏ hoa trên bàn. Thu Cúc biết ý đã thu thập tất cả những bình hoa lại một chỗ. Tôi ngồi ở một cái ghế sa-long trước bàn, cắt gọn những nhánh hoa, rồi cắm vào bình.
Gian phòng thật yên tĩnh. Tiểu Lỗi ngồi một bên, buồn bã nhìn tôi cắm hoa. Không biết gã đang nghĩ gì? Một lúc sau, khi tôi đặt một bình hoa đã cắm xong sang một bên và bắt đầu cắm một bình khác, Tiểu Lỗi bỗng khẽ ngâm:
Mưa tạnh trời quang, vườn rực sáng
Hôm sớm đầu xuân lại sắp sang
Danh hoa tựa bóng rừng hoang
Phấn hương thoang thoảng, nhụy vàng sơ khai...
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Lỗi rời mỉm cười ngâm tiếp đoạn sau:
Hái về nâng dắt trên tay
Càng nhìn, càng ngắm, càng say đắm lòng
Cánh hoa mơn mởn thức hồng
Tựa vòng tay áo thẹn thùng lâng lâng
Tiểu Lỗi nhướng mày nhìn tôi:
- Đây là một bài "Từ" đời Mãn Thanh mà cô cũng thuộc nhỉ?
- Thế còn ông?
Tôi mỉm cười hỏi lại Tiểu Lỗi.
- Ờ, tôi, tôi học về văn học Trung-Hoa ở viện khảo cứu mà.
- Tôi cũng học về môn này ở Đại Học.
Tôi nói, Tiểu Lỗi trố mắt nhìn tôi, tôi cũng yên lặng nhìn lại gã. Ánh mắt gã có vẻ trở nên thành thực. Sau đó, gã ngồi dựa vào ghế yên lặng nhìn lên trần nhà, tôi không nhìn gã, lo cắm hoa vào bình cho xong, một lát sau tôi mới bảo gã:
- Tôi đi lên lầu, có lẽ anh ông cũng sắp về và sẽ giao việc cho tôi làm, còn ông?
- Cô cứ để mặc tôi!
Gã nói cộc lốc với giáng điệu bất cần, rõ là một con người tính nết thay đổi thất thường, khó mà đối phó. Tôi mang hai bình hoa đi lên lầu, đến đầu cầu thang, tôi quay đầu lại nói:
- Thạch tiên sinh à, có lẽ ta không nên sống mãi mãi với dĩ vãng! Có nhiều việc ta có thể khống chế được cũng có rất nhiều việc ta chịu bất lực trước nó. Chúng ta không làm sao có thể xoay chuyển được ý trời, có phải không? Dù sao đi nữa, nhân loại chúng ta quá bé nhỏ, quá yếu ớt, không làm sao đương đầu được với những định mệnh ác nghiệt mà chúng ta không trông thấy. Ông làm sao có thể đương đầu với những sự huyền bí và những sức mạnh vô hình? Đừng tự làm khổ mình, hãy quên đi. Trong đời chúng ta, chúng ta còn phải quên đi rất nhiều, rất nhiều việc cơ mà!
Những lời nói của tôi thật là ngu ngốc. Từ lúc bắt đầu gặp Tiểu Lỗi tôi đã thấy mình ngu ngốc, lẽ ra tôi phải giả vờ không biết một tí gì về việc Tiểu-Phàm.
Tôi trong thấy vẻ giận dữ lộ hẳn trên mắt gã, gã đứng nhỏm lên, nói như hét:
- Cô là ai? Cô lấy tư cách gì để nói với tôi những lời này? Cô thật là to gan lớn mật, tốt hơn hết là cô nên cút lên lầu đi, cút đi!
Tôi bơ thờ bỏ đi lên lầu, tôi nghe gã đang mở tủ lấy rượu ra uống. Tôi làm gì? Mà tại sao tôi lại đi dây vào các việc này chứ? Tôi lên đến cầu thang thì bắt gặp Thạch Phong hình như ông ta đứng đó lâu lắm rồi và đã nghe thấy tất cả, vừa chạm phải ánh mắt điềm nhiên của ông tôi nói ngay:
- Tôi xin ông cho tôi thôi việc.
Bàn tay của Thạch Phong đặt trên vai tôi, ánh mắt ông ta ôn hòa như ánh nắng bên ngoài cửa sổ, ông khẽ nói:
- Không, tôi chả nghe thế, cô hãy cứ ở lại đây Dư Tiểu thư.
Không biết có phải giọng nói khẩn khoản của ông ta hay ánh mắt tha thiết của ông ta đã làm tôi cảm động mất hết tự chủ tôi đứng ỳ ra đó, ông ta lại khẽ nói thêm:
- Cô hãy ở lại đây, chúng tôi cần có cô.
Thế ư? Thế ư? Cả một đời tôi đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác nói "cần" mình, một sự kích động không thể nào giải thích bỗng phát trong tôi. Tôi hỏi:
- Vâng tôi sẽ ở lại!
Những đóa hoa hồng trên tay tôi tỏa hương ngào ngạt tôi ung dung, lần lượt mang hoa vào phòng của Thạch Phong và của Tiểu Lỗi.
Đêm hôm ấy tôi mất ngủ. Nằm trên giường, tôi không tài nào chợp mắt đi được. Tôi dùng đủ mọi cách để ru giấc ngủ, nhưng vẫn không sao ngủ đi được. Tôi bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường và rút một quyển nhật ký của Tiểu-Phàm để đọc tôi không thể không chú ý đến những nét chữ viết đá thảo rất đẹp. Tôi đọc :
"Nếu quả thật là sẽ có cái ngày khủng khiếp đó. Đông sẽ ra sao? Dù mình có chết đi cũng chẳng sao. Nhưng còn Đông? Đông! Thượng đế ơi! Nếu quả thật cái ngày ấy sẽ đến, xin Ngài hãy thương xót Đông và ban cho Đông có đủ nghị lực để chàng sống, để chàng có thể tiếp tục yêu đời và tái tạo hạnh phúc... "
Tôi bỏ quyển nhật ký sang một bên, khoác chiếc áo choàng vào và đi ra đứng bên cửa sổ, ngoài trời, vầng trăng sáng đang treo lơ lửng trên không. Trong vườn, bóng hoa lay động, ánh sáng dìu dịu soi vào khung cửa sổ, hương thơm thoang thoảng tỏa ngát trong không gian, đầy vẻ quyến rũ. Tôi kéo cánh cửa phòng và bước ra ngoài khe khẽ đi dọc theo hành lang về cuối dãy bên kia, ở đó có một cánh cửa kính ăn thông lên sân thượng.
Tôi vừa để tay lên cánh cửa kính tôi bỗng khựng lại có một bóng người đang đứng tựa bên lan can của sân thượng với ánh lửa trên đầu điếu thuốc lóe lên trong bóng đêm. Ai thế nhỉ, Thạch Phong hay Tiểu Lỗi? Tôi đẩy cửa bước ra, người ấy đứng dựa nghiêng nghiêng dáng người dong dỏng cao với đôi chân dài đứng yên bất động. Lúc tôi đến gần y nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không khí về đêm thật trong lành có phải không Dư tiểu thư?
Tôi nghe ra là giọng của Thạch Phong.
- Vâng, không những trong lành, mà còn đượm cả mùi thơm của hoa nữa.
Tôi tựa người vào lan can nhìn ra vườn hoa đắm dưới ánh trăng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng, nói:
- Khi còn bé, tôi cứ tin tưởng rằng có một đêm nào đó, sẽ có một chiếc thang nhiệm mầu ngã từ trên cung trăng thòng xuống và một nàng tiên hiện ra và ban cho tôi rất nhiều đồ vật để tôi thực hành tất cả những ước vọng của tôi.
Thạch Phong hút một hơi thuốc và hỏi:
- Hồi đó, ước vọng của cô là những gì nhỉ?
- Là được yêu thương...
Rồi tôi mỉm cười nói tiếp:
- Được tất cả lũ bạn bè, ai cũng mến yêu tôi.
- Cô có quá tham lam không nhỉ?
Tôi không đáp, nhìn lên vầng trăng khẽ nói:
- Cho đến bây giờ vẫn chưa có nàng tiên nào hiện xuống cả.
- Có lẽ có rồi mà cô không để ý đấy thôi.
- À á?
Tôi nhìn Thạch Phong trong bóng tối lờ mờ gương mặt ông không quá nghiêm trang và khó tiếp xúc như lúc ban ngày.
- Nếu nàng hiện xuống đây thì cũng vì người khác mà xuống chứ còn tôi thì...
- Theo tôi, có một tính tình cao ngạo và lòng tự tôn quá sâu đậm đó là một trở ngại lớn cho cô.
- Thế còn ông, ông đã chẳng như vậy sao?
Tôi nói, ánh trăng làm tôi trở nên bạo dạn. Im lặng một lúc rồi ông ta cười nói:
- Có lẽ chúng ta đều nên gạt bỏ những sự chướng ngại ấy đi thì hơn.
Tôi không nói gì nhưng cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu, câu nói này mang ý nghĩa gì? Tôi không thể nào cân nhắc được, Thạch Phong cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói:
- Từ lúc bé, cô không có anh em, chị em sao?
- Thưa không!
- 10 tuổi mồ côi cha, 11 tuổi mồ côi mẹ?
- Vâng!
- Nếu thế cô cũng đã làm quen với sự cô độc đã từng bị sự tịch mịch áp bức cùng là nếm mùi vị của sự ức phẫn nó thôi thúc cô phải đạp tung những ràng buộc ấy, để la hét vùng vẫy cho thỏa thích?
- Vâng, vâng đúng như vậy đấy! ông cũng thế sao? Tôi nói một hơi.
- Trong một thời gian khá lâu tôi là con một, mãi lâu lắm sau, mẹ tôi mới sanh Tiểu Lỗi, rồi cha mẹ nối tiếp nhau qua đời, kết quả tôi cơ hồ không phải là một người anh cả, mà gần như một người cha của Tiểu Lỗi.
- Tuổi thơ của ông cũng không có lấy một nụ cười?
- Chỉ có cô đơn, với quá nhiều những chết chóc và bi thương. Đến lúc khôn lớn thì trách nhiệm lại đè nặng vai, nhưng mà... Cũng như cô nói đó, trong đời con người cần phải quên rất nhiều cơ mà!
- Nhưng... Những nỗi bi thương, ta không làm sao quên được.
Thạch Phong nhìn tôi, ánh mắt ngời lên trong đêm tối.
- Cô có nhiều ý nghĩ nó vượt lên khỏi tuổi của cô.
- Thế ư? Cái tuổi của tôi, nên phải có thái độ như thế nào?
- Mơ mộng, tuổi của cô là tuổi mơ mộng.
- Lúc ở vào lứa tuổi của tôi, ông có mơ mộng không?
- Không, lúc ấy ông nội tôi đang đau, trên vai tôi là cả một gánh nặng gia đình. Đi học đi làm và tìm việc làm ban đêm, tôi bận quá đâu còn có thì giờ để mơ mộng.
- Đến lúc có thời giờ để mơ mộng thì ông đã mơ mộng chưa?
- Đã! Một giấc mộng rất hoang đường.
Thạch Phong cắn môi, những đường nét trên mặt ông đột nhiên rắn lại.
- Một giấc mộng rực rỡ đầy mầu sắc như một cái cầu vòng, nó làm tôi ngất ngây cả người nhưng rồi nó cũng tan đi và tiếp theo sau là đêm tối dày dặc.
- Ông muốn ám chỉ... Tôi buột miệng hỏi, bà vợ của ông ư?
Thạch Phong giật nẩy người lên như vừa bị điếu thuốc làm cháy tay, ông ta quay phắt người lại nhìn tôi, sự an điềm tiêu tan đâu mất, nàng tiên đã vụt trở lên cung trăng, giọng ông ta trở nên lạnh nhạt và đầy căm tức:
- Cô đừng tò mò tìm hiểu những việc cô không nên biết, Dư tiểu thư!
Lòng tôi bỗng giá lạnh hẳn đi, cái lạnh ở đâu từ ánh trăng, từ hương hoa và từ những viên gạch dưới chân truyền đến, tôi đứng ngay người lên, giọng nói của tôi rắn lại đanh thép:
- Tôi sẽ nhớ lời ông dạy, thưa ông Thạch Phong và tôi cũng sẽ không làm một điều gì quá phận nữa.
Tôi nói thật nhanh, đồng thời, quay lưng rời bỏ sân thượng và đi thẳng về căn phòng của tôi.
Tôi lại càng không thể nào ngủ được nữa. Tôi ngồi trên chiếc ghế để ở cửa sổ, đưa tay ôm lấy đầu, không biết có ma quái gì nhập mà tại sao tôi lại đi đảm nhận một việc làm quái gở như thế này? Định mệnh nào dun dủi tôi đến đây? Để rồi bị dây dưa vào cái câu chuyện kỳ quái của nhà này!
Chiếc đèn trên đầu giường tôi mờ mờ ảo ảo, tôi cứ ngồi yên như thế không động đậy. Lâu lắm, cho đến lúc có một loạt tiếng chân người làm tôi kinh động, có người đang đi ở hành lang, tiếng bước nặng nề không đều, ai vậy há? Tôi còn đang ngơ ngác thì cửa phòng của tôi bị bật mở, một bóng đen bước vào, tôi suýt nữa đã hét lên, nhưng ngay lúc ấy tôi nhận ra Tiểu Lỗi. Gã quần áo xốc xếch, bước chân gã chệnh choạng, nhất định gã đã uống quá nhiều rượu.
Tôi đứng lên đến gần đưa tay đỡ gã.
- Ông say rồi! Tôi khẽ nói vì không muốn đánh thức cả nhà.
- Ông nên về phòng đi nghỉ đi!
Gã nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. Gã đưa tay lên, run run sờ vào mặt tôi, mồm lí nhí gọi đi gọi lại:
- Tiểu Phàm! Tiểu-Phàm! Tiểu-Phàm!
Lòng tôi se lại, sự run rẩy gã hình như đang truyền sang tôi, tôi cảm thấy gã thanh niên đó đang bị tình yêu dằn vặt đến độ đang đi dần vào cõi chết. Tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn, quằn quại và khao khát của gã, nhưng tôi không phải là Tiểu-Phàm! Song tôi không nỡ nói trắng ra, không nỡ làm tan giấc mộng của gã.
- Tiểu Phàm!
Gã lại gọi và choàng tay qua tôi, rồi trong một thoáng tôi bị gã ôm vào lòng, môi gã khao khát đặt lên môi tôi. Đầu tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn chưa mất hẳn lý trí. Đây là chiếc hôn đầu tiên trong đời tôi, lần đầu tiên tôi bị một gã đàn ông ôm vào lòng, mà tôi lại là kẻ thay thế một người con gái khác!
Đột nhiên gã buông tôi ra, ánh mắt gã trở nên hung hãn cuồng nộ:
- Cô là ai? Gã gằn giọng hỏi.
- Dư Mỹ Hoành!
Giọng tôi vừa khô khan vừa chua chát. Khuôn mặt gã đanh lại và tái hẳn đi.
- Không phải quỉ quái mà là người! Tôi uể oải nói.
- Cô từ đâu đến đây? Tại sao, cô lại giả dạng là Tiểu-Phàm? Cô nói đi! Cô nói đi!
Hắn gào thét, tôi trấn tĩnh tinh thần đi bật sáng ngọn đèn lớn giữa phòng.
Tôi biết, tôi cần phải đánh ngã gã, nếu cứ để cho gã tìm hình bóng Tiểu-Phàm trên con người tôi thì không thể nào cứu được gã. Tôi quay phắt người lại nhìn gã, dùng một giọng nói ngoài sự dự liệu của tôi, tôi hét lên:
- Ông thật kỳ! ông Lỗi, tại sao ông lại vào phòng tôi giữa lúc đêm hôm tăm tối như thế này? Tôi không biết Tiểu-Phàm nào cả, tôi chẳng bao giờ quen biết Tiểu-Phàm. Ông đừng nói năng nhảm nhí, tôi là thư ký của anh ông. Giữa đêm khuya như thế này, ông đến đây là nghĩa lý gì? ông nói tôi nghe?
Giọng nói của tôi quả tình làm gã sợ hãi, gã ngẩn người ra trố mắt nhìn tôi. Tiếp theo đó, gã thẫn thờ cúi mặt, giống như dáng điệu lúc tôi gặp gã ở vườn hoa. Gã bối rối, loạng choạng mồm lí nhí nói:
- Tôi... Tôi xin lỗi, tại tôi say quá. Tôi nhìn lầm người, tôi ngỡ, tôi ngỡ... Dù sao đi nữa... Tôi rất hối hận tôi đã làm một việc vô ý thức. Tôi xin lỗi cô.
Gã lui về phiá cửa phòng, nét mặt thảm hại của gã làm tôi đau lòng, tự nhiên tôi đi theo gã ra đến cửa vịn tay lên cánh cửa nhìn gã ngã xiêu, ngã vẹo bước về phòng mình. Sau đó, tôi trong thấy Thạch Phong đứng ở hành lang, hai tay thọc vào túi áo của bộ đồ ngủ yên lặng đứng nhìn tất cả. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc thật lâu, Thạch Phong mới khẽ nói:
- Khá lắm! Dư tiểu thư!
Với nỗi phẫn nộ đột nhiên bộc phát trong lòng, tôi không còn kiềm chế được nữa, với giọng giận dữ và bất bình, tôi nói:
- Ông không nên đẩy tôi vào câu chuyện này, để tôi lùi không được mà rơi vào cạm bẫy của ông. Ông đừng tưởng rằng tôi thích làm công việc này. Tôi không đi, là vì tôi thương hại gã.
Thạch Phong đến gần tôi, ánh mắt linh động dừng lại ở gương mặt tôi.
- Sao? Tôi đã làm tổn thương đến lòng tự ái của cô ư?
- Tôi...
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi bị một lớp lệ trào lên phủ lấy! Tôi bị tổn thương đâu phải chỉ mỗi lòng tự ái mà thôi?
- Thật một trăm ngàn lần tôi không nên đến chốn này, không biết ma quỉ gì xui khiến tôi ưng thuận làm cái công việc này.
- Không phải ma quỉ gì đâu, mà là lòng thương người của cô!
Ông ta nhại lại câu tôi nói với Tiểu Lỗi khi nãy. Tôi nhìn Thạch Phong một thoáng chẳng biết nói gì hơn là lắc đầu chậm rãi đóng cửa phòng lại. Trời đã sắp sáng, ánh hồng đã ló dạng ngoài đầu núi xa xa. Ngày thứ hai, Thạch Lỗi không đi ra trường mà cứ ở lỳ trong Vườn Thúy. Thứ ba, thứ tư, thứ năm, một tuần lễ đã trôi qua. Gã không còn nhắc đến việc trở ra trường nữa, rồi chúng tôi đã trở thành một đôi bạn. Thạch Phong trông vui mừng hiện trên nét mặt. Tiểu Lỗi coi bộ trở nên sinh động, vui tươi hơn, chỉ có tôi là như bị chìm trong một hố sâu vô tận. Tôi không hiểu tôi đã làm được những gì cho anh em nhà họ Thạch. Tôi chỉ có một thứ trực giác là cảm thấy cả một vấn đề không được tự nhiên lắm, là tôi cần phải rời bỏ nơi đây, và trong tình trạng yên lặng này đang tiềm ẩn những cơn giông tố phũ phàng. Nhưng tôi vẫn không rời bỏ nơi này được, cứ hình như có một sự ràng buộc vô hình nào bấu niú tôi lại. Tôi đã yêu "Vườn Thúy" và tất cả những gì của "Vườn Thúy" hay sao?
Có tiếng động cơ xe máy dầu nổ dòn ở cổng. Chuông vừa reo, chú Lưu đã ra mở cổng, tôi đang đứng ở một góc vườn. Ai nhỉ? "Vườn Thúy" gần như không có khách, tôi quay đầu lại trên tay còn cầm một cành hoa hồng mới cắt. Một thanh niên đang vịn chiếc xe mô tô đứng ngẩn người nhìn chòng chọc vào tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra ngay, đây là hắn, Thạch Lỗi. Cả hai chúng tôi đều ngẩn người ra mất một lúc, Tiểu Lỗi vì anh chàng tưởng rằng đang chìm đắm trong ảo giác, tôi vì Tiểu Lỗi quả thật đẹp trai, đẹp hơn cả trong ảnh. Một lúc lâu tôi mới chợt tỉnh và mỉm cười chào Tiểu Lỗi.
Tiểu Lỗi trao xe cho chú Lưu và bước những bước dài về phiá tôi, đứng một nơi cách tôi không xa và dùng ánh mắt như bốc lửa nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch môi khẽ nói:
- Quái lạ!
Và rồi Tiểu Lỗi hỏi tôi:
- Thưa cô, cô là ai?
- Dư Mỹ Hoành. Tôi trả lời.- Còn ông, có phải ông là Tiểu Lỗi, không? Tôi đã được nghe anh ông nói đến ông
nhiều lắm.
Tiểu Lỗi dùng răng cắn lấy môi, trên mặt lộ nét bực dọc và bất mãn. Gã nhìn tôi một lần nữa và nói:
- Cô ở đây làm gì?
- Cắt hoa hồng? tôi nói.
- Tôi muốn hỏi cô làm gì ở Vườn Thúy này?
- Tôi là thư ký của anh ông.
Rồi tôi mỉm cười nhìn Tiểu Lỗi và nói tiếp:
- Ông làm ơn cầm hộ tôi chiếc giỏ này một tí? Tôi còn phải cắt thêm mấy cành hoa nữa mới cắm đủ các bình.
Tôi không đợi Tiểu Lỗi trả lời và cứ trao chiếc giỏ cho gã, gã ngoan ngoãn cầm lấy với cặp mắt nhìn tôi, chòng chọc không chớp. Đúng như sự dự đoán của Thạch Phong, dung nhan của tôi đã gây được sự chú ý của Tiểu Lỗi, nhưng cái nhìn soi bói của gã làm tôi cảm thấy khó chịu đồng thời tôi có cái cảm giác là mạo dạng một kẻ khác để mê hoặc người thanh niên này, một nỗi buồn man mác lướt qua tâm tư tôi, tôi buột miệng nói, không kip. suy nghĩ:
- Có phải xưa nay gặp bất cứ ai ông cũng nhìn chòng chọc người ta như thế không?
Gã hơi bối rối đáp:
- Ơ, xin lỗi, vì... vì cô giống y như một người bạn của tôi...
Trong đám hơn một ngàn người ứng tuyển mà được chọn thì dĩ nhiên là phải giống rồi. Tôi nhìn gã, nét bực dọc đã tiêu tan trên gương mặt gã, thay vào đó là một ít băn khoăn và vài nét bối rối, thẫn thờ. Tôi bỗng cảm thấy thương hại gã thương hại một cách sâu đậm "Đông" của Tiểu-Phàm! Đã là con người ai có thể thản nhiên nhìn cái thế giới thơ mộng của mình bị tàn phá và hủy diệt? Và một khi nó bị tàn phá và hủy diệt thì còn làm thế nào để xây đắp lại? Không hiểu tại sao tôi bỗng thấy chua xót giùm gã, gã làm tôi cảm động, tôi trở nên ôn hòa và dùng một giọng nhỏ nhẹ bảo hắn:
- Thế à! Giống lắm ư?
- Vâng... Rồi gã cúi đầu nói như vừa để mất một cái gì:
- Cô đến đây bao lâu rồi? Không hiểu sao anh tôi lại mướn thư ký?
Tiểu Lỗi lầm bầm, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi. Trông thần sắc gã như kẻ mất hồn:
- Cô nên mặc áo hồng! Gã nói thật khẽ.
- Vì nàng thường mặc áo hồng phải không?
Tôi hỏi gần như bâng quơ và cắt thêm hai cành hoa hồng để vào chiếc giỏ trên tay Tiểu Lỗi.
- Nàng? Gã chau mày.
- Vâng, nàng... Tiểu-Phàm, có đúng không?
- Tiểu-Phàm... Tiểu Lỗi giựt bắn người lên hỏi:
- Làm sao cô biết được tên nàng? Cô còn biết những gì nữa?
- Câu chuyện nói về Tiểu-Phàm và Đông, tôi vô tình biết được vì ông Thạch Phong đã để cái phòng trước đây của nàng cho tôi dùng.
Nét âu lo của gã đã tiêu tan và nhường chỗ cho một vẻ mơ màng não nuột, gã nói:
- Chắc là cô đã đọc xong nhật ký của Tiểu-Phàm rồi thì phải?
- Vâng!
Tôi đặt cành hoa cuối cùng vừa cắt vào chiếc giỏ. Ánh nắng sáng tươi, gió thu thoang thoảng bất giác tôi đưa cao hai cánh tay lên nói:
- Cứ đến mỗi độ tiết trời tươi mát như thế này, tôi cảm thấy toàn thân thư thái. Chúng ta cứ tự nhiên chấp nhận rất nhiều những sự đổi thay nhỉ. Hoa nở, rồi tàn. Trời tạnh rồi mưa và còn biết bao sự biến thiên khác mà chúng ta cứ phải chấp nhận.
Tiểu Lỗi nói xen vào:
- Nhưng cũng có sự đổi thay mà chúng ta không thể cam tâm chấp nhận!
Tôi nhìn Tiểu Lỗi nói:
- Đúng! Đó là lúc mà những sự đổi thay có liên lạc mật thiết với tình cảm.
Tôi hít một hơi dài không khí rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Đi, ta đi về đi... à, ông có vui lòng giúp tôi cắm những đóa hoa này vào bình không?
Tiểu Lỗi nhún vai không nói gì. Chúng tôi bước vào trong phòng khách, ở đây vừa rộng vừa lờ mờ tối và có vẻ lành lạnh. Tôi đặt giỏ hoa trên bàn. Thu Cúc biết ý đã thu thập tất cả những bình hoa lại một chỗ. Tôi ngồi ở một cái ghế sa-long trước bàn, cắt gọn những nhánh hoa, rồi cắm vào bình.
Gian phòng thật yên tĩnh. Tiểu Lỗi ngồi một bên, buồn bã nhìn tôi cắm hoa. Không biết gã đang nghĩ gì? Một lúc sau, khi tôi đặt một bình hoa đã cắm xong sang một bên và bắt đầu cắm một bình khác, Tiểu Lỗi bỗng khẽ ngâm:
Mưa tạnh trời quang, vườn rực sáng
Hôm sớm đầu xuân lại sắp sang
Danh hoa tựa bóng rừng hoang
Phấn hương thoang thoảng, nhụy vàng sơ khai...
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Lỗi rời mỉm cười ngâm tiếp đoạn sau:
Hái về nâng dắt trên tay
Càng nhìn, càng ngắm, càng say đắm lòng
Cánh hoa mơn mởn thức hồng
Tựa vòng tay áo thẹn thùng lâng lâng
Tiểu Lỗi nhướng mày nhìn tôi:
- Đây là một bài "Từ" đời Mãn Thanh mà cô cũng thuộc nhỉ?
- Thế còn ông?
Tôi mỉm cười hỏi lại Tiểu Lỗi.
- Ờ, tôi, tôi học về văn học Trung-Hoa ở viện khảo cứu mà.
- Tôi cũng học về môn này ở Đại Học.
Tôi nói, Tiểu Lỗi trố mắt nhìn tôi, tôi cũng yên lặng nhìn lại gã. Ánh mắt gã có vẻ trở nên thành thực. Sau đó, gã ngồi dựa vào ghế yên lặng nhìn lên trần nhà, tôi không nhìn gã, lo cắm hoa vào bình cho xong, một lát sau tôi mới bảo gã:
- Tôi đi lên lầu, có lẽ anh ông cũng sắp về và sẽ giao việc cho tôi làm, còn ông?
- Cô cứ để mặc tôi!
Gã nói cộc lốc với giáng điệu bất cần, rõ là một con người tính nết thay đổi thất thường, khó mà đối phó. Tôi mang hai bình hoa đi lên lầu, đến đầu cầu thang, tôi quay đầu lại nói:
- Thạch tiên sinh à, có lẽ ta không nên sống mãi mãi với dĩ vãng! Có nhiều việc ta có thể khống chế được cũng có rất nhiều việc ta chịu bất lực trước nó. Chúng ta không làm sao có thể xoay chuyển được ý trời, có phải không? Dù sao đi nữa, nhân loại chúng ta quá bé nhỏ, quá yếu ớt, không làm sao đương đầu được với những định mệnh ác nghiệt mà chúng ta không trông thấy. Ông làm sao có thể đương đầu với những sự huyền bí và những sức mạnh vô hình? Đừng tự làm khổ mình, hãy quên đi. Trong đời chúng ta, chúng ta còn phải quên đi rất nhiều, rất nhiều việc cơ mà!
Những lời nói của tôi thật là ngu ngốc. Từ lúc bắt đầu gặp Tiểu Lỗi tôi đã thấy mình ngu ngốc, lẽ ra tôi phải giả vờ không biết một tí gì về việc Tiểu-Phàm.
Tôi trong thấy vẻ giận dữ lộ hẳn trên mắt gã, gã đứng nhỏm lên, nói như hét:
- Cô là ai? Cô lấy tư cách gì để nói với tôi những lời này? Cô thật là to gan lớn mật, tốt hơn hết là cô nên cút lên lầu đi, cút đi!
Tôi bơ thờ bỏ đi lên lầu, tôi nghe gã đang mở tủ lấy rượu ra uống. Tôi làm gì? Mà tại sao tôi lại đi dây vào các việc này chứ? Tôi lên đến cầu thang thì bắt gặp Thạch Phong hình như ông ta đứng đó lâu lắm rồi và đã nghe thấy tất cả, vừa chạm phải ánh mắt điềm nhiên của ông tôi nói ngay:
- Tôi xin ông cho tôi thôi việc.
Bàn tay của Thạch Phong đặt trên vai tôi, ánh mắt ông ta ôn hòa như ánh nắng bên ngoài cửa sổ, ông khẽ nói:
- Không, tôi chả nghe thế, cô hãy cứ ở lại đây Dư Tiểu thư.
Không biết có phải giọng nói khẩn khoản của ông ta hay ánh mắt tha thiết của ông ta đã làm tôi cảm động mất hết tự chủ tôi đứng ỳ ra đó, ông ta lại khẽ nói thêm:
- Cô hãy ở lại đây, chúng tôi cần có cô.
Thế ư? Thế ư? Cả một đời tôi đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác nói "cần" mình, một sự kích động không thể nào giải thích bỗng phát trong tôi. Tôi hỏi:
- Vâng tôi sẽ ở lại!
Những đóa hoa hồng trên tay tôi tỏa hương ngào ngạt tôi ung dung, lần lượt mang hoa vào phòng của Thạch Phong và của Tiểu Lỗi.
Đêm hôm ấy tôi mất ngủ. Nằm trên giường, tôi không tài nào chợp mắt đi được. Tôi dùng đủ mọi cách để ru giấc ngủ, nhưng vẫn không sao ngủ đi được. Tôi bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường và rút một quyển nhật ký của Tiểu-Phàm để đọc tôi không thể không chú ý đến những nét chữ viết đá thảo rất đẹp. Tôi đọc :
"Nếu quả thật là sẽ có cái ngày khủng khiếp đó. Đông sẽ ra sao? Dù mình có chết đi cũng chẳng sao. Nhưng còn Đông? Đông! Thượng đế ơi! Nếu quả thật cái ngày ấy sẽ đến, xin Ngài hãy thương xót Đông và ban cho Đông có đủ nghị lực để chàng sống, để chàng có thể tiếp tục yêu đời và tái tạo hạnh phúc... "
Tôi bỏ quyển nhật ký sang một bên, khoác chiếc áo choàng vào và đi ra đứng bên cửa sổ, ngoài trời, vầng trăng sáng đang treo lơ lửng trên không. Trong vườn, bóng hoa lay động, ánh sáng dìu dịu soi vào khung cửa sổ, hương thơm thoang thoảng tỏa ngát trong không gian, đầy vẻ quyến rũ. Tôi kéo cánh cửa phòng và bước ra ngoài khe khẽ đi dọc theo hành lang về cuối dãy bên kia, ở đó có một cánh cửa kính ăn thông lên sân thượng.
Tôi vừa để tay lên cánh cửa kính tôi bỗng khựng lại có một bóng người đang đứng tựa bên lan can của sân thượng với ánh lửa trên đầu điếu thuốc lóe lên trong bóng đêm. Ai thế nhỉ, Thạch Phong hay Tiểu Lỗi? Tôi đẩy cửa bước ra, người ấy đứng dựa nghiêng nghiêng dáng người dong dỏng cao với đôi chân dài đứng yên bất động. Lúc tôi đến gần y nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không khí về đêm thật trong lành có phải không Dư tiểu thư?
Tôi nghe ra là giọng của Thạch Phong.
- Vâng, không những trong lành, mà còn đượm cả mùi thơm của hoa nữa.
Tôi tựa người vào lan can nhìn ra vườn hoa đắm dưới ánh trăng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng, nói:
- Khi còn bé, tôi cứ tin tưởng rằng có một đêm nào đó, sẽ có một chiếc thang nhiệm mầu ngã từ trên cung trăng thòng xuống và một nàng tiên hiện ra và ban cho tôi rất nhiều đồ vật để tôi thực hành tất cả những ước vọng của tôi.
Thạch Phong hút một hơi thuốc và hỏi:
- Hồi đó, ước vọng của cô là những gì nhỉ?
- Là được yêu thương...
Rồi tôi mỉm cười nói tiếp:
- Được tất cả lũ bạn bè, ai cũng mến yêu tôi.
- Cô có quá tham lam không nhỉ?
Tôi không đáp, nhìn lên vầng trăng khẽ nói:
- Cho đến bây giờ vẫn chưa có nàng tiên nào hiện xuống cả.
- Có lẽ có rồi mà cô không để ý đấy thôi.
- À á?
Tôi nhìn Thạch Phong trong bóng tối lờ mờ gương mặt ông không quá nghiêm trang và khó tiếp xúc như lúc ban ngày.
- Nếu nàng hiện xuống đây thì cũng vì người khác mà xuống chứ còn tôi thì...
- Theo tôi, có một tính tình cao ngạo và lòng tự tôn quá sâu đậm đó là một trở ngại lớn cho cô.
- Thế còn ông, ông đã chẳng như vậy sao?
Tôi nói, ánh trăng làm tôi trở nên bạo dạn. Im lặng một lúc rồi ông ta cười nói:
- Có lẽ chúng ta đều nên gạt bỏ những sự chướng ngại ấy đi thì hơn.
Tôi không nói gì nhưng cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu, câu nói này mang ý nghĩa gì? Tôi không thể nào cân nhắc được, Thạch Phong cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói:
- Từ lúc bé, cô không có anh em, chị em sao?
- Thưa không!
- 10 tuổi mồ côi cha, 11 tuổi mồ côi mẹ?
- Vâng!
- Nếu thế cô cũng đã làm quen với sự cô độc đã từng bị sự tịch mịch áp bức cùng là nếm mùi vị của sự ức phẫn nó thôi thúc cô phải đạp tung những ràng buộc ấy, để la hét vùng vẫy cho thỏa thích?
- Vâng, vâng đúng như vậy đấy! ông cũng thế sao? Tôi nói một hơi.
- Trong một thời gian khá lâu tôi là con một, mãi lâu lắm sau, mẹ tôi mới sanh Tiểu Lỗi, rồi cha mẹ nối tiếp nhau qua đời, kết quả tôi cơ hồ không phải là một người anh cả, mà gần như một người cha của Tiểu Lỗi.
- Tuổi thơ của ông cũng không có lấy một nụ cười?
- Chỉ có cô đơn, với quá nhiều những chết chóc và bi thương. Đến lúc khôn lớn thì trách nhiệm lại đè nặng vai, nhưng mà... Cũng như cô nói đó, trong đời con người cần phải quên rất nhiều cơ mà!
- Nhưng... Những nỗi bi thương, ta không làm sao quên được.
Thạch Phong nhìn tôi, ánh mắt ngời lên trong đêm tối.
- Cô có nhiều ý nghĩ nó vượt lên khỏi tuổi của cô.
- Thế ư? Cái tuổi của tôi, nên phải có thái độ như thế nào?
- Mơ mộng, tuổi của cô là tuổi mơ mộng.
- Lúc ở vào lứa tuổi của tôi, ông có mơ mộng không?
- Không, lúc ấy ông nội tôi đang đau, trên vai tôi là cả một gánh nặng gia đình. Đi học đi làm và tìm việc làm ban đêm, tôi bận quá đâu còn có thì giờ để mơ mộng.
- Đến lúc có thời giờ để mơ mộng thì ông đã mơ mộng chưa?
- Đã! Một giấc mộng rất hoang đường.
Thạch Phong cắn môi, những đường nét trên mặt ông đột nhiên rắn lại.
- Một giấc mộng rực rỡ đầy mầu sắc như một cái cầu vòng, nó làm tôi ngất ngây cả người nhưng rồi nó cũng tan đi và tiếp theo sau là đêm tối dày dặc.
- Ông muốn ám chỉ... Tôi buột miệng hỏi, bà vợ của ông ư?
Thạch Phong giật nẩy người lên như vừa bị điếu thuốc làm cháy tay, ông ta quay phắt người lại nhìn tôi, sự an điềm tiêu tan đâu mất, nàng tiên đã vụt trở lên cung trăng, giọng ông ta trở nên lạnh nhạt và đầy căm tức:
- Cô đừng tò mò tìm hiểu những việc cô không nên biết, Dư tiểu thư!
Lòng tôi bỗng giá lạnh hẳn đi, cái lạnh ở đâu từ ánh trăng, từ hương hoa và từ những viên gạch dưới chân truyền đến, tôi đứng ngay người lên, giọng nói của tôi rắn lại đanh thép:
- Tôi sẽ nhớ lời ông dạy, thưa ông Thạch Phong và tôi cũng sẽ không làm một điều gì quá phận nữa.
Tôi nói thật nhanh, đồng thời, quay lưng rời bỏ sân thượng và đi thẳng về căn phòng của tôi.
Tôi lại càng không thể nào ngủ được nữa. Tôi ngồi trên chiếc ghế để ở cửa sổ, đưa tay ôm lấy đầu, không biết có ma quái gì nhập mà tại sao tôi lại đi đảm nhận một việc làm quái gở như thế này? Định mệnh nào dun dủi tôi đến đây? Để rồi bị dây dưa vào cái câu chuyện kỳ quái của nhà này!
Chiếc đèn trên đầu giường tôi mờ mờ ảo ảo, tôi cứ ngồi yên như thế không động đậy. Lâu lắm, cho đến lúc có một loạt tiếng chân người làm tôi kinh động, có người đang đi ở hành lang, tiếng bước nặng nề không đều, ai vậy há? Tôi còn đang ngơ ngác thì cửa phòng của tôi bị bật mở, một bóng đen bước vào, tôi suýt nữa đã hét lên, nhưng ngay lúc ấy tôi nhận ra Tiểu Lỗi. Gã quần áo xốc xếch, bước chân gã chệnh choạng, nhất định gã đã uống quá nhiều rượu.
Tôi đứng lên đến gần đưa tay đỡ gã.
- Ông say rồi! Tôi khẽ nói vì không muốn đánh thức cả nhà.
- Ông nên về phòng đi nghỉ đi!
Gã nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. Gã đưa tay lên, run run sờ vào mặt tôi, mồm lí nhí gọi đi gọi lại:
- Tiểu Phàm! Tiểu-Phàm! Tiểu-Phàm!
Lòng tôi se lại, sự run rẩy gã hình như đang truyền sang tôi, tôi cảm thấy gã thanh niên đó đang bị tình yêu dằn vặt đến độ đang đi dần vào cõi chết. Tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn, quằn quại và khao khát của gã, nhưng tôi không phải là Tiểu-Phàm! Song tôi không nỡ nói trắng ra, không nỡ làm tan giấc mộng của gã.
- Tiểu Phàm!
Gã lại gọi và choàng tay qua tôi, rồi trong một thoáng tôi bị gã ôm vào lòng, môi gã khao khát đặt lên môi tôi. Đầu tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn chưa mất hẳn lý trí. Đây là chiếc hôn đầu tiên trong đời tôi, lần đầu tiên tôi bị một gã đàn ông ôm vào lòng, mà tôi lại là kẻ thay thế một người con gái khác!
Đột nhiên gã buông tôi ra, ánh mắt gã trở nên hung hãn cuồng nộ:
- Cô là ai? Gã gằn giọng hỏi.
- Dư Mỹ Hoành!
Giọng tôi vừa khô khan vừa chua chát. Khuôn mặt gã đanh lại và tái hẳn đi.
- Không phải quỉ quái mà là người! Tôi uể oải nói.
- Cô từ đâu đến đây? Tại sao, cô lại giả dạng là Tiểu-Phàm? Cô nói đi! Cô nói đi!
Hắn gào thét, tôi trấn tĩnh tinh thần đi bật sáng ngọn đèn lớn giữa phòng.
Tôi biết, tôi cần phải đánh ngã gã, nếu cứ để cho gã tìm hình bóng Tiểu-Phàm trên con người tôi thì không thể nào cứu được gã. Tôi quay phắt người lại nhìn gã, dùng một giọng nói ngoài sự dự liệu của tôi, tôi hét lên:
- Ông thật kỳ! ông Lỗi, tại sao ông lại vào phòng tôi giữa lúc đêm hôm tăm tối như thế này? Tôi không biết Tiểu-Phàm nào cả, tôi chẳng bao giờ quen biết Tiểu-Phàm. Ông đừng nói năng nhảm nhí, tôi là thư ký của anh ông. Giữa đêm khuya như thế này, ông đến đây là nghĩa lý gì? ông nói tôi nghe?
Giọng nói của tôi quả tình làm gã sợ hãi, gã ngẩn người ra trố mắt nhìn tôi. Tiếp theo đó, gã thẫn thờ cúi mặt, giống như dáng điệu lúc tôi gặp gã ở vườn hoa. Gã bối rối, loạng choạng mồm lí nhí nói:
- Tôi... Tôi xin lỗi, tại tôi say quá. Tôi nhìn lầm người, tôi ngỡ, tôi ngỡ... Dù sao đi nữa... Tôi rất hối hận tôi đã làm một việc vô ý thức. Tôi xin lỗi cô.
Gã lui về phiá cửa phòng, nét mặt thảm hại của gã làm tôi đau lòng, tự nhiên tôi đi theo gã ra đến cửa vịn tay lên cánh cửa nhìn gã ngã xiêu, ngã vẹo bước về phòng mình. Sau đó, tôi trong thấy Thạch Phong đứng ở hành lang, hai tay thọc vào túi áo của bộ đồ ngủ yên lặng đứng nhìn tất cả. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc thật lâu, Thạch Phong mới khẽ nói:
- Khá lắm! Dư tiểu thư!
Với nỗi phẫn nộ đột nhiên bộc phát trong lòng, tôi không còn kiềm chế được nữa, với giọng giận dữ và bất bình, tôi nói:
- Ông không nên đẩy tôi vào câu chuyện này, để tôi lùi không được mà rơi vào cạm bẫy của ông. Ông đừng tưởng rằng tôi thích làm công việc này. Tôi không đi, là vì tôi thương hại gã.
Thạch Phong đến gần tôi, ánh mắt linh động dừng lại ở gương mặt tôi.
- Sao? Tôi đã làm tổn thương đến lòng tự ái của cô ư?
- Tôi...
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi bị một lớp lệ trào lên phủ lấy! Tôi bị tổn thương đâu phải chỉ mỗi lòng tự ái mà thôi?
- Thật một trăm ngàn lần tôi không nên đến chốn này, không biết ma quỉ gì xui khiến tôi ưng thuận làm cái công việc này.
- Không phải ma quỉ gì đâu, mà là lòng thương người của cô!
Ông ta nhại lại câu tôi nói với Tiểu Lỗi khi nãy. Tôi nhìn Thạch Phong một thoáng chẳng biết nói gì hơn là lắc đầu chậm rãi đóng cửa phòng lại. Trời đã sắp sáng, ánh hồng đã ló dạng ngoài đầu núi xa xa. Ngày thứ hai, Thạch Lỗi không đi ra trường mà cứ ở lỳ trong Vườn Thúy. Thứ ba, thứ tư, thứ năm, một tuần lễ đã trôi qua. Gã không còn nhắc đến việc trở ra trường nữa, rồi chúng tôi đã trở thành một đôi bạn. Thạch Phong trông vui mừng hiện trên nét mặt. Tiểu Lỗi coi bộ trở nên sinh động, vui tươi hơn, chỉ có tôi là như bị chìm trong một hố sâu vô tận. Tôi không hiểu tôi đã làm được những gì cho anh em nhà họ Thạch. Tôi chỉ có một thứ trực giác là cảm thấy cả một vấn đề không được tự nhiên lắm, là tôi cần phải rời bỏ nơi đây, và trong tình trạng yên lặng này đang tiềm ẩn những cơn giông tố phũ phàng. Nhưng tôi vẫn không rời bỏ nơi này được, cứ hình như có một sự ràng buộc vô hình nào bấu niú tôi lại. Tôi đã yêu "Vườn Thúy" và tất cả những gì của "Vườn Thúy" hay sao?
/7
|