Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 121: Tình cảm ấm lên
/413
|
Edit: Tịch Ngữ
Dáng vẻ này rất dịu dàng, dung nhan xinh đẹp làm say lòng người, giống như tuyết trắng bay xuống trong trời nắng, rõ ràng lạnh lẽ thấu xương, lại không nhịn được nghĩ rằng nếu mình chạm vào nó, nó sẽ mềm mại ra.
Một tay kéo chăn ra, đưa về phía nghiệt căn của người nào đó.
Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên chút si mê, bàn tay nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
Thủy Lung nhíu mày: “Không phải ngươi kêu ta lấy nó ra ư?”
Trưởng Tôn Vinh Cực cầm tay nàng lên, đưa đến bên môi liếm. Đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút đầu ngón tay non mịn, thỉnh thoảng còn dùng răng gặm cắn, kèm theo ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nhu hòa của hắn, làm người ta sinh ra cảm giác rùng mình, biết rõ đối phương sẽ không cắn mình thật, nhưng vẫn không khỏi sinh ra ảo giác bị ăn tươi nuốt sống.
Phần cảm giác rùng mình và mẫn cảm này khiến Thủy Lung tê dại và vô lực, thật tình không chịu nổi dục vọng. Nàng khẽ nhướn lông mày, dùng chút lực phát cáu, muốn rút tay về, thoát khỏi bàn tay Trưởng Tôn VInh Cực.
Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực không có siết chết không buông, khóe miệng ngoéo một cái: “Lại nháo loạn.”
Nụ cười thỏa mãn của hắn như gió xuân, tự cho là dung túng khoan dung.
Tuy nói cái túi da này dáng vẻ nào cũng rất đẹp, bộ dạng nào cũng mê hoặc gợi cảm. Đáng tiếc rơi vào mắt Thủy Lung, một chút khen ngợi cho vẻ đẹp hoàn hảo này không hề có. Nghĩ lại vẫn lười cãi cọ với hắn, mí mắt vừa lật liền nói toạc: “Ta muốn tắm.”
Cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ nằm trên giường bừa bộn, nhìn như thế nào cũng rung động lòng người. Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy nhìn cỡ nào vẫn thấy thiếu, cũng có lòng tiếp tục ôm. Nhưng mùi vị trong phòng hơi nặng, nhới tới Thủy Lung ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ. Hai ngày nay, thân thể hai người quay cuồng đều có chút dinh dính rồi, nên đứng dậy tắm một cái.
Trưởng Tôn Vinh Cực híp mắt, đè xuống cơ thể còn kích động, đưa tay đem Thủy Lung bế lên.
Thân thể tinh tế nhưng không gầy yếu, trên tay hắn giống như lông hồng nhẹ hững vậy, đơn giản ôm nàng rời giường, đi tới bồn tắm mà thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn.
Lần này, Thủy Lung chỉ giương mi nhìn, không có phản kháng cũng không nói gì.
Bộ dạng này lọt vào mắt Trưởng Tôn Vinh Cực biến thành ngoan ngoãn nghe lời hiếm có, động tác không nhịn được càng mềm nhẹ.
Thùng nước tắm không tính là lớn, có thể chứa đủ ba người. Nhưng đối với người sống cực kì hưởng thụ như Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, thùng tắm này đặc biệt vừa nhỏ vừa đơn sơ.
Phút chốc, hắn đứng trước thùng tắm một thước dậm chân, vùng chân mày nhíu lại có dấu hiệu xuất hiện rãnh sâu.
Thủy Lung không chịu được nói: “Ngươi không muốn tắm thì tự mình đi ra ngoài trước đi.” Nói xong đang định thoát khỏi lòng ngực hắn, chính mình đi đến thùng nước.
Làm sao Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ buông tay, cẩn thận bế nàng đặt vào thùng nước tắm ấm nóng, giống như sợ nàng không đứng vững, một tay đỡ nàng, bản thân mình mới bước vào.
Thủy Lung thấy vậy, đã học được cách thờ ơ không them nhìn.
Hai người ở trong không gian chật hẹp của bồn tắm, Thủy Lung cũng không cảm thấy có cái gì lung túng. Hai người cái nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm luôn, lại không phải chưa từng tắm chung, lần này thì tính cái gì.
Nàng đưa tay lấy khăn tắm vắt trên thùng, thấm nước lau chà thân thể. Chà một cái, cúi đầu nhì xuống mới thấy rõ bản thân ‘bị thương’ nghiêm trọng cỡ nào. Không những thân thể, thậm chí ngay cả cánh tay cũng có dấu vết hồng hồng tím tím, cái loại màu sắc này in ở trên da thịt trắng như tuyết, vô cùng ái muội.
Hơn nữa dấu vết này tụ tập ở nơi bí mật còn nhiều hơn ở trên da thịt nàng nữa.
Thủy Lung im lặng nhìn một hồi, cuối cùng thầm nói trong lòng tự làm tự chịu, phải nhớ kĩ bài học lần này, thản nhiên bắt đầu chà lau thân thể, sâu xa lườm Trưởng Tôn Vinh Cực.
Tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chưa bao giờ rời khỏi nàng, nàng vừa ngước lên vừa vặn chống lại ánh mắt của hắn, sau đó thình lình nghe hắn chậm rãi nói: “Hà cớ gì phải tự mình tìm khổ?”
“Ửm?” Thủy Lung lạnh nhạt lên tiếng.
Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm lấy eo nàng, ngón tay vuốt ve trên eo nhỏ, không biết là thật tình xoa bóp nhiều hay là có lòng sổ sang nhiều. Vừa xoa bóp, nói: “Ngược lại ở bên cạnh ta, không cần chịu khổ như thế này.”
Thủy Lung nghe giọng điệu khiển trách của hắn, huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật.
Nhìn đi, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực đã để lộ ra vẻ ‘nàng thật là không ngoan, nàng thật là tùy hứng’; ‘bày đặt cuộc sống tốt đẹp gì chứ, chỉ toàn tự mình đi tìm khổ. Thật sự làm cho người ta nhức đầu’, chọc Thủy Lung giận quá hóa cười.
Quả nhiên nàng không nên mềm lòng.
Người này đúng là biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, chỉ cần hơi nhượng bộ một chút, bản tính bá đạo chuyên quyền của hắn liền tăng thêm một phần.
Vốn dĩ sự tình lúc đầu coi như bỏ qua, cố tình người ta lại không ngừng lải nhải bên tai.
Bản thân Thủy Lung cũng không coi là tốt tính, nếu là người khác, nàng đã sớm ra tay, đâu có không rên một tiếng mặc cho người nói. Lúc này một hờn dỗi đè nén trong ngực nàng, trơ mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng tiến lên trước hướng về xương quai hàm của Trưởng Tôn Vinh Cực cắn xuống!
Một ngụm này, cắn không nhẹ chút nào! Nhưng Thủy Lung cũng không có cắn ác độc lắm, lúc mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, liền đổi sang mút, đau đớn xen lẫn chút tê dại.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực nắm eo nhỏ của Thủy Lung siết chặt, đem nàng kéo đến sát người, hơi thở dồn dập: “Đừng có nói lảng sang chuyện khác, biết sai chưa?”
“Sai em gái ngươi!” Thủy Lung cả giận. Dưới nước, ‘tiểu Cực’ chỉa vào bùng nhắc nhở nàng thật tình không nên mềm lòng, nguyên bản còn có nhiều kĩ thuật không làm hắn bị đau. Lần này nàng trực tiếp ác độc cắn xuống, miệng chân chính nếm được vị tanh của máu.
Trưởng Tôn Vinh Cực rên một tiếng đau đớn, ngay sau đó Thủy Lung cảm thấy lòng ngực của hắn xoa đông, hắn lại nở nụ cười!
Trong tiếng cười khàn khàn, Thủy Lung còn nghe thấy tiếng thở dốc càng nặng nề.
“Ta không có muội muội.” Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng, thân thể ma sát vào nhau, đến gần tai nàng nói: “Ừ…tuy rằng dùng tay trêu chọc không tính là thành công, nhưng thấy A Lung cố gắng như vậy, ta sẽ như A Lung muốn, tạm thời không so đo chuyện A Lung phạm sai nữa.”
Tay trêu chọc? Tay trêu chọc!
Thủy Lung yên lặng ngẩng đầu, nhìn dấu răng trên xương quai hàm, thấy máu. Nếu như không bôi thuốc, phỏng chừng vài ngày nửa tháng cũng không tốt lên, càng khỏi phải nói tới chuyện có sẹo hay không?
Đột nhiên Thủy Lung vì hành đông ấu trĩ của mình mà không nói gì, càng im lặng vì Trưởng Tôn Vinh Cực tự cho là đúng. Vừa bực mình vừa buồn cười, tâm tình mâu thuẫn xoắn xuýt một hồi lâu, không khỏi bật cười khúc khích, sau đó đưa tay vỗ đầu Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như xoa đầu con mèo, âm thanh không nhịn được lộ ra nụ cười: “Ngươi được rồi, mau tắm đi, ta thật sự không còn hơi để đùa với ngươi.”
Nàng tà mắt liếc hắn, con ngươi hắc diệu thạch dịu dàng ẩn chưa ý cười như hòa thêm một tầng nước mềm mại, lại như tức giận, trước sau vẫn thong dong bình tĩnh lộ ra phần đẹp đẽ của thiếu nữ.
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt lại, nơi dục vọng càng sưng lên, khó chịu.
Nhưng nhớ đến lời Thủy Lung vừa nói, cùng với đôi mắt mông lung, dáng vẻ uể oải của nàng, hắn không có cách xuống tay với nàng.
“Thật là giảo hoạt.” Cúi đầu lầm bầm một tiếng, chỉ có một mình Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thấy.
Hắn cực kì yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn của Thủy Lung hướng về hắn, xem hắn như là trời, buông lỏng tất cả mọi phòng bị, nồng nhiệt ỷ lại vào hắn, khiến toàn thân hắn thoải mái và thỏa mãn. Đồng thời, hắn cực hận dáng vẻ này của nàng, bởi vì một khi thái độ của nàng mềm dịu, hắn liền không thể hạ quyết tâm bác bỏ nàng, dạy dỗ nàng, mọi chuyện đều không nhịn được chiều theo ý nàng.
Nhưng mà so với chút khó chịu ấy, Trưởng Tôn Vinh Cực việc Thủy Lung ngoan ngoãn với hắn như hiện tại.
Bởi vì bình thường Thủy Lung rất kiên cường, dáng vẻ ngoan hiền này trân quý biết bao.
Khóe môi Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo lên một cái, A Lung của hắn chỉ nhượng bộ và ngoan ngoãn trước mặt một mình hắn. Ở trước mặt người ngoài, mặc kệ nụ cười của nàng dịu dàng ôn hòa cỡ nào, bên trong vẫn chứa khí thế bức người và độc đoán.
Trưởng Tôn Vinh Cực thỏa hiệp, việc tắm rửa hoàn thành một cách dễ dàng.
Bên cạnh thùng nước tắm, thuộc hạ của Trưởng Tôn Vinh Cực đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay. Hắn đi ra ngoài trước, sử dụng nội lực, cả người tỏa ra hơi nóng, nước còn trên cơ thể cũng bốc hơi.
Thủy Lung thấy hắn cầm áo lót định mặc, mở miệng nói: “Chờ đã.” Khi Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua, nàng liền chỉ vào vết thương trên xương quai xanh của hắn: “Đó, thoa thuốc trước.”
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu nhìn về phía ngón tay nàng chỉ, thấy máu và dấu răng trên xương quai xanh, khẽ híp đối mắt chứa ý cười nhu hòa: “Không cần.” Đưa mắt nhìn lên, cặp mắt bức người và đầy thâm ý nhìn Thủy Lung, cư nhiên giống như khoe khoang, nghiêm túc nói: “Đây là chứng cứ A Lung trốn tránh sai lầm, phải giữ lại.”
Nếu như muốn hỏi Thủy Lung có cảm tưởng gì muốn nói hay không, thì biểu tình của nàng đã nói lên tất cả.
= 皿 = 凸
Hồi tưởng lại lần đầu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, cảm thấy hắn giống như loài sói cô độc, cuồng dã, kiệt ngạo, bất tuân. Lúc ở chung mới phát hiện hắn phúc hắc, cường thế, bá đạo, nhưng đôi khi lại rất bướng bỉnh, dễ dụ dỗ như con mèo to xác.
Không sai, là phúc hắc. Vừa ở chung không lâu, Thủy Lung phát hiện. mặc dù bản tính phúc hắc của Trưởng Tôn Vinh Cực không tính là rõ ràng, nhưng đôi khi lời nói và hành động của hắn rất đen tối như chuyện tự nhiên. Tựa như hiện tại, lời của hắn có thể nói là ấu trĩ, sâu bên trong lại làm người ta có cảm giác đầy bẫy rập.
Bỗng nhiên Thủy Lung nghĩ, thằng nhãi nà hình như chủ động thừa nhận chính mình bị tẩu hỏa nhập ma, tâm trí như đứa trẻ ba tuổi?
Than bùn! Chờ hắn khôi phục lại như cũ, sẽ biến thành dạng yêu nghiệt trí não mạnh mẽ gì đây?
Thủy Lung im lặng, Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ là nàng giận dỗi.
Đáy lòng hắn nhảy nhót, hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn thích nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của nàng. Cái loại cảm xúc chỉ có một mình mình có thể bắt nạt, dạy dỗ, được chính mình yêu thương nuông chiều, ngẫm lại thật sung sướng. (N: “…”)
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn lại vết thương trên xương quai xanh của mình, bị cắn đương nhiên là đau. Nhưng so với chút đau này, biểu tình của A Lung quý báu hơn. Nếu như có thể làm cho A Lung phá vỡ dáng vẻ bình tĩnh thong dong này, biểu lộ ra dáng vẻ thiếu nữ tùy hứng, bị cắn mấy lần nữa cũng chẳng sao. Hắn cam tâm tình nguyện!
Đáng tiếc… Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung còn trong bồn tắm, biết rõ không có khả năng. Cầm áo lót mặc vào người, tiếp theo mặc áo trong và áo khoác, trong chốc lát hắn đã đem quần áo mặc xong xuôi, lúc đi qua chuẩn bị ôm Thủy Lung, thấy nàng tự mình bước ra, đứng trước quần áo mặc hàng ngày.
Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng bất mãn, hắn cũng không hiểu bản thân bị gì, rõ ràng hắn không phải người thích hầu hạ người khác, cố tình đối với Thủy Lung lại muốn tự mình làm mọi chuyện, mặc kệ là tắm rửa hay là thay quần áo, thậm chí là ăn cơm cũng muốn đút cho nàng ăn, hoàn toàn không biết mệt. (N: gào khóc ~ em cũng muốn thế ~~~~~~~ nhưng chỉ là mây bay ~)
Đây chính là một loại dục niệm cố chấp độc chiếm.
Nhưng bản thân Trưởng Tôn Vinh Cực chưa hiểu rõ thôi.
Vốn đang không vui, sau khi thấy Thủy Lung cầm một bộ quần áo mà lam nước từ tủ quần áo ra, liền bạo phát. Trưởng Tôn Vinh Cực bước lên, đưa tay giật lấy quần áo nàng đang cầm, sau đó cau mày, lạnh giọng nói: “Mấy ngày nay nàng đều mặc những thứ này?”
Hắn nhìn bộ đồ trên tay… vải vóc thô ráp, thủ công bình thường, hơn nữa… màu lam nước? Tiểu Hỏa Hồ nhà hắn thích hợp mặc màu đó nhất, màu đỏ thật đậm, màu đỏ khoác lên người nàng là xinh đẹp nhất.
Lúc hai người ở cùng một chỗ, hắn để cho nàng mặc toàn quần áo mà đỏ.
Hai ngày trước gặp mặt, hắn đã không vừa lòng. Không ngờ nàng mặc tơ lụa màu trắng, nhìn liền muốn xé nát rồi.
Thủy Lung không hiểu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Không mặc cái này thì mặc cái gì?”
Nàng chưa từng ưa chuộng mặc màu nào nhiều, trước kia ở thành Kì Dương toàn mặc đồ đỏ đó là vì trong tủ quần áo chỉ có quần áo màu đỏ. Hiện tại đến thành Nam Vân, Lục Quyển giúp nàng chuẩn bị rất nhiều quần áo với kiểu dáng khác nhau, nàng cũng tùy tay cầm đại một bộ thôi mà.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung còn đang trần truồng, liền đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người nàng, cẩn thận gài nút lại, nói: “Chờ ở đây.”
Thủy Lung ngớ người, còn chưa kịp mở miệng Trưởng Tôn Vinh Cực đã phi thân ra ngoài, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
“Người này…” Thủy Lung đưa tay định cầm bộ quần áo khác ra, nửa đường lại ngừng, lắc đầu bỏ tay xuống.
Không tới ba phút, bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đã quay trở lại, trong tay còn cầm một bộ quần áo.
Màu sắc đỏ rực, đỏ hơn cả lửa, nhưng nhạt hơn máu. Bên trên có thêu hoa văn thủy tiên, chỉ bạc màu lam sắc, giống như nở rộ trong biển lửa. Chỉ cần là phái nữ, vừa nhìn thấy liền muốn chiếm nó làm của riêng.
Thủy Lung nhận ra, bộ đồ này không phải của nàng sao?
“Ngươi đi đâu cũng đem theo quần áo của ta nữa à?” Sự phát hiện này, khiến lòng nàng có cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trong veo nhìn Thủy Lung, giống như câu hỏi của nàng rất khó hiểu. Hắn đưa tay cởi áo khoác của mình trên người xuống, lại tự mình giúp nàng mặc quần áo.
Thủy Lung vốn định tự mình làm nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trưởng Tôn Vinh Cực, thật ra động tác của hắn không được thành thạo cho lắm. Cuối cùng, nàng vẫn buông tay xuống, lẳng lặng để hắn loay hoay.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Kì quái? Chẳng lẽ không nên cảm thấy kì quái? Ai ra khỏi nhà còn mang theo quần áo của người khác chứ?
Nếu kiếp trước, nàng nghe người khác làm như vậy, cảm nghĩ đầu tiên chính là đối phương bị ngốc. Nhưng lúc này, đột nhiên nàng hiểu ra, e là ngay cả Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có phát hiện – hắn rất coi trọng nàng.
Thủy Lung ngoéo miệng cười, không cần soi gương nàng cũng biết bộ dạng hiện tại của mình rất khác thường.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ giọng hỏi.
Bầu không khí giữa hai người dần thong thả và mềm nhẹ, ngay cả bọn họ cũng không phát hiện. Vẻ mặt che giấu áp lực theo thói quen thường ngày nhu hòa đi, ánh mắt mềm mại như làn nước, vẻ mặt mỉm cười vô cùng thân thiện.
Khoảng khắc hai mắt giao nhau, đều nhìn thấy phần mềm mại chân thật sâu trong nội tâm của đối phương.
Chợt lúc đó Thủy Lung cảm thấy luồng hơi thở ấm áp đến gần, lọt vào mắt là dung mạo tuấn mĩ tuyệt trần của Trưởng Tôn Vinh Cực. Lông mi nàng run rẩy, rũ xuống, ra vẻ thẹn thùng phong tình. Khiến Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng có cảm giác mình sàm sỡ, hóa thân thành mãnh thú.
Chát!
Thình lình, một cái tát chụp vào đỉnh đầu Trưởng Tôn Vinh Cực. (N: Phụt ~ )
Trường Tôn Vinh Cực giật mình. (Tác giả giật mình ~ Ngữ Ngữ cũng giật mình O_O)
Thủy Lung híp mắt, đáy mắt vụt qua tia giảo hoạt, tay đặt trên đỉnh đầu hắn không nặng không nhẹ xoa xoa.
“Ta đang nghĩ, có phải nên ra ngoài xử lí công việc rồi hay không?” Nhìn đầu tóc mềm mượt của Trưởng Tôn Vinh Cực bị chà như vậy mà cũng không bị rối, thật ghen tỵ. Nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực mím môi đứng lên, nàng liền thay đổi phương pháp dỗ dành, vuốt ve từ đỉnh đầu của hắn xuống, vẻ mặt vô tội: “Ta giúp ngươi chải lông.”
“Ừ?” Đôi chân mày Trưởng Tôn Vinh Cực có dấu diệu nhíu chặt lại.
Mặc dù hắn cảm thấy bị nàng sờ rất dễ chịu.
Nhưng, hắn không nói ra đâu. =3=
Thủy Lung chậm rãi nói: “Hai ngày nay đều ở trong phòng, lông của Đại Miêu đều nổi mốc hết rồi, nên ra ngoài phơi nắng, cái bụng mới sáng bóng.”
Cuối cùng Trưởng Tôn Vinh Cực cũng mở miệng: “Vì sao ta nghe không hiểu A Lung nói gì hết vậy?”
“Ngươi không hiểu cũng không sao, ta hiểu là được.” Thủy Lung híp mắt.
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc một chút, mặt lạnh nói: “A Lung đã sờ đủ chưa?”
Thủy Lung hỏi: "Không thoải mái sao?"
Trưởng Tôn Vinh Cực há mồm, nhất thời á khẩu.
Thủy Lung cười đến có thâm ý: “Chải lông rất có lợi cho tinh thần và sức khỏe.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Đây là tóc.”
"Ừ, ta biết." Thủy Lung thái độ có lệ.
Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện mình không tức giận nổi, trái lại còn rất thích bộ dạng tinh nghịch, phóng khoáng này của nàng. Hắn cầm tay Thủy Lung đang vuốt trên đầu mình xuống, dựa theo lòng mà nói: “Nghịch ngợm như vậy, cũng chỉ có ta mới có thể dung túng cho nàng.”
“…” Thủy Lung liếc hắn, một lần nữa đem những lời này nghe vào tai trái, ra tai phải.
Không sao, dù sao nàng cũng nghe qua mấy lời này của hắn rồi.
“Cốc cốc.” Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo âm thanh của Lục QUyển: “Chủ tử, đã dậy ư?”
Động tĩnh của hai người trong phòng không nhỏ, Lục Quyển do dự một hồi lâu, cuối cùng mới gõ cửa xác định.
"Ừ." Thủy Lung lên tiếng.
Cửa phòng bị mở, Lục Quyển đưa hai người vào, đem đồ dùng vệ sinh cá nhân đặt lên bàn.
Cửa phòng mở, không khí bên trong phòng cũng khoan khoái hơn nhiều, mùi hương nồng đậm của cơ thể Thủy Lung và mùi vị nam tính mập mờ cũng bị gió thổi tan không ít, Lục Quyển nhìn thấy phòng ốc rối loạn, vẻ mặt rất cổ quái.
Chủ tử và vị vương gia này.. đúng là không phải người tầm thường.
Lúc này, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực từ bên trong đi ra, súc miệng xong hỏi Lục Quyển: “Lâu Thiến Trúc xử lí chuyện bên kia được chưa?”
Bây giờ, nàng đã khôi phục lại Thủy Lung tĩnh táo rồi, đáy mắt ẩn nấp ánh sáng.
Trưởng Tôn Vinh Cực chuyên tâm nhìn nàng, đôi mắt quang ba kinh hoảng, phảng phất như hiểu ra cái gì đó.
Dáng vẻ này rất dịu dàng, dung nhan xinh đẹp làm say lòng người, giống như tuyết trắng bay xuống trong trời nắng, rõ ràng lạnh lẽ thấu xương, lại không nhịn được nghĩ rằng nếu mình chạm vào nó, nó sẽ mềm mại ra.
Một tay kéo chăn ra, đưa về phía nghiệt căn của người nào đó.
Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên chút si mê, bàn tay nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
Thủy Lung nhíu mày: “Không phải ngươi kêu ta lấy nó ra ư?”
Trưởng Tôn Vinh Cực cầm tay nàng lên, đưa đến bên môi liếm. Đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút đầu ngón tay non mịn, thỉnh thoảng còn dùng răng gặm cắn, kèm theo ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nhu hòa của hắn, làm người ta sinh ra cảm giác rùng mình, biết rõ đối phương sẽ không cắn mình thật, nhưng vẫn không khỏi sinh ra ảo giác bị ăn tươi nuốt sống.
Phần cảm giác rùng mình và mẫn cảm này khiến Thủy Lung tê dại và vô lực, thật tình không chịu nổi dục vọng. Nàng khẽ nhướn lông mày, dùng chút lực phát cáu, muốn rút tay về, thoát khỏi bàn tay Trưởng Tôn VInh Cực.
Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực không có siết chết không buông, khóe miệng ngoéo một cái: “Lại nháo loạn.”
Nụ cười thỏa mãn của hắn như gió xuân, tự cho là dung túng khoan dung.
Tuy nói cái túi da này dáng vẻ nào cũng rất đẹp, bộ dạng nào cũng mê hoặc gợi cảm. Đáng tiếc rơi vào mắt Thủy Lung, một chút khen ngợi cho vẻ đẹp hoàn hảo này không hề có. Nghĩ lại vẫn lười cãi cọ với hắn, mí mắt vừa lật liền nói toạc: “Ta muốn tắm.”
Cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ nằm trên giường bừa bộn, nhìn như thế nào cũng rung động lòng người. Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy nhìn cỡ nào vẫn thấy thiếu, cũng có lòng tiếp tục ôm. Nhưng mùi vị trong phòng hơi nặng, nhới tới Thủy Lung ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ. Hai ngày nay, thân thể hai người quay cuồng đều có chút dinh dính rồi, nên đứng dậy tắm một cái.
Trưởng Tôn Vinh Cực híp mắt, đè xuống cơ thể còn kích động, đưa tay đem Thủy Lung bế lên.
Thân thể tinh tế nhưng không gầy yếu, trên tay hắn giống như lông hồng nhẹ hững vậy, đơn giản ôm nàng rời giường, đi tới bồn tắm mà thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn.
Lần này, Thủy Lung chỉ giương mi nhìn, không có phản kháng cũng không nói gì.
Bộ dạng này lọt vào mắt Trưởng Tôn Vinh Cực biến thành ngoan ngoãn nghe lời hiếm có, động tác không nhịn được càng mềm nhẹ.
Thùng nước tắm không tính là lớn, có thể chứa đủ ba người. Nhưng đối với người sống cực kì hưởng thụ như Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, thùng tắm này đặc biệt vừa nhỏ vừa đơn sơ.
Phút chốc, hắn đứng trước thùng tắm một thước dậm chân, vùng chân mày nhíu lại có dấu hiệu xuất hiện rãnh sâu.
Thủy Lung không chịu được nói: “Ngươi không muốn tắm thì tự mình đi ra ngoài trước đi.” Nói xong đang định thoát khỏi lòng ngực hắn, chính mình đi đến thùng nước.
Làm sao Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ buông tay, cẩn thận bế nàng đặt vào thùng nước tắm ấm nóng, giống như sợ nàng không đứng vững, một tay đỡ nàng, bản thân mình mới bước vào.
Thủy Lung thấy vậy, đã học được cách thờ ơ không them nhìn.
Hai người ở trong không gian chật hẹp của bồn tắm, Thủy Lung cũng không cảm thấy có cái gì lung túng. Hai người cái nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm luôn, lại không phải chưa từng tắm chung, lần này thì tính cái gì.
Nàng đưa tay lấy khăn tắm vắt trên thùng, thấm nước lau chà thân thể. Chà một cái, cúi đầu nhì xuống mới thấy rõ bản thân ‘bị thương’ nghiêm trọng cỡ nào. Không những thân thể, thậm chí ngay cả cánh tay cũng có dấu vết hồng hồng tím tím, cái loại màu sắc này in ở trên da thịt trắng như tuyết, vô cùng ái muội.
Hơn nữa dấu vết này tụ tập ở nơi bí mật còn nhiều hơn ở trên da thịt nàng nữa.
Thủy Lung im lặng nhìn một hồi, cuối cùng thầm nói trong lòng tự làm tự chịu, phải nhớ kĩ bài học lần này, thản nhiên bắt đầu chà lau thân thể, sâu xa lườm Trưởng Tôn Vinh Cực.
Tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chưa bao giờ rời khỏi nàng, nàng vừa ngước lên vừa vặn chống lại ánh mắt của hắn, sau đó thình lình nghe hắn chậm rãi nói: “Hà cớ gì phải tự mình tìm khổ?”
“Ửm?” Thủy Lung lạnh nhạt lên tiếng.
Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm lấy eo nàng, ngón tay vuốt ve trên eo nhỏ, không biết là thật tình xoa bóp nhiều hay là có lòng sổ sang nhiều. Vừa xoa bóp, nói: “Ngược lại ở bên cạnh ta, không cần chịu khổ như thế này.”
Thủy Lung nghe giọng điệu khiển trách của hắn, huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật.
Nhìn đi, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực đã để lộ ra vẻ ‘nàng thật là không ngoan, nàng thật là tùy hứng’; ‘bày đặt cuộc sống tốt đẹp gì chứ, chỉ toàn tự mình đi tìm khổ. Thật sự làm cho người ta nhức đầu’, chọc Thủy Lung giận quá hóa cười.
Quả nhiên nàng không nên mềm lòng.
Người này đúng là biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, chỉ cần hơi nhượng bộ một chút, bản tính bá đạo chuyên quyền của hắn liền tăng thêm một phần.
Vốn dĩ sự tình lúc đầu coi như bỏ qua, cố tình người ta lại không ngừng lải nhải bên tai.
Bản thân Thủy Lung cũng không coi là tốt tính, nếu là người khác, nàng đã sớm ra tay, đâu có không rên một tiếng mặc cho người nói. Lúc này một hờn dỗi đè nén trong ngực nàng, trơ mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng tiến lên trước hướng về xương quai hàm của Trưởng Tôn Vinh Cực cắn xuống!
Một ngụm này, cắn không nhẹ chút nào! Nhưng Thủy Lung cũng không có cắn ác độc lắm, lúc mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, liền đổi sang mút, đau đớn xen lẫn chút tê dại.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực nắm eo nhỏ của Thủy Lung siết chặt, đem nàng kéo đến sát người, hơi thở dồn dập: “Đừng có nói lảng sang chuyện khác, biết sai chưa?”
“Sai em gái ngươi!” Thủy Lung cả giận. Dưới nước, ‘tiểu Cực’ chỉa vào bùng nhắc nhở nàng thật tình không nên mềm lòng, nguyên bản còn có nhiều kĩ thuật không làm hắn bị đau. Lần này nàng trực tiếp ác độc cắn xuống, miệng chân chính nếm được vị tanh của máu.
Trưởng Tôn Vinh Cực rên một tiếng đau đớn, ngay sau đó Thủy Lung cảm thấy lòng ngực của hắn xoa đông, hắn lại nở nụ cười!
Trong tiếng cười khàn khàn, Thủy Lung còn nghe thấy tiếng thở dốc càng nặng nề.
“Ta không có muội muội.” Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng, thân thể ma sát vào nhau, đến gần tai nàng nói: “Ừ…tuy rằng dùng tay trêu chọc không tính là thành công, nhưng thấy A Lung cố gắng như vậy, ta sẽ như A Lung muốn, tạm thời không so đo chuyện A Lung phạm sai nữa.”
Tay trêu chọc? Tay trêu chọc!
Thủy Lung yên lặng ngẩng đầu, nhìn dấu răng trên xương quai hàm, thấy máu. Nếu như không bôi thuốc, phỏng chừng vài ngày nửa tháng cũng không tốt lên, càng khỏi phải nói tới chuyện có sẹo hay không?
Đột nhiên Thủy Lung vì hành đông ấu trĩ của mình mà không nói gì, càng im lặng vì Trưởng Tôn Vinh Cực tự cho là đúng. Vừa bực mình vừa buồn cười, tâm tình mâu thuẫn xoắn xuýt một hồi lâu, không khỏi bật cười khúc khích, sau đó đưa tay vỗ đầu Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như xoa đầu con mèo, âm thanh không nhịn được lộ ra nụ cười: “Ngươi được rồi, mau tắm đi, ta thật sự không còn hơi để đùa với ngươi.”
Nàng tà mắt liếc hắn, con ngươi hắc diệu thạch dịu dàng ẩn chưa ý cười như hòa thêm một tầng nước mềm mại, lại như tức giận, trước sau vẫn thong dong bình tĩnh lộ ra phần đẹp đẽ của thiếu nữ.
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt lại, nơi dục vọng càng sưng lên, khó chịu.
Nhưng nhớ đến lời Thủy Lung vừa nói, cùng với đôi mắt mông lung, dáng vẻ uể oải của nàng, hắn không có cách xuống tay với nàng.
“Thật là giảo hoạt.” Cúi đầu lầm bầm một tiếng, chỉ có một mình Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thấy.
Hắn cực kì yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn của Thủy Lung hướng về hắn, xem hắn như là trời, buông lỏng tất cả mọi phòng bị, nồng nhiệt ỷ lại vào hắn, khiến toàn thân hắn thoải mái và thỏa mãn. Đồng thời, hắn cực hận dáng vẻ này của nàng, bởi vì một khi thái độ của nàng mềm dịu, hắn liền không thể hạ quyết tâm bác bỏ nàng, dạy dỗ nàng, mọi chuyện đều không nhịn được chiều theo ý nàng.
Nhưng mà so với chút khó chịu ấy, Trưởng Tôn Vinh Cực việc Thủy Lung ngoan ngoãn với hắn như hiện tại.
Bởi vì bình thường Thủy Lung rất kiên cường, dáng vẻ ngoan hiền này trân quý biết bao.
Khóe môi Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo lên một cái, A Lung của hắn chỉ nhượng bộ và ngoan ngoãn trước mặt một mình hắn. Ở trước mặt người ngoài, mặc kệ nụ cười của nàng dịu dàng ôn hòa cỡ nào, bên trong vẫn chứa khí thế bức người và độc đoán.
Trưởng Tôn Vinh Cực thỏa hiệp, việc tắm rửa hoàn thành một cách dễ dàng.
Bên cạnh thùng nước tắm, thuộc hạ của Trưởng Tôn Vinh Cực đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay. Hắn đi ra ngoài trước, sử dụng nội lực, cả người tỏa ra hơi nóng, nước còn trên cơ thể cũng bốc hơi.
Thủy Lung thấy hắn cầm áo lót định mặc, mở miệng nói: “Chờ đã.” Khi Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua, nàng liền chỉ vào vết thương trên xương quai xanh của hắn: “Đó, thoa thuốc trước.”
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu nhìn về phía ngón tay nàng chỉ, thấy máu và dấu răng trên xương quai xanh, khẽ híp đối mắt chứa ý cười nhu hòa: “Không cần.” Đưa mắt nhìn lên, cặp mắt bức người và đầy thâm ý nhìn Thủy Lung, cư nhiên giống như khoe khoang, nghiêm túc nói: “Đây là chứng cứ A Lung trốn tránh sai lầm, phải giữ lại.”
Nếu như muốn hỏi Thủy Lung có cảm tưởng gì muốn nói hay không, thì biểu tình của nàng đã nói lên tất cả.
= 皿 = 凸
Hồi tưởng lại lần đầu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, cảm thấy hắn giống như loài sói cô độc, cuồng dã, kiệt ngạo, bất tuân. Lúc ở chung mới phát hiện hắn phúc hắc, cường thế, bá đạo, nhưng đôi khi lại rất bướng bỉnh, dễ dụ dỗ như con mèo to xác.
Không sai, là phúc hắc. Vừa ở chung không lâu, Thủy Lung phát hiện. mặc dù bản tính phúc hắc của Trưởng Tôn Vinh Cực không tính là rõ ràng, nhưng đôi khi lời nói và hành động của hắn rất đen tối như chuyện tự nhiên. Tựa như hiện tại, lời của hắn có thể nói là ấu trĩ, sâu bên trong lại làm người ta có cảm giác đầy bẫy rập.
Bỗng nhiên Thủy Lung nghĩ, thằng nhãi nà hình như chủ động thừa nhận chính mình bị tẩu hỏa nhập ma, tâm trí như đứa trẻ ba tuổi?
Than bùn! Chờ hắn khôi phục lại như cũ, sẽ biến thành dạng yêu nghiệt trí não mạnh mẽ gì đây?
Thủy Lung im lặng, Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ là nàng giận dỗi.
Đáy lòng hắn nhảy nhót, hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn thích nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của nàng. Cái loại cảm xúc chỉ có một mình mình có thể bắt nạt, dạy dỗ, được chính mình yêu thương nuông chiều, ngẫm lại thật sung sướng. (N: “…”)
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn lại vết thương trên xương quai xanh của mình, bị cắn đương nhiên là đau. Nhưng so với chút đau này, biểu tình của A Lung quý báu hơn. Nếu như có thể làm cho A Lung phá vỡ dáng vẻ bình tĩnh thong dong này, biểu lộ ra dáng vẻ thiếu nữ tùy hứng, bị cắn mấy lần nữa cũng chẳng sao. Hắn cam tâm tình nguyện!
Đáng tiếc… Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung còn trong bồn tắm, biết rõ không có khả năng. Cầm áo lót mặc vào người, tiếp theo mặc áo trong và áo khoác, trong chốc lát hắn đã đem quần áo mặc xong xuôi, lúc đi qua chuẩn bị ôm Thủy Lung, thấy nàng tự mình bước ra, đứng trước quần áo mặc hàng ngày.
Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng bất mãn, hắn cũng không hiểu bản thân bị gì, rõ ràng hắn không phải người thích hầu hạ người khác, cố tình đối với Thủy Lung lại muốn tự mình làm mọi chuyện, mặc kệ là tắm rửa hay là thay quần áo, thậm chí là ăn cơm cũng muốn đút cho nàng ăn, hoàn toàn không biết mệt. (N: gào khóc ~ em cũng muốn thế ~~~~~~~ nhưng chỉ là mây bay ~)
Đây chính là một loại dục niệm cố chấp độc chiếm.
Nhưng bản thân Trưởng Tôn Vinh Cực chưa hiểu rõ thôi.
Vốn đang không vui, sau khi thấy Thủy Lung cầm một bộ quần áo mà lam nước từ tủ quần áo ra, liền bạo phát. Trưởng Tôn Vinh Cực bước lên, đưa tay giật lấy quần áo nàng đang cầm, sau đó cau mày, lạnh giọng nói: “Mấy ngày nay nàng đều mặc những thứ này?”
Hắn nhìn bộ đồ trên tay… vải vóc thô ráp, thủ công bình thường, hơn nữa… màu lam nước? Tiểu Hỏa Hồ nhà hắn thích hợp mặc màu đó nhất, màu đỏ thật đậm, màu đỏ khoác lên người nàng là xinh đẹp nhất.
Lúc hai người ở cùng một chỗ, hắn để cho nàng mặc toàn quần áo mà đỏ.
Hai ngày trước gặp mặt, hắn đã không vừa lòng. Không ngờ nàng mặc tơ lụa màu trắng, nhìn liền muốn xé nát rồi.
Thủy Lung không hiểu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Không mặc cái này thì mặc cái gì?”
Nàng chưa từng ưa chuộng mặc màu nào nhiều, trước kia ở thành Kì Dương toàn mặc đồ đỏ đó là vì trong tủ quần áo chỉ có quần áo màu đỏ. Hiện tại đến thành Nam Vân, Lục Quyển giúp nàng chuẩn bị rất nhiều quần áo với kiểu dáng khác nhau, nàng cũng tùy tay cầm đại một bộ thôi mà.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung còn đang trần truồng, liền đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người nàng, cẩn thận gài nút lại, nói: “Chờ ở đây.”
Thủy Lung ngớ người, còn chưa kịp mở miệng Trưởng Tôn Vinh Cực đã phi thân ra ngoài, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
“Người này…” Thủy Lung đưa tay định cầm bộ quần áo khác ra, nửa đường lại ngừng, lắc đầu bỏ tay xuống.
Không tới ba phút, bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đã quay trở lại, trong tay còn cầm một bộ quần áo.
Màu sắc đỏ rực, đỏ hơn cả lửa, nhưng nhạt hơn máu. Bên trên có thêu hoa văn thủy tiên, chỉ bạc màu lam sắc, giống như nở rộ trong biển lửa. Chỉ cần là phái nữ, vừa nhìn thấy liền muốn chiếm nó làm của riêng.
Thủy Lung nhận ra, bộ đồ này không phải của nàng sao?
“Ngươi đi đâu cũng đem theo quần áo của ta nữa à?” Sự phát hiện này, khiến lòng nàng có cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trong veo nhìn Thủy Lung, giống như câu hỏi của nàng rất khó hiểu. Hắn đưa tay cởi áo khoác của mình trên người xuống, lại tự mình giúp nàng mặc quần áo.
Thủy Lung vốn định tự mình làm nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trưởng Tôn Vinh Cực, thật ra động tác của hắn không được thành thạo cho lắm. Cuối cùng, nàng vẫn buông tay xuống, lẳng lặng để hắn loay hoay.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Kì quái? Chẳng lẽ không nên cảm thấy kì quái? Ai ra khỏi nhà còn mang theo quần áo của người khác chứ?
Nếu kiếp trước, nàng nghe người khác làm như vậy, cảm nghĩ đầu tiên chính là đối phương bị ngốc. Nhưng lúc này, đột nhiên nàng hiểu ra, e là ngay cả Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có phát hiện – hắn rất coi trọng nàng.
Thủy Lung ngoéo miệng cười, không cần soi gương nàng cũng biết bộ dạng hiện tại của mình rất khác thường.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ giọng hỏi.
Bầu không khí giữa hai người dần thong thả và mềm nhẹ, ngay cả bọn họ cũng không phát hiện. Vẻ mặt che giấu áp lực theo thói quen thường ngày nhu hòa đi, ánh mắt mềm mại như làn nước, vẻ mặt mỉm cười vô cùng thân thiện.
Khoảng khắc hai mắt giao nhau, đều nhìn thấy phần mềm mại chân thật sâu trong nội tâm của đối phương.
Chợt lúc đó Thủy Lung cảm thấy luồng hơi thở ấm áp đến gần, lọt vào mắt là dung mạo tuấn mĩ tuyệt trần của Trưởng Tôn Vinh Cực. Lông mi nàng run rẩy, rũ xuống, ra vẻ thẹn thùng phong tình. Khiến Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng có cảm giác mình sàm sỡ, hóa thân thành mãnh thú.
Chát!
Thình lình, một cái tát chụp vào đỉnh đầu Trưởng Tôn Vinh Cực. (N: Phụt ~ )
Trường Tôn Vinh Cực giật mình. (Tác giả giật mình ~ Ngữ Ngữ cũng giật mình O_O)
Thủy Lung híp mắt, đáy mắt vụt qua tia giảo hoạt, tay đặt trên đỉnh đầu hắn không nặng không nhẹ xoa xoa.
“Ta đang nghĩ, có phải nên ra ngoài xử lí công việc rồi hay không?” Nhìn đầu tóc mềm mượt của Trưởng Tôn Vinh Cực bị chà như vậy mà cũng không bị rối, thật ghen tỵ. Nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực mím môi đứng lên, nàng liền thay đổi phương pháp dỗ dành, vuốt ve từ đỉnh đầu của hắn xuống, vẻ mặt vô tội: “Ta giúp ngươi chải lông.”
“Ừ?” Đôi chân mày Trưởng Tôn Vinh Cực có dấu diệu nhíu chặt lại.
Mặc dù hắn cảm thấy bị nàng sờ rất dễ chịu.
Nhưng, hắn không nói ra đâu. =3=
Thủy Lung chậm rãi nói: “Hai ngày nay đều ở trong phòng, lông của Đại Miêu đều nổi mốc hết rồi, nên ra ngoài phơi nắng, cái bụng mới sáng bóng.”
Cuối cùng Trưởng Tôn Vinh Cực cũng mở miệng: “Vì sao ta nghe không hiểu A Lung nói gì hết vậy?”
“Ngươi không hiểu cũng không sao, ta hiểu là được.” Thủy Lung híp mắt.
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc một chút, mặt lạnh nói: “A Lung đã sờ đủ chưa?”
Thủy Lung hỏi: "Không thoải mái sao?"
Trưởng Tôn Vinh Cực há mồm, nhất thời á khẩu.
Thủy Lung cười đến có thâm ý: “Chải lông rất có lợi cho tinh thần và sức khỏe.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Đây là tóc.”
"Ừ, ta biết." Thủy Lung thái độ có lệ.
Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện mình không tức giận nổi, trái lại còn rất thích bộ dạng tinh nghịch, phóng khoáng này của nàng. Hắn cầm tay Thủy Lung đang vuốt trên đầu mình xuống, dựa theo lòng mà nói: “Nghịch ngợm như vậy, cũng chỉ có ta mới có thể dung túng cho nàng.”
“…” Thủy Lung liếc hắn, một lần nữa đem những lời này nghe vào tai trái, ra tai phải.
Không sao, dù sao nàng cũng nghe qua mấy lời này của hắn rồi.
“Cốc cốc.” Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo âm thanh của Lục QUyển: “Chủ tử, đã dậy ư?”
Động tĩnh của hai người trong phòng không nhỏ, Lục Quyển do dự một hồi lâu, cuối cùng mới gõ cửa xác định.
"Ừ." Thủy Lung lên tiếng.
Cửa phòng bị mở, Lục Quyển đưa hai người vào, đem đồ dùng vệ sinh cá nhân đặt lên bàn.
Cửa phòng mở, không khí bên trong phòng cũng khoan khoái hơn nhiều, mùi hương nồng đậm của cơ thể Thủy Lung và mùi vị nam tính mập mờ cũng bị gió thổi tan không ít, Lục Quyển nhìn thấy phòng ốc rối loạn, vẻ mặt rất cổ quái.
Chủ tử và vị vương gia này.. đúng là không phải người tầm thường.
Lúc này, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực từ bên trong đi ra, súc miệng xong hỏi Lục Quyển: “Lâu Thiến Trúc xử lí chuyện bên kia được chưa?”
Bây giờ, nàng đã khôi phục lại Thủy Lung tĩnh táo rồi, đáy mắt ẩn nấp ánh sáng.
Trưởng Tôn Vinh Cực chuyên tâm nhìn nàng, đôi mắt quang ba kinh hoảng, phảng phất như hiểu ra cái gì đó.
/413
|