Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 146: Không có tên chương
/413
|
Đến trước mặt hoàng thượng để đối chất, đứng trước mặt dân chúng thành Kỳ Dương đối chất, như vậy chẳng phải hỏng rồi sao?
Giống như Bạch Thủy Lung nói, chỉ cần người có mắt liếc nhìn liền biến ba nghìn binh sĩ này đều là người già yếu. Nếu bị truyền ra ngoài, những binh sĩ như thế này mà là lòng tốt của hoàng thượng dành cho Bạch Thủy Lung, thế thì uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở đâu?
Ngụy Nhất Nhân không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
Gã nhận được chỉ thị của cấp trên, đem binh sĩ không được trọng dụng trong trại huấn luyện bán cho Thủy Lung. Nhưng gã có ý xấu, đem một nhóm người già yếu không biết có thể sống bao lâu đến. Vốn định mượn ý chỉ của hoàng thượng để tác quái, khiến Bạch Thủy Lung có khổ không dám nối, nuốt cục tức vào bụng, không dám phản kháng nhận lấy đám người này trở về, coi như bỏ tiền tiêu tai họa.
Không ngờ, Thủy Lung lại phản bác trực tiếp như vậy, mà còn là một kích trí mạng.
"Này, này, Võ vương phi, tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ ở đây nhất định có hiểu lầm.” Ngụy Nhất Nhân vội vã nhượng bộ.
Ánh mắt Thủy Lung nhìn gã rất rõ ràng, nàng nói được sẽ làm được. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, dựa vào thân phận của nàng và sự che chở của Võ vương, tự nhiên sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng, gã chỉ là một viên quan nhỏ bé, không có bối cảnh lớn, nhất định sẽ trở thành con chốt bỏ mạng.
"Hiểu lầm?" Thủy Lung không vì gã lùi bước mà bỏ qua: “Ta lại không cảm thấy như vậy.”
"Võ vương phi!" Hai mắt Ngụy Nhất Nhân đỏ bừng, gầm nhẹ: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Thủy Lung cười nhẹ: “Ngươi không phải người đầu tiên nói lời này, nhưng cũng không phải là người cuối cùng. Ngươi đã nói ta khinh người quá đáng, như vậy để ta lấn tới cho ngươi xem!”
Nàng nói xong, quay đầu về nhóm Lý Hổ: “Đánh! Chỉ cần chừa một hoi thở là được, có chuyện gì ta sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Nhóm người Lý Hổ rõ ràng rất quen thuộc với hành động này của nàng, hai mặt nhìn nhau, sau đó vọt tới Ngụy Nhất Nhân mà đánh.
Gần hai ngàn người, đương nhiên không có khả năng mỗi người đều đánh được Ngụy Nhất Nhân một cái, nhưng phần lớn đều không ai tranh giành đánh gã, mà ở bên cạnh ồn ào trợ uy.
Lúc Bạch Thiên Hoa chạy tới liền thấy cảnh tượng này, trong lòng vừa sợ lại vừa hưng phấn, nghĩ: Nếu như là lời của hắn, chắc chắn không ai dám làm như vậy.
Sau một thời gian uống xong chun trà, nhóm người Lý Hổ tản ra, lộ ra bóng dáng Ngụy Nhất Nhân.
Giờ này, bộ dạng của gã giống như Thủy Lung đã căn dặn, phỏng chừng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thủy Lung nhìn thoáng qua gã, đi tới bên cạnh Bạch Thiên Hoa: “Có nhiệm vụ giao cho ngươi, có muốn làm không?”
"Vạn Phu Trường ,mời nói!" Bạch Thiên Hoa làm tư thế chính quy của quân đội, vẻ mặt nghimr túc.
Thủy Lung cười, nhóm người Lý Hổ đứng bên cạnh cũng cười to.
Bầu không khí nặng nề, kịch liệt lúc đầu lập tức vì tiếng cười mà dễ chịu hơn.
Thủy Lung xoa xoa đầu Bạch Thiên Hoa, dưới ánh mắt buồn bực của Bạch Thiên Hoa, chỉ vào nhóm người già yếu: “Mang bọn họ đến chỗ ở của Ngụy Nhất Nhân, chờ mệnh lệnh xét nhà.”
“Hả?” Bạch Thiên Hoa ngẩn ra, nhìn Ngụy Nhất Nhân thở thều thào dưới đất, nghi hoặc: “Gã ta phạm tội lớn gì à?”
“Giả truyền thánh chỉ có tính là tội lớn không?” Thủy Lung híp mắt, chậm rãi bổ thêm một câu: “Cộng thêm tổn hại mặt mũi hoàng thượng, ảnh hưởng đến tình nghĩa hoàng thất.”
“Dạ.” Bạch Thiên Hoa gật đầu.
Nếu như gã ta giả truyền thánh chỉ làm tổn hại mặt mũi hoàng thượng, như vậy hoàng thượng sẽ vì mặt mũi của mình, nhất định phán tội cho gã.
Bên kia, dù cả người Ngụy Nhất Nhân đau đến không thể nhúc nhích, nhưng thính giác và trí nhớ không có bị mất, đương nhiên cũng nghe rõ lời Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa nói. Sắc mặt đau khổ, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Thủy Lung, nghiến răng gầm nhẹ: “Bạch Thủy Lung, ngươi nhất định chết không được tử tế!”
“Lời này ta cũng nghe nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn sống đến bây giờ, mà còn sống đến hai lần.” Thủy Lung nhún vai.
Thái độ như vậy khiến Ngụy Nhất Nhân tức đến hộc máu, xém chút nữa thở không ra hơi, đành nghẹn nín.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào những thứ này có thể kéo lão tử xuống nước à? Không có cửa đâu! Ta không có tội, ta không có giả truyền …”
Thủy Lung chậm rãi cắt đứt lời của gã: “Dạo này quốc khố Tây Lăng trống rỗng, mỗi người đều vì nước mà góp sức gánh một phần trách nhiệm, những năm gần đây, Ngụy đại ăn hưởng không ít béo bở nhỉ, ta nghĩ hoàng thượng không cự tuyệt việc Ngụy đại nhân đóng góp không cầu danh lợi đâu.”
Đột ngột, sắc mặt Ngụy Nhất Nhân trắng bệch.
Mỗi câu Thủy Lung nói đều đánh trúng tử huyệt của gã.
“Đi đi.” Thủy Lung dặn dò Bạch Thiên Hoa và nhóm người Lý Hổ: “Lý Hổ, trong số các ngươi ai có cha mẹ thì đi về nói một tiếng, ta cho các ngươi ba ngày để chuẩn bị. Ba ngày sau, tập hợp ở trạm dịch phía đông nam. Thiên Hoa, ngươi dẫn người đến phủ đệ của Ngụy Nhất Nhân.”
"Không ——!" Ngụy Nhất Nhân giãy dụa muốn đứng lên, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Võ vương phi, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân thực sự biết sai rồi! Ngài buông tha cho tiểu nhân đi! Van xin ngài!”
Thủy Lung tà nghễ nhìn gã, con ngươi không chút gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đã lựa chọn đối nghịch với ta, ngươi nên sớm có chuẩn bị để ta đối phó.”
Gương mặt Ngụy Nhất Nhân như tro tàn, biết vậy thà chẳng làm.
Ngày đó, đám người Lý Hổ có gần hai ngàn người tự đi về nhà, Bạch Thiên Hoa dẫn ba ngàn người già yếu đi phủ đệ Ngụy Nhất Nhân, chờ tin tức.
Lúc Trưởng Tôn Lạc Dần biết được chuyển này, ông ta đang ở ngự hoa viên vui vẻ với mĩ nhân, vừa nghe tới chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, lòng dạ thanh thản gì cũng mất sạch: “Ý ngươi nói, Bạch Thủy Lung không nhận ba ngàn binh sĩ trẫm ban cho, còn náo loạn một hồi?”
Minh Lễ Tầm thấy sắc mặt ông ta không tốt, mặt nổi cơn thịnh nộ, lập tức ôn hòa giải thích: “Cũng không đúng hoàn toàn. Nghe người trở về hồi báo, Ngụy Nhất Nhân bóp méo thánh chỉ của hoàng thượng. Đưa ba ngàn người già yếu cho Võ vương phi, ba ngàn người này được Bạch tiểu công tử dẫn đi dạo quanh thành Kỳ Dương một vòng, dân chúng đều thấy rõ, quả thật là một đám người bệnh tật và tàn phế, sợ là sống cũng không được bao lâu.”
Trưởng Tôn Lạc Dần hiểu rõ ý trong lời của Minh Lễ Tầm, lửa giận trên mặt giảm bớt, lại sinh ra chút xấu hổ.
“Ngụy Nhất Nhân chết tiệt này!” Mặc dù, Trưởng Tôn Lạc Dần không định cho Thủy Lung binh sĩ, nhưng cũng không đến mức đưa đám người bệnh tàn này cho nàng.
Nếu để dân chúng biết chính ông ta cấp cho Thủy Lung đám người kia để bảo vệ thành trì, e rằng mặt mũi của ông ta chẳng còn gì. Cái gì dối trá, bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ hiểm độc… đều rơi xuống đầu ông ta.
Minh Lễ Tầm nói tiếp: “Võ vương phi vừa nhìn những binh sĩ kia liền biết Ngụy Nhất Nhân giả truyền thánh chỉ, xử phạt gã ta tại chỗ. Không chỉ như thế, nghe người khác nói, trong lúc Ngụy Nhất Nhân làm quan, có nhận không ít của hối lộ, còn ăn xén quân lương, gia tài rất hùng hậu.”
Lúc Trưởng Tôn Lạc Dần nghe những lời phía sau, đôi mắt sáng rực, quyết định thật nhanh: “Tham quan ô lại bực này làm sao có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được? Truyền ý chỉ của trẫm, cắt chức của Ngụy Nhất Nhân, khám xét nhà của gã ta, đem tài sản sung công.”
“Dạ.” Minh Lễ Tầm đáp, liền đi truyền ý chỉ.
Khi ông đi từ từ ra ngoài, lúc sắp ra khỏi ngự hoa viên, ngoái đầu nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần vui vui vẻ vẻ trong đình tạ, trên mặt ông hiện lên nỗi thất vọng rồi biến mất, không bị bất kì ai phát hiện.
Phủ đệ Ngụy Nhất Nhân bị khám xét, làm cho không ít người quan tâm.
Nơi đây là thành Kỳ Dương, hoàng thành dưới chân thiên tử, thỉnh thoảng cũng có người thăng quan, kẻ mất chức. Dân chúng đã sớm nhìn quen rồi.
Nhưng hôm nay khác chính là, Ngụy Nhất Nhân bị xét nhà rất sạch sẽ, ngay cả bàn ghế cũng bị khiêng đi.
Những món đồ lặt vặt là do ai đem đi? Đương nhiên là ba ngàn người già yếu rồi, bọn họ không dám đem tiền tài của Ngụy Nhất Nhân rinh đi, nhưng bàn ghế thì có thể dời. Đám người Lý Hổ và ba ngàn người già yếu trong trại huấn luyện, đều bị Ngụy Nhất Nhân bắt nạt không ít. Bọn họ đều căm ghét Ngụy Nhất Nhân từ tận đáy lòng. Cho dù món đồ đó không co tác dụng gì, bọn họ cũng không muốn để lại cho gia đình họ Ngụy, lấy hết đồ trong nhà gã ta xong trong lòng bọn ho cảm thấy rất sảng khoái.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, mấy ngày bình lặng liên tiếp khiến Thủy Lung cảm thấy rất kì quái. Vì sao Minh Liên Tự xảy ra chuyện lớn như vậy mà phía thái hậu vẫn không có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ bà ta định yên lặng theo dõi biến động? Hay là có ý định chuyển sang thế bị động làm chính? Muốn nàng chủ động xuất kích?
Tiểu lâu phía tây được đặt tên là Trúc Lan Uyển, người phụ nữ tự nhận mình mới là Hoàng Thanh Tuyết cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, nghe nói mỗi ngày bà ấy đều phơi nắng ở trong sân. Hứng thú duy nhất là hỏi đám nha hoàn những chuyện có liên quan đến Trưởng Tôn Vinh Cực, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Thủy Lung.
Theo nguyên lời của nhóm tỳ nữ, đối với Thủy Lung, người phụ nữ này dường như đã bị thái hậu thấm nhuần triệt để. Hơn nữa, tất cả đều nói xấu Thủy Lung.
Sau khi Thủy Lung biết được cũng không có phản ứng gì, đại khái nàng cũng đoán được nguyên nhân.
Nếu người phụ nữ này là Hoàng Thanh Tuyết thật, như vậy thái hậu chính là Hoàng Thanh Vũ. Hoàng Thanh Vũ thay mận đổi đào, cực kì hận Hoàng Thanh Tuyết, thỉnh thoảng sẽ đi dày vò Hoàng Thanh Tuyết, có lẽ Trưởng Tôn Vinh Cực cũng là thủ đoạn để thái hậu hành hạ người phụ nữ này một thời gian. Vừa nghĩ tới chuyện con trai mình bị tỷ tỷ mình khống chế, còn cưới người vợ ‘kiêu ngạo phách lối’, ‘tính cách cổ quái’, ‘thích giết chóc lại hiếu chiến’, ‘lấy giết hại làm niềm vui. (Những lời này đều nghe từ miệng nô tỳ hầu hạ người phụ nữ kia nói.) Có thể tượng tượng được, lúc trước bà ấy bị nhốt dưới lòng đất đau khổ bao nhiêu. [TN: MNN! Chị Lung nhà ta cứu lên mà còn nghĩ như vậy, nếu thích giết chóc tàn nhẫn như bà nghĩ thì chị ấy còn gì cứu bà ra cho vướn tay, vướn chân ^&^&&(T^$%E%# Chút lòng trắc ẩn khi anh Cực không nhận bà ta đều biến mất sạch sẽ.)
Mặc dù Thủy Lung biết hết mọi chuyện, nhưng nàng không có đi giải thích cho người đàn bà kia hiểu. (Ngữ: Ghét rồi, người đàn bà kia!!!!)
Quan điểm của một người đối với một người khác, không phải dựa vào lời nói là có thể làm sáng tỏ. Nàng chỉ quan tâm chính mình nhìn như thế nào, cảm thấy thế nào. Quan trọng nhất là, gần đây Thủy Lung bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng – nàng dâu với bà ta.
Hôm nay, Thủy Lung đến trạm dịch phía đông nam, nhóm người Lý Hổ đã đứng chờ ở đó.
Chiếc xe ngựa từ xa dần dần đến gần, bề ngoài xe ngựa cũng không xa hoa gì, vừa xem liền biết nó rắn chắc và thích hợp để dùng, khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện từng chỗ trên xe ngựa đều được điêu khắc rất tinh tế, làm từ vật liệu hiếm có.
Thân ảnh Thủy Lung từ trên xe ngựa bước xuống, nhóm Lý Hổ liền phát hiện.
Tuyết sắc mĩ nhân thơm mát đứng bên cạnh xe ngựa.
Trong nháy mắt, trạm dịch phía đông nam liền yên tĩnh.
Nhóm Lý Hổ một hồi lâu mới hoàn hồn, vẫn là Lý Hổ phản ứng trước tiên, mặt đỏ bừng tới mang tai sờ sờ mũi, đối với Thủy Lung rống to: “Vạn Phu Trường…À! Không, phải gọi là thành chủ đại nhân! Hắc hắc hắc, ta nói thành chủ đại nhân, ngươi thay đổi lớn như vậy… thật là khiến các huynh đệ bọn ta chẳng biết làm sao.”
Trần Hạo Nhiên cũng liền lên tiếng: “Thành chủ đại nhân biến thành mĩ nhân, ngay cả tính cách cũng mềm mại đi không ít. Không ngờ ngươi không cưỡi ngựa nữa, biết ngồi xe ngựa à?”
Những lời trêu ghẹo và cười đùa như thế này có rất nhiều trong kí ức của ‘Bạch Thủy Lung’, đủ biết ‘Bạch Thủy Lung’ ở chung với đám thuộc hạ này tương đối tùy ý. Cái này thật ra rất giống với Thủy Lung ở kiếp trước.
Không thể không nói, mọi chuyện dường như có nhân quả duyên phận.
Nàng và ‘Bạch Thủy Lung’ không những có tên giống nhau, các mặt khác cũng có nhiều thứ giống nhau. Trái lại, phương diện khác nhau cũng không ít.
"Đúng đó, đúng đó! Thành chủ đại nhân, ngươi muốn là tiểu thư khuê các à?”
“Ha ha ha, vậy chúng ta không phải thành hộ vệ hộ hoa rồi sao?”
Cả đám người ngươi một câu, ta một câu, càng nói càng tùy ý, bầu không khí càng ngày càng buông lỏng.
Thủy Lung vẫn không nói gì, tay đã bị một bàn tay khác nắm, nàng không quay đầu cũng biết người nào đó trong xe ngựa đã mất kiên nhẫn rồi.
“Ặc!” Nhóm người Lý Hổ càng nói càng hưng phấn, bỗng giống như con vịt bị bóp cổ, không ai dám phát ra âm thanh, trợn mắt nhìn phía sau Thủy Lung.
Phản ứng của bọn họ khiến Trưởng Tôn Vinh Cực từ trong thùng xe đi ra có chút thỏa mãn. Tay dùng sức kéo Thủy Lung vào trong xe, mình cũng đi vào, chỉ để lại một câu nói: “Đây là kỷ luật quân đội hả?”
Thanh âm lười biếng nhẹ nhàng không nghe ra mùi vị gì, nhưng lại khiến đám người Lý Hổ đỏ mặt tới mang tai, buồn bực ngậm miệng bày ra tư thế quân nhân.
“Giá.” Phong Giản vung roi ngựa, đánh xe đi.
Nhóm người Lý Hổ vội vã, chỉnh tề chạy theo sau.
Đoạn đường này đi chừng nửa canh giờ, đám người Lý Hổ đằng sau đã khôi phục lại tinh thần.
Lý Hổ nói nhỏ với Triệu Hạo Nhiên: “Rõ ràng Võ vương gia không có làm gì hết, vì sao ta cảm thấy rất đáng sợ.”
“Cũng không phải một mình ngươi.” Triệu Hạo Nhiên tràn đầy lĩnh hội gật đầu.
Đỗ Ngưu yên lặng nói: “Cũng không phải chỉ có hai người các ngươi.”
Tiền Tất cười khanh khách: “Hắc! Ta xác định, tuyệt đối không phải ba người các ngươi.”
Nhóm binh sĩ ở chung quanh đều gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều có chung một nhận thức: Khí thế của Võ vương gia thật sự là quá kinh người rồi!
Trong xe, Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực ngồi chung một chỗ, đương nhiên không ai biết suy nghĩ trong bụng của nhóm binh sĩ.
Thủy Lung miễn cưỡng nói: “Ta nói, ta có thể đi một mình mà.”
“Để một mình nàng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à?” Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên nói, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
Thủy Lung bĩu môi: “Bàn về bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều.”
“Suy nghĩ miên man không phải là thói quen tốt.”
“Nhớ ngươi cũng không được sao?”
“Được!” Trả lời cấp tốc không gì sánh bằng.
Thủy Lung cười phì, mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhịn được đưa tay véo mặt hắn một cái.
Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không ngờ Thủy Lung sẽ làm như vậy, thịt trên mặt vừa bị nàng bóp lại nặn, khuôn mặt lạnh lùng vì thế mà biến dạng.
Hắn sửng sốt một giây, sau đó ánh mắt ngưng tụ, cả người tỏa ra khí thế bức người, làm người ta khiếp sợ.
Thủy Lung không sợ hãi, như cười như không liếc nhìn đôi tai đỏ ửng giấu sau mái tóc đen, bình tĩnh buông tay ra, đem tay vươn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như dỗ dành đứa trẻ hoặc là cố ý trêu chọc, nghiêm túc nói: “Cái tay này đúng là không ngoan, không biết sợ chết mà sờ râu cọp. Ừm, cho ngươi, ngươi xem nên phạt như thế nào?”
Vẻ mặt uy nghiêm của Trưởng Tôn Vinh Cực suýt chút nữa bị phá vỡ, khóe miệng giật giật, không biết là muốn cười hay tức giận.
“A Lung nghĩ rằng như vậy là có thể bù đắp lỗi lầm đã gây ra sao?”
Thủy Lung vô cùng kinh ngạc: “Bản thân ta là vô tội nha.”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị bộ dạng bất chấp lí lẽ của nàng chọc vừa buồn cười vừa tức giận, nhìn mặt nàng lại nhìn tay nàng, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi cười nhạt: “Đúng rồi. Cái tay này sai, nên phạt cái tay này.”
Thủy Lung phát hiện nét mặt của hắn biến hóa, liền biết mọi chuyện có thay đổi, dứt khoát rút tay về, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi khoan hồng độ lượng tha cho nó đi.”
Trường Tôn Vinh Cực nhịn không được cười khẽ, phá hủy bầu không khí nguy hiểm do hắn tạo ra.
“Cho dù người có tính tình tốt cũng bị nàng bào mòn.” Hắn nói chuyện rất đương nhiên.
Thủy Lung khinh bỉ. Lời này nghe như tính tình hắn tốt lắm í, trên thực tế cái tính nết coi là tốt của hắn, vậy thì trên đời này không có người xấu tính rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng bắt lấy cái tay phạm lỗi của nàng, tay kia đem nàng ôm vào ngực mình, hoàn toàn giam cầm không cho Thủy Lung cơ hội chạy trốn.
Thủy Lung giật mình trong lòng, biết mình bị lật thuyền trong mương rồi.
Nàng ôn tồn nói: “Cái tay làm sai.”
“Ừ, ta chỉ phạt cái tay.” Trường Tôn Vinh Cực nói.
Cái rắm! Chỉ phạt cái tay, ngươi ôm cả người ta làm gì?
Thủy Lung chưa kịp phản bác, ngực đã bị tập kích.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng, cứ như thế khống chế tay nàng, đè ép vuốt vẻ cặp ngực no đủ của nàng.
Ngón tay của hắn rất linh hoạt, khống chế tay nàng dễ dàng giống như bàn tay của mình, hoặc bóp hoặc nhào nặn, thậm chí còn có thể cởi áo như ăn cơm bữa.
Thủy Lung chưa bao giờ có loại thể nghiệm này, tay của mình đụng chạm thân thể của mình, có ảo giác giống như mình đang tự an ủi chính mình, hơn nữa người đàn ông ngồi bên cạnh còn dùng ánh mắt thâm thúy, nóng rực nhìn chằm chằm mình, khiến bản thân càng sinh ra cảm giác xấu hổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như rất ngắn lại giống như dài dằng dặc, cho đến khi không khí trong xe ngựa nóng rực lên.
Không ai biết là người nào chủ động hôn môi, ấm thanh nước bọt giao nhau rất rõ ràng.
“Đủ rồi.” Thủy Lung đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực ra.
Nàng không muốn ở trong thùng xe làm với Trưởng Tôn Vinh Cực đâu.
Không chỉ vì bên ngoài đều là người của mình, quan trọng nhất chính là nàng không muốn đi lại bất tiện.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên tia bất mãn, sự bất mãn không nhằm vào Thủy Lung, mà là nhằm vào người bên ngoài.
Hắn cũng đoán được nguyên nhân Thủy Lung không muốn.
Nếu như không có người ở bên ngoài thì tốt biết mấy.
Trong đầu hắn liền toát lên một ý nghĩ kinh khủng, đương nhiên hắn không có thực hiện.
Lần này từ thành Kỳ Dương về thành Nam Vân vỏn vẹn một tháng trời. Dùng nhiều thời gian như vậy là vì thăm dò người của đội ngũ này, hiểu rõ và giải quyết khả năng gian tế trà trộn.
Từ một khắc đội ngũ gần hai ngàn người tiến vào thành Nam Vân, Thủy Lung cảm thấy thành Nam Vân có biến hóa.
Ban đầu vừa vào thành Nam Vân, trên đường gặp vài tốp trộm cướp. Lúc này cũng không ngoại lệ, nhưng kẻ cướp trên đường đi đều là người của nàng gây rối, mục đích là muốn mê hoặc một ít tên thám tử. Trải qua nhiều lần bị cướp chặn đường, cuối cùng cũng đến cửa thành Nam Vân. Hai thủ vệ gác cổng chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng không cũ nát, đứng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy khí thế hung hãn, trầm ổn.
Binh lính giữ cửa thành lúc đầu, lười nhác lại tham tài, bây giờ nhìn thấy tuyệt đối không giống ngày trước.
Lúc này, người gác cửa thành cũng thấy nhóm người Thủy Lung đi tới.
Khi thấy đội ngũ gần hai ngàn người đến gần, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn cố kỵ.
Hai người ngăn chặn đội ngũ lại, một người nói: “Gần đây thành Nam Vân không tiếp khách lạ.”
Phong Giản đem lệnh bài Thủy Lung đưa cho hắn ra, hướng về binh lính giữ cửa: “Bọn họ là người của thành chủ đưa về làm binh sĩ bảo vệ thành.”
Binh lính giữ cửa nhìn thấy lệnh bài, vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc lập tức hưng phấn lên, người vừa mới hỏi vội vã quỳ xuống, la lớn: “Cung nghênh thành chủ trở về!!”
Những người khác nghe vậy cũng vội vàng quỳ xuống la lớn.
Thanh âm to lớn của bọn họ truyền vào trong thành, dân chúng ở cách cửa thành không xa cũng nghe được, mỗi người đều buông hết mọi chuyện đang làm xuống, chạy về phía cửa thành. Khi thấy đội ngũ Phong Giản đi vào, bọn họ tự giác nhường đường, vẻ mặt hưng phấn nhìn xe ngựa và đám người Lý Hổ.
“Thành chủ đại nhân! Là thành chủ đại nhân trở về!!”
"Oa! Thật là nhiều người, cộng thêm toàn bộ thanh niên, đàn ông trong thành, có bọn họ ở đây, thành Nam Vân liền an toàn.”
“Thành chủ đại nhân nói đều là sự thật, sau này thành Nam Vân nhất định sẽ tốt hơn!”
"Thành chủ đại nhân —— "
Dân chung tụ tập lại càng lúc càng nhiều, tiếng kêu tạp nham càng lúc càng lớn.
Vẻ mặt đám người Lý Hổ hết sức kinh ngạc nhìn tình huống này.
Triệu Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ Vạn…ặc, danh tiếng thành chủ đại nhân cao như vậy, có rất nhiều người dân kính yêu người!”
Tiền Tất nói: "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ngày trước, ta nghe nói thành Nam Vân chịu nhiều thiên tai nhân họa, ngay cả tên ăn mày cũng không muốn sống ở chỗ này. Nhưng, các ngươi hãy nhìn đi, tuy rằng bọn họ mặc quần áo mộc mạc, nhưng không có cảm giác túng quẫn. Hơn nữa, đường phố sạch sẽ, bốn phía xây dựng nhiều lầu gác, thoạt nhìn không có một chút lụi bại, trái lại có vẻ phồn thịnh, vui mừng.”
Đỗ Ngưu cười nói: “Cái này còn cần phải đoán à? Mọi thứ ở đây nhất định là do thành chủ đại nhân tạo nên, bằng không làm sao có nhiều người kính yêu thành chủ chứ.”
Lý Hổ gật đầu tán thành, cười nói: “Nói vậy thì chúng ta lựa chọn đi theo Vạn Phu Trường là đúng rồi. Không phải Vạn Phu Trường đã nói, chỉ cần chúng ta trung thành, ngài ấy sẽ đảm bảo cho chúng ta một cuộc sống tốt hơn trước đây.”
Trong ánh mắt theo dõi của mọi người chung quanh, Phong Giản lái xe ngựa chạy tới phủ thành chủ.
Bên ngoài phủ thành chủ, Hồng Yến và Lục Quyển đã đứng chờ ở đó từ sớm, sau khi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực bước ra khỏi xe ngựa, lập tức hành lễ.
“Đến thư phòng.” Chân Thủy Lung vừa rơi xuống đất, nàng liền nói với Hồng Yến và Lục Quyển.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của Thủy Lung, mím môi buồn bực.
Phong Giản nhìn tình cảnh này chỉ biết câm nín, phỏng đoán cảm xúc hiện tại của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, thật ra ngài cũng có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý.”
Chủ tử, sản nghiệp và thế lực của ngài chỉ hơn chứ không kém so với Bạch Thủy Lung nha. Ngài mượn cớ tẩu hỏa nhập ma nghỉ ngơi lâu như vậy, thân là chủ tử của một đống người, bỏ bê công việc như vậy là không đúng á!
Sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực nhoáng lên: “Ừ?”
Ý tứ này rất rõ ràng --- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ? Có bản lĩnh thì ngươi lặp lại lần nữa đi!
Phong Giản nào dám, nhắc nhở một lần đã là cả gan làm loạn rồi, nhắc thêm lần nữa chính là chê mạng mình quá dài. Từ trong một chữ nho nhỏ, hắn lại cảm nhận rõ ràng lực uy hiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới.
Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía bóng lưng Thủy Lung, Phong Giản câm nín nhìn trời xanh. Tình yêu đúng là thứ hại người, chủ tử anh minh thần võ nhà hắn càng ngày càng có xu hướng thê nô!
Trong thư phòng, Thủy Lung và Hồng Yến, Lục Quyển trò chuyện hăng say.
Đương nhiên, chuyện bọn họ nói không phải là tâm sự con gái, mà là chuyện mấy ngày Thủy Lung rời khỏi thành chất đống chờ xử lí.
Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực đến, liền nhìn thấy tình huống này, làm hắn không biết chốn nào để mình chen chân. Hắn lại càng không thể nhỏ nhen tranh sự chú ý của Thủy Lung với hai cô gái kia. Nhưng hắn cảm thấy sự chú ý của Thủy Lung chỉ có thể thuộc về hắn, lúc hắn có mặt ở đây, nàng không thể đem lực chú ý chia ra cho những người khác.
Phong Giản nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của chủ tử nhà mình, chỉ biết có chuyện không hay rồi.
Hắn đang suy nghĩ có nên nhắc nhở kẻ đang làm việc say mê kia hay không, để nàng chú ý đến chủ tử nhà mình, miễn cho người nào đó bùng nổ, gây nên tai nạn khủng khiếp, thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã cử động.
Trái tim Phong Giản liền run rẩy, rốt cuộc hắn nên nhanh chóng rời khỏi đây lánh nạn, hay là đứng ở tại chỗ đế ứng phó khi cần thiết? Trong tiềm thức của hắn, hắn cảm thấy chỉ cần chỗ nào có Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực có bùng nổ cũng sẽ được dập lửa.
“Đùng~~~”
Một chưởng vỗ lên bàn làm việc.
Tiếng động này hấp dẫn lực chú ý của ba người Thủy Lung.
Thủy Lung đang suy nghĩ đến vấn đề then chốt thì bị âm thanh này cắt đứt , nàng khẽ chau mày. Lúc thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, liền bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn hắn.
Sắc mặt của Hồng Yến và Lục Quyển cứng lại. Nhất là khi cảm nhận được khóe mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mình, trái tim không khỏi nhấc lên cao.
“Nơi này…” Trưởng Tôn Vinh Cực không có nhìn tới hai người Hồng Yến, ngược lại cầm lấy giấy Tuyên Thành trước mặt Thủy Lung, sau khi đọc xong nội dung trên giấy, bình tĩnh nói ra ý kiến của mình và hướng giải quyết.
Thái độ của hắn tự nhiên giống như việc hắn tới đây chỉ vì muốn nói những việc này với Thủy Lung.
Thủy Lung nghe hắn nói, hai mắt sáng lên, khóe môi khẽ nhếch lên tươi cười, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi cũng biết cái này?”
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy tầm mắt của Thủy Lung tập trung lên người hắn, hơi thở nguy hiểm khắp người cũng giảm đi, thản nhiên nói: “Tám phần mười sản nghiệp ở thành Nam Vân, ta đều có chen chân vào mà.” Lúc nói đến đây, hắn liếc nhìn Thủy Lung một cái, ánh mắt kia lộ ra một luồng không vừa lòng.
Ngoài ra, hai phần khác hắn không có chen chân vào là sản nghiệp thuộc về Đổng Bật.
Cũng như hắn độc hưởng ba phần sản nghiệp, Đổng Bật không thể nào chen vào. Thủ đoạn của Đổng Bật cao như vậy, không cho người khác có cơ hội nhảy vào.
Bọn họ, một người chiếm ba phần, một người chiếm hai phần. Mặt khác, năm phần còn lại chia ra cho các đại phu thương ở bốn phương sở hữu. Nhưng, mặc kệ Trưởng Tôn Vinh Cực hay Đổng Bật đều có sảm một chân vào năm phần sản nghiệp đó.
Trưởng Tôn Vinh Cực biết rõ, nếu không phải sáng sớm hôm đó Thủy Lung đi tìm Đổng Bật bàn bạc sớm, tên Đổng Bật kia chẳng có cơ hội hưởng hai phần sản nghiệp kia.
Thủy Lung thấy rõ ánh mắt không vui mừng của hắn, không chút xấu hổ, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết mục đích của ta.”
Đổng Bật là đại thương nhân (*người làm ăn lớn), không thể khinh thường năng lực của hắn, cho hắn một chút cơm mới cho lợi cho mình.
Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng hừ lạnh, cuối cùng ngầm chấp nhận lời Thủy Lung nói, ra lệnh với Hồng Yến: “Đem thêm cái ghế lại đây.”
Hồng Yến căn bản không có chống đối, gần như là làm theo bản năng chạy đi xách ghế về cho Trưởng Tôn Vinh Cực, chờ làm xong mới hoàn hồn , mặt đỏ bừng tới mang tai, không biết là thẹn thùng hay là tức giận.
Trưởng Tôn Vinh Cực đem ghế đặt bên cạnh Thủy Lung, ngồi song song với nàng. Kế đó, cầm lấy sổ con chất đống trước mắt nàng, đọc xong liền bàn bạc với Thủy Lung.
Lời nói của hắn ngắn gọn mà đánh trúng vào điểm quan trọng, nghe như hắn hiểu rõ chuyện xảy ra ở đây hơn hai người sống ở đây lâu dài - Lục Quyển và Hồng Yến, đồng thời cũng đưa ra phương án giải quyết mau hơn.
Thủy Lung cũng không kém hắn, lời nói của hai người ăn ý đến mười phần, vấn đề rất phức tạp được hai người bàn bạc liền có phương pháp giải quyết đơn giản.
Hồng Yến và Lục Quyển đứng một bên nghe thôi cũng cảm thấy xấu hổ quá chừng, các nàng ấy có cảm giác không thể nào chen vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Im lặng một hồi, Thủy Lung cầm bút viết lên giấy Tuyên Thành.
Trường Tôn Vinh Cực ung dung bình thản nâng mắt lên, liếc Hồng Yến và Lục Quyển.
Cái ánh mắt này… Lục Quyển, Hồng Yến cùng Phong Giản đứng cách đó không xa đều nhìn ra được, rõ ràng là….Đắc ý!!!!!
Tựa như chính thất phu nhân hướng về phía tiểu tam, tiểu tứ thị uy, dùng ánh mắt giết chết các ngươi, để cho các ngươi biết ai mới là chính thất, đừng có mơ mộng hão huyền tranh đoạt tình cảm với ta. (TN: Chính thất = vợ lớn ~ :]])
Hồng Yến, Lục Quyển, Phong Giản: ". . ."
Trong lòng Phong Giản rỉ máu. Chủ tử, hình tượng của ngài vỡ vụn rơi đầy đất. Vốn dĩ hình tượng cao tít trên trời, không thể xâm phạm, như một vị thần của chủ tử đã chạy đi nơi nào?????
Trái tim Phong Giản vẫn nhỏ máu như cũ. Chủ tử vẫn thông minh như trước kia, biết dùng trí tuệ để hấp dẫn lực chú ý của Bạch Thủy Lung. Thế nhưng, nhưng mà… một đống công việc của bản thân thì lười xử lí, vậy mà vì được thê tử quan tâm và vui vẻ, ngài liền chịu khó. Còn là cam tâm tình nguyện chủ động chịu khó nữa chứ. Điều này khiến cho đám thuộc hạ thay ngài xử lí công việc chịu sao thấu?????
Bầu không khí trong thư phòng, bởi vì tâm tư xoắn xuýt của mọi người mà hết sức quỷ dị.
Lúc Thủy Lung ngẩng đầu lên, liền phát hiện vẻ mặt vặn vẹo của đám người Hồng Yến và Lục Quyển.
Nàng thản nhiên nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng cảm thấy bọn người kia có dáng vẻ như vậy đều có dính dán tới Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh lấy hộp kẹo ra, đem kẹo đưa cho Thủy Lung: “Nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Thì ra chỉ trong chốc lát, có Trưởng Tôn Vinh Cực giúp đỡ, đống công việc chất chồng trên bàn đã xử lí gần xong.
Vì biểu hiện lần này của Trưởng Tôn Vinh Cực rất tốt, Thủy Lung tự nhiên nhận kẹo của hắn, còn tự nhiên lấy một viên đút cho hắn, cười híp mắt: “Ăn với ta.”
Rõ ràng là tự mình muốn ăn, cố tình làm bộ làm tịch miễn cưỡng ăn cùng nàng, rốt cuộc Thủy Lung cũng hiểu rõ hắn.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, khí chất kiêu ngạo thong dong. Người không biết chuyện nhìn vào bộ dạng của hắn, tuyệt đối sẽ cho là hắn cưng chiều Thủy Lung, cho nên mới ăn viên kẹo kia.
Trong hai tháng liên tiếp, Thủy Lung đều bận rộn việc xây dưng thành Nam Vân.
Mặc kệ là quy hoạch đường phố hay là bề ngoài lầu gác, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Trừ bỏ những thứ này… hòn đảo chung quanh thành Nam Vân cũng được Thủy Lung khai hoang . Vốn dĩ Hắc Thủy Bang ở đảo phía đông là do Du Ngôn ở ngoài sáng dẫn dắt, Lâu Thiến Trúc ở trong tối điều khiển.
Đám người Lý Hổ cũng chưa có nhậm chức binh sĩ bảo vệ thành ngay lập tức, mà được đưa vào trại huấn luyện để luyện tập ở trong một hòn đảo, không chỉ bọn họ mà một ít nam nữ và con nít trong thành Nam Vân cũng được đưa đến đó luyện tập.
Thời gian dần dần trôi qua, thấm thoát đã hai năm.
Trong hai năm này, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đi qua đi lại giữ thành Nam Vân và thành Kỳ Dương không quá bốn lần. Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, phần lớn thời gian bọn họ đều tiêu phí ở thành Nam Vân.
Nếu có người trở lại thành Nam Vân, nhất định sẽ bị những thay đổi ở đó làm khiếp sợ. Chỉ trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, từ một thành hoang, khối u ác tính của Tây Lăng biến thành một thành lớn đặc biệt giống bình thường.
Đúng vậy, thoạt nhìn khác đặc biệt giống bình thường.
Nó đặc biệt ở chỗ lầu gác và đường phố được bố trí rất độc đáo mới mẻ, cùng với một ít vật phẩm mua bán trong thành rất khác lạ và thú vị, nhưng cho dù những thứ này có khác lạ và thú vị đến đâu thì nhìn nhiều cũng trở thành bình thường, không cần quan tâm nhiều.
Ngày hôm nay sau hai năm, thành Nam Vân cũng chậm rãi mở cửa đối ngoại, nhưng người lui tới cũng không coi là nhiều, phần lớn đều là người làm ăn.
Thành tích này không thể so với những thành lớn phồn hoa khác, nhưng cũng đủ để người ta giật mình.
Dù sao thì trong mắt số đông người nhìn, thành hoang trong tay Thủy Lung chỉ uổng phí tiền bạc, mặc dù không có thành quả đáng kể và chuyển biến tốt, nhưng không có ai đoán được nó có ngày hôm nay.
Đương nhiên, cũng có người châm chọc: Nếu như Bạch Thủy Lung đem bạc đưa cho bọn họ, bọn họ cũng có thể khiến thành Nam Vân sống dậy từ cõi chết, đồng thời còn có thể làm tốt hơn Bạch Thủy Lung gấp mấy lần. (TN: bà con bán cho tui một tấn trứng thúi đi, tmd, cái lũ nhân vật phụ không tên @@)
Nhiều người còn dự đoán, thành Nam Vân chỉ có thể đạt được trình độ này thôi, có thể để cho người sinh tồn, nhưng vẫn nghèo khốn hơn những thành trấn nhỏ khác.
Người ngoài nói cái gì cũng chẳng ảnh hưởng đến Thủy Lung, càng không ảnh hưởng đến dân chúng trong thành Nam Vân.
Trong hai năm này, vốn dĩ người dân thành Nam Vân không ngừng sùng bái Thủy Lung, trái tim của họ đã sớm thuộc về Thủy Lung và thành Nam Vân một cách hoàn toàn.
Ngày hôm đó, tuyết bay đầy trời, tuyết rơi trên mặt đất và nóc nhà tựa như cánh hoa lê. Khắp nơi trên đường phố đều là tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Từ sắc mặt của người dân thành Nam Vân có thể nhìn ra được, năm nay bọn họ trải qua mùa đông thoải mái nhất, vui sướng nhất.
Những mùa đông xưa kia chính là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của bọn họ, bởi vì mùa đông đến đồng nghĩa với việc sẽ có người đói rét mà chết. Không ai có lòng dạ thanh thản mà ngắm cảnh tuyết rơi.
'Đát đát đát' tiếng vó ngựa dồn dập truyền vào tai mọi người.
Những người lớn nhìn thấy ngựa phi nước đại tới, đều lộ sắc mặt không vui.
“A!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai vang lên.
Thì ra là một đám con nít đang chơi đùa trên đường, thấy ngựa phi nhanh tới liền tản ra, chỉ có một đứa bé chạy chậm, té ngã trong tuyết, thấy móng ngựa sắp giẫm lên mình, đứa bé mở to mắt hét lớn, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh khủng, nhưng không có khóc.
Trong thành Nam Vân, chỉ cần không phải là đứa bé một hai tuổi, đều trải qua cuộc sống khốn khổ, tính cách kiên cường hơn những đứa trẻ cùng lứa.
Lúc người cửa ngựa thấy đứa bé, nhưng không kéo được dây cương, gã liền không tính kéo dây cương nữa, thầm nghĩ liền nhìn vận may của đứa nhỏ này đi.
Có lẽ nó có vận may tốt, móng ngựa không có đạp lên hắn.
Một bóng người cấp tóc xuất hiện, vung đao chém vào con ngựa, máu ngựa nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ mặt mày của đứa bé.
“Trong thành Nam Vân không được phép cưỡi ngựa, lúc ngươi vào thành Nam Vân không có thấy biểu thị à?” Một người đàn ông to lớn đứng trước người cưỡi ngựa lạnh lùng trách mắng.
Người đàn ông mặc võ phục màu lam đậm bó sát người, trên người mang hộ giáp, vỏ đao treo bên hông, đầu vai bên phải có một đồ đằng đồng dạng màu lam đậm khắc họa trên hộ giáp ngân bạch.
“Là thị vệ chấp pháp!” Người dân thành Nam Vân nhận ra thân phận của người này, rất nhiều thanh niên lộ ánh mắt cực kì hâm mộ.
Chấp pháp vệ do thành chủ đại nhân tự mình lựa chọn ra, lấy tư cách quản lí trật tự ở thành Nam Vân.
Đây là vệ quân gần với thành chủ nhất, thanh niên thành Nam Vân muốn gia nhập đội ngũ binh sĩ, nghe nói sau khi trở thành chấp pháp vệ, cơ hội trở thành vệ quân thân cận của thành chủ rất cao.
Đối với thanh niên trong thành Nam Vân mà nói, có thể trở thành chấp pháp vệ đã là chuyện vô cùng vinh quang rồi, vì có nhiều đặc quyền và đãi ngộ tốt, còn được người dân tôn kính.
“Ta đến thành Nam Vân để truyền ý chỉ của hoàng thượng, ngươi dám đối xử với ta như vậy??” Người đàn ông trên đất kêu gào.
Người đàn ông chấp pháp vệ lạnh lùng nói: “Nơi đây là thành Nam Vân, phải dựa theo quy củ của thành Nam Vân.”
“Ngươi ~”
Chấp pháp vệ không để ý tới gã ta, xoay người đi tới chỗ đứa bé mặt dính máu, ngã trên đất: “Còn không đứng dậy?”
“Chân tê rần rồi.” Đứa nhỏ đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Đồ vô dụng.” Người đàn ông chấp pháp vệ cười mắng, đưa tay đỡ đứa bé lên.
Đứa bé lắc đầu, cứng rắn nói: “Không cần, ta có thể tự đứng lên.”
Chấp pháp vệ gật đầu, liền thu tay về.
Lúc này, hai người một nam một nữ mặc quần áo chấp pháp vệ từ xa đi tới, cả hai nhìn tuấn mã năm trên đất không ngừng đổ máu, cộng với người đàn ông mặc trang phục Tây Lăng quốc, vẻ mặt tức giận, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông chấp pháp vệ đi lên rút thanh đao trên bụng ngựa ra, vẫy máu trên đao rơi xuống, sau đó bỏ vào vỏ đao, nói với hai người kia: “Các ngươi mang gã ta đến bộ chấp pháp đi.” Lúc nói chuyện, liền đi tới trước mặt người nọ, đưa tay soát người gã.
Người đàn ông Tây Lăng quốc càng hoảng sợ, thấy người kia rút thánh chỉ màu vàng trong ngực mình ra, sắc mặt càng khó coi: “Các ngươi đây là đang phạm tội! Các ngươi…A!”
Lời gã ta nói chưa dứt, đã bị nữ chấp pháp đánh ngất, đem người giao cho nam chấp pháp: “Ngươi xách đi.”
Nam chấp pháp cười bất đắc dĩ: “Dạ dạ dạ, ai bảo ngươi là phụ nữ.” Nói xong, hắn liền đem người đàn ông Tây Lăng xách đi.
Người trong thành Nam Vân đối với người của Tây Lăng quốc, nhất là những kẻ ngạo mạn, chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì.
Sau khi hai người gật đầu chào hỏi người đàn ông chấp pháp vệ cao to xong, liền lôi người đi.
Chấp pháp vệ thì cầm thánh chỉ chạy về phía phủ thành chủ.
Buổi trưa hai ngày sau, dân chúng thành Nam Vân thấy một chiếc xe ngựa chạy trên phố, cả đám đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.
Bọn họ đều biết, trong thành Nam Vân chỉ có thành chủ mới ngồi xe ngựa. Cái này là yêu cầu của Thủy Lung, cũng là yêu cầu của dân chúng.
Chỉ từ điểm này cũng đủ nhìn ra, bọn họ sùng bái và kính yêu Thủy Lung bao nhiêu.
Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực đang ngồi trong xe ngựa.
“Lần cuối từ đi đến thành Kỳ Dương, rồi từ đó về thành Nam Vân, đã hơn nửa năm rồi nhỉ.” Thủy Lung âm thầm tính toán.
Trưởng Tôn Vinh Cực thì chú ý đến cách dùng ngôn từ của Thủy Lung.
‘Đi’ thành Kỳ Dương, ‘trở về’ thành Nam Vân.
Đi và trở về đủ để hắn nghe hiểu, lòng trung thành của Thủy Lung đối với hai bên, bên nặng bên nhẹ.
Thủy Lung nghĩ rằng, lần cuối cùng bọn họ ở thành Nam Vân hơn nửa năm quả thật cũng không dài lắm. Hắn dùng nhiều thời gian ở lại đây, không ngờ ở lâu như vậy.
“Lễ mừng năm mới của năm nay, hai nước cùng đến Tây Lăng, nhất định phải trình diện sao?”
Giống như Bạch Thủy Lung nói, chỉ cần người có mắt liếc nhìn liền biến ba nghìn binh sĩ này đều là người già yếu. Nếu bị truyền ra ngoài, những binh sĩ như thế này mà là lòng tốt của hoàng thượng dành cho Bạch Thủy Lung, thế thì uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở đâu?
Ngụy Nhất Nhân không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
Gã nhận được chỉ thị của cấp trên, đem binh sĩ không được trọng dụng trong trại huấn luyện bán cho Thủy Lung. Nhưng gã có ý xấu, đem một nhóm người già yếu không biết có thể sống bao lâu đến. Vốn định mượn ý chỉ của hoàng thượng để tác quái, khiến Bạch Thủy Lung có khổ không dám nối, nuốt cục tức vào bụng, không dám phản kháng nhận lấy đám người này trở về, coi như bỏ tiền tiêu tai họa.
Không ngờ, Thủy Lung lại phản bác trực tiếp như vậy, mà còn là một kích trí mạng.
"Này, này, Võ vương phi, tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ ở đây nhất định có hiểu lầm.” Ngụy Nhất Nhân vội vã nhượng bộ.
Ánh mắt Thủy Lung nhìn gã rất rõ ràng, nàng nói được sẽ làm được. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, dựa vào thân phận của nàng và sự che chở của Võ vương, tự nhiên sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng, gã chỉ là một viên quan nhỏ bé, không có bối cảnh lớn, nhất định sẽ trở thành con chốt bỏ mạng.
"Hiểu lầm?" Thủy Lung không vì gã lùi bước mà bỏ qua: “Ta lại không cảm thấy như vậy.”
"Võ vương phi!" Hai mắt Ngụy Nhất Nhân đỏ bừng, gầm nhẹ: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Thủy Lung cười nhẹ: “Ngươi không phải người đầu tiên nói lời này, nhưng cũng không phải là người cuối cùng. Ngươi đã nói ta khinh người quá đáng, như vậy để ta lấn tới cho ngươi xem!”
Nàng nói xong, quay đầu về nhóm Lý Hổ: “Đánh! Chỉ cần chừa một hoi thở là được, có chuyện gì ta sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Nhóm người Lý Hổ rõ ràng rất quen thuộc với hành động này của nàng, hai mặt nhìn nhau, sau đó vọt tới Ngụy Nhất Nhân mà đánh.
Gần hai ngàn người, đương nhiên không có khả năng mỗi người đều đánh được Ngụy Nhất Nhân một cái, nhưng phần lớn đều không ai tranh giành đánh gã, mà ở bên cạnh ồn ào trợ uy.
Lúc Bạch Thiên Hoa chạy tới liền thấy cảnh tượng này, trong lòng vừa sợ lại vừa hưng phấn, nghĩ: Nếu như là lời của hắn, chắc chắn không ai dám làm như vậy.
Sau một thời gian uống xong chun trà, nhóm người Lý Hổ tản ra, lộ ra bóng dáng Ngụy Nhất Nhân.
Giờ này, bộ dạng của gã giống như Thủy Lung đã căn dặn, phỏng chừng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thủy Lung nhìn thoáng qua gã, đi tới bên cạnh Bạch Thiên Hoa: “Có nhiệm vụ giao cho ngươi, có muốn làm không?”
"Vạn Phu Trường ,mời nói!" Bạch Thiên Hoa làm tư thế chính quy của quân đội, vẻ mặt nghimr túc.
Thủy Lung cười, nhóm người Lý Hổ đứng bên cạnh cũng cười to.
Bầu không khí nặng nề, kịch liệt lúc đầu lập tức vì tiếng cười mà dễ chịu hơn.
Thủy Lung xoa xoa đầu Bạch Thiên Hoa, dưới ánh mắt buồn bực của Bạch Thiên Hoa, chỉ vào nhóm người già yếu: “Mang bọn họ đến chỗ ở của Ngụy Nhất Nhân, chờ mệnh lệnh xét nhà.”
“Hả?” Bạch Thiên Hoa ngẩn ra, nhìn Ngụy Nhất Nhân thở thều thào dưới đất, nghi hoặc: “Gã ta phạm tội lớn gì à?”
“Giả truyền thánh chỉ có tính là tội lớn không?” Thủy Lung híp mắt, chậm rãi bổ thêm một câu: “Cộng thêm tổn hại mặt mũi hoàng thượng, ảnh hưởng đến tình nghĩa hoàng thất.”
“Dạ.” Bạch Thiên Hoa gật đầu.
Nếu như gã ta giả truyền thánh chỉ làm tổn hại mặt mũi hoàng thượng, như vậy hoàng thượng sẽ vì mặt mũi của mình, nhất định phán tội cho gã.
Bên kia, dù cả người Ngụy Nhất Nhân đau đến không thể nhúc nhích, nhưng thính giác và trí nhớ không có bị mất, đương nhiên cũng nghe rõ lời Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa nói. Sắc mặt đau khổ, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Thủy Lung, nghiến răng gầm nhẹ: “Bạch Thủy Lung, ngươi nhất định chết không được tử tế!”
“Lời này ta cũng nghe nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn sống đến bây giờ, mà còn sống đến hai lần.” Thủy Lung nhún vai.
Thái độ như vậy khiến Ngụy Nhất Nhân tức đến hộc máu, xém chút nữa thở không ra hơi, đành nghẹn nín.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào những thứ này có thể kéo lão tử xuống nước à? Không có cửa đâu! Ta không có tội, ta không có giả truyền …”
Thủy Lung chậm rãi cắt đứt lời của gã: “Dạo này quốc khố Tây Lăng trống rỗng, mỗi người đều vì nước mà góp sức gánh một phần trách nhiệm, những năm gần đây, Ngụy đại ăn hưởng không ít béo bở nhỉ, ta nghĩ hoàng thượng không cự tuyệt việc Ngụy đại nhân đóng góp không cầu danh lợi đâu.”
Đột ngột, sắc mặt Ngụy Nhất Nhân trắng bệch.
Mỗi câu Thủy Lung nói đều đánh trúng tử huyệt của gã.
“Đi đi.” Thủy Lung dặn dò Bạch Thiên Hoa và nhóm người Lý Hổ: “Lý Hổ, trong số các ngươi ai có cha mẹ thì đi về nói một tiếng, ta cho các ngươi ba ngày để chuẩn bị. Ba ngày sau, tập hợp ở trạm dịch phía đông nam. Thiên Hoa, ngươi dẫn người đến phủ đệ của Ngụy Nhất Nhân.”
"Không ——!" Ngụy Nhất Nhân giãy dụa muốn đứng lên, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Võ vương phi, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân thực sự biết sai rồi! Ngài buông tha cho tiểu nhân đi! Van xin ngài!”
Thủy Lung tà nghễ nhìn gã, con ngươi không chút gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đã lựa chọn đối nghịch với ta, ngươi nên sớm có chuẩn bị để ta đối phó.”
Gương mặt Ngụy Nhất Nhân như tro tàn, biết vậy thà chẳng làm.
Ngày đó, đám người Lý Hổ có gần hai ngàn người tự đi về nhà, Bạch Thiên Hoa dẫn ba ngàn người già yếu đi phủ đệ Ngụy Nhất Nhân, chờ tin tức.
Lúc Trưởng Tôn Lạc Dần biết được chuyển này, ông ta đang ở ngự hoa viên vui vẻ với mĩ nhân, vừa nghe tới chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, lòng dạ thanh thản gì cũng mất sạch: “Ý ngươi nói, Bạch Thủy Lung không nhận ba ngàn binh sĩ trẫm ban cho, còn náo loạn một hồi?”
Minh Lễ Tầm thấy sắc mặt ông ta không tốt, mặt nổi cơn thịnh nộ, lập tức ôn hòa giải thích: “Cũng không đúng hoàn toàn. Nghe người trở về hồi báo, Ngụy Nhất Nhân bóp méo thánh chỉ của hoàng thượng. Đưa ba ngàn người già yếu cho Võ vương phi, ba ngàn người này được Bạch tiểu công tử dẫn đi dạo quanh thành Kỳ Dương một vòng, dân chúng đều thấy rõ, quả thật là một đám người bệnh tật và tàn phế, sợ là sống cũng không được bao lâu.”
Trưởng Tôn Lạc Dần hiểu rõ ý trong lời của Minh Lễ Tầm, lửa giận trên mặt giảm bớt, lại sinh ra chút xấu hổ.
“Ngụy Nhất Nhân chết tiệt này!” Mặc dù, Trưởng Tôn Lạc Dần không định cho Thủy Lung binh sĩ, nhưng cũng không đến mức đưa đám người bệnh tàn này cho nàng.
Nếu để dân chúng biết chính ông ta cấp cho Thủy Lung đám người kia để bảo vệ thành trì, e rằng mặt mũi của ông ta chẳng còn gì. Cái gì dối trá, bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ hiểm độc… đều rơi xuống đầu ông ta.
Minh Lễ Tầm nói tiếp: “Võ vương phi vừa nhìn những binh sĩ kia liền biết Ngụy Nhất Nhân giả truyền thánh chỉ, xử phạt gã ta tại chỗ. Không chỉ như thế, nghe người khác nói, trong lúc Ngụy Nhất Nhân làm quan, có nhận không ít của hối lộ, còn ăn xén quân lương, gia tài rất hùng hậu.”
Lúc Trưởng Tôn Lạc Dần nghe những lời phía sau, đôi mắt sáng rực, quyết định thật nhanh: “Tham quan ô lại bực này làm sao có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được? Truyền ý chỉ của trẫm, cắt chức của Ngụy Nhất Nhân, khám xét nhà của gã ta, đem tài sản sung công.”
“Dạ.” Minh Lễ Tầm đáp, liền đi truyền ý chỉ.
Khi ông đi từ từ ra ngoài, lúc sắp ra khỏi ngự hoa viên, ngoái đầu nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần vui vui vẻ vẻ trong đình tạ, trên mặt ông hiện lên nỗi thất vọng rồi biến mất, không bị bất kì ai phát hiện.
Phủ đệ Ngụy Nhất Nhân bị khám xét, làm cho không ít người quan tâm.
Nơi đây là thành Kỳ Dương, hoàng thành dưới chân thiên tử, thỉnh thoảng cũng có người thăng quan, kẻ mất chức. Dân chúng đã sớm nhìn quen rồi.
Nhưng hôm nay khác chính là, Ngụy Nhất Nhân bị xét nhà rất sạch sẽ, ngay cả bàn ghế cũng bị khiêng đi.
Những món đồ lặt vặt là do ai đem đi? Đương nhiên là ba ngàn người già yếu rồi, bọn họ không dám đem tiền tài của Ngụy Nhất Nhân rinh đi, nhưng bàn ghế thì có thể dời. Đám người Lý Hổ và ba ngàn người già yếu trong trại huấn luyện, đều bị Ngụy Nhất Nhân bắt nạt không ít. Bọn họ đều căm ghét Ngụy Nhất Nhân từ tận đáy lòng. Cho dù món đồ đó không co tác dụng gì, bọn họ cũng không muốn để lại cho gia đình họ Ngụy, lấy hết đồ trong nhà gã ta xong trong lòng bọn ho cảm thấy rất sảng khoái.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, mấy ngày bình lặng liên tiếp khiến Thủy Lung cảm thấy rất kì quái. Vì sao Minh Liên Tự xảy ra chuyện lớn như vậy mà phía thái hậu vẫn không có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ bà ta định yên lặng theo dõi biến động? Hay là có ý định chuyển sang thế bị động làm chính? Muốn nàng chủ động xuất kích?
Tiểu lâu phía tây được đặt tên là Trúc Lan Uyển, người phụ nữ tự nhận mình mới là Hoàng Thanh Tuyết cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, nghe nói mỗi ngày bà ấy đều phơi nắng ở trong sân. Hứng thú duy nhất là hỏi đám nha hoàn những chuyện có liên quan đến Trưởng Tôn Vinh Cực, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Thủy Lung.
Theo nguyên lời của nhóm tỳ nữ, đối với Thủy Lung, người phụ nữ này dường như đã bị thái hậu thấm nhuần triệt để. Hơn nữa, tất cả đều nói xấu Thủy Lung.
Sau khi Thủy Lung biết được cũng không có phản ứng gì, đại khái nàng cũng đoán được nguyên nhân.
Nếu người phụ nữ này là Hoàng Thanh Tuyết thật, như vậy thái hậu chính là Hoàng Thanh Vũ. Hoàng Thanh Vũ thay mận đổi đào, cực kì hận Hoàng Thanh Tuyết, thỉnh thoảng sẽ đi dày vò Hoàng Thanh Tuyết, có lẽ Trưởng Tôn Vinh Cực cũng là thủ đoạn để thái hậu hành hạ người phụ nữ này một thời gian. Vừa nghĩ tới chuyện con trai mình bị tỷ tỷ mình khống chế, còn cưới người vợ ‘kiêu ngạo phách lối’, ‘tính cách cổ quái’, ‘thích giết chóc lại hiếu chiến’, ‘lấy giết hại làm niềm vui. (Những lời này đều nghe từ miệng nô tỳ hầu hạ người phụ nữ kia nói.) Có thể tượng tượng được, lúc trước bà ấy bị nhốt dưới lòng đất đau khổ bao nhiêu. [TN: MNN! Chị Lung nhà ta cứu lên mà còn nghĩ như vậy, nếu thích giết chóc tàn nhẫn như bà nghĩ thì chị ấy còn gì cứu bà ra cho vướn tay, vướn chân ^&^&&(T^$%E%# Chút lòng trắc ẩn khi anh Cực không nhận bà ta đều biến mất sạch sẽ.)
Mặc dù Thủy Lung biết hết mọi chuyện, nhưng nàng không có đi giải thích cho người đàn bà kia hiểu. (Ngữ: Ghét rồi, người đàn bà kia!!!!)
Quan điểm của một người đối với một người khác, không phải dựa vào lời nói là có thể làm sáng tỏ. Nàng chỉ quan tâm chính mình nhìn như thế nào, cảm thấy thế nào. Quan trọng nhất là, gần đây Thủy Lung bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng – nàng dâu với bà ta.
Hôm nay, Thủy Lung đến trạm dịch phía đông nam, nhóm người Lý Hổ đã đứng chờ ở đó.
Chiếc xe ngựa từ xa dần dần đến gần, bề ngoài xe ngựa cũng không xa hoa gì, vừa xem liền biết nó rắn chắc và thích hợp để dùng, khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện từng chỗ trên xe ngựa đều được điêu khắc rất tinh tế, làm từ vật liệu hiếm có.
Thân ảnh Thủy Lung từ trên xe ngựa bước xuống, nhóm Lý Hổ liền phát hiện.
Tuyết sắc mĩ nhân thơm mát đứng bên cạnh xe ngựa.
Trong nháy mắt, trạm dịch phía đông nam liền yên tĩnh.
Nhóm Lý Hổ một hồi lâu mới hoàn hồn, vẫn là Lý Hổ phản ứng trước tiên, mặt đỏ bừng tới mang tai sờ sờ mũi, đối với Thủy Lung rống to: “Vạn Phu Trường…À! Không, phải gọi là thành chủ đại nhân! Hắc hắc hắc, ta nói thành chủ đại nhân, ngươi thay đổi lớn như vậy… thật là khiến các huynh đệ bọn ta chẳng biết làm sao.”
Trần Hạo Nhiên cũng liền lên tiếng: “Thành chủ đại nhân biến thành mĩ nhân, ngay cả tính cách cũng mềm mại đi không ít. Không ngờ ngươi không cưỡi ngựa nữa, biết ngồi xe ngựa à?”
Những lời trêu ghẹo và cười đùa như thế này có rất nhiều trong kí ức của ‘Bạch Thủy Lung’, đủ biết ‘Bạch Thủy Lung’ ở chung với đám thuộc hạ này tương đối tùy ý. Cái này thật ra rất giống với Thủy Lung ở kiếp trước.
Không thể không nói, mọi chuyện dường như có nhân quả duyên phận.
Nàng và ‘Bạch Thủy Lung’ không những có tên giống nhau, các mặt khác cũng có nhiều thứ giống nhau. Trái lại, phương diện khác nhau cũng không ít.
"Đúng đó, đúng đó! Thành chủ đại nhân, ngươi muốn là tiểu thư khuê các à?”
“Ha ha ha, vậy chúng ta không phải thành hộ vệ hộ hoa rồi sao?”
Cả đám người ngươi một câu, ta một câu, càng nói càng tùy ý, bầu không khí càng ngày càng buông lỏng.
Thủy Lung vẫn không nói gì, tay đã bị một bàn tay khác nắm, nàng không quay đầu cũng biết người nào đó trong xe ngựa đã mất kiên nhẫn rồi.
“Ặc!” Nhóm người Lý Hổ càng nói càng hưng phấn, bỗng giống như con vịt bị bóp cổ, không ai dám phát ra âm thanh, trợn mắt nhìn phía sau Thủy Lung.
Phản ứng của bọn họ khiến Trưởng Tôn Vinh Cực từ trong thùng xe đi ra có chút thỏa mãn. Tay dùng sức kéo Thủy Lung vào trong xe, mình cũng đi vào, chỉ để lại một câu nói: “Đây là kỷ luật quân đội hả?”
Thanh âm lười biếng nhẹ nhàng không nghe ra mùi vị gì, nhưng lại khiến đám người Lý Hổ đỏ mặt tới mang tai, buồn bực ngậm miệng bày ra tư thế quân nhân.
“Giá.” Phong Giản vung roi ngựa, đánh xe đi.
Nhóm người Lý Hổ vội vã, chỉnh tề chạy theo sau.
Đoạn đường này đi chừng nửa canh giờ, đám người Lý Hổ đằng sau đã khôi phục lại tinh thần.
Lý Hổ nói nhỏ với Triệu Hạo Nhiên: “Rõ ràng Võ vương gia không có làm gì hết, vì sao ta cảm thấy rất đáng sợ.”
“Cũng không phải một mình ngươi.” Triệu Hạo Nhiên tràn đầy lĩnh hội gật đầu.
Đỗ Ngưu yên lặng nói: “Cũng không phải chỉ có hai người các ngươi.”
Tiền Tất cười khanh khách: “Hắc! Ta xác định, tuyệt đối không phải ba người các ngươi.”
Nhóm binh sĩ ở chung quanh đều gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều có chung một nhận thức: Khí thế của Võ vương gia thật sự là quá kinh người rồi!
Trong xe, Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực ngồi chung một chỗ, đương nhiên không ai biết suy nghĩ trong bụng của nhóm binh sĩ.
Thủy Lung miễn cưỡng nói: “Ta nói, ta có thể đi một mình mà.”
“Để một mình nàng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à?” Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên nói, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
Thủy Lung bĩu môi: “Bàn về bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều.”
“Suy nghĩ miên man không phải là thói quen tốt.”
“Nhớ ngươi cũng không được sao?”
“Được!” Trả lời cấp tốc không gì sánh bằng.
Thủy Lung cười phì, mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhịn được đưa tay véo mặt hắn một cái.
Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không ngờ Thủy Lung sẽ làm như vậy, thịt trên mặt vừa bị nàng bóp lại nặn, khuôn mặt lạnh lùng vì thế mà biến dạng.
Hắn sửng sốt một giây, sau đó ánh mắt ngưng tụ, cả người tỏa ra khí thế bức người, làm người ta khiếp sợ.
Thủy Lung không sợ hãi, như cười như không liếc nhìn đôi tai đỏ ửng giấu sau mái tóc đen, bình tĩnh buông tay ra, đem tay vươn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như dỗ dành đứa trẻ hoặc là cố ý trêu chọc, nghiêm túc nói: “Cái tay này đúng là không ngoan, không biết sợ chết mà sờ râu cọp. Ừm, cho ngươi, ngươi xem nên phạt như thế nào?”
Vẻ mặt uy nghiêm của Trưởng Tôn Vinh Cực suýt chút nữa bị phá vỡ, khóe miệng giật giật, không biết là muốn cười hay tức giận.
“A Lung nghĩ rằng như vậy là có thể bù đắp lỗi lầm đã gây ra sao?”
Thủy Lung vô cùng kinh ngạc: “Bản thân ta là vô tội nha.”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị bộ dạng bất chấp lí lẽ của nàng chọc vừa buồn cười vừa tức giận, nhìn mặt nàng lại nhìn tay nàng, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi cười nhạt: “Đúng rồi. Cái tay này sai, nên phạt cái tay này.”
Thủy Lung phát hiện nét mặt của hắn biến hóa, liền biết mọi chuyện có thay đổi, dứt khoát rút tay về, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi khoan hồng độ lượng tha cho nó đi.”
Trường Tôn Vinh Cực nhịn không được cười khẽ, phá hủy bầu không khí nguy hiểm do hắn tạo ra.
“Cho dù người có tính tình tốt cũng bị nàng bào mòn.” Hắn nói chuyện rất đương nhiên.
Thủy Lung khinh bỉ. Lời này nghe như tính tình hắn tốt lắm í, trên thực tế cái tính nết coi là tốt của hắn, vậy thì trên đời này không có người xấu tính rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng bắt lấy cái tay phạm lỗi của nàng, tay kia đem nàng ôm vào ngực mình, hoàn toàn giam cầm không cho Thủy Lung cơ hội chạy trốn.
Thủy Lung giật mình trong lòng, biết mình bị lật thuyền trong mương rồi.
Nàng ôn tồn nói: “Cái tay làm sai.”
“Ừ, ta chỉ phạt cái tay.” Trường Tôn Vinh Cực nói.
Cái rắm! Chỉ phạt cái tay, ngươi ôm cả người ta làm gì?
Thủy Lung chưa kịp phản bác, ngực đã bị tập kích.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng, cứ như thế khống chế tay nàng, đè ép vuốt vẻ cặp ngực no đủ của nàng.
Ngón tay của hắn rất linh hoạt, khống chế tay nàng dễ dàng giống như bàn tay của mình, hoặc bóp hoặc nhào nặn, thậm chí còn có thể cởi áo như ăn cơm bữa.
Thủy Lung chưa bao giờ có loại thể nghiệm này, tay của mình đụng chạm thân thể của mình, có ảo giác giống như mình đang tự an ủi chính mình, hơn nữa người đàn ông ngồi bên cạnh còn dùng ánh mắt thâm thúy, nóng rực nhìn chằm chằm mình, khiến bản thân càng sinh ra cảm giác xấu hổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như rất ngắn lại giống như dài dằng dặc, cho đến khi không khí trong xe ngựa nóng rực lên.
Không ai biết là người nào chủ động hôn môi, ấm thanh nước bọt giao nhau rất rõ ràng.
“Đủ rồi.” Thủy Lung đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực ra.
Nàng không muốn ở trong thùng xe làm với Trưởng Tôn Vinh Cực đâu.
Không chỉ vì bên ngoài đều là người của mình, quan trọng nhất chính là nàng không muốn đi lại bất tiện.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên tia bất mãn, sự bất mãn không nhằm vào Thủy Lung, mà là nhằm vào người bên ngoài.
Hắn cũng đoán được nguyên nhân Thủy Lung không muốn.
Nếu như không có người ở bên ngoài thì tốt biết mấy.
Trong đầu hắn liền toát lên một ý nghĩ kinh khủng, đương nhiên hắn không có thực hiện.
Lần này từ thành Kỳ Dương về thành Nam Vân vỏn vẹn một tháng trời. Dùng nhiều thời gian như vậy là vì thăm dò người của đội ngũ này, hiểu rõ và giải quyết khả năng gian tế trà trộn.
Từ một khắc đội ngũ gần hai ngàn người tiến vào thành Nam Vân, Thủy Lung cảm thấy thành Nam Vân có biến hóa.
Ban đầu vừa vào thành Nam Vân, trên đường gặp vài tốp trộm cướp. Lúc này cũng không ngoại lệ, nhưng kẻ cướp trên đường đi đều là người của nàng gây rối, mục đích là muốn mê hoặc một ít tên thám tử. Trải qua nhiều lần bị cướp chặn đường, cuối cùng cũng đến cửa thành Nam Vân. Hai thủ vệ gác cổng chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng không cũ nát, đứng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy khí thế hung hãn, trầm ổn.
Binh lính giữ cửa thành lúc đầu, lười nhác lại tham tài, bây giờ nhìn thấy tuyệt đối không giống ngày trước.
Lúc này, người gác cửa thành cũng thấy nhóm người Thủy Lung đi tới.
Khi thấy đội ngũ gần hai ngàn người đến gần, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn cố kỵ.
Hai người ngăn chặn đội ngũ lại, một người nói: “Gần đây thành Nam Vân không tiếp khách lạ.”
Phong Giản đem lệnh bài Thủy Lung đưa cho hắn ra, hướng về binh lính giữ cửa: “Bọn họ là người của thành chủ đưa về làm binh sĩ bảo vệ thành.”
Binh lính giữ cửa nhìn thấy lệnh bài, vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc lập tức hưng phấn lên, người vừa mới hỏi vội vã quỳ xuống, la lớn: “Cung nghênh thành chủ trở về!!”
Những người khác nghe vậy cũng vội vàng quỳ xuống la lớn.
Thanh âm to lớn của bọn họ truyền vào trong thành, dân chúng ở cách cửa thành không xa cũng nghe được, mỗi người đều buông hết mọi chuyện đang làm xuống, chạy về phía cửa thành. Khi thấy đội ngũ Phong Giản đi vào, bọn họ tự giác nhường đường, vẻ mặt hưng phấn nhìn xe ngựa và đám người Lý Hổ.
“Thành chủ đại nhân! Là thành chủ đại nhân trở về!!”
"Oa! Thật là nhiều người, cộng thêm toàn bộ thanh niên, đàn ông trong thành, có bọn họ ở đây, thành Nam Vân liền an toàn.”
“Thành chủ đại nhân nói đều là sự thật, sau này thành Nam Vân nhất định sẽ tốt hơn!”
"Thành chủ đại nhân —— "
Dân chung tụ tập lại càng lúc càng nhiều, tiếng kêu tạp nham càng lúc càng lớn.
Vẻ mặt đám người Lý Hổ hết sức kinh ngạc nhìn tình huống này.
Triệu Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ Vạn…ặc, danh tiếng thành chủ đại nhân cao như vậy, có rất nhiều người dân kính yêu người!”
Tiền Tất nói: "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ngày trước, ta nghe nói thành Nam Vân chịu nhiều thiên tai nhân họa, ngay cả tên ăn mày cũng không muốn sống ở chỗ này. Nhưng, các ngươi hãy nhìn đi, tuy rằng bọn họ mặc quần áo mộc mạc, nhưng không có cảm giác túng quẫn. Hơn nữa, đường phố sạch sẽ, bốn phía xây dựng nhiều lầu gác, thoạt nhìn không có một chút lụi bại, trái lại có vẻ phồn thịnh, vui mừng.”
Đỗ Ngưu cười nói: “Cái này còn cần phải đoán à? Mọi thứ ở đây nhất định là do thành chủ đại nhân tạo nên, bằng không làm sao có nhiều người kính yêu thành chủ chứ.”
Lý Hổ gật đầu tán thành, cười nói: “Nói vậy thì chúng ta lựa chọn đi theo Vạn Phu Trường là đúng rồi. Không phải Vạn Phu Trường đã nói, chỉ cần chúng ta trung thành, ngài ấy sẽ đảm bảo cho chúng ta một cuộc sống tốt hơn trước đây.”
Trong ánh mắt theo dõi của mọi người chung quanh, Phong Giản lái xe ngựa chạy tới phủ thành chủ.
Bên ngoài phủ thành chủ, Hồng Yến và Lục Quyển đã đứng chờ ở đó từ sớm, sau khi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực bước ra khỏi xe ngựa, lập tức hành lễ.
“Đến thư phòng.” Chân Thủy Lung vừa rơi xuống đất, nàng liền nói với Hồng Yến và Lục Quyển.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của Thủy Lung, mím môi buồn bực.
Phong Giản nhìn tình cảnh này chỉ biết câm nín, phỏng đoán cảm xúc hiện tại của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, thật ra ngài cũng có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý.”
Chủ tử, sản nghiệp và thế lực của ngài chỉ hơn chứ không kém so với Bạch Thủy Lung nha. Ngài mượn cớ tẩu hỏa nhập ma nghỉ ngơi lâu như vậy, thân là chủ tử của một đống người, bỏ bê công việc như vậy là không đúng á!
Sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực nhoáng lên: “Ừ?”
Ý tứ này rất rõ ràng --- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ? Có bản lĩnh thì ngươi lặp lại lần nữa đi!
Phong Giản nào dám, nhắc nhở một lần đã là cả gan làm loạn rồi, nhắc thêm lần nữa chính là chê mạng mình quá dài. Từ trong một chữ nho nhỏ, hắn lại cảm nhận rõ ràng lực uy hiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới.
Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía bóng lưng Thủy Lung, Phong Giản câm nín nhìn trời xanh. Tình yêu đúng là thứ hại người, chủ tử anh minh thần võ nhà hắn càng ngày càng có xu hướng thê nô!
Trong thư phòng, Thủy Lung và Hồng Yến, Lục Quyển trò chuyện hăng say.
Đương nhiên, chuyện bọn họ nói không phải là tâm sự con gái, mà là chuyện mấy ngày Thủy Lung rời khỏi thành chất đống chờ xử lí.
Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực đến, liền nhìn thấy tình huống này, làm hắn không biết chốn nào để mình chen chân. Hắn lại càng không thể nhỏ nhen tranh sự chú ý của Thủy Lung với hai cô gái kia. Nhưng hắn cảm thấy sự chú ý của Thủy Lung chỉ có thể thuộc về hắn, lúc hắn có mặt ở đây, nàng không thể đem lực chú ý chia ra cho những người khác.
Phong Giản nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của chủ tử nhà mình, chỉ biết có chuyện không hay rồi.
Hắn đang suy nghĩ có nên nhắc nhở kẻ đang làm việc say mê kia hay không, để nàng chú ý đến chủ tử nhà mình, miễn cho người nào đó bùng nổ, gây nên tai nạn khủng khiếp, thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã cử động.
Trái tim Phong Giản liền run rẩy, rốt cuộc hắn nên nhanh chóng rời khỏi đây lánh nạn, hay là đứng ở tại chỗ đế ứng phó khi cần thiết? Trong tiềm thức của hắn, hắn cảm thấy chỉ cần chỗ nào có Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực có bùng nổ cũng sẽ được dập lửa.
“Đùng~~~”
Một chưởng vỗ lên bàn làm việc.
Tiếng động này hấp dẫn lực chú ý của ba người Thủy Lung.
Thủy Lung đang suy nghĩ đến vấn đề then chốt thì bị âm thanh này cắt đứt , nàng khẽ chau mày. Lúc thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, liền bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn hắn.
Sắc mặt của Hồng Yến và Lục Quyển cứng lại. Nhất là khi cảm nhận được khóe mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mình, trái tim không khỏi nhấc lên cao.
“Nơi này…” Trưởng Tôn Vinh Cực không có nhìn tới hai người Hồng Yến, ngược lại cầm lấy giấy Tuyên Thành trước mặt Thủy Lung, sau khi đọc xong nội dung trên giấy, bình tĩnh nói ra ý kiến của mình và hướng giải quyết.
Thái độ của hắn tự nhiên giống như việc hắn tới đây chỉ vì muốn nói những việc này với Thủy Lung.
Thủy Lung nghe hắn nói, hai mắt sáng lên, khóe môi khẽ nhếch lên tươi cười, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi cũng biết cái này?”
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy tầm mắt của Thủy Lung tập trung lên người hắn, hơi thở nguy hiểm khắp người cũng giảm đi, thản nhiên nói: “Tám phần mười sản nghiệp ở thành Nam Vân, ta đều có chen chân vào mà.” Lúc nói đến đây, hắn liếc nhìn Thủy Lung một cái, ánh mắt kia lộ ra một luồng không vừa lòng.
Ngoài ra, hai phần khác hắn không có chen chân vào là sản nghiệp thuộc về Đổng Bật.
Cũng như hắn độc hưởng ba phần sản nghiệp, Đổng Bật không thể nào chen vào. Thủ đoạn của Đổng Bật cao như vậy, không cho người khác có cơ hội nhảy vào.
Bọn họ, một người chiếm ba phần, một người chiếm hai phần. Mặt khác, năm phần còn lại chia ra cho các đại phu thương ở bốn phương sở hữu. Nhưng, mặc kệ Trưởng Tôn Vinh Cực hay Đổng Bật đều có sảm một chân vào năm phần sản nghiệp đó.
Trưởng Tôn Vinh Cực biết rõ, nếu không phải sáng sớm hôm đó Thủy Lung đi tìm Đổng Bật bàn bạc sớm, tên Đổng Bật kia chẳng có cơ hội hưởng hai phần sản nghiệp kia.
Thủy Lung thấy rõ ánh mắt không vui mừng của hắn, không chút xấu hổ, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết mục đích của ta.”
Đổng Bật là đại thương nhân (*người làm ăn lớn), không thể khinh thường năng lực của hắn, cho hắn một chút cơm mới cho lợi cho mình.
Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng hừ lạnh, cuối cùng ngầm chấp nhận lời Thủy Lung nói, ra lệnh với Hồng Yến: “Đem thêm cái ghế lại đây.”
Hồng Yến căn bản không có chống đối, gần như là làm theo bản năng chạy đi xách ghế về cho Trưởng Tôn Vinh Cực, chờ làm xong mới hoàn hồn , mặt đỏ bừng tới mang tai, không biết là thẹn thùng hay là tức giận.
Trưởng Tôn Vinh Cực đem ghế đặt bên cạnh Thủy Lung, ngồi song song với nàng. Kế đó, cầm lấy sổ con chất đống trước mắt nàng, đọc xong liền bàn bạc với Thủy Lung.
Lời nói của hắn ngắn gọn mà đánh trúng vào điểm quan trọng, nghe như hắn hiểu rõ chuyện xảy ra ở đây hơn hai người sống ở đây lâu dài - Lục Quyển và Hồng Yến, đồng thời cũng đưa ra phương án giải quyết mau hơn.
Thủy Lung cũng không kém hắn, lời nói của hai người ăn ý đến mười phần, vấn đề rất phức tạp được hai người bàn bạc liền có phương pháp giải quyết đơn giản.
Hồng Yến và Lục Quyển đứng một bên nghe thôi cũng cảm thấy xấu hổ quá chừng, các nàng ấy có cảm giác không thể nào chen vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Im lặng một hồi, Thủy Lung cầm bút viết lên giấy Tuyên Thành.
Trường Tôn Vinh Cực ung dung bình thản nâng mắt lên, liếc Hồng Yến và Lục Quyển.
Cái ánh mắt này… Lục Quyển, Hồng Yến cùng Phong Giản đứng cách đó không xa đều nhìn ra được, rõ ràng là….Đắc ý!!!!!
Tựa như chính thất phu nhân hướng về phía tiểu tam, tiểu tứ thị uy, dùng ánh mắt giết chết các ngươi, để cho các ngươi biết ai mới là chính thất, đừng có mơ mộng hão huyền tranh đoạt tình cảm với ta. (TN: Chính thất = vợ lớn ~ :]])
Hồng Yến, Lục Quyển, Phong Giản: ". . ."
Trong lòng Phong Giản rỉ máu. Chủ tử, hình tượng của ngài vỡ vụn rơi đầy đất. Vốn dĩ hình tượng cao tít trên trời, không thể xâm phạm, như một vị thần của chủ tử đã chạy đi nơi nào?????
Trái tim Phong Giản vẫn nhỏ máu như cũ. Chủ tử vẫn thông minh như trước kia, biết dùng trí tuệ để hấp dẫn lực chú ý của Bạch Thủy Lung. Thế nhưng, nhưng mà… một đống công việc của bản thân thì lười xử lí, vậy mà vì được thê tử quan tâm và vui vẻ, ngài liền chịu khó. Còn là cam tâm tình nguyện chủ động chịu khó nữa chứ. Điều này khiến cho đám thuộc hạ thay ngài xử lí công việc chịu sao thấu?????
Bầu không khí trong thư phòng, bởi vì tâm tư xoắn xuýt của mọi người mà hết sức quỷ dị.
Lúc Thủy Lung ngẩng đầu lên, liền phát hiện vẻ mặt vặn vẹo của đám người Hồng Yến và Lục Quyển.
Nàng thản nhiên nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng cảm thấy bọn người kia có dáng vẻ như vậy đều có dính dán tới Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh lấy hộp kẹo ra, đem kẹo đưa cho Thủy Lung: “Nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Thì ra chỉ trong chốc lát, có Trưởng Tôn Vinh Cực giúp đỡ, đống công việc chất chồng trên bàn đã xử lí gần xong.
Vì biểu hiện lần này của Trưởng Tôn Vinh Cực rất tốt, Thủy Lung tự nhiên nhận kẹo của hắn, còn tự nhiên lấy một viên đút cho hắn, cười híp mắt: “Ăn với ta.”
Rõ ràng là tự mình muốn ăn, cố tình làm bộ làm tịch miễn cưỡng ăn cùng nàng, rốt cuộc Thủy Lung cũng hiểu rõ hắn.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, khí chất kiêu ngạo thong dong. Người không biết chuyện nhìn vào bộ dạng của hắn, tuyệt đối sẽ cho là hắn cưng chiều Thủy Lung, cho nên mới ăn viên kẹo kia.
Trong hai tháng liên tiếp, Thủy Lung đều bận rộn việc xây dưng thành Nam Vân.
Mặc kệ là quy hoạch đường phố hay là bề ngoài lầu gác, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Trừ bỏ những thứ này… hòn đảo chung quanh thành Nam Vân cũng được Thủy Lung khai hoang . Vốn dĩ Hắc Thủy Bang ở đảo phía đông là do Du Ngôn ở ngoài sáng dẫn dắt, Lâu Thiến Trúc ở trong tối điều khiển.
Đám người Lý Hổ cũng chưa có nhậm chức binh sĩ bảo vệ thành ngay lập tức, mà được đưa vào trại huấn luyện để luyện tập ở trong một hòn đảo, không chỉ bọn họ mà một ít nam nữ và con nít trong thành Nam Vân cũng được đưa đến đó luyện tập.
Thời gian dần dần trôi qua, thấm thoát đã hai năm.
Trong hai năm này, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đi qua đi lại giữ thành Nam Vân và thành Kỳ Dương không quá bốn lần. Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, phần lớn thời gian bọn họ đều tiêu phí ở thành Nam Vân.
Nếu có người trở lại thành Nam Vân, nhất định sẽ bị những thay đổi ở đó làm khiếp sợ. Chỉ trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, từ một thành hoang, khối u ác tính của Tây Lăng biến thành một thành lớn đặc biệt giống bình thường.
Đúng vậy, thoạt nhìn khác đặc biệt giống bình thường.
Nó đặc biệt ở chỗ lầu gác và đường phố được bố trí rất độc đáo mới mẻ, cùng với một ít vật phẩm mua bán trong thành rất khác lạ và thú vị, nhưng cho dù những thứ này có khác lạ và thú vị đến đâu thì nhìn nhiều cũng trở thành bình thường, không cần quan tâm nhiều.
Ngày hôm nay sau hai năm, thành Nam Vân cũng chậm rãi mở cửa đối ngoại, nhưng người lui tới cũng không coi là nhiều, phần lớn đều là người làm ăn.
Thành tích này không thể so với những thành lớn phồn hoa khác, nhưng cũng đủ để người ta giật mình.
Dù sao thì trong mắt số đông người nhìn, thành hoang trong tay Thủy Lung chỉ uổng phí tiền bạc, mặc dù không có thành quả đáng kể và chuyển biến tốt, nhưng không có ai đoán được nó có ngày hôm nay.
Đương nhiên, cũng có người châm chọc: Nếu như Bạch Thủy Lung đem bạc đưa cho bọn họ, bọn họ cũng có thể khiến thành Nam Vân sống dậy từ cõi chết, đồng thời còn có thể làm tốt hơn Bạch Thủy Lung gấp mấy lần. (TN: bà con bán cho tui một tấn trứng thúi đi, tmd, cái lũ nhân vật phụ không tên @@)
Nhiều người còn dự đoán, thành Nam Vân chỉ có thể đạt được trình độ này thôi, có thể để cho người sinh tồn, nhưng vẫn nghèo khốn hơn những thành trấn nhỏ khác.
Người ngoài nói cái gì cũng chẳng ảnh hưởng đến Thủy Lung, càng không ảnh hưởng đến dân chúng trong thành Nam Vân.
Trong hai năm này, vốn dĩ người dân thành Nam Vân không ngừng sùng bái Thủy Lung, trái tim của họ đã sớm thuộc về Thủy Lung và thành Nam Vân một cách hoàn toàn.
Ngày hôm đó, tuyết bay đầy trời, tuyết rơi trên mặt đất và nóc nhà tựa như cánh hoa lê. Khắp nơi trên đường phố đều là tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Từ sắc mặt của người dân thành Nam Vân có thể nhìn ra được, năm nay bọn họ trải qua mùa đông thoải mái nhất, vui sướng nhất.
Những mùa đông xưa kia chính là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của bọn họ, bởi vì mùa đông đến đồng nghĩa với việc sẽ có người đói rét mà chết. Không ai có lòng dạ thanh thản mà ngắm cảnh tuyết rơi.
'Đát đát đát' tiếng vó ngựa dồn dập truyền vào tai mọi người.
Những người lớn nhìn thấy ngựa phi nước đại tới, đều lộ sắc mặt không vui.
“A!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai vang lên.
Thì ra là một đám con nít đang chơi đùa trên đường, thấy ngựa phi nhanh tới liền tản ra, chỉ có một đứa bé chạy chậm, té ngã trong tuyết, thấy móng ngựa sắp giẫm lên mình, đứa bé mở to mắt hét lớn, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh khủng, nhưng không có khóc.
Trong thành Nam Vân, chỉ cần không phải là đứa bé một hai tuổi, đều trải qua cuộc sống khốn khổ, tính cách kiên cường hơn những đứa trẻ cùng lứa.
Lúc người cửa ngựa thấy đứa bé, nhưng không kéo được dây cương, gã liền không tính kéo dây cương nữa, thầm nghĩ liền nhìn vận may của đứa nhỏ này đi.
Có lẽ nó có vận may tốt, móng ngựa không có đạp lên hắn.
Một bóng người cấp tóc xuất hiện, vung đao chém vào con ngựa, máu ngựa nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ mặt mày của đứa bé.
“Trong thành Nam Vân không được phép cưỡi ngựa, lúc ngươi vào thành Nam Vân không có thấy biểu thị à?” Một người đàn ông to lớn đứng trước người cưỡi ngựa lạnh lùng trách mắng.
Người đàn ông mặc võ phục màu lam đậm bó sát người, trên người mang hộ giáp, vỏ đao treo bên hông, đầu vai bên phải có một đồ đằng đồng dạng màu lam đậm khắc họa trên hộ giáp ngân bạch.
“Là thị vệ chấp pháp!” Người dân thành Nam Vân nhận ra thân phận của người này, rất nhiều thanh niên lộ ánh mắt cực kì hâm mộ.
Chấp pháp vệ do thành chủ đại nhân tự mình lựa chọn ra, lấy tư cách quản lí trật tự ở thành Nam Vân.
Đây là vệ quân gần với thành chủ nhất, thanh niên thành Nam Vân muốn gia nhập đội ngũ binh sĩ, nghe nói sau khi trở thành chấp pháp vệ, cơ hội trở thành vệ quân thân cận của thành chủ rất cao.
Đối với thanh niên trong thành Nam Vân mà nói, có thể trở thành chấp pháp vệ đã là chuyện vô cùng vinh quang rồi, vì có nhiều đặc quyền và đãi ngộ tốt, còn được người dân tôn kính.
“Ta đến thành Nam Vân để truyền ý chỉ của hoàng thượng, ngươi dám đối xử với ta như vậy??” Người đàn ông trên đất kêu gào.
Người đàn ông chấp pháp vệ lạnh lùng nói: “Nơi đây là thành Nam Vân, phải dựa theo quy củ của thành Nam Vân.”
“Ngươi ~”
Chấp pháp vệ không để ý tới gã ta, xoay người đi tới chỗ đứa bé mặt dính máu, ngã trên đất: “Còn không đứng dậy?”
“Chân tê rần rồi.” Đứa nhỏ đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Đồ vô dụng.” Người đàn ông chấp pháp vệ cười mắng, đưa tay đỡ đứa bé lên.
Đứa bé lắc đầu, cứng rắn nói: “Không cần, ta có thể tự đứng lên.”
Chấp pháp vệ gật đầu, liền thu tay về.
Lúc này, hai người một nam một nữ mặc quần áo chấp pháp vệ từ xa đi tới, cả hai nhìn tuấn mã năm trên đất không ngừng đổ máu, cộng với người đàn ông mặc trang phục Tây Lăng quốc, vẻ mặt tức giận, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông chấp pháp vệ đi lên rút thanh đao trên bụng ngựa ra, vẫy máu trên đao rơi xuống, sau đó bỏ vào vỏ đao, nói với hai người kia: “Các ngươi mang gã ta đến bộ chấp pháp đi.” Lúc nói chuyện, liền đi tới trước mặt người nọ, đưa tay soát người gã.
Người đàn ông Tây Lăng quốc càng hoảng sợ, thấy người kia rút thánh chỉ màu vàng trong ngực mình ra, sắc mặt càng khó coi: “Các ngươi đây là đang phạm tội! Các ngươi…A!”
Lời gã ta nói chưa dứt, đã bị nữ chấp pháp đánh ngất, đem người giao cho nam chấp pháp: “Ngươi xách đi.”
Nam chấp pháp cười bất đắc dĩ: “Dạ dạ dạ, ai bảo ngươi là phụ nữ.” Nói xong, hắn liền đem người đàn ông Tây Lăng xách đi.
Người trong thành Nam Vân đối với người của Tây Lăng quốc, nhất là những kẻ ngạo mạn, chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì.
Sau khi hai người gật đầu chào hỏi người đàn ông chấp pháp vệ cao to xong, liền lôi người đi.
Chấp pháp vệ thì cầm thánh chỉ chạy về phía phủ thành chủ.
Buổi trưa hai ngày sau, dân chúng thành Nam Vân thấy một chiếc xe ngựa chạy trên phố, cả đám đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.
Bọn họ đều biết, trong thành Nam Vân chỉ có thành chủ mới ngồi xe ngựa. Cái này là yêu cầu của Thủy Lung, cũng là yêu cầu của dân chúng.
Chỉ từ điểm này cũng đủ nhìn ra, bọn họ sùng bái và kính yêu Thủy Lung bao nhiêu.
Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực đang ngồi trong xe ngựa.
“Lần cuối từ đi đến thành Kỳ Dương, rồi từ đó về thành Nam Vân, đã hơn nửa năm rồi nhỉ.” Thủy Lung âm thầm tính toán.
Trưởng Tôn Vinh Cực thì chú ý đến cách dùng ngôn từ của Thủy Lung.
‘Đi’ thành Kỳ Dương, ‘trở về’ thành Nam Vân.
Đi và trở về đủ để hắn nghe hiểu, lòng trung thành của Thủy Lung đối với hai bên, bên nặng bên nhẹ.
Thủy Lung nghĩ rằng, lần cuối cùng bọn họ ở thành Nam Vân hơn nửa năm quả thật cũng không dài lắm. Hắn dùng nhiều thời gian ở lại đây, không ngờ ở lâu như vậy.
“Lễ mừng năm mới của năm nay, hai nước cùng đến Tây Lăng, nhất định phải trình diện sao?”
/413
|