Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 175: Bữa tiệc đính hôn
/413
|
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, người trong Lâm gia bảo liền bận rộn. Trải qua một hồi trang trí, Lâm gia bảo lập tức có không khí vui mừng.
Đệ nhất tửu lâu ở trấn Vạn Lâm chính là tửu lâu của Lâm gia, do Lâm Gia Bảo xây dựng, gần buổi trưa, tiếng pháo hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người qua đường.
Không biết từ đâu truyền ra tin tức Lâm Gia Bảo muốn làm việc vui, bản tính thích náo nhiệt của mọi người lộ ra ngoài, từng người chạy tới tửu lâu Lâm gia, không bao lâu đã lấp đầy khoảng đất trống xung quanh tửu lâu Lâm gia.
Nhìn thấy bó hoa đỏ thẩm treo ở lan can tửu lâu Lâm gia và dây lụa đỏ, còn có người của Lâm Gia Bảo vây chung quanh, mọi người càng tin tưởng Lâm Gia Bảo làm chuyện vui.
“Hôm nay, đại thiếu gia của Lâm Gia Bảo đính hôn, do các vị trong trấn làm chứng, người tới dự đều có tiền mừng.” Tổng quản Lâm của Lâm Gia Bảo đứng ở lầu hai tửu lâu Lâm gia, thông báo cho những người đứng ở dưới lầu nghe.
Lời lão ta vừa dứt, mấy tỳ nữ ở xung quanh cầm theo giỏ hoa, lấy ra vật leng keng, vung ra tứ phía.
Thứ được vẩy ra không phải cánh hoa mà là đồng tiền và bạc vụn.
Mặc dù là tiền và bạc vụn không đáng bao nhiêu, nhưng đó cũng là tiền của ngồi không mà hưởng. Mọi người liền hăng hái, đều vươn tay nghĩ thầm phải bắt nhiều một chút.
Khi bên này vô cùng náo nhiệt, thì bên Lâm Gia Bảo, nhóm người Thủy Lung cũng nghe được tin này, bởi vì người Lâm Gia Bảo tự mình đưa thiệp mời.
Thủy Lung nhìn thiệp mời có viết tên ‘Lâm Thiên Tứ’ và ‘Kiều Lịch Lịch’, không có chút cảm tưởng nào hết.
Nàng căn bản không biết đây là tên người mình từng gặp, tự nhiên sẽ không hiểu rõ dụng ý của Lâm Hữu Ngân.
Trái lại, Nhàn công tử ngồi bên cạnh giải thích: “Kiều Lịch Lịch, đây là tên của Si Mị Sứ - Trường Nhạc Cung, cũng chính là người phụ nữ kia chúng ta từng gặp.”
Nghe qua lời giải thích của Nhàn công tử, Thủy Lung liền nhớ ra.
Nàng vất tấm thiệp qua một bên: “Ta chỉ muốn bộ phận của Thương Ngâm.”
Bọn Nhàn công tử không biết cái gì gọi là bộ phận của Thương Ngâm, nhưng hiểu được ý tứ của Thủy Lung.
Có lẽ thấy nhóm Thủy Lung lâu đi ra, bên phía Lâm Hữu Ngân chờ không kịp, liền phái người từng gặp nhóm Thủy Lung qua mời – Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, lại không dám cãi mệnh lệnh của Lâm Hữu Ngân. Lúc nhìn thấy nhóm Thủy Lung, thái độ hắn ta vô cùng tôn kính, hạ giọng nói với mấy người bọn họ: “Các vị đại nhân, bảo chủ kêu ta đến hỏi, các vị đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhàn công tử và Mộc Tuyết không nói gì, thánh tôn chẳng thèm liếc hắn một cái, đừng nói tới trả lời hắn, cuối cùng quyền lên tiếng rơi vào người Thủy Lung.
Thủy Lung cười nhạt: “Lâm Gia Bảo có chuyện vui, mắc mớ gì bọn ta?”
Lâm Kỳ nói: “Các vị là khách quý của Lâm Gia Bảo, há có thể không đón tiếp chu đáo.” Không để Thủy Lung tiếp tục cự tuyệt, Lâm Kỳ đem lời Lâm Hữu Ngân căn dặn nói ra: “Bảo chủ nói, món đồ đại nhân muốn, sẽ giao cho ngài ngay tại bữa tiệc.”
Mắt Thủy Lung lóe sáng, cười khẽ: “Đây là uy hiếp ta ư.” Cũng không phải câu nghi vấn, cho nên không cần bất cứ ai trả lời.
Lâm Kỳ kinh hãi, vội vã giải thích: “Đại nhân chớ hiểu lầm, bảo chủ không hề có ý đó.”
Lời giải thích của hắn không lọt vào tai Thủy Lung, nàng đứng lên: “Đi thì đi.”
Lâm Kỳ nhìn động tác vô cùng tự nhiên của nàng, làn váy đỏ thẫm nhộn nhạo, tựa như hoa quyên xinh đẹp nở rộ khắp núi rừng. Mặc dù, trên người nàng không hề có trang sức gì, nhưng lại không khiến người ta thấy nhức mắt.
Hắn há miệng, hơi nhíu mày, không biết nên bày tỏ nỗi lòng ra sao.
Lần này là tiệc đính hôn của đại thiếu gia, Thủy Lung mặc một thân quần áo đỏ rực, ăn mặc như vậy, chẳng lẽ muốn đoạt hào quang của vai chính?
“Các vị đại nhân, trang phục như vậy có thỏa đáng lắm không?” Cuối cùng, Lâm Kỳ không nhịn được nhắc nhở.
Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thánh tôn thanh nhã từ tính hừ một tiếng: “Dong dài.”
Bộ xiêm y này là do thánh tôn chuẩn bị cho Thủy Lung, kẻ nào có tư cách soi mói.
Lâm Kỳ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng nhận sai, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ tầm mắt của thánh tôn chiếu vào mình.
Dưới sự dẫn đường của Lâm Kỳ, bốn người Thủy Lung đi tới tửu lâu Lâm gia.
Lúc này, tửu lâu Lâm gia đã bị Lâm Gia Bảo bao trọn gói, trừ những người nhận được thiệp mời của Lâm Hữu Ngân, những kẻ khác chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Khi bốn người nhóm Thủy Lung tới, hai lầu của tửu lâu Lâm gia đã khá đầy người, những người này đều là nhân vật có mặt mũi trong trấn Vạn Lâm hoặc vùng phụ cận, nhìn thấy nhóm bốn người Thủy Lung, mọi người vây xem đều phỏng đoán thân phận của họ.
Lâm Kỳ dẫn nhóm Thủy Lung lên lầu hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, phía dưới vị trí chủ nhà. Một màn này rơi vào mắt người khác, lập tức có ý nghĩa không đồng nhất.
“Lâm bảo chủ đâu?” Thủy Lung vừa ngồi xuống, nhìn sang Lâm Kỳ hỏi.
Lâm Kỳ đáp: “Bảo chủ có công việc cần xử lý, một lát sẽ đến.”
Thủy Lung tùy ý gật đầu, để mặc Lâm Kỳ rời đi, nghiêng đầu nhìn đám người chung quanh.
"Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia."Cách đó không xa vang lên tiếng hô, thì ra là con thứ hai Lâm Thiên Tường và con út Lâm Thiên Bảo của Lâm Hữu Ngân đến.
Lâm Thiên Bảo vẫn bộ dạng hống hách, Lâm Thiên Tường đi bên cạnh mang bộ dáng văn nhân, một bộ áo bào màu xanh sạch sẽ, tướng mạo thanh tú, không giống người giang hồ tí nào.
Lâm Thiên Bảo đi thẳng tới bàn của gia chủ ngồi xuống, nhìn nhóm Thủy Lung ở gần đó, không hề che giấu cảm xúc bất mãn và oán hận, lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không làm ra hành vi không thỏa đáng.
Lâm Thiên Tường không có chủ động chào hỏi nhóm Thủy Lung, bộ dạng không nóng không lạnh, rất dễ khiến người ta quên sự tồn tại của hắn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không lâu sau, chỗ ngồi trên lầu hai đều được lấp đầy.
Bóng dáng của Lâm Hữu Ngân cũng chịu xuất hiện, bên cạnh hắn còn có hai người.
Một người là La Chấn Thiên, nhóm Thủy Lung từng gặp, người còn lại bọn họ không biết, mặt gầy môi mỏng, dáng ngừoi cao ngất, khiến người ta nhìn một lần liền nhớ kĩ hắn.
Đầu tiên Lâm Hữu Ngân nói vài lời khách sáo, sau đó đi vào đề tài chính: “Ta nghĩ các vị có mặt ở đây đều rất quen cái tên Kiều Lịch Lịch, đúng như các vị nghĩ, Kiều Lịch Lịch này không phải trùng tên, mà đúng là Si Mị Sứ của Trường Nhạc Cung.”
Ông ta vừa dứt lời, liền có người đứng lên, kinh ngạc: “Lâm bảo chủ, ông nên nhớ, Trường Nhạc Cung là tà giáo nổi danh, ta không ngờ ông lại kết thân với tà giáo, đây không phải là…”
Lâm Hữu Ngân ra hiệu yên tâm, đừng vội, mỉm cười giải thích: “Ta nghĩ các người hiểu lầm, trên thực tế, không phải ta – Lâm Giả Bảo gia nhập vào tà giáo, mà là La Sát Sứ và Si Mị Sứ cải tà quy chính, gia nhập danh môn chính phải của chúng ta.”
"Cái gì? !"
"Điều này sao có thể!"
“Lâm bảo chủ, ông đang nói chuyện đùa à?”
Từng thanh âm kinh hãi vang lên.
Lâm Hữu Ngân đã sớm đoán được kết quả này, ông ta ung dung nhìn về phía Thủy Lung và thánh tôn, khi nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ của Thủy Lung, chân mày của ông ta không khỏi nhíu lại.
Đúng là yêu nhân của Trường Nhạc Cung, luôn thích giả thần giả quỷ chọc người ta khó chịu! Lâm Hữu Ngân cho rằng Thủy Lung cố ý mặc đồ đỏ để kiếm chuyện.
“Xem ra các vị không tin lời của Lâm mỗ.” Lâm Hữu Ngân không chút hoang mang lấy tấm lệnh bài ra.
Người có kiến thức đều biết lệnh bài này thuộc về Trường Nhạc Cung.
Lâm Hữu Ngân chỉ vào La Chấn Thiên ở cạnh mình: “Người này từng là La Sát Sứ của Trường Nhạc Cung.” Đột nhiên, ông ta đưa tay xé ống tay áo của La Chấn Thiên, để lộ hình xăm trên tay,… đúng là hình xăm La Sát.
Người giang hồ đều biết, người ngoài không học được phương pháp xăm hình hạng nhất của Trường Nhạc Cung. Trong Trường Nhạc Cung dựa theo địa vị cao thấp để xăm hình tương ứng trên người.
Mọi người nhìn chằm chằm vào La Chấn Thiên, giống như nhìn chằm chằm vật kì quái. Loại địa phương như trấn Vạn Lâm, trong toàn bộ võ lâm không tính là sau chót, cùng lắm chỉ có thể coi là trung gian, rất khó nhìn thấy môn phái hạng nhất.
Lâm Hữu Ngân lại nói: “Việc này chung quy cũng vì chữ tình. Si Mị Sứ Trường Nhạc Cung cùng con trai lớn của Lâm mỗ yêu mến nhau, không ngờ tu thành chính quả. Vì vậy, sau khi Lâm mỗ phát hiện, vốn định nghiêm khắc phản đối bọn chúng. Không ngờ, Si Mị Sứ quá si tình, lựa chọn phản bội Trường Nhạc Cung. Nếu con gái người ta đã hạ quyết tâm, người làm cha như ta há có thể để bọn họ khổ sở, đau lòng.”
Chuyện giống như thế này chỉ có thể tìm thấy trong bản thoại, thật không ngờ chuyện này lại xảy ra trước mắt mình. Mọi người ở đây nghe Lâm Hữu Ngân nói chuyện, nét mặt đều có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn La Chấn Thiên cũng trở nên mờ mịt.
Bỗng một người trêu ghẹo: “Si Mị Sứ vì con trai lớn của Lâm bảo chủ cải tà quy chính, vậy La Sát Sứ gì cái gì? Lẽ nào cũng vì con trưởng của Lâm bảo chủ? Ha ha, con trai lớn của Lâm bảo chủ có dung mạo như tiên à? Ngay cả đàn ông cũng say mê đến điên đảo.”
Trong mắt Lâm Hữu Ngân lóe lên tia tức giận, cảm thấy miệng người này quá mức càn rỡ, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giữ thái độ ôn hòa, giải thích: “Hàn huynh nói đùa, La Sát Sứ đương nhiên không phải vì con trưởng của ta, hắn vì Si Mị Sứ.”
“Hả?” Còn có chuyện xưa nữa sao? Thật là biết khơi gợi lòng hiếu kì của người khác, hứng thú muốn nghe chuyện của mọi người càng dạt dào.
Lâm Hữu Ngân nói: “La Sát Sứ đối với Si Mị Sứ tình sâu như biển, cho dù Si Mị Sứ muốn gả cho Lâm gia làm dâu, hắn cũng không muốn rời khỏi nàng ta.”
Mọi người nghe xong, cả đám giống như đồng tình, kì thực là cười nhạo La Chấn Thiên.
“Không ngờ nha, La Sát Sứ nổi tiếng hung ác của Trường Nhạc Cung lại là mầm móng si tình.”
“Chữ tình thật khó hiểu.”
“Nếu đã yêu thích, sao không chém giết giành người yêu đi, ha ha…”
Mọi người cười nhạo La Chấn Thiên, tiếng cười của Thủy Lung bị bao phủ trong âm thanh này. Nàng cười, không phải cười nhạo La Chấn Thiên, nàng cười nhạo bản lĩnh chế tạo chuyện xưa của Lâm Hữu Ngân: “Thật sự là máu chó văng đầy đất.”
Thánh tôn cười khẽ nói: “Lâm Gia Bảo có thể đổi làm nghề viết sách.”
“Tạp chí bát quái.” Thủy Lung nói.
Lời hai người nói không lớn, cũng không vượt trội hơn âm thanh của những người ở chung quanh. Nhưng người đặc biệt để ý đến hai người, dù xung quanh có nhiều tạp âm, cũng có thể nghe được.
Vì vậy, nội dung Thủy Lung và thánh tôn nói chuyện, đều bị Lâm Hữu Ngân nghe rõ, vẻ mặt của bọn họ đều bị ông ta nhìn rõ.
Lâm Hữu Ngân cố tình để cho bọn họ khó chịu, ai biết người ôm cục tức lại là mình.
“Hai ngươi ngồi cùng bàn đi.” Lâm Hữu Ngân nhìn La Chấn Thiên và người đàn ông mặt gầy, chỉ vào bàn bốn người Thủy Lung.
Người đàn ông mặt gầy đi về trước, La Chấn Thiên im lặng đi tới trước, bước từng bước đi tới bàn nhóm Thủy Lung ngồi xuống.
Thủy Lung nhìn thoáng qua La Chấn Thiên, phát hiện ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc nên có vẻ rất phức tạp, nhưng không khó nhìn ra sự lo lắng ở trong đó.
Từ lúc hắn xuất hiện, chưa từng nói một câu, cẩn thận suy nghĩ lại, liền biết hắn bị làm sao.
“Đẹp không?” Thánh tôn hỏi.
Lời này không biết là nói với Thủy Lung hay là hỏi La Chấn Thiên.
Hai người nghe câu hỏi của hắn đều thu hồi tầm nhìn, nhưng vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.
Không khó nhìn ra biểu tình cứng ngắc trên gương mặt cứng rắn của hắn, Thủy Lung tự nhiên hơn nhiều, thản nhiên nói: “Không đẹp bằng ngươi.”
Trong lòng La Chấn Thiên kinh hãi, nghĩ thầm: Quả nhiên, Bạch Nha cô nương không biết người trước mắt là thánh tôn đại nhân, nếu không làm sao nàng dám nói điêu như vậy. Tính tình thánh tôn đại nhân không tốt, nếu vì thế mà trách tội Bạch Nha cô nương…
Sự lo lắng trong lòng hắn đã bị một câu nói đùa của thánh tôn đánh vỡ.
“Rất có mắt.” Thánh tôn nói như thế.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh khua chiêng đánh trống.
Từ lầu hai của tửu lâu Lâm gia có thể nhìn thấy đội ngũ đang đi tới.
Người đàn ông cưỡi ngựa đi trước đội ngũ chính là con trưởng của Lâm Hữu Ngân – Lâm Thiên Tứ.
Lâm Thiên Tứ chừng mới hơn hai mươi, diện mạo đoan chính, sắc mặt hơi nhợt, giữa trán mang theo chút mệt mỏi, nhìn có vẻ tiều tụy. Trang phục đẹp đẽ quý giá, chẳng những không làm cho hắn tăng thêm sức sống, ngược lại càng tôn lên sắc mặt tiều tụy của hắn.
Nhưng, nụ cười tươi của Lâm Thiên Tứ khiến nhiều người xem nhẹ sắc mặt tiều tụy của hắn, nhìn nụ cười của hắn, mọi người đều nghĩ hắn thật lòng vui vẻ đính hôn, hoàn toàn ăn khớp với câu chuyện ‘lưỡng tình tương duyệt’ (*) của hắn và Kiều Lịch Lịch.
(*) Đôi bên tình nguyện
Trên thực tế, mấy ngày nay, Lâm Thiên Tứ cười đến vui sướng thật sự, bởi vì Lâm Hữu Ngân nói chỉ cần hắn thành công đính hôn với Kiều Lịch Lịch, vị trí bảo chủ tương lai của Lâm Gia Bảo sẽ là của hắn.
Bởi vậy, hắn có thể không vui sao? Tươi cười có thể không thật tâm sao?
Về phần Lâm Hữu Ngân có đem vị trí bảo chủ truyền cho Lâm Thiên Tứ hay không, đều do một câu của Lâm Hữu Ngân quyết định, đến lúc đó Lâm Hữu Ngân đổi ý, Lâm Thiên Tứ có muốn phản kháng cũng không được.
Cái này, Lâm Thiên Tứ không biết.
Đội ngũ càng ngày càng gần, đám người bao vây phía dưới tự nhiên rẽ sang hai bên nhường đường, nghênh đón Lâm Thiên Tứ.
Cửa tửu lâu Lâm gia, Lâm Thiên Tứ tung người xuống ngựa, xoay người đi tới cỗ kiệu đằng sau, đem Kiều Lịch Lịch mặc đồ đỏ ôm ra.
Bình thường, Kiều Lịch Lịch đã xinh đẹp, khi ăn mặc tinh xảo thì càng quyến rũ hơn, làm đám đàn ông ở chung quanh nuốt nước miếng.
Vì thế, Lâm Thiên Tứ càng thêm đắc ý. Lần này đính hôn, hắn không chỉ trở thành bảo chủ tương lai của Lâm Gia Bảo, còn cưới được vợ đẹp, thật là thoải mái.
Hai người đi trong sự ủng hộ của mọi người, rất nhanh đã lên lầu hai của tửu lâu.
Bên ngoài liền vang lên tiếng pháo, kèm theo âm thanh ồn ào của mọi người.
“Cha.” Vừa lên lầu, Lâm Thiên Tứ liền hành lễ với Lâm Hữu Ngân.
"Được, thật tốt." Lâm Hữu Ngân tươi cười đáp ứng, ông liếc nhìn Kiều Lịch Lịch, nói: “Người đâu, bắt đầu đi.”
Tiệc đính hôn rất nhanh liền náo nhiệt lên, đồng tiền, bạc vụn được vẩy khắp nơi, mọi người càng thêm hưng phấn.
Sau cùng, Lâm Thiên Tứ và Kiều Lịch Lịch đứng ở hàng rào chắn lầu hai, ở trước mặt mọi người, nắm tay nhau, mạnh dạn hôn môi, trận đính hôn này cũng thành công.
Lâm Hữu Ngân một mực chờ đợi nhóm Thủy Lung đứng ra làm khó dễ. Ai ngờ từ đầu tới cuối bọn họ toàn uống trà nói chuyện phiếm, không hề động tới chuyện xử lí kẻ phản bội Trường Nhạc Cung.
Chuyện này không giống suy đoán của ông ta, dựa vào tác phong làm việc của Trường Sinh Cung, chỉ cần phát hiện kẻ phản bội, nhất định sẽ giết ngay tại chỗ, không cần hỏi.
“Lâm bảo chủ.” Lúc ăn tiệc, thanh âm của Thủy Lung đột ngột vang lên.
Lâm Hữu Ngân thầm kêu một tiếng, xem đi cuối cùng cũng đến. Mặt ông ta cười cười nói: “Mời nói.”
Thủy Lung dùng đũa gắp miếng thịt cá: “Thất Hồn Tán, loại thuốc này cũng không phải tốt, càng không thuận tiện, dùng chúng chiêu đãi bọn ta, có biết lãng phí của trời không?”
Vẻ mặt Lâm Hữu Ngân biến đổi. Trước chuyện trà nước, ông ta còn tưởng Thủy Lung không phát hiện, nhưng Thủy Lung nói rõ như thế, khiến ông ta không thể lừa mình dối người.
Thủy Lung bỏ miếng thịt cá xuống, lại dùng đũa gắp cái gì đó, cười nói với người đàn ông mặt gầy: “Bù nhìn là món đồ chơi thú vị, nhưng dùng người để làm không thích được.”
Người đàn ông mặt gầy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thủy Lung.
Khách tham gia yến tiệc cảm thấy bầu không khí không đúng, nghe được ý tứ trong lời Thủy Lung nói, họ lập tức buông đũa xuống, kinh hồn nhìn thức ăn trên bàn mình.
Đối mặt với nỗi bất an của mọi người và tầm mắt nhìn lom lom của Lâm Hữu Ngân, Thủy Lung khẽ động đũa, tiếng vang rất nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe được vang lên, nàng liền buông đũa xuống, nói với Lâm Hữu Ngân: “Ta nghĩ tiệc đính hôn cũng sắp xong rồi, Lâm bảo chủ có phải nên hoàn thành lời hứa, đem thứ đó giao lại cho ta không?”
Lâm Hữu Ngân không hiểu rõ ý của Thủy Lung, nàng đem chuyện hạ độc nói thẳng ra, sau đó không thèm để ý nữa, chỉ nhắc chuyện đồ vật. Đây rốt cuộc là dự tính lấy bảo bối lại trước rời mới làm khó sau, hay nói món đồ kia rất trân quý, so với cung quy của Trường Nhạc Cung và xử lí phản đồ của Trường Nhạc Cung còn quý hơn sao?
Nghĩ như thế, lòng Lâm Hữu Ngân liền do dự.
Báu vật trời ban, há có thể chấp tay cho người?
“Thì ra cô nương vì báu vật mà ngậm máu phun người như thế!” Lâm Hữu Ngân làm ác nhân cáo trạng trước. Tiếp đó, ông ta nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, nếu trong cơm nước có độc, e rằng các vị đã sớm phát độc mới đúng, làm sao có thể ngồi ở đây nghe yêu nữ này mê hoặc lòng người.”
Lời vừa dứt, mọi người liền nghiêng về phía Lâm Hữu Ngân.
Thủy Lung đã sớm đoán được kết quả này, không giận cũng không sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Vậy ý Lâm bảo chủ chính là không muốn trả ta.”
Lâm Hữu Ngân lạnh giọng nói: "Hôm qua, Lâm mỗ nhận được tin tức bạn thâm giao truyền tới, biết được các ngươi là yêu nhân của Trường Nhạc Cung, đầu tiên là cướp đoạt báu vật của Sơn Phái, lần này lại tới đây cướp vật chí bảo của Lâm Gia Bảo.”
"Bịch ——" Một tiếng vang thật lớn, đúng là La Chấn Thiên vỗ bàn, thức ăn cứ như vậy rơi xuống đất nát vụn.
Như vậy, chẳng khác nào phá hủy căn cứ xác thực chuyện hạ độc.
Thủy Lung nhìn qua La Chấn Thiên.
Chỉ thấy con ngươi La Chấn Thiên hoảng sợ trợn lên, rõ ràng là ánh mắt lộ vẻ lo âu và ý tứ khuyên nhủ thoái lui, nhưng động tác của hắn lại trái ngược, tràn đầy sát khí đánh tới Thủy Lung.
Hết chương 175
Đệ nhất tửu lâu ở trấn Vạn Lâm chính là tửu lâu của Lâm gia, do Lâm Gia Bảo xây dựng, gần buổi trưa, tiếng pháo hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người qua đường.
Không biết từ đâu truyền ra tin tức Lâm Gia Bảo muốn làm việc vui, bản tính thích náo nhiệt của mọi người lộ ra ngoài, từng người chạy tới tửu lâu Lâm gia, không bao lâu đã lấp đầy khoảng đất trống xung quanh tửu lâu Lâm gia.
Nhìn thấy bó hoa đỏ thẩm treo ở lan can tửu lâu Lâm gia và dây lụa đỏ, còn có người của Lâm Gia Bảo vây chung quanh, mọi người càng tin tưởng Lâm Gia Bảo làm chuyện vui.
“Hôm nay, đại thiếu gia của Lâm Gia Bảo đính hôn, do các vị trong trấn làm chứng, người tới dự đều có tiền mừng.” Tổng quản Lâm của Lâm Gia Bảo đứng ở lầu hai tửu lâu Lâm gia, thông báo cho những người đứng ở dưới lầu nghe.
Lời lão ta vừa dứt, mấy tỳ nữ ở xung quanh cầm theo giỏ hoa, lấy ra vật leng keng, vung ra tứ phía.
Thứ được vẩy ra không phải cánh hoa mà là đồng tiền và bạc vụn.
Mặc dù là tiền và bạc vụn không đáng bao nhiêu, nhưng đó cũng là tiền của ngồi không mà hưởng. Mọi người liền hăng hái, đều vươn tay nghĩ thầm phải bắt nhiều một chút.
Khi bên này vô cùng náo nhiệt, thì bên Lâm Gia Bảo, nhóm người Thủy Lung cũng nghe được tin này, bởi vì người Lâm Gia Bảo tự mình đưa thiệp mời.
Thủy Lung nhìn thiệp mời có viết tên ‘Lâm Thiên Tứ’ và ‘Kiều Lịch Lịch’, không có chút cảm tưởng nào hết.
Nàng căn bản không biết đây là tên người mình từng gặp, tự nhiên sẽ không hiểu rõ dụng ý của Lâm Hữu Ngân.
Trái lại, Nhàn công tử ngồi bên cạnh giải thích: “Kiều Lịch Lịch, đây là tên của Si Mị Sứ - Trường Nhạc Cung, cũng chính là người phụ nữ kia chúng ta từng gặp.”
Nghe qua lời giải thích của Nhàn công tử, Thủy Lung liền nhớ ra.
Nàng vất tấm thiệp qua một bên: “Ta chỉ muốn bộ phận của Thương Ngâm.”
Bọn Nhàn công tử không biết cái gì gọi là bộ phận của Thương Ngâm, nhưng hiểu được ý tứ của Thủy Lung.
Có lẽ thấy nhóm Thủy Lung lâu đi ra, bên phía Lâm Hữu Ngân chờ không kịp, liền phái người từng gặp nhóm Thủy Lung qua mời – Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, lại không dám cãi mệnh lệnh của Lâm Hữu Ngân. Lúc nhìn thấy nhóm Thủy Lung, thái độ hắn ta vô cùng tôn kính, hạ giọng nói với mấy người bọn họ: “Các vị đại nhân, bảo chủ kêu ta đến hỏi, các vị đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhàn công tử và Mộc Tuyết không nói gì, thánh tôn chẳng thèm liếc hắn một cái, đừng nói tới trả lời hắn, cuối cùng quyền lên tiếng rơi vào người Thủy Lung.
Thủy Lung cười nhạt: “Lâm Gia Bảo có chuyện vui, mắc mớ gì bọn ta?”
Lâm Kỳ nói: “Các vị là khách quý của Lâm Gia Bảo, há có thể không đón tiếp chu đáo.” Không để Thủy Lung tiếp tục cự tuyệt, Lâm Kỳ đem lời Lâm Hữu Ngân căn dặn nói ra: “Bảo chủ nói, món đồ đại nhân muốn, sẽ giao cho ngài ngay tại bữa tiệc.”
Mắt Thủy Lung lóe sáng, cười khẽ: “Đây là uy hiếp ta ư.” Cũng không phải câu nghi vấn, cho nên không cần bất cứ ai trả lời.
Lâm Kỳ kinh hãi, vội vã giải thích: “Đại nhân chớ hiểu lầm, bảo chủ không hề có ý đó.”
Lời giải thích của hắn không lọt vào tai Thủy Lung, nàng đứng lên: “Đi thì đi.”
Lâm Kỳ nhìn động tác vô cùng tự nhiên của nàng, làn váy đỏ thẫm nhộn nhạo, tựa như hoa quyên xinh đẹp nở rộ khắp núi rừng. Mặc dù, trên người nàng không hề có trang sức gì, nhưng lại không khiến người ta thấy nhức mắt.
Hắn há miệng, hơi nhíu mày, không biết nên bày tỏ nỗi lòng ra sao.
Lần này là tiệc đính hôn của đại thiếu gia, Thủy Lung mặc một thân quần áo đỏ rực, ăn mặc như vậy, chẳng lẽ muốn đoạt hào quang của vai chính?
“Các vị đại nhân, trang phục như vậy có thỏa đáng lắm không?” Cuối cùng, Lâm Kỳ không nhịn được nhắc nhở.
Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thánh tôn thanh nhã từ tính hừ một tiếng: “Dong dài.”
Bộ xiêm y này là do thánh tôn chuẩn bị cho Thủy Lung, kẻ nào có tư cách soi mói.
Lâm Kỳ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng nhận sai, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ tầm mắt của thánh tôn chiếu vào mình.
Dưới sự dẫn đường của Lâm Kỳ, bốn người Thủy Lung đi tới tửu lâu Lâm gia.
Lúc này, tửu lâu Lâm gia đã bị Lâm Gia Bảo bao trọn gói, trừ những người nhận được thiệp mời của Lâm Hữu Ngân, những kẻ khác chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Khi bốn người nhóm Thủy Lung tới, hai lầu của tửu lâu Lâm gia đã khá đầy người, những người này đều là nhân vật có mặt mũi trong trấn Vạn Lâm hoặc vùng phụ cận, nhìn thấy nhóm bốn người Thủy Lung, mọi người vây xem đều phỏng đoán thân phận của họ.
Lâm Kỳ dẫn nhóm Thủy Lung lên lầu hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, phía dưới vị trí chủ nhà. Một màn này rơi vào mắt người khác, lập tức có ý nghĩa không đồng nhất.
“Lâm bảo chủ đâu?” Thủy Lung vừa ngồi xuống, nhìn sang Lâm Kỳ hỏi.
Lâm Kỳ đáp: “Bảo chủ có công việc cần xử lý, một lát sẽ đến.”
Thủy Lung tùy ý gật đầu, để mặc Lâm Kỳ rời đi, nghiêng đầu nhìn đám người chung quanh.
"Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia."Cách đó không xa vang lên tiếng hô, thì ra là con thứ hai Lâm Thiên Tường và con út Lâm Thiên Bảo của Lâm Hữu Ngân đến.
Lâm Thiên Bảo vẫn bộ dạng hống hách, Lâm Thiên Tường đi bên cạnh mang bộ dáng văn nhân, một bộ áo bào màu xanh sạch sẽ, tướng mạo thanh tú, không giống người giang hồ tí nào.
Lâm Thiên Bảo đi thẳng tới bàn của gia chủ ngồi xuống, nhìn nhóm Thủy Lung ở gần đó, không hề che giấu cảm xúc bất mãn và oán hận, lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không làm ra hành vi không thỏa đáng.
Lâm Thiên Tường không có chủ động chào hỏi nhóm Thủy Lung, bộ dạng không nóng không lạnh, rất dễ khiến người ta quên sự tồn tại của hắn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không lâu sau, chỗ ngồi trên lầu hai đều được lấp đầy.
Bóng dáng của Lâm Hữu Ngân cũng chịu xuất hiện, bên cạnh hắn còn có hai người.
Một người là La Chấn Thiên, nhóm Thủy Lung từng gặp, người còn lại bọn họ không biết, mặt gầy môi mỏng, dáng ngừoi cao ngất, khiến người ta nhìn một lần liền nhớ kĩ hắn.
Đầu tiên Lâm Hữu Ngân nói vài lời khách sáo, sau đó đi vào đề tài chính: “Ta nghĩ các vị có mặt ở đây đều rất quen cái tên Kiều Lịch Lịch, đúng như các vị nghĩ, Kiều Lịch Lịch này không phải trùng tên, mà đúng là Si Mị Sứ của Trường Nhạc Cung.”
Ông ta vừa dứt lời, liền có người đứng lên, kinh ngạc: “Lâm bảo chủ, ông nên nhớ, Trường Nhạc Cung là tà giáo nổi danh, ta không ngờ ông lại kết thân với tà giáo, đây không phải là…”
Lâm Hữu Ngân ra hiệu yên tâm, đừng vội, mỉm cười giải thích: “Ta nghĩ các người hiểu lầm, trên thực tế, không phải ta – Lâm Giả Bảo gia nhập vào tà giáo, mà là La Sát Sứ và Si Mị Sứ cải tà quy chính, gia nhập danh môn chính phải của chúng ta.”
"Cái gì? !"
"Điều này sao có thể!"
“Lâm bảo chủ, ông đang nói chuyện đùa à?”
Từng thanh âm kinh hãi vang lên.
Lâm Hữu Ngân đã sớm đoán được kết quả này, ông ta ung dung nhìn về phía Thủy Lung và thánh tôn, khi nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ của Thủy Lung, chân mày của ông ta không khỏi nhíu lại.
Đúng là yêu nhân của Trường Nhạc Cung, luôn thích giả thần giả quỷ chọc người ta khó chịu! Lâm Hữu Ngân cho rằng Thủy Lung cố ý mặc đồ đỏ để kiếm chuyện.
“Xem ra các vị không tin lời của Lâm mỗ.” Lâm Hữu Ngân không chút hoang mang lấy tấm lệnh bài ra.
Người có kiến thức đều biết lệnh bài này thuộc về Trường Nhạc Cung.
Lâm Hữu Ngân chỉ vào La Chấn Thiên ở cạnh mình: “Người này từng là La Sát Sứ của Trường Nhạc Cung.” Đột nhiên, ông ta đưa tay xé ống tay áo của La Chấn Thiên, để lộ hình xăm trên tay,… đúng là hình xăm La Sát.
Người giang hồ đều biết, người ngoài không học được phương pháp xăm hình hạng nhất của Trường Nhạc Cung. Trong Trường Nhạc Cung dựa theo địa vị cao thấp để xăm hình tương ứng trên người.
Mọi người nhìn chằm chằm vào La Chấn Thiên, giống như nhìn chằm chằm vật kì quái. Loại địa phương như trấn Vạn Lâm, trong toàn bộ võ lâm không tính là sau chót, cùng lắm chỉ có thể coi là trung gian, rất khó nhìn thấy môn phái hạng nhất.
Lâm Hữu Ngân lại nói: “Việc này chung quy cũng vì chữ tình. Si Mị Sứ Trường Nhạc Cung cùng con trai lớn của Lâm mỗ yêu mến nhau, không ngờ tu thành chính quả. Vì vậy, sau khi Lâm mỗ phát hiện, vốn định nghiêm khắc phản đối bọn chúng. Không ngờ, Si Mị Sứ quá si tình, lựa chọn phản bội Trường Nhạc Cung. Nếu con gái người ta đã hạ quyết tâm, người làm cha như ta há có thể để bọn họ khổ sở, đau lòng.”
Chuyện giống như thế này chỉ có thể tìm thấy trong bản thoại, thật không ngờ chuyện này lại xảy ra trước mắt mình. Mọi người ở đây nghe Lâm Hữu Ngân nói chuyện, nét mặt đều có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn La Chấn Thiên cũng trở nên mờ mịt.
Bỗng một người trêu ghẹo: “Si Mị Sứ vì con trai lớn của Lâm bảo chủ cải tà quy chính, vậy La Sát Sứ gì cái gì? Lẽ nào cũng vì con trưởng của Lâm bảo chủ? Ha ha, con trai lớn của Lâm bảo chủ có dung mạo như tiên à? Ngay cả đàn ông cũng say mê đến điên đảo.”
Trong mắt Lâm Hữu Ngân lóe lên tia tức giận, cảm thấy miệng người này quá mức càn rỡ, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giữ thái độ ôn hòa, giải thích: “Hàn huynh nói đùa, La Sát Sứ đương nhiên không phải vì con trưởng của ta, hắn vì Si Mị Sứ.”
“Hả?” Còn có chuyện xưa nữa sao? Thật là biết khơi gợi lòng hiếu kì của người khác, hứng thú muốn nghe chuyện của mọi người càng dạt dào.
Lâm Hữu Ngân nói: “La Sát Sứ đối với Si Mị Sứ tình sâu như biển, cho dù Si Mị Sứ muốn gả cho Lâm gia làm dâu, hắn cũng không muốn rời khỏi nàng ta.”
Mọi người nghe xong, cả đám giống như đồng tình, kì thực là cười nhạo La Chấn Thiên.
“Không ngờ nha, La Sát Sứ nổi tiếng hung ác của Trường Nhạc Cung lại là mầm móng si tình.”
“Chữ tình thật khó hiểu.”
“Nếu đã yêu thích, sao không chém giết giành người yêu đi, ha ha…”
Mọi người cười nhạo La Chấn Thiên, tiếng cười của Thủy Lung bị bao phủ trong âm thanh này. Nàng cười, không phải cười nhạo La Chấn Thiên, nàng cười nhạo bản lĩnh chế tạo chuyện xưa của Lâm Hữu Ngân: “Thật sự là máu chó văng đầy đất.”
Thánh tôn cười khẽ nói: “Lâm Gia Bảo có thể đổi làm nghề viết sách.”
“Tạp chí bát quái.” Thủy Lung nói.
Lời hai người nói không lớn, cũng không vượt trội hơn âm thanh của những người ở chung quanh. Nhưng người đặc biệt để ý đến hai người, dù xung quanh có nhiều tạp âm, cũng có thể nghe được.
Vì vậy, nội dung Thủy Lung và thánh tôn nói chuyện, đều bị Lâm Hữu Ngân nghe rõ, vẻ mặt của bọn họ đều bị ông ta nhìn rõ.
Lâm Hữu Ngân cố tình để cho bọn họ khó chịu, ai biết người ôm cục tức lại là mình.
“Hai ngươi ngồi cùng bàn đi.” Lâm Hữu Ngân nhìn La Chấn Thiên và người đàn ông mặt gầy, chỉ vào bàn bốn người Thủy Lung.
Người đàn ông mặt gầy đi về trước, La Chấn Thiên im lặng đi tới trước, bước từng bước đi tới bàn nhóm Thủy Lung ngồi xuống.
Thủy Lung nhìn thoáng qua La Chấn Thiên, phát hiện ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc nên có vẻ rất phức tạp, nhưng không khó nhìn ra sự lo lắng ở trong đó.
Từ lúc hắn xuất hiện, chưa từng nói một câu, cẩn thận suy nghĩ lại, liền biết hắn bị làm sao.
“Đẹp không?” Thánh tôn hỏi.
Lời này không biết là nói với Thủy Lung hay là hỏi La Chấn Thiên.
Hai người nghe câu hỏi của hắn đều thu hồi tầm nhìn, nhưng vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.
Không khó nhìn ra biểu tình cứng ngắc trên gương mặt cứng rắn của hắn, Thủy Lung tự nhiên hơn nhiều, thản nhiên nói: “Không đẹp bằng ngươi.”
Trong lòng La Chấn Thiên kinh hãi, nghĩ thầm: Quả nhiên, Bạch Nha cô nương không biết người trước mắt là thánh tôn đại nhân, nếu không làm sao nàng dám nói điêu như vậy. Tính tình thánh tôn đại nhân không tốt, nếu vì thế mà trách tội Bạch Nha cô nương…
Sự lo lắng trong lòng hắn đã bị một câu nói đùa của thánh tôn đánh vỡ.
“Rất có mắt.” Thánh tôn nói như thế.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh khua chiêng đánh trống.
Từ lầu hai của tửu lâu Lâm gia có thể nhìn thấy đội ngũ đang đi tới.
Người đàn ông cưỡi ngựa đi trước đội ngũ chính là con trưởng của Lâm Hữu Ngân – Lâm Thiên Tứ.
Lâm Thiên Tứ chừng mới hơn hai mươi, diện mạo đoan chính, sắc mặt hơi nhợt, giữa trán mang theo chút mệt mỏi, nhìn có vẻ tiều tụy. Trang phục đẹp đẽ quý giá, chẳng những không làm cho hắn tăng thêm sức sống, ngược lại càng tôn lên sắc mặt tiều tụy của hắn.
Nhưng, nụ cười tươi của Lâm Thiên Tứ khiến nhiều người xem nhẹ sắc mặt tiều tụy của hắn, nhìn nụ cười của hắn, mọi người đều nghĩ hắn thật lòng vui vẻ đính hôn, hoàn toàn ăn khớp với câu chuyện ‘lưỡng tình tương duyệt’ (*) của hắn và Kiều Lịch Lịch.
(*) Đôi bên tình nguyện
Trên thực tế, mấy ngày nay, Lâm Thiên Tứ cười đến vui sướng thật sự, bởi vì Lâm Hữu Ngân nói chỉ cần hắn thành công đính hôn với Kiều Lịch Lịch, vị trí bảo chủ tương lai của Lâm Gia Bảo sẽ là của hắn.
Bởi vậy, hắn có thể không vui sao? Tươi cười có thể không thật tâm sao?
Về phần Lâm Hữu Ngân có đem vị trí bảo chủ truyền cho Lâm Thiên Tứ hay không, đều do một câu của Lâm Hữu Ngân quyết định, đến lúc đó Lâm Hữu Ngân đổi ý, Lâm Thiên Tứ có muốn phản kháng cũng không được.
Cái này, Lâm Thiên Tứ không biết.
Đội ngũ càng ngày càng gần, đám người bao vây phía dưới tự nhiên rẽ sang hai bên nhường đường, nghênh đón Lâm Thiên Tứ.
Cửa tửu lâu Lâm gia, Lâm Thiên Tứ tung người xuống ngựa, xoay người đi tới cỗ kiệu đằng sau, đem Kiều Lịch Lịch mặc đồ đỏ ôm ra.
Bình thường, Kiều Lịch Lịch đã xinh đẹp, khi ăn mặc tinh xảo thì càng quyến rũ hơn, làm đám đàn ông ở chung quanh nuốt nước miếng.
Vì thế, Lâm Thiên Tứ càng thêm đắc ý. Lần này đính hôn, hắn không chỉ trở thành bảo chủ tương lai của Lâm Gia Bảo, còn cưới được vợ đẹp, thật là thoải mái.
Hai người đi trong sự ủng hộ của mọi người, rất nhanh đã lên lầu hai của tửu lâu.
Bên ngoài liền vang lên tiếng pháo, kèm theo âm thanh ồn ào của mọi người.
“Cha.” Vừa lên lầu, Lâm Thiên Tứ liền hành lễ với Lâm Hữu Ngân.
"Được, thật tốt." Lâm Hữu Ngân tươi cười đáp ứng, ông liếc nhìn Kiều Lịch Lịch, nói: “Người đâu, bắt đầu đi.”
Tiệc đính hôn rất nhanh liền náo nhiệt lên, đồng tiền, bạc vụn được vẩy khắp nơi, mọi người càng thêm hưng phấn.
Sau cùng, Lâm Thiên Tứ và Kiều Lịch Lịch đứng ở hàng rào chắn lầu hai, ở trước mặt mọi người, nắm tay nhau, mạnh dạn hôn môi, trận đính hôn này cũng thành công.
Lâm Hữu Ngân một mực chờ đợi nhóm Thủy Lung đứng ra làm khó dễ. Ai ngờ từ đầu tới cuối bọn họ toàn uống trà nói chuyện phiếm, không hề động tới chuyện xử lí kẻ phản bội Trường Nhạc Cung.
Chuyện này không giống suy đoán của ông ta, dựa vào tác phong làm việc của Trường Sinh Cung, chỉ cần phát hiện kẻ phản bội, nhất định sẽ giết ngay tại chỗ, không cần hỏi.
“Lâm bảo chủ.” Lúc ăn tiệc, thanh âm của Thủy Lung đột ngột vang lên.
Lâm Hữu Ngân thầm kêu một tiếng, xem đi cuối cùng cũng đến. Mặt ông ta cười cười nói: “Mời nói.”
Thủy Lung dùng đũa gắp miếng thịt cá: “Thất Hồn Tán, loại thuốc này cũng không phải tốt, càng không thuận tiện, dùng chúng chiêu đãi bọn ta, có biết lãng phí của trời không?”
Vẻ mặt Lâm Hữu Ngân biến đổi. Trước chuyện trà nước, ông ta còn tưởng Thủy Lung không phát hiện, nhưng Thủy Lung nói rõ như thế, khiến ông ta không thể lừa mình dối người.
Thủy Lung bỏ miếng thịt cá xuống, lại dùng đũa gắp cái gì đó, cười nói với người đàn ông mặt gầy: “Bù nhìn là món đồ chơi thú vị, nhưng dùng người để làm không thích được.”
Người đàn ông mặt gầy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thủy Lung.
Khách tham gia yến tiệc cảm thấy bầu không khí không đúng, nghe được ý tứ trong lời Thủy Lung nói, họ lập tức buông đũa xuống, kinh hồn nhìn thức ăn trên bàn mình.
Đối mặt với nỗi bất an của mọi người và tầm mắt nhìn lom lom của Lâm Hữu Ngân, Thủy Lung khẽ động đũa, tiếng vang rất nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe được vang lên, nàng liền buông đũa xuống, nói với Lâm Hữu Ngân: “Ta nghĩ tiệc đính hôn cũng sắp xong rồi, Lâm bảo chủ có phải nên hoàn thành lời hứa, đem thứ đó giao lại cho ta không?”
Lâm Hữu Ngân không hiểu rõ ý của Thủy Lung, nàng đem chuyện hạ độc nói thẳng ra, sau đó không thèm để ý nữa, chỉ nhắc chuyện đồ vật. Đây rốt cuộc là dự tính lấy bảo bối lại trước rời mới làm khó sau, hay nói món đồ kia rất trân quý, so với cung quy của Trường Nhạc Cung và xử lí phản đồ của Trường Nhạc Cung còn quý hơn sao?
Nghĩ như thế, lòng Lâm Hữu Ngân liền do dự.
Báu vật trời ban, há có thể chấp tay cho người?
“Thì ra cô nương vì báu vật mà ngậm máu phun người như thế!” Lâm Hữu Ngân làm ác nhân cáo trạng trước. Tiếp đó, ông ta nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, nếu trong cơm nước có độc, e rằng các vị đã sớm phát độc mới đúng, làm sao có thể ngồi ở đây nghe yêu nữ này mê hoặc lòng người.”
Lời vừa dứt, mọi người liền nghiêng về phía Lâm Hữu Ngân.
Thủy Lung đã sớm đoán được kết quả này, không giận cũng không sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Vậy ý Lâm bảo chủ chính là không muốn trả ta.”
Lâm Hữu Ngân lạnh giọng nói: "Hôm qua, Lâm mỗ nhận được tin tức bạn thâm giao truyền tới, biết được các ngươi là yêu nhân của Trường Nhạc Cung, đầu tiên là cướp đoạt báu vật của Sơn Phái, lần này lại tới đây cướp vật chí bảo của Lâm Gia Bảo.”
"Bịch ——" Một tiếng vang thật lớn, đúng là La Chấn Thiên vỗ bàn, thức ăn cứ như vậy rơi xuống đất nát vụn.
Như vậy, chẳng khác nào phá hủy căn cứ xác thực chuyện hạ độc.
Thủy Lung nhìn qua La Chấn Thiên.
Chỉ thấy con ngươi La Chấn Thiên hoảng sợ trợn lên, rõ ràng là ánh mắt lộ vẻ lo âu và ý tứ khuyên nhủ thoái lui, nhưng động tác của hắn lại trái ngược, tràn đầy sát khí đánh tới Thủy Lung.
Hết chương 175
/413
|