Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 193-2: Nam nhân giảo hoạt (2)
/413
|
Editor: Dungpro.
Trước đây không cảm thấy hành động như vậy có bao nhiêu xấu xa, bọn họ vốn chính là tiêu sái không kềm chế được tính tình như vậy, ngày thường có dục vọng thì đi thanh lâu sở quán, thỉnh thoảng gặp phải nữ tử gia thế thuần khiết, lúc gặp gỡ bọn họ cũng sẽ nói rõ ràng, sẽ chỉ là nhân duyên mỏng manh chóng tan, sẽ không hứa hẹn với các nàng điều gì, đối phương nguyện ý thì tiếp tục, không muốn thì xa nhau, bọn họ cũng sẽ không liều mạng dây dưa, chỉ đơn giản như vậy.
Vốn dĩ theo bầu không khí thời đại này nam tử ba vợ bốn nàng hầu cũng là bình thường, hai huynh đệ Hoa Hoa cũng không nói dối lừa cô nương thanh cao, trong mắt người ngoài thật sự không tính là dở.
Hết lần này tới lần khác, có Thánh Tôn trước mắt bọn họ làm ví dụ, rõ ràng là một người cường đại lại hết lần này tới lần khác đối với một cô gái mang thai với người khác, dáng dấp lại bình thường còn thương yêu như vậy, bộ dạng tình thâm ý trọng khiến người luôn luôn đối với chuyện tình cảm nam nữ rất lạnh nhạt, thậm chí là khinh thường như bọn họ cũng không khống chế được tự cảm thấy xấu hổ.
Thánh Tôn cũng không phát biểu ý kiến gì với thói quen cuộc sống của bọn họ, chỉ là nhàn nhạt cảm thán một câu, "Đúng là hai lãng tử đa tình?"
Hoa Nhất, Hoa Nhị cười mỉa hai tiếng, âm thầm thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ và thiếu gia tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm như thế, xem ra thiếu gia chỉ là buồn chán tìm bọn họ trò chuyện hai câu.
Rất nhanh, hai huynh đệ liền biết ý nghĩ vừa rồi của mình kỳ lạ cỡ nào.
"Trong khoảng thời gian này các ngươi cực khổ rồi." Thánh Tôn nói.
Hoa Nhất, Hoa Nhị sợ hãi, miệng đồng thanh nói: "Không khổ cực, một chút cũng không cực khổ!"
Thánh Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần khẩn trương."
Không khẩn trương không được nha, ngài bảo chúng ta chớ khẩn trương, chúng ta lại càng khẩn trương hơn có được hay không! Hoa Nhất, Hoa Nhị khóc không ra nước mắt.
"Cực khổ nên buông lỏng một chút." Thánh Tôn thiện giải nhân ý nói: "Ta nhớ kỹ cách đây mười dặm có một thành nhỏ, trong thanh có một thanh lâu."
Thiếu gia, ngài là quân tử một thân khí chất thanh cao trau chuốt như thế, một bộ dáng thuần lương như ngọc lại khuyên chúng ta đi thanh lâu thả lỏng được không? Được không? Hoa Nhất, Hoa Nhị đã biểu tình không biết làm gì, duy trì mặt cứng đờ.
"Sao?" Thánh Tôn không nghe được câu trả lời.
Hoa Nhất, Hoa Nhị lập tức tỉnh táo tinh thần, Hoa Nhất nói: "Thiếu gia, chúng ta rời đi, ai hầu hạ các ngươi?"
Thánh Tôn không nói lời nào, biểu tình kia rõ ràng đang nói, buổi tối các ngươi phải hầu hạ chuyện gì?
Hoa Nhị thận trọng thử nói: "Thiếu gia, ngài không lo lắng chúng ta sẽ chạy mất sao?"
"Ha hả." Thánh Tôn cười nhạt.
"..." Hoa Nhất, Hoa Nhị hiểu.
Hai huynh đệ liếc nhau, dùng ánh mắt ăn ý nhanh chóng trao đổi.
Hoa Nhất: Xem ra chuyện này không có âm mưu mới đúng, thiếu gia không cần thiết tính toán chúng ta.
Hoa Nhị: Tuy rằng mười mấy dặm không gần, dùng tốc độ cao nhất chạy tới phỏng chừng hết một ngày, chẳng qua là có thể buông lỏng một chút cũng đáng giá.
Hoa Nhất: Lẽ nào thiếu gia thật nhất thời có lòng Phật tổ từ bi, thiện tâm quá, muốn bồi thường đối xử tử tế với chúng ta?
Hoa Nhị: Không có khả năng, ta cảm thấy trong đầu nhất thời không được tỉnh táo, khả năng lớn nhất là bị Thiếu phu nhân kích thích!
Hoa Nhất: Như vậy, có đáp ứng hay không?
Hoa Nhị: Chúng ta có quyền cự tuyệt sao?
Hoa Nhất, Hoa Nhị yên lặng đối diện, sau đó yên lặng buồn bã thương tâm bỏ qua một bên mắt. Được rồi, bọn họ kỳ thực cũng không có quyền cự tuyệt.
"Vô cùng cảm tạ thiếu gia thương cảm!" Hai huynh đệ đồng thời nói với Thánh Tôn, sau đó chuẩn bị rời đi.
Thánh Tôn lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành đưa cho bọn họ.
Hoa Nhị nhận lấy cùng Hoa Nhất cúi đầu nhìn, nhìn thấy nội dung trên giấy viết thành từng hàng, sau khi hiểu rõ nội dung bên trong, trong phút chốc bọn họ hiểu rõ, chuyện thương cảm nô tài căn bản là giả, muốn bọn họ đi làm việc mới là thật nhỉ!
Hai ngụm máu xông lên cổ họng lại phải cố gắng nuốt xuống, bọn họ có thể trách cứ Thánh Tôn đại nhân sao? Coi như đối phương không ôn tồn để cho bọn họ đi hơn mười mấy dặm mua đồ như thế, mà là lạnh như băng mệnh lệnh bọn họ đi, bọn họ cũng phải đi. Chỉ là... Vì sao so với việc đối phương lạnh giọng ra lệnh cho bọn họ đi mua đồ, loại thái độ ôn tồn này càng khiến bọn họ có cảm giác bị đè nén khó chịu hơn chứ, thật đau thương! QAQ
"Đi thôi." Thánh Tôn cười nhạt, "Đi đường cẩn thận."
"Cảm tạ thiếu gia quan tâm." Hoa Nhất, Hoa Nhị nghiêm mặt.
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là không muốn giữa đường lại phải tìm hai người đến bồi dưỡng."
"..." Thiếu gia, vì sao thời điểm không nên thẳng thắn, ngài lại luôn luôn thẳng thắn thành khẩn như thế chứ!
Hoa Nhất và Hoa Nhị cảm giác nội tâm mình bị thương lần thứ hai, một người bưng chậu đồng, một người cầm giấy tuyên thành, bóng lưng tiêu điều rời đi, đi đến đặc biệt nhanh chóng —— lấy tất cả phiền muộn đều chuyển hóa trở thành động lực, thầm nghĩ rời xa nơi thương tâm này nhanh một chút.
"Nhìn đủ chưa?" Thánh Tôn nhìn vào mộtgóc.
Trong góc tối, một đạo bóng dáng chậm rãi đi ra, ôm quyền hướng đến Thánh Tôn khẽ nói: "Tại hạ chỉ vừa vặn đi ngang qua, có phần hiểu lầm mới đứng lại."
Người đó là người đã từng gặp ở lầu một - Phùng Khởi Phi.
"Ừm." Thánh Tôn nhàn nhạt đáp, an tĩnh đứng giống như cỏ chi và cỏ lan cây ngọc, thái độ tốt khiến Phùng Khởi Phi gần như có chút được sủng mà lo sợ.
Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị xong việc vị này sẽ phát tác hỉ nộ, ai biết đối phương lại phản ứng bình tĩnh như vậy, cứ như vậy ngược lại làm cho Phùng Khởi Phi không biết nên tiếp lời thế nào, nhìn đối phương một thân sạch sẻ khí chất nhuần nhã, rất có điểm khiến cho mọi nam nhân tự ti oán hờn.
"Phùng Khởi Phi."
"À... Đúng."
Phùng Khởi Phi hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện Thánh Tôn không biết đã đứng ở trước mặt của hắn từ lúc nào, khiến hắn phát hiện khoảng cách không đến một thước, thoạt nhìn vị này thon dài tuấn dật nhưng không hề gầy gò, trái lại so với mình còn cao hơn, đứng ở trước mặt mình mà cái bóng có thể bao phủ hắn.
Một cảm giác áp bách không cách nào hình dung được khiến Phùng Khởi Phi không khỏi thả nhẹ hô hấp, thậm chí là hít thơ không thông.
Thánh Tôn nghiêng người, nhìn thẳng vào ánh mắt gợn sóng của Phùng Khởi Phi, khẽ nói: "Ngươi nghĩ ngươi đang là minh chủ võ lâm sao?"
Khoảng cách quá gần khiến Phùng Khởi Phi có thể thấy rõ ràng đôi mắt của Thánh Tôn, một đôi mắt thanh cao chí thuần, đầu tiên ánh mắt ấy khiến người ta cảm giác vô cùng thân thiết, muốn tới gần ánh mắt trong suốt ấm áp này. Thật ra sau khi tới tới gần, mới phát hiện ánh mắt vô cùng trong suốt kia lại lạnh lùng vô tình, trong mắt đối phương ngay cả cái bóng của hắn cũng không có, càng không có một tia cảm tình dư thừa, thỉnh thoảng hiện lên ý cười giống như giọt sương sớm đọng trên lá xanh, nhưng không phải bởi vì hắn mà có, cho nên đó chỉ là thói quen cười cười của đối phương mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa cảm tình gì.
Phùng Khởi Phi hít mạnh một hơi, lảo đảo lùi lại vài bước, chật vật thở dốc từng ngụm lớn.
Hóa ra vừa rồi hắn vẫn quên không hô hấp, hít thở không thông lâu quá khiến hắn rất khó chịu.
Dáng vẻ chật vật như vậy thực sự đã lâu chưa từng có rồi, đối phương cũng không làm gì, lại khiến hắn sợ đến như vậy, thực sự là mất mặt.
Phùng Khởi Phi suy nghĩ tự giễu, trong lòng càng thêm khiếp sợ suy đoán thân phận của Thánh Tôn. Người này rốt cuộc là ai? Vì sao trước đây chưa từng gặp qua, vì sao còn tuổi còn trẻ như vậy mà lại có khí thế kinh khủng cùng với tính tình bí hiểm như thế.
"Hàng năm đại hội võ lâm đều tổ chức ở Phi Kính sơn cốc, minh chủ võ lâm không phải là chủ nhân của Phi Kính sơn cốc, trong lòng rất không cam đúng không?"
Nghe thấy Thánh Tôn nói, trong lòng Phùng Khởi Phi càng rung động, ngẩng đầu bất động thanh sắc cười nói: " Rốt cuộc các hạ muốn nói cái gì?"
Thánh Tôn nói: "Ta có thể để cho ngươi trở thành minh chủ võ lâm."
"Cái.. Cái gì?" Phùng Khởi Phi vô cùng giật mình, trái lại nói lắp rồi.
"Lỗ tai của ngươi điếc sao?" Thánh Tôn không kiên nhẫn, phiền chán nói: "Một câu nói ta không muốn nói lần thứ ba."
Phùng Khởi Phi xấu hổ, ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng thực tế nội tâm động ** bất an. Hắn không biết trả lời như Thánh Tôn thế nào, thậm chí không biết rốt cuộc là Thánh Tôn nói giỡn hay là nghiêm túc.
—— ta có thể để cho ngươi trở thành minh chủ võ lâm ——
Nhưng lời nói trực tiếp sáng tỏ quá rồi, mọi người có thể nghe đều hiểu ý tứ của hắn.
Chỉ là, hắn dựa vào cái gì có thể như thế tùy ý nói với mình như vậy, có thể làm cho mình trở thành minh chủ võ lâm, hắn dựa vào cái gì có thể tự tin như vậy, hình như chỉ cần lời trong miệng nói ra thì nhất định có thể trở thành sự thật.
Hắn nên tin sao? Hắn nên đánh cuộc một lần sao?
Lý trí nói cho Phùng Khởi Phi không được tin, tuyệt đối không được tin tưởng một người lần đầu tiên gặp mặt, huống chi còn là loại chuyện làm minh chủ võ lâm này, nếu như tin tưởng lời hắn nói thì quá ngu quá ngây thơ rồi! Thế nhưng... Thế nhưng... Vì sao hắn lại dao động như vậy, kích động như vậy, có cảm giác chỉ cần vừa buông lỏng thì sẽ lập tức đáp ứng đối phương.
Thánh Tôn trước sau như một thản nhiên, "Cho ngươi thời gian một đêm suy nghĩ."
Từ khẩu khí và thái độ của hắn, Phùng Khởi Phi cảm thấy hắn không thèm để ý đến vị trí minh chủ võ lâm một chút nào, hình như bản thân hắn không đáp ứng, với vị này cũng không quan trọng gì, còn có thể tìm một người khác.
Người đàn ông này... Rốt cuộc là thân phận gì!
Hôm sau mặt trời vừa mọc lên, trong khách điếm Phùng Sơn đã có mấy người ngồi ở đại sảnh dùng bữa sáng.
Sáng sớm cửa lớn khách điếm sang đóng miễn cho gió lạnh thổi vào.
Lúc này cửa lớn bị người từ bên ngoài đẩy vào, hai người ăn mặc tám phần mười giống nhau đi đến, mỗi người xách bao lớn bao nhỏ, trên đầu mang theo mũ che bụi.
Mọi người ở đại sảnh nhìn hai người đã đoán được thân phận của bọn họ, dù sao ngày hôm qua người ta còn huyên náo thật lớn.
Lúc hai người đi vào khách điếm, đưa táy lên lấy mũ che bụi xuống, quả nhiên như mọi người đoán, là hai người Hoa Nhất và Hoa Nhị.
"Phốc ——" một người vừa mới uống được ngụm cháo vào miệng đã phun ra, trừng hai mắt nhìn Hoa Nhất và Hoa Nhị chằm chằm, không nhịn được có chút hả hê cười to, "Ha ha ha ha, đêm qua các ngươi lại đi làm chuyện ác gì rồi, sao lại biến thành cái bộ dáng này!"
Hoa Nhất và Hoa Nhị không để ý đến người nọ, mặt không biểu tình đi về phía trước, giống như mất hồn chán chường thê lương.
Mấy người thấy Hoa Hoa Huynh Đệ lại bị người chê cười cũng không có ồm ào, lập tức cảm giác được có chuyện không đúng, tỉ mỉ đánh giá bộ dáng của hai người —— tóc rối loạn, sắc mặt tái nhợt, mí mắt phù, ánh mắt lờ đờ, cằm vừa mới cạo sạch râu, bao lớn bao nhỏ trong tay, bước chân hư ảo như đang bay.
Mọi người: "..."
Tốt tốt tốt hình dáng thê thảm, khiến cho bọn họ có chút không đành lòng chê cười.
Nhưng chỉ đồng tình trong nháy mắt, ngày hôm qua mọi người tức giận thấy Hoa Hoa Huynh Đệ bị chê cười cũng không phản kháng, thói xấu ẩn giấu chỗ sâu nhất từng cái từng cái dâng lên.
"Ta thấy là đêm qua bọn họ nhất định là quá buông thả đi, bộ dáng này không phải lần đầu ta nhìn thấy, căn bản là bộ dáng sau khi buông thả!" Một lão đạo sĩ nói.
"Buông thả còn có thể mua nhiều đồ như vậy, ta thấy... Nhất định là bị vị thiếu gia kia làm khổ." Giọng nói thật thấp.
Hoa Nhất và Hoa Nhị phản ứng, nhìn người nói sau cùng kia, ánh mắt tràn đầy bi thương. Vị tiểu ca này, ngươi biết rồi à!
Tiểu ca nhi lại bị ánh mắt của bọn họ dọa sợ hai chân mềm nhũn, xụi lơ trên bàn.
"Sao?" Trên thang lầu truyền đến giọng mũi thật thấp của nữ tử.
Hoa Nhất và Hoa Nhị biết là giọng của Thủy Lung, biểu tình nhanh chóng thu lại, quay đầu lại nhìn thang lầu, quả nhiên đã nhìn thấy bóng dáng Thủy Lung và Thánh Tôn.
Thánh Tôn nhìn hai người, "Tại sao trở về muộn như thế?"
Hoa Nhất và Hoa Nhị: "..."
Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa biểu tình cổ quái như muốn khóc, Thủy Lung vẫn là không nhịn được nhếch khóe miệng.
"Đừng làm rộn." Thủy Lung liếc mắt nhìn Thánh Tôn, ý bảo hắn đừng đùa quá mức. Hời hợt đùa cợt hai người nam nhân trưởng thành đến viền mắt đều đỏ, bản lãnh này ngay cả ta cũng nhịn không được bất đắc dĩ xấu hổ, có chút đồng tình với hai huynh đệ Hoa Hoa.
Thánh Tôn không nói chuyện, tự nhiên cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề về trễ kia.
Hoa Nhất, Hoa Nhị nhìn vào mắt của Thủy Lung giống như là đang nhìn Quan Âm Bồ Tát.
"..." Thủy Lung vừa cảm thấy buồn cười, lại muốn đỡ trán đổ mồ hôi.
Lúc nàng không có ở đây, rốt cuộc hai người này rốt cuộc bị dạng ma quỷ gì dằn vặt mới có thể vì một câu nói đơn giản mà ảm kích xem nàng như ân nhân cứu mạng.
"Qua đây." Thánh Tôn nhìn về phía hai huynh đệ.
Hoa Nhất, Hoa Nhị giống như hoàng hoa khuê nữ đi tới.
Thánh Tôn lấy trong túi lớn túi nhỏ trong tay bọn họ mở ra.
Thủy Lung vừa nhìn đã biết toàn bộ những thứ này đều chuẩn bị vì nàng—— điểm tâm tinh xảo, còn có quần áo lông nhung giữ ấm và đồ dùng hàng ngày, túi chườm nóng và giày lông nhung.
Một cái bọc giấy còn nóng hầm hập, mùi bánh bao thơm nức, vừa ngửi thấy đã biết so với khách điếm Phùng Sơn tốt hơn nhiều.
Thánh Tôn ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ.
Hoa Nhất hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Chúng ta đã tận lực cẩn thận, cũng lấy tốc độ nhanh nhất chạy về."
Hoa Nhị cũng nói: " Bánh bao có phần lạnh, dọc đường đi cũng dùng nội lực giữ ấm, không khác mới ra lò là mấy."
Hai huynh đệ như trẻ con sợ cha mẹ trừng phạt, run run rẩy rẩy giải thích.
Một màn này, khiến cho khác nhân đang dùng cơm ở khách điếm vừa khoái ý vừa đồng tình. Thực sự là ác nhân tất có ác nhân trừng trị mà, hai Tiện Hầu tai họa vô số rốt cuộc giờ này cũng đã gặp phải khắc tinh! Chẳng qua... Bộ dáng như vậy thật là có chút đáng thương mà!
Mọi người đang bàng quan yên lặng.
Thánh Tôn mỉm cười nói: "Không dùng tâm mà nhìn những gì ta viết trên giấy sao?
Hoa Nhất và Hoa Nhị như lâm đại địch, vẻ mặt cầu xin. Bọn họ dụng tâm rồi mà, toàn tâm toàn ý nhìn mà, chỉ cần nhắc tới bọn họ đều mua mà!
Bởi vì đối với tòa thành kia chưa quen thuộc, lúc bọn họ một đêm phong lưu, chợt nhớ tới Thánh Tôn cũng không nói thời gian trở về, có thể khẳng định phải là sáng sớm nhỉ. Nghĩ như vậy, bọn họ liền nóng nảy. Không giống ai vài canh giờ đã đứng lên, tìm khắp nơi cửa hàng mua đồ, khi bọn họ tìm được cửa hàng rồi lại không mở cửa, bất đắc dĩ đau khổ không thể nói với ai, bất đắc dĩ nhất chính là cái cửa hàng bánh bao này, làm ăn thật tốt quá còn phải xếp hàng, bọn họ vốn định chen ngang trực tiếp trộm...
Ai biết là ông chủ của cửa hàng bánh bao này là một kẻ cao thủ thâm tàng bất lộ, trực tiếp đóng cửa sắt nhốt phía sau, phải giúp đỡ băm hơn mười cân thịt, rửa sạch mấy chậu rau xanh mới buông tha bọn họ.
Gấp gáp trở về giữa đường lại phát hiện bánh bao bị lạnh, sợ đến mức vội vàng dùng nội lực giữ ấm, loại việc tinh tế này lần đầu tiên bọn họ làm, hao tâm tổn sức đến thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng của bọn họ.
Bởi vậy, lúc bọn họ trở về khách điếm, đã biến thành bộ dạng bi thảm buông thả quá độ.
Lúc Hoa Nhất, Hoa Nhị cúi bộ mặt bi thương xuống, Thánh Tôn lấy bánh bao đưa đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: "Đây vốn là bữa sáng cho các ngươi."
"Nha?" Hoa Nhất, Hoa Nhị ngây người.
Đây là... đây là... đây là...đây là....đây là.... Thiếu gia ác ma vẻ mặt thanh nhã ôn nhu, giọng nói ấm lòng người của bọn họ sao! Bọn họ hoa mắt nhỉ, ảo giác nhỉ!
Thánh Tôn khẽ nói: "Nhìn giấy viết kỹ một chút, phải mua đồ tốt nhất, ta có nói phải mua bánh bao về sao?"
Hoa Nhị ngơ ngác đưa tay lấy mảnh giấy nhăn nheo ra.
Thánh Tôn nhíu mày.
Thủy Lung quét mắt nhìn hắn một cái. Một tờ giấy bị nhăn thành như vậy, bình thường ngươi khiến người ta hận bao nhiêu nha?
Hoa Nhị không chú ý tới vẻ mặt hai người, hắn và Hoa Nhất nhìn kỹ điều cuối cùng viết: Ta nhớ bánh bao của cửa hàng này mùi vị không tệ, có thể đi nếm thử.
Những lời này, cho dù đọc như thế nào cùng là giới thiệu cho ngươi chỗ ăn ngon.
Hoa Nhất và Hoa Nhị yên lặng ngẩng đầu, yên lặng nhìn Thánh Tôn.
Bọn họ càng muốn khóc, tâm tính thiện lương đau nhức! Cho nên nói, bọn họ vì lấy một bọc bánh bao này mà hao hết tâm trí không phải là đang tự tìm khổ sao! Bọn họ có thể nói, thật sự ngài xây dựng ảnh hưởng quá lớn, thần kinh bọn họ mới có thể mẫn cảm như thế! Anh anh anh... Lòng đau muốn chết rồi! Đều nhanh sẽ không yêu!
Thánh Tôn lắc đầu, "Các ngươi khổ cực, ăn đi."
Tại sao có thể nói với bọn họ ôn nhu như vậy, tại sao có thể dùng ánh mắt tinh khiết thân thiện như thế nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ không biết phải làm sao có được hay không!
Hoa Nhất và Hoa Nhị ngơ ngác không nhúc nhích, tâm tình khiếp sợ bi phẫn hỗn hợp, cảm thấy ý thức muốn tan rã.
Thánh Tôn nói khẽ đối với bọn họ nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi cũng gấp gáp cả đêm không dừng, ngày hôm nay ở lại đây một đêm nữa."
"Thiếu gia..." Hoa Nhất, Hoa Nhị đã chấn kinh đến không ít.
Thiếu gia lấy nguyên nhân này lùi lại hành trình, đây là... Đây là thật chăng? Thật không tưởng tượng nổi!
"Cầm bánh bao đi, lên phòng nghỉ ngơi trước, sáng nay không cần các ngươi hầu hạ." Thánh Tôn cười nhạt.
"Cảm tạ thiếu gia thương cảm!" Biểu tình của Hoa Nhất, Hoa Nhị phức tạp, mắt của chớp động mấy phần cảm động.
Chờ hai huynh đệ cầm bánh bao đi lên cửa thang lầu.
Thủy Lung nghiêng đầu khẽ cảm thán với Thánh Tôn, "Nam nhân giảo hoạt."
Người đàn ông này trời sinh cao cao tại thượng, trên người hắn có loại sức quyến rũ khí thế khiến người ta thần phục.
Hắn có thể đang hời hợt đùa bỡn người trong lòng bàn tay, khiến người ta đối với hắn lại sợ vừa hận, đồng thời chỉ cần hắn muốn, đang lúc hời hợt có thể thu mua lòng người, khiến người ta đối với hắn cảm động chảy nước mắt, tâm phục khẩu phục!
Chỉ cần một tia ôn nhu của hắn là có thể khiến người ta thụ sủng nhược kinh, người kia nhận được toàn bộ ôn nhu của hắn, lại may mắn đến bực nào?
Thủy Lung dùng giọng nói thấp hơn, hầu như chỉ có chính nàng nghe thấy, lần nữa cảm thán, "Thực sự là nam nhân giảo hoạt."
Đây cũng là lần đầu hắn giảo hoạt.
Vạn sự có so sánh, có bất đồng, phơi bày chân tướng trước mắt người thì càng chấn động, xúc động lòng người.
Trước đây không cảm thấy hành động như vậy có bao nhiêu xấu xa, bọn họ vốn chính là tiêu sái không kềm chế được tính tình như vậy, ngày thường có dục vọng thì đi thanh lâu sở quán, thỉnh thoảng gặp phải nữ tử gia thế thuần khiết, lúc gặp gỡ bọn họ cũng sẽ nói rõ ràng, sẽ chỉ là nhân duyên mỏng manh chóng tan, sẽ không hứa hẹn với các nàng điều gì, đối phương nguyện ý thì tiếp tục, không muốn thì xa nhau, bọn họ cũng sẽ không liều mạng dây dưa, chỉ đơn giản như vậy.
Vốn dĩ theo bầu không khí thời đại này nam tử ba vợ bốn nàng hầu cũng là bình thường, hai huynh đệ Hoa Hoa cũng không nói dối lừa cô nương thanh cao, trong mắt người ngoài thật sự không tính là dở.
Hết lần này tới lần khác, có Thánh Tôn trước mắt bọn họ làm ví dụ, rõ ràng là một người cường đại lại hết lần này tới lần khác đối với một cô gái mang thai với người khác, dáng dấp lại bình thường còn thương yêu như vậy, bộ dạng tình thâm ý trọng khiến người luôn luôn đối với chuyện tình cảm nam nữ rất lạnh nhạt, thậm chí là khinh thường như bọn họ cũng không khống chế được tự cảm thấy xấu hổ.
Thánh Tôn cũng không phát biểu ý kiến gì với thói quen cuộc sống của bọn họ, chỉ là nhàn nhạt cảm thán một câu, "Đúng là hai lãng tử đa tình?"
Hoa Nhất, Hoa Nhị cười mỉa hai tiếng, âm thầm thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ và thiếu gia tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm như thế, xem ra thiếu gia chỉ là buồn chán tìm bọn họ trò chuyện hai câu.
Rất nhanh, hai huynh đệ liền biết ý nghĩ vừa rồi của mình kỳ lạ cỡ nào.
"Trong khoảng thời gian này các ngươi cực khổ rồi." Thánh Tôn nói.
Hoa Nhất, Hoa Nhị sợ hãi, miệng đồng thanh nói: "Không khổ cực, một chút cũng không cực khổ!"
Thánh Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần khẩn trương."
Không khẩn trương không được nha, ngài bảo chúng ta chớ khẩn trương, chúng ta lại càng khẩn trương hơn có được hay không! Hoa Nhất, Hoa Nhị khóc không ra nước mắt.
"Cực khổ nên buông lỏng một chút." Thánh Tôn thiện giải nhân ý nói: "Ta nhớ kỹ cách đây mười dặm có một thành nhỏ, trong thanh có một thanh lâu."
Thiếu gia, ngài là quân tử một thân khí chất thanh cao trau chuốt như thế, một bộ dáng thuần lương như ngọc lại khuyên chúng ta đi thanh lâu thả lỏng được không? Được không? Hoa Nhất, Hoa Nhị đã biểu tình không biết làm gì, duy trì mặt cứng đờ.
"Sao?" Thánh Tôn không nghe được câu trả lời.
Hoa Nhất, Hoa Nhị lập tức tỉnh táo tinh thần, Hoa Nhất nói: "Thiếu gia, chúng ta rời đi, ai hầu hạ các ngươi?"
Thánh Tôn không nói lời nào, biểu tình kia rõ ràng đang nói, buổi tối các ngươi phải hầu hạ chuyện gì?
Hoa Nhị thận trọng thử nói: "Thiếu gia, ngài không lo lắng chúng ta sẽ chạy mất sao?"
"Ha hả." Thánh Tôn cười nhạt.
"..." Hoa Nhất, Hoa Nhị hiểu.
Hai huynh đệ liếc nhau, dùng ánh mắt ăn ý nhanh chóng trao đổi.
Hoa Nhất: Xem ra chuyện này không có âm mưu mới đúng, thiếu gia không cần thiết tính toán chúng ta.
Hoa Nhị: Tuy rằng mười mấy dặm không gần, dùng tốc độ cao nhất chạy tới phỏng chừng hết một ngày, chẳng qua là có thể buông lỏng một chút cũng đáng giá.
Hoa Nhất: Lẽ nào thiếu gia thật nhất thời có lòng Phật tổ từ bi, thiện tâm quá, muốn bồi thường đối xử tử tế với chúng ta?
Hoa Nhị: Không có khả năng, ta cảm thấy trong đầu nhất thời không được tỉnh táo, khả năng lớn nhất là bị Thiếu phu nhân kích thích!
Hoa Nhất: Như vậy, có đáp ứng hay không?
Hoa Nhị: Chúng ta có quyền cự tuyệt sao?
Hoa Nhất, Hoa Nhị yên lặng đối diện, sau đó yên lặng buồn bã thương tâm bỏ qua một bên mắt. Được rồi, bọn họ kỳ thực cũng không có quyền cự tuyệt.
"Vô cùng cảm tạ thiếu gia thương cảm!" Hai huynh đệ đồng thời nói với Thánh Tôn, sau đó chuẩn bị rời đi.
Thánh Tôn lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành đưa cho bọn họ.
Hoa Nhị nhận lấy cùng Hoa Nhất cúi đầu nhìn, nhìn thấy nội dung trên giấy viết thành từng hàng, sau khi hiểu rõ nội dung bên trong, trong phút chốc bọn họ hiểu rõ, chuyện thương cảm nô tài căn bản là giả, muốn bọn họ đi làm việc mới là thật nhỉ!
Hai ngụm máu xông lên cổ họng lại phải cố gắng nuốt xuống, bọn họ có thể trách cứ Thánh Tôn đại nhân sao? Coi như đối phương không ôn tồn để cho bọn họ đi hơn mười mấy dặm mua đồ như thế, mà là lạnh như băng mệnh lệnh bọn họ đi, bọn họ cũng phải đi. Chỉ là... Vì sao so với việc đối phương lạnh giọng ra lệnh cho bọn họ đi mua đồ, loại thái độ ôn tồn này càng khiến bọn họ có cảm giác bị đè nén khó chịu hơn chứ, thật đau thương! QAQ
"Đi thôi." Thánh Tôn cười nhạt, "Đi đường cẩn thận."
"Cảm tạ thiếu gia quan tâm." Hoa Nhất, Hoa Nhị nghiêm mặt.
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là không muốn giữa đường lại phải tìm hai người đến bồi dưỡng."
"..." Thiếu gia, vì sao thời điểm không nên thẳng thắn, ngài lại luôn luôn thẳng thắn thành khẩn như thế chứ!
Hoa Nhất và Hoa Nhị cảm giác nội tâm mình bị thương lần thứ hai, một người bưng chậu đồng, một người cầm giấy tuyên thành, bóng lưng tiêu điều rời đi, đi đến đặc biệt nhanh chóng —— lấy tất cả phiền muộn đều chuyển hóa trở thành động lực, thầm nghĩ rời xa nơi thương tâm này nhanh một chút.
"Nhìn đủ chưa?" Thánh Tôn nhìn vào mộtgóc.
Trong góc tối, một đạo bóng dáng chậm rãi đi ra, ôm quyền hướng đến Thánh Tôn khẽ nói: "Tại hạ chỉ vừa vặn đi ngang qua, có phần hiểu lầm mới đứng lại."
Người đó là người đã từng gặp ở lầu một - Phùng Khởi Phi.
"Ừm." Thánh Tôn nhàn nhạt đáp, an tĩnh đứng giống như cỏ chi và cỏ lan cây ngọc, thái độ tốt khiến Phùng Khởi Phi gần như có chút được sủng mà lo sợ.
Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị xong việc vị này sẽ phát tác hỉ nộ, ai biết đối phương lại phản ứng bình tĩnh như vậy, cứ như vậy ngược lại làm cho Phùng Khởi Phi không biết nên tiếp lời thế nào, nhìn đối phương một thân sạch sẻ khí chất nhuần nhã, rất có điểm khiến cho mọi nam nhân tự ti oán hờn.
"Phùng Khởi Phi."
"À... Đúng."
Phùng Khởi Phi hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện Thánh Tôn không biết đã đứng ở trước mặt của hắn từ lúc nào, khiến hắn phát hiện khoảng cách không đến một thước, thoạt nhìn vị này thon dài tuấn dật nhưng không hề gầy gò, trái lại so với mình còn cao hơn, đứng ở trước mặt mình mà cái bóng có thể bao phủ hắn.
Một cảm giác áp bách không cách nào hình dung được khiến Phùng Khởi Phi không khỏi thả nhẹ hô hấp, thậm chí là hít thơ không thông.
Thánh Tôn nghiêng người, nhìn thẳng vào ánh mắt gợn sóng của Phùng Khởi Phi, khẽ nói: "Ngươi nghĩ ngươi đang là minh chủ võ lâm sao?"
Khoảng cách quá gần khiến Phùng Khởi Phi có thể thấy rõ ràng đôi mắt của Thánh Tôn, một đôi mắt thanh cao chí thuần, đầu tiên ánh mắt ấy khiến người ta cảm giác vô cùng thân thiết, muốn tới gần ánh mắt trong suốt ấm áp này. Thật ra sau khi tới tới gần, mới phát hiện ánh mắt vô cùng trong suốt kia lại lạnh lùng vô tình, trong mắt đối phương ngay cả cái bóng của hắn cũng không có, càng không có một tia cảm tình dư thừa, thỉnh thoảng hiện lên ý cười giống như giọt sương sớm đọng trên lá xanh, nhưng không phải bởi vì hắn mà có, cho nên đó chỉ là thói quen cười cười của đối phương mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa cảm tình gì.
Phùng Khởi Phi hít mạnh một hơi, lảo đảo lùi lại vài bước, chật vật thở dốc từng ngụm lớn.
Hóa ra vừa rồi hắn vẫn quên không hô hấp, hít thở không thông lâu quá khiến hắn rất khó chịu.
Dáng vẻ chật vật như vậy thực sự đã lâu chưa từng có rồi, đối phương cũng không làm gì, lại khiến hắn sợ đến như vậy, thực sự là mất mặt.
Phùng Khởi Phi suy nghĩ tự giễu, trong lòng càng thêm khiếp sợ suy đoán thân phận của Thánh Tôn. Người này rốt cuộc là ai? Vì sao trước đây chưa từng gặp qua, vì sao còn tuổi còn trẻ như vậy mà lại có khí thế kinh khủng cùng với tính tình bí hiểm như thế.
"Hàng năm đại hội võ lâm đều tổ chức ở Phi Kính sơn cốc, minh chủ võ lâm không phải là chủ nhân của Phi Kính sơn cốc, trong lòng rất không cam đúng không?"
Nghe thấy Thánh Tôn nói, trong lòng Phùng Khởi Phi càng rung động, ngẩng đầu bất động thanh sắc cười nói: " Rốt cuộc các hạ muốn nói cái gì?"
Thánh Tôn nói: "Ta có thể để cho ngươi trở thành minh chủ võ lâm."
"Cái.. Cái gì?" Phùng Khởi Phi vô cùng giật mình, trái lại nói lắp rồi.
"Lỗ tai của ngươi điếc sao?" Thánh Tôn không kiên nhẫn, phiền chán nói: "Một câu nói ta không muốn nói lần thứ ba."
Phùng Khởi Phi xấu hổ, ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng thực tế nội tâm động ** bất an. Hắn không biết trả lời như Thánh Tôn thế nào, thậm chí không biết rốt cuộc là Thánh Tôn nói giỡn hay là nghiêm túc.
—— ta có thể để cho ngươi trở thành minh chủ võ lâm ——
Nhưng lời nói trực tiếp sáng tỏ quá rồi, mọi người có thể nghe đều hiểu ý tứ của hắn.
Chỉ là, hắn dựa vào cái gì có thể như thế tùy ý nói với mình như vậy, có thể làm cho mình trở thành minh chủ võ lâm, hắn dựa vào cái gì có thể tự tin như vậy, hình như chỉ cần lời trong miệng nói ra thì nhất định có thể trở thành sự thật.
Hắn nên tin sao? Hắn nên đánh cuộc một lần sao?
Lý trí nói cho Phùng Khởi Phi không được tin, tuyệt đối không được tin tưởng một người lần đầu tiên gặp mặt, huống chi còn là loại chuyện làm minh chủ võ lâm này, nếu như tin tưởng lời hắn nói thì quá ngu quá ngây thơ rồi! Thế nhưng... Thế nhưng... Vì sao hắn lại dao động như vậy, kích động như vậy, có cảm giác chỉ cần vừa buông lỏng thì sẽ lập tức đáp ứng đối phương.
Thánh Tôn trước sau như một thản nhiên, "Cho ngươi thời gian một đêm suy nghĩ."
Từ khẩu khí và thái độ của hắn, Phùng Khởi Phi cảm thấy hắn không thèm để ý đến vị trí minh chủ võ lâm một chút nào, hình như bản thân hắn không đáp ứng, với vị này cũng không quan trọng gì, còn có thể tìm một người khác.
Người đàn ông này... Rốt cuộc là thân phận gì!
Hôm sau mặt trời vừa mọc lên, trong khách điếm Phùng Sơn đã có mấy người ngồi ở đại sảnh dùng bữa sáng.
Sáng sớm cửa lớn khách điếm sang đóng miễn cho gió lạnh thổi vào.
Lúc này cửa lớn bị người từ bên ngoài đẩy vào, hai người ăn mặc tám phần mười giống nhau đi đến, mỗi người xách bao lớn bao nhỏ, trên đầu mang theo mũ che bụi.
Mọi người ở đại sảnh nhìn hai người đã đoán được thân phận của bọn họ, dù sao ngày hôm qua người ta còn huyên náo thật lớn.
Lúc hai người đi vào khách điếm, đưa táy lên lấy mũ che bụi xuống, quả nhiên như mọi người đoán, là hai người Hoa Nhất và Hoa Nhị.
"Phốc ——" một người vừa mới uống được ngụm cháo vào miệng đã phun ra, trừng hai mắt nhìn Hoa Nhất và Hoa Nhị chằm chằm, không nhịn được có chút hả hê cười to, "Ha ha ha ha, đêm qua các ngươi lại đi làm chuyện ác gì rồi, sao lại biến thành cái bộ dáng này!"
Hoa Nhất và Hoa Nhị không để ý đến người nọ, mặt không biểu tình đi về phía trước, giống như mất hồn chán chường thê lương.
Mấy người thấy Hoa Hoa Huynh Đệ lại bị người chê cười cũng không có ồm ào, lập tức cảm giác được có chuyện không đúng, tỉ mỉ đánh giá bộ dáng của hai người —— tóc rối loạn, sắc mặt tái nhợt, mí mắt phù, ánh mắt lờ đờ, cằm vừa mới cạo sạch râu, bao lớn bao nhỏ trong tay, bước chân hư ảo như đang bay.
Mọi người: "..."
Tốt tốt tốt hình dáng thê thảm, khiến cho bọn họ có chút không đành lòng chê cười.
Nhưng chỉ đồng tình trong nháy mắt, ngày hôm qua mọi người tức giận thấy Hoa Hoa Huynh Đệ bị chê cười cũng không phản kháng, thói xấu ẩn giấu chỗ sâu nhất từng cái từng cái dâng lên.
"Ta thấy là đêm qua bọn họ nhất định là quá buông thả đi, bộ dáng này không phải lần đầu ta nhìn thấy, căn bản là bộ dáng sau khi buông thả!" Một lão đạo sĩ nói.
"Buông thả còn có thể mua nhiều đồ như vậy, ta thấy... Nhất định là bị vị thiếu gia kia làm khổ." Giọng nói thật thấp.
Hoa Nhất và Hoa Nhị phản ứng, nhìn người nói sau cùng kia, ánh mắt tràn đầy bi thương. Vị tiểu ca này, ngươi biết rồi à!
Tiểu ca nhi lại bị ánh mắt của bọn họ dọa sợ hai chân mềm nhũn, xụi lơ trên bàn.
"Sao?" Trên thang lầu truyền đến giọng mũi thật thấp của nữ tử.
Hoa Nhất và Hoa Nhị biết là giọng của Thủy Lung, biểu tình nhanh chóng thu lại, quay đầu lại nhìn thang lầu, quả nhiên đã nhìn thấy bóng dáng Thủy Lung và Thánh Tôn.
Thánh Tôn nhìn hai người, "Tại sao trở về muộn như thế?"
Hoa Nhất và Hoa Nhị: "..."
Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa biểu tình cổ quái như muốn khóc, Thủy Lung vẫn là không nhịn được nhếch khóe miệng.
"Đừng làm rộn." Thủy Lung liếc mắt nhìn Thánh Tôn, ý bảo hắn đừng đùa quá mức. Hời hợt đùa cợt hai người nam nhân trưởng thành đến viền mắt đều đỏ, bản lãnh này ngay cả ta cũng nhịn không được bất đắc dĩ xấu hổ, có chút đồng tình với hai huynh đệ Hoa Hoa.
Thánh Tôn không nói chuyện, tự nhiên cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề về trễ kia.
Hoa Nhất, Hoa Nhị nhìn vào mắt của Thủy Lung giống như là đang nhìn Quan Âm Bồ Tát.
"..." Thủy Lung vừa cảm thấy buồn cười, lại muốn đỡ trán đổ mồ hôi.
Lúc nàng không có ở đây, rốt cuộc hai người này rốt cuộc bị dạng ma quỷ gì dằn vặt mới có thể vì một câu nói đơn giản mà ảm kích xem nàng như ân nhân cứu mạng.
"Qua đây." Thánh Tôn nhìn về phía hai huynh đệ.
Hoa Nhất, Hoa Nhị giống như hoàng hoa khuê nữ đi tới.
Thánh Tôn lấy trong túi lớn túi nhỏ trong tay bọn họ mở ra.
Thủy Lung vừa nhìn đã biết toàn bộ những thứ này đều chuẩn bị vì nàng—— điểm tâm tinh xảo, còn có quần áo lông nhung giữ ấm và đồ dùng hàng ngày, túi chườm nóng và giày lông nhung.
Một cái bọc giấy còn nóng hầm hập, mùi bánh bao thơm nức, vừa ngửi thấy đã biết so với khách điếm Phùng Sơn tốt hơn nhiều.
Thánh Tôn ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ.
Hoa Nhất hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Chúng ta đã tận lực cẩn thận, cũng lấy tốc độ nhanh nhất chạy về."
Hoa Nhị cũng nói: " Bánh bao có phần lạnh, dọc đường đi cũng dùng nội lực giữ ấm, không khác mới ra lò là mấy."
Hai huynh đệ như trẻ con sợ cha mẹ trừng phạt, run run rẩy rẩy giải thích.
Một màn này, khiến cho khác nhân đang dùng cơm ở khách điếm vừa khoái ý vừa đồng tình. Thực sự là ác nhân tất có ác nhân trừng trị mà, hai Tiện Hầu tai họa vô số rốt cuộc giờ này cũng đã gặp phải khắc tinh! Chẳng qua... Bộ dáng như vậy thật là có chút đáng thương mà!
Mọi người đang bàng quan yên lặng.
Thánh Tôn mỉm cười nói: "Không dùng tâm mà nhìn những gì ta viết trên giấy sao?
Hoa Nhất và Hoa Nhị như lâm đại địch, vẻ mặt cầu xin. Bọn họ dụng tâm rồi mà, toàn tâm toàn ý nhìn mà, chỉ cần nhắc tới bọn họ đều mua mà!
Bởi vì đối với tòa thành kia chưa quen thuộc, lúc bọn họ một đêm phong lưu, chợt nhớ tới Thánh Tôn cũng không nói thời gian trở về, có thể khẳng định phải là sáng sớm nhỉ. Nghĩ như vậy, bọn họ liền nóng nảy. Không giống ai vài canh giờ đã đứng lên, tìm khắp nơi cửa hàng mua đồ, khi bọn họ tìm được cửa hàng rồi lại không mở cửa, bất đắc dĩ đau khổ không thể nói với ai, bất đắc dĩ nhất chính là cái cửa hàng bánh bao này, làm ăn thật tốt quá còn phải xếp hàng, bọn họ vốn định chen ngang trực tiếp trộm...
Ai biết là ông chủ của cửa hàng bánh bao này là một kẻ cao thủ thâm tàng bất lộ, trực tiếp đóng cửa sắt nhốt phía sau, phải giúp đỡ băm hơn mười cân thịt, rửa sạch mấy chậu rau xanh mới buông tha bọn họ.
Gấp gáp trở về giữa đường lại phát hiện bánh bao bị lạnh, sợ đến mức vội vàng dùng nội lực giữ ấm, loại việc tinh tế này lần đầu tiên bọn họ làm, hao tâm tổn sức đến thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng của bọn họ.
Bởi vậy, lúc bọn họ trở về khách điếm, đã biến thành bộ dạng bi thảm buông thả quá độ.
Lúc Hoa Nhất, Hoa Nhị cúi bộ mặt bi thương xuống, Thánh Tôn lấy bánh bao đưa đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: "Đây vốn là bữa sáng cho các ngươi."
"Nha?" Hoa Nhất, Hoa Nhị ngây người.
Đây là... đây là... đây là...đây là....đây là.... Thiếu gia ác ma vẻ mặt thanh nhã ôn nhu, giọng nói ấm lòng người của bọn họ sao! Bọn họ hoa mắt nhỉ, ảo giác nhỉ!
Thánh Tôn khẽ nói: "Nhìn giấy viết kỹ một chút, phải mua đồ tốt nhất, ta có nói phải mua bánh bao về sao?"
Hoa Nhị ngơ ngác đưa tay lấy mảnh giấy nhăn nheo ra.
Thánh Tôn nhíu mày.
Thủy Lung quét mắt nhìn hắn một cái. Một tờ giấy bị nhăn thành như vậy, bình thường ngươi khiến người ta hận bao nhiêu nha?
Hoa Nhị không chú ý tới vẻ mặt hai người, hắn và Hoa Nhất nhìn kỹ điều cuối cùng viết: Ta nhớ bánh bao của cửa hàng này mùi vị không tệ, có thể đi nếm thử.
Những lời này, cho dù đọc như thế nào cùng là giới thiệu cho ngươi chỗ ăn ngon.
Hoa Nhất và Hoa Nhị yên lặng ngẩng đầu, yên lặng nhìn Thánh Tôn.
Bọn họ càng muốn khóc, tâm tính thiện lương đau nhức! Cho nên nói, bọn họ vì lấy một bọc bánh bao này mà hao hết tâm trí không phải là đang tự tìm khổ sao! Bọn họ có thể nói, thật sự ngài xây dựng ảnh hưởng quá lớn, thần kinh bọn họ mới có thể mẫn cảm như thế! Anh anh anh... Lòng đau muốn chết rồi! Đều nhanh sẽ không yêu!
Thánh Tôn lắc đầu, "Các ngươi khổ cực, ăn đi."
Tại sao có thể nói với bọn họ ôn nhu như vậy, tại sao có thể dùng ánh mắt tinh khiết thân thiện như thế nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ không biết phải làm sao có được hay không!
Hoa Nhất và Hoa Nhị ngơ ngác không nhúc nhích, tâm tình khiếp sợ bi phẫn hỗn hợp, cảm thấy ý thức muốn tan rã.
Thánh Tôn nói khẽ đối với bọn họ nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi cũng gấp gáp cả đêm không dừng, ngày hôm nay ở lại đây một đêm nữa."
"Thiếu gia..." Hoa Nhất, Hoa Nhị đã chấn kinh đến không ít.
Thiếu gia lấy nguyên nhân này lùi lại hành trình, đây là... Đây là thật chăng? Thật không tưởng tượng nổi!
"Cầm bánh bao đi, lên phòng nghỉ ngơi trước, sáng nay không cần các ngươi hầu hạ." Thánh Tôn cười nhạt.
"Cảm tạ thiếu gia thương cảm!" Biểu tình của Hoa Nhất, Hoa Nhị phức tạp, mắt của chớp động mấy phần cảm động.
Chờ hai huynh đệ cầm bánh bao đi lên cửa thang lầu.
Thủy Lung nghiêng đầu khẽ cảm thán với Thánh Tôn, "Nam nhân giảo hoạt."
Người đàn ông này trời sinh cao cao tại thượng, trên người hắn có loại sức quyến rũ khí thế khiến người ta thần phục.
Hắn có thể đang hời hợt đùa bỡn người trong lòng bàn tay, khiến người ta đối với hắn lại sợ vừa hận, đồng thời chỉ cần hắn muốn, đang lúc hời hợt có thể thu mua lòng người, khiến người ta đối với hắn cảm động chảy nước mắt, tâm phục khẩu phục!
Chỉ cần một tia ôn nhu của hắn là có thể khiến người ta thụ sủng nhược kinh, người kia nhận được toàn bộ ôn nhu của hắn, lại may mắn đến bực nào?
Thủy Lung dùng giọng nói thấp hơn, hầu như chỉ có chính nàng nghe thấy, lần nữa cảm thán, "Thực sự là nam nhân giảo hoạt."
Đây cũng là lần đầu hắn giảo hoạt.
Vạn sự có so sánh, có bất đồng, phơi bày chân tướng trước mắt người thì càng chấn động, xúc động lòng người.
/413
|