Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 195-1: Tổ hợp náo nhiệt (1)
/413
|
Editor: Dungpro.
"Tí tách, tí tách" nước mưa rơi xuống tích tụ thành vũng nước, sinh ra tiếng vang thanh thúy, tạo thành khúc nhạc linh động. Trong đó hòa lẫn những viên đá nhỏ, rơi vào da thịt trên người trên, không hề đau đớn nhưng lại lạnh thấu tim.
Phùng Khởi Phi nhìn uy hiếp chết người trước mặt rốt cục rời khỏi, từ phản ứng sợ hãi thật lớn, tâm tình vừa vô cùng phức tạp vừa giản đơn, hắn chỉ biết mình còn sống, đến nỗi Thánh Tôn còn nói gì đó, hắn cũng không muốn đi nghe rõ ràng.
Lúc Thánh Tôn nhấc chân đạp, không toát ra bất kỳ một tia sát ý nào, nhưng hắn cũng không dám khẳng định Thánh Tôn thật sự dám giết hắn, một khi một cước kia chạm đến hai má của mình, kết quả nhất định đầu rơi máu chảy muốn chết cũng không chết được.
Bất kể là ai lúc bị uy hiếp chết người đều không thể bình tĩnh, hơn nữa ngoại trừ tiếp tục cầu xin tha thứ cũng không có biện pháp khác chạy trốn dưới tình huống đó.
Việc đã đến nước này, Phùng Khởi Phi hối hận cũng không còn cách nào rồi. Hắn mua vui trong đau khổ nghĩ, nếu thực sự có thể trở thành minh chủ võ lâm như hắn nói, làm nô bộc cho bọn họ thì như thế nào? Hắn cũng không phải thực sự muốn chỉ đạt được mà không muốn trả giá, chỉ là Thánh Tôn cho hắn chỗ tốt quá lớn cũng quá không chân thực, không hề báo trước khiến hắn rơi vào trạng thái mê man như trước, không rõ có phải đối phương đang đùa hay không.
Thánh Tôn ghét bỏ nói: "Trước tiên đi làm sạch bản thân đi."
Phùng Khởi Phi đáp ứng: "Vâng." Hai tay chống thân thể khẽ run đứng lên, khiến mọi người nhìn thấy không khỏi hoài nghi hắn có thể ngã xuống lần nữa hay không.
Lúc này hai người tùy tùng bên cạnh hắn hai cũng chạy tới bên người hắn, đưa tay muốn nâng hắn.
Hai người tùy tùng bị thương không nặng, hay nguyên nhân là do Thánh Tôn ra tay không nặng tay.
Phùng Khởi Phi lắc đầu, cự tuyệt bọn họ nâng, nói rằng: "Đi chuẩn bị nước*..." Hắn dặn dò thuộc hạ của mình theo thói quen, đang nói nghĩ tới điều gì dừng lại, nhìn phản ứng của Thánh Tôn.
*热.....: chỗ này hẳn sẽ là 热水 (re4 shui3) đi: nghĩa là nước nóng, trong tiếng Trung thì chữ ‘nóng’ đặt trước chữ ‘nước’ nên lúc edit mình sẽ để ‘nước’ trước nhé.
Hắn có chút hoài nghi Thánh Tôn có một loại ác ý muốn tự mình đùa giỡn nô bộc, vì thế chính là tự mình làm nhục hắn tự mình trêu đùa hắn, tự nhiên là không nhìn nổi dáng vẻ dặn dò của người khác. Chỉ là với hành vi của hắn Thánh Tôn một mực mặc kệ, Die nd da nl e q uu ydo n hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
"Ngươi là con ốc sên sao?" Bị Phùng Khởi Phi chú ý lâu, Thánh Tôn quay đầu lại nhàn nhạt nói với hắn.
Phùng Khởi Phi biết rõ thần sắc hắn không kiên nhẫn, vội vã cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài. Hắn nghĩ, nếu như mình lại tiếp tục làm cho đối phương không hài lòng, đối phương lại ra tay với mình như trước không?
Gác nhỏ trong hậu viện chỉ còn lại Thủy Lung với Thánh Tôn, Thánh Tôn lấy từ cái gói trên bàn ra ba quyển sách, đi tới bên cạnh Thủy Lung, ánh mắt quan sát xung quanh Thủy Lung một hồi, nói với Thủy Lung: "Nếu không, nàng ngồi trong lòng ta, ta giúp nàng lật sách?"
Thủy Lung không có trả lời, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Thánh Tôn biết đáp án như thế nào, xách một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thủy Lung, giơ sách trong tay lên trước mặt Thủy Lung, mở ra một tờ, mỉm cười nói: "Đây là những chuyện vui lớn nhỏ mới nhất trong giang hồ."
Thủy Lung cảm thấy quyển sách này nên đổi tên là ‘bát quái tuần san’.
Bởi vì bên trong ghi lại những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong giang hồ, nhất là những chuyện thú vị khôi hài.
Ở thời đại này muốn làm ra sách như vậy, không phải là người có thực lực và có mạch thông tin tình báo không giống người thường thì không làm được, giá cả sách này cũng vô cùng không rẻ, mua bán địa điểm cũng không ngừng thay đổi, người bình thường thật đúng là không mua được.
Thủy Lung hơi ngồi thẳng người, Thánh Tôn thì càng dựa sát vào nàng, nói khẽ nói: "Nàng nằm, ta đưa đến trước mặt nàng là được."
Tư thế nâng sách như vậy rất dễ mệt mỏi, Thánh Tôn lại vui vẻ chịu đựng, trên mặt mang ý cười trong sáng.
Thủy Lung nhìn hắn một cái không cự tuyệt.
Phùng Khởi Phi đi đến hậu viện nhà trọ Phùng Sơn lần thứ hai, đã đổi lại một thân quần áo sạch sẽ.
Thay đổi trang phục thanh tịnh tuấn nhã lúc trước, lúc này quần áo hắn mặc vô cùng đơn giản, chất liệu kém hơn lúc trước một chút.
Đây là Phùng Khởi Phi trải qua việc suy xét cẩn thận hậu quả, nếu đã phải làm nô bộc của người khác, tự nhiên không thể ăn mặc vượt qua chủ tử, nếu như bởi vì chướng mắt cái người hỉ nộ vô thường kia, chính là bản thân mình xui xẻo.
Dọc đường đi Phùng Khởi Phi đều suy nghĩ về vị Thánh Tôn này, làm như thế nào mới có thể sống chung với hai người Thánh Tôn tốt hơn, càng muốn lại càng cảm thấy rầu rĩ, bởi vì mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không thể nhìn rõ Thánh Tôn, căn bản là không cách nào đánh giá được cá tính và hỉ nộ của hắn, muốn làm hợp tâm ý hắn hoàn toàn dễ vậy sao.
Giờ khắc này, Phùng Khởi Phi bỗng nhiên hiểu vì sao hai người Tiện Hầu nổi danh giang hồ lại hồn nhiên thay đổi cùng một dáng vẻ trước mặt Thánh Tôn như vậy, không có gì đáng kinh ngạc, hắn cảm thấy thời gian lâu dài, nói không chừng mình cũng phải biến thành cái dáng vẻ bi thảm kia.
"Aiz." Phùng Khởi Phi không khỏi thở dài một hơi.
"Thiếu chủ." Hai người tùy tùng sau lưng vừa nghe tiếng hắn thở dài, khẽ hỏi: " Việc gì ngài phải đi chịu thiệt với người kia, dù sao Phi Kính Sơn Cốc cũng chưa bao giờ sợ..."
Phùng Khởi Phi lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, "Ngươi muốn nói cái gì, Phi Kính Sơn Cốc cũng không sợ bất kỳ thế lực nào? Bất luận kẻ nào? Hay là bất cứ uy hiếp gì? Hừ." Hắn khẽ hừ một tiếng, giậm chân quay đầu lại nhìn tên tùy tùng trẻ tuổi, "Trong thiên hạ thế lực mạnh hơn so với Phi Kính Sơn Cốc không chỉ có một hai, trong thiên hạ người có thể một mình hủy diệt Phi Kính Sơn Cốc không chỉ một hai. Chỉ là những lão nhân đi về cõi tiên, ẩn cư ẩn cư, không biết vì sao không màng thế sự. Không nói đến mấy vị lão nhân kia, chỉ cần nói đến vị nổi danh lâu nay lên tiên sơn kia, cùng với vị trong Hắc Ám Giới kia, chỉ cần bọn họ có một cái suy nghĩ trong đầu, Phi Kính Sơn Cốc có thể thế nào."
Tùy tùng đang nói chuyện tùy tùng bị hắn chặn họng không lời nào để nói, một vị khác tùy tùng lại nói: "Thế nhưng người làm khó thiếu chủ này, cũng không giống." ( Ý của tên này là không giống mấy kẻ mạnh mà PKP kể ra ở trên đấy).
"Chẳng qua là ta lấy một thí dụ mà thôi, ai biết Hắn là ai chứ." Phùng Khởi Phi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nỉ non chỉ có chính hắn nghe thấy, "Đúng dịp rơi vào trong tay hắn, thật không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh."
Chỉ cầu hắn thực sự có tự tin và thực lực như hắn biểu hiện, thật sự đủ để có thể giúp hắn đạt được vị trí minh chủ võ lâm. Chỉ cần có thể có được vị trí này, hiện tại hắn làm tất cả như vậy, bị khuất nhục đều là đáng giá, thậm chí có thể nói là thực sự mình buôn bán có lời, có thể nói là mình rất may mắn.
Mắt thấy đã đến gác nhỏ trong hậu viện, dù là Phùng Khởi Phi hay là hai người tùy tùng đều không nói gì thêm.
Phùng Khởi Phi nhìn thấy hai người ngồi song song trong gác nhỏ, nam tử nâng sách trước mặt cô gái, nữ tử yên tĩnh nằm giường quý phi đọc sách, biểu tình của hai người đều rất yên tĩnh, đầu lông mày ẩn chứa ý cười nhu hòa tự nhiên, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy.
Phùng Khởi Phi chợt nhớ tới những điều Thánh Tôn viết trên giấy cho hắn trên giấy, tựa hồ cũng liên quan đến nữ tử này, nữ tử này là lớn nhất.
Nam tử này là thậtsự rất yêu thích cô gái này rồi nhỉ.
Phùng Khởi Phi bước khẽ đi vào bên trong gác nhỏ, đứng cách Thánh Tôn và Thủy Lung không xa, dáng vẻ biết vâng lời vô cùng cung kính.
Hai người tùy tùng nhìn bộ dáng này của thiếu chủ nhà mình, trong lòng có tức giận cũng không dám nói,đen mặt đứng bất động.
Thời gian qua đi từng chút, khoảng chừng nửa canh giờ sau, có lẽ ít hơn một chút.
Thánh Tôn khép sách lại, nói với Thủy Lung đang đọc rất cao hứng: "Nghỉ ngơi đã."
Thủy Lung khẽ nhấc khóe môi, muốn nói điều gì lại dừng lại. Nàng phát hiện, lúc này mình phản bác nói không muốn, có giống như trẻ con bốc đồng không nghe lời hay không.
Nhìn vẻ mặt Thánh Tôn nhu hòa mang theo vẻ bao dung, thật giống như đang chờ đợi nàng khóc lóc om sòm làm nũng.
Thủy Lung con mắt thoáng qua, thấy Phùng Khởi Phi đứng cách đó không xa, sau đó chậm rãi híp đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong mắt Thánh Tôn lộ ra vẻ tiếc nuối, buông sách cầm trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Phùng Khởi Phi. Đối với việc hắn đổi một thân quần áo sạch sẽ, từ chối cho ý kiến.
Đáy lòng Phùng Khởi Phi đối với Thánh Tôn có chút muốn nói không thể có chút sợ hãi sơ sót được, chỉ là bị hắn giấu rất sâu. Lúc này chú ý tới Thánh Tôn nhìn sang, hắn nhẹ nhàng thở, thu lại tâm tình thoáng động ** trong nội tâm, không tiếng động đi tới chỗ Thánh Tôn, trình một sấp sách trong tay lên, một mực cung kính nói: "... Thiếu gia, đây là mấy quyển tinh phẩm nô tài mang theo người, để cho thiếu gia và Thiếu phu nhân đọc."
Lúc trước sau khi bị Thánh Tôn đe dọa như vậy, hắn nhớ kỹ trong lúc Thánh Tôn và Thủy Lung nói chuyện, biết Thủy Lung tới nơi này muốn đọc sách, đã cầm sách chính mình mang theo đem ra.
Như vậy có thể thấy được Phùng Khởi Phi này vẫn là một người có tâm tư chặt chẽ, rất biết quan sát sắc mặt người khác.
Giọng nói của hắn cố ý thấp xuống, là sợ quấy rầy đến Thủy Lung, cũng là bởi vì không quen. Nhất là hai xưng hô "Thiếu gia" với "Nô tài", lúc hắn nói ra có lúc hơi dừng lại, chứng tỏ rõ nội tâm hắn không bình tĩnh.
Chẳng qua khi thực sự xưng hô ra miệng, Phùng Khởi Phi lại cảm thấy dễ dàng, bất đắc dĩ nghĩ: Vạn sự đều có một lần đầu, một ngày có bắt đầu, sau tất cả đã đều nước chảy thành sông thôi.
"Ừm." Thánh Tôn gật đầu, đối với việc hắn đột nhiên biết điều không có bất kì một đánh giá nào.Trên thực tế, bên cạnh hắn rất nhiều nô tài biết điều nhạy bén, hiểu rõ lòng người rồi, vị Phùng Khởi Phi này nửa đường tóm được bổ sung cho đủ số, căn bản không đáng nhắc tới.
(D: khổ thân anh Phi quá)
Hắn không thèm để ý, không có nghĩa là người khác không thèm để ý.
Hai người tùy tùng bên người Phùng Khởi Phi mặt đen nặng nề ai cũng nhìn ra được.
Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ, không dừng lại một giây đã dời tầm mắt đi, khẽ nói: "Vẻ mặt của bọn họ rất ảnh hưởng tâm tình của người ta."
Phùng Khởi Phi nhất thời không rõ ý của Thánh Tôn, một giây sau quay đầu lại nhìn hai người tùy tùng sau lưng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, trong lòng giật mình, liên tục nói với Thánh Tôn nói: "Là nô tài quản giáo không nghiêm, xin thiếu gia cho nô tài chút thời gian."
Thánh Tôn ngầm cho phép.
Phùng Khởi Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người tùy tùng, ý bảo bọn họ cùng hắn.
Từ gác nhỏ đi đến đống đá nhỏ không người, sắc mặt Phùng Khởi Phi phức tạp nhìn hai người tùy tùng, bất đắc dĩ nói: "Nếu các ngươi thể nhẫn nại thì hãy đi về trước đi."
"Thiếu chủ!" Hai người tùy tùng kinh ngạc nhìn Phùng Khởi Phi.
Ba người tùy tùng đi theo Phùng Khởi Phi đều là hắn tự mình bồi dưỡng, so với tuổi của hắn thì nhỏ hơn chẳng qua bọn họ rất trung thành và tận tâm, bởi vậy thường ngày hắn cũng bằng lòng để mặc cho bọn hắn một ít họ tùy ý một chút. Nhưng mà hôm nay bọn họ vô cùng trung tâm hộ chủ, ngược lại sẽ liên lụy hắn, việc này khiến hắn không thể không hạ quyết định.
"Khi ta là chủ tử của các ngươi thì nên nghe lời của ta, hôm nay ta cũng chỉ là một nô tài của hắn mà thôi, chủ tử của ta chính là chủ tử của các ngươi, ta thấy được hắn không cần lòng trung thành của các ngươi, càng sẽ không nhân nhượng tính nết của các ngươi Die nd da nl e q uu ydo n." Phùng Khởi Phi tận tình nói: "Nếu các ngươi còn muốn cùng ta, phải học cách thu lại, nếu không các ngươi sẽ gặp nạn, ngay cả ta cũng sẽ bị các ngươi liên lụy."
Hai người tùy tùng nghe lời của hắn, trầm mặc một lúc, sau đó cùng quỳ xuống đất.
"Thiếu chủ cứ nói, thuộc hạ nhất định sẽ tuân thủ." "Thiếu chủ, thuộc hạ nhất định sẽ không tái phạm, xin thiếu chủ chấp thuận chúng ta hầu hạ bên người. Việc hầu hạ người này không nên để thiếu chủ đi làm, giao cho chúng ta là được."
Phùng Khởi Phi nhìn ánh mắt trung thành của bọn họ, trong lòng vui mừng đồng thời cũng có vài phần tự hào.
Thủ đoạn hắn bồi dưỡng nhân tâm, đồng dạng không kém.
"Đường đường là Phi Kính thiếu chủ mà lại làm nô bộc người ta?" Một tiếng cười chói tai chen ngang vào.
Phùng Khởi Phi cả kinh, quay đầu nhìn người phát ra tiếng cười.
Trong tầm mắt là một nam tử trường bào hồng nhạt, thêu hoa văn hồ điệp hí bách hoa* đang ngồi trên một đống đá nhỏ, rung đùi đắc ý nhìnPhùng Khởi Phi.
*Hồ điệp hí Bách hoa: con bướm đùa giỡn trăm hoa, nhiều loại hoa.
Hắn chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng không râu, trên mặt tựa như thoa chút son phấn nhàn nhạt, khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn hồng hào. Hắn có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, cái mũi nhỏ cao, đôi môi đỏ thắm. Lúc này hắn cười, khóe miệng cười rộ lên tạo thành độ cong vài phần vừa tà ác vừa nghịch ngợm.
Thoạt nhìn nếu không phải hắn ăn mặc quần áo nam tử, thân thể khung xương tuy rằng nhỏ gầy, nhưng so nữ tử cao hơn lớn một chút, nhất định sẽ làm cho người khác nghĩ lầm hắn là nữ tử.
"Hoa Hồ Điệp?" Nhìn thấy trang phục người này, dù cho trước chưa từng thấy dung mạo hắn, Phùng Khởi Phi vẫn nhận ra thân phận của người này.
Hoa Hồ Điệp Lương Điệp Nhi, tên vị này danh hiệu và tên cực kì nữ tính, nhưng đều thuộc về một nam tử, lại còn yêu thích áo trắng mỏng manh, mỹ nam tử son phấn tô loạn.
"Ừ? Ngươi cũng biết người ta?" Lương Điệp Nhi cười đến vui mừng, thẹn thùng nói: "Chẳng lẽ, ngươi đã sớm thầm mến người ta rồi?"
Phùng Khởi Phi nhíu mày, hắn vẫn luôn không thích loại nhân vật kì lạ này. Người như thế giống như là đám người điên cố chấp, bọn họ làm việc luôn luôn không có lý do gì, chỉ bằng tâm tình của mình.
Nhà trọ Phùng Sơn này là nơi muốn đi Phi Kính Thiên Sơn bắt buộc phải đi qua, tình cờ gặp một hai người giang hồ nổi danh không có gì lạ.
Phùng Khởi Phi không định tiếp tục dây dưa với Lương Điệp Nhi, đi đến chỗ hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.
"Này này, mới nói hai câu đã xấu hổ sao?" Lương Điệp Nhi nhảy vọt lên đuổi kịp bước chân của Phùng Khởi Phi, cười híp mắt nói: "Người ta đối với cái người trong miệng chủ tử nói kia rất có hứng thú nhé, bình thường hắn thế nào? Tính tình ra sao? Không bằng giới thiệu ta với hắn?"
Phùng Khởi Phi vẫn duy trì phong độ, nói với Lương Điệp Nhi: "Nếu như ngươi không sợ chết, cứ tiếp tục theo đi."
Tuy rằng hắn không cách nào suy đoán tính tình Thánh Tôn, nhưng lại biết Thánh Tôn không thích tranh cãi ầm ĩ, nhất là hắn đã có nữ tử yêu thích, đụng tới bông hoa đặc sắc như Hoa Hồ Điệp vậy, nhất định sẽ chán ghét —— cũng càng nên nói, Cho dù người nam tửbình thường nào, thấy Hoa Hồ Điệp đều có thể chán ghét.
Bởi vì, nghe giang hồ đồn, Hoa Hồ Điệp thích nam tử, thậm chí đã cưỡng hiếp mấy người nam tử rồi.
Có thật đến nỗi như vậy hay không, Phùng Khởi Phi không cách nào chứng thực, bởi vì hắn chưa từng thấy tận mắt.
"Phi Kính thiếu chủ thực sự là rất đáng ghét, cố ý hù dọa người ta!" Lương Điệp Nhi u oán nhìn Phùng Khởi Phi.
Phùng Khởi Phi bị hắn nhìn chòng chọc đến nổi da gà đều nổi lên, không khỏi nhanh bước nhanh hơn, trong lòng đau khổ nghĩ: Không lẽ nào mấy ngày này hắn bị vận xấu bám vào người phải không, làm sao mà những chuyện phiền lòng đều rơi vào trên người hắn. Chỉ cầu mong Hoa Hồ Điệp không có hứng thú với mình, nghìn vạn lần không nên nhớ nhung đến trên người mình.
Đừng nhìn Lương Điệp Nhi tuổi không lớn lắm, là một kỳ tài động lòng người. Võ công thực lực cao hơn so với Phùng Khởi Phi không phải chỉ là một điểm hai điểm, trong chốn giang hồ đã được coi như là cao thủ hạng nhất, dù cho Phùng Khởi Phi có lòng muốn muốn xua đuổi hắn, nhưng cũng bất lực.
"Hay là, có thể dùng hắn tới thử bản lĩnh của người kia." Cái ý niệm này khơi lên trong lòng Phùng Khởi Phi.
Từ lúc Phùng Khởi Phi rời khỏi gác nhỏ đến lúc hắn quay về cũng không mất bao nhiêu thời gian, trong gác nhỏ Thủy Lung vẫn nằm ở giường quý phi như trước, Thánh Tôn lại đứng phía sau nàng, hai tay đặt trên đầu của nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Thủy Lung ngủ không sâu, âm thanh mấy người xa lạ tới gần rất nhỏ cùng với hơi thở khiến cho nàng mi mắt nàng run lên, đã tỉnh táo lại.
Nàng mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt Thánh Tôn trên cao.
Sau đó phát hiện hai tay của đối phương để lại ở gáy, luồn vào trong mái tóc mình, hồi tưởng lại hình như trước đấy mình ngầm cho phép đối phương xoa bóp đầu, sau đó không để ý mà ngủ mất.
Nếu như không phải Phùng Khởi Phi trở lại, chỉ sợ nàng lại ngủ càng sâu hơn.
Trong khoảng thời gian này gần như càng ngày càng ngủ nhiều.
Thủy Lung đưa tay đẩy tay Thánh Tôn ra, sau đó ngồi dậy duỗi thân thể tứ chi, cả người cảm giác mềm nhũn khiến cho nàng có chút không quen.
Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi đã đi vào gác nhỏ: "Nước nóng, nhanh lên một chút."
Hai tùy tùng phía sau Phùng Khởi Phi nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.
Phùng Khởi Phi nhận thấy được Thánh Tôn đối với việc bọn họ đến có chút không vui, thái độ cũng càng cẩn thận nhiêm túc, "Thiếu gia, đã gần trưa rồi, có muốn ăn chút gì hay không?"
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Việc này còn muốn hỏi?"
Lúc này Phùng Khởi Phi nhận sai.
Muốn kẻ đường đường là thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc, từ nhỏ đều được người hầu hạ, chẳng bao giờ hầu hạ người khác, tự nhiên sẽ không hiểu được nên làm như thế nào. Nghe Thánh Tôn nói như vậy, hắn cũng nhớ tới, tùy tùng bên cạnh hắn luôn luôn chuẩn bị cho tốt tất cả đúng thời gian.
Vừa nói mấy câu tùy tùng dùng khing công bay đi đã trở lại rồi, trong tay bưng nước nóng với khăn sạch, một mực cung kính đặt trên cái bàn bên cạnh Thánh Tôn.
Thánh Tôn thử nước nóng một chút, hài lòng nhúng ướt khăn rồi vắt khô, vô cùng tự nhiên lau mặt cho Thủy Lung không cho nàng kịp từ chối, sau khi lấy khăn đã dùng qua ném vào chậu nước, tùy tùng tự giác dọn chậu nước đi.
Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi nói: "Nhìn hắn mà học."
Tùy tùng bưng chậu nước lảo đảo một cái thiếu chút nữa làm rơi chậu nước, mặt Phùng Khởi Phi ửng đỏ, khẽ xác nhận. Loại cảm giác bị người coi thường này, ngay cả tùy tùng của mình cũng không bằng, là lần đầu tiên hắn trải qua.
"Ha ha, thú vị thú vị, rất thú vị." Một thanh âm không kiêng nể chen ngang vào.
Phùng Khởi Phi thấy Lương Điệp Nhi gồi xổm trên lan can gác nhỏ, thấy hai mắt hắn tỏa sáng, bộ dáng hăng hái bừng bừng nhìn dáng vẻ Thánh Tôn chằm chằm, âm thầm thở dài một hơi, đồng thời cũng có chút hả hê ác ý—— bị Hoa Hồ Điệp này nhớ đến, là đại nạn của mỗi người đàn ông.
"Tí tách, tí tách" nước mưa rơi xuống tích tụ thành vũng nước, sinh ra tiếng vang thanh thúy, tạo thành khúc nhạc linh động. Trong đó hòa lẫn những viên đá nhỏ, rơi vào da thịt trên người trên, không hề đau đớn nhưng lại lạnh thấu tim.
Phùng Khởi Phi nhìn uy hiếp chết người trước mặt rốt cục rời khỏi, từ phản ứng sợ hãi thật lớn, tâm tình vừa vô cùng phức tạp vừa giản đơn, hắn chỉ biết mình còn sống, đến nỗi Thánh Tôn còn nói gì đó, hắn cũng không muốn đi nghe rõ ràng.
Lúc Thánh Tôn nhấc chân đạp, không toát ra bất kỳ một tia sát ý nào, nhưng hắn cũng không dám khẳng định Thánh Tôn thật sự dám giết hắn, một khi một cước kia chạm đến hai má của mình, kết quả nhất định đầu rơi máu chảy muốn chết cũng không chết được.
Bất kể là ai lúc bị uy hiếp chết người đều không thể bình tĩnh, hơn nữa ngoại trừ tiếp tục cầu xin tha thứ cũng không có biện pháp khác chạy trốn dưới tình huống đó.
Việc đã đến nước này, Phùng Khởi Phi hối hận cũng không còn cách nào rồi. Hắn mua vui trong đau khổ nghĩ, nếu thực sự có thể trở thành minh chủ võ lâm như hắn nói, làm nô bộc cho bọn họ thì như thế nào? Hắn cũng không phải thực sự muốn chỉ đạt được mà không muốn trả giá, chỉ là Thánh Tôn cho hắn chỗ tốt quá lớn cũng quá không chân thực, không hề báo trước khiến hắn rơi vào trạng thái mê man như trước, không rõ có phải đối phương đang đùa hay không.
Thánh Tôn ghét bỏ nói: "Trước tiên đi làm sạch bản thân đi."
Phùng Khởi Phi đáp ứng: "Vâng." Hai tay chống thân thể khẽ run đứng lên, khiến mọi người nhìn thấy không khỏi hoài nghi hắn có thể ngã xuống lần nữa hay không.
Lúc này hai người tùy tùng bên cạnh hắn hai cũng chạy tới bên người hắn, đưa tay muốn nâng hắn.
Hai người tùy tùng bị thương không nặng, hay nguyên nhân là do Thánh Tôn ra tay không nặng tay.
Phùng Khởi Phi lắc đầu, cự tuyệt bọn họ nâng, nói rằng: "Đi chuẩn bị nước*..." Hắn dặn dò thuộc hạ của mình theo thói quen, đang nói nghĩ tới điều gì dừng lại, nhìn phản ứng của Thánh Tôn.
*热.....: chỗ này hẳn sẽ là 热水 (re4 shui3) đi: nghĩa là nước nóng, trong tiếng Trung thì chữ ‘nóng’ đặt trước chữ ‘nước’ nên lúc edit mình sẽ để ‘nước’ trước nhé.
Hắn có chút hoài nghi Thánh Tôn có một loại ác ý muốn tự mình đùa giỡn nô bộc, vì thế chính là tự mình làm nhục hắn tự mình trêu đùa hắn, tự nhiên là không nhìn nổi dáng vẻ dặn dò của người khác. Chỉ là với hành vi của hắn Thánh Tôn một mực mặc kệ, Die nd da nl e q uu ydo n hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
"Ngươi là con ốc sên sao?" Bị Phùng Khởi Phi chú ý lâu, Thánh Tôn quay đầu lại nhàn nhạt nói với hắn.
Phùng Khởi Phi biết rõ thần sắc hắn không kiên nhẫn, vội vã cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài. Hắn nghĩ, nếu như mình lại tiếp tục làm cho đối phương không hài lòng, đối phương lại ra tay với mình như trước không?
Gác nhỏ trong hậu viện chỉ còn lại Thủy Lung với Thánh Tôn, Thánh Tôn lấy từ cái gói trên bàn ra ba quyển sách, đi tới bên cạnh Thủy Lung, ánh mắt quan sát xung quanh Thủy Lung một hồi, nói với Thủy Lung: "Nếu không, nàng ngồi trong lòng ta, ta giúp nàng lật sách?"
Thủy Lung không có trả lời, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Thánh Tôn biết đáp án như thế nào, xách một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thủy Lung, giơ sách trong tay lên trước mặt Thủy Lung, mở ra một tờ, mỉm cười nói: "Đây là những chuyện vui lớn nhỏ mới nhất trong giang hồ."
Thủy Lung cảm thấy quyển sách này nên đổi tên là ‘bát quái tuần san’.
Bởi vì bên trong ghi lại những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong giang hồ, nhất là những chuyện thú vị khôi hài.
Ở thời đại này muốn làm ra sách như vậy, không phải là người có thực lực và có mạch thông tin tình báo không giống người thường thì không làm được, giá cả sách này cũng vô cùng không rẻ, mua bán địa điểm cũng không ngừng thay đổi, người bình thường thật đúng là không mua được.
Thủy Lung hơi ngồi thẳng người, Thánh Tôn thì càng dựa sát vào nàng, nói khẽ nói: "Nàng nằm, ta đưa đến trước mặt nàng là được."
Tư thế nâng sách như vậy rất dễ mệt mỏi, Thánh Tôn lại vui vẻ chịu đựng, trên mặt mang ý cười trong sáng.
Thủy Lung nhìn hắn một cái không cự tuyệt.
Phùng Khởi Phi đi đến hậu viện nhà trọ Phùng Sơn lần thứ hai, đã đổi lại một thân quần áo sạch sẽ.
Thay đổi trang phục thanh tịnh tuấn nhã lúc trước, lúc này quần áo hắn mặc vô cùng đơn giản, chất liệu kém hơn lúc trước một chút.
Đây là Phùng Khởi Phi trải qua việc suy xét cẩn thận hậu quả, nếu đã phải làm nô bộc của người khác, tự nhiên không thể ăn mặc vượt qua chủ tử, nếu như bởi vì chướng mắt cái người hỉ nộ vô thường kia, chính là bản thân mình xui xẻo.
Dọc đường đi Phùng Khởi Phi đều suy nghĩ về vị Thánh Tôn này, làm như thế nào mới có thể sống chung với hai người Thánh Tôn tốt hơn, càng muốn lại càng cảm thấy rầu rĩ, bởi vì mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không thể nhìn rõ Thánh Tôn, căn bản là không cách nào đánh giá được cá tính và hỉ nộ của hắn, muốn làm hợp tâm ý hắn hoàn toàn dễ vậy sao.
Giờ khắc này, Phùng Khởi Phi bỗng nhiên hiểu vì sao hai người Tiện Hầu nổi danh giang hồ lại hồn nhiên thay đổi cùng một dáng vẻ trước mặt Thánh Tôn như vậy, không có gì đáng kinh ngạc, hắn cảm thấy thời gian lâu dài, nói không chừng mình cũng phải biến thành cái dáng vẻ bi thảm kia.
"Aiz." Phùng Khởi Phi không khỏi thở dài một hơi.
"Thiếu chủ." Hai người tùy tùng sau lưng vừa nghe tiếng hắn thở dài, khẽ hỏi: " Việc gì ngài phải đi chịu thiệt với người kia, dù sao Phi Kính Sơn Cốc cũng chưa bao giờ sợ..."
Phùng Khởi Phi lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, "Ngươi muốn nói cái gì, Phi Kính Sơn Cốc cũng không sợ bất kỳ thế lực nào? Bất luận kẻ nào? Hay là bất cứ uy hiếp gì? Hừ." Hắn khẽ hừ một tiếng, giậm chân quay đầu lại nhìn tên tùy tùng trẻ tuổi, "Trong thiên hạ thế lực mạnh hơn so với Phi Kính Sơn Cốc không chỉ có một hai, trong thiên hạ người có thể một mình hủy diệt Phi Kính Sơn Cốc không chỉ một hai. Chỉ là những lão nhân đi về cõi tiên, ẩn cư ẩn cư, không biết vì sao không màng thế sự. Không nói đến mấy vị lão nhân kia, chỉ cần nói đến vị nổi danh lâu nay lên tiên sơn kia, cùng với vị trong Hắc Ám Giới kia, chỉ cần bọn họ có một cái suy nghĩ trong đầu, Phi Kính Sơn Cốc có thể thế nào."
Tùy tùng đang nói chuyện tùy tùng bị hắn chặn họng không lời nào để nói, một vị khác tùy tùng lại nói: "Thế nhưng người làm khó thiếu chủ này, cũng không giống." ( Ý của tên này là không giống mấy kẻ mạnh mà PKP kể ra ở trên đấy).
"Chẳng qua là ta lấy một thí dụ mà thôi, ai biết Hắn là ai chứ." Phùng Khởi Phi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nỉ non chỉ có chính hắn nghe thấy, "Đúng dịp rơi vào trong tay hắn, thật không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh."
Chỉ cầu hắn thực sự có tự tin và thực lực như hắn biểu hiện, thật sự đủ để có thể giúp hắn đạt được vị trí minh chủ võ lâm. Chỉ cần có thể có được vị trí này, hiện tại hắn làm tất cả như vậy, bị khuất nhục đều là đáng giá, thậm chí có thể nói là thực sự mình buôn bán có lời, có thể nói là mình rất may mắn.
Mắt thấy đã đến gác nhỏ trong hậu viện, dù là Phùng Khởi Phi hay là hai người tùy tùng đều không nói gì thêm.
Phùng Khởi Phi nhìn thấy hai người ngồi song song trong gác nhỏ, nam tử nâng sách trước mặt cô gái, nữ tử yên tĩnh nằm giường quý phi đọc sách, biểu tình của hai người đều rất yên tĩnh, đầu lông mày ẩn chứa ý cười nhu hòa tự nhiên, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy.
Phùng Khởi Phi chợt nhớ tới những điều Thánh Tôn viết trên giấy cho hắn trên giấy, tựa hồ cũng liên quan đến nữ tử này, nữ tử này là lớn nhất.
Nam tử này là thậtsự rất yêu thích cô gái này rồi nhỉ.
Phùng Khởi Phi bước khẽ đi vào bên trong gác nhỏ, đứng cách Thánh Tôn và Thủy Lung không xa, dáng vẻ biết vâng lời vô cùng cung kính.
Hai người tùy tùng nhìn bộ dáng này của thiếu chủ nhà mình, trong lòng có tức giận cũng không dám nói,đen mặt đứng bất động.
Thời gian qua đi từng chút, khoảng chừng nửa canh giờ sau, có lẽ ít hơn một chút.
Thánh Tôn khép sách lại, nói với Thủy Lung đang đọc rất cao hứng: "Nghỉ ngơi đã."
Thủy Lung khẽ nhấc khóe môi, muốn nói điều gì lại dừng lại. Nàng phát hiện, lúc này mình phản bác nói không muốn, có giống như trẻ con bốc đồng không nghe lời hay không.
Nhìn vẻ mặt Thánh Tôn nhu hòa mang theo vẻ bao dung, thật giống như đang chờ đợi nàng khóc lóc om sòm làm nũng.
Thủy Lung con mắt thoáng qua, thấy Phùng Khởi Phi đứng cách đó không xa, sau đó chậm rãi híp đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong mắt Thánh Tôn lộ ra vẻ tiếc nuối, buông sách cầm trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Phùng Khởi Phi. Đối với việc hắn đổi một thân quần áo sạch sẽ, từ chối cho ý kiến.
Đáy lòng Phùng Khởi Phi đối với Thánh Tôn có chút muốn nói không thể có chút sợ hãi sơ sót được, chỉ là bị hắn giấu rất sâu. Lúc này chú ý tới Thánh Tôn nhìn sang, hắn nhẹ nhàng thở, thu lại tâm tình thoáng động ** trong nội tâm, không tiếng động đi tới chỗ Thánh Tôn, trình một sấp sách trong tay lên, một mực cung kính nói: "... Thiếu gia, đây là mấy quyển tinh phẩm nô tài mang theo người, để cho thiếu gia và Thiếu phu nhân đọc."
Lúc trước sau khi bị Thánh Tôn đe dọa như vậy, hắn nhớ kỹ trong lúc Thánh Tôn và Thủy Lung nói chuyện, biết Thủy Lung tới nơi này muốn đọc sách, đã cầm sách chính mình mang theo đem ra.
Như vậy có thể thấy được Phùng Khởi Phi này vẫn là một người có tâm tư chặt chẽ, rất biết quan sát sắc mặt người khác.
Giọng nói của hắn cố ý thấp xuống, là sợ quấy rầy đến Thủy Lung, cũng là bởi vì không quen. Nhất là hai xưng hô "Thiếu gia" với "Nô tài", lúc hắn nói ra có lúc hơi dừng lại, chứng tỏ rõ nội tâm hắn không bình tĩnh.
Chẳng qua khi thực sự xưng hô ra miệng, Phùng Khởi Phi lại cảm thấy dễ dàng, bất đắc dĩ nghĩ: Vạn sự đều có một lần đầu, một ngày có bắt đầu, sau tất cả đã đều nước chảy thành sông thôi.
"Ừm." Thánh Tôn gật đầu, đối với việc hắn đột nhiên biết điều không có bất kì một đánh giá nào.Trên thực tế, bên cạnh hắn rất nhiều nô tài biết điều nhạy bén, hiểu rõ lòng người rồi, vị Phùng Khởi Phi này nửa đường tóm được bổ sung cho đủ số, căn bản không đáng nhắc tới.
(D: khổ thân anh Phi quá)
Hắn không thèm để ý, không có nghĩa là người khác không thèm để ý.
Hai người tùy tùng bên người Phùng Khởi Phi mặt đen nặng nề ai cũng nhìn ra được.
Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ, không dừng lại một giây đã dời tầm mắt đi, khẽ nói: "Vẻ mặt của bọn họ rất ảnh hưởng tâm tình của người ta."
Phùng Khởi Phi nhất thời không rõ ý của Thánh Tôn, một giây sau quay đầu lại nhìn hai người tùy tùng sau lưng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, trong lòng giật mình, liên tục nói với Thánh Tôn nói: "Là nô tài quản giáo không nghiêm, xin thiếu gia cho nô tài chút thời gian."
Thánh Tôn ngầm cho phép.
Phùng Khởi Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người tùy tùng, ý bảo bọn họ cùng hắn.
Từ gác nhỏ đi đến đống đá nhỏ không người, sắc mặt Phùng Khởi Phi phức tạp nhìn hai người tùy tùng, bất đắc dĩ nói: "Nếu các ngươi thể nhẫn nại thì hãy đi về trước đi."
"Thiếu chủ!" Hai người tùy tùng kinh ngạc nhìn Phùng Khởi Phi.
Ba người tùy tùng đi theo Phùng Khởi Phi đều là hắn tự mình bồi dưỡng, so với tuổi của hắn thì nhỏ hơn chẳng qua bọn họ rất trung thành và tận tâm, bởi vậy thường ngày hắn cũng bằng lòng để mặc cho bọn hắn một ít họ tùy ý một chút. Nhưng mà hôm nay bọn họ vô cùng trung tâm hộ chủ, ngược lại sẽ liên lụy hắn, việc này khiến hắn không thể không hạ quyết định.
"Khi ta là chủ tử của các ngươi thì nên nghe lời của ta, hôm nay ta cũng chỉ là một nô tài của hắn mà thôi, chủ tử của ta chính là chủ tử của các ngươi, ta thấy được hắn không cần lòng trung thành của các ngươi, càng sẽ không nhân nhượng tính nết của các ngươi Die nd da nl e q uu ydo n." Phùng Khởi Phi tận tình nói: "Nếu các ngươi còn muốn cùng ta, phải học cách thu lại, nếu không các ngươi sẽ gặp nạn, ngay cả ta cũng sẽ bị các ngươi liên lụy."
Hai người tùy tùng nghe lời của hắn, trầm mặc một lúc, sau đó cùng quỳ xuống đất.
"Thiếu chủ cứ nói, thuộc hạ nhất định sẽ tuân thủ." "Thiếu chủ, thuộc hạ nhất định sẽ không tái phạm, xin thiếu chủ chấp thuận chúng ta hầu hạ bên người. Việc hầu hạ người này không nên để thiếu chủ đi làm, giao cho chúng ta là được."
Phùng Khởi Phi nhìn ánh mắt trung thành của bọn họ, trong lòng vui mừng đồng thời cũng có vài phần tự hào.
Thủ đoạn hắn bồi dưỡng nhân tâm, đồng dạng không kém.
"Đường đường là Phi Kính thiếu chủ mà lại làm nô bộc người ta?" Một tiếng cười chói tai chen ngang vào.
Phùng Khởi Phi cả kinh, quay đầu nhìn người phát ra tiếng cười.
Trong tầm mắt là một nam tử trường bào hồng nhạt, thêu hoa văn hồ điệp hí bách hoa* đang ngồi trên một đống đá nhỏ, rung đùi đắc ý nhìnPhùng Khởi Phi.
*Hồ điệp hí Bách hoa: con bướm đùa giỡn trăm hoa, nhiều loại hoa.
Hắn chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng không râu, trên mặt tựa như thoa chút son phấn nhàn nhạt, khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn hồng hào. Hắn có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, cái mũi nhỏ cao, đôi môi đỏ thắm. Lúc này hắn cười, khóe miệng cười rộ lên tạo thành độ cong vài phần vừa tà ác vừa nghịch ngợm.
Thoạt nhìn nếu không phải hắn ăn mặc quần áo nam tử, thân thể khung xương tuy rằng nhỏ gầy, nhưng so nữ tử cao hơn lớn một chút, nhất định sẽ làm cho người khác nghĩ lầm hắn là nữ tử.
"Hoa Hồ Điệp?" Nhìn thấy trang phục người này, dù cho trước chưa từng thấy dung mạo hắn, Phùng Khởi Phi vẫn nhận ra thân phận của người này.
Hoa Hồ Điệp Lương Điệp Nhi, tên vị này danh hiệu và tên cực kì nữ tính, nhưng đều thuộc về một nam tử, lại còn yêu thích áo trắng mỏng manh, mỹ nam tử son phấn tô loạn.
"Ừ? Ngươi cũng biết người ta?" Lương Điệp Nhi cười đến vui mừng, thẹn thùng nói: "Chẳng lẽ, ngươi đã sớm thầm mến người ta rồi?"
Phùng Khởi Phi nhíu mày, hắn vẫn luôn không thích loại nhân vật kì lạ này. Người như thế giống như là đám người điên cố chấp, bọn họ làm việc luôn luôn không có lý do gì, chỉ bằng tâm tình của mình.
Nhà trọ Phùng Sơn này là nơi muốn đi Phi Kính Thiên Sơn bắt buộc phải đi qua, tình cờ gặp một hai người giang hồ nổi danh không có gì lạ.
Phùng Khởi Phi không định tiếp tục dây dưa với Lương Điệp Nhi, đi đến chỗ hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.
"Này này, mới nói hai câu đã xấu hổ sao?" Lương Điệp Nhi nhảy vọt lên đuổi kịp bước chân của Phùng Khởi Phi, cười híp mắt nói: "Người ta đối với cái người trong miệng chủ tử nói kia rất có hứng thú nhé, bình thường hắn thế nào? Tính tình ra sao? Không bằng giới thiệu ta với hắn?"
Phùng Khởi Phi vẫn duy trì phong độ, nói với Lương Điệp Nhi: "Nếu như ngươi không sợ chết, cứ tiếp tục theo đi."
Tuy rằng hắn không cách nào suy đoán tính tình Thánh Tôn, nhưng lại biết Thánh Tôn không thích tranh cãi ầm ĩ, nhất là hắn đã có nữ tử yêu thích, đụng tới bông hoa đặc sắc như Hoa Hồ Điệp vậy, nhất định sẽ chán ghét —— cũng càng nên nói, Cho dù người nam tửbình thường nào, thấy Hoa Hồ Điệp đều có thể chán ghét.
Bởi vì, nghe giang hồ đồn, Hoa Hồ Điệp thích nam tử, thậm chí đã cưỡng hiếp mấy người nam tử rồi.
Có thật đến nỗi như vậy hay không, Phùng Khởi Phi không cách nào chứng thực, bởi vì hắn chưa từng thấy tận mắt.
"Phi Kính thiếu chủ thực sự là rất đáng ghét, cố ý hù dọa người ta!" Lương Điệp Nhi u oán nhìn Phùng Khởi Phi.
Phùng Khởi Phi bị hắn nhìn chòng chọc đến nổi da gà đều nổi lên, không khỏi nhanh bước nhanh hơn, trong lòng đau khổ nghĩ: Không lẽ nào mấy ngày này hắn bị vận xấu bám vào người phải không, làm sao mà những chuyện phiền lòng đều rơi vào trên người hắn. Chỉ cầu mong Hoa Hồ Điệp không có hứng thú với mình, nghìn vạn lần không nên nhớ nhung đến trên người mình.
Đừng nhìn Lương Điệp Nhi tuổi không lớn lắm, là một kỳ tài động lòng người. Võ công thực lực cao hơn so với Phùng Khởi Phi không phải chỉ là một điểm hai điểm, trong chốn giang hồ đã được coi như là cao thủ hạng nhất, dù cho Phùng Khởi Phi có lòng muốn muốn xua đuổi hắn, nhưng cũng bất lực.
"Hay là, có thể dùng hắn tới thử bản lĩnh của người kia." Cái ý niệm này khơi lên trong lòng Phùng Khởi Phi.
Từ lúc Phùng Khởi Phi rời khỏi gác nhỏ đến lúc hắn quay về cũng không mất bao nhiêu thời gian, trong gác nhỏ Thủy Lung vẫn nằm ở giường quý phi như trước, Thánh Tôn lại đứng phía sau nàng, hai tay đặt trên đầu của nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Thủy Lung ngủ không sâu, âm thanh mấy người xa lạ tới gần rất nhỏ cùng với hơi thở khiến cho nàng mi mắt nàng run lên, đã tỉnh táo lại.
Nàng mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt Thánh Tôn trên cao.
Sau đó phát hiện hai tay của đối phương để lại ở gáy, luồn vào trong mái tóc mình, hồi tưởng lại hình như trước đấy mình ngầm cho phép đối phương xoa bóp đầu, sau đó không để ý mà ngủ mất.
Nếu như không phải Phùng Khởi Phi trở lại, chỉ sợ nàng lại ngủ càng sâu hơn.
Trong khoảng thời gian này gần như càng ngày càng ngủ nhiều.
Thủy Lung đưa tay đẩy tay Thánh Tôn ra, sau đó ngồi dậy duỗi thân thể tứ chi, cả người cảm giác mềm nhũn khiến cho nàng có chút không quen.
Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi đã đi vào gác nhỏ: "Nước nóng, nhanh lên một chút."
Hai tùy tùng phía sau Phùng Khởi Phi nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.
Phùng Khởi Phi nhận thấy được Thánh Tôn đối với việc bọn họ đến có chút không vui, thái độ cũng càng cẩn thận nhiêm túc, "Thiếu gia, đã gần trưa rồi, có muốn ăn chút gì hay không?"
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Việc này còn muốn hỏi?"
Lúc này Phùng Khởi Phi nhận sai.
Muốn kẻ đường đường là thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc, từ nhỏ đều được người hầu hạ, chẳng bao giờ hầu hạ người khác, tự nhiên sẽ không hiểu được nên làm như thế nào. Nghe Thánh Tôn nói như vậy, hắn cũng nhớ tới, tùy tùng bên cạnh hắn luôn luôn chuẩn bị cho tốt tất cả đúng thời gian.
Vừa nói mấy câu tùy tùng dùng khing công bay đi đã trở lại rồi, trong tay bưng nước nóng với khăn sạch, một mực cung kính đặt trên cái bàn bên cạnh Thánh Tôn.
Thánh Tôn thử nước nóng một chút, hài lòng nhúng ướt khăn rồi vắt khô, vô cùng tự nhiên lau mặt cho Thủy Lung không cho nàng kịp từ chối, sau khi lấy khăn đã dùng qua ném vào chậu nước, tùy tùng tự giác dọn chậu nước đi.
Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi nói: "Nhìn hắn mà học."
Tùy tùng bưng chậu nước lảo đảo một cái thiếu chút nữa làm rơi chậu nước, mặt Phùng Khởi Phi ửng đỏ, khẽ xác nhận. Loại cảm giác bị người coi thường này, ngay cả tùy tùng của mình cũng không bằng, là lần đầu tiên hắn trải qua.
"Ha ha, thú vị thú vị, rất thú vị." Một thanh âm không kiêng nể chen ngang vào.
Phùng Khởi Phi thấy Lương Điệp Nhi gồi xổm trên lan can gác nhỏ, thấy hai mắt hắn tỏa sáng, bộ dáng hăng hái bừng bừng nhìn dáng vẻ Thánh Tôn chằm chằm, âm thầm thở dài một hơi, đồng thời cũng có chút hả hê ác ý—— bị Hoa Hồ Điệp này nhớ đến, là đại nạn của mỗi người đàn ông.
/413
|