Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 197-2: Không rời xa nàng (2)
/413
|
Editor: Dungpro
Hoa Nhị giống như không thèm để ý nói: "Bọn họ a, và Hoa Hồ Điệp đi tắm uyên ương dục đi."
"..." Phùng Khởi Phi cố gắng nhịn xuống kích động muốn gầm thét. Bước chân đi tới đi lui, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nghĩ thầm: Là Thiếu chủ ta làm liên lụy tới các ngươi, nói thế nào Thiếu chủ ta hiện tại cũng coi như là một thành viên trong bọn họ, Hoa Hồ Điệp kia cũng sẽ không lấy tính mạng của các ngươidieendaanleequuydonn.
Chẳng qua là Phùng Khởi Phi tựa hồ quên mất, có lúc trên thế giới này, mất tánh mạng cũng không phải là đáng sợ nhất, ngược lại hành hạ tinh thần mới là thống khổ nhất.
Trong thời gian uống cạn chun trà, Hoa Hồ Điệp vẫn một thân quần áo trắng nhưu cũ trở lại, vẻ mặt vô cùng thích ý.
Lúc Thủy Lung thấy hắn, cảm thấy hiện tại nếu như ở hiện đại, hắn ngậm một điếu thuốc, nghênh ngang tiêu sái tới sẽ càng thêm hình tượng.
Phùng Khởi Phi đau khổ nhìn xa, rốt cục nhìn thấy sau lưng Hoa Hồ Điệp hai tùy tùng của mình lảo đảo đi tới. Thấy sắc mặt hai người tái nhợt, mặt gỗ nghiêm chỉnh cũng không che giấu được dáng vẻ hoảng sợ quá độ, hắn cảm thấy vô cũng ưu thương —— là Thiếu chủ có lỗi với các ngươi!
"Thiếu chủ!" Hai tùy tùng thấy Phùng Khởi Phi, giống như con gà con thấy được gà mẹ, tràn đầy kích động kêu lên.
"Hềy!" Phùng Khởi Phi mềm mỏng đáp một tiếng, há miệng, giống như là muốn hỏi cái gì, lại có chút khó mở miệng, mặt tràn đầy phức tạp nhìn bọn họ, "Các ngươi,... Có khỏe không?"
Hai tùy tùng biến sắc, trợn to mắt nhìn Phùng Khởi Phi, lắp bắp giải thích.
"Thiếu chủ, không phải là như ngươi nghĩ, ngươi đừng nghĩ sai!" "Thiếu chủ, chúng ta là trong sạch, thật sự là trong sạch a!"
"..." Phùng Khởi Phi muốn nói, hắn vừa bắt đầu thật không nghĩ lệch, chẳng qua nghe lời giải thích này, không khỏi thật sự có chút nghĩ sai. Vừa nghĩ tới kẻ nào đó có thể, hắn ánh mắt không tự chủ được liếc xuống hạ thân hai tùy tùng.
Hai tùy tùng giống như là hoàng hoa đại khuê nữ bị xâm phạm, vẻ mặt bi phẫn lại gấp gáp nhìn Phùng Khởi Phi, âm thanh bi thương kêu lên ——
"Thiếu chủ, chúng ta thật không có, ta còn có thể cưới vợ!" "Thiếu chủ, ngài phải tin tưởng chúng ta, thật phải tin tưởng chúng ta!"
"... Ta tin tưởng các ngươi." Phùng Khởi Phi nhức đầu nói, "Cho nên các ngươi chớ giải thích nữa." Càng giải thích càng cảm thấy loạn, ai... "Là Thiếu chủ ta xin lỗi các ngươi."
Hai tùy tùng: "..." Thiếu chủ, tại sao chúng ta cảm thấy căn bản ngài cũng không có tin tưởng chúng ta a a a a!
Lương Điệp Nhi nhìn sang ba người bên này, giơ một ngón tay đặt ở bên mép, cười đến gương mặt thẹn thùng lại yêu mị, "Phi kính Thiếu chủ, hai vị nhà các ngươi, thật còn có đáng yêu đó!"
Phùng Khởi Phi im lặng, nói với hai tùy tùng: "Hôm nay các ngươi đi nghỉ trước đi." Thấy dáng vẻ hai tùy tùng còn có lời muốn nói, hắn trước cắt đứt, "Ta tin tưởng các ngươi, thật! Đi đi."
"..." Hai tùy tùng ảm đạm hao tổn tinh thần rời sân.
Lương Điệp Nhi trở về ngồi chồm hổm bên đống lửa, dáng vẻ công tử hồn nhiên ngoan ngoãn, không nói nhiều.
Thủy Lung chú ý tới hắn một đầu tóc đen của hắn xõa xuống, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được ẩm ướt lạnh như băng. Hắn không dùng được nội lực làm khô người, cho nên để bộ dạng lạnh như băng trong không khí, cũng có chút dính sát vào. Một bộ trung y mỏng manh màu trắng, một đầu tóc đen nhánh ướt át, kết hợp với gò má tuấn tú trắng nõn, cùng với vẻ mặt an tĩnh nghe lời, Lương Điệp Nhi như vậy có thể kích thích bản năng làm mẹ của tất cả các cô gái, làm cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực dịu dàng thương yêu.
Chỉ sợ người nào cũng không nghĩ ra, một nam tử sau khi an tĩnh lại chọc người thương tiếc này, lại là kẻ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cho dù là nam hay nữ thấy cũng sẽ bài xích - quái nhân Hoa Hồ Điệp.
Thủy Lung chuyển tầm mắt sang Thánh Tôn, nghĩ thầm kẻ nào bên cạnh người này cũng cổ quái như vậy, tính tình rõ ràng mãnh liệt, lại vô cùng mâu thuẫn.
"Nàng thương hại hắn?" Thánh Tôn đối với nghi ngờ của nàng hỏi, tầm mắt quét qua Hoa Hồ Điệp một cái.
Lương Điệp Nhi vẫn bất động có phản ứng, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đẹp ngậm nước mênh mông nhìn Thủy Lung chằm chằm.
"Không." Thủy Lung cười nói, nhún vai một cái, liếc xéo Lương Điệp Nhi, "Hắn không cần, ta cũng không có nhiều đồng tình như vậy."
Trong mắt Lương Điệp Nhi lóe lên kinh ngạc, lúc chống lại tầm mắt Thủy Lung, càng thêm sợ hãi, có cảm giác bị đối phương nhìn thấu. Chẳng qua hắn cũng khôngtránh né tầm mắt Thủy Lung, bỉu môi nói: "Thiếu phu nhân, người ta cần nhất chính là đồng tình thương cảm đó, tốt nhất là toàn bộ người trong thiên hạ đều thương tiếc người ta mới phải." Nói xong hướng Thủy Lung nháy nháy mắt mấy cái.
"Mắt ngứa sao?" Thánh Tôn không mặn không nhạt nói.
Lương Điệp Nhi lập tức quy củ.
Thủy Lung không có hứng thú vạch trần lời nói dối của Lương Điệp Nhi, giống như những người như Lương Điệp Nhi cũng giống như Hoa Nhất, Hoa Nhị không khác biệt lắm, bọn họ trên mặt khác xa trong tâm, vô tâm vô can giống như trong thiên hạ vốn dĩ cũng không có chuyện gì thức sự khiến bọn họ thực sự để ý, tính tình rõ ràng vô cùng cổ quái, trên thực tế sâu trong nội tâm đều có một chỗ không để người khác dòm ngó làm loạn, cũng chính nguyên nhân tạo thành nhân phẩm của bọn họ. Biểu hiện của bọn họ biểu hiện vô cùng tự tin, cũng vô cùng tự ti giống nhau, có lòng tự ái vô cùng mãnh liệt, không chịu được người khác đồng tình đáng thương, lại vô cùng khát vọng người khác đồng tình và tiếp nhận, mâu thuẫn đến kỳ diệu.
Thứ người như thế rất nguy hiểm, người bình thường tùy tiện nói chuyện tiếp xúc, chỉ sợ là hại người hại mình.
Vậy mà, người mâu thuẫn là thứ người an toàn nhất, một khi thực sự đi vào lòng bọn họ, bọn họ sẽ trung thành không thay đổi.
Vì vậy, người như vậy giống như đao hai lưỡi, dùng tốt thì đả thương người dùng không tốt đả thương chính mình.
Thánh Tôn thuộc về loại dùng hảo hay là dùng không tốt đây?
Thủy Lung cầm bình rượu nhỏ vẩy lên trên thịt nướng, cười cười.
Hắn không thuộc về bất kỳ một loại nào, bởi vì hắn tuyệt đối có thực lực, cường thế, lưỡi đao kia cũng không thể thương tổn hắn một chút nào.
"Thơm quá." Tiếng cười của Thánh Tôn truyền đến, giống như trẻ con tham ăn.
Thủy Lung nói: "Mười phần thịt nướng không có một nửa hương thơm."*
*Câu này ta đoán là chị Lung so sánh mười phần thịt nướng ở đây không thơm bằng một nửa của hiện đại, lúc ấy chị có anh em cùng nhau ăn uống vui vẻ nên chị hoài niệm đó.
Nhìn ánh mắt thèm thuồng hoài niệm của Thủy Lung, Thánh Tôn không khỏi bật cười, lại cố làm ra vẻ không cao hứng nói: "Làm sao nàng cứ như vậy nhớ thương đến nó? Đáp ứng ta đi chơi, đều chỉ vì cái này?"
"Nếu không ngươi cho rằng ta vì cái gì?" Vẻ mặt Thủy Lung toàn là bộ dáng "Không phải ngươi đã sớm biết sao".
Lương Điệp Nhi kinh ngạc, "Chủ nhân, chủ tử, ngài muốn dẫn... Lên núi?!" Vị này chẳng lẽ thật sự trở thành chủ mẫu đi! Nhưng nhưng nhưng nhưng mà, nàng không phải thê tử cửa người khác sao, huống chi bụng bụng bụng.....a! Hắn cứng đờ nhìn cái bụng nhô lên của Thủy Lung chằm chằm, đứa bé này là của người khác đấy!
"Ai khiến ngươi nói chuyện rồi?" Thánh Tôn nói.
Lương Điệp Nhi lần nữa câm miệng, lại không nén được nội tâm rung động và nghi hoặc sợ hãi. Nên nói sao, mấy năm này rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện hắn không biết vậy! Tại sao Thánh Tôn đại nhân lại đột nhiên nhớ thương một cô gái, nhìn dáng dấp còn khăng khăng một lòng như vậy! Hắn muốn hỏi, nhưng nghe được nguy hiểm trong câu nói kia của Thánh Tôn, biết mình chen miệng lần nữa, nhất định sẽkhông có kết quả tốt.
"Chủy thủ." Lúc này Thủy Lung đưa tay tới chỗ Thánh Tôn.
Thánh Tôn đưa chủy thủ tùy thân cho nàng, tò mò hỏi: "Làm sao nàng biết ta có chủy thủ?"
Thủy Lung nhíu mày, "Thuận miệng hỏi một chút." Tay nàng hoạt động linh hoạt, nhìn chủy thủ trong tay, tựa như vô ý nói: "Nhìn có chút quen mắt?"
Thánh Tôn cũng nhìn về phía chủy thủ trong tay nàng, "Từng thấy qua ở đâu sao?"
Thủy Lung nhún vai một cái, không trả lời, tỏ vẻ không thèm để ý. Sau đó dùng cây chủy thủ cắt con thỏ đã nướng chín trong tay, thấy thế đám người Lương Điệp Nhi quất thẳng tới nhìn đao pháp sắc bén.
Hoa Nhất, Hoa Nhị và Phùng Khởi Phi muốn nói là: Thiếu phu nhân quả nhiên không phải là đơn giản người, nhìn đao pháp linh hoạt này, hiển nhiên võ công không kém đâu. Về phần Lương Điệp Nhi cái hắn muốn cũng không phải cái này, tầm mắt của hắn đặt trên cây chủy thủ kia, nhìn chủy thủ dính dầu mỡ, nội tâm điên cuồng hét lên: Đây chính là thần binh lợi khí nổi danh đó, trừ Thánh Tôn đại nhân ai cũng đừng nghĩ tới việc dùng, lại có thể bị nàng dùng để cắt thịt, cắt thịt, cắt thịt! Quá phí của trời!
"Ta nếm trước." Thánh Tôn nắm tay Thủy Lung, kéo tay đến gần miệng cắn miếng thịt chủy thủ mới cắt xuống. Hắn buông măt xuống, tựa như nửa điểm cũng không cảm thấy nguy hiểm —— chỉ cần Thủy Lung có một tia phản kháng, chủy thủ cực kì sắc bén kia có thể dễ dàng cắt đứt bờ môi của hắn. Chỉ cần Thủy Lung có một tia sát tâm, chủy thủ cực kì sắc bén kia có thể dễ dàng đâm thủng cổ họng của hắn.
Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa đang giành thịt lập tức dừng lại, kinh hoàng nhìn Thánh Tôn.
Hắn cảm thấy hôm nay số lần khiếp sợ còn nhiều hơn từ lúc hắn chào đời tới nay.
Cuối cùng, Thủy Lung không có muốn đả thương hắn, để cho Thánh Tôn cắn một miếng thịt vào miệng, híp cặp mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ mỹ vị nhân gian
"Giống như con mèo lớn ngoan ngoãn." Thủy Lung bật cười khe khẽ nói.
"Sao?" Thánh Tôn không nghe rõ, hắn mở mắt ra nhìn.
Thủy Lung dùng chủy thủ cắt thêm một miếng thịt đưa vào miệng hắn.
Động tác trực tiếp kia, dieendaanleequuydonnkhiến bốn người Lương Điệp Nhi vô cùng sợ hãi, nghĩ thầm: Cô gái như vậy, thật đúng là không phải người bình thường chịu đựng được!
Thánh Tôn cũng rất vui vẻ đón nhận nàng bón, con ngươi sâu kín nhìn Thủy Lung chằm chằm, giống như âm thầm mời nàng tiếp tục.
Thủy Lung híp mắt cười một tiếng, một tay đặt ở bên môi thổi ra một tiếng huýt trong trẻo.*
*Động tác này là chạm đầu ngón cái và ngón trỏ vào nhau, đưa vào miệng thổi sẽ ra tiếng huýt rất sắc và to. Trò này hồi bé ta thổi suốt, giờ ko làm được nữa. Cái này phải học mới làm được đóa, ko phải dễ đâu à. Còn trong đoạn văn chỉ tả đặt một tay bên môi mà huýt được thì ta cũng không hiểu huýt kiểu giề. ầy
Bốn người Lương Điệp Nhi nghi ngờ nhìn nàng, không hiểu lần này nàng muốn làm gì. Không lâu, chỉ thấy giữa tuyết trắng đầy trời, một con hắc ưng to lớn nhanh chóng bay đến, đến giữa không trung giảm bớt tốc độ, cuối cùng nhẹ nhàng đậu bên người Thủy Lung.
Lương Điệp Nhi, Hoa Nhất, Hoa Nhị, Phùng Khởi Phi vẻ mặt là như vậy. ⊙—⊙
*D: Chết cười với tác giả“vẻ mặt như vầy ⊙—⊙”
Trong tầm mắt là con chim ưng khắp người đen nhánh, một cái đầu trọc*, đôi mắt cá chết cao ngạo nhìn chằm chằm, dáng đi dao động lắc lư, khiến người ta vô cùng muốn ra tay đánh đại ưng!
*Em ưng này quấn chị Lung quá bị anh Đại miêu ghen, cạo trọc đầu. Hắc hắc
Coi như là Hoa Nhất và Hoa Nhị lần đầu tiên nhìn thấy kẻ trọc đầu, cũng không cách nào tránh khỏi bị kẻ trọc tôn quý này làm cho kinh hãi.
"Cho ngươi." Thủy Lung cười híp mắt đem một miếng thịt đút vào miệng đầu trọc.
Chủ nhân thật dịu dàng ~ người khác đều nói cô gái mang thai là cô gái dịu dàng nhất, quả nhiên là như vậy! Trong lòng Đầu trọc tràn đầy vui mừng ăn miếng thịt Thủy Lung đút, nhai nhai chợt có cảm giác được không được bình thường, vì lông chim trên gáy lạnh như vậy? Tầm mắt nó ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh phát hiện ra mỗi người đều nhìn nó bằng ánh mắt rất quỷ dị.
"Cô cô cô?" Căn bản Đầu trọc không dám nhìn ánh mắt Thánh Tôn.
Thủy Lung ném miếng thịt thỏ còn dư lại cho Đầu trọc, "Đi sang một bên ăn đi."
Đầu trọc vội vàng nâng đầu chim ưng, ngậm chặt thịt nướng từ đầu tới cuối duy trì dáng đi lay động, chân cao chân thấp khí độ tiêu sái rời đi.
Hoa Nhất và Hoa Nhị chà xát đôi tay, đối với khẩu bất đối tâm* than thở với Thủy Lung, "Chim ưng của Thiếu phu nhân quả nhiên thần tuấn!" Thần tuấn khiến người ta hận không thể đánh hai cái.
*Khẩu bất đối tâm: Giống như khẩu thị tâm phi, nghĩa là: miệng nói một đằng trong lòng một nẻo
Thủy Lung gật đầu đón nhận ca ngợi của hai huynh đệ. Cầm miếng thịt ăn, lại nhìn Thánh Tôn, đối phương đang không nói một lời nhìn nàng.
"Xùy." Thủy Lung cười, được rồi. Nàng thừa nhận, nàng cố ý trêu đối phương. Bộ dạng bị ủy khuất này, dáng vẻ tức giận không nói lời nào, làm cho ai nhìn chứ?
Thánh Tôn khẽ nói: "Nàng cố ý." Sau đó không đợi Thủy Lung nói chuyện, lại nói: "Ở trong lòng nàng, địa vị của ta với con ưng vừa đen vừa trọc kia, vừa xấu xí lại ngu ngốc giống nhau sao?"
Vừa hắc lại trọc, vừa xấu lại ngu... Một mũi tên xuyên tâm bắn thủng nội tâm yếu ớt của Đầu trọc.
"Không giống nhau." Thủy Lung nói.
Thánh Tôn nói: "Vậy nàng đút cho ta, lại bón nó?"
Thủy Lung mỉm cười, "Ngươi không nhìn ra ta cố ý sao?"
"Nàng thừa nhận." Thánh Tôn nhìn nàng thật sâu, nguy hiểm nói: "Lại dám cố ý đùa bỡn ta, thì phải chuẩn bị nhận trừng phạt cho tốt."
"Nói một chút coi?" Heo chết không sợ nước sôi.
Thánh Tôn cong môi, "Toàn bộ thức ăn tối nay, nàng đều phải bón ta."
"Phốc ——"Hoa Nhất, Hoa Nhị tập trung tinh thần nghe phun. Chân Lương Điệp Nhi mềm nhũn, ngã ngồi trên đất. Phùng Khởi Phi cái trán, im lặng.
Bọn họ còn tưởng rằng sẽ nghe được trựng phạt gì kinh khủng lắm, đây coi là cái gì, rốt cuộc coi là cái gì vậy! Ngày thường thiếu gia (Thánh Tôn) cũng trách bọn họ trừng phạt như thế này, bọn họ còn có thể thời thời khắc khắc lo lắng hãi hùng sao!
Hình như Thủy Lung sớm đã nghĩ đến kết quả này, miễn cưỡng nhìn Thánh Tôn, sau đó bưng một vò rượulâu đã có chút lạnh, hướng về phía miệng vò đang chuẩn bị khí phách uống một hớp, nửa đường lại dừng lại, đổi lại thành nhấp một chút.
Vị rượu thanh thanh nhàn nhạt chảy vào miệng, Thủy Lung hé miệng đưa tay sờ sờ bụng, khẽ nói: "Thật phiền toái."
"Ha hả." Khó được lúc thấy bộ dạng nàng buồn bực bộ đáng yêu như vậy, Thánh Tôn đoạt lấy rượu bình rượu của nàng, mở miệng to uống, con ngươi nhìn Thủy Lung chằm chằm. Bộ dáng kia giống như là cố ý khiêu khích Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn sau bỉu môi, "Ngây thơ."
Sau khi Lương Điệp Nhi hồi thần cảm thấy Thủy Lung nói trúng tiếng lòng của mình. Hắn khóc không ra nước mắt, Bạch Thủy Lung này rốt cuộc cho ngài uống thuốc gì, khiến cho ngài biến thành bộ dáng Điệp nhi không biết này.
"Muốn sao?" Thánh Tôn tựa hồ thấy hứng thú, quơ quơ cái vò rượu Thủy Lung, nói: "Nói với ta, đời này nàng cũng sẽ không rời ta đi, ta liền cho nàng uống, thế nào?"
"Ngươi là đứa trẻ sao?" Thủy Lung đưa tay sang giành. Lại bị Thánh Tôn tránh được, hắn giống như là quyết tâm muốn nàng nói, "Nói đi, nếu không một hớp cũng không cho nàng."
Con mắt Thủy Lung chợt lóe lên, tùy ý nói: "Đời này ngươi cũng sẽ không rời ta đi."
Thánh Tôn cũng không bất mãn nàng mưu lợi, lại đầy tươi cười dạt dào, đưa vò rượu chonàng. Lúc Thủy Lung tiếp được, chợt cả người cũng đến gần nàng, một khắc kia quá gần quá gần, đến quá nhanh chóng mà rời đi cũng quá nhanh chóng, khiến cho Thủy Lung không cách nào phát hiện, da thịt hai người có đụng chạm hay không, đôi môi có phải nháy mắt cùng chạm hay không.
Lúc ánh mắt Thủy Lung thâm thúy, bốn người Lương Điệp Nhi ngốc trệ nhìn soi mói, Thánh Tôn chỉ nhìn Thủy Lung, khẽ nói: "Không sai, đời này ta cũng sẽ không rời nàng."
Vào thời khắc này thời gian tựa hồ như yên lặng, cho đến khi đống củi gỗ đốt phát ra một tiếng "Xì", ngay sau đó là Lương Điệp Nhi tiếng kêu sợ hãi.
"Oa ô a a a! Bị cháy tới, cháy tới!" Lương Điệp Nhi đứng lên, kéo vạt áo dậm chân.
"Ha ha ha ha ha!" Hoa Nhất và Hoa Nhị cười ầm lên.
Phùng Khởi Phi nhất thời cũng không nhịn được, cười theo hai tiếng.
Thủy Lung thu hồi tầm mắt, ăn thịt nướng thơm ngon nhìn bọn họ làm ầm ĩ.
Thánh Tôn nhìn tới đây, nói: "Còn ta thì sao?" Hắn nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay Thủy Lung, dáng vẻ muốn nàng bón.
Hết thảy đều giống như chuyện đương nhiên vậy, tựa hồ như một màn trước đó chưa từng phát sinh, hoặc là nói người nào cũng không có để ý? Chân tướng như thế nào, chỉ có mỗi người trong lòng rõ ràng.
Thủy Lung liếc Thánh Tôn một cái, đưa thịt nướng trong tay ném qua cho Đầu trọc. Dù sao nàng cũng không ăn được nhiều.
Thánh Tôn nhìn nàng chằm chằm, nói: "Còn khoai lang."
Thủy Lung gật đầu một cái, nói: "Chắc đã chín, ngươi moi ra."
Những lời này vừa nói ra, bốn người Lương Điệp Nhi cũng an tĩnh lại, cặp mắt lấp lánh hữu thần nhìn Thủy Lung, nghĩ thầm: Thiếu gia (Thánh Tôn) moi khoai lang đó, này nhất định không thể bỏ qua!
Thánh Tôn quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Bốn người đồng thời nghiêng đầu, một khắc sau lại len lén liếc tới.
Thánh Tôn lạnh nhạt cầm cây củi đốt phía Thủy Lung, gảy chỗ khoai lang vùi gần phía Thủy Lung, chợt có một hố sâu, động tác của hắn dừng lại.
"Sao?" Thủy Lung chớp mắt.
Thánh Tôn buông đoạn gỗ trong tay ra, chuẩn bị lấy cái khác.
"Lấy ra xem một chút?" Thủy Lung nhẹ nhàng nói với Thánh Tôn.
Thánh Tôn nói: "Đổi cái khác."
"Ta chỉ ăn cái này." Thủy Lung nói.
Thánh Tôn nhìn nàng chằm chằm một hồi, sắc mặt lạnh nhạt đưa tay lấy cái gậy gỗ đâm sâu trong hố ra, lấy ra... một đầu cái gậy gỗ là củ khoang lang to bị đâm thủng.(D: >___
Mùi thơm nóng hôi hổi.
Phốc ——
Vẻ mặt bốn người Lương Điệp Nhi rất vặn vẹo.
Hình ảnh Thiếu gia (Thánh Tôn) ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm gậy gỗ xiên củ khoai lang, thật lòng rất nhiều cảm xúc, chớ trách bọn họ không nhịn được... Thật đó!
Phốc —— phốc —— phốc phốc!
D: Đúung là cười chết ta. Ha ha ha ha ha. khụ khụ
Hoa Nhị giống như không thèm để ý nói: "Bọn họ a, và Hoa Hồ Điệp đi tắm uyên ương dục đi."
"..." Phùng Khởi Phi cố gắng nhịn xuống kích động muốn gầm thét. Bước chân đi tới đi lui, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nghĩ thầm: Là Thiếu chủ ta làm liên lụy tới các ngươi, nói thế nào Thiếu chủ ta hiện tại cũng coi như là một thành viên trong bọn họ, Hoa Hồ Điệp kia cũng sẽ không lấy tính mạng của các ngươidieendaanleequuydonn.
Chẳng qua là Phùng Khởi Phi tựa hồ quên mất, có lúc trên thế giới này, mất tánh mạng cũng không phải là đáng sợ nhất, ngược lại hành hạ tinh thần mới là thống khổ nhất.
Trong thời gian uống cạn chun trà, Hoa Hồ Điệp vẫn một thân quần áo trắng nhưu cũ trở lại, vẻ mặt vô cùng thích ý.
Lúc Thủy Lung thấy hắn, cảm thấy hiện tại nếu như ở hiện đại, hắn ngậm một điếu thuốc, nghênh ngang tiêu sái tới sẽ càng thêm hình tượng.
Phùng Khởi Phi đau khổ nhìn xa, rốt cục nhìn thấy sau lưng Hoa Hồ Điệp hai tùy tùng của mình lảo đảo đi tới. Thấy sắc mặt hai người tái nhợt, mặt gỗ nghiêm chỉnh cũng không che giấu được dáng vẻ hoảng sợ quá độ, hắn cảm thấy vô cũng ưu thương —— là Thiếu chủ có lỗi với các ngươi!
"Thiếu chủ!" Hai tùy tùng thấy Phùng Khởi Phi, giống như con gà con thấy được gà mẹ, tràn đầy kích động kêu lên.
"Hềy!" Phùng Khởi Phi mềm mỏng đáp một tiếng, há miệng, giống như là muốn hỏi cái gì, lại có chút khó mở miệng, mặt tràn đầy phức tạp nhìn bọn họ, "Các ngươi,... Có khỏe không?"
Hai tùy tùng biến sắc, trợn to mắt nhìn Phùng Khởi Phi, lắp bắp giải thích.
"Thiếu chủ, không phải là như ngươi nghĩ, ngươi đừng nghĩ sai!" "Thiếu chủ, chúng ta là trong sạch, thật sự là trong sạch a!"
"..." Phùng Khởi Phi muốn nói, hắn vừa bắt đầu thật không nghĩ lệch, chẳng qua nghe lời giải thích này, không khỏi thật sự có chút nghĩ sai. Vừa nghĩ tới kẻ nào đó có thể, hắn ánh mắt không tự chủ được liếc xuống hạ thân hai tùy tùng.
Hai tùy tùng giống như là hoàng hoa đại khuê nữ bị xâm phạm, vẻ mặt bi phẫn lại gấp gáp nhìn Phùng Khởi Phi, âm thanh bi thương kêu lên ——
"Thiếu chủ, chúng ta thật không có, ta còn có thể cưới vợ!" "Thiếu chủ, ngài phải tin tưởng chúng ta, thật phải tin tưởng chúng ta!"
"... Ta tin tưởng các ngươi." Phùng Khởi Phi nhức đầu nói, "Cho nên các ngươi chớ giải thích nữa." Càng giải thích càng cảm thấy loạn, ai... "Là Thiếu chủ ta xin lỗi các ngươi."
Hai tùy tùng: "..." Thiếu chủ, tại sao chúng ta cảm thấy căn bản ngài cũng không có tin tưởng chúng ta a a a a!
Lương Điệp Nhi nhìn sang ba người bên này, giơ một ngón tay đặt ở bên mép, cười đến gương mặt thẹn thùng lại yêu mị, "Phi kính Thiếu chủ, hai vị nhà các ngươi, thật còn có đáng yêu đó!"
Phùng Khởi Phi im lặng, nói với hai tùy tùng: "Hôm nay các ngươi đi nghỉ trước đi." Thấy dáng vẻ hai tùy tùng còn có lời muốn nói, hắn trước cắt đứt, "Ta tin tưởng các ngươi, thật! Đi đi."
"..." Hai tùy tùng ảm đạm hao tổn tinh thần rời sân.
Lương Điệp Nhi trở về ngồi chồm hổm bên đống lửa, dáng vẻ công tử hồn nhiên ngoan ngoãn, không nói nhiều.
Thủy Lung chú ý tới hắn một đầu tóc đen của hắn xõa xuống, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được ẩm ướt lạnh như băng. Hắn không dùng được nội lực làm khô người, cho nên để bộ dạng lạnh như băng trong không khí, cũng có chút dính sát vào. Một bộ trung y mỏng manh màu trắng, một đầu tóc đen nhánh ướt át, kết hợp với gò má tuấn tú trắng nõn, cùng với vẻ mặt an tĩnh nghe lời, Lương Điệp Nhi như vậy có thể kích thích bản năng làm mẹ của tất cả các cô gái, làm cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực dịu dàng thương yêu.
Chỉ sợ người nào cũng không nghĩ ra, một nam tử sau khi an tĩnh lại chọc người thương tiếc này, lại là kẻ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cho dù là nam hay nữ thấy cũng sẽ bài xích - quái nhân Hoa Hồ Điệp.
Thủy Lung chuyển tầm mắt sang Thánh Tôn, nghĩ thầm kẻ nào bên cạnh người này cũng cổ quái như vậy, tính tình rõ ràng mãnh liệt, lại vô cùng mâu thuẫn.
"Nàng thương hại hắn?" Thánh Tôn đối với nghi ngờ của nàng hỏi, tầm mắt quét qua Hoa Hồ Điệp một cái.
Lương Điệp Nhi vẫn bất động có phản ứng, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đẹp ngậm nước mênh mông nhìn Thủy Lung chằm chằm.
"Không." Thủy Lung cười nói, nhún vai một cái, liếc xéo Lương Điệp Nhi, "Hắn không cần, ta cũng không có nhiều đồng tình như vậy."
Trong mắt Lương Điệp Nhi lóe lên kinh ngạc, lúc chống lại tầm mắt Thủy Lung, càng thêm sợ hãi, có cảm giác bị đối phương nhìn thấu. Chẳng qua hắn cũng khôngtránh né tầm mắt Thủy Lung, bỉu môi nói: "Thiếu phu nhân, người ta cần nhất chính là đồng tình thương cảm đó, tốt nhất là toàn bộ người trong thiên hạ đều thương tiếc người ta mới phải." Nói xong hướng Thủy Lung nháy nháy mắt mấy cái.
"Mắt ngứa sao?" Thánh Tôn không mặn không nhạt nói.
Lương Điệp Nhi lập tức quy củ.
Thủy Lung không có hứng thú vạch trần lời nói dối của Lương Điệp Nhi, giống như những người như Lương Điệp Nhi cũng giống như Hoa Nhất, Hoa Nhị không khác biệt lắm, bọn họ trên mặt khác xa trong tâm, vô tâm vô can giống như trong thiên hạ vốn dĩ cũng không có chuyện gì thức sự khiến bọn họ thực sự để ý, tính tình rõ ràng vô cùng cổ quái, trên thực tế sâu trong nội tâm đều có một chỗ không để người khác dòm ngó làm loạn, cũng chính nguyên nhân tạo thành nhân phẩm của bọn họ. Biểu hiện của bọn họ biểu hiện vô cùng tự tin, cũng vô cùng tự ti giống nhau, có lòng tự ái vô cùng mãnh liệt, không chịu được người khác đồng tình đáng thương, lại vô cùng khát vọng người khác đồng tình và tiếp nhận, mâu thuẫn đến kỳ diệu.
Thứ người như thế rất nguy hiểm, người bình thường tùy tiện nói chuyện tiếp xúc, chỉ sợ là hại người hại mình.
Vậy mà, người mâu thuẫn là thứ người an toàn nhất, một khi thực sự đi vào lòng bọn họ, bọn họ sẽ trung thành không thay đổi.
Vì vậy, người như vậy giống như đao hai lưỡi, dùng tốt thì đả thương người dùng không tốt đả thương chính mình.
Thánh Tôn thuộc về loại dùng hảo hay là dùng không tốt đây?
Thủy Lung cầm bình rượu nhỏ vẩy lên trên thịt nướng, cười cười.
Hắn không thuộc về bất kỳ một loại nào, bởi vì hắn tuyệt đối có thực lực, cường thế, lưỡi đao kia cũng không thể thương tổn hắn một chút nào.
"Thơm quá." Tiếng cười của Thánh Tôn truyền đến, giống như trẻ con tham ăn.
Thủy Lung nói: "Mười phần thịt nướng không có một nửa hương thơm."*
*Câu này ta đoán là chị Lung so sánh mười phần thịt nướng ở đây không thơm bằng một nửa của hiện đại, lúc ấy chị có anh em cùng nhau ăn uống vui vẻ nên chị hoài niệm đó.
Nhìn ánh mắt thèm thuồng hoài niệm của Thủy Lung, Thánh Tôn không khỏi bật cười, lại cố làm ra vẻ không cao hứng nói: "Làm sao nàng cứ như vậy nhớ thương đến nó? Đáp ứng ta đi chơi, đều chỉ vì cái này?"
"Nếu không ngươi cho rằng ta vì cái gì?" Vẻ mặt Thủy Lung toàn là bộ dáng "Không phải ngươi đã sớm biết sao".
Lương Điệp Nhi kinh ngạc, "Chủ nhân, chủ tử, ngài muốn dẫn... Lên núi?!" Vị này chẳng lẽ thật sự trở thành chủ mẫu đi! Nhưng nhưng nhưng nhưng mà, nàng không phải thê tử cửa người khác sao, huống chi bụng bụng bụng.....a! Hắn cứng đờ nhìn cái bụng nhô lên của Thủy Lung chằm chằm, đứa bé này là của người khác đấy!
"Ai khiến ngươi nói chuyện rồi?" Thánh Tôn nói.
Lương Điệp Nhi lần nữa câm miệng, lại không nén được nội tâm rung động và nghi hoặc sợ hãi. Nên nói sao, mấy năm này rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện hắn không biết vậy! Tại sao Thánh Tôn đại nhân lại đột nhiên nhớ thương một cô gái, nhìn dáng dấp còn khăng khăng một lòng như vậy! Hắn muốn hỏi, nhưng nghe được nguy hiểm trong câu nói kia của Thánh Tôn, biết mình chen miệng lần nữa, nhất định sẽkhông có kết quả tốt.
"Chủy thủ." Lúc này Thủy Lung đưa tay tới chỗ Thánh Tôn.
Thánh Tôn đưa chủy thủ tùy thân cho nàng, tò mò hỏi: "Làm sao nàng biết ta có chủy thủ?"
Thủy Lung nhíu mày, "Thuận miệng hỏi một chút." Tay nàng hoạt động linh hoạt, nhìn chủy thủ trong tay, tựa như vô ý nói: "Nhìn có chút quen mắt?"
Thánh Tôn cũng nhìn về phía chủy thủ trong tay nàng, "Từng thấy qua ở đâu sao?"
Thủy Lung nhún vai một cái, không trả lời, tỏ vẻ không thèm để ý. Sau đó dùng cây chủy thủ cắt con thỏ đã nướng chín trong tay, thấy thế đám người Lương Điệp Nhi quất thẳng tới nhìn đao pháp sắc bén.
Hoa Nhất, Hoa Nhị và Phùng Khởi Phi muốn nói là: Thiếu phu nhân quả nhiên không phải là đơn giản người, nhìn đao pháp linh hoạt này, hiển nhiên võ công không kém đâu. Về phần Lương Điệp Nhi cái hắn muốn cũng không phải cái này, tầm mắt của hắn đặt trên cây chủy thủ kia, nhìn chủy thủ dính dầu mỡ, nội tâm điên cuồng hét lên: Đây chính là thần binh lợi khí nổi danh đó, trừ Thánh Tôn đại nhân ai cũng đừng nghĩ tới việc dùng, lại có thể bị nàng dùng để cắt thịt, cắt thịt, cắt thịt! Quá phí của trời!
"Ta nếm trước." Thánh Tôn nắm tay Thủy Lung, kéo tay đến gần miệng cắn miếng thịt chủy thủ mới cắt xuống. Hắn buông măt xuống, tựa như nửa điểm cũng không cảm thấy nguy hiểm —— chỉ cần Thủy Lung có một tia phản kháng, chủy thủ cực kì sắc bén kia có thể dễ dàng cắt đứt bờ môi của hắn. Chỉ cần Thủy Lung có một tia sát tâm, chủy thủ cực kì sắc bén kia có thể dễ dàng đâm thủng cổ họng của hắn.
Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa đang giành thịt lập tức dừng lại, kinh hoàng nhìn Thánh Tôn.
Hắn cảm thấy hôm nay số lần khiếp sợ còn nhiều hơn từ lúc hắn chào đời tới nay.
Cuối cùng, Thủy Lung không có muốn đả thương hắn, để cho Thánh Tôn cắn một miếng thịt vào miệng, híp cặp mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ mỹ vị nhân gian
"Giống như con mèo lớn ngoan ngoãn." Thủy Lung bật cười khe khẽ nói.
"Sao?" Thánh Tôn không nghe rõ, hắn mở mắt ra nhìn.
Thủy Lung dùng chủy thủ cắt thêm một miếng thịt đưa vào miệng hắn.
Động tác trực tiếp kia, dieendaanleequuydonnkhiến bốn người Lương Điệp Nhi vô cùng sợ hãi, nghĩ thầm: Cô gái như vậy, thật đúng là không phải người bình thường chịu đựng được!
Thánh Tôn cũng rất vui vẻ đón nhận nàng bón, con ngươi sâu kín nhìn Thủy Lung chằm chằm, giống như âm thầm mời nàng tiếp tục.
Thủy Lung híp mắt cười một tiếng, một tay đặt ở bên môi thổi ra một tiếng huýt trong trẻo.*
*Động tác này là chạm đầu ngón cái và ngón trỏ vào nhau, đưa vào miệng thổi sẽ ra tiếng huýt rất sắc và to. Trò này hồi bé ta thổi suốt, giờ ko làm được nữa. Cái này phải học mới làm được đóa, ko phải dễ đâu à. Còn trong đoạn văn chỉ tả đặt một tay bên môi mà huýt được thì ta cũng không hiểu huýt kiểu giề. ầy
Bốn người Lương Điệp Nhi nghi ngờ nhìn nàng, không hiểu lần này nàng muốn làm gì. Không lâu, chỉ thấy giữa tuyết trắng đầy trời, một con hắc ưng to lớn nhanh chóng bay đến, đến giữa không trung giảm bớt tốc độ, cuối cùng nhẹ nhàng đậu bên người Thủy Lung.
Lương Điệp Nhi, Hoa Nhất, Hoa Nhị, Phùng Khởi Phi vẻ mặt là như vậy. ⊙—⊙
*D: Chết cười với tác giả“vẻ mặt như vầy ⊙—⊙”
Trong tầm mắt là con chim ưng khắp người đen nhánh, một cái đầu trọc*, đôi mắt cá chết cao ngạo nhìn chằm chằm, dáng đi dao động lắc lư, khiến người ta vô cùng muốn ra tay đánh đại ưng!
*Em ưng này quấn chị Lung quá bị anh Đại miêu ghen, cạo trọc đầu. Hắc hắc
Coi như là Hoa Nhất và Hoa Nhị lần đầu tiên nhìn thấy kẻ trọc đầu, cũng không cách nào tránh khỏi bị kẻ trọc tôn quý này làm cho kinh hãi.
"Cho ngươi." Thủy Lung cười híp mắt đem một miếng thịt đút vào miệng đầu trọc.
Chủ nhân thật dịu dàng ~ người khác đều nói cô gái mang thai là cô gái dịu dàng nhất, quả nhiên là như vậy! Trong lòng Đầu trọc tràn đầy vui mừng ăn miếng thịt Thủy Lung đút, nhai nhai chợt có cảm giác được không được bình thường, vì lông chim trên gáy lạnh như vậy? Tầm mắt nó ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh phát hiện ra mỗi người đều nhìn nó bằng ánh mắt rất quỷ dị.
"Cô cô cô?" Căn bản Đầu trọc không dám nhìn ánh mắt Thánh Tôn.
Thủy Lung ném miếng thịt thỏ còn dư lại cho Đầu trọc, "Đi sang một bên ăn đi."
Đầu trọc vội vàng nâng đầu chim ưng, ngậm chặt thịt nướng từ đầu tới cuối duy trì dáng đi lay động, chân cao chân thấp khí độ tiêu sái rời đi.
Hoa Nhất và Hoa Nhị chà xát đôi tay, đối với khẩu bất đối tâm* than thở với Thủy Lung, "Chim ưng của Thiếu phu nhân quả nhiên thần tuấn!" Thần tuấn khiến người ta hận không thể đánh hai cái.
*Khẩu bất đối tâm: Giống như khẩu thị tâm phi, nghĩa là: miệng nói một đằng trong lòng một nẻo
Thủy Lung gật đầu đón nhận ca ngợi của hai huynh đệ. Cầm miếng thịt ăn, lại nhìn Thánh Tôn, đối phương đang không nói một lời nhìn nàng.
"Xùy." Thủy Lung cười, được rồi. Nàng thừa nhận, nàng cố ý trêu đối phương. Bộ dạng bị ủy khuất này, dáng vẻ tức giận không nói lời nào, làm cho ai nhìn chứ?
Thánh Tôn khẽ nói: "Nàng cố ý." Sau đó không đợi Thủy Lung nói chuyện, lại nói: "Ở trong lòng nàng, địa vị của ta với con ưng vừa đen vừa trọc kia, vừa xấu xí lại ngu ngốc giống nhau sao?"
Vừa hắc lại trọc, vừa xấu lại ngu... Một mũi tên xuyên tâm bắn thủng nội tâm yếu ớt của Đầu trọc.
"Không giống nhau." Thủy Lung nói.
Thánh Tôn nói: "Vậy nàng đút cho ta, lại bón nó?"
Thủy Lung mỉm cười, "Ngươi không nhìn ra ta cố ý sao?"
"Nàng thừa nhận." Thánh Tôn nhìn nàng thật sâu, nguy hiểm nói: "Lại dám cố ý đùa bỡn ta, thì phải chuẩn bị nhận trừng phạt cho tốt."
"Nói một chút coi?" Heo chết không sợ nước sôi.
Thánh Tôn cong môi, "Toàn bộ thức ăn tối nay, nàng đều phải bón ta."
"Phốc ——"Hoa Nhất, Hoa Nhị tập trung tinh thần nghe phun. Chân Lương Điệp Nhi mềm nhũn, ngã ngồi trên đất. Phùng Khởi Phi cái trán, im lặng.
Bọn họ còn tưởng rằng sẽ nghe được trựng phạt gì kinh khủng lắm, đây coi là cái gì, rốt cuộc coi là cái gì vậy! Ngày thường thiếu gia (Thánh Tôn) cũng trách bọn họ trừng phạt như thế này, bọn họ còn có thể thời thời khắc khắc lo lắng hãi hùng sao!
Hình như Thủy Lung sớm đã nghĩ đến kết quả này, miễn cưỡng nhìn Thánh Tôn, sau đó bưng một vò rượulâu đã có chút lạnh, hướng về phía miệng vò đang chuẩn bị khí phách uống một hớp, nửa đường lại dừng lại, đổi lại thành nhấp một chút.
Vị rượu thanh thanh nhàn nhạt chảy vào miệng, Thủy Lung hé miệng đưa tay sờ sờ bụng, khẽ nói: "Thật phiền toái."
"Ha hả." Khó được lúc thấy bộ dạng nàng buồn bực bộ đáng yêu như vậy, Thánh Tôn đoạt lấy rượu bình rượu của nàng, mở miệng to uống, con ngươi nhìn Thủy Lung chằm chằm. Bộ dáng kia giống như là cố ý khiêu khích Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn sau bỉu môi, "Ngây thơ."
Sau khi Lương Điệp Nhi hồi thần cảm thấy Thủy Lung nói trúng tiếng lòng của mình. Hắn khóc không ra nước mắt, Bạch Thủy Lung này rốt cuộc cho ngài uống thuốc gì, khiến cho ngài biến thành bộ dáng Điệp nhi không biết này.
"Muốn sao?" Thánh Tôn tựa hồ thấy hứng thú, quơ quơ cái vò rượu Thủy Lung, nói: "Nói với ta, đời này nàng cũng sẽ không rời ta đi, ta liền cho nàng uống, thế nào?"
"Ngươi là đứa trẻ sao?" Thủy Lung đưa tay sang giành. Lại bị Thánh Tôn tránh được, hắn giống như là quyết tâm muốn nàng nói, "Nói đi, nếu không một hớp cũng không cho nàng."
Con mắt Thủy Lung chợt lóe lên, tùy ý nói: "Đời này ngươi cũng sẽ không rời ta đi."
Thánh Tôn cũng không bất mãn nàng mưu lợi, lại đầy tươi cười dạt dào, đưa vò rượu chonàng. Lúc Thủy Lung tiếp được, chợt cả người cũng đến gần nàng, một khắc kia quá gần quá gần, đến quá nhanh chóng mà rời đi cũng quá nhanh chóng, khiến cho Thủy Lung không cách nào phát hiện, da thịt hai người có đụng chạm hay không, đôi môi có phải nháy mắt cùng chạm hay không.
Lúc ánh mắt Thủy Lung thâm thúy, bốn người Lương Điệp Nhi ngốc trệ nhìn soi mói, Thánh Tôn chỉ nhìn Thủy Lung, khẽ nói: "Không sai, đời này ta cũng sẽ không rời nàng."
Vào thời khắc này thời gian tựa hồ như yên lặng, cho đến khi đống củi gỗ đốt phát ra một tiếng "Xì", ngay sau đó là Lương Điệp Nhi tiếng kêu sợ hãi.
"Oa ô a a a! Bị cháy tới, cháy tới!" Lương Điệp Nhi đứng lên, kéo vạt áo dậm chân.
"Ha ha ha ha ha!" Hoa Nhất và Hoa Nhị cười ầm lên.
Phùng Khởi Phi nhất thời cũng không nhịn được, cười theo hai tiếng.
Thủy Lung thu hồi tầm mắt, ăn thịt nướng thơm ngon nhìn bọn họ làm ầm ĩ.
Thánh Tôn nhìn tới đây, nói: "Còn ta thì sao?" Hắn nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay Thủy Lung, dáng vẻ muốn nàng bón.
Hết thảy đều giống như chuyện đương nhiên vậy, tựa hồ như một màn trước đó chưa từng phát sinh, hoặc là nói người nào cũng không có để ý? Chân tướng như thế nào, chỉ có mỗi người trong lòng rõ ràng.
Thủy Lung liếc Thánh Tôn một cái, đưa thịt nướng trong tay ném qua cho Đầu trọc. Dù sao nàng cũng không ăn được nhiều.
Thánh Tôn nhìn nàng chằm chằm, nói: "Còn khoai lang."
Thủy Lung gật đầu một cái, nói: "Chắc đã chín, ngươi moi ra."
Những lời này vừa nói ra, bốn người Lương Điệp Nhi cũng an tĩnh lại, cặp mắt lấp lánh hữu thần nhìn Thủy Lung, nghĩ thầm: Thiếu gia (Thánh Tôn) moi khoai lang đó, này nhất định không thể bỏ qua!
Thánh Tôn quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Bốn người đồng thời nghiêng đầu, một khắc sau lại len lén liếc tới.
Thánh Tôn lạnh nhạt cầm cây củi đốt phía Thủy Lung, gảy chỗ khoai lang vùi gần phía Thủy Lung, chợt có một hố sâu, động tác của hắn dừng lại.
"Sao?" Thủy Lung chớp mắt.
Thánh Tôn buông đoạn gỗ trong tay ra, chuẩn bị lấy cái khác.
"Lấy ra xem một chút?" Thủy Lung nhẹ nhàng nói với Thánh Tôn.
Thánh Tôn nói: "Đổi cái khác."
"Ta chỉ ăn cái này." Thủy Lung nói.
Thánh Tôn nhìn nàng chằm chằm một hồi, sắc mặt lạnh nhạt đưa tay lấy cái gậy gỗ đâm sâu trong hố ra, lấy ra... một đầu cái gậy gỗ là củ khoang lang to bị đâm thủng.(D: >___
Mùi thơm nóng hôi hổi.
Phốc ——
Vẻ mặt bốn người Lương Điệp Nhi rất vặn vẹo.
Hình ảnh Thiếu gia (Thánh Tôn) ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm gậy gỗ xiên củ khoai lang, thật lòng rất nhiều cảm xúc, chớ trách bọn họ không nhịn được... Thật đó!
Phốc —— phốc —— phốc phốc!
D: Đúung là cười chết ta. Ha ha ha ha ha. khụ khụ
/413
|