Edit: Tịch Ngữ
Bạch Thủy Lung không có bị vứt bỏ, tin đồn ái thiếp mới của Võ vương tan thành mây khói, cái gọi là ái thiếp mới, từ đầu tới cuối Võ vương gia chung tình chỉ có một mình Bạch Thủy Lung.
Sau chuyện Hội Văn Thơ mà nhóm tứ hoàng tử tổ chức kết thúc, lời đồn trong thành Kỳ Dương đều phá vỡ. Dân chúng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe loáng thoáng dung mạo của Thủy Lung đã thay đổi, từ người xấu xí biến thành một đại mĩ nhân, cuối cùng thì đẹp đến mức nào, chưa có người thấy nên không rõ ràng lắm.
Dường như có thế lực mạnh đem chuyện này ém xuống, không cho dân chúng biết nhiều về diện mạo mới của Thủy Lung. Nhưng giới quý tộc lại truyền miệng rất nhanh, biết được rất nhiều.
Ngày hôm sau ngày Hội Văn Thơ, một bức họa được đưa đến tay thái hậu. Tranh vẽ thiếu nữ mặc đồ đỏ đập vào mắt thái hậu, sắc mặt bà ta vặn vẹo khó tả.
Gọi Yên Lam đã mất đi thính giác đến trước mặt xác nhận xem cô gái trong bức tranh có phải ái thiếp mới ở trong phủ Võ vương, là cô gái đã thừa nhận mình là Bạch Thủy Lung ở thuyền hoa Hội Văn Thơ hay không?
Yên Lam nhìn thoáng qua, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, cô gái này chính là ái thiếp mới được Võ vương gia cưng chiều mà nô tỳ gặp ở vương phủ.” Mặc dù họa sĩ vẽ bức tranh này không tệ, nhưng không vẽ được thần vận của thiếu nữ kia (*Thần vận =神韵… ta không biết giải nghĩa, nghĩ là thần thái, linh hồn….ờ bó tay @@), không vẽ được tám phần nhan sắc của nàng ta.
Thái hậu nghe xong, ngón tay xiết chặt tay vịn của ghế.
Yên Lam thấy vậy liền kinh hãi. Đã bao lâu rồi bà chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của tiểu thư! Ái thiếp nhỏ bé kia đã làm gì, cư nhiên có thể chọc tiểu thư nổi giận như vậy!? (*tiểu thư …ọe ọe….)
Mấy ngày nay, bà ở trong phòng học khẩu ngữ, cho nên bà không biết chuyện trên thuyền hoa Hội Thi Văn, cũng không biết ái thiếp mới của Võ vương gia chính là Bạch Thủy Lung.
“Tiểu tiện nhân! Đúng là có đủ mặt mũi!!!” Thái hậu không giận mà cười, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Kinh nghi trong mắt Yên Lam càng đậm. Đúng là tiểu thư tức giận thật rồi, nếu không bà ta sẽ không đem câu ‘tiểu tiện nhân’ nói ra khỏi miệng đâu.
Thái hậu vươn tay hút bức tranh vào lòng bàn tay, rồi nhìn bức tranh, thấy thiếu nữ mặc đồ đỏ đạp nước mà đi, khóe miệng cười nhạt, áo đỏ tung bay như tiên nữ. Đáy mắt bà ta hiện lên đố kị, ghen ghét, sau đó chậm rãi đem bức tranh xé từng chút từng chút: “Dám đùa giỡn mưu trí với ta, coi ta như con hề mà đùa bỡn!!!”
Thái hậu nhớ tới mấy hôm trước bà kêu Yên Lam đến phủ Võ vương, sau đó nghe Yên Lam mang những lời nói kia về. Bạch Thủy Lung cố tình không nói rõ mọi chuyện, cố tình giả bộ làm ái thiếp được nuông chiều khiến bà mất mặt, cái gì là thân phận của nàng đủ vẻ vang, không cần bà ban ơn…
Đúng, thân phận Võ vương phi đã đủ vẻ vang rồi, đương nhiên không cần bà ban ơn!
Thái hậu càng nghĩ càng tức, ánh mắt âm trầm như muốn lòi ra. Từ khi bà trở thành thái hậu của Tây Lăng quốc, đã lâu không bị người ta chơi xỏ, nhục mạ.
Yên Lam quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, thầm nghĩ: Tiểu thư hình như ghét tiểu thiếp kia thấu xương, thật đáng tiếc, một đại mĩ nhân tuyệt sắc nhưng lại không sống lâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thành Kỳ Dương nhìn như hòa bình nhưng đang dần bị âm mưu đen tối bao phủ. Rất áp lực và căng thẳng.
Trong bầu không khí như thế này, ngày sinh nhật của thái hậu cũng đến.
Ngày khắp nơi trong thành Kỳ Dương lộ ra vui mừng. Cho dù là ngày sinh của hoàng hậu, cũng không có phồn thịnh bằng. Dù sao cũng là đại thọ sáu mươi của thái hậu, người bên lễ bộ đã bỏ rất nhiều tâm tư để chuẩn bị. Tiệc mừng thọ được tổ chức ở Trường Sinh Cung, Trường Sinh Cung giăng đèn kết hoa, nơi chốn trang nghiêm lộ ra vui mừng.
Trong hoàng cung, con đường từ Tường Minh Cung của thái hậu đến Trường Sinh Cung được sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Đường đi, sân khấu, cổng chào, đình nghỉ mát, cảnh vật… Dọc theo đường đi trang trí bằng những chậu hoa tươi, đầu mùa đông nhưng hoa nở rất đẹp, cứ năm bước là có một cung nữ đứng hầu, nhóm thị vệ canh gác, nhóm nhạc sĩ.
Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ăn mặc lộng lẫy ra khỏi phủ Võ vương, ngồi kiệu đi thẳng vào hoàng cung đến trong Trường Sinh Cung. Thủy Lung nhìn xuyên qua rèm cửa mỏng của kiệu, nhìn cảnh vật xa hoa bên ngoài, thầm nghĩ bữa tiệc mừng sinh nhật này, tiêu xài không dưới một nghìn vạn lượng bạc. (*hức 10.002.000. cái này ta không chắc @@)
“Thiên tử muôn đời, tiêu tiền dân chúng. Sống lâu muôn tuổi, dân chúng chịu nạn. Đúng là không nói sai.”
TRưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nỉ non, liếc mắt nhìn đám con cháu đại thần thỉnh thoảng nhìn về phía này dậm chân thừ người, đưa tay đem Thủy Lung ôm vào ngực, để nàng rời khỏi mép cửa sổ, cũng để người ngoài không nhìn rõ tướng mạo của nàng.
“Không cần hâm mộ.” Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt tóc nàng, nói: “Chờ tới ngày sinh nhật của A Lung, ta hứa nhất định tổ chức còn linh đình hơn bữa tiệc này.”
“Không cần.” Thủy Lung liếc hắn một cái: “Làm cái loại yến tiệc như thế này, còn không bằng ngươi đem núi bạc đưa cho ta.”
Trường Tôn Vinh Cực hé miệng cười: “Hóa ra A Lung là quỷ nhỏ tham tiền.”
“Đã nói, ta là tục nhân, tiền là tục vật, ta chưa bao giờ chê nhiều.”Thủy Lung cười híp mắt nói.
Nụ cười trên môi TRưởng Tôn Vinh Cực càng sâu: “Được, ngày sinh nhật của A Lung, ta liền tặng cho nàng một tòa núi bạc.”
Hai mắt Thủy Lung lấp lánh, ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức bình thường trở lại, bộ dàng cười tươi có chút giống quỷ hám tiền: “Vậy ta mỏi mắt chờ mong.”
Nhìn dáng vẻ linh động, giảo hoạt này, đáy lòng Trưởng Tôn Vinh Cực liền ngứa ngáy, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ khác. Núi bạc hình như không đủ thú vị, chẳng thà làm một phòng đầy bạc đi. Để cho nàng ở trong đấy hưởng thụ lạc thú của quỷ nhỏ tham tiền. Sau đó, cùng nàng ở bên trong điên loan đảo phượng… Không biết đó là loại tình cảnh như thế nào?
Đột nhiên, con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra dục vọng chiếm đoạt nóng rực, Thủy Lung liếc mắt liền nhìn ra, nàng cảm thấy dở khóc dở cười cái tên này tại sao có thể động dục ở mọi lúc, mọi nơi vậy nè. Không biết trong đầu hắn lại nghĩ tới chuyện gì nữa.
“A Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nụ cười của nàng, lòng dạ càng thêm ngứa ngáy. Nắm chặt tay nàng, nhíu mày: “Nàng không thể yên tĩnh một chút à?”
Âm thanh oán giận nghe như trách cứ nhưng không hề có ác ý, Thủy Lung vô tội lườm hắn: “Ta có làm gì đâu.”
“Ngày nào cũng quyến rũ ta, chả thèm biết đang ở đâu, lúc nào.” Giọng điệu của Trưởng Tôn Vinh Cực thờ ơ khỏi phải nói.
Thủy Lung liếc xéo ai đó. Rõ ràng chính hắn là người động dục mọi lúc, mọi nơi, lại cố tình đem vấn đề này đổ lên đầu nàng.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lại tối thêm, ánh mắt lên án nồng đậm nhìn Thủy Lung, giống như im lặng nói ‘nhìn đi, lại quyến rũ ta’ ‘sao nàng lại không chịu an phận một chút nào hết vậy’.
Thủy Lung càng im lặng nhìn xem càng phát hiện hắn đáng yêu, không khỏi bật cười, đôi mắt nhướn lên toát ra ý đồ dụ dỗ, phóng đãng; tiến tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực mỗ nhẹ vào môi hắn một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cười khẽ: “Như vậy, ta liền thỏa mãn.”
Lời nói vừa dứt nàng liền ngồi ngay ngắn lại, bộ dạng thong dong trang nhã.
Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt trong chớp mắt, mất đi cơ hội giữ cái ót của nàng để hôn càng sâu. Ánh mắt rầu rĩ nhìn bộ dạng không liên quan đến ta của Thủy Lung, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Như vậy, liền thỏa mãn sao?”
“Thỏa mãn.” Thái độ Thủy Lung rất nghiêm túc, gật đầu.
Trưởng Tôn Vinh Cực bị thái độ nghiêm túc của nàng tức anh ách, nắm chặt tay nàng: “Ta cho phép nàng có lòng tham nhiều hơn.”
“Ừ?” Thủy Lung mang bộ dạng mơ hồ nhìn hắn.
Đôi mắt trong suốt của nàng lóe sáng, không cần cố gắng làm ra vẻ mặt vô tội, cũng khiến người ta cảm thấy nàng cực kì vô tội, giống như thật sự không hiểu ý của hắn.
Kiếp trước, không uổng công nàng học khóa học ngụy trang!
TRưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau hừ lạnh nguy hiểm: “Nàng giả ngu?”
“Xì ~” Cuối cùng, Thủy Lung không nhịn cười được. Tiếng cười trong trẻo từ trong kiệu truyền ra, hấp dẫn đám đàn ông đứng chung quanh. Khi nghe rõ tiếng cười từ trong kiệu Võ vương gia truyền ra, lập tức không dám đến gần. Ai không biết Tây Lăng có bốn vị vương gia, ngoại trừ Võ vương gia ra, ai có tư cách ngồi kiệu đến dự sinh nhật của thái hậu.
“Nàng trêu chọc ta?” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nặng nề, thoạt nhìn có vẻ như tức giận. Trên thực tế, lúc nhìn nụ cười của Thủy Lung, tức giận của hắn đều tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm xúc vui vẻ.
Tiểu Hỏa Hồ của hắn cười lên thật đẹp.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chăm chú vào Thủy Lung, ngay cả nháy mắt một cái cũng không. Nếu người ngoài có vẻ mặt này, dù trong mắt không có tà niệm hèn mọn, cũng khiến người ta cảm thấy đường đột vô lễ. Nhưng, Trưởng Tôn Vinh Cực lại khác, ánh mắt của hắn thâm trầm nhưng không vẩn đục, như đàm sâu trong đêm tối, khiến người nhìn vào cảm thấy lo lắng, giống như sắp chết đuối.
Loại lo lắng này, trên thực tế chính họ cũng không khống chế được. Người đàn ông này, chỉ cần nhìn chăm chú vào một cô gái, không cần làm gì hết, không cần dùng lời nói ngọt ngào cũng khiến người ta rơi vào lưới tình của hắn, trở thành tù binh của hắn.
Thủy Lung thuận theo ý nghĩ của mình, sờ sờ gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, cảm xúc da thịt mềm nhẵn, không giống những người đàn ông bình thường. Khi Trưởng Tôn Vinh Cực cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, lòng Thủy Lung ngứa ngáy như mèo quào.
Chết tiệt! Thằng nhóc này muốn dùng gậy ông đập lưng ông à? Cái loại cảm xúc ngứa ngứa như bị lông mèo cọ thật buồn bực!
Thanh âm ồn ào ngoài kiệu khiến Thủy Lung dần tỉnh táo, nàng lưu luyến vuốt ve gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, sau một hồi sỗ sàng, nhìn hắn cười thoải mái: “Ta trêu chọc ngươi đó, được không?”
Được không? Dùng nụ cười đầy mê hoặc này hỏi hắn được không, hắn có thể không được sao?
Đúng là Tiểu Hồ Ly gian xảo!
Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang xàm sỡ má mình, đưa tới bên môi, không biết là trừng phạt hay là dụ dỗ cắn đầu ngón tay nàng, đẫu lưỡi xẹt qua bàn tay nàng, mắt thâm trầm nhìn nàng.
Thủy Lung hiểu rất rõ ánh mắt và vẻ mặt của hắn, nhìn ra ý nghĩ hắn im lặng truyền tới.
‘Chỉ có ta mới bao dung nàng như vậy’, ‘ta nuông chiều tha thứ cho nàng’.
Nếu như hắn nói, có lẽ sẽ nói y thế đó.
“Võ Vương Gia, Võ vương phi, đã đến Trường Sinh Cung, mời xuống kiệu.” Thanh âm cung kính của cung nữ từ bên ngoài truyền vào.
Thủy Lung rút tay lại, không thèm nhìn đầu ngón tay dính nước bọt, đơn giản kéo vạt áo Trưởng Tôn Vinh Cực lau sạch!!!
Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng nhướng mày, nhìn góc áo bị nàng lau, không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy sung sướng. Tiểu Hỏa Hồ của hắn càng ngày càng to gan, càng ngày càng đáng yêu.
Thái độ tự nhiên, tùy ý của Thủy Lung khiến hắn cảm thấy thân mật, gần gũi. Loại cảm giác này là cảm xúc thân mật khác, làm hắn rất thích.
“Đến.” Trưởng Tôn Vinh Cực lấy khăn tay ra, cầm tay Thủy Lung chà lau.
Thủy Lung để cho hắn lau, liếc ống tay áo của hắn: “Mang theo kẹo bên người thì thôi, khăn tay là thứ con gái mới mang trong người, sao ngươi cũng có.”
TRưởng Tôn Vinh Cực không xấu hổ, không tức giận, cực kì tự nhiên trả lời nàng: “Ai kêu nương tử của ta thích ăn kẹo, lại khiến người ta không bớt lo, cứ như một đứa trẻ không lớn.”
“…” Thủy Lung bị người nào phản công nhanh chóng, nàng lặng lẽ ở trong lòng giơ ngón giữa lên, em gái ngươi!!!!!
Lúc Thủy Lung không chú ý, Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt xuống cẩn thận lau tay cho nàng, nhếch môi cười, con ngươi xẹt qua nụ cười giảo hoạt.
“Được rồi.” Trưởng Tôn Vinh Cực thu hồi khăn tay, nắm bàn tay nhỏ của Thủy Lung, đem nàng ôm vào lòng, đi ra bên ngoài.
Kiệu dừng ở một nơi trống trải trong Trường Sinh Cung, rất nhiều người qua lại, đều là cẩm y ngọc phục, xinh đẹp kiêu sa khiến người ta phải lóa mắt.
Kiệu của vương gia rất đặc biệt, rất bắt mắt. Đàn ngươi tới lui đều nhìn thấy.
Xuyên qua rèm kiệu, bọn họ mơ hồ thấy bên trong kiệu có hai người, thân mật dựa sát vào nhau.
Khi người trong kiệu cử động.
Cung nữ hầu hạ ở bên ngoài nhanh chóng đưa tay vén rèm kiệu lên, để người bên trong bước ra.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của thái hậu, xuất phát từ lòng tôn kính, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đều mặc cung trang.
Trưởng Tôn Vinh Cực mặc áo trong màu đen tuyền, viền áo thêu thanh hoa màu vàng sậm, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ sậm, áo choàng nhiều hoa văn rườm rà nhưng không có cảm giác lộn xộn, tôn lên thân hình thon dài nhưng không gầy yếu.
Gió mát thổi tung sợi tóc đen như mực của hắn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan như tranh vẽ, khiến người đứng xa nhìn thấy phải thán phục.
Thủy Lung ở bên cạnh hắn vẫn mặc quần áo màu đỏ, hòa hợp với màu áo đỏ sậm của Trưởng Tôn Vinh Cực. Người ngoài liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ mặc đồ đôi. Gương mặt nàng rực rỡ, không hề trang điểm, sắc đẹp tuyệt trần, ung dung giữa chốn phồn hoa càng khiến người ta đáng hâm mộ. Nhóm con gái thấy thế không khỏi mặc cảm.
Hai người họ đứng chung một chỗ, thỉnh thoảng cả hai nhìn nhau khiến người ta cảm nhận được một loại ăn ý rất đặc biệt. Khiến người ngoài không thể nào xen vào.
Giờ khắc này, thậm chí mọi người còn không khỏi sinh ra ảo giác, lễ mừng thọ lần này của thái hậu, hai người này mới nhân vật chính thật sự.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm.” Âm thanh nhiệt tình không mất vẻ quyến rũ vang lên.
Thủy Lung ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Cần Vương dẫn đầu đám hoàng tử, công chúa đi về phía bọn họ. Đây là huyết mạch hoàng thất, Thủy Lung không biết nhiều cũng biết ít. Nàng chỉ biết nhóm tứ hoàng tử, đám còn lại chưa từng nói chuyện với bất kì ai. ==’’
Sau khi Cần Vương mở đầu chào hỏi, nhóm tứ hoàng tử cũng líu ríu chào Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Cần Vương chủ động cười nói: “Chỗ ngồi của hoàng thúc và hoàng thẩm gần chỗ của hoàng chất, để hoàng chất dẫn đường cho ạ.”
Thủy Lung không nói gì, để mặc cho Cần Vương xum xoe, thái độ luôn thờ ơ. Về phần Trường Tôn Vinh Cực, đối với mấy đứa cháu này, hình như hắn không có hứng thú và tình cảm sâu đậm gì hết.
Đám quý tộc ở chung quanh đều nhìn thấy hành vi của nhóm hoàng thất, mỗi một người giậm chân cũng đủ rung đất rồi.
'Phanh ——' một tiếng, tiếng động xôn xao liền yên tĩnh.
Mọi người đã sớm nhìn qua phía đó, sao đó vẻ mặt kinh hãi. Chỉ thấy trưởng tử của đương kim hoàng thượng Cần Vương té dưới đất, miệng ho khan, khóe miệng còn vương tơ máu. Ánh mắt của gã nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến người ta không cần đoán cũng biết ai làm hắn ngã.
“Hoàng thúc, này…” Nhóm tứ hoàng tử cũng bị hù dọa.
Mặt mũi đám công chúa, hoàng tử càng cứng ngắt.
Bọn họ đều không dám nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực không kiêng nể gì hết, ngay cả nói cũng không nói, lập tức ra tay. Thậm chí, bọn họ còn không biết nguyên nhân Trưởng Tôn Vinh Cực làm như vậy, lẽ nào hắn không quan tâm đến mặt mũi của hoàng thất?
“Nhiều chuyện.” Trưởng Tôn Vinh Cực chán ghét liếc qua Cần Vương. Tính tình của hắn không tốt, ngoại trừ Thủy Lung là ngoại lệ, từ trước tới nay, hắn luôn dựa vào tâm tình mà làm việc.
Cần Vương há miệng, đang muốn nói cái gì đó. Hắn ta cẩn thận suy nghĩ, hắn ta cảm thấy mình không có nói gì sai mà, vì sao hoàng thúc đối xử với hắn ta như vậy?
Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không muốn nghe hắn nói, lại nhấc chân dùng nội lực đá về Cần Vương một cái, đôi mắt đẹp chợt lóe tia u ám khiến người ta run sợ, tiếng nói lười biếng mang áp bức vô hình: “Đừng…dùng ánh mắt ghê tởm kia nhìn A Lung.”
Thì ra là thế!
Lúc này, mọi người mới hiểu.
Thì ra, Võ vương gia không phải ghét Cần Vương nhiều chuyện mà đánh hắn, mà là vì Cần Vương nhìn trộm Võ vương phi.
Mọi người không nhịn được nhìn về phía Thủy Lung.
Giờ khắc này, không có nhiều người quan tâm chuyện nàng có phải là Bạch Thủy Lung hay không, họ chỉ muốn biết nàng biến thành bộ dạng gì thôi. Mọi người đều không thể không thừa nhận, diện mạo của nàng quả thật đẹp không thể tả, khiến người ta không khỏi đứng xa ngóng nhìn.
Cần Vương nhìn trộm nàng là chuyện không phải không có.
Trường Tôn Vinh Cực nói xong, liền không thèm liếc Cần Vương một cái, dùng tay nắm tay Thủy Lung đổi thành ôm, dùng dáng vẻ này thể hiện cho mọi người thấy ham muốn độc chiếm của hắn, Thủy Lung là người của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Sóng mắt Thủy Lung lấp lánh, không hề giãy dụa, ngoan ngoãn dựa sát vào người hắn.
Cần Vương dẫn đường cho bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nàng, không phải nàng không phát hiện mà do không thèm để ý thôi.
Nhưng, không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ có hành động như vậy.
Cảm thấy eo bị siết chặt, Thủy Lung híp mắt cười cười, Bình Dấm Nhỏ này thật là đáng yêu.
Bạch Thủy Lung không có bị vứt bỏ, tin đồn ái thiếp mới của Võ vương tan thành mây khói, cái gọi là ái thiếp mới, từ đầu tới cuối Võ vương gia chung tình chỉ có một mình Bạch Thủy Lung.
Sau chuyện Hội Văn Thơ mà nhóm tứ hoàng tử tổ chức kết thúc, lời đồn trong thành Kỳ Dương đều phá vỡ. Dân chúng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe loáng thoáng dung mạo của Thủy Lung đã thay đổi, từ người xấu xí biến thành một đại mĩ nhân, cuối cùng thì đẹp đến mức nào, chưa có người thấy nên không rõ ràng lắm.
Dường như có thế lực mạnh đem chuyện này ém xuống, không cho dân chúng biết nhiều về diện mạo mới của Thủy Lung. Nhưng giới quý tộc lại truyền miệng rất nhanh, biết được rất nhiều.
Ngày hôm sau ngày Hội Văn Thơ, một bức họa được đưa đến tay thái hậu. Tranh vẽ thiếu nữ mặc đồ đỏ đập vào mắt thái hậu, sắc mặt bà ta vặn vẹo khó tả.
Gọi Yên Lam đã mất đi thính giác đến trước mặt xác nhận xem cô gái trong bức tranh có phải ái thiếp mới ở trong phủ Võ vương, là cô gái đã thừa nhận mình là Bạch Thủy Lung ở thuyền hoa Hội Văn Thơ hay không?
Yên Lam nhìn thoáng qua, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, cô gái này chính là ái thiếp mới được Võ vương gia cưng chiều mà nô tỳ gặp ở vương phủ.” Mặc dù họa sĩ vẽ bức tranh này không tệ, nhưng không vẽ được thần vận của thiếu nữ kia (*Thần vận =神韵… ta không biết giải nghĩa, nghĩ là thần thái, linh hồn….ờ bó tay @@), không vẽ được tám phần nhan sắc của nàng ta.
Thái hậu nghe xong, ngón tay xiết chặt tay vịn của ghế.
Yên Lam thấy vậy liền kinh hãi. Đã bao lâu rồi bà chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của tiểu thư! Ái thiếp nhỏ bé kia đã làm gì, cư nhiên có thể chọc tiểu thư nổi giận như vậy!? (*tiểu thư …ọe ọe….)
Mấy ngày nay, bà ở trong phòng học khẩu ngữ, cho nên bà không biết chuyện trên thuyền hoa Hội Thi Văn, cũng không biết ái thiếp mới của Võ vương gia chính là Bạch Thủy Lung.
“Tiểu tiện nhân! Đúng là có đủ mặt mũi!!!” Thái hậu không giận mà cười, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Kinh nghi trong mắt Yên Lam càng đậm. Đúng là tiểu thư tức giận thật rồi, nếu không bà ta sẽ không đem câu ‘tiểu tiện nhân’ nói ra khỏi miệng đâu.
Thái hậu vươn tay hút bức tranh vào lòng bàn tay, rồi nhìn bức tranh, thấy thiếu nữ mặc đồ đỏ đạp nước mà đi, khóe miệng cười nhạt, áo đỏ tung bay như tiên nữ. Đáy mắt bà ta hiện lên đố kị, ghen ghét, sau đó chậm rãi đem bức tranh xé từng chút từng chút: “Dám đùa giỡn mưu trí với ta, coi ta như con hề mà đùa bỡn!!!”
Thái hậu nhớ tới mấy hôm trước bà kêu Yên Lam đến phủ Võ vương, sau đó nghe Yên Lam mang những lời nói kia về. Bạch Thủy Lung cố tình không nói rõ mọi chuyện, cố tình giả bộ làm ái thiếp được nuông chiều khiến bà mất mặt, cái gì là thân phận của nàng đủ vẻ vang, không cần bà ban ơn…
Đúng, thân phận Võ vương phi đã đủ vẻ vang rồi, đương nhiên không cần bà ban ơn!
Thái hậu càng nghĩ càng tức, ánh mắt âm trầm như muốn lòi ra. Từ khi bà trở thành thái hậu của Tây Lăng quốc, đã lâu không bị người ta chơi xỏ, nhục mạ.
Yên Lam quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, thầm nghĩ: Tiểu thư hình như ghét tiểu thiếp kia thấu xương, thật đáng tiếc, một đại mĩ nhân tuyệt sắc nhưng lại không sống lâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thành Kỳ Dương nhìn như hòa bình nhưng đang dần bị âm mưu đen tối bao phủ. Rất áp lực và căng thẳng.
Trong bầu không khí như thế này, ngày sinh nhật của thái hậu cũng đến.
Ngày khắp nơi trong thành Kỳ Dương lộ ra vui mừng. Cho dù là ngày sinh của hoàng hậu, cũng không có phồn thịnh bằng. Dù sao cũng là đại thọ sáu mươi của thái hậu, người bên lễ bộ đã bỏ rất nhiều tâm tư để chuẩn bị. Tiệc mừng thọ được tổ chức ở Trường Sinh Cung, Trường Sinh Cung giăng đèn kết hoa, nơi chốn trang nghiêm lộ ra vui mừng.
Trong hoàng cung, con đường từ Tường Minh Cung của thái hậu đến Trường Sinh Cung được sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Đường đi, sân khấu, cổng chào, đình nghỉ mát, cảnh vật… Dọc theo đường đi trang trí bằng những chậu hoa tươi, đầu mùa đông nhưng hoa nở rất đẹp, cứ năm bước là có một cung nữ đứng hầu, nhóm thị vệ canh gác, nhóm nhạc sĩ.
Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ăn mặc lộng lẫy ra khỏi phủ Võ vương, ngồi kiệu đi thẳng vào hoàng cung đến trong Trường Sinh Cung. Thủy Lung nhìn xuyên qua rèm cửa mỏng của kiệu, nhìn cảnh vật xa hoa bên ngoài, thầm nghĩ bữa tiệc mừng sinh nhật này, tiêu xài không dưới một nghìn vạn lượng bạc. (*hức 10.002.000. cái này ta không chắc @@)
“Thiên tử muôn đời, tiêu tiền dân chúng. Sống lâu muôn tuổi, dân chúng chịu nạn. Đúng là không nói sai.”
TRưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nỉ non, liếc mắt nhìn đám con cháu đại thần thỉnh thoảng nhìn về phía này dậm chân thừ người, đưa tay đem Thủy Lung ôm vào ngực, để nàng rời khỏi mép cửa sổ, cũng để người ngoài không nhìn rõ tướng mạo của nàng.
“Không cần hâm mộ.” Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt tóc nàng, nói: “Chờ tới ngày sinh nhật của A Lung, ta hứa nhất định tổ chức còn linh đình hơn bữa tiệc này.”
“Không cần.” Thủy Lung liếc hắn một cái: “Làm cái loại yến tiệc như thế này, còn không bằng ngươi đem núi bạc đưa cho ta.”
Trường Tôn Vinh Cực hé miệng cười: “Hóa ra A Lung là quỷ nhỏ tham tiền.”
“Đã nói, ta là tục nhân, tiền là tục vật, ta chưa bao giờ chê nhiều.”Thủy Lung cười híp mắt nói.
Nụ cười trên môi TRưởng Tôn Vinh Cực càng sâu: “Được, ngày sinh nhật của A Lung, ta liền tặng cho nàng một tòa núi bạc.”
Hai mắt Thủy Lung lấp lánh, ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức bình thường trở lại, bộ dàng cười tươi có chút giống quỷ hám tiền: “Vậy ta mỏi mắt chờ mong.”
Nhìn dáng vẻ linh động, giảo hoạt này, đáy lòng Trưởng Tôn Vinh Cực liền ngứa ngáy, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ khác. Núi bạc hình như không đủ thú vị, chẳng thà làm một phòng đầy bạc đi. Để cho nàng ở trong đấy hưởng thụ lạc thú của quỷ nhỏ tham tiền. Sau đó, cùng nàng ở bên trong điên loan đảo phượng… Không biết đó là loại tình cảnh như thế nào?
Đột nhiên, con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra dục vọng chiếm đoạt nóng rực, Thủy Lung liếc mắt liền nhìn ra, nàng cảm thấy dở khóc dở cười cái tên này tại sao có thể động dục ở mọi lúc, mọi nơi vậy nè. Không biết trong đầu hắn lại nghĩ tới chuyện gì nữa.
“A Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nụ cười của nàng, lòng dạ càng thêm ngứa ngáy. Nắm chặt tay nàng, nhíu mày: “Nàng không thể yên tĩnh một chút à?”
Âm thanh oán giận nghe như trách cứ nhưng không hề có ác ý, Thủy Lung vô tội lườm hắn: “Ta có làm gì đâu.”
“Ngày nào cũng quyến rũ ta, chả thèm biết đang ở đâu, lúc nào.” Giọng điệu của Trưởng Tôn Vinh Cực thờ ơ khỏi phải nói.
Thủy Lung liếc xéo ai đó. Rõ ràng chính hắn là người động dục mọi lúc, mọi nơi, lại cố tình đem vấn đề này đổ lên đầu nàng.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lại tối thêm, ánh mắt lên án nồng đậm nhìn Thủy Lung, giống như im lặng nói ‘nhìn đi, lại quyến rũ ta’ ‘sao nàng lại không chịu an phận một chút nào hết vậy’.
Thủy Lung càng im lặng nhìn xem càng phát hiện hắn đáng yêu, không khỏi bật cười, đôi mắt nhướn lên toát ra ý đồ dụ dỗ, phóng đãng; tiến tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực mỗ nhẹ vào môi hắn một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cười khẽ: “Như vậy, ta liền thỏa mãn.”
Lời nói vừa dứt nàng liền ngồi ngay ngắn lại, bộ dạng thong dong trang nhã.
Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt trong chớp mắt, mất đi cơ hội giữ cái ót của nàng để hôn càng sâu. Ánh mắt rầu rĩ nhìn bộ dạng không liên quan đến ta của Thủy Lung, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Như vậy, liền thỏa mãn sao?”
“Thỏa mãn.” Thái độ Thủy Lung rất nghiêm túc, gật đầu.
Trưởng Tôn Vinh Cực bị thái độ nghiêm túc của nàng tức anh ách, nắm chặt tay nàng: “Ta cho phép nàng có lòng tham nhiều hơn.”
“Ừ?” Thủy Lung mang bộ dạng mơ hồ nhìn hắn.
Đôi mắt trong suốt của nàng lóe sáng, không cần cố gắng làm ra vẻ mặt vô tội, cũng khiến người ta cảm thấy nàng cực kì vô tội, giống như thật sự không hiểu ý của hắn.
Kiếp trước, không uổng công nàng học khóa học ngụy trang!
TRưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau hừ lạnh nguy hiểm: “Nàng giả ngu?”
“Xì ~” Cuối cùng, Thủy Lung không nhịn cười được. Tiếng cười trong trẻo từ trong kiệu truyền ra, hấp dẫn đám đàn ông đứng chung quanh. Khi nghe rõ tiếng cười từ trong kiệu Võ vương gia truyền ra, lập tức không dám đến gần. Ai không biết Tây Lăng có bốn vị vương gia, ngoại trừ Võ vương gia ra, ai có tư cách ngồi kiệu đến dự sinh nhật của thái hậu.
“Nàng trêu chọc ta?” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nặng nề, thoạt nhìn có vẻ như tức giận. Trên thực tế, lúc nhìn nụ cười của Thủy Lung, tức giận của hắn đều tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm xúc vui vẻ.
Tiểu Hỏa Hồ của hắn cười lên thật đẹp.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chăm chú vào Thủy Lung, ngay cả nháy mắt một cái cũng không. Nếu người ngoài có vẻ mặt này, dù trong mắt không có tà niệm hèn mọn, cũng khiến người ta cảm thấy đường đột vô lễ. Nhưng, Trưởng Tôn Vinh Cực lại khác, ánh mắt của hắn thâm trầm nhưng không vẩn đục, như đàm sâu trong đêm tối, khiến người nhìn vào cảm thấy lo lắng, giống như sắp chết đuối.
Loại lo lắng này, trên thực tế chính họ cũng không khống chế được. Người đàn ông này, chỉ cần nhìn chăm chú vào một cô gái, không cần làm gì hết, không cần dùng lời nói ngọt ngào cũng khiến người ta rơi vào lưới tình của hắn, trở thành tù binh của hắn.
Thủy Lung thuận theo ý nghĩ của mình, sờ sờ gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, cảm xúc da thịt mềm nhẵn, không giống những người đàn ông bình thường. Khi Trưởng Tôn Vinh Cực cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, lòng Thủy Lung ngứa ngáy như mèo quào.
Chết tiệt! Thằng nhóc này muốn dùng gậy ông đập lưng ông à? Cái loại cảm xúc ngứa ngứa như bị lông mèo cọ thật buồn bực!
Thanh âm ồn ào ngoài kiệu khiến Thủy Lung dần tỉnh táo, nàng lưu luyến vuốt ve gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, sau một hồi sỗ sàng, nhìn hắn cười thoải mái: “Ta trêu chọc ngươi đó, được không?”
Được không? Dùng nụ cười đầy mê hoặc này hỏi hắn được không, hắn có thể không được sao?
Đúng là Tiểu Hồ Ly gian xảo!
Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang xàm sỡ má mình, đưa tới bên môi, không biết là trừng phạt hay là dụ dỗ cắn đầu ngón tay nàng, đẫu lưỡi xẹt qua bàn tay nàng, mắt thâm trầm nhìn nàng.
Thủy Lung hiểu rất rõ ánh mắt và vẻ mặt của hắn, nhìn ra ý nghĩ hắn im lặng truyền tới.
‘Chỉ có ta mới bao dung nàng như vậy’, ‘ta nuông chiều tha thứ cho nàng’.
Nếu như hắn nói, có lẽ sẽ nói y thế đó.
“Võ Vương Gia, Võ vương phi, đã đến Trường Sinh Cung, mời xuống kiệu.” Thanh âm cung kính của cung nữ từ bên ngoài truyền vào.
Thủy Lung rút tay lại, không thèm nhìn đầu ngón tay dính nước bọt, đơn giản kéo vạt áo Trưởng Tôn Vinh Cực lau sạch!!!
Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng nhướng mày, nhìn góc áo bị nàng lau, không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy sung sướng. Tiểu Hỏa Hồ của hắn càng ngày càng to gan, càng ngày càng đáng yêu.
Thái độ tự nhiên, tùy ý của Thủy Lung khiến hắn cảm thấy thân mật, gần gũi. Loại cảm giác này là cảm xúc thân mật khác, làm hắn rất thích.
“Đến.” Trưởng Tôn Vinh Cực lấy khăn tay ra, cầm tay Thủy Lung chà lau.
Thủy Lung để cho hắn lau, liếc ống tay áo của hắn: “Mang theo kẹo bên người thì thôi, khăn tay là thứ con gái mới mang trong người, sao ngươi cũng có.”
TRưởng Tôn Vinh Cực không xấu hổ, không tức giận, cực kì tự nhiên trả lời nàng: “Ai kêu nương tử của ta thích ăn kẹo, lại khiến người ta không bớt lo, cứ như một đứa trẻ không lớn.”
“…” Thủy Lung bị người nào phản công nhanh chóng, nàng lặng lẽ ở trong lòng giơ ngón giữa lên, em gái ngươi!!!!!
Lúc Thủy Lung không chú ý, Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt xuống cẩn thận lau tay cho nàng, nhếch môi cười, con ngươi xẹt qua nụ cười giảo hoạt.
“Được rồi.” Trưởng Tôn Vinh Cực thu hồi khăn tay, nắm bàn tay nhỏ của Thủy Lung, đem nàng ôm vào lòng, đi ra bên ngoài.
Kiệu dừng ở một nơi trống trải trong Trường Sinh Cung, rất nhiều người qua lại, đều là cẩm y ngọc phục, xinh đẹp kiêu sa khiến người ta phải lóa mắt.
Kiệu của vương gia rất đặc biệt, rất bắt mắt. Đàn ngươi tới lui đều nhìn thấy.
Xuyên qua rèm kiệu, bọn họ mơ hồ thấy bên trong kiệu có hai người, thân mật dựa sát vào nhau.
Khi người trong kiệu cử động.
Cung nữ hầu hạ ở bên ngoài nhanh chóng đưa tay vén rèm kiệu lên, để người bên trong bước ra.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của thái hậu, xuất phát từ lòng tôn kính, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đều mặc cung trang.
Trưởng Tôn Vinh Cực mặc áo trong màu đen tuyền, viền áo thêu thanh hoa màu vàng sậm, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ sậm, áo choàng nhiều hoa văn rườm rà nhưng không có cảm giác lộn xộn, tôn lên thân hình thon dài nhưng không gầy yếu.
Gió mát thổi tung sợi tóc đen như mực của hắn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan như tranh vẽ, khiến người đứng xa nhìn thấy phải thán phục.
Thủy Lung ở bên cạnh hắn vẫn mặc quần áo màu đỏ, hòa hợp với màu áo đỏ sậm của Trưởng Tôn Vinh Cực. Người ngoài liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ mặc đồ đôi. Gương mặt nàng rực rỡ, không hề trang điểm, sắc đẹp tuyệt trần, ung dung giữa chốn phồn hoa càng khiến người ta đáng hâm mộ. Nhóm con gái thấy thế không khỏi mặc cảm.
Hai người họ đứng chung một chỗ, thỉnh thoảng cả hai nhìn nhau khiến người ta cảm nhận được một loại ăn ý rất đặc biệt. Khiến người ngoài không thể nào xen vào.
Giờ khắc này, thậm chí mọi người còn không khỏi sinh ra ảo giác, lễ mừng thọ lần này của thái hậu, hai người này mới nhân vật chính thật sự.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm.” Âm thanh nhiệt tình không mất vẻ quyến rũ vang lên.
Thủy Lung ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Cần Vương dẫn đầu đám hoàng tử, công chúa đi về phía bọn họ. Đây là huyết mạch hoàng thất, Thủy Lung không biết nhiều cũng biết ít. Nàng chỉ biết nhóm tứ hoàng tử, đám còn lại chưa từng nói chuyện với bất kì ai. ==’’
Sau khi Cần Vương mở đầu chào hỏi, nhóm tứ hoàng tử cũng líu ríu chào Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Cần Vương chủ động cười nói: “Chỗ ngồi của hoàng thúc và hoàng thẩm gần chỗ của hoàng chất, để hoàng chất dẫn đường cho ạ.”
Thủy Lung không nói gì, để mặc cho Cần Vương xum xoe, thái độ luôn thờ ơ. Về phần Trường Tôn Vinh Cực, đối với mấy đứa cháu này, hình như hắn không có hứng thú và tình cảm sâu đậm gì hết.
Đám quý tộc ở chung quanh đều nhìn thấy hành vi của nhóm hoàng thất, mỗi một người giậm chân cũng đủ rung đất rồi.
'Phanh ——' một tiếng, tiếng động xôn xao liền yên tĩnh.
Mọi người đã sớm nhìn qua phía đó, sao đó vẻ mặt kinh hãi. Chỉ thấy trưởng tử của đương kim hoàng thượng Cần Vương té dưới đất, miệng ho khan, khóe miệng còn vương tơ máu. Ánh mắt của gã nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến người ta không cần đoán cũng biết ai làm hắn ngã.
“Hoàng thúc, này…” Nhóm tứ hoàng tử cũng bị hù dọa.
Mặt mũi đám công chúa, hoàng tử càng cứng ngắt.
Bọn họ đều không dám nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực không kiêng nể gì hết, ngay cả nói cũng không nói, lập tức ra tay. Thậm chí, bọn họ còn không biết nguyên nhân Trưởng Tôn Vinh Cực làm như vậy, lẽ nào hắn không quan tâm đến mặt mũi của hoàng thất?
“Nhiều chuyện.” Trưởng Tôn Vinh Cực chán ghét liếc qua Cần Vương. Tính tình của hắn không tốt, ngoại trừ Thủy Lung là ngoại lệ, từ trước tới nay, hắn luôn dựa vào tâm tình mà làm việc.
Cần Vương há miệng, đang muốn nói cái gì đó. Hắn ta cẩn thận suy nghĩ, hắn ta cảm thấy mình không có nói gì sai mà, vì sao hoàng thúc đối xử với hắn ta như vậy?
Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không muốn nghe hắn nói, lại nhấc chân dùng nội lực đá về Cần Vương một cái, đôi mắt đẹp chợt lóe tia u ám khiến người ta run sợ, tiếng nói lười biếng mang áp bức vô hình: “Đừng…dùng ánh mắt ghê tởm kia nhìn A Lung.”
Thì ra là thế!
Lúc này, mọi người mới hiểu.
Thì ra, Võ vương gia không phải ghét Cần Vương nhiều chuyện mà đánh hắn, mà là vì Cần Vương nhìn trộm Võ vương phi.
Mọi người không nhịn được nhìn về phía Thủy Lung.
Giờ khắc này, không có nhiều người quan tâm chuyện nàng có phải là Bạch Thủy Lung hay không, họ chỉ muốn biết nàng biến thành bộ dạng gì thôi. Mọi người đều không thể không thừa nhận, diện mạo của nàng quả thật đẹp không thể tả, khiến người ta không khỏi đứng xa ngóng nhìn.
Cần Vương nhìn trộm nàng là chuyện không phải không có.
Trường Tôn Vinh Cực nói xong, liền không thèm liếc Cần Vương một cái, dùng tay nắm tay Thủy Lung đổi thành ôm, dùng dáng vẻ này thể hiện cho mọi người thấy ham muốn độc chiếm của hắn, Thủy Lung là người của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Sóng mắt Thủy Lung lấp lánh, không hề giãy dụa, ngoan ngoãn dựa sát vào người hắn.
Cần Vương dẫn đường cho bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nàng, không phải nàng không phát hiện mà do không thèm để ý thôi.
Nhưng, không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ có hành động như vậy.
Cảm thấy eo bị siết chặt, Thủy Lung híp mắt cười cười, Bình Dấm Nhỏ này thật là đáng yêu.
/194
|