Đợi đến khi Lai Ân thu hồi tất cả ma thú, thì Lạc Lan Đặc miệng đã sùi bọt mép, vẻ mặt ngơ ngác, cho rằng mình như thế chắc là xong rồi, bởi vì hắn cảm giác được tiểu đệ đệ có chút sưng tấy.
Phía sau, Cách Lỗ Tạp thò đầu qua cửa sổ nói: “Các ngươi đang giỡn chơi à, đại lão ta nghe thấy tiếng kêu đến thê thảm kìa.”.
Mễ Lệ Toa thẹn đến đỏ mặt, Lai Ân tức giận nói: ”Ngươi không thể nói rõ ràng một chút sao?”
Cách lỗ tạp hơi sửng sốt, cũng nhận ra rằng câu nói của mình cũng hơi có chút vấn đề, xấu hổ cười, nói: "Đã xong rồi sao?”
“Ngươi tại sao không chết đi.” Lai Ân hai tay nắm chặt, tưởng như chuẩn bị đấm vào mặt của Cách Lỗ Tạp.
Mễ Lệ toan đưa hai tay lên che mặt, cơ hồ xém chút nữa bị văng trúng.
“ A, ngại quá, ngại quá, đã nói sai rồi, phải nói là các ngươi đã làm xong rồi chứ?”
“Đi chết đi.”
Mễ lệ toa không chịu được nữa, tùy tiện vớ lấy một chén con uống trà ném về phía Cách Lỗ Tạp.
Chén trà ném trúng giữa đầu Cách Lỗ Tạp, chỉ thấy hắn hai tay buông xuôi, cả người rớt xuống, một lát sau mới theo cầu thang chạy lên, ở giữa đầu hiện lên một cục u to tướng, nhìn thấy cả tia máu, ủy khuất nói:
"Ta chỉ là muốn hỏi Lai Ân xem đã đánh Lạc Lan Đặc xong chưa thôi mà.”
“Ngươi không nói rõ ràng, làm sao ta biết được ngươi nói cái gì?”
Lai Ân tức sùi bọt mép, đạp cho Lạc Lan Đặc một cước, nói:
”Xong rồi, gia hỏa này đã được ta giáo huấn.”
Cách Lỗ Tạp liếc mắt về phía Lạc Lan Đặc, đột nhiên nhìn thấy chỗ giữa đùi có vẻ sưng lên, nhãn tình sáng lên, nói:
"Thế này thì tiện nghi cho hắn quá, ta có biện pháp khiến hắn sống không bằng chết.”
Lạc Lan Đặc cũng không hề bị ngất, khi chứng kiến ánh mắt không hề có hảo ý của Lỗ Tạp, hắn biết rằng chắc chắn sẽ sắp gặp nạn.
“Làm như thế nào, ta đoán nhất định là lại phải tốn tiền.”
Lai Ân hai mắt nhìn chằm chằm vào Cách Lỗ Tạp, muốn xem lão đầu này có âm mưu gì.
“Ngươi cứ đưa ta một vạn kim tệ, muốn làm việc này, phỉa tìm một người biết nghề.”
Cách Lỗ Tạp hai tay chìa tới hướng của Lai Ân, coi hắn với cái kho tiền cũng không khác gì mấy.
“Đừng nói một vạn, mười vạn ta cũng có thể cấp cho ngươi.”
Lai Ân với tay vào không gian giới chỉ, lấy ra mười bảo thạch tệ ném cho Cách lỗ tạp, nói:
"Nhưng nếu biện pháp của ngươi không có gì hay, thì ta sẽ thu lại toàn bộ số tiền.”
Lai Ân đưa tiền rất hào phóng, bỏi vì tiền đều là do cướp đoạt được, đưa cho người khác cũng không có cảm giác tiếc nuối.
“Mười vạn, hắc hắc, không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Cách tạp lỗ nhận mười bảo thạch xong liền theo lối cửa sổ nhảy xuống.
Không lâu sau đó, Cách Lỗ Tạp trở lại, còn dẫn theo một nữ tử trẻ đẹp, quyến rũ, tuy không đẹp như Mễ Lệ Toa, nhưng than hình lại vô cùng nóng bỏng, mặc áo sa mỏng, trong suốt đi tới.
“Lão đầu, đừng nói với ta là mi dung mười vạn kim tệ để dẫn nữ tử này đến đây nhé.”
“Tổng cộng hết năm vạn, đây chính là cô nương có kỹ thuật tốt nhất của Dã Lang thành đó.”
Mễ Lệ Toa vừa nghe giới thiệu đã biết ngay nghề nghiệp của đối phương, nhanh chóng bỏ xuống dưới lầu.
Cách Lỗ Tạp chỉ vào Lạc Lan Đặc, nói:
"Giúp chúng ta chăm sóc cho vị đại gia này nhé, chỉ cần làm cho tiểu đệ đệ của hắn đứng đến buổi sáng ngày mai là được rồi.”
Nữ tử nhìn thoáng qua hình dáng của Lạc Lan Đặc, vừa nhìn thấy bộ dạng hạ thể của hắn, không khỏi phì cười, nói:
"Hai vị đại gia, các người thực sự muốn phế đi tiểu đệ đệ của vị tiên sinh này sao?”
“Đúng vậy” Cách lỗ tạp âm hiểu cười.
Nữ tử gật gật đầu, nói:
"Xin các vị yên tâm, ta cam đoan vị tiên sinh này sẽ có thể cố đến sáng ngày mai.”
Cách Lỗ Tạp cười hắc hắc, không hiểu tại sao lại kéo Lai Ân xuống lầu.
Lai Ân vừa định mở miệng, chợt nghe thấy từ trên lầu vọng xuống tiếng kêu của Lạc Lan đặc, tiếng kêu thảm thương còn hơn so với lúc vị băng xà cắn, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi Cách Lỗ Tạp: "Lão đầu, ngươi đã làm cái gì vậy?”
Vào lúc Lai Ân cùng Cách lỗ tạp nói chuyện, thì tiếng kêu thảm thiết của Lạc Lan đặc cũng không hề ngừng lại.
“Hắc hắc, tiểu tử, đối với một người nam nhân mà nói, chuyện gì là khổ sở nhất?”
Lai Ân nghĩ nghĩ, nói: "Không tìm được lão bà?”
“Sai, không tìm được lão bà chỉ là chuyện nhỏ, nếu tiểu đệ đệ mà bị phế đi, lại là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời a.”
Cách lỗ tạp ngữ vị sâu xa cười, nói:
"Ngươi đem cái vật kia của Lạc Lan đặc đánh đến sưng lên, nếu để qua vài ngày thì cũng không sao, nhưng nếu thừa dịp này làm cho nó đứng lên, cái tư vị đó đúng là sống không bằng chết a, nếu Lạc Lan Đặc còn cố đến sáng mai, chắc chắn là xong đời."
Lai Ân toàn than phát lạnh, càng nghe càng cảm thấy được tiếng kêu thê thảm của Lạc Lan Đặc.
Đến khi ba người rời khỏi sân, ra đến bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chỉ khổ cho Lạc Khắc gia tộc sau đó, căn phòng dù chỉ lấy bằng một phần mười giá gốc mà vẫn không có ai dám mua, bời vì tiếng kêu thảm thiết đó, ngay cả mấy căn phòng chung quanh cũng bị giảm giá trị. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
Đám người Sa Gia xuất hiện trong một ngõ nhỏ, lau mồ hôi lạnh, nói:
"Nếu không được chứng kiến tận mắt, ta thật sự không nghĩ tới Dã lang thành thủ hộ cuồng chiến sĩ cấp mười hai Cách Lỗ Lạp lại đáng sợ đến vậy."
Tên còn lại đem một thất cấp chiến sĩ mới tỉnh lại đá cho một cước khiến hắn lập tức ngất tiếp, hỏi:
"Đội trưởng, làm thế nào với mấy tên chiến sĩ này bây giờ? Cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay. Ta thật sự cũng không muốn nghe tiếng kêu thét còn hơn heo bị chọc tiết của Lạc Lan Đặc kia nữa.”
“ Đứng dậy, đi tìm một chỗ ném bọn hắn vào, lập thêm một cái kết giới đến sáng mai.” Sa Gia nói.
Vì thế, hi vọng cuối cùng của Lạc Lan Đặc cũng bị mấy câu đó làm cho tan biến.
Cách Lỗ Tạp ngoan ngoãn đi theo phía sau Mễ lệ tọa, nói:
”Ngươi đoán xem, ta nhìn thấy ai?” Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
“Ai?”
“Lôi Lạp Lai - Bì Lôi Cách.”
Lai Ân ngắm nhìn Mễ lệ toa, nói: "Lôi Lạp Lai - Bì Lôi Cách là cha nàng sao?”
Cách lỗ tạp gật đầu, nói: "Đúng vậy.”
“Một chiến sĩ cấp 11 mà lại đến tình trạng này, đến nữ nhi cũng phải đi bán thân lấy tiền chữa bệnh cho cha, ai…”
Lai Ân ca than một tiếng.
Cách Lỗ Tạp nghe được, giật mình sửng sốt, nói: ”Cái gì?”
Lai Ân đem lời vừa nói, nhắc lại cho Cách Lỗ Tạp.
Cách lỗ tạp cắn răng, âm thanh tàn nhẫn nói:
"Sớm biết thế này ta đã dùng năm vạn kim tệ mướn thêm cô nương nữa, làm cho hắn đau đớn hai ngày, cho chết cái vương bát đản kia.”
“Hai vị, có thể không nói cho cha ta biết những chuyện đã xảy ra được không?”
Mễ lệ toa phía sau hai người nhỏ giọng nói.
“Không thành vấn đề, ai Tiểu cô nương a, thật là khó cho ngươi, ngươi đến phụ thân cũng không chịu thua kém, tự nhiên lại bị ám toán đến tình trạng này.”
Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân trợn mắt, há mồm cố làm vẻ hiền lành.
Bất quá cũng chỉ được một giây đồng hồ.
Mễ Lệ Toa khom người chào hai người, cổ áo trễ xuống lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, nhũ câu lấp ló bên trong lập tức câu dẫn hai ánh mắt nhìn vào.
Mễ Lệ Toa ngẩng đầu lên, chứng kiến hai cặp mắt híp lại vì nhìn mình, cắn răng nói:
"Hai ngươi, thật sự là muốn chết mà.”
Phía sau, Cách Lỗ Tạp thò đầu qua cửa sổ nói: “Các ngươi đang giỡn chơi à, đại lão ta nghe thấy tiếng kêu đến thê thảm kìa.”.
Mễ Lệ Toa thẹn đến đỏ mặt, Lai Ân tức giận nói: ”Ngươi không thể nói rõ ràng một chút sao?”
Cách lỗ tạp hơi sửng sốt, cũng nhận ra rằng câu nói của mình cũng hơi có chút vấn đề, xấu hổ cười, nói: "Đã xong rồi sao?”
“Ngươi tại sao không chết đi.” Lai Ân hai tay nắm chặt, tưởng như chuẩn bị đấm vào mặt của Cách Lỗ Tạp.
Mễ Lệ toan đưa hai tay lên che mặt, cơ hồ xém chút nữa bị văng trúng.
“ A, ngại quá, ngại quá, đã nói sai rồi, phải nói là các ngươi đã làm xong rồi chứ?”
“Đi chết đi.”
Mễ lệ toa không chịu được nữa, tùy tiện vớ lấy một chén con uống trà ném về phía Cách Lỗ Tạp.
Chén trà ném trúng giữa đầu Cách Lỗ Tạp, chỉ thấy hắn hai tay buông xuôi, cả người rớt xuống, một lát sau mới theo cầu thang chạy lên, ở giữa đầu hiện lên một cục u to tướng, nhìn thấy cả tia máu, ủy khuất nói:
"Ta chỉ là muốn hỏi Lai Ân xem đã đánh Lạc Lan Đặc xong chưa thôi mà.”
“Ngươi không nói rõ ràng, làm sao ta biết được ngươi nói cái gì?”
Lai Ân tức sùi bọt mép, đạp cho Lạc Lan Đặc một cước, nói:
”Xong rồi, gia hỏa này đã được ta giáo huấn.”
Cách Lỗ Tạp liếc mắt về phía Lạc Lan Đặc, đột nhiên nhìn thấy chỗ giữa đùi có vẻ sưng lên, nhãn tình sáng lên, nói:
"Thế này thì tiện nghi cho hắn quá, ta có biện pháp khiến hắn sống không bằng chết.”
Lạc Lan Đặc cũng không hề bị ngất, khi chứng kiến ánh mắt không hề có hảo ý của Lỗ Tạp, hắn biết rằng chắc chắn sẽ sắp gặp nạn.
“Làm như thế nào, ta đoán nhất định là lại phải tốn tiền.”
Lai Ân hai mắt nhìn chằm chằm vào Cách Lỗ Tạp, muốn xem lão đầu này có âm mưu gì.
“Ngươi cứ đưa ta một vạn kim tệ, muốn làm việc này, phỉa tìm một người biết nghề.”
Cách Lỗ Tạp hai tay chìa tới hướng của Lai Ân, coi hắn với cái kho tiền cũng không khác gì mấy.
“Đừng nói một vạn, mười vạn ta cũng có thể cấp cho ngươi.”
Lai Ân với tay vào không gian giới chỉ, lấy ra mười bảo thạch tệ ném cho Cách lỗ tạp, nói:
"Nhưng nếu biện pháp của ngươi không có gì hay, thì ta sẽ thu lại toàn bộ số tiền.”
Lai Ân đưa tiền rất hào phóng, bỏi vì tiền đều là do cướp đoạt được, đưa cho người khác cũng không có cảm giác tiếc nuối.
“Mười vạn, hắc hắc, không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Cách tạp lỗ nhận mười bảo thạch xong liền theo lối cửa sổ nhảy xuống.
Không lâu sau đó, Cách Lỗ Tạp trở lại, còn dẫn theo một nữ tử trẻ đẹp, quyến rũ, tuy không đẹp như Mễ Lệ Toa, nhưng than hình lại vô cùng nóng bỏng, mặc áo sa mỏng, trong suốt đi tới.
“Lão đầu, đừng nói với ta là mi dung mười vạn kim tệ để dẫn nữ tử này đến đây nhé.”
“Tổng cộng hết năm vạn, đây chính là cô nương có kỹ thuật tốt nhất của Dã Lang thành đó.”
Mễ Lệ Toa vừa nghe giới thiệu đã biết ngay nghề nghiệp của đối phương, nhanh chóng bỏ xuống dưới lầu.
Cách Lỗ Tạp chỉ vào Lạc Lan Đặc, nói:
"Giúp chúng ta chăm sóc cho vị đại gia này nhé, chỉ cần làm cho tiểu đệ đệ của hắn đứng đến buổi sáng ngày mai là được rồi.”
Nữ tử nhìn thoáng qua hình dáng của Lạc Lan Đặc, vừa nhìn thấy bộ dạng hạ thể của hắn, không khỏi phì cười, nói:
"Hai vị đại gia, các người thực sự muốn phế đi tiểu đệ đệ của vị tiên sinh này sao?”
“Đúng vậy” Cách lỗ tạp âm hiểu cười.
Nữ tử gật gật đầu, nói:
"Xin các vị yên tâm, ta cam đoan vị tiên sinh này sẽ có thể cố đến sáng ngày mai.”
Cách Lỗ Tạp cười hắc hắc, không hiểu tại sao lại kéo Lai Ân xuống lầu.
Lai Ân vừa định mở miệng, chợt nghe thấy từ trên lầu vọng xuống tiếng kêu của Lạc Lan đặc, tiếng kêu thảm thương còn hơn so với lúc vị băng xà cắn, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi Cách Lỗ Tạp: "Lão đầu, ngươi đã làm cái gì vậy?”
Vào lúc Lai Ân cùng Cách lỗ tạp nói chuyện, thì tiếng kêu thảm thiết của Lạc Lan đặc cũng không hề ngừng lại.
“Hắc hắc, tiểu tử, đối với một người nam nhân mà nói, chuyện gì là khổ sở nhất?”
Lai Ân nghĩ nghĩ, nói: "Không tìm được lão bà?”
“Sai, không tìm được lão bà chỉ là chuyện nhỏ, nếu tiểu đệ đệ mà bị phế đi, lại là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời a.”
Cách lỗ tạp ngữ vị sâu xa cười, nói:
"Ngươi đem cái vật kia của Lạc Lan đặc đánh đến sưng lên, nếu để qua vài ngày thì cũng không sao, nhưng nếu thừa dịp này làm cho nó đứng lên, cái tư vị đó đúng là sống không bằng chết a, nếu Lạc Lan Đặc còn cố đến sáng mai, chắc chắn là xong đời."
Lai Ân toàn than phát lạnh, càng nghe càng cảm thấy được tiếng kêu thê thảm của Lạc Lan Đặc.
Đến khi ba người rời khỏi sân, ra đến bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chỉ khổ cho Lạc Khắc gia tộc sau đó, căn phòng dù chỉ lấy bằng một phần mười giá gốc mà vẫn không có ai dám mua, bời vì tiếng kêu thảm thiết đó, ngay cả mấy căn phòng chung quanh cũng bị giảm giá trị. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
Đám người Sa Gia xuất hiện trong một ngõ nhỏ, lau mồ hôi lạnh, nói:
"Nếu không được chứng kiến tận mắt, ta thật sự không nghĩ tới Dã lang thành thủ hộ cuồng chiến sĩ cấp mười hai Cách Lỗ Lạp lại đáng sợ đến vậy."
Tên còn lại đem một thất cấp chiến sĩ mới tỉnh lại đá cho một cước khiến hắn lập tức ngất tiếp, hỏi:
"Đội trưởng, làm thế nào với mấy tên chiến sĩ này bây giờ? Cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay. Ta thật sự cũng không muốn nghe tiếng kêu thét còn hơn heo bị chọc tiết của Lạc Lan Đặc kia nữa.”
“ Đứng dậy, đi tìm một chỗ ném bọn hắn vào, lập thêm một cái kết giới đến sáng mai.” Sa Gia nói.
Vì thế, hi vọng cuối cùng của Lạc Lan Đặc cũng bị mấy câu đó làm cho tan biến.
Cách Lỗ Tạp ngoan ngoãn đi theo phía sau Mễ lệ tọa, nói:
”Ngươi đoán xem, ta nhìn thấy ai?” Truyện "Vương Bài Pháp Thần "
“Ai?”
“Lôi Lạp Lai - Bì Lôi Cách.”
Lai Ân ngắm nhìn Mễ lệ toa, nói: "Lôi Lạp Lai - Bì Lôi Cách là cha nàng sao?”
Cách lỗ tạp gật đầu, nói: "Đúng vậy.”
“Một chiến sĩ cấp 11 mà lại đến tình trạng này, đến nữ nhi cũng phải đi bán thân lấy tiền chữa bệnh cho cha, ai…”
Lai Ân ca than một tiếng.
Cách Lỗ Tạp nghe được, giật mình sửng sốt, nói: ”Cái gì?”
Lai Ân đem lời vừa nói, nhắc lại cho Cách Lỗ Tạp.
Cách lỗ tạp cắn răng, âm thanh tàn nhẫn nói:
"Sớm biết thế này ta đã dùng năm vạn kim tệ mướn thêm cô nương nữa, làm cho hắn đau đớn hai ngày, cho chết cái vương bát đản kia.”
“Hai vị, có thể không nói cho cha ta biết những chuyện đã xảy ra được không?”
Mễ lệ toa phía sau hai người nhỏ giọng nói.
“Không thành vấn đề, ai Tiểu cô nương a, thật là khó cho ngươi, ngươi đến phụ thân cũng không chịu thua kém, tự nhiên lại bị ám toán đến tình trạng này.”
Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân trợn mắt, há mồm cố làm vẻ hiền lành.
Bất quá cũng chỉ được một giây đồng hồ.
Mễ Lệ Toa khom người chào hai người, cổ áo trễ xuống lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, nhũ câu lấp ló bên trong lập tức câu dẫn hai ánh mắt nhìn vào.
Mễ Lệ Toa ngẩng đầu lên, chứng kiến hai cặp mắt híp lại vì nhìn mình, cắn răng nói:
"Hai ngươi, thật sự là muốn chết mà.”
/225
|