Lai Ân chia đám ma thú thu được từ mấy người của Lợi Bỉ Na gia tộc.
Lôi ưng cho một người bằng hữu của Cáp Lôi Nạp, bạo long thú cao hơn ba mươi thước, hàm răng sắc như lợi kiếm thuộc tính thổ, lôi, hắn đem cho Cáp Lôi Nạp, kỳ thực phân nửa là bị lão sư bức phải nôn ra, hắc long thú lại bị Cáp Lôi Nạp dùng làm lễ vật tặng cho người khác.
Lai Ân liều mạng che chở cuối cùng đem độc giác thú chạy trốn, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim liên tục co thắt.
Tiểu Bạch và bạo phệ thử cũng tạm thời may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Người quen biết Lai Ân mỗi người đều vui vẻ, người không nhận ra Lai Ân, thấy hắn hào phóng cư nhiên đem rất nhiều thú hoàng làm lễ vật như vậy, hận là bản thân lúc đó không đi hỗ trợ.
Nhất là người của Lợi Bỉ Na gia tộc, nhìn đám ma thú của mình bị phân chia, khí huyết dâng lên, hận không thể đem Lai Ân ăn sống nuốt tươi.
Hoắc Phu Mạn chờ nghĩ ngơi hai ngày sau đó mới ra đi.
Áo Bỉ Khắc lo lắng người của Lợi Bỉ Na gia tộc quấy rối, cũng cùng nhau ra đi, dù sao cũng nợ nhân tình của Lai Ân, người ta một lần tặng mình liền mấy thứ, ân tình này nhất định phải báo rồi.
Cáp Lôi Nạp mang theo Cát Tạp Mỗ cũng rời khỏi Thiên Giả chi thành, đi bái phỏng một vị bằng hữu, rồi cùng nhau giao lưu học tập.
Liên tục hơn một tháng, khách nhân đến Thiên Giả chi thành càng ngày càng nhiều.
Một trận đánh ở bắc cực băng nguyên ảnh hưởng tới rất nhiều người cho nên trong đám người đó có rất kẻ đột phá cảnh giới.
Không ngừng có người đột phá, Thiên Giả chi thành bây giờ đã trở thành nơi náo nhiệt hơn rất nhiều so với trước, cửa hàng và những vụ giao dịch lớn khiến thương nhân kiếm lời không ít.
Mấy gia chủ của các đại gia tộc cũng phát hiện ra những vấn đề này, người tiến giai rất nhiều, trong thành giờ đây đã xuất hiện hơn nghìn cường giả, khiến đám chủ thành không thể nào khống chế được thế cuộc. Lực ảnh của mấy gia tộc ở Thiên Giả chi thành đối với người dân ở đây cũng càng ngày càng yếu.
Lai Ân là một ngoại nhân đột nhiên xuất hiện ở Thiên Giả chi thành giờ lại được rất nhiều quen biết. Những người quen biết hắn đều bị Lợi Bỉ Na gia tộc bức ra, phàm là có người gặp Lai Ân nếu không phải bị Lợi Bỉ Na gia tộc đuổi đi, vậy chính là tự trốn ra ngoài.
Đám người thứ hai khi gặp hắn chính là đám người bị Lai Ân đánh rồi tịch thu ma thú, đám người này tám chín phần mười là nằm trên giường tu dưỡng hoặc là bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Rất nhiều người lại không rõ vì sao đã biết hắn có bí pháp thu ma thú mà người nhiều lại cứ nguyện ý đưa ma thú ra.
Lai Ân sau khi bắt được đám ma thú liền trở về làm giao dịch, Lai Ân bắt đa phần là thú hoàng. Mọi người trong lòng đều biết đây là đồ ăn cướp, thế nhưng hàng mỗi ngày đều được bán sạch.
Dần dần Lợi Bỉ Na gia tộc và đám người thân cận đều hiểu ý, tuyệt đối không lộ ra chiến sủng để làm giàu cho kẻ khác nữa.
Một thời gian ngắn sau...
Lai Ân phát hiện dạo này cũng không có trò quan binh bắt cường đạo để chơi nữa, hơn nữa người của Lợi Bỉ Na gia tộc cũng rất ít lộ diện.
Lai Ân rất buồn chán ở trong thành đi lại, chờ khi giao lưu hội bắt đầu xem có cái gì tốt có thể mua hay không.
"Hừ, đem viêm long thú hoàng của ca ca ta trả lại đây."
Lai Ân không cần quay đầu lại cũng biết người đó là một thiên tài của Lợi Bỉ Na gia tộc, nha đầu Ly Ly. Từ khi Ly Ly phát hiện đánh không lại Lai Ân, nàng liền đổi sang chiêu bài đáng sợ nhất của nữ nhân, mỗi ngày đều bám lấy hắn.
"Xin lỗi, ta tặng người ta rồi." Lai Ân từ trong ngực lấy ra một chiếc bánh bao mới mua, nói: "Có ăn không?"
"Ăn thì ăn, không trả lại nó, vậy suốt ngày ta sẽ bám theo ngươi." Ly Ly dật lấy cái bánh, cắn mạnh một miếng, mùi vị không tệ, chỉ hai ba cái nuốt, chiếc bánh bao đã biến mất.
"Ta hạ xuân dược vào đó đó."
Sắc mặt Ly Ly trắng bệch, bàn tay nhỏ bé vội vã móc những thứ trong miệng ra.
"Ta lừa ngươi đó, ở đây làm gì có chỗ bán xuân dược mà mua." Lai Ân bì ổi cười.
Ly Ly biết mình bị lừa, quơ tinh bột quyền lên thị uy, nói: "Hay nhất là đừng để cho ta nắm được điểm yếu, đến lúc đó ta muốn nhìn ngươi xem thế nào đối phó."
"Cáp, ngươi nên về nhà học thêm đi, ta đây không sợ người đánh lén, hơn nữa mấy người đánh lén ta bây giờ toàn bộ đều nằm trên giường rồi." Lai Ân cười đắc ý. Luận về thuật đánh lén, mười người Ly Ly cũng đều không phải đối thủ của mình, bao gồm cả mấy vị ca ca của nàng, hơn phân nửa bị ngược đãi rồi.
"Hừ, sớm muộn gì có một ngày ta cũng thành công." Hai người một bên đấu võ mồm, một bên hướng về một gian tửu lâu đi đến.
"Lai Ân tiên sinh tới rồi a." Lão bản tửu lâu vừa thấy Lai Ân, lập tức đi ra tự mình nghênh tiếp, hiện tại trong Thiên Giả chi thành ai mà không nhận ra vị này chứ, ngay cả không gian tuyền qua hắn cũng dám dùng, người này thế gian quả là quá hiếm thấy.
Số người ở trong tửu lâu cũng chiếm tới năm sáu thành diện tích, mùi rượu cùng với thức ăn tỏa khắp chung quanh.
"Vẫn như cũ." Lai Ân tìm một chiếc bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lão bản mắt nhìn Ly Ly, nói: "Ly Ly tiểu thư, cô cũng dùng đồ như cũ sao?"
"Ừ, vẫn như cũ, tiền thì tính vào người hắn đi."
Lai Ân đối với việc này cũng không có dị nghị, dù sao sức ăn của một cô gái cũng không lớn, cùng lắm là mấy đồng kim tệ là cùng.
Ly Ly lại cho rằng vặt được mấy đồng kim tệ trên người Lai Ân bản thân mình cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.
"Uy, ta đã nói rồi, ngươi như thế nào cứ mãi theo ta vậy? Nếu như ta đi tắm ngươi cũng theo phải không?" Lai Ân cầm lấy một cái đùi gà ngồm ngoàm gặm.
"Ta không phải tên là "Uy", ta là Ly Ly; Lợi Bỉ Na."
"Vậy được rồi, Ly Ly, ta tắm ngươi cũng theo sao?"
"Không theo."
"Ha ha." Lai Ân nghĩ rốt cục cũng có thể thoát khỏi cái đuôi phiền phức này rồi.
"Ta sẽ trực tiếp đem chỗ đó biến thành một mảnh bằng phẳng."
Lai Ân giống như đầu gỗ vẫn không nhúc nhích, vẫn nhai miếng đùi gà ngon lành, bộ dạnh như có bão lũ tới hắn cũng mặc kệ vậy.
Lúc này có một nam nhân lắc lư từ từ tiến đến chỗ Lai Ân, sau đó tùy tiện ngồi xuống, không chút khách khí kéo một cái chân gác lên ghế. Nam tử này tầm hai mươi tuổi, lớn lên trông cũng không đến nỗi, chỉ có điều trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ má đến cằm do đao gây nên, như con giun, trông thật dọa người.
Lai Ân và Ly Ly có chút buồn bực, hai người cũng không nhận ra nam nhân này, người nọ cũng không nói lời nào cắm cúi ăn.
Lai Ân chỉ vào nam tử này rồi hỏi Ly Ly: "Ngươi có biết hắn không?"
"Không biết, hắn là bằng hữu của ngươi à?" Ly Ly lắc đầu hỏi ngược lại.
"Ta ở đây địch nhân có một đống, ví dụ như ngươi chẳng hạn, làm gì có bằng hữu."
Ly Ly hừ lạnh một tiếng.
Lai Ân nắm tay nam tử trước mặt lay lay hai cái, nói: "Xin hỏi, hình như ngươi ngồi nhầm chỗ rồi?"
"Ngươi là Lai Ân? Nam tử quét mắt nhìn hai người, phun ra một câu cụt lủn rồi lại cắm cúi ăn.
"Đúng vậy." Lai Ân gật đầu.
"Vậy là được rồi."
"Nhưng ta lại không nhận ra ngươi."
"Ta cũng không nhận ra ngươi."
"Vậy ngươi ngồi ở đây làm chi?" Lai Ân bị hỏi có chút mơ hồ.
"Ăn cùng ngươi." Ly Ly ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
Thanh niên kia ăn xong cái đùi gà, lúc này mới lên tiếng trả lời: " Có người muốn giết ngươi."
Ly Ly nghe vậy, nhìn Lai Ân có chút hả hê, nói: "Đáng đời, rốt cuộc cũng có người nhịn không được tới tìm ngươi rồi."
"Ta có rất nhiều cừu nhân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ít nhất là có ba mươi vị, người muốn giết ta cũng là bình thường, trong lòng ngươi hiện tại cũng chẳng phải không có ý nghĩ ấy hay sao."
"Hừ, ngươi đúng là cái loại du thủ du thực, không ai muốn ngươi sống là phải. Cho nên ta mới phải tới bảo vệ ngươi." Thanh niên kia giơ cái xương gà lên liêm liếm.
"Ta không cần người bảo vệ."
"Ta là tới bảo vệ ngươi để không có kẻ nào tới ám sát, chờ khi có người tới thuê ta tới ám sát ngươi, đến lúc đó ta sẽ ra tay giết ngươi."
"Cái này có vẻ có đạo lý." Lai Ân có chút dở khóc dở cười.
"Cho nên, trong khoảng thời gian này ngươi phụ trách việc trả tiền ăn, mặc, ở, đi lại cho ta."
"Ngươi làm như vậy đúng là giết ta rồi, ta còn phải phụ trách ăn, mặc, ở cho ngươi nữa, vậy ta đúng là bị bệnh rồi."
Lai Ân cúi đầu muốn gắp một miếng thịt, kết quả phát hiện cả bàn thức ăn đều chạy tới trước mắt vị thanh niên nọ. Hơn nữa chỉ vài câu chuyện phiếm qua đi, nguyên một con gà tây bây giờ chỉ còn lại vài cái khớp xương. Cả bàn thức ăn chỉ còn lại phân nửa.
"Ngươi cướp của ta." Lai Ân giơ tay lên vừa muốn cướp lại, Ly Ly chợt ném ra một đạo ma pháp, hỏa diễm dâng lên bay tới giữa tách Lai Ân và thanh niên kia ra.
Lai Ân buồn bực nhìn về phía Ly Ly, hỏi: "Để làm gì vậy?"
"Bất kể người nào gây bất lợi cho ngươi, ta đều giúp kẻ đó." Ly Ly thu tay đắc ý cười nói.
Thanh niên kia sau khi dọn sạch bàn ăn, vuốt bụng nói: "Ợ, nhịn đói sáu ngày rồi, rốt cuộc cũng được một bữa no, tiểu nhị đâu, đem thêm hai con gà quay, hai đĩa thịt sào, ba chân giò hun khói, một bát trứng gà, hai mươi mốt cái bánh bao lên đây."
"Đó là lượng thức ăn trong cả hai ngày của ta đó." Lai Ân trừng mắt nhìn hắn.
"Ta đã nhịn đói sáu ngày rồi, đó cũng không có gì lạ, hắc, nhớ kĩ trả tiền đó, trên người của ta ngay cả một khắc cũng không có đâu. Liên tiếp mở hai mươi bát đều về tiểu, ta bị bọn chúng lột sạch rồi, thiếu chút nữa ngay cả quần cũng mất." Thanh niên kia không khách khí đưa một cái bánh bao lên miệng, chỉ một ngụm đã nuốt xuống bụng.
Ly Ly nhìn cảnh này mà run sợ, trong miệng thanh niên này vẫn còn đầy thức ăn, thế mà một cái bánh bao to như vậy lại dễ dàng bị hắn một ngụm nuốt cả.
Ly Ly cũng cầm lây một chiếc bánh bao, dứ dứ trên mép một chút, mở rộng miệng, nàng muốn thử xem có thể nhét được nó vào hay không, kết quả là chiếc bánh bao bị tắc tại miệng không đi vào được.
Lai Ân cũng quên luôn cả ăn, ánh mắt nhìn thanh niên giống như là thấy quái vật.
Thanh niên này ăn như rồng cuốn hổ nhai, gió cuốn mây tan thu thập sạch sẽ cả bàn thức ăn, lúc này vẻ mặt mới thỏa mãn vuốt bụng, nói: "Ăn no rồi, tự giới thiệu một chút nhé, ta là á thần hạ giai tứ cấp chiến sĩ Bang Đức Lặc, thỉnh thoảng còn kiêm chức nhất hạ sát thủ."
Ly Ly kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên, vui vẻ nói: "Ngươi là Bang Đức Lặc thật sao?"
Lai Ân ở bên cạnh nói: "Người ta đã nói là Bang Đức Lặc rồi, ngươi còn hỏi cái gì?"
Ly Ly không để ý tới Lai Ân, hưng phấn nhìn thanh niên kia, nói: "Ngươi thực sự là Bang Đức Lặc sao?"
Lai Ân nói: "Hắn có thể là giả sao."
"Ngươi biết cái gì? Hai mươi tuổi đã là hạ giai tứ cấp, toàn bộ đại lục cũng chỉ có một người là Bang Đức Lặc, bây giờ một người tới trước mặt ngươi tự xưng là Bang Đức Lặc kia, ngươi có thể không nghi ngờ sao?" Ly Ly mắt trắng dã trợn lên liếc Lai Ân.
Vẻ mặt Lai Ân ngưng trọng nói: "Chính là Bang Đức Lặc đó đó."
"Ngươi chính là một kẻ ngu ngốc, đại ngu ngốc." Ly Ly cầm một cái đĩa ném tới người Lai Ân.
Lai Ân dùng tay bắt lấy, nói: "Vốn là thế mà, nếu không hắn là Bang Đức Lặc, vậy hắn là ai?"
Ly Ly nhất thời bị hỏi ngược, liền á khẩu không trả lời được, chỉ có thể buồn bực ngồi lại ghế, sau đó đưa ánh mắt tàn bạo nhìn Lai Ân, giống như muốn nuốt chửng hắn vào bụng mới hả giận vậy.
Lai Ân khinh bỉ cười nói: "Đoán là hiện tại ngươi càng muốn giết ta hơn."
Ly Ly tức giận nghiến răng ken két.
Bang Đức Lặc tiếp tục nói: "Gần đây ta thỉnh thoảng còn trộm trộm của người ta một vài món đồ..."
Lai Ân cắt đứt lời Bang Đức Lặc, nói: "Ngươi đã trộm những thứ gì?"
"Thỉnh thoảng mới trộm thôi, thỉnh thoảng thôi mà." Bang Đức Lặc xấu hổ nói tiếp: "Cái này là chuyện nhỏ mà, chủ yếu là ta nghe nói có mấy người muốn giết ngươi, bởi vì ngươi đã bắt hết ma thú của bọn họ, lại còn thân phận cấm kỵ pháp sư nữa, ờ, nhất là cái chiêu ngươi thu lấy chiến sủng của người ta, đó là sự uy hiếp rất lớn đến tồn vong của bọn họ, cho nên mới tìm người ám sát ngươi. Hơn nữa trong đội ngũ đó có một người có thực lực rất mạnh, rất mạnh."
Bang Đức Lặc vừa nói, khóe miệng lại vừa nổi lên một nụ cười, nói tiếp: "Người kia rất mạnh, có khả năng hắn không phải là người."
Lai Ân trong lòng thầm nói: "Không phải nhân loại, chẳng lẽ là thú nhân, hoặc là tinh linh.
Lai Ân nghĩ đến tinh linh lại nghĩ tới thần tiễn thủ, cái trán không khỏi rỉ ra mồ hôi lạnh, đối phó với một tên như thế quả là khó a.
Bầu trời đêm trên Thiên Giả chi thành đen kịt như mực, giống như một tòa thành thiếu sức sống, ban đêm ở đây không có nhiều thứ tiêu khiển. Nếu muốn sinh tồn ở chỗ này chỉ có cách cúi đầu trước kẻ mạnh và tăng cường lực lượng bản thân mà thôi.
Nhiều căn phòng ven Thiên Giả chi thành đều có từ thời xa xưa bây giờ đều là một mảnh hoang tàn, ngay cả một con chuột cũng vô pháp sinh tồn ở chỗ này, bốn xung quanh đêu mọc đầy cỏ dại.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên, trong khoảng sân rộng của một căn nhà xuất hiện bốn người đang đứng đó.
"Địch Lạp Đức, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?" Trong bốn người, có một kẻ lên tiếng.
"Đương nhiên biết, trước đây chúng ta ai cũng không nghĩ tới gặp phải một gia tộc như thế, các vị chưa thấy qua đích tình bây giờ sao, người gọi là Lai Ân kia bất quá chỉ cần một giây đồng hồ đã thu sủng vật của cháu trai ta thành sủng vật của hắn, cháu trai ta do bị cắt đứt liên kết tinh thần với sủng vật cho nên bây giờ đang nằm liệt giường kia.
"Địch Lạp Đức. Vậy ngươi có biết nếu mở ra phong ấn, chúng ta ai cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể khống chế được hắn không."
"Nguy hiểm này cũng không thể so sáng với việc kỹ thuật của Cổ Liên Đạt ba gia tộc bị người khác nắm lấy, nếu là như vậy mấy gia tộc chúng ta sẽ bị áp chế vĩnh viễn không ngóc đầu lên được."
Ba người còn lại trầm ngâm trong chốc lát, đều gật đầu nói: "Được rồi, chỉ một thôi, thả nhiều sợ sẽ xảy ra chuyện."
"Một là đủ rồi, coi như là cường giả đối mặt với bọn họ bất quá cũng chỉ là một đám kiến hôi mà thôi." Địch Lạp Đức điên cuồng cười nói.
Bốn người đều xuất ra một mảnh tinh thạch nhỏ, sau đó đi tới giữa sân, bốn khối tinh thạch hợp thành một lục mang tinh đồ án, ánh trăng xuyên qua đồ án chiếu lên mặt đất, bên dưới mặt đất bỗng khẽ chấn động, ngay sau đó chậm rãi nứt ra, từ từ kéo dài thành một khe nứt cực lớn.
Bốn người nhìn nhau liếc mắt, sau đó từng người một nhảy xuống.
Thâm nhập vào sâu hơn ba trăm thước dưới lòng đất, bỗng xuất hiện một cái động lớn, nơi này giống như chưa từng có người tiến vào, mặt đất chất đầy bụi bặm dày đến gần nửa thước.
Mười ba cây thạch trụ cao to chống thẳng tới đỉnh động, hai cây thạch trụ ở giữa đều được nối liền bởi một sợi dây xích sắt to bằng bắp đùi, trên xích sắt đều được khắc dày đặc chú ngữ, mười hai cự nhân cao tới ba thước bị xích sắt treo lơ lửng trên thạch trụ.
Mười hai cự nhân nghe được tiếng có người đến, đều ngẩng đầu lên, mười hai đôi mắt huyết hồng sắc đều bắn về phía Địch Lạp Đức bốn người.
Mồ hôi lạnh trên thân thể bốn người đều ứa ra, trái tim điên cuồng đập mạnh, thế nhưng vẫn cố nén cỗ áp lực cường đại này, đi tới gốc thạch trụ.
Mười hai cự nhân toàn thân đen kịt, trên đó có xăm rất nhiều hoa văn huyết hồng sắc.
"Xem nào, ha ha, cư nhiên là nhân loại, đã tám ngàn năm rồi, vậy mà vẫn còn có người nhớ tới chúng ta." Cự nhân toàn thân đầy huyết văn cười lớn, hai hàm răng lộ ra như dã thú sắc bén dị thương.
Ha ha...
A...
"Nhân loại, nhân loại à, muốn tới để chúng ta ăn sao?"
Toàn bộ đám ma nhân đều rống lên.
Địch Lạp Đức bốn người miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh.
"Nhân loại, các ngươi tới đây làm gì?"
Địch Lạp Đức lớn gan, lên tiếng: "Giúp chúng ta giết một người, ta sẽ cho một người trong số các ngươi được tự do."
Huyết văn cự nhân dùng đầu lưỡi liếm môi, nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi." "Bất quá ngươi không được giết và quấy rầy người ở Thiên Giả chi thành."
"Thiên Giả chi thành là chỗ nào?" Bị nhốt mấy nghìn năm, đám cự nhân cũng không biết Thiên Giả chi thành là chỗ nào.
"Chính là một tòa thành thị mà các ngươi đang ở bây giờ."
"Được, Ma tộc coi trọng nhất chính là lời hứa, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được, bất quá các ngươi không được rời khỏi đây, nếu không ta sẽ trực tiếp nuốt sống các ngươi."
Mười hai cự nhân lại điên cuồng cười lớn.
Bàn tay Địch Lạp Đức run run giơ lên...
Lai Ân nằm lỳ ở trên giường con mắt nhìn chằm chằm lên mái nhà tối om, Bang Đức Lặc lại khoanh chân ngồi ở bên kia. Thanh kiếm để gác ngang đùi, hai mắt nhắm lại.
"Ta không có thói quen ở cùng phòng với một nam nhân."
"Vạn nhất khi ta đi ra ngoài, thích khách lại đến thì phải làm sao?" Bang Đức Lặc mở mắt.
"Ta không biết chạy sao? Ta là một không gian pháp sư, nếu ngay cả chạy cũng không được thì còn ra thể thống gì?"
Lai Ân vừa chớp mắt, một thanh kiếm đã kề ở yết hầu mình.
Bang Đức Lặc đứng ở trước mắt hắn, nói: "Đã nhìn thấy chưa, đây chính là chênh lệch thực lực đó, nếu là một hạ cấp tứ cấp chiến sĩ tiếp cận ngươi, vậy ngươi chết chắc rồi."
Lai Ân gạt nhẹ thanh kiếm đang chỉ trước cổ mình ra, nói: "Ngươi là thừa dịp ở trong phòng ta ra tay bất ngờ, không tính."
"Ngươi tưởng là sát thủ trước khi ra tay còn hô to "Ta tới giết ngươi!" À!, chỉ có thằng ngu mới làm vậy."
"Ai tên là Lai Ân, lập tức lăn ra đây chịu chết cho ta."
Thanh âm của Bang Đức Lặc vừa dứt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh thiên động địa.
Toàn bộ một nửa người trong Thiên Giả chi thành bị tiếng quát này đánh thức.
Khuôn mặt Bang Đức Lặc co rúm lại. Mới vừa nói xong câu kia đã có một tên đến "Tát vào mồm" Mình.
Lai Ân chậm như rùa bò ngồi dậy, đắc ý nói: "Đã thấy chưa, đây mới gọi là chân chính sát thủ đó."
"Vậy ngươi còn không chạy?" Bang Đức Lặc tức giận nói.
"Ta không có ngu, còn chưa muốn bị người giết." Lai Ân chậm như sên mặc thêm áo khoác, sau đó đột nhiên sử dụng không gian di động, chuẩn bị chạy trốn, kết quả khi thân thể vừa lóe lên, hắn lại xuất hiện ở chỗ cũ.
"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu."
Một mảng tường đã bị phá, một nhân ảnh to lớn cao ba thước đen sì nhảy vào, bàn tay to bành chụp lấy Lai Ân, trong miệng lại quát to: "Muốn chạy sao, ta sớm đã biết ngươi là không gian pháp sư rồi, tưởng ta không có chuẩn bị à?"
Bang Đức Lặc đạp một cước khiến Lai Ân bắn ra xa, kiếm trong tay như thiểm điện xẹt qua bàn tay cự đại kia, hắn hưng phấn nói: "Rốt cục cũng đụng độ rồi, rốt cuộc cũng được gặp mặt, đến đây đi, ta và ngươi đại chiến một hồi. Để xem thực lực chênh lệch bao xa."
Lai Ân như quả bóng cao su bị đá văng ra ngoài, hắn quay đầu lại liền thấy được công phu của gã cự hắc sắc hán kia, da dẻ toàn thân ngăm đen lẫn với hình xăm màu hồng sắc, mái tóc dài cũng màu hồng, khi di chuyển toàn thân giống như một mũi tên hỏa diễm.
"Ma tộc, điều này sao có thể? Ma tộc không thể xuất hiện trên đại lục a." Lai Ân bị dọa nhảy dựng lên, sau đó co dò bỏ chạy.
Bang Đức Lặc cũng bay ra ngoài, so với lúc Lai Ân bị đá còn nhanh hơn, thân thể hắn bị bàn tay to lớn đập trúng bắn ra.
"Điều này không có khả năng, chỉ một chiêu ta đã bị đánh bại sao." Bang Đức Lặc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay kêu lên, toàn bộ thanh kiếm đã biến dạng, thanh kiếm này chính là dùng mảnh vụn của binh khí thần ma chế tạo thành, chỉ một kích đã bị hủy.
"Làm gì vậy sao mà ồn ào thế." Ly Ly mặc áo ngủ từ căn phòng bên cạnh bước ra, vẫn còn đang xoa xoa con mắt, lúc này nàng định tìm cơ hội đánh lén Lai Ân, Ly Ly nằm ở căn phòng sát vách với Lai Ân, vốn định nửa đêm tỉnh dậy đáng lén hắn, thế nhưng lại ngủ quên mất.
"Nhân loại, tất cả nhân loại đều phải chết." Cự nhân gầm lên giận dữ.
Hai gã nằm ở căn phòng sát vách bên này phòng của Lai Ân lúc này mới ngó đầu ra, chưa kịp thấy gì đã bị ném ra giữa không trung.
Ly Ly vừa mới đi ra khỏi phòng liền bị bàn tay khổng lồ đen ngòm bổ lên đầu.
Lai Ân dũng cảm quên mình bay tới cắp Ly Ly thoát khỏi một chưởng, hai người lăn trên mặt đất vài vòng đã thoát ra khỏi nơi nguy hiểm.
Một tay Lai Ân đặt trên bộ ngực đầy ắp của Ly Ly, mà tay kia lại đặt trên tiểu phúc của nàng.
Lỵ cảm giác hai nơi cấm địa của mình truyền đến cảm giác tê dại sảng khoái khiến cho thân thể nàng trở nên vô lực, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên nàng bị một người nam nhân thân mật tiếp xúc [ 16t mà kêu lớn ], cái loại cảm giác thoải mái không nói lên lời này khiến nàng không cách nào hình dung được.
Trong lúc khoái cảm đó, Ly Ly cũng đột nhiên cảm giác được dị dạng, hai người vẫn duy trì tư thế này, cũng không ai động đậy.
Ly Ly cảm giác có cái gì đó từ mềm biến thành cứng chọc tới bụng dưới của mình, cái loại cảm giác này càng thêm không nói được bằng lời.
Lai Ân xấu hổ nhìn Ly Ly, nói: "Xấu hổ quá, nơi thắt lưng của ta bị đau, không động được, phiền ngươi di động một chút."
"Ngươi, ngươi là tên lưu manh..." Ly Ly dùng lực đẩy mạnh Lai Ân ra.
"A, thắt lưng, gẫy, gẫy rồi." Lai Ân ôm bụng phát ra tiếng kêu thê lương.
Ly Ly dùng sức kéo lấy áo ngủ, khuôn mặt đỏ hồng chạy ra khỏi chỗ Lai Ân.
"Ta van các ngươi, hai người các ngươi hoãn lại việc liếc mắt đưa tình có được hay không, ta cầm cự không được nữa rồi."
Lực lượng của cự nhân quá lớn, hơn nữa căn bản không thể phá được phòng ngự của hắn, Bang Đức Lặc mỗi lần tránh một cái tát lại lùi về sau một bước.
Ly Ly lúc này mới chú ý tới hắc sắc cự nhân kia, hơn nữa chỉ bằng vào một cánh tay đã khiến Bang Đức Lặc chật vật chống đỡ như vậy, nàng kinh hãi nói: "Đây là loại người gì vậy?"
"Người, là người đã tốt." Lai Ân bỏ hai tay đang ôm bụng ra, đứng lên vặn người hai cái, nói: "Đó là Ma tộc, chuẩn bị cho tốt trước khi chạy đi."
"Ma tộc, điều này sao có thể chứ?" Ma tộc đều không phải đã quay về Ma giới rồi sao?"
"Trời mới biết là có chuyện gì! Bảo vệ nhớ ngăn lại nha, chúng ta chạy trước đây." Lai Ân dùng áo khoác vẫy vẫy, sau đó kéo Ly Ly bỏ chạy.
"Vương bát đản a, thời điểm mấu chốt ngươi lại không ra tay hỗ trợ." Bang Đức Lặc tức giận sôi lên.
"Ta van ngươi, ta là ma pháp sư, đối mặt với chiến sĩ loại này chính là đồng nghĩa với cái chết đó. Lại còn là một Ma tộc, ta vẫn còn trẻ. Thôi ngươi hãy bảo trọng nhé, hộ vệ tiên sinh, chờ sau này có cơ hội ta sẽ ngày ngày cầu nguyện cho ngươi."
"Tên không có nghĩa khí." Bang Đức Lặc kêu to.
"Không được chạy, hôm nay ngươi phải chết. Ma tộc chúng ta nói là giữ lời." Cự nhân gào lớn, khoát tay tát Bang Đức Lặc bắn sang một bên.
"Thực lực hoàn toàn không cùng cấp bậc, không biết Ma tộc ăn cái gì mà trở nên lợi hại như vậy."
Bang Đức Lặc cũng không chết, chỉ là bị đập cho một kích đụng lên tường rồi dính lại tại đó.
Ly Ly là ma pháp sư, Lai Ân là một thất cấp chiến sĩ, khí chạy hai người hoàn toàn không phải là đối thủ của cự nhân kia, không đầy hai giây hai người đã bị đuổi kịp.
Cái miệng của cự nhân ngoác ra, hàm răng giống như dã thú, hắc hắc cười nói: "Đã lâu không có ăn thịt người, hai người các ngươi thực lực cũng không tệ, lại còn trẻ như vậy, hắn là mùi vị rất tuyệt đây."
Ly Ly vô ý thức phất tay, một đạo hỏa diễm hóa thành hình bán nguyệt đánh lên thân thể to lớn của tên cự nhân kia, khiến thân thể của hắn bốc cháy như ngọn đuốc."
"Một đám kiến hôi mà đòi chống lại Ma tộc." Cự nhân ha ha cười lớn.
Hỏa diễm bị cự nhân thôn phệ vào trong thể nội, lớp da càng trở nên đen đúa, hình xăm trên người càng hồng.
"Chờ một chút, trước khi chết ta có chuyện muốn nói." Lai Ân mắt thấy bàn tay to chuẩn bị chộp lên đầu mình, liền quát to một tiếng.
Cự nhân sửng sốt một chút, thu tay lại, nói: "Nói đi, nhân loại các ngươi gọi lời này là di ngôn phỏng, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi."
Lai Ân uể oải nói: "Nguyện vọng của ta chính là ngươi có thể thả chúng ta ra được không?"
"Nhân loại, dám trêu chọc ta." Cự nhân thiếu chút nữa đồng ý, thế nhưng lập tức phát hiện có điều không đúng, vẻ mặt càng thêm tức giận, hắc hồng hỗn hợp vụ khí trên da bốc lên.
"Vậy chí ít cũng nói cho ta biết vì sao lại giết ta chứ?"
"Người giải trừ phong ấn nói cho ta biết, giết các ngươi ta sẽ được tự do, trừ phi ta không giết được ngươi, bất quá điều đó là không có khả năng."
Hai tay Lai Ân hợp thành chữ thập, ánh mắt tội nghiệp nhìn cự nhân kia, nói: "Ngài không thể nương tay tha cho ta một mạng nhỏ bé nhu nhược này sao? Không giết ngươi vẫn tự do mà?"
"Điều đó là không thể, ta đã nhận lời đối phương nhất định phải giết ngươi rồi, Ma vương ghét nhất người không giữ chữ tín, nếu như bị Ma vương biết, ta nhất định phải chết."
"Ma vương lúc này cũng đã ngủ rồi, lão đại ngài cũng nên mắt nhắm mắt mở đi mà, cùng lắm thì sau này ta mỗi ngày đều thắp hương cho ngài." Vẻ mặt Lai Ân đau khổ nói lời cầu xin.
"Không được, ta nhất định phải giết ngươi." Cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, sải một bước tới, vung bàn tay to vỗ lên đỉnh đầu Lai Ân.
"Tạm biệt nhé, không cần tiễn đâu."
Bàn tay to lớn của cự nhân chộp vào khoảng không, thiếu chút nữa mất đà ngã sấp mặt xuống đất.
Lai Ân cùng Ly Ly ngồi trên lưng độc giác thú đã phi xa hơn trăm thước, hắn chủ yếu kéo dài thời gian để triệu hồi ra độc giác thú.
"Nhân loại, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy."
Cự nhân nhất thời khom người xuống, lấy đà, hai chân đạp xuống đất liền bắn người nhảy xa hơn ba mươi thước, sau đó rầm một tiếng chạm đất, lại lần nữa nhảy lên, chỉ ba lần nhảy nháy mắt đã tới gần độc giác thú.
"Má của ta ơi! Đây mà là người sao?"
Lai Ân bên này mới bay được hơn ba trăm thước, cự nhân phía sau đã đuổi tới đít rồi, có thể đuổi kịp độc giác thú chỉ có Ma tộc, điều này bản thân hắn còn chưa có nghe qua.
Ly Ly nhìn lại, thì thào nói: "Hắn không phải người!"
"Bay lên, mau bay lên, nghìn vạn lần đừng để cho hắn đuổi theo."
"Chủ nhân, giữ chặt lấy." Độc giác thú lên tiếng, hai cánh vỗ mạnh, bốn vó rời mặt đất, nháy mắt đã bay xa mấy ngàn thước vẫn còn nghe thấy tiếng cự nhân rít gào.
Lai Ân và Ly Ly xuýt chút nữa bị gió thổi bay xuống.
Lai Ân ra hiệu cho độc giác thú ngừng lại, nói: "Xem kết quả phía sau đã."
Độc giác thú khẽ động cánh, dừng lại trên không trung cách xa cự nhân hai, ba nghìn thước.
Lai Ân thầm nghĩ: không hổ là ma thú nhanh nhất đại lục, không đem độc giác thú tặng cho người khác quả là quyết định sáng suốt cỡ nào a.
Cự nhân kiên trì không chịu dừng, tiếp tục đuổi theo.
Lai Ân cố trêu tức cự nhân, cứ chạy được một hồi lại ngừng, không đến một hồi đã ra khỏi Thiên Giả chi thành, tiến vào một mảnh hắc vụ, sắc hồng trên người cự nhân càng thêm chói mắt.
Lai Ân kéo theo cự nhân chạy rồi lại dừng cho tới khi tiến sát biên giới hắc vụ, hắn tìm một nơi có phong cảnh không tệ dừng lại. Cũng chính là nơi có vụ khí tương đối mỏng, tầm nhìn khá xa, quỷ lệ cùng tiếng gió gào thét tương đối nhỏ, hơn nữa bốn phía cũng có ít vong linh chiến sĩ.
Ly Ly lớn lên tại Thiên Giả chi thành rất ít khi đi ra thế giới bên ngoài, huống chi là lại ở địa phương âm âm kinh khủng loại này, nàng sợ đến nỗi hân thể mềm mại dán chặt lên người Lai Ân.
Cự nhân vừa đuổi tới nơi này liền dừng lại thở dốc, thấy Lai Ân dừng lại ở khoảng cách năm trăm thước, hắn nhìn chằm chằm Lai Ân, phẫn nộ kêu lên: "Nhân loại ti tiện, ngươi hẳn là nên chết trận mới đúng, cư nhiên lại chạy trốn, làm ô nhục tôn nghiêm của nhân loại."
Lai Ân hướng về phía cự nhân làm mặt quỷ, nói: "Ta còn không muốn chết trận, biết rõ đánh không lại còn cố đáng, như vậy chính là vũ nhục chỉ số thông minh của chính mình á."
"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại dừng không chạy nữa?"
"Bởi vì ta muốn..." Khóe mắt Lai Ân ngẩng lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm.
Cự nhân phát hiện quanh người lúc này bị một tầng hắc diễm chậm rãi bao phủ, hắc diễm không ngừng mở rộng, cấp tốc bao phủ phương viên hơn mười dặm.
Cự nhân ngẩn người, toàn thân toát ra từng trận mồ hôi lạnh, kinh hoảng kêu lên: "Minh giới hắc diễm, Minh thần không có khả năng tới nơi này."
"Đó không phải là minh thần, mà chỉ là một sinh mệnh triệu hoán thôi." Lai Ân nhìn bộ dạng của cự nhân, ha ha cười nói: "Hiện tại cho ngươi một cơ hội, quy thuận ta thì không bị đánh."
Rống...
Rống...
Từng âm thanh âm trầm rống lên, từng con mắt màu lục xuất hiện, vô số bạch cốt chậm rãi từ dưới lòng đất trồi lên.
Một nghìn đầu cốt long, ba nghìn hắc kỵ sĩ, vài nghìn khô lâu thú cỡ lớn cấp tốc vây lấy cự nhân.
"Ma tộc." Cốt long và hắc lập tức phát hiện ra thân phận của cự nhân.
"Bất tử vong linh." Vẻ mặt cự nhân cũng trở nên khẩn trương, hắn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp thánh giai vong linh quân đoàn.
Lôi ưng cho một người bằng hữu của Cáp Lôi Nạp, bạo long thú cao hơn ba mươi thước, hàm răng sắc như lợi kiếm thuộc tính thổ, lôi, hắn đem cho Cáp Lôi Nạp, kỳ thực phân nửa là bị lão sư bức phải nôn ra, hắc long thú lại bị Cáp Lôi Nạp dùng làm lễ vật tặng cho người khác.
Lai Ân liều mạng che chở cuối cùng đem độc giác thú chạy trốn, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim liên tục co thắt.
Tiểu Bạch và bạo phệ thử cũng tạm thời may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Người quen biết Lai Ân mỗi người đều vui vẻ, người không nhận ra Lai Ân, thấy hắn hào phóng cư nhiên đem rất nhiều thú hoàng làm lễ vật như vậy, hận là bản thân lúc đó không đi hỗ trợ.
Nhất là người của Lợi Bỉ Na gia tộc, nhìn đám ma thú của mình bị phân chia, khí huyết dâng lên, hận không thể đem Lai Ân ăn sống nuốt tươi.
Hoắc Phu Mạn chờ nghĩ ngơi hai ngày sau đó mới ra đi.
Áo Bỉ Khắc lo lắng người của Lợi Bỉ Na gia tộc quấy rối, cũng cùng nhau ra đi, dù sao cũng nợ nhân tình của Lai Ân, người ta một lần tặng mình liền mấy thứ, ân tình này nhất định phải báo rồi.
Cáp Lôi Nạp mang theo Cát Tạp Mỗ cũng rời khỏi Thiên Giả chi thành, đi bái phỏng một vị bằng hữu, rồi cùng nhau giao lưu học tập.
Liên tục hơn một tháng, khách nhân đến Thiên Giả chi thành càng ngày càng nhiều.
Một trận đánh ở bắc cực băng nguyên ảnh hưởng tới rất nhiều người cho nên trong đám người đó có rất kẻ đột phá cảnh giới.
Không ngừng có người đột phá, Thiên Giả chi thành bây giờ đã trở thành nơi náo nhiệt hơn rất nhiều so với trước, cửa hàng và những vụ giao dịch lớn khiến thương nhân kiếm lời không ít.
Mấy gia chủ của các đại gia tộc cũng phát hiện ra những vấn đề này, người tiến giai rất nhiều, trong thành giờ đây đã xuất hiện hơn nghìn cường giả, khiến đám chủ thành không thể nào khống chế được thế cuộc. Lực ảnh của mấy gia tộc ở Thiên Giả chi thành đối với người dân ở đây cũng càng ngày càng yếu.
Lai Ân là một ngoại nhân đột nhiên xuất hiện ở Thiên Giả chi thành giờ lại được rất nhiều quen biết. Những người quen biết hắn đều bị Lợi Bỉ Na gia tộc bức ra, phàm là có người gặp Lai Ân nếu không phải bị Lợi Bỉ Na gia tộc đuổi đi, vậy chính là tự trốn ra ngoài.
Đám người thứ hai khi gặp hắn chính là đám người bị Lai Ân đánh rồi tịch thu ma thú, đám người này tám chín phần mười là nằm trên giường tu dưỡng hoặc là bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Rất nhiều người lại không rõ vì sao đã biết hắn có bí pháp thu ma thú mà người nhiều lại cứ nguyện ý đưa ma thú ra.
Lai Ân sau khi bắt được đám ma thú liền trở về làm giao dịch, Lai Ân bắt đa phần là thú hoàng. Mọi người trong lòng đều biết đây là đồ ăn cướp, thế nhưng hàng mỗi ngày đều được bán sạch.
Dần dần Lợi Bỉ Na gia tộc và đám người thân cận đều hiểu ý, tuyệt đối không lộ ra chiến sủng để làm giàu cho kẻ khác nữa.
Một thời gian ngắn sau...
Lai Ân phát hiện dạo này cũng không có trò quan binh bắt cường đạo để chơi nữa, hơn nữa người của Lợi Bỉ Na gia tộc cũng rất ít lộ diện.
Lai Ân rất buồn chán ở trong thành đi lại, chờ khi giao lưu hội bắt đầu xem có cái gì tốt có thể mua hay không.
"Hừ, đem viêm long thú hoàng của ca ca ta trả lại đây."
Lai Ân không cần quay đầu lại cũng biết người đó là một thiên tài của Lợi Bỉ Na gia tộc, nha đầu Ly Ly. Từ khi Ly Ly phát hiện đánh không lại Lai Ân, nàng liền đổi sang chiêu bài đáng sợ nhất của nữ nhân, mỗi ngày đều bám lấy hắn.
"Xin lỗi, ta tặng người ta rồi." Lai Ân từ trong ngực lấy ra một chiếc bánh bao mới mua, nói: "Có ăn không?"
"Ăn thì ăn, không trả lại nó, vậy suốt ngày ta sẽ bám theo ngươi." Ly Ly dật lấy cái bánh, cắn mạnh một miếng, mùi vị không tệ, chỉ hai ba cái nuốt, chiếc bánh bao đã biến mất.
"Ta hạ xuân dược vào đó đó."
Sắc mặt Ly Ly trắng bệch, bàn tay nhỏ bé vội vã móc những thứ trong miệng ra.
"Ta lừa ngươi đó, ở đây làm gì có chỗ bán xuân dược mà mua." Lai Ân bì ổi cười.
Ly Ly biết mình bị lừa, quơ tinh bột quyền lên thị uy, nói: "Hay nhất là đừng để cho ta nắm được điểm yếu, đến lúc đó ta muốn nhìn ngươi xem thế nào đối phó."
"Cáp, ngươi nên về nhà học thêm đi, ta đây không sợ người đánh lén, hơn nữa mấy người đánh lén ta bây giờ toàn bộ đều nằm trên giường rồi." Lai Ân cười đắc ý. Luận về thuật đánh lén, mười người Ly Ly cũng đều không phải đối thủ của mình, bao gồm cả mấy vị ca ca của nàng, hơn phân nửa bị ngược đãi rồi.
"Hừ, sớm muộn gì có một ngày ta cũng thành công." Hai người một bên đấu võ mồm, một bên hướng về một gian tửu lâu đi đến.
"Lai Ân tiên sinh tới rồi a." Lão bản tửu lâu vừa thấy Lai Ân, lập tức đi ra tự mình nghênh tiếp, hiện tại trong Thiên Giả chi thành ai mà không nhận ra vị này chứ, ngay cả không gian tuyền qua hắn cũng dám dùng, người này thế gian quả là quá hiếm thấy.
Số người ở trong tửu lâu cũng chiếm tới năm sáu thành diện tích, mùi rượu cùng với thức ăn tỏa khắp chung quanh.
"Vẫn như cũ." Lai Ân tìm một chiếc bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lão bản mắt nhìn Ly Ly, nói: "Ly Ly tiểu thư, cô cũng dùng đồ như cũ sao?"
"Ừ, vẫn như cũ, tiền thì tính vào người hắn đi."
Lai Ân đối với việc này cũng không có dị nghị, dù sao sức ăn của một cô gái cũng không lớn, cùng lắm là mấy đồng kim tệ là cùng.
Ly Ly lại cho rằng vặt được mấy đồng kim tệ trên người Lai Ân bản thân mình cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.
"Uy, ta đã nói rồi, ngươi như thế nào cứ mãi theo ta vậy? Nếu như ta đi tắm ngươi cũng theo phải không?" Lai Ân cầm lấy một cái đùi gà ngồm ngoàm gặm.
"Ta không phải tên là "Uy", ta là Ly Ly; Lợi Bỉ Na."
"Vậy được rồi, Ly Ly, ta tắm ngươi cũng theo sao?"
"Không theo."
"Ha ha." Lai Ân nghĩ rốt cục cũng có thể thoát khỏi cái đuôi phiền phức này rồi.
"Ta sẽ trực tiếp đem chỗ đó biến thành một mảnh bằng phẳng."
Lai Ân giống như đầu gỗ vẫn không nhúc nhích, vẫn nhai miếng đùi gà ngon lành, bộ dạnh như có bão lũ tới hắn cũng mặc kệ vậy.
Lúc này có một nam nhân lắc lư từ từ tiến đến chỗ Lai Ân, sau đó tùy tiện ngồi xuống, không chút khách khí kéo một cái chân gác lên ghế. Nam tử này tầm hai mươi tuổi, lớn lên trông cũng không đến nỗi, chỉ có điều trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ má đến cằm do đao gây nên, như con giun, trông thật dọa người.
Lai Ân và Ly Ly có chút buồn bực, hai người cũng không nhận ra nam nhân này, người nọ cũng không nói lời nào cắm cúi ăn.
Lai Ân chỉ vào nam tử này rồi hỏi Ly Ly: "Ngươi có biết hắn không?"
"Không biết, hắn là bằng hữu của ngươi à?" Ly Ly lắc đầu hỏi ngược lại.
"Ta ở đây địch nhân có một đống, ví dụ như ngươi chẳng hạn, làm gì có bằng hữu."
Ly Ly hừ lạnh một tiếng.
Lai Ân nắm tay nam tử trước mặt lay lay hai cái, nói: "Xin hỏi, hình như ngươi ngồi nhầm chỗ rồi?"
"Ngươi là Lai Ân? Nam tử quét mắt nhìn hai người, phun ra một câu cụt lủn rồi lại cắm cúi ăn.
"Đúng vậy." Lai Ân gật đầu.
"Vậy là được rồi."
"Nhưng ta lại không nhận ra ngươi."
"Ta cũng không nhận ra ngươi."
"Vậy ngươi ngồi ở đây làm chi?" Lai Ân bị hỏi có chút mơ hồ.
"Ăn cùng ngươi." Ly Ly ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
Thanh niên kia ăn xong cái đùi gà, lúc này mới lên tiếng trả lời: " Có người muốn giết ngươi."
Ly Ly nghe vậy, nhìn Lai Ân có chút hả hê, nói: "Đáng đời, rốt cuộc cũng có người nhịn không được tới tìm ngươi rồi."
"Ta có rất nhiều cừu nhân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ít nhất là có ba mươi vị, người muốn giết ta cũng là bình thường, trong lòng ngươi hiện tại cũng chẳng phải không có ý nghĩ ấy hay sao."
"Hừ, ngươi đúng là cái loại du thủ du thực, không ai muốn ngươi sống là phải. Cho nên ta mới phải tới bảo vệ ngươi." Thanh niên kia giơ cái xương gà lên liêm liếm.
"Ta không cần người bảo vệ."
"Ta là tới bảo vệ ngươi để không có kẻ nào tới ám sát, chờ khi có người tới thuê ta tới ám sát ngươi, đến lúc đó ta sẽ ra tay giết ngươi."
"Cái này có vẻ có đạo lý." Lai Ân có chút dở khóc dở cười.
"Cho nên, trong khoảng thời gian này ngươi phụ trách việc trả tiền ăn, mặc, ở, đi lại cho ta."
"Ngươi làm như vậy đúng là giết ta rồi, ta còn phải phụ trách ăn, mặc, ở cho ngươi nữa, vậy ta đúng là bị bệnh rồi."
Lai Ân cúi đầu muốn gắp một miếng thịt, kết quả phát hiện cả bàn thức ăn đều chạy tới trước mắt vị thanh niên nọ. Hơn nữa chỉ vài câu chuyện phiếm qua đi, nguyên một con gà tây bây giờ chỉ còn lại vài cái khớp xương. Cả bàn thức ăn chỉ còn lại phân nửa.
"Ngươi cướp của ta." Lai Ân giơ tay lên vừa muốn cướp lại, Ly Ly chợt ném ra một đạo ma pháp, hỏa diễm dâng lên bay tới giữa tách Lai Ân và thanh niên kia ra.
Lai Ân buồn bực nhìn về phía Ly Ly, hỏi: "Để làm gì vậy?"
"Bất kể người nào gây bất lợi cho ngươi, ta đều giúp kẻ đó." Ly Ly thu tay đắc ý cười nói.
Thanh niên kia sau khi dọn sạch bàn ăn, vuốt bụng nói: "Ợ, nhịn đói sáu ngày rồi, rốt cuộc cũng được một bữa no, tiểu nhị đâu, đem thêm hai con gà quay, hai đĩa thịt sào, ba chân giò hun khói, một bát trứng gà, hai mươi mốt cái bánh bao lên đây."
"Đó là lượng thức ăn trong cả hai ngày của ta đó." Lai Ân trừng mắt nhìn hắn.
"Ta đã nhịn đói sáu ngày rồi, đó cũng không có gì lạ, hắc, nhớ kĩ trả tiền đó, trên người của ta ngay cả một khắc cũng không có đâu. Liên tiếp mở hai mươi bát đều về tiểu, ta bị bọn chúng lột sạch rồi, thiếu chút nữa ngay cả quần cũng mất." Thanh niên kia không khách khí đưa một cái bánh bao lên miệng, chỉ một ngụm đã nuốt xuống bụng.
Ly Ly nhìn cảnh này mà run sợ, trong miệng thanh niên này vẫn còn đầy thức ăn, thế mà một cái bánh bao to như vậy lại dễ dàng bị hắn một ngụm nuốt cả.
Ly Ly cũng cầm lây một chiếc bánh bao, dứ dứ trên mép một chút, mở rộng miệng, nàng muốn thử xem có thể nhét được nó vào hay không, kết quả là chiếc bánh bao bị tắc tại miệng không đi vào được.
Lai Ân cũng quên luôn cả ăn, ánh mắt nhìn thanh niên giống như là thấy quái vật.
Thanh niên này ăn như rồng cuốn hổ nhai, gió cuốn mây tan thu thập sạch sẽ cả bàn thức ăn, lúc này vẻ mặt mới thỏa mãn vuốt bụng, nói: "Ăn no rồi, tự giới thiệu một chút nhé, ta là á thần hạ giai tứ cấp chiến sĩ Bang Đức Lặc, thỉnh thoảng còn kiêm chức nhất hạ sát thủ."
Ly Ly kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên, vui vẻ nói: "Ngươi là Bang Đức Lặc thật sao?"
Lai Ân ở bên cạnh nói: "Người ta đã nói là Bang Đức Lặc rồi, ngươi còn hỏi cái gì?"
Ly Ly không để ý tới Lai Ân, hưng phấn nhìn thanh niên kia, nói: "Ngươi thực sự là Bang Đức Lặc sao?"
Lai Ân nói: "Hắn có thể là giả sao."
"Ngươi biết cái gì? Hai mươi tuổi đã là hạ giai tứ cấp, toàn bộ đại lục cũng chỉ có một người là Bang Đức Lặc, bây giờ một người tới trước mặt ngươi tự xưng là Bang Đức Lặc kia, ngươi có thể không nghi ngờ sao?" Ly Ly mắt trắng dã trợn lên liếc Lai Ân.
Vẻ mặt Lai Ân ngưng trọng nói: "Chính là Bang Đức Lặc đó đó."
"Ngươi chính là một kẻ ngu ngốc, đại ngu ngốc." Ly Ly cầm một cái đĩa ném tới người Lai Ân.
Lai Ân dùng tay bắt lấy, nói: "Vốn là thế mà, nếu không hắn là Bang Đức Lặc, vậy hắn là ai?"
Ly Ly nhất thời bị hỏi ngược, liền á khẩu không trả lời được, chỉ có thể buồn bực ngồi lại ghế, sau đó đưa ánh mắt tàn bạo nhìn Lai Ân, giống như muốn nuốt chửng hắn vào bụng mới hả giận vậy.
Lai Ân khinh bỉ cười nói: "Đoán là hiện tại ngươi càng muốn giết ta hơn."
Ly Ly tức giận nghiến răng ken két.
Bang Đức Lặc tiếp tục nói: "Gần đây ta thỉnh thoảng còn trộm trộm của người ta một vài món đồ..."
Lai Ân cắt đứt lời Bang Đức Lặc, nói: "Ngươi đã trộm những thứ gì?"
"Thỉnh thoảng mới trộm thôi, thỉnh thoảng thôi mà." Bang Đức Lặc xấu hổ nói tiếp: "Cái này là chuyện nhỏ mà, chủ yếu là ta nghe nói có mấy người muốn giết ngươi, bởi vì ngươi đã bắt hết ma thú của bọn họ, lại còn thân phận cấm kỵ pháp sư nữa, ờ, nhất là cái chiêu ngươi thu lấy chiến sủng của người ta, đó là sự uy hiếp rất lớn đến tồn vong của bọn họ, cho nên mới tìm người ám sát ngươi. Hơn nữa trong đội ngũ đó có một người có thực lực rất mạnh, rất mạnh."
Bang Đức Lặc vừa nói, khóe miệng lại vừa nổi lên một nụ cười, nói tiếp: "Người kia rất mạnh, có khả năng hắn không phải là người."
Lai Ân trong lòng thầm nói: "Không phải nhân loại, chẳng lẽ là thú nhân, hoặc là tinh linh.
Lai Ân nghĩ đến tinh linh lại nghĩ tới thần tiễn thủ, cái trán không khỏi rỉ ra mồ hôi lạnh, đối phó với một tên như thế quả là khó a.
Bầu trời đêm trên Thiên Giả chi thành đen kịt như mực, giống như một tòa thành thiếu sức sống, ban đêm ở đây không có nhiều thứ tiêu khiển. Nếu muốn sinh tồn ở chỗ này chỉ có cách cúi đầu trước kẻ mạnh và tăng cường lực lượng bản thân mà thôi.
Nhiều căn phòng ven Thiên Giả chi thành đều có từ thời xa xưa bây giờ đều là một mảnh hoang tàn, ngay cả một con chuột cũng vô pháp sinh tồn ở chỗ này, bốn xung quanh đêu mọc đầy cỏ dại.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên, trong khoảng sân rộng của một căn nhà xuất hiện bốn người đang đứng đó.
"Địch Lạp Đức, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?" Trong bốn người, có một kẻ lên tiếng.
"Đương nhiên biết, trước đây chúng ta ai cũng không nghĩ tới gặp phải một gia tộc như thế, các vị chưa thấy qua đích tình bây giờ sao, người gọi là Lai Ân kia bất quá chỉ cần một giây đồng hồ đã thu sủng vật của cháu trai ta thành sủng vật của hắn, cháu trai ta do bị cắt đứt liên kết tinh thần với sủng vật cho nên bây giờ đang nằm liệt giường kia.
"Địch Lạp Đức. Vậy ngươi có biết nếu mở ra phong ấn, chúng ta ai cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể khống chế được hắn không."
"Nguy hiểm này cũng không thể so sáng với việc kỹ thuật của Cổ Liên Đạt ba gia tộc bị người khác nắm lấy, nếu là như vậy mấy gia tộc chúng ta sẽ bị áp chế vĩnh viễn không ngóc đầu lên được."
Ba người còn lại trầm ngâm trong chốc lát, đều gật đầu nói: "Được rồi, chỉ một thôi, thả nhiều sợ sẽ xảy ra chuyện."
"Một là đủ rồi, coi như là cường giả đối mặt với bọn họ bất quá cũng chỉ là một đám kiến hôi mà thôi." Địch Lạp Đức điên cuồng cười nói.
Bốn người đều xuất ra một mảnh tinh thạch nhỏ, sau đó đi tới giữa sân, bốn khối tinh thạch hợp thành một lục mang tinh đồ án, ánh trăng xuyên qua đồ án chiếu lên mặt đất, bên dưới mặt đất bỗng khẽ chấn động, ngay sau đó chậm rãi nứt ra, từ từ kéo dài thành một khe nứt cực lớn.
Bốn người nhìn nhau liếc mắt, sau đó từng người một nhảy xuống.
Thâm nhập vào sâu hơn ba trăm thước dưới lòng đất, bỗng xuất hiện một cái động lớn, nơi này giống như chưa từng có người tiến vào, mặt đất chất đầy bụi bặm dày đến gần nửa thước.
Mười ba cây thạch trụ cao to chống thẳng tới đỉnh động, hai cây thạch trụ ở giữa đều được nối liền bởi một sợi dây xích sắt to bằng bắp đùi, trên xích sắt đều được khắc dày đặc chú ngữ, mười hai cự nhân cao tới ba thước bị xích sắt treo lơ lửng trên thạch trụ.
Mười hai cự nhân nghe được tiếng có người đến, đều ngẩng đầu lên, mười hai đôi mắt huyết hồng sắc đều bắn về phía Địch Lạp Đức bốn người.
Mồ hôi lạnh trên thân thể bốn người đều ứa ra, trái tim điên cuồng đập mạnh, thế nhưng vẫn cố nén cỗ áp lực cường đại này, đi tới gốc thạch trụ.
Mười hai cự nhân toàn thân đen kịt, trên đó có xăm rất nhiều hoa văn huyết hồng sắc.
"Xem nào, ha ha, cư nhiên là nhân loại, đã tám ngàn năm rồi, vậy mà vẫn còn có người nhớ tới chúng ta." Cự nhân toàn thân đầy huyết văn cười lớn, hai hàm răng lộ ra như dã thú sắc bén dị thương.
Ha ha...
A...
"Nhân loại, nhân loại à, muốn tới để chúng ta ăn sao?"
Toàn bộ đám ma nhân đều rống lên.
Địch Lạp Đức bốn người miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh.
"Nhân loại, các ngươi tới đây làm gì?"
Địch Lạp Đức lớn gan, lên tiếng: "Giúp chúng ta giết một người, ta sẽ cho một người trong số các ngươi được tự do."
Huyết văn cự nhân dùng đầu lưỡi liếm môi, nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi." "Bất quá ngươi không được giết và quấy rầy người ở Thiên Giả chi thành."
"Thiên Giả chi thành là chỗ nào?" Bị nhốt mấy nghìn năm, đám cự nhân cũng không biết Thiên Giả chi thành là chỗ nào.
"Chính là một tòa thành thị mà các ngươi đang ở bây giờ."
"Được, Ma tộc coi trọng nhất chính là lời hứa, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được, bất quá các ngươi không được rời khỏi đây, nếu không ta sẽ trực tiếp nuốt sống các ngươi."
Mười hai cự nhân lại điên cuồng cười lớn.
Bàn tay Địch Lạp Đức run run giơ lên...
Lai Ân nằm lỳ ở trên giường con mắt nhìn chằm chằm lên mái nhà tối om, Bang Đức Lặc lại khoanh chân ngồi ở bên kia. Thanh kiếm để gác ngang đùi, hai mắt nhắm lại.
"Ta không có thói quen ở cùng phòng với một nam nhân."
"Vạn nhất khi ta đi ra ngoài, thích khách lại đến thì phải làm sao?" Bang Đức Lặc mở mắt.
"Ta không biết chạy sao? Ta là một không gian pháp sư, nếu ngay cả chạy cũng không được thì còn ra thể thống gì?"
Lai Ân vừa chớp mắt, một thanh kiếm đã kề ở yết hầu mình.
Bang Đức Lặc đứng ở trước mắt hắn, nói: "Đã nhìn thấy chưa, đây chính là chênh lệch thực lực đó, nếu là một hạ cấp tứ cấp chiến sĩ tiếp cận ngươi, vậy ngươi chết chắc rồi."
Lai Ân gạt nhẹ thanh kiếm đang chỉ trước cổ mình ra, nói: "Ngươi là thừa dịp ở trong phòng ta ra tay bất ngờ, không tính."
"Ngươi tưởng là sát thủ trước khi ra tay còn hô to "Ta tới giết ngươi!" À!, chỉ có thằng ngu mới làm vậy."
"Ai tên là Lai Ân, lập tức lăn ra đây chịu chết cho ta."
Thanh âm của Bang Đức Lặc vừa dứt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh thiên động địa.
Toàn bộ một nửa người trong Thiên Giả chi thành bị tiếng quát này đánh thức.
Khuôn mặt Bang Đức Lặc co rúm lại. Mới vừa nói xong câu kia đã có một tên đến "Tát vào mồm" Mình.
Lai Ân chậm như rùa bò ngồi dậy, đắc ý nói: "Đã thấy chưa, đây mới gọi là chân chính sát thủ đó."
"Vậy ngươi còn không chạy?" Bang Đức Lặc tức giận nói.
"Ta không có ngu, còn chưa muốn bị người giết." Lai Ân chậm như sên mặc thêm áo khoác, sau đó đột nhiên sử dụng không gian di động, chuẩn bị chạy trốn, kết quả khi thân thể vừa lóe lên, hắn lại xuất hiện ở chỗ cũ.
"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu."
Một mảng tường đã bị phá, một nhân ảnh to lớn cao ba thước đen sì nhảy vào, bàn tay to bành chụp lấy Lai Ân, trong miệng lại quát to: "Muốn chạy sao, ta sớm đã biết ngươi là không gian pháp sư rồi, tưởng ta không có chuẩn bị à?"
Bang Đức Lặc đạp một cước khiến Lai Ân bắn ra xa, kiếm trong tay như thiểm điện xẹt qua bàn tay cự đại kia, hắn hưng phấn nói: "Rốt cục cũng đụng độ rồi, rốt cuộc cũng được gặp mặt, đến đây đi, ta và ngươi đại chiến một hồi. Để xem thực lực chênh lệch bao xa."
Lai Ân như quả bóng cao su bị đá văng ra ngoài, hắn quay đầu lại liền thấy được công phu của gã cự hắc sắc hán kia, da dẻ toàn thân ngăm đen lẫn với hình xăm màu hồng sắc, mái tóc dài cũng màu hồng, khi di chuyển toàn thân giống như một mũi tên hỏa diễm.
"Ma tộc, điều này sao có thể? Ma tộc không thể xuất hiện trên đại lục a." Lai Ân bị dọa nhảy dựng lên, sau đó co dò bỏ chạy.
Bang Đức Lặc cũng bay ra ngoài, so với lúc Lai Ân bị đá còn nhanh hơn, thân thể hắn bị bàn tay to lớn đập trúng bắn ra.
"Điều này không có khả năng, chỉ một chiêu ta đã bị đánh bại sao." Bang Đức Lặc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay kêu lên, toàn bộ thanh kiếm đã biến dạng, thanh kiếm này chính là dùng mảnh vụn của binh khí thần ma chế tạo thành, chỉ một kích đã bị hủy.
"Làm gì vậy sao mà ồn ào thế." Ly Ly mặc áo ngủ từ căn phòng bên cạnh bước ra, vẫn còn đang xoa xoa con mắt, lúc này nàng định tìm cơ hội đánh lén Lai Ân, Ly Ly nằm ở căn phòng sát vách với Lai Ân, vốn định nửa đêm tỉnh dậy đáng lén hắn, thế nhưng lại ngủ quên mất.
"Nhân loại, tất cả nhân loại đều phải chết." Cự nhân gầm lên giận dữ.
Hai gã nằm ở căn phòng sát vách bên này phòng của Lai Ân lúc này mới ngó đầu ra, chưa kịp thấy gì đã bị ném ra giữa không trung.
Ly Ly vừa mới đi ra khỏi phòng liền bị bàn tay khổng lồ đen ngòm bổ lên đầu.
Lai Ân dũng cảm quên mình bay tới cắp Ly Ly thoát khỏi một chưởng, hai người lăn trên mặt đất vài vòng đã thoát ra khỏi nơi nguy hiểm.
Một tay Lai Ân đặt trên bộ ngực đầy ắp của Ly Ly, mà tay kia lại đặt trên tiểu phúc của nàng.
Lỵ cảm giác hai nơi cấm địa của mình truyền đến cảm giác tê dại sảng khoái khiến cho thân thể nàng trở nên vô lực, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên nàng bị một người nam nhân thân mật tiếp xúc [ 16t mà kêu lớn ], cái loại cảm giác thoải mái không nói lên lời này khiến nàng không cách nào hình dung được.
Trong lúc khoái cảm đó, Ly Ly cũng đột nhiên cảm giác được dị dạng, hai người vẫn duy trì tư thế này, cũng không ai động đậy.
Ly Ly cảm giác có cái gì đó từ mềm biến thành cứng chọc tới bụng dưới của mình, cái loại cảm giác này càng thêm không nói được bằng lời.
Lai Ân xấu hổ nhìn Ly Ly, nói: "Xấu hổ quá, nơi thắt lưng của ta bị đau, không động được, phiền ngươi di động một chút."
"Ngươi, ngươi là tên lưu manh..." Ly Ly dùng lực đẩy mạnh Lai Ân ra.
"A, thắt lưng, gẫy, gẫy rồi." Lai Ân ôm bụng phát ra tiếng kêu thê lương.
Ly Ly dùng sức kéo lấy áo ngủ, khuôn mặt đỏ hồng chạy ra khỏi chỗ Lai Ân.
"Ta van các ngươi, hai người các ngươi hoãn lại việc liếc mắt đưa tình có được hay không, ta cầm cự không được nữa rồi."
Lực lượng của cự nhân quá lớn, hơn nữa căn bản không thể phá được phòng ngự của hắn, Bang Đức Lặc mỗi lần tránh một cái tát lại lùi về sau một bước.
Ly Ly lúc này mới chú ý tới hắc sắc cự nhân kia, hơn nữa chỉ bằng vào một cánh tay đã khiến Bang Đức Lặc chật vật chống đỡ như vậy, nàng kinh hãi nói: "Đây là loại người gì vậy?"
"Người, là người đã tốt." Lai Ân bỏ hai tay đang ôm bụng ra, đứng lên vặn người hai cái, nói: "Đó là Ma tộc, chuẩn bị cho tốt trước khi chạy đi."
"Ma tộc, điều này sao có thể chứ?" Ma tộc đều không phải đã quay về Ma giới rồi sao?"
"Trời mới biết là có chuyện gì! Bảo vệ nhớ ngăn lại nha, chúng ta chạy trước đây." Lai Ân dùng áo khoác vẫy vẫy, sau đó kéo Ly Ly bỏ chạy.
"Vương bát đản a, thời điểm mấu chốt ngươi lại không ra tay hỗ trợ." Bang Đức Lặc tức giận sôi lên.
"Ta van ngươi, ta là ma pháp sư, đối mặt với chiến sĩ loại này chính là đồng nghĩa với cái chết đó. Lại còn là một Ma tộc, ta vẫn còn trẻ. Thôi ngươi hãy bảo trọng nhé, hộ vệ tiên sinh, chờ sau này có cơ hội ta sẽ ngày ngày cầu nguyện cho ngươi."
"Tên không có nghĩa khí." Bang Đức Lặc kêu to.
"Không được chạy, hôm nay ngươi phải chết. Ma tộc chúng ta nói là giữ lời." Cự nhân gào lớn, khoát tay tát Bang Đức Lặc bắn sang một bên.
"Thực lực hoàn toàn không cùng cấp bậc, không biết Ma tộc ăn cái gì mà trở nên lợi hại như vậy."
Bang Đức Lặc cũng không chết, chỉ là bị đập cho một kích đụng lên tường rồi dính lại tại đó.
Ly Ly là ma pháp sư, Lai Ân là một thất cấp chiến sĩ, khí chạy hai người hoàn toàn không phải là đối thủ của cự nhân kia, không đầy hai giây hai người đã bị đuổi kịp.
Cái miệng của cự nhân ngoác ra, hàm răng giống như dã thú, hắc hắc cười nói: "Đã lâu không có ăn thịt người, hai người các ngươi thực lực cũng không tệ, lại còn trẻ như vậy, hắn là mùi vị rất tuyệt đây."
Ly Ly vô ý thức phất tay, một đạo hỏa diễm hóa thành hình bán nguyệt đánh lên thân thể to lớn của tên cự nhân kia, khiến thân thể của hắn bốc cháy như ngọn đuốc."
"Một đám kiến hôi mà đòi chống lại Ma tộc." Cự nhân ha ha cười lớn.
Hỏa diễm bị cự nhân thôn phệ vào trong thể nội, lớp da càng trở nên đen đúa, hình xăm trên người càng hồng.
"Chờ một chút, trước khi chết ta có chuyện muốn nói." Lai Ân mắt thấy bàn tay to chuẩn bị chộp lên đầu mình, liền quát to một tiếng.
Cự nhân sửng sốt một chút, thu tay lại, nói: "Nói đi, nhân loại các ngươi gọi lời này là di ngôn phỏng, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi."
Lai Ân uể oải nói: "Nguyện vọng của ta chính là ngươi có thể thả chúng ta ra được không?"
"Nhân loại, dám trêu chọc ta." Cự nhân thiếu chút nữa đồng ý, thế nhưng lập tức phát hiện có điều không đúng, vẻ mặt càng thêm tức giận, hắc hồng hỗn hợp vụ khí trên da bốc lên.
"Vậy chí ít cũng nói cho ta biết vì sao lại giết ta chứ?"
"Người giải trừ phong ấn nói cho ta biết, giết các ngươi ta sẽ được tự do, trừ phi ta không giết được ngươi, bất quá điều đó là không có khả năng."
Hai tay Lai Ân hợp thành chữ thập, ánh mắt tội nghiệp nhìn cự nhân kia, nói: "Ngài không thể nương tay tha cho ta một mạng nhỏ bé nhu nhược này sao? Không giết ngươi vẫn tự do mà?"
"Điều đó là không thể, ta đã nhận lời đối phương nhất định phải giết ngươi rồi, Ma vương ghét nhất người không giữ chữ tín, nếu như bị Ma vương biết, ta nhất định phải chết."
"Ma vương lúc này cũng đã ngủ rồi, lão đại ngài cũng nên mắt nhắm mắt mở đi mà, cùng lắm thì sau này ta mỗi ngày đều thắp hương cho ngài." Vẻ mặt Lai Ân đau khổ nói lời cầu xin.
"Không được, ta nhất định phải giết ngươi." Cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, sải một bước tới, vung bàn tay to vỗ lên đỉnh đầu Lai Ân.
"Tạm biệt nhé, không cần tiễn đâu."
Bàn tay to lớn của cự nhân chộp vào khoảng không, thiếu chút nữa mất đà ngã sấp mặt xuống đất.
Lai Ân cùng Ly Ly ngồi trên lưng độc giác thú đã phi xa hơn trăm thước, hắn chủ yếu kéo dài thời gian để triệu hồi ra độc giác thú.
"Nhân loại, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy."
Cự nhân nhất thời khom người xuống, lấy đà, hai chân đạp xuống đất liền bắn người nhảy xa hơn ba mươi thước, sau đó rầm một tiếng chạm đất, lại lần nữa nhảy lên, chỉ ba lần nhảy nháy mắt đã tới gần độc giác thú.
"Má của ta ơi! Đây mà là người sao?"
Lai Ân bên này mới bay được hơn ba trăm thước, cự nhân phía sau đã đuổi tới đít rồi, có thể đuổi kịp độc giác thú chỉ có Ma tộc, điều này bản thân hắn còn chưa có nghe qua.
Ly Ly nhìn lại, thì thào nói: "Hắn không phải người!"
"Bay lên, mau bay lên, nghìn vạn lần đừng để cho hắn đuổi theo."
"Chủ nhân, giữ chặt lấy." Độc giác thú lên tiếng, hai cánh vỗ mạnh, bốn vó rời mặt đất, nháy mắt đã bay xa mấy ngàn thước vẫn còn nghe thấy tiếng cự nhân rít gào.
Lai Ân và Ly Ly xuýt chút nữa bị gió thổi bay xuống.
Lai Ân ra hiệu cho độc giác thú ngừng lại, nói: "Xem kết quả phía sau đã."
Độc giác thú khẽ động cánh, dừng lại trên không trung cách xa cự nhân hai, ba nghìn thước.
Lai Ân thầm nghĩ: không hổ là ma thú nhanh nhất đại lục, không đem độc giác thú tặng cho người khác quả là quyết định sáng suốt cỡ nào a.
Cự nhân kiên trì không chịu dừng, tiếp tục đuổi theo.
Lai Ân cố trêu tức cự nhân, cứ chạy được một hồi lại ngừng, không đến một hồi đã ra khỏi Thiên Giả chi thành, tiến vào một mảnh hắc vụ, sắc hồng trên người cự nhân càng thêm chói mắt.
Lai Ân kéo theo cự nhân chạy rồi lại dừng cho tới khi tiến sát biên giới hắc vụ, hắn tìm một nơi có phong cảnh không tệ dừng lại. Cũng chính là nơi có vụ khí tương đối mỏng, tầm nhìn khá xa, quỷ lệ cùng tiếng gió gào thét tương đối nhỏ, hơn nữa bốn phía cũng có ít vong linh chiến sĩ.
Ly Ly lớn lên tại Thiên Giả chi thành rất ít khi đi ra thế giới bên ngoài, huống chi là lại ở địa phương âm âm kinh khủng loại này, nàng sợ đến nỗi hân thể mềm mại dán chặt lên người Lai Ân.
Cự nhân vừa đuổi tới nơi này liền dừng lại thở dốc, thấy Lai Ân dừng lại ở khoảng cách năm trăm thước, hắn nhìn chằm chằm Lai Ân, phẫn nộ kêu lên: "Nhân loại ti tiện, ngươi hẳn là nên chết trận mới đúng, cư nhiên lại chạy trốn, làm ô nhục tôn nghiêm của nhân loại."
Lai Ân hướng về phía cự nhân làm mặt quỷ, nói: "Ta còn không muốn chết trận, biết rõ đánh không lại còn cố đáng, như vậy chính là vũ nhục chỉ số thông minh của chính mình á."
"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại dừng không chạy nữa?"
"Bởi vì ta muốn..." Khóe mắt Lai Ân ngẩng lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm.
Cự nhân phát hiện quanh người lúc này bị một tầng hắc diễm chậm rãi bao phủ, hắc diễm không ngừng mở rộng, cấp tốc bao phủ phương viên hơn mười dặm.
Cự nhân ngẩn người, toàn thân toát ra từng trận mồ hôi lạnh, kinh hoảng kêu lên: "Minh giới hắc diễm, Minh thần không có khả năng tới nơi này."
"Đó không phải là minh thần, mà chỉ là một sinh mệnh triệu hoán thôi." Lai Ân nhìn bộ dạng của cự nhân, ha ha cười nói: "Hiện tại cho ngươi một cơ hội, quy thuận ta thì không bị đánh."
Rống...
Rống...
Từng âm thanh âm trầm rống lên, từng con mắt màu lục xuất hiện, vô số bạch cốt chậm rãi từ dưới lòng đất trồi lên.
Một nghìn đầu cốt long, ba nghìn hắc kỵ sĩ, vài nghìn khô lâu thú cỡ lớn cấp tốc vây lấy cự nhân.
"Ma tộc." Cốt long và hắc lập tức phát hiện ra thân phận của cự nhân.
"Bất tử vong linh." Vẻ mặt cự nhân cũng trở nên khẩn trương, hắn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp thánh giai vong linh quân đoàn.
/225
|