Lão đầu bị đùa bỡn khiến đám người xung quanh không nhịn được cười rộ lên.
Trong trận doanh của Lôi Âu Nạp gia tộc có một lão đầu tầm ngoài năm mươi tuổi, đột nhiên rống to: "Câm miệng hết cho ta, Lôi Âu Nạp gia tộc làm việc không mướn các ngươi nghị luận, cón nói nữa ta không cần biết lý do là gì đều giết hết."
Bốn phía thoáng cái đều trở nên yên tĩnh.
Quả thực, người ở đây tuy nhiều, thế nhưng đám người Lôi Âu Nạp gia tộc đều rất mạnh, tùy tiện một người đã là á thần hạ giai lục cấp rồi, còn mạnh hơn so với người mạnh nhất ở Thiên Giả chi thành, chỉ với điểm này thôi chúng nhân đã không thể bằng rồi.
"Hắc, định hù dọa người sao." Lai Ân nhìn lão đầu nói tiếp: "Các ngươi tới là để đàm phán hay là để quấy rối vậy?"
"Lai Ân, đem Kiều Trì và những người khác giao cho ta, sau đó cùng ta trở về, tội nặng có thể tha thứ."
"Ngươi là ai?" Lai Ân tức giận nhìn lão đầu hỏi.
"Ngũ quản gia của Lôi Âu Nạp gia tộc, Lý Tư Đinh."
"Quản gia, là lão ngũ, ngươi là ai hả?" Lai Ân châm chọc nói tiếp: "Ta là người của gia tộc các ngươi sao? Đi theo ngươi, ngươi nghĩ là ta thông minh hay là ngươi ngu ngốc vậy?"
"Tiểu tử, ngươi rất thông minh." Lý Tư Đinh cười lạnh, lời vừa ra khỏi miệng vội vã câm lại. Hắn thừa nhận Lai Ân thông minh chẳng khác nào nói mình ngu xuẩn.
"Lý Tư Đinh, nói lời vô ích với tiểu tử này làm gì? Tiểu tử này ngoại trừ mồm mép là lợi hại, ta xem bản lĩnh của hắn quá kém, chúng ta có hơn ba mươi người, chỉ cần phân nửa người chẳng lẽ không khống chế được tên ma nhân kia sao, một nửa người còn lại ta không tin không bắt được tên tiểu tử này." Khắc Lý Ân nổi giận đùng đùng nói.
"Có người nào muốn ma thú không? Ma thú có sẵn đây, tất cả đều là thú hoàng đó."
"Miễn phí sao?" Có người vui vẻ lên tiếng.
"Đúng, miễn phí."
"Cho ta năm con."
"Má ơi, ngươi định làm đội trưởng ma thú à." Lai Ân lại càng hoảng sợ thốt lên.
"Ta rất cao hứng mà, dù sao cũng là đồ miễn phí." Người nọ đắc ý gật đầu nói.
Lai Ân nhe răng cười vung tay nói: "Tốt lắm, năm con."
Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh đang buồn bực, đột nhiên lại không thấy cái bóng của Lai Ân đâu.
Ngay sau đó một tiếng thú rống vang lên, sau đó liền thấy một người bên cạnh hắn phun ra một ngụm máu, từ trên không trung ngã xuống.
"Mễ Lặc bị đánh lén rồi." Có người kêu to.
Khắc Lý Ân chỉ nhìn một cái bóng xuất hiện như quỷ mị lóe lên giữa không trung rồi chụp lấy đầu ma thú, ngay sau đó như hư ảo đột nhiên biến mất, cuối cùng cái bóng kia xuất hiện ở một nơi khác.
"Cẩn thận, cẩn thận." Lý Tư Đinh kêu to.
Nhưng vẫn không ngăn được đám người đang không ngừng rơi xuống mặt đất.
"Thu hồi ma thú." Con mắt Khắc Lý Ân một mực nhìn chằm chằm Lai Ân, coi như là không gian pháp sư cũng vô pháp tránh được ánh mắt của hắn, khi đám người ngã xuống, Khắc Lý Ân rốt cục đã thấy rõ ràng Lai Ân thực hiện liên tiếp những động tác nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt đã có bảy người trọng thương rơi xuống đất.
Mọi người luống cuống thu hồi ma thú, kết quả hơn bảy người từ trên cao hai ba mươi thước rơi xuồng mặt đất kêu gào như lợn bị chọc tiết. Thân thể Ni Nhĩ tuy khổng lồ như vậy, thế nhưng tốc độ lại không tồi, chỉ chớp mắt bên người hắn đã có thêm bảy người, trông đám người thật thê thảm.
Ni Nhĩ rất thành thật phủi bụi cho từng người một, cuối cùng ném toàn bộ đám người chồng lên nhau, thật không may tên Kiều Trì lại bị đè lên, con mắt lập tức lồi ra.
Lai Ân thu hồi bảy con ma thú rồi chỉ vào đống người trông như một bãi rác, nói: "Bản thiếu gia không quản ngươi là ai, nếu như làm cho ta khó chịu đều phải gánh lấy hậu quả, tên Kiều Trì này đã làm ta bị thương lại còn ăn nói lỗ mãng, hắn đáng bị phạt như vậy, các ngươi nếu là người nhà của hắn, vậy tốt, hắn nợ ta không ít đồ, hơn nữa bây giờ giá tiền chuộc phải gấp đôi, còn tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần, bây giờ tự các ngươi tính hay để ta tính hộ đây?"
Hung quang trong mắt Khắc Lý Ân phụt ra, hung hăng nói: "Lai Ân, ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt có đúng không?"
"Không uống thì sao? Các vị đinh chuẩn bị động thủ chăng?" Lai Ân cười nói tiếp: "Bản thiếu gia không sợ hù dọa đâu. Mười một tuổi ta cùng đám ma thú đã trải qua sinh tử đấu, các ngươi cho rằng cậy vào hơn ba chục người đán một là có thể thắng sao. À không phải, chỉ còn hai mươi mấy người mà có thể đối phó với ta sao, ta nói cho các ngươi biết, hiện tại cứ mười phút qua đi, tiền chuộc sẽ tăng lên một thành, đến lúc cuối cùng chỉ sợ Lôi Âu Nạp gia tộc các ngươi sẽ táng gia bại sản đó."
"Mấy người phía trên, lên cho ta, phải bắt bằng được tên kia, ta muốn lột da hắn."
Lai Ân châm chọc khiến Khắc Lý Ân lúc này có phần giống bệnh tâm thần.
"Ài, nói nửa ngày cuối cùng cũng là đàn gảy tai trâu." Lai Ân thở dài, sau đó búng ngón tay tách một tiếng vang lên.
Ni Nhĩ hắc hắc cười nắm lấy một tên từ đống người bên cạnh, sau đó bàn tay to luồn tới háng tên này.
Kiều Trì bị đè ở dưới cùng, lúc này bị đè cho không thở được nên cũng hơi tỉnh, vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, lập tức nhớ tới bản thân mấy ngày nay bản thân bị đối đãi thậm tệ, nhất thời toàn thân lông tóc đều dựng đứng lên.
Lai Ân rất hài lòng với sự phối hợp của mình và Ni Nhĩ, tên ma nhân này lớn lên trông rất cường tráng, làm cho người ta cảm giác hắn có vẻ ngu ngu, thế nhưng Ni Nhĩ này lại không ngu chút nào. Ngay sau đó hắn liền bẻ gãy một chân của người nọ.
Hai mươi mấy người đang ở giữa không trung chuẩn bị đột kích đều dừng lại.
Lai Ân thấy hơn hai mươi con ma thú toàn bộ đụng vào nhau, tràng diện tương đối hoàng tránh nha.
Khắc Lý Ân kinh hãi nói: "Lai Ân, ngươi đang làm gì đó?"
"Làm gì? Rất rõ rồi còn hỏi, ta đang đánh mà, bất quá trong tay ta có một đống con tin, không dùng thật là uổng, các ngươi một đống người xung phong đòi lên giết ta, ta chỉ còn biện pháp này mà thôi, chết cũng phải lôi theo một đống người làm chỗ đệm lưng a."
"Ngươi, ngươi dám." Khắc Lý Ân lại càng hoảng sợ, đám người trên mặt đất đều là tinh anh trẻ tuổi, nếu bị chết hết, vậy gia chủ không lấy mạng của hắn mới lạ.
"Ta không dám, ta thực sự không dám mà." Lai Ân giả bộ sợ hãi, sau đó đi tới bên người Ni Nhĩ, vỗ lên cánh tay hắn nói: "Ni Nhĩ à, chủ nhân ta nếu có chết ngươi nhất định phải báo thù nha."
"Vâng, ngài cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết chết một vạn tám ngàn người để ăn mừng một phen."
Lai Ân nghi hoặc nhìn Ni Nhĩ hỏi: "Ngươi đây là có ý gì? Ma nhân các ngươi không phải coi trọng nhất là lời hứa sao?"
"Ngươi nếu như đã chết, ta còn quản nhiều như vậy làm gì, không chúc mừng, chẳng lẽ còn khóc rống lên sau đó dùng nước mắt để báo thù cho ngươi à, ta không có ngốc như vậy đâu!" Ni Nhĩ cười đắc ý nói.
"Mất nửa ngày vất vả cuối cùng ta lại thu được một tên thủ hạ bội tín, chán." Lai Ân phiền muộn thở dài.
"Hắc hắc, cho nên ngươi nghìn vạn lần đừng có chết sớm quá làm gì."
Lai Ân vỗ lên cánh tay Ni Nhĩ, chỉnh sắc nói: "Bất kể thế nào đi nữa nhiệm vụ của ngươi bây giờ là bảo vệ ta, cho nên nếu vạn nhất mà ta chết đi, nhiệm vụ của ngươi bị thất bại, cũng chẳng khác nào thất hứa, ha ha một ma nhân nếu như không thực hiện được lời hứa, chẳng khác nào một kẻ lừa đảo. Bị người Ma tộc khinh bỉ, cho nên hay nhất là ngươi nên đảm bảo an toàn của ta, nếu không ngươi sẽ biến thành một tên lừa gạt đó." Lai Ân đắc ý nói.
"Chết tiệt." Ni Nhĩ chán nản chửi thề, nắm tay cũng tăng thêm một phần lực, tên bị nắm lập tức kêu thảm một tiếng, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn tròn trắng dã, một chân chỉ còn lại lớp da thịt mà thôi.
"Đừng, đừng động thủ, Lai Ân, có chuyện gì từ từ thương lượng." Khắc Lý Ân lo lắng nếu cứ như vậy đám người kia sẽ chết sạch mất.
"Vậy đưa tiền đây, ta cũng hết kiên nhẫn rồi, ngươi đưa tiền chuộc ta thả người, quá đơn giản mà lại công bằng." Lai Ân chìa tay ra, khóe miệng nhếch lên, hắc hắc cười.
Khắc Lý Ân cảm giác mình như gặp phải một tên cướp, mềm cứng đều không dùng được. Nếu là bình thường người nào dám chiếm tiện nghi của Lôi Âu Nạp gia tộc đúng là chết không có chỗ chôn từ lâu rồi.
Lý Tư Đinh biết gặp phải lưu manh rồi, lão vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Mau, mau, phiền ngươi trước tiên chữa trị cho đám người bị thương có được hay không? Toàn bộ đều bị trọng thương rồi." "Được, mà phí chữa bệnh ngươi phải phụ trách, có biết không?" Lai Ân nháy mắt, trong đầu lại nghĩ tới một chủ ý xấu xa.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Khắc Lý Ân cuống quít gật đầu.
Người của chính mình cũng không dám tùy tiện động thủ. Mấy người nằm dưới đất kia đều bị thương quá vài ngày rồi, nếu như tự mình trị liệu, nhỡ ra cuối cùng lại hóa nặng hơn thì xong rồi.
Một đống người nằm trên mặt đất nghe vậy đều khóc rống lên, rốt cuộc cũng được chữa trị rồi, bị thương như vậy mà cứ nằm trên mặt đất tư vị thật không dễ chịu gì.
Ni Nhĩ đẩy từng người một trong đám người ra, Lai Ân kéo một người ra sau đó dùng quang minh ma pháp trị liệu, người này nháy mắt đã phục hồi như thường.
Lai Ân lẩm bẩm nói: "Được một ức."
Sau đó đến phiên người khác...
"Hai ức."
"Ba ức. . ."
Khắc Lý Ân nghe vậy liền nghĩ có điểm không đúng, lão vội vã ngăn lại, nói: "Dừng, dừng, Lai Ân, ngươi đang hô cái gì vậy?"
Lai Ân nháy con mắt nói: "Kiếm tiền mà, cứu một người được một đống tiền, nếu như ta không đếm đến lúc cứu xong toàn bộ tựa sẽ quên hết."
"Thế nào mà mới cứu ba ngươi đã là ba ức?"
"Cứu một người một ức mà."
"Sao mà mắc vậy? Không cần ngươi cứu nữa, nói vậy bên kia còn 24 người nữa vậy là 24 ức a, ngươi làm như vậy mà nói là cứu người hả!" Khắc Lý Ân thiếu chút nữa tại chỗ ngất xỉu.
"Sai rồi, là ba mươi ức mới đúng, Kiều Trì vũ nhục tinh thần của ta, tính cả phí tổn thất và tiền thuốc men, cộng với cơm ta nuôi hắn hơn một tháng và phí trông coi, tất cả đều do ta bỏ tiền túi ra đó nha." Lai Ân làm bộ đau lòng không gì sánh được rên lên.
Đám người xung quanh đều là trợn mắt há mồm nhìn Lai Ân, bọn họ đã gặp qua không biết bao nhiêu người xảo trá, thế nhưng chưa thấy người nào ác ôn như tên này, gọi người này là tổ sư xảo trá cũng không có quá đáng.
"Ngươi, ngươi điên à." Khắc Lý Ân cảm giác mình cũng sắp điên rồi.
"Vậy mấy người này có nên cứu tiếp hay không?" Lai Ân chỉ vào một đống người, giọng nói đầy vẻ tiếc rẻ.
"Không cần ngươi cứu nữa, để cho bọn họ đợi vài ngày đi."
"Ni Nhĩ, làm việc đi." Lai Ân lại búng ngón tay ra lệnh.
Ni Nhĩ ngầm hiểu một bước đã tới trước mặt ba vừa cứu người kia, ba người này chưa kịp phản ứng gì, liền vang lên từng trận tiếng kêu thảm thiết.
Ni Nhĩ sau khi đáng trọng thương ba người này lền kéo bọn chúng trở lại vị trí cũ.
Khắc Lý Ân ngây người, gia tộc làm việc cho tới bây giờ đều rất thuận lợi, chưa từng gặp qua tình huống phức tạp như hôm nay, hắn không tài nào nắm được tính cách thay đổi thất thường của Lai Ân.
Ngũ quản gia Lý Tư Đinh trầm mặc, công việc đối ngoại của Lôi Âu Nạp gia tộc đa phần đều là do đám quản gia bọn họ phụ trách, cho nên lần này gia tộc phái một người quản gia tới cũng nhằm mục đích tránh xảy ra điều ngoài ý muốn. Lúc này hắn cũng đã nhìn thấu tâm tư của Lai Ân, vội vàng kéo tên Khắc Lý Ân sắp bạo phát lại, nói: "Thiếu gia, nên cứu người trước, phải cứu tất cả mọi người, nếu không ai cũng không dám bảo chứng sau này còn phát sinh chuyện gì đâu."
"Quản gia, là 31 ức đó, ta nếu như đồng ý trả 31 ức, gia chủ không giết ta mới lạ."
"Bây giờ cứ đáp ứng hắn cứu người trước, chuyện về sau hãy để sau này lo, không thể để hơn hai mươi người trọng thương nằm đó được, Kiều Trì sắp duy trì không được rồi, nếu như không cứu có khả năng hắn sẽ không qua được đêm nay đâu. Hơn hai mươi người a, tất cả đều là đám đệ tử trẻ tuổi tinh nhuệ cả, nếu như toàn bộ bị chết gia chủ không giết ngươi mới là lạ đó."
Lai Ân đi tới đá đá lên người tên Kiều Trì đang hấp hối, lớn tiếng nói: "Nghĩ kỹ chưa, mười phút đã qua rồi, ta thấy tên Kiều Trì này sắp đi rồi, không quyết định nhanh ta sẽ giết con tin đó.
Lai Ân cuối cùng cũng nói ra ý định của mình.
"Được, cứu." Khắc Lý Ân cắn răng một cái, lớn tiếng đáp ứng.
"Là 35 ức đó nhé, nhớ kĩ vào."
Đám người xung quanh đều ngất...
Chỉ mới một hồi mà đã tăng lên 5 ức, người này đúng là tổ tông xảo trá rồi, bắt được điểm yếu của đối phương liền lập tức mặc cả.
"Cái gì? Tại sao lại là 35 ức?" Khắc Lý Ân rất là đau đầu, mỗi một câu của Lai Ân đều khiến hắn muốn điên lên.
Lai Ân lật bàn tay, xòe ra năm ngón, nói: "Vốn là 30 ức đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vừa nãy ta cứu ba người là 3 ức đúng không?"
"Nhưng chẳng phải ngươi lại làm bị thương ba người đó sao?" Khắc Lý Ân nghiến răng ken két, giận giữ nói.
"Thì cũng coi như là lao động không phải sao? Động thủ cũng rất tiêu hao thể lực, đều mất tiền cả, huống chi Ni Nhĩ lại là ma nhân mạnh như vậy, 2 ức là quá rẻ rồi."
Ni Nhĩ lập tức phối hợp, hai bàn tay đan vào nhau, khớp xương liền kêu răng rắng khiến 24 vị đang nằm dưới đất kia toàn thân nổi đầy da gà.
Khắc Lý Ân dùng tay vuốt trán, vô lực nói: "Được, vậy ngươi nói ra một cái giá đi!"
Lai Ân hô lớn, nói: "Vậy 40 ức đi. Đây chính là do ngươi nói đó, ta chỉ tính thêm 5 ức đã là khách khí lắm rồi."
Đám người toàn bộ đều ngây ngốc, mồm mở rộng dường như có thể nhét lọt một quả táo lớn, toàn thân giống như xác ướp quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Chỉ trong nháy mắt đã tăng lên 40 ức a, điều này không thể hình dung được, người này sao lại không đi học làm thương nhân nhỉ.
Khắc Lý Ân lập tức thổ ra một búm máu ra xa ba thước, từ từ ngã sấp lên lưng ma thú.
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc liền nháo loạn, tất cả đều bay tới chỗ Khắc Lý Ân.
Lý Tư Đinh một tay ôm lấy Khắc Lý Ân, sau đó lớn tiếng hô: "Tất cả mọi người lập tức trở lại mời gia chủ tới đây."
Lai Ân ở bên dưới hoa chân múa to cũng hô to: "Nhớ mang theo tiền tới đây nhé, nếu không mang tiền tới sẽ không thả người đâu, còn nữa, hơn hai mười người phí ăn uống và phí trông coi một ngày là một ức, đi sớm về sớm nha. Chúng ta thiếu người, vạn nhất tên ma nhân này lại bãi công, ta lại phải thuê người khác trông coi, lúc đó lại mất thêm tiền thì ráng chịu."
Khuôn mặt Lý Tư Đinh lúc đỏ lúc trắng, phun một ngụm máu tươi ra xa hơn hai thước, ngay sau đó ngã quỵ, hơn hai mươi người mang theo khuôn mặt xám xịt chạy đi.
Người vừa nãy muốn xin năm con ma thú chạy tới nói: "Lai Ân, ngươi thật là cường hãn nha, cũng chỉ có ngươi mới dám làm vậy, ma thú ngươi nói cho ta đâu? Bây giờ ta mới kiến thức qua cái gì mới gọi là xảo trá nha."
Lai Ân tiện tay chọn ra năm con thú hoàng ném cho đối phương, nói: "Lôi Âu Nạp gia tộc này cũng thật giàu có, toàn bộ đều là thú hoàng a."
"Cũng không sợ người ta trả thù sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Ly chợt đỏ lên, nàng vẫn luôn núp ở núp ở phía sau cười trộm.
"Mẹ nó không có can đảm xảo trá thì sao có cơ hội phát tài, ngươi thấy đại tài chủ nào mà chưa từng xảo trá chưa? Cơ hội lần này tốt như vậy không kiếm ăn mới là ngu đó."
"Lai Ân huynh đệ không sợ người của Lôi Âu Nạp gia tộc trả thù sao?" Kiệt Phổ Sâm nhíu mày hỏi.
"Sợ, đương nhiên là sợ rồi, trừ phi bọn họ có thể đáng bất ngờ giết ta, khiến ta không kịp phản kích lại, nếu không ta sẽ tiếp tục xảo trá cho đến khi bọn họ khóc mới thôi."
"Tốt xấu gì Lôi Âu Nạp gia tộc cũng là một đại gia tộc có danh vọng, ngươi làm như vậy có phải là quá đáng hay không?" Có người lớn gan lên tiếng hỏi.
Lai Ân mắt nhìn hai mươi mấy người đang nằm dưới mặt đất rên hừ hừ, cười nói: "Cũng bởi vì là gia tộc nổi danh ta mới bắt chẹt, đây chính là một thủ pháp cướp đoạt lịch sự đó nha."
Lai Ân nói xong đột nhiên vẻ mặt biến thành xu nịnh tươi cười chạy đến trước mặt Kiệt Phổ Sâm, cung kính dâng lên hai con thú hoàng, hắc hắc cười nói: "Tằng gia gia, xin người hãy nhận lấy hai con thú hoàng này ạ."
Lai Ân lại giở chiêu bài thu mua nhân tâm ra.
Tâm tình Lai Ân đang rất tốt, hắn dùng một cái quang minh ma pháp chữa trị cho đám người kia, cũng không quản người ta là thuộc tính gì.
Thỉnh thoảng nghe được có người kêu lên như heo bị chọc tiết hắn lại đổi sang dùng hắc ám thuộc tính, cứ như vậy một hồi đổi qua đổi lại cũng xong việc.
Ni Nhĩ đứng bên cạnh đám người, một số tên được chữa trị tốt rồi thế nhưng cũng không dám bỏ chạy, bọn họ đã quá sợ hãi cái tên ma nhân cứng rắn như tháp sắt này rồi.
Đám người đứng xem vẫn ngây ngốc như tượng gỗ đứng ở tiểu viện tử nhìn chằm chằm Ni Nhĩ. Lai Ân tính toán thời gian, nếu như chậm một ngày mình lại kiếm được một ức, so với buôn bán còn có lời hơn rất nhiều a.
Chuyện của Lai Ân và Lôi Âu Nạp gia tộc đã được lan truyền khắp nơi, lúc này xung quanh tiểu viện đã đứng chật cứng người, đang chờ người của Lôi Âu Nạp gia tộc tới xem một hồi náo nhiệt nữa.
Người của Lôi Âu Nạp gia tộc nếu như đến chậm một ngày đều phải mất thêm tiền. Tất cả mọi người ở đây đều biết thời gian đó Lai Ân sẽ kiếm lời được một ức, trong lòng cảm thán số mệnh của người này quá tốt, chỉ ngồi không như vậy mà còn dễ kiếm tiền hơn cả một đại gia tộc làm buôn bán.
Lai Ân mỗi ngày đều lợi dụng thời gian rảnh rỗi tiến nhập vào không gian của mình để huấn luyện.
Sáng sớm ngày thứ tư, người của Lôi Âu Nạp gia tộc xuất hiện, lúc này có ba người tới, một người là quản gia Lý Tư Đinh, một người là Khắc Lý Ân, một người là một lão đầu chừng hơn sáu mươi tuổi.
Lão đầu tên là Tư Đế Phu ;Lôi Âu Nạp.
Khuôn mặt của Tư Đế Phu mang vẻ hiền từ, niên kỉ hơn sáu mươi thế nhưng thoạt nhìn lại tưởng là hơn bốn mươi tuổi, khi lão vừa xuất hiện ở Thiên Giả chi thành, toàn bộ đám người ở đây đều yên tĩnh trở lại, nhân loại khi tiến nhập á thần trung giai cuối cùng sẽ bước chân vào con đường thần cấp.
Lão đầu này chính là một á thần trung giai của Lôi Âu Nạp gia tộc.
Trên đại lục chỉ có một số ít người đã tiến nhập á thần trung giai, nếu là bình thường căn bản không ai có thể thấy Tư Đế Phu, đa số thời gian lão ở một địa phương tàn khốc nào đó tiến hành tu luyện, một năm cũng chỉ có mười ngày là ở nhà.
Có người đoán Lôi Âu Nạp gia tộc nhất định còn tồn tại một người nữa đạt tới á thần trung giai, chỉ có điều bọn họ cố tình dấu kín mà thôi.
Luận về niên kỷ, ở Thiên Giả chi thành Kiệt Phổ Sâm so với Tư Đế Phu còn lớn hơn năm mươi tuổi, thế nhưng Kiệt Phổ Sâm lại rất sùng bái Tư Đế Phu, lão là một thiên tài tu luyện, chỉ dùng có trăm năm thời gian đã đạt tới á thần hạ giai thập cấp, sau một trăm năm nữa đã đột phá tiến nhập á thần trung giai, xem như lão là một đệ nhất nhân xưa nay chưa từng có.
Tư Đế Phu và Kiệt Phổ Sâm, cùng với những người khác cũng đại khái lý giải tình huống lúc này, lão thở dài không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mang Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh đi tới tiểu viện.
Kiều Trì vừa nhìn thấy Tư Đế Phu xuất hiện, thần tình lập tức trở nên kích động, hắn biết lúc này có thể thoát ra được bể khổ rồi, suốt đời ăn bánh bao gộp lại cũng không bằng thời gian này a, thế nhưng một ngày cũng chỉ được ăn có hai cái, chỉ cần phát ra một câu oán hận là lập tức thấy được nắm tay của Ni Nhĩ.
Quả thực là sinh hoạt như ở địa ngục a.
Ni Nhĩ vừa thấy Tư Đế Phu, cơ nhục toàn thân liền co rút, hai mắt nhìn chằm chằm lão đầu trước mặt, nói: "Lão đầu, ngươi là một nhân loại thế mà lại bước tới á thần trung giai, ngươi rất mạnh!"
"Ma nhân cư nhiên lại nghe lệnh của một nhân loại, ta đoán hắn còn mạnh hơn."
"Mẹ nó, một người mới lúc trước chỉ là một tên á thần hạ giai nhất cấp, mạnh cái rắm gì." Ni Nhĩ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nếu không phải hắn vô lại, phỏng chừng đã bị ta giết chết lâu rồi."
"Ha ha, kết quả cuối cùng không phải ngươi vẫn là người hầu của tiểu tử kia sao? Nghe nói hắn có thể triệu hoán ra vong linh quân đoàn?"
"Ừ, nếu không phải tên đó đánh mãi cũng không chết vậy còn ai có thể chống lại Ma tộc chúng ta?" Ni Nhĩ vì mình thất bại mà tìm một lý do chống chế.
Trong trận doanh của Lôi Âu Nạp gia tộc có một lão đầu tầm ngoài năm mươi tuổi, đột nhiên rống to: "Câm miệng hết cho ta, Lôi Âu Nạp gia tộc làm việc không mướn các ngươi nghị luận, cón nói nữa ta không cần biết lý do là gì đều giết hết."
Bốn phía thoáng cái đều trở nên yên tĩnh.
Quả thực, người ở đây tuy nhiều, thế nhưng đám người Lôi Âu Nạp gia tộc đều rất mạnh, tùy tiện một người đã là á thần hạ giai lục cấp rồi, còn mạnh hơn so với người mạnh nhất ở Thiên Giả chi thành, chỉ với điểm này thôi chúng nhân đã không thể bằng rồi.
"Hắc, định hù dọa người sao." Lai Ân nhìn lão đầu nói tiếp: "Các ngươi tới là để đàm phán hay là để quấy rối vậy?"
"Lai Ân, đem Kiều Trì và những người khác giao cho ta, sau đó cùng ta trở về, tội nặng có thể tha thứ."
"Ngươi là ai?" Lai Ân tức giận nhìn lão đầu hỏi.
"Ngũ quản gia của Lôi Âu Nạp gia tộc, Lý Tư Đinh."
"Quản gia, là lão ngũ, ngươi là ai hả?" Lai Ân châm chọc nói tiếp: "Ta là người của gia tộc các ngươi sao? Đi theo ngươi, ngươi nghĩ là ta thông minh hay là ngươi ngu ngốc vậy?"
"Tiểu tử, ngươi rất thông minh." Lý Tư Đinh cười lạnh, lời vừa ra khỏi miệng vội vã câm lại. Hắn thừa nhận Lai Ân thông minh chẳng khác nào nói mình ngu xuẩn.
"Lý Tư Đinh, nói lời vô ích với tiểu tử này làm gì? Tiểu tử này ngoại trừ mồm mép là lợi hại, ta xem bản lĩnh của hắn quá kém, chúng ta có hơn ba mươi người, chỉ cần phân nửa người chẳng lẽ không khống chế được tên ma nhân kia sao, một nửa người còn lại ta không tin không bắt được tên tiểu tử này." Khắc Lý Ân nổi giận đùng đùng nói.
"Có người nào muốn ma thú không? Ma thú có sẵn đây, tất cả đều là thú hoàng đó."
"Miễn phí sao?" Có người vui vẻ lên tiếng.
"Đúng, miễn phí."
"Cho ta năm con."
"Má ơi, ngươi định làm đội trưởng ma thú à." Lai Ân lại càng hoảng sợ thốt lên.
"Ta rất cao hứng mà, dù sao cũng là đồ miễn phí." Người nọ đắc ý gật đầu nói.
Lai Ân nhe răng cười vung tay nói: "Tốt lắm, năm con."
Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh đang buồn bực, đột nhiên lại không thấy cái bóng của Lai Ân đâu.
Ngay sau đó một tiếng thú rống vang lên, sau đó liền thấy một người bên cạnh hắn phun ra một ngụm máu, từ trên không trung ngã xuống.
"Mễ Lặc bị đánh lén rồi." Có người kêu to.
Khắc Lý Ân chỉ nhìn một cái bóng xuất hiện như quỷ mị lóe lên giữa không trung rồi chụp lấy đầu ma thú, ngay sau đó như hư ảo đột nhiên biến mất, cuối cùng cái bóng kia xuất hiện ở một nơi khác.
"Cẩn thận, cẩn thận." Lý Tư Đinh kêu to.
Nhưng vẫn không ngăn được đám người đang không ngừng rơi xuống mặt đất.
"Thu hồi ma thú." Con mắt Khắc Lý Ân một mực nhìn chằm chằm Lai Ân, coi như là không gian pháp sư cũng vô pháp tránh được ánh mắt của hắn, khi đám người ngã xuống, Khắc Lý Ân rốt cục đã thấy rõ ràng Lai Ân thực hiện liên tiếp những động tác nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt đã có bảy người trọng thương rơi xuống đất.
Mọi người luống cuống thu hồi ma thú, kết quả hơn bảy người từ trên cao hai ba mươi thước rơi xuồng mặt đất kêu gào như lợn bị chọc tiết. Thân thể Ni Nhĩ tuy khổng lồ như vậy, thế nhưng tốc độ lại không tồi, chỉ chớp mắt bên người hắn đã có thêm bảy người, trông đám người thật thê thảm.
Ni Nhĩ rất thành thật phủi bụi cho từng người một, cuối cùng ném toàn bộ đám người chồng lên nhau, thật không may tên Kiều Trì lại bị đè lên, con mắt lập tức lồi ra.
Lai Ân thu hồi bảy con ma thú rồi chỉ vào đống người trông như một bãi rác, nói: "Bản thiếu gia không quản ngươi là ai, nếu như làm cho ta khó chịu đều phải gánh lấy hậu quả, tên Kiều Trì này đã làm ta bị thương lại còn ăn nói lỗ mãng, hắn đáng bị phạt như vậy, các ngươi nếu là người nhà của hắn, vậy tốt, hắn nợ ta không ít đồ, hơn nữa bây giờ giá tiền chuộc phải gấp đôi, còn tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần, bây giờ tự các ngươi tính hay để ta tính hộ đây?"
Hung quang trong mắt Khắc Lý Ân phụt ra, hung hăng nói: "Lai Ân, ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt có đúng không?"
"Không uống thì sao? Các vị đinh chuẩn bị động thủ chăng?" Lai Ân cười nói tiếp: "Bản thiếu gia không sợ hù dọa đâu. Mười một tuổi ta cùng đám ma thú đã trải qua sinh tử đấu, các ngươi cho rằng cậy vào hơn ba chục người đán một là có thể thắng sao. À không phải, chỉ còn hai mươi mấy người mà có thể đối phó với ta sao, ta nói cho các ngươi biết, hiện tại cứ mười phút qua đi, tiền chuộc sẽ tăng lên một thành, đến lúc cuối cùng chỉ sợ Lôi Âu Nạp gia tộc các ngươi sẽ táng gia bại sản đó."
"Mấy người phía trên, lên cho ta, phải bắt bằng được tên kia, ta muốn lột da hắn."
Lai Ân châm chọc khiến Khắc Lý Ân lúc này có phần giống bệnh tâm thần.
"Ài, nói nửa ngày cuối cùng cũng là đàn gảy tai trâu." Lai Ân thở dài, sau đó búng ngón tay tách một tiếng vang lên.
Ni Nhĩ hắc hắc cười nắm lấy một tên từ đống người bên cạnh, sau đó bàn tay to luồn tới háng tên này.
Kiều Trì bị đè ở dưới cùng, lúc này bị đè cho không thở được nên cũng hơi tỉnh, vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, lập tức nhớ tới bản thân mấy ngày nay bản thân bị đối đãi thậm tệ, nhất thời toàn thân lông tóc đều dựng đứng lên.
Lai Ân rất hài lòng với sự phối hợp của mình và Ni Nhĩ, tên ma nhân này lớn lên trông rất cường tráng, làm cho người ta cảm giác hắn có vẻ ngu ngu, thế nhưng Ni Nhĩ này lại không ngu chút nào. Ngay sau đó hắn liền bẻ gãy một chân của người nọ.
Hai mươi mấy người đang ở giữa không trung chuẩn bị đột kích đều dừng lại.
Lai Ân thấy hơn hai mươi con ma thú toàn bộ đụng vào nhau, tràng diện tương đối hoàng tránh nha.
Khắc Lý Ân kinh hãi nói: "Lai Ân, ngươi đang làm gì đó?"
"Làm gì? Rất rõ rồi còn hỏi, ta đang đánh mà, bất quá trong tay ta có một đống con tin, không dùng thật là uổng, các ngươi một đống người xung phong đòi lên giết ta, ta chỉ còn biện pháp này mà thôi, chết cũng phải lôi theo một đống người làm chỗ đệm lưng a."
"Ngươi, ngươi dám." Khắc Lý Ân lại càng hoảng sợ, đám người trên mặt đất đều là tinh anh trẻ tuổi, nếu bị chết hết, vậy gia chủ không lấy mạng của hắn mới lạ.
"Ta không dám, ta thực sự không dám mà." Lai Ân giả bộ sợ hãi, sau đó đi tới bên người Ni Nhĩ, vỗ lên cánh tay hắn nói: "Ni Nhĩ à, chủ nhân ta nếu có chết ngươi nhất định phải báo thù nha."
"Vâng, ngài cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết chết một vạn tám ngàn người để ăn mừng một phen."
Lai Ân nghi hoặc nhìn Ni Nhĩ hỏi: "Ngươi đây là có ý gì? Ma nhân các ngươi không phải coi trọng nhất là lời hứa sao?"
"Ngươi nếu như đã chết, ta còn quản nhiều như vậy làm gì, không chúc mừng, chẳng lẽ còn khóc rống lên sau đó dùng nước mắt để báo thù cho ngươi à, ta không có ngốc như vậy đâu!" Ni Nhĩ cười đắc ý nói.
"Mất nửa ngày vất vả cuối cùng ta lại thu được một tên thủ hạ bội tín, chán." Lai Ân phiền muộn thở dài.
"Hắc hắc, cho nên ngươi nghìn vạn lần đừng có chết sớm quá làm gì."
Lai Ân vỗ lên cánh tay Ni Nhĩ, chỉnh sắc nói: "Bất kể thế nào đi nữa nhiệm vụ của ngươi bây giờ là bảo vệ ta, cho nên nếu vạn nhất mà ta chết đi, nhiệm vụ của ngươi bị thất bại, cũng chẳng khác nào thất hứa, ha ha một ma nhân nếu như không thực hiện được lời hứa, chẳng khác nào một kẻ lừa đảo. Bị người Ma tộc khinh bỉ, cho nên hay nhất là ngươi nên đảm bảo an toàn của ta, nếu không ngươi sẽ biến thành một tên lừa gạt đó." Lai Ân đắc ý nói.
"Chết tiệt." Ni Nhĩ chán nản chửi thề, nắm tay cũng tăng thêm một phần lực, tên bị nắm lập tức kêu thảm một tiếng, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn tròn trắng dã, một chân chỉ còn lại lớp da thịt mà thôi.
"Đừng, đừng động thủ, Lai Ân, có chuyện gì từ từ thương lượng." Khắc Lý Ân lo lắng nếu cứ như vậy đám người kia sẽ chết sạch mất.
"Vậy đưa tiền đây, ta cũng hết kiên nhẫn rồi, ngươi đưa tiền chuộc ta thả người, quá đơn giản mà lại công bằng." Lai Ân chìa tay ra, khóe miệng nhếch lên, hắc hắc cười.
Khắc Lý Ân cảm giác mình như gặp phải một tên cướp, mềm cứng đều không dùng được. Nếu là bình thường người nào dám chiếm tiện nghi của Lôi Âu Nạp gia tộc đúng là chết không có chỗ chôn từ lâu rồi.
Lý Tư Đinh biết gặp phải lưu manh rồi, lão vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Mau, mau, phiền ngươi trước tiên chữa trị cho đám người bị thương có được hay không? Toàn bộ đều bị trọng thương rồi." "Được, mà phí chữa bệnh ngươi phải phụ trách, có biết không?" Lai Ân nháy mắt, trong đầu lại nghĩ tới một chủ ý xấu xa.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Khắc Lý Ân cuống quít gật đầu.
Người của chính mình cũng không dám tùy tiện động thủ. Mấy người nằm dưới đất kia đều bị thương quá vài ngày rồi, nếu như tự mình trị liệu, nhỡ ra cuối cùng lại hóa nặng hơn thì xong rồi.
Một đống người nằm trên mặt đất nghe vậy đều khóc rống lên, rốt cuộc cũng được chữa trị rồi, bị thương như vậy mà cứ nằm trên mặt đất tư vị thật không dễ chịu gì.
Ni Nhĩ đẩy từng người một trong đám người ra, Lai Ân kéo một người ra sau đó dùng quang minh ma pháp trị liệu, người này nháy mắt đã phục hồi như thường.
Lai Ân lẩm bẩm nói: "Được một ức."
Sau đó đến phiên người khác...
"Hai ức."
"Ba ức. . ."
Khắc Lý Ân nghe vậy liền nghĩ có điểm không đúng, lão vội vã ngăn lại, nói: "Dừng, dừng, Lai Ân, ngươi đang hô cái gì vậy?"
Lai Ân nháy con mắt nói: "Kiếm tiền mà, cứu một người được một đống tiền, nếu như ta không đếm đến lúc cứu xong toàn bộ tựa sẽ quên hết."
"Thế nào mà mới cứu ba ngươi đã là ba ức?"
"Cứu một người một ức mà."
"Sao mà mắc vậy? Không cần ngươi cứu nữa, nói vậy bên kia còn 24 người nữa vậy là 24 ức a, ngươi làm như vậy mà nói là cứu người hả!" Khắc Lý Ân thiếu chút nữa tại chỗ ngất xỉu.
"Sai rồi, là ba mươi ức mới đúng, Kiều Trì vũ nhục tinh thần của ta, tính cả phí tổn thất và tiền thuốc men, cộng với cơm ta nuôi hắn hơn một tháng và phí trông coi, tất cả đều do ta bỏ tiền túi ra đó nha." Lai Ân làm bộ đau lòng không gì sánh được rên lên.
Đám người xung quanh đều là trợn mắt há mồm nhìn Lai Ân, bọn họ đã gặp qua không biết bao nhiêu người xảo trá, thế nhưng chưa thấy người nào ác ôn như tên này, gọi người này là tổ sư xảo trá cũng không có quá đáng.
"Ngươi, ngươi điên à." Khắc Lý Ân cảm giác mình cũng sắp điên rồi.
"Vậy mấy người này có nên cứu tiếp hay không?" Lai Ân chỉ vào một đống người, giọng nói đầy vẻ tiếc rẻ.
"Không cần ngươi cứu nữa, để cho bọn họ đợi vài ngày đi."
"Ni Nhĩ, làm việc đi." Lai Ân lại búng ngón tay ra lệnh.
Ni Nhĩ ngầm hiểu một bước đã tới trước mặt ba vừa cứu người kia, ba người này chưa kịp phản ứng gì, liền vang lên từng trận tiếng kêu thảm thiết.
Ni Nhĩ sau khi đáng trọng thương ba người này lền kéo bọn chúng trở lại vị trí cũ.
Khắc Lý Ân ngây người, gia tộc làm việc cho tới bây giờ đều rất thuận lợi, chưa từng gặp qua tình huống phức tạp như hôm nay, hắn không tài nào nắm được tính cách thay đổi thất thường của Lai Ân.
Ngũ quản gia Lý Tư Đinh trầm mặc, công việc đối ngoại của Lôi Âu Nạp gia tộc đa phần đều là do đám quản gia bọn họ phụ trách, cho nên lần này gia tộc phái một người quản gia tới cũng nhằm mục đích tránh xảy ra điều ngoài ý muốn. Lúc này hắn cũng đã nhìn thấu tâm tư của Lai Ân, vội vàng kéo tên Khắc Lý Ân sắp bạo phát lại, nói: "Thiếu gia, nên cứu người trước, phải cứu tất cả mọi người, nếu không ai cũng không dám bảo chứng sau này còn phát sinh chuyện gì đâu."
"Quản gia, là 31 ức đó, ta nếu như đồng ý trả 31 ức, gia chủ không giết ta mới lạ."
"Bây giờ cứ đáp ứng hắn cứu người trước, chuyện về sau hãy để sau này lo, không thể để hơn hai mươi người trọng thương nằm đó được, Kiều Trì sắp duy trì không được rồi, nếu như không cứu có khả năng hắn sẽ không qua được đêm nay đâu. Hơn hai mươi người a, tất cả đều là đám đệ tử trẻ tuổi tinh nhuệ cả, nếu như toàn bộ bị chết gia chủ không giết ngươi mới là lạ đó."
Lai Ân đi tới đá đá lên người tên Kiều Trì đang hấp hối, lớn tiếng nói: "Nghĩ kỹ chưa, mười phút đã qua rồi, ta thấy tên Kiều Trì này sắp đi rồi, không quyết định nhanh ta sẽ giết con tin đó.
Lai Ân cuối cùng cũng nói ra ý định của mình.
"Được, cứu." Khắc Lý Ân cắn răng một cái, lớn tiếng đáp ứng.
"Là 35 ức đó nhé, nhớ kĩ vào."
Đám người xung quanh đều ngất...
Chỉ mới một hồi mà đã tăng lên 5 ức, người này đúng là tổ tông xảo trá rồi, bắt được điểm yếu của đối phương liền lập tức mặc cả.
"Cái gì? Tại sao lại là 35 ức?" Khắc Lý Ân rất là đau đầu, mỗi một câu của Lai Ân đều khiến hắn muốn điên lên.
Lai Ân lật bàn tay, xòe ra năm ngón, nói: "Vốn là 30 ức đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vừa nãy ta cứu ba người là 3 ức đúng không?"
"Nhưng chẳng phải ngươi lại làm bị thương ba người đó sao?" Khắc Lý Ân nghiến răng ken két, giận giữ nói.
"Thì cũng coi như là lao động không phải sao? Động thủ cũng rất tiêu hao thể lực, đều mất tiền cả, huống chi Ni Nhĩ lại là ma nhân mạnh như vậy, 2 ức là quá rẻ rồi."
Ni Nhĩ lập tức phối hợp, hai bàn tay đan vào nhau, khớp xương liền kêu răng rắng khiến 24 vị đang nằm dưới đất kia toàn thân nổi đầy da gà.
Khắc Lý Ân dùng tay vuốt trán, vô lực nói: "Được, vậy ngươi nói ra một cái giá đi!"
Lai Ân hô lớn, nói: "Vậy 40 ức đi. Đây chính là do ngươi nói đó, ta chỉ tính thêm 5 ức đã là khách khí lắm rồi."
Đám người toàn bộ đều ngây ngốc, mồm mở rộng dường như có thể nhét lọt một quả táo lớn, toàn thân giống như xác ướp quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Chỉ trong nháy mắt đã tăng lên 40 ức a, điều này không thể hình dung được, người này sao lại không đi học làm thương nhân nhỉ.
Khắc Lý Ân lập tức thổ ra một búm máu ra xa ba thước, từ từ ngã sấp lên lưng ma thú.
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc liền nháo loạn, tất cả đều bay tới chỗ Khắc Lý Ân.
Lý Tư Đinh một tay ôm lấy Khắc Lý Ân, sau đó lớn tiếng hô: "Tất cả mọi người lập tức trở lại mời gia chủ tới đây."
Lai Ân ở bên dưới hoa chân múa to cũng hô to: "Nhớ mang theo tiền tới đây nhé, nếu không mang tiền tới sẽ không thả người đâu, còn nữa, hơn hai mười người phí ăn uống và phí trông coi một ngày là một ức, đi sớm về sớm nha. Chúng ta thiếu người, vạn nhất tên ma nhân này lại bãi công, ta lại phải thuê người khác trông coi, lúc đó lại mất thêm tiền thì ráng chịu."
Khuôn mặt Lý Tư Đinh lúc đỏ lúc trắng, phun một ngụm máu tươi ra xa hơn hai thước, ngay sau đó ngã quỵ, hơn hai mươi người mang theo khuôn mặt xám xịt chạy đi.
Người vừa nãy muốn xin năm con ma thú chạy tới nói: "Lai Ân, ngươi thật là cường hãn nha, cũng chỉ có ngươi mới dám làm vậy, ma thú ngươi nói cho ta đâu? Bây giờ ta mới kiến thức qua cái gì mới gọi là xảo trá nha."
Lai Ân tiện tay chọn ra năm con thú hoàng ném cho đối phương, nói: "Lôi Âu Nạp gia tộc này cũng thật giàu có, toàn bộ đều là thú hoàng a."
"Cũng không sợ người ta trả thù sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Ly chợt đỏ lên, nàng vẫn luôn núp ở núp ở phía sau cười trộm.
"Mẹ nó không có can đảm xảo trá thì sao có cơ hội phát tài, ngươi thấy đại tài chủ nào mà chưa từng xảo trá chưa? Cơ hội lần này tốt như vậy không kiếm ăn mới là ngu đó."
"Lai Ân huynh đệ không sợ người của Lôi Âu Nạp gia tộc trả thù sao?" Kiệt Phổ Sâm nhíu mày hỏi.
"Sợ, đương nhiên là sợ rồi, trừ phi bọn họ có thể đáng bất ngờ giết ta, khiến ta không kịp phản kích lại, nếu không ta sẽ tiếp tục xảo trá cho đến khi bọn họ khóc mới thôi."
"Tốt xấu gì Lôi Âu Nạp gia tộc cũng là một đại gia tộc có danh vọng, ngươi làm như vậy có phải là quá đáng hay không?" Có người lớn gan lên tiếng hỏi.
Lai Ân mắt nhìn hai mươi mấy người đang nằm dưới mặt đất rên hừ hừ, cười nói: "Cũng bởi vì là gia tộc nổi danh ta mới bắt chẹt, đây chính là một thủ pháp cướp đoạt lịch sự đó nha."
Lai Ân nói xong đột nhiên vẻ mặt biến thành xu nịnh tươi cười chạy đến trước mặt Kiệt Phổ Sâm, cung kính dâng lên hai con thú hoàng, hắc hắc cười nói: "Tằng gia gia, xin người hãy nhận lấy hai con thú hoàng này ạ."
Lai Ân lại giở chiêu bài thu mua nhân tâm ra.
Tâm tình Lai Ân đang rất tốt, hắn dùng một cái quang minh ma pháp chữa trị cho đám người kia, cũng không quản người ta là thuộc tính gì.
Thỉnh thoảng nghe được có người kêu lên như heo bị chọc tiết hắn lại đổi sang dùng hắc ám thuộc tính, cứ như vậy một hồi đổi qua đổi lại cũng xong việc.
Ni Nhĩ đứng bên cạnh đám người, một số tên được chữa trị tốt rồi thế nhưng cũng không dám bỏ chạy, bọn họ đã quá sợ hãi cái tên ma nhân cứng rắn như tháp sắt này rồi.
Đám người đứng xem vẫn ngây ngốc như tượng gỗ đứng ở tiểu viện tử nhìn chằm chằm Ni Nhĩ. Lai Ân tính toán thời gian, nếu như chậm một ngày mình lại kiếm được một ức, so với buôn bán còn có lời hơn rất nhiều a.
Chuyện của Lai Ân và Lôi Âu Nạp gia tộc đã được lan truyền khắp nơi, lúc này xung quanh tiểu viện đã đứng chật cứng người, đang chờ người của Lôi Âu Nạp gia tộc tới xem một hồi náo nhiệt nữa.
Người của Lôi Âu Nạp gia tộc nếu như đến chậm một ngày đều phải mất thêm tiền. Tất cả mọi người ở đây đều biết thời gian đó Lai Ân sẽ kiếm lời được một ức, trong lòng cảm thán số mệnh của người này quá tốt, chỉ ngồi không như vậy mà còn dễ kiếm tiền hơn cả một đại gia tộc làm buôn bán.
Lai Ân mỗi ngày đều lợi dụng thời gian rảnh rỗi tiến nhập vào không gian của mình để huấn luyện.
Sáng sớm ngày thứ tư, người của Lôi Âu Nạp gia tộc xuất hiện, lúc này có ba người tới, một người là quản gia Lý Tư Đinh, một người là Khắc Lý Ân, một người là một lão đầu chừng hơn sáu mươi tuổi.
Lão đầu tên là Tư Đế Phu ;Lôi Âu Nạp.
Khuôn mặt của Tư Đế Phu mang vẻ hiền từ, niên kỉ hơn sáu mươi thế nhưng thoạt nhìn lại tưởng là hơn bốn mươi tuổi, khi lão vừa xuất hiện ở Thiên Giả chi thành, toàn bộ đám người ở đây đều yên tĩnh trở lại, nhân loại khi tiến nhập á thần trung giai cuối cùng sẽ bước chân vào con đường thần cấp.
Lão đầu này chính là một á thần trung giai của Lôi Âu Nạp gia tộc.
Trên đại lục chỉ có một số ít người đã tiến nhập á thần trung giai, nếu là bình thường căn bản không ai có thể thấy Tư Đế Phu, đa số thời gian lão ở một địa phương tàn khốc nào đó tiến hành tu luyện, một năm cũng chỉ có mười ngày là ở nhà.
Có người đoán Lôi Âu Nạp gia tộc nhất định còn tồn tại một người nữa đạt tới á thần trung giai, chỉ có điều bọn họ cố tình dấu kín mà thôi.
Luận về niên kỷ, ở Thiên Giả chi thành Kiệt Phổ Sâm so với Tư Đế Phu còn lớn hơn năm mươi tuổi, thế nhưng Kiệt Phổ Sâm lại rất sùng bái Tư Đế Phu, lão là một thiên tài tu luyện, chỉ dùng có trăm năm thời gian đã đạt tới á thần hạ giai thập cấp, sau một trăm năm nữa đã đột phá tiến nhập á thần trung giai, xem như lão là một đệ nhất nhân xưa nay chưa từng có.
Tư Đế Phu và Kiệt Phổ Sâm, cùng với những người khác cũng đại khái lý giải tình huống lúc này, lão thở dài không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mang Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh đi tới tiểu viện.
Kiều Trì vừa nhìn thấy Tư Đế Phu xuất hiện, thần tình lập tức trở nên kích động, hắn biết lúc này có thể thoát ra được bể khổ rồi, suốt đời ăn bánh bao gộp lại cũng không bằng thời gian này a, thế nhưng một ngày cũng chỉ được ăn có hai cái, chỉ cần phát ra một câu oán hận là lập tức thấy được nắm tay của Ni Nhĩ.
Quả thực là sinh hoạt như ở địa ngục a.
Ni Nhĩ vừa thấy Tư Đế Phu, cơ nhục toàn thân liền co rút, hai mắt nhìn chằm chằm lão đầu trước mặt, nói: "Lão đầu, ngươi là một nhân loại thế mà lại bước tới á thần trung giai, ngươi rất mạnh!"
"Ma nhân cư nhiên lại nghe lệnh của một nhân loại, ta đoán hắn còn mạnh hơn."
"Mẹ nó, một người mới lúc trước chỉ là một tên á thần hạ giai nhất cấp, mạnh cái rắm gì." Ni Nhĩ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nếu không phải hắn vô lại, phỏng chừng đã bị ta giết chết lâu rồi."
"Ha ha, kết quả cuối cùng không phải ngươi vẫn là người hầu của tiểu tử kia sao? Nghe nói hắn có thể triệu hoán ra vong linh quân đoàn?"
"Ừ, nếu không phải tên đó đánh mãi cũng không chết vậy còn ai có thể chống lại Ma tộc chúng ta?" Ni Nhĩ vì mình thất bại mà tìm một lý do chống chế.
/225
|