Vóc người to lớn của Ni Nhĩ thoáng cái che trước mặt hai người kia, hắc hắc cười nói: "Muốn xông tới, không dễ dang như vậy đâu, trước tiên phải qua cửa của ta đã."
Kiều Trì choáng váng, đột nhiên trong lúc này hắn phát hiện mấy người đứng gần có thể chế trụ được Lai Ân đã biến mất không còn một người, hơn nữa đáng sợ nhất chính là một người mạnh nhất ở đây lại bị Lai Ân làm cho tức khí đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Kiều Trì hiện tại muốn nhất chính là chạy, chạy càng xa càng tốt, thế nhưng chân hắn lúc trước bị ma nhân bẻ gãy bây giờ vẫn còn đau đớn.
Ly Ly thấy tình hình như vậy liền nở nụ cười, nàng biết lúc này Lôi Âu Nạp gia tộc xong rồi.
Bàn tay của Tư Đế Phu vẫn còn nắm cổ tay Lai Ân.
Lai Ân dùng sức dãy ra khỏi tay lão, sau đó lấy tay chọc chọc vào người Tư Đế Phu vài cái, xác định đối phương thực sự bị tức thổ huyết ngất xỉu, lúc này mới thở phào, ngữ khí lộ ra vẻ bi thương, nói: "Thổ huyết rồi à, đáng thương quá, ta lại phải chữa trị cho lão, lại tốn tiền rồi nha."
Đám người của Lôi Âu Nạp gia tộc nghe được mấy chữ này da đầu đều tê dại, biết là gia tộc mình xong rồi.
Lai Ân bước đủ tám bước thoát ra khỏi chỗ Tư Đế Phu, chắc chắn khoảng cách này không bị lão bắt được, sau đó bắt đầu đọc chú ngữ, một hơi đọc bốn loại chú ngữ liền.
Ác ma Ni Na, ma long Phỉ Lợi Khắc Tư, Vu Yêu cùng với Ngưu Đầu hoàng tráng xuất hiện.
Có thể được kêu tới, bốn sinh mệnh không phải loài người này thật cao hứng, nhất là Ni Na và Vu Yêu, hai người đều xuất hiện cho nên rất vui vẻ.
Bốn tên phi nhân sinh mệnh này đầu tiên là thấy một đám người bị trói, lại còn một người ngã trên đất thổ huyết nữa, đầu tiên là sửng sốt.
Ngay sau đó Ngưu Đầu giơ lang nha bổng lên, hét lên điên cuồng: "Đánh nhau. Đánh nhau."
Tiếng rống này quá chấn động khiến mọi người kinh hãi. Bất luận kẻ nào đều cảm giác được khí tức kinh khủng trên người ngưu đầu nhân kia. Chỉ cường giả ngoài á thần trung giai ngũ cấp mới có thể tản mát ra khí tức kinh khủng như vậy.
Mặt khác khí tức của ba người còn lại cũng không kém so với Ngưu Đầu. Liên tiếp bốn tên phi nhân á thần trung giai đại sinh mệnh xuất hiện. Cho dù là ai cũng phải thất kinh.
Phỉ Lợi Khắc Tư cũng cả kinh không kém. Mí mắt nhếch lên liền thấy ba người á thần trung giai. Người nằm dưới kia là một tên tam cấp. Ngoài ra hai người kia tuy rằng chỉ là nhất cấp thế nhưng nhân loại có thể đạt tới á thần trung giai cũng quá kinh người rồi.
Vu Yêu vẫn còn phiêu phù lơ lửng, bộ dạng tựa nhưa quỷ mị lắc lư giữa không trung.
Ni Na vẫn gợi cảm như xưa. Nàng vẫn mặc một bộ áo giáp như lúc trước thế nhưng đám người ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám, nguyên nhân chính là phía sau lưng Ni Na mọc ra một đôi cánh ác ma.
Lai Ân phát hiện có người muốn chạy, lớn tiếng cười nói: "Ta khuyên các vị đừng nghĩ tới việc chạy trốn nha, nếu ai chạy một hồi nữa người đó chính là trọng điểm để ta chiếu cố, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước."
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc muốn chạy nghe vậy, toàn bộ đều dừng lại, một khắc trước vẫn còn vênh váo tự đắc, bây giờ một đám ngay cả xương cũng mềm nhũn ra.
Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt gẩy gẩy vài cái lên người Tư Đế Phu, nói: "Lai Ân, ngươi mỗi lần gây sự với người ta, đối thủ lại càng mạnh nha, ba gã á thần trung giai đó, tên này làm sao mà bị ngất vậy?"
"Ai mà biết, ta chỉ nói là hắn phải trả một kim tệ thôi thế mà đã thổi huyết ngã xõng soài ra rồi, nhìn bộ dạng bị dọa cho hoảng sợ kia, ta xem hắn đúng là người không có tiền rồi." Lai Ân cố ý thở dài nói.
"Vậy còn gọi chúng ta đến để làm chi?" Ngưu Đầu tay cầm lang nha bổng nâng lên, kêu gào: "Dù sao không có chuyện gì xấu là được rồi." Lai Ân phất phất tay, lấy ra triệu hoán chi, nói: "Cái tên mà lần trước tại bắc cực băng nguyên, vóc người cao cao, toàn thân hỏa diễm vây quanh, hai chiếc sừng uống cong, một tay cầm kiếm một tay cầm thuẫn tên gọi là gì vậy?"
"Nói như vậy tên đó là Bạo Nộ đúng không?" Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt gãi đầu, quay sang hỏi Ni Na bên người.
Vu Yêu thân thể quỷ dị như bị gió thổi đung đưa qua lại, nói: "Có lẽ là tên gia hỏa đó! Lai Ân, ngươi định làm gì, tên kia cũng không dễ khống chế đâu."
"Kêu hắn ra để tăng sức mạnh mà." Lai Ân đem cổ thư ném xuống mặt đất, nói: "Tờ nào đây?"
"Mẹ nó, càng ngày lại càng lười rồi, ngay cả triệu hoán chi thư cũng không muốn giở." Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt đẩy triệu hoán chi thư tới trước mặt Vu Yêu, nói: "Ngươi mở ra đi, thứ này ta thấy không rõ lắm, chữ quá nhỏ mà."
"Dựa vào cái gì mà ta phải mở chứ?" Vu Yêu đem cổ tư ném cho Ngưu Đầu.
"Ta không biết chữ." Ngưu Đầu bắt lấy cổ thư sau đó lại ném cho Ni Na.
Ni Na bắt lấy cổ thư, sau đó ném lên đầu Vu Yêu, cả giận nói: "Ngươi tìm đi."
Vu Yêu cầm lấy cổ thư, mang theo vẻ mặt khóc tang nói: "Vì sao lúc nào cũng khi dễ ta vậy?"
"Nếu không ta đi khi dễ người khác nhé?" Ni Na nhìn chằm chằm Vu Yêu.
"Vậy ngươi cứ khi dễ ta đi." Vu Yêu bất đắc dĩ mở triệu hoán chi thư ra.
Tư Đế Phu lúc này chợt tỉnh, cường giả á thần cấp năng lực khôi phục rất mạnh, một lần ngất cũng chỉ mấy phút là tỉnh lại ngay, khi lão vừa tỉnh lại, bàn tay vô ý thức siết chặt, liền phát hiện nắm tay trống rỗng, trái tim chợt co thắt lại, biết là hỏng rồi, lão vộ vã trợn tròn mắt.
Một bóng mờ thật lớn đem áng mặt trời che lại, khí tức cường đại dị thường khiến Tư Đế Phu vô ý thức xuất thủ.
Năng lượng ma pháp giống như biển gầm hóa thành một cái thổ long bổ về phía bóng mờ.
Bóng mờ kia bỗng lúc lắc đầu, sau đó hướng về phía Tư Đế Phu nhếch miệng, cuối cùng trực tiếp dùng móng vuốt táp một cái khiến thân thể Tư Đế Phu bắn đi thật xa.
Thổ long đánh lên trên người bóng mờ, thân thể nó lập tức tan rã.
Tư Đế Phu lại lần nữa hôn mê bất tỉnh, bất quá trước khi lão ngất cũng nhìn thấy được một con rồng bằng thủy tinh thật lớn.
Tư Đế Phu rất mạnh, bất quá đây chẳng qua cũng chỉ là ở nhân loại mà thôi, đối mặt với Phỉ Lợi Khắc Tư cái loại này sống không biết bao nhiêu năm, lại là phi nhân sinh mệnh vẫn còn kém xa.
Thân thể Phỉ Lợi Khắc Tư lung lay đem bụi bặm đá vụn từ trên người phủi xuống, lúc này mới phát hiện ra người nọ vừa tỉnh dậy bây giờ lại bị hôn mê. Miệng hắn nhếch lên, hắc hắc cười nói: "Ngươi thật là không may nha, cư nhiên lại chạy tới bên cạnh móng vuốt của ta. Ài."
Lai Ân cho rằng Tư Đế Phu đã chết rồi, lại càng hoảng sợ liền tiến lên nghe, thấy tim vẫn còn đập xác nhận Tư Đế Phu vẫn còn sống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Không chết, không chết là tốt rồi."
"Ta khinh, tiểu tử này, ngươi sao lại quan tâm tới người này vậy, chẳng lẽ hắn và ngươi thông đồng." Phỉ Lợi Khắc Tư lắc lắc đầu tiến đến trước mặt Lai Ân nói, long phụt ra đem Tư Đế Phu thổi bay đi.
Lai Ân quay đầu dã cho Phỉ Lợi Khắc Tư một quyền, kết quả hắn lại ôm nắm tay thống khổ kêu gào.
Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn có chút hả hê cười không khép miệng lại được, nói: "Ha ha, đau à, xem ngươi sau này còn dám đánh ta nữa hay không."
Lai Ân xoa xoa tay, cả giận nói: "Không đánh thì không đánh, lần sau đừng có mơ mà ta gọi ngươi nữa."
Phỉ Lợi Khắc Tư nghe vậy, dùng hai móng vuốt nắm chặt Lai Ân vào trong tay, sau đó dùng sức lay, nói: "Oa, lão đại, đại nhân, lão đại gia, ngươi nghìn vạn lần không nên nha. Ta chỉ có một cơ hội đó để đi dạo thôi nha, đại nhân ngài đại lượng hãy bỏ qua cho ta đi mà."
Lai Ân bị lắc đên nỗi đầu váng mắt hoa, liên tục gật đầu.
Phỉ Lợi Khắc Tư lúc này mới buông Lai Ân buông ra, hắc hắc cười nói: "Tiểu từ, xem ngươi sau này còn dám tìm ta gây phiền phức hay không."
Lai Ân không nói gì, đầu long này càng ngày càng tinh khôn nha, sau này phải cẩn thận mới được, nếu không hắn đem mình đi bán mình lại phải cho hắn tiền cũng không biết chừng.
Tư Đế Phu đã tỉnh lại, hiện tại lão thà rằng tự nguyện không tỉnh lại còn hơn.
Lai Ân thấy Tư Đế Phu đã tỉnh, liền xoa xoa tay hắc hắc cười nói: "Một kim tệ, sau đó nói nói lời xin lỗi, mọi hiểu lầm giữa chúng ta coi như xong."
Tư Đế Phu mở trừng hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lai Ân, chần chờ nói: "Thực, thực sự đó là điều kiện sao?"
Lai Ân ra vẻ rất vô tội, cầu xin nói: "Ta rất thiện lương, rất thuần khiết mà, ta chưa bao giờ biết gạt người bao giờ cả."
Cái trán của Tư Đế Phu tràn đầy mồ hôi, sau đó tí tách rơi xuống, lão hiện tại thật có cảm giác muốn chết đi cho rồi.
"Ta muốn ói quá." Phỉ Lợi Khắc Tư hai tay ôm bụng, làm ra bộ dạng mặt mày sầu khổ than lên.
Ba người kia cũng đồng tời hô "Buồn nôn muốn chết a."
Tư Đế Phu vẫn còn bán tín bán nghi từ trong túi tiền lấy ra một bảo thạch tệ đưa cho Lai Ân, nói: "Một bảo thạch tệ nhé, ta không có kim tệ."
Lai Ân nghiêm mặt nói: "Như vậy sao được? Ta là người có nguyên tắc, ta nói rồi một kim tệ là một kim tệ, nhiều hơn cũng không được."
"Thế nhưng trên người ta thực sự không có một đồng kim tệ nào mà."
"Người nhà của ngươi hẳn là có, bọn họ nhiều người như vậy mà không tìm được một đồng kim tệ sao?" Lai Ân chỉ vào đám người Kiều Trì, nói.
Kiều Trì bị chỉ trỏ, toàn thân run rẩy, liên tục lắc đầu, nói: "Trên người của ta ngay cả một khắc cũng không có, tiền của ta chẳng phải là bị ngươi cướp hết rồi hay sao."
"Ngân tệ có được không?" Có người cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ta chỉ cần một kim tệ thôi." Lai Ân nghiêm túc nói.
"Ta đi đổi, để ta đi đổi." Khắc Lý Ân phản ứng nhanh nhất, đoạt lời mở miệng nói, sau đó cưỡi lên ma thú chuẩn bị phi ra ngoài thành, bằng vào tốc độ của hắn cũng phải mất một ngày một đêm cả đi lẫn về mới có thể tới được tòa thành gần nhất.
Lai Ân ở phía sau lớn tiếng hô: "Nhanh lên một chút nhé, ta sẽ thu tiền lãi đó."
Khắc Lý Ân lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên ma thú ngã nhào, trong lòng biết Lai Ân tiểu tử này sẽ không có hảo ý mà.
Tư Đế Phu vừa nghe vậy, trái tim liền co thắt, biết lúc này lại mất một số tiền lớn rồi.
Lai Ân dùng hai tay bắt thành loa, cố sức rống: "Chậm một giờ là một kim tệ nhé."
Rầm rầm...
Người ở giữa không trung đều ngã xuống hơn phân nửa, đám người trên mặt đất ngã thành một mảng, tràng diện cực kỳ hoàng tráng.
Tư Đế Phu cố nén một hơi thở vốn để chịu đựng áp lực khi hắn hét giá, không ngờ nghe được hắn nói một giờ một kim tệ, lúc này liền nuốt cả ngụm khí đó vào, mắt lớn trợn trừng trắng dã lại ngất đi.
Qua nửa ngày...
Tư Đế Phu chậm rãi tỉnh lại, ngay lập tức chỉ vào Lai Ân rung giọng nói: "Lai, Lai Ân tiên, tiên sinh. Ta cầu, cầu ngài đó, ngài có thể hỏi ý kiến trước khi nói có được hay không?"
"Lời của ta rất bình thường mà." Lai Ân nhìn lại bản thân một chút sau đó nói: "Ngươi còn không có xin lỗi nha?"
"Ta, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ta đại biểu cho Lôi Âu Nạp gia tộc nói lời xin lỗi ngài." Tư Đế Phu là thật sự thành tâm thành ý nhận sai, chuyện lão muốn nhất bây chính là rời thật xa khỏi cái địa phương đáng sợ này, nếu dùng miệng còn không được, dù có phải viết giấy cam đoan, viết huyết thư lão cũng châp nhận.
Đối mặt với bốn kẻ phi nhân sinh mệnh đáng sợ, lại còn một tên có tâm tư thâm trầm chỉ cần lời nói cũng khiến mình thổ huyết kia thật sự là một loại ngược đãi đáng sợ nhất.
Lai Ân gật đầu, vỗ bụng nói: "Ừ, không tồi, không tồi, biết nhận sai là tốt rồi, đây mới chính là một hài tử tốt. Ngươi bắt nhiều người như vậy, bây giờ có thể thả ra chưa?"
Tư Đế Phu bất đắc dĩ thở dài phất phất tay.
Đám người Thiên Giả Chi Thành đều được thả ra, sau đó tụ tập cùng một chỗ đứng cùng phía với Lai Ân.
Người của Lôi Âu Nạp gia tộc cũng tụ tập cùng một chỗ với mọi người, hai phe đều nhìn chằm chằm trong mắt bắn ra đầy cừu hận.
Một ngày đêm qua đi, Khắc Lý Ân cuối cùng cũng trở về, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, hắn đem một túi kim tệ ném cho Lai Ân, nói: "Ngươi đếm xem có đủ hay không?"
Lai Ân bỏ ra đếm, đúng hai mươi lăm kim tệ, sau đó hắn bỏ lại vào trong túi rồi gật đầu nói: "Không tồi, tốc độ không chậm, ha ha. Hiện tại giao dịch đã xong."
Khắc Lý Ân chạy tới nâng Tư Đế Phu dậy, nói: "Chúng ta có thể đi chưa?"
Lai Ân cười xấu xa xoa xoa tay nói: "Các ngươi đã xin lỗi rồi, thế nhưng ta cũng không có nói xin lỗi xong là có thể đi mà, hiện tại ta phải bắt cóc tống tiền."
Tư Đế Phu và Khắc Lý Ân trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thiên toán vạn toán một bước cuối cùng lại không ngờ tới, dù cho trong đầu bọn họ nghĩ có một phần vạn may mắn vẫn không thể thoát được.
Phỉ Lợi Khắc Tư cùng đám người rõ ràng rất hiểu tâm tư của tiểu tử Lai Ân này, cho nên cả đám đều xoa tay, bốn người vây quanh hơn một trăm người, cả đám đều ha ha cười như sấm động giữa ngày hè.
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc đối mặt với bốn quái vật này, da đầu đều tê dại, nhất là tên ma nhân Ni Nhĩ kia một mình đấu lại những hai người á thần trung giai, cùng với đám người Thiên Giả Chi Thành đấu lại với hơn phân nửa người gia tộc, số lượng còn lại chả đáng bao nhiêu.
Một người chỉ lên người Lai Ân, toàn thân run rẩy, tức giận mắng to: "Lừa gạt, tên lừa đảo."
Đám người lúc trước bị bắt đều trợn tròn mắt, mới qua một ngày đêm mà thôi, thế nào mà từ bị bắt cóc biến thành người bắt cóc vậy.
Chỉ có Ly Ly đối với chuyện này lại tỏ ra không quá kinh ngạc, ở Thiên Giả Chi Thành nàng là người tiếp xúc nhiều nhất với Lai Ân, cho nên cũng là người hiểu hắn nhất, tính cách giảo hoạt và gian manh đã thấm sâu vào máu của hắn rồi.
Kiều Trì choáng váng, đột nhiên trong lúc này hắn phát hiện mấy người đứng gần có thể chế trụ được Lai Ân đã biến mất không còn một người, hơn nữa đáng sợ nhất chính là một người mạnh nhất ở đây lại bị Lai Ân làm cho tức khí đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Kiều Trì hiện tại muốn nhất chính là chạy, chạy càng xa càng tốt, thế nhưng chân hắn lúc trước bị ma nhân bẻ gãy bây giờ vẫn còn đau đớn.
Ly Ly thấy tình hình như vậy liền nở nụ cười, nàng biết lúc này Lôi Âu Nạp gia tộc xong rồi.
Bàn tay của Tư Đế Phu vẫn còn nắm cổ tay Lai Ân.
Lai Ân dùng sức dãy ra khỏi tay lão, sau đó lấy tay chọc chọc vào người Tư Đế Phu vài cái, xác định đối phương thực sự bị tức thổ huyết ngất xỉu, lúc này mới thở phào, ngữ khí lộ ra vẻ bi thương, nói: "Thổ huyết rồi à, đáng thương quá, ta lại phải chữa trị cho lão, lại tốn tiền rồi nha."
Đám người của Lôi Âu Nạp gia tộc nghe được mấy chữ này da đầu đều tê dại, biết là gia tộc mình xong rồi.
Lai Ân bước đủ tám bước thoát ra khỏi chỗ Tư Đế Phu, chắc chắn khoảng cách này không bị lão bắt được, sau đó bắt đầu đọc chú ngữ, một hơi đọc bốn loại chú ngữ liền.
Ác ma Ni Na, ma long Phỉ Lợi Khắc Tư, Vu Yêu cùng với Ngưu Đầu hoàng tráng xuất hiện.
Có thể được kêu tới, bốn sinh mệnh không phải loài người này thật cao hứng, nhất là Ni Na và Vu Yêu, hai người đều xuất hiện cho nên rất vui vẻ.
Bốn tên phi nhân sinh mệnh này đầu tiên là thấy một đám người bị trói, lại còn một người ngã trên đất thổ huyết nữa, đầu tiên là sửng sốt.
Ngay sau đó Ngưu Đầu giơ lang nha bổng lên, hét lên điên cuồng: "Đánh nhau. Đánh nhau."
Tiếng rống này quá chấn động khiến mọi người kinh hãi. Bất luận kẻ nào đều cảm giác được khí tức kinh khủng trên người ngưu đầu nhân kia. Chỉ cường giả ngoài á thần trung giai ngũ cấp mới có thể tản mát ra khí tức kinh khủng như vậy.
Mặt khác khí tức của ba người còn lại cũng không kém so với Ngưu Đầu. Liên tiếp bốn tên phi nhân á thần trung giai đại sinh mệnh xuất hiện. Cho dù là ai cũng phải thất kinh.
Phỉ Lợi Khắc Tư cũng cả kinh không kém. Mí mắt nhếch lên liền thấy ba người á thần trung giai. Người nằm dưới kia là một tên tam cấp. Ngoài ra hai người kia tuy rằng chỉ là nhất cấp thế nhưng nhân loại có thể đạt tới á thần trung giai cũng quá kinh người rồi.
Vu Yêu vẫn còn phiêu phù lơ lửng, bộ dạng tựa nhưa quỷ mị lắc lư giữa không trung.
Ni Na vẫn gợi cảm như xưa. Nàng vẫn mặc một bộ áo giáp như lúc trước thế nhưng đám người ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám, nguyên nhân chính là phía sau lưng Ni Na mọc ra một đôi cánh ác ma.
Lai Ân phát hiện có người muốn chạy, lớn tiếng cười nói: "Ta khuyên các vị đừng nghĩ tới việc chạy trốn nha, nếu ai chạy một hồi nữa người đó chính là trọng điểm để ta chiếu cố, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước."
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc muốn chạy nghe vậy, toàn bộ đều dừng lại, một khắc trước vẫn còn vênh váo tự đắc, bây giờ một đám ngay cả xương cũng mềm nhũn ra.
Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt gẩy gẩy vài cái lên người Tư Đế Phu, nói: "Lai Ân, ngươi mỗi lần gây sự với người ta, đối thủ lại càng mạnh nha, ba gã á thần trung giai đó, tên này làm sao mà bị ngất vậy?"
"Ai mà biết, ta chỉ nói là hắn phải trả một kim tệ thôi thế mà đã thổi huyết ngã xõng soài ra rồi, nhìn bộ dạng bị dọa cho hoảng sợ kia, ta xem hắn đúng là người không có tiền rồi." Lai Ân cố ý thở dài nói.
"Vậy còn gọi chúng ta đến để làm chi?" Ngưu Đầu tay cầm lang nha bổng nâng lên, kêu gào: "Dù sao không có chuyện gì xấu là được rồi." Lai Ân phất phất tay, lấy ra triệu hoán chi, nói: "Cái tên mà lần trước tại bắc cực băng nguyên, vóc người cao cao, toàn thân hỏa diễm vây quanh, hai chiếc sừng uống cong, một tay cầm kiếm một tay cầm thuẫn tên gọi là gì vậy?"
"Nói như vậy tên đó là Bạo Nộ đúng không?" Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt gãi đầu, quay sang hỏi Ni Na bên người.
Vu Yêu thân thể quỷ dị như bị gió thổi đung đưa qua lại, nói: "Có lẽ là tên gia hỏa đó! Lai Ân, ngươi định làm gì, tên kia cũng không dễ khống chế đâu."
"Kêu hắn ra để tăng sức mạnh mà." Lai Ân đem cổ thư ném xuống mặt đất, nói: "Tờ nào đây?"
"Mẹ nó, càng ngày lại càng lười rồi, ngay cả triệu hoán chi thư cũng không muốn giở." Phỉ Lợi Khắc Tư dùng móng vuốt đẩy triệu hoán chi thư tới trước mặt Vu Yêu, nói: "Ngươi mở ra đi, thứ này ta thấy không rõ lắm, chữ quá nhỏ mà."
"Dựa vào cái gì mà ta phải mở chứ?" Vu Yêu đem cổ tư ném cho Ngưu Đầu.
"Ta không biết chữ." Ngưu Đầu bắt lấy cổ thư sau đó lại ném cho Ni Na.
Ni Na bắt lấy cổ thư, sau đó ném lên đầu Vu Yêu, cả giận nói: "Ngươi tìm đi."
Vu Yêu cầm lấy cổ thư, mang theo vẻ mặt khóc tang nói: "Vì sao lúc nào cũng khi dễ ta vậy?"
"Nếu không ta đi khi dễ người khác nhé?" Ni Na nhìn chằm chằm Vu Yêu.
"Vậy ngươi cứ khi dễ ta đi." Vu Yêu bất đắc dĩ mở triệu hoán chi thư ra.
Tư Đế Phu lúc này chợt tỉnh, cường giả á thần cấp năng lực khôi phục rất mạnh, một lần ngất cũng chỉ mấy phút là tỉnh lại ngay, khi lão vừa tỉnh lại, bàn tay vô ý thức siết chặt, liền phát hiện nắm tay trống rỗng, trái tim chợt co thắt lại, biết là hỏng rồi, lão vộ vã trợn tròn mắt.
Một bóng mờ thật lớn đem áng mặt trời che lại, khí tức cường đại dị thường khiến Tư Đế Phu vô ý thức xuất thủ.
Năng lượng ma pháp giống như biển gầm hóa thành một cái thổ long bổ về phía bóng mờ.
Bóng mờ kia bỗng lúc lắc đầu, sau đó hướng về phía Tư Đế Phu nhếch miệng, cuối cùng trực tiếp dùng móng vuốt táp một cái khiến thân thể Tư Đế Phu bắn đi thật xa.
Thổ long đánh lên trên người bóng mờ, thân thể nó lập tức tan rã.
Tư Đế Phu lại lần nữa hôn mê bất tỉnh, bất quá trước khi lão ngất cũng nhìn thấy được một con rồng bằng thủy tinh thật lớn.
Tư Đế Phu rất mạnh, bất quá đây chẳng qua cũng chỉ là ở nhân loại mà thôi, đối mặt với Phỉ Lợi Khắc Tư cái loại này sống không biết bao nhiêu năm, lại là phi nhân sinh mệnh vẫn còn kém xa.
Thân thể Phỉ Lợi Khắc Tư lung lay đem bụi bặm đá vụn từ trên người phủi xuống, lúc này mới phát hiện ra người nọ vừa tỉnh dậy bây giờ lại bị hôn mê. Miệng hắn nhếch lên, hắc hắc cười nói: "Ngươi thật là không may nha, cư nhiên lại chạy tới bên cạnh móng vuốt của ta. Ài."
Lai Ân cho rằng Tư Đế Phu đã chết rồi, lại càng hoảng sợ liền tiến lên nghe, thấy tim vẫn còn đập xác nhận Tư Đế Phu vẫn còn sống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Không chết, không chết là tốt rồi."
"Ta khinh, tiểu tử này, ngươi sao lại quan tâm tới người này vậy, chẳng lẽ hắn và ngươi thông đồng." Phỉ Lợi Khắc Tư lắc lắc đầu tiến đến trước mặt Lai Ân nói, long phụt ra đem Tư Đế Phu thổi bay đi.
Lai Ân quay đầu dã cho Phỉ Lợi Khắc Tư một quyền, kết quả hắn lại ôm nắm tay thống khổ kêu gào.
Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn có chút hả hê cười không khép miệng lại được, nói: "Ha ha, đau à, xem ngươi sau này còn dám đánh ta nữa hay không."
Lai Ân xoa xoa tay, cả giận nói: "Không đánh thì không đánh, lần sau đừng có mơ mà ta gọi ngươi nữa."
Phỉ Lợi Khắc Tư nghe vậy, dùng hai móng vuốt nắm chặt Lai Ân vào trong tay, sau đó dùng sức lay, nói: "Oa, lão đại, đại nhân, lão đại gia, ngươi nghìn vạn lần không nên nha. Ta chỉ có một cơ hội đó để đi dạo thôi nha, đại nhân ngài đại lượng hãy bỏ qua cho ta đi mà."
Lai Ân bị lắc đên nỗi đầu váng mắt hoa, liên tục gật đầu.
Phỉ Lợi Khắc Tư lúc này mới buông Lai Ân buông ra, hắc hắc cười nói: "Tiểu từ, xem ngươi sau này còn dám tìm ta gây phiền phức hay không."
Lai Ân không nói gì, đầu long này càng ngày càng tinh khôn nha, sau này phải cẩn thận mới được, nếu không hắn đem mình đi bán mình lại phải cho hắn tiền cũng không biết chừng.
Tư Đế Phu đã tỉnh lại, hiện tại lão thà rằng tự nguyện không tỉnh lại còn hơn.
Lai Ân thấy Tư Đế Phu đã tỉnh, liền xoa xoa tay hắc hắc cười nói: "Một kim tệ, sau đó nói nói lời xin lỗi, mọi hiểu lầm giữa chúng ta coi như xong."
Tư Đế Phu mở trừng hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lai Ân, chần chờ nói: "Thực, thực sự đó là điều kiện sao?"
Lai Ân ra vẻ rất vô tội, cầu xin nói: "Ta rất thiện lương, rất thuần khiết mà, ta chưa bao giờ biết gạt người bao giờ cả."
Cái trán của Tư Đế Phu tràn đầy mồ hôi, sau đó tí tách rơi xuống, lão hiện tại thật có cảm giác muốn chết đi cho rồi.
"Ta muốn ói quá." Phỉ Lợi Khắc Tư hai tay ôm bụng, làm ra bộ dạng mặt mày sầu khổ than lên.
Ba người kia cũng đồng tời hô "Buồn nôn muốn chết a."
Tư Đế Phu vẫn còn bán tín bán nghi từ trong túi tiền lấy ra một bảo thạch tệ đưa cho Lai Ân, nói: "Một bảo thạch tệ nhé, ta không có kim tệ."
Lai Ân nghiêm mặt nói: "Như vậy sao được? Ta là người có nguyên tắc, ta nói rồi một kim tệ là một kim tệ, nhiều hơn cũng không được."
"Thế nhưng trên người ta thực sự không có một đồng kim tệ nào mà."
"Người nhà của ngươi hẳn là có, bọn họ nhiều người như vậy mà không tìm được một đồng kim tệ sao?" Lai Ân chỉ vào đám người Kiều Trì, nói.
Kiều Trì bị chỉ trỏ, toàn thân run rẩy, liên tục lắc đầu, nói: "Trên người của ta ngay cả một khắc cũng không có, tiền của ta chẳng phải là bị ngươi cướp hết rồi hay sao."
"Ngân tệ có được không?" Có người cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ta chỉ cần một kim tệ thôi." Lai Ân nghiêm túc nói.
"Ta đi đổi, để ta đi đổi." Khắc Lý Ân phản ứng nhanh nhất, đoạt lời mở miệng nói, sau đó cưỡi lên ma thú chuẩn bị phi ra ngoài thành, bằng vào tốc độ của hắn cũng phải mất một ngày một đêm cả đi lẫn về mới có thể tới được tòa thành gần nhất.
Lai Ân ở phía sau lớn tiếng hô: "Nhanh lên một chút nhé, ta sẽ thu tiền lãi đó."
Khắc Lý Ân lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên ma thú ngã nhào, trong lòng biết Lai Ân tiểu tử này sẽ không có hảo ý mà.
Tư Đế Phu vừa nghe vậy, trái tim liền co thắt, biết lúc này lại mất một số tiền lớn rồi.
Lai Ân dùng hai tay bắt thành loa, cố sức rống: "Chậm một giờ là một kim tệ nhé."
Rầm rầm...
Người ở giữa không trung đều ngã xuống hơn phân nửa, đám người trên mặt đất ngã thành một mảng, tràng diện cực kỳ hoàng tráng.
Tư Đế Phu cố nén một hơi thở vốn để chịu đựng áp lực khi hắn hét giá, không ngờ nghe được hắn nói một giờ một kim tệ, lúc này liền nuốt cả ngụm khí đó vào, mắt lớn trợn trừng trắng dã lại ngất đi.
Qua nửa ngày...
Tư Đế Phu chậm rãi tỉnh lại, ngay lập tức chỉ vào Lai Ân rung giọng nói: "Lai, Lai Ân tiên, tiên sinh. Ta cầu, cầu ngài đó, ngài có thể hỏi ý kiến trước khi nói có được hay không?"
"Lời của ta rất bình thường mà." Lai Ân nhìn lại bản thân một chút sau đó nói: "Ngươi còn không có xin lỗi nha?"
"Ta, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ta đại biểu cho Lôi Âu Nạp gia tộc nói lời xin lỗi ngài." Tư Đế Phu là thật sự thành tâm thành ý nhận sai, chuyện lão muốn nhất bây chính là rời thật xa khỏi cái địa phương đáng sợ này, nếu dùng miệng còn không được, dù có phải viết giấy cam đoan, viết huyết thư lão cũng châp nhận.
Đối mặt với bốn kẻ phi nhân sinh mệnh đáng sợ, lại còn một tên có tâm tư thâm trầm chỉ cần lời nói cũng khiến mình thổ huyết kia thật sự là một loại ngược đãi đáng sợ nhất.
Lai Ân gật đầu, vỗ bụng nói: "Ừ, không tồi, không tồi, biết nhận sai là tốt rồi, đây mới chính là một hài tử tốt. Ngươi bắt nhiều người như vậy, bây giờ có thể thả ra chưa?"
Tư Đế Phu bất đắc dĩ thở dài phất phất tay.
Đám người Thiên Giả Chi Thành đều được thả ra, sau đó tụ tập cùng một chỗ đứng cùng phía với Lai Ân.
Người của Lôi Âu Nạp gia tộc cũng tụ tập cùng một chỗ với mọi người, hai phe đều nhìn chằm chằm trong mắt bắn ra đầy cừu hận.
Một ngày đêm qua đi, Khắc Lý Ân cuối cùng cũng trở về, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, hắn đem một túi kim tệ ném cho Lai Ân, nói: "Ngươi đếm xem có đủ hay không?"
Lai Ân bỏ ra đếm, đúng hai mươi lăm kim tệ, sau đó hắn bỏ lại vào trong túi rồi gật đầu nói: "Không tồi, tốc độ không chậm, ha ha. Hiện tại giao dịch đã xong."
Khắc Lý Ân chạy tới nâng Tư Đế Phu dậy, nói: "Chúng ta có thể đi chưa?"
Lai Ân cười xấu xa xoa xoa tay nói: "Các ngươi đã xin lỗi rồi, thế nhưng ta cũng không có nói xin lỗi xong là có thể đi mà, hiện tại ta phải bắt cóc tống tiền."
Tư Đế Phu và Khắc Lý Ân trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thiên toán vạn toán một bước cuối cùng lại không ngờ tới, dù cho trong đầu bọn họ nghĩ có một phần vạn may mắn vẫn không thể thoát được.
Phỉ Lợi Khắc Tư cùng đám người rõ ràng rất hiểu tâm tư của tiểu tử Lai Ân này, cho nên cả đám đều xoa tay, bốn người vây quanh hơn một trăm người, cả đám đều ha ha cười như sấm động giữa ngày hè.
Đám người Lôi Âu Nạp gia tộc đối mặt với bốn quái vật này, da đầu đều tê dại, nhất là tên ma nhân Ni Nhĩ kia một mình đấu lại những hai người á thần trung giai, cùng với đám người Thiên Giả Chi Thành đấu lại với hơn phân nửa người gia tộc, số lượng còn lại chả đáng bao nhiêu.
Một người chỉ lên người Lai Ân, toàn thân run rẩy, tức giận mắng to: "Lừa gạt, tên lừa đảo."
Đám người lúc trước bị bắt đều trợn tròn mắt, mới qua một ngày đêm mà thôi, thế nào mà từ bị bắt cóc biến thành người bắt cóc vậy.
Chỉ có Ly Ly đối với chuyện này lại tỏ ra không quá kinh ngạc, ở Thiên Giả Chi Thành nàng là người tiếp xúc nhiều nhất với Lai Ân, cho nên cũng là người hiểu hắn nhất, tính cách giảo hoạt và gian manh đã thấm sâu vào máu của hắn rồi.
/225
|