Vương Bài Pháp Thần

Chương 136: Dối trá.

/225


"Địa bàn của Quang Minh thế lực hoặc Hắc Ám liên minh, tùy ngươi chọn một tòa thành thị, điều kiện này thế nào?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mai Mễ không tin Lai Ân có thể làm được chuyện này, đây không phải là chuyện mà một gia tộc có thể làm được, để thu được một tòa thành thị và một tước vị ít nhất người này phải có cống hiến rất lớn đối với quốc gia, hoặc gia tộc đó ít nhất phải quyên góp trăm ức kim tệ, trong gia tộc phải có thánh ma đạo may ra mới có thể, nhưng điều này cũng không phải trăm phần trăm thành công.

"Ngươi không cần đáp ứng ngay, sau khi chọn xong một tòa thành chờ khi gia tộc ngươi tiếp thu tước vị hãy tới tìm ta, ngươi đồng ý không?"

Mai Mễ cắn răng hạ quyết tâm nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, ta nguyện ý trở thành thủ hạ của ngươi, nếu như ngươi thất hứa, vậy ta tùy thời có thể ly khai tìm một lựa chọn khác."

Lai Ân cười ha ha nói: "Được, như vậy cả năm vị đều đáp ứng rồi đúng không?"

Năm người nhìn nhau nhất tề gật đầu.

"Được, nếu như các vị đã đáp ứng vậy bây giờ hãy theo ta, thực lực của mấy người quá yếu, nếu muốn tiếp tục tranh tài vậy quả thật quá xa vời, ta sẽ giàng một buổi để tập huấn cấp tốc cho các ngươi."

Tháp Lôi Khắc chần chờ nói: "Đại nhân, ngày mai đã là ngày thi đấu thứ hai rồi, lúc này mơi bắt đầu tập huấn liệu có chậm quá hay không?"

"Đó chẳng qua là đối với người thường mà thôi, đối với ta mà nói, một đêm cũng có thể làm cho các ngươi tiến giai thêm một cấp."

Năm người đều lộ ra biểu tìn khó tin, lúc này bọn họ hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của Lai Ân, bởi vì lúc đầu Lai Ân đã gây cho bọn họ quá nhiều chấn nhiếp, thế nhưng để tăng cường thực lực bản thân lên một cấp chỉ trong thời gian một buổi tối quả thật là khó tin.

Một đêm đối với người thường mà nói đúng là quá ngắn, thế nhưng đối với Lai Ân mà nói, một đêm cũng có thể hoàn toàn giúp năm người tiến thêm một cấp.

Ngày thứ hai trước khi diễn ra trận đấu, năm người từ trong ma thú rừng rậm đi ra, vẻ mặt ai cũng tràn đây kích động, biểu tình hưng phấn của bọn họ khó có thể dùng lời để hình dung. Khổ tu nhiều năm như vậy cũng không bằng thời gian luyện tập một đêm qua, bao nhiêu cực khổ đều đáng giá.

"Các người thử nói xem đại nhân còn trẻ như vậy mà thực lực lại quá cường hãn, hắn rốt cuộc là ai?" Một đêm qua, người bị ngược đãi thảm hại nhất chính là Tháp Lôi Khắc, lúc này hắn đã hoàn toàn quên đi thống khổ ngày hôm qua, lên tiếng nói.

"Không rõ nữa, hắn đối với phương pháp khống chế ma pháp rất đặc biệt, quả thực là chưa từng nghe nói qua. Những điều hắn giảng ngay cả mấy người mười một cấp đại ma pháp sư trong thành cũng không hiểu được a. Tạp La Lâm từ lúc được Lai Ân dạy cho một vài kĩ xảo, lúc này nàng đối với phương pháp khống chế ma pháp càng thêm thuần thục.

"Lâm Cách Tư, ngươi tới đây nói chuyện chút coi, ngươi hiện tại thật đã là mười một cấp Hắc Ám kiếm sĩ rồi sao?"

Lâm Cách Tư mặt không chút thay đổi gật đầu.

"Thật là lợi hại. Thập cấp tiến giai lên mười một cấp chỉ cần một buổi tối, đại nhân quả là mạnh mẽ." Gia Tây Nạp tay nắm pháp trượng vẻ mặt sùng bái cảm thán.

"Ta cảm thấy hứng thú nhất là thế lực mạnh mẽ của đại nhân. Hắn có thể đưa cho Tạp La Lâm một con thú hoàng, có thể cho Gia Tây Nạp một cây pháp trượng khảm hai viên Tây Bội Khắc bảo thạch, càng cường hãn hơn khi lấy được thư ấn do chính tay Cái Á đế vương viết cùng với ấn tín đặc xá, không biết đại nhân rối cuộc là người như thế nào đây?" Mai Mễ giọng đầy kích động nói.

"Trước tiên mặc kệ người là ai? Chúng ta bây giờ nên cố gắng trong trận đấu sắp tới đi, nếu không chẳng phải uổng phí một đêm vất vả hay sao? Huống hồ đại nhân cũng không muốn thấy chúng ta thua cuộc." Tháp Lôi Khắc quơ quơ nắm tay.

"Đương nhiên rồi." Bốn người còn lại đồng thanh nói.

Trận đấu thứ hai đối thủ cũng không yếu, thế nhưng đối với năm người đã lĩnh ngộ đặc biệt chỉ trong một buổi tối mà nói, đối thủ vẫn còn kém xa.

Mấy tên thám tử ngày đầu tiên nhìn thây năm người đều phát hiện thực lực của bọn họ cũng tầm tầm, thế nhưng lúc này cảm thấy thân thủ bọ họ trở nên cao minh hơn rất nhiều. Lúc đầu để bảo đảm có thể mời được năm người này, bọn họ đều tự mình tìm tới gặp mặt. Thế nhưng kết quả lại phát hiện năm người toàn bộ đã bị một người nào đó mời trước rồi, điều này khiến mấy người thám tử buồn bực mất mấy ngày.

Lâm Cách Tư tại ngày thi đấu thứ ba đột nhiên tuyên bố bỏ cuộc, lý do là đối thủ quá yếu, thi đấu thực đã đã không còn ý nghĩa nữa.

Điều này khiến cho đối thủ của hắn bị kích thích, liền tìm tới Lâm Cách Tư yêu cầu khiêu chiến.

Quá trình diễn ra trận quyết đấu không có một ai biết.

Kết quả là ngày thi đấu thứ ba đối thủ của Lâm Cách Tư liền tuyên bố bỏ cuộc.

Liên tục hai người bỏ cuộc cũng không khiến đám người chú ý lắm.

Ngày thi đấu thứ tư. Tháp Lôi Khắc gặp Mễ Lệ Toa.

Mễ Lệ Toa thắng.

Tháp Lôi Khắc ha ha cười bước xuống lôi đài, cũng không bởi vì thất bại mà uể oải.

Tiếp theo Tạp La Lâm gặp Mai Mễ.

Mai Mễ thắng.

Gia Tây Nạp gặp một gã mười một cấp đại ma pháp sư, kết quả thập cấp lại chiến thắng mười một cấp.

Toàn bộ quá trình chiến đấu của năm người đều khiến mọi người nghĩ ngay tới Lai Ân. Tên gia hỏa này luôn khiến người khác bất ngờ.

Liên tục sáu ngày thi đấu, đại đa số đối thủ yếu đều bị loại sạch.

Trong suốt quá trình diễn ra thi đấu cũng không có ít điều bất ngờ, ví dụ như Gia Tây Nạp thắng thập nhất cấp ma pháp sư, thế nhưng trận sau lại thua một gã thập cấp ma pháp sư.

Năm người thủ hạ của Lai Ân bây giờ chỉ còn một mình Mai Mễ bước tiếp vào vòng sau.

Sau khi thi đấu xong Lai Ân quyết định yêu cầu năm người đi Thản Á, tới nơi đó sẽ có người chỉ đạo bọn họ tiếp tục tu luyện.

Lai Ân vẫn ở trong đám người quan sát từng động tác của mỗi thí sinh hy vọng có thể tìm thêm một hai gã có đủ tư cách làm chiến sĩ cho mình.

Ngày thi đấu thứ tám Lâm Đạt gặp Lệ Bối Tạp, cuộc chiến đặc sắc này diễn ra trong suốt ba giờ, hai người đều là mười hai cấp ma vũ sĩ. Uy lực phát ra quá cường đại, đến lúc cuối cùng hai gã thánh ma đạo phải bày ra kết giới mới chặn được dư ba công kích của hai người.

Lệ Bối Tạp thắng trận tự nhiên khiến đám cao tầng của Lôi Áo học viện mất hứng, thế nhưng phân viện ma vũ sĩ chỉ mới thành lập được hơn một năm đã đào tạo ra được người mười hai cấp ma vũ sĩ, quả thực khiến một nhóm người rất vui vẻ.

"Trận đấu giữa ma khí hệ đã kết thúc, Cáp Khắc thắng rồi."

"Nói cách khác đối thủ là của Lệ Bối Tạp ở vòng bán kết sẽ là Cáp Khắc a!"

"Đúng vậy, một tháng qua Cáp Khắc được Lai Ân tiên sinh huấn luyện đặc biệt thực lực cũng không kém, nghe nói so với Lâm Đạt còn mạnh hơn một chút đó."

"Dù sao Lệ Bối Tạp lần này cũng gặp phiền phức rồi, liền một hồi đấu với hai gã mười hai ma vũ sĩ, cơ hội thắng cũng không cao. Mấy người của Lôi Áo học viện đang đứng ở đại viện cúi đầu thầm thì.

Lệ Bối Tạp tuy rằng đứng ở rất xa, thế nhưng thính giác lại rất tốt, nàng có thể nghe hết cuộc nói chuyện của mấy người kia. Đến khi nghe được mấy người nhắc đến cái tên Lai Ân, nàng lập tức nhớ tới cái tên gia hỏa đáng ghét kia, Lệ Bối Tạp cắn răng nói: "Lai Ân, cái tên kia đã trở về rồi sao?"

Khóe mắt Lệ Bối Tạp đột nhiên thấy bóng lưng một người đối diện với lôi đài, trông cực kì giống cái tên kia, thế nhưng trong chớp mắt cái bóng của đối phương lại biến mất, khiến nàng cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Kỳ thật người Lệ Bối Tạp thấy chính là Lai Ân, khi Lâm Đạt thua cũng là lúc hắn xoay người rời đi, thế nhưng xung quanh lôi đài rất nhiều người, chen lấn nửa ngày mới thoát ra được. Thiếu chút nữa hắn bị ngạt thở mà chết.

Lai Ân chạy sang lôi đài thi đấu ma pháp, Mai Mễ ở bên kia cũng sắp bắt đầu thi đấu.

Mai Mễ đứng trên lôi đài đợi nửa ngày.

Lai Ân chen chúc trong đám người, nhìn chằm chằm vào đối thủ của Mai Mễ.

Thanh niên này kêu là Bố Lai Ân tầm hai mươi tuổi. Lớn lên trông cũng không đến nỗi, thế nhưng con mắt lại mang vẻ tà đạo, làm cho Lai Ân rất phản cảm. Người này rất giống cái tên bị mình đánh trần truồng mà chạy hôm rồi.

Bố Lai Ân đang cùng một trung niên nhân nói chuyện.

Lai Ân lập tức nhận ra trung niên nhân này chính là người mà mình đáng hôm nào, hai người nói chuyện một hồi, sau đó trung niên nhân cho Bố Lai Ân một kiện pháp bào, cuối cùng vỗ lên vai Bố Lai Ân mấy cái rồi mới xuống đài.

Người ngoài chỉ coi hàng động vỗ vai đó là một cử chỉ cổ vũ mà thôi.

Thế nhưng Lai Ân lại cúi đầu thầm chửi rủa: "Đê tiện vô sỉ, ngay cả loại thi đấu giao hữu này cũng giở trò bịp bợm.

Mai Mễ lần này nhất định sẽ thua.

Kì thực trung niên nhân kia khi vỗ lên vai Bố Lai Ân, nếu là thánh ma đạo cũng không thể nhìn ra mánh khóe bên trong, kỹ năng này chỉ khi cao thủ đã tiến nhập á thần giai mới có thể sử dụng. Có thể tạm thời đề thăng tiềm lực pháp sư, loại phương pháp này cũng có rất nhiều tác dụng phụ, chỉ là một trận đấu học viện phổ thông cũng khiến cao thủ á thần giai sử dụng loại kỹ năng này?

"Chỉ vì một bức di tích địa đồ đám người này không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào a?" Lai Ân khi nghe được lời này lại càng hoảng sợ, phổ thông học viện lần này xuất ra phần thưởng quá xa xỉ nha.

Không nghĩ tới chỉ vì một pho di tích địa đồ mà khiến bao nhiêu cao thủ á thần giai tới làm càn.

Trung niên nhân này cứ nhiêu hướng tới pho địa đồ kia, cũng không có dễ dàng như vậy, làm càn à, mình so với người khác cũng không kém nha, nêu người khác đã dám lừa bịp như vậy, mình cũng không để cho bọn chúng qua mặt được.

Mai Mễ thua, Bố Lai Ân dễ dàng tấn cấp tứ cường, mấy tuyển thủ lọt vào vòng tứ cường thực lực cũng không hề kém. Lai Ân nhìn một vòng, tất cả đều là đệ tử của các đại gia tộc, phía sau đều có á thần cấp cường giả chống lưng.

Lai Ân đột nhiên phát hiện, có rất nhiều cường giả đến tham gia cuộc thi tài lần này.

Ngày thi đấu thứ tám, Lai Ân chỉ nhìn qua lập tức phát hiện trận đấu có điểm khác thường. Mấy trận đấu này quả thực như là một đại kiệt tác xưa nay chưa từng có do mấy kẻ lừa đảo nặn lên. Phía sau đám người thi đấu thí sinh đều có người chống lưng, trên người đều được trang bị nguyên bộ của thánh giai hỗ trợ. Điều này đúng thật đã không còn một điểm công bằng trong thi đấu nữa.

Buổi tối tại Lôi Áo đô thị, mọi người đều bắt đầu đàm luận xung quanh trận đấu ngày mai. Phòng cá cược cũng mở ra để phục vụ những người mê cờ bạc. Lai Ân lại tìm tới người tổ chức cuộc thi đấu năm nay, viện trưởng của Lôi Áo học viện Á Luân Tư.

Lai Ân đem Á Luân Tư vào trong thư phòng rồi đóng cửa lại.

Nếu người thường muốn gặp mặt người này quả thực không có cách, thế nhưng Lai Ân từ khi bị ngưu đầu nhân bắt cóc được rất nhiều thế lực coi trọng, dù là Á Luân Tư cũng có có thân phận cùng địa vị cũng không dám trậm trễ tiếp đón Lai Ân.

"Á Luân Tư viện trưởng không cảm thấy thực lực của những học sinh tới thi đấu năm nay rất cao sao?" Lai Ân hỏi.

"Chúng ta cũng đang muốn làm rõ chuyện này đây, có mấy người thực lực sắp vượt qua thánh ma đạo rồi, những người này dường như đột nhiên nhảy ra vậy." Á Luân Tư cười khổ lắc đầu than: "Ta cũng không có biện pháp, quy định của học viện chỉ là hạn chế vũ khí...Mà thôi."

"Vậy lão không thể quản chuyện này à?" Lai Ân vỗ bàn nói.

"Nói đến đây ta mới cảm thấy phong cách chiến đấu của Tạp La Lâm và Gia Tây Nạp rất giống Lai Ân tiên sinh, không biết hai người này cùng ngươi có quan hệ như thế nào?"

Lai Ân nhún nhún vai nói: "Bọn họ bây giờ là là bộ hạ của ta, ta cũng chỉ chỉ điểm qua giúp bọn một chút mà thôi.

"Chỉ điểm một chút thôi sao? Ha ha, ngươi quá khiêm nhường rồi Lai Ân tiên sinh." Á Luân Tư ha ha nở nụ cười. Lão đã điều tra rất kĩ thực lực của mấy người này từ trước rồi, nhất là thực lực của Lâm Cách Tư, nguyên bản là thập cấp, bây giờ đã sắp tiến giai tới thánh giai trắc thí a.

"Không nói tới chuyện này nữa, lần này tới đây mục đích của ta là pho bản vẽ kia, đó cũng chính là mục tiêu của toàn bộ đám người khi tới đây thi đấu. Cho nên khi bắt đầu lão không cho ta tham gia là sợ ta làm bừa, thế nhưng hiện tại người nào cũng dối trá không kém ta a."

Á Luân Tư vội vã nói: "Điều này không có khả năng, mọi người đều biết thân phận của ngươi. cấp bậc hiện tại của ngươi quá thấp, tham gia cũng chỉ thua cuộc mà thôi, nếu dùng triệu hoán thì còn có cơ hội thắng, huống hồ ngươi muốn tham gia cũng không được, lần trước đã nói là không được rồi mà..."

"Dù sao ta vẫn phải tham gia, chết sống đều phải tham gia, nếu không cho ta đi, ta sẽ không thả lão đi đâu." Lai Ân bắt đầu giở thói lưu manh ra.

"Điều này chính là làm trái quy tắc a."

"Lão nhân ngài cứ một mắt nhắm một mắt mở là được rồi."

"Tuyệt đối không được."

"Cho ta một cơ hội đi mà, ta thực sự rất muốn phần bản vẽ kia." Lai Ân cố dây dưa, làm ra một bộ dáng tội nghiệp, nói.

"Dù có chết ngươi cũng đừng nghĩ tới đạt được điều đó." Á Luân Tư cắn răng trả lời.

Lai Ân lắc lắc đầu, thở dài nói: "Nói cách khác một điểm cơ hội cũng không có sao?"

"Không có."

"Xem ra chỉ có thể cướp mà thôi, chờ khi ai thắng cuộc ta sẽ cướp của người đó là được a."

"Không được." Á Luân Tư vỗ bàn nhảy dựng lên, túm lấy vai Lai Ân to tiếng.

"Thế nhưng ta thực sự cần phần địa đồ kia mà." Lai Ân làm bộ sợ sệt trả lời.

"Không tham gia thi đấu, cũng không được cướp địa đồ." Á Luân Tư vỗ bàn nói.

Lai Ân thở dài hai tiếng, sau đó nói: "Ài, vậy coi như bỏ đi, ta có thể rời khỏi đây rồi chứ."

Lai Ân uể oải đứng dậy, miệng lẩm bẩm một câu, sau đó bước ra ngoài.

Á Luân Tư kéo tay Lai Ân lại, cảnh cáo một lần nữa, nói: "Không được đi cướp đó."

Ánh mắt Lai Ân chợt phát sáng, liên thanh nói: "Ta không cướp, ta không cướp được rồi sao."

"Ngươi phát thệ đi."

Lai Ân giơ tay phải lên, nói: "Ta phát thệ ta sẽ không đi cướp."

Á Luân Tư vẫn không yên lòng, tiếp tục nói: "Phải phát độc thệ."

"Được rồi, được rồi, ta phát độc thệ. Nếu ta có đi cướp đồ uống nước sẽ bị sặc chết, bước đi vâp ngã mà chết. Ăn cơm bị nghẹn mà chết, được rồi chứ."

Á Luân Tư nghe Lai Ân nói nửa ngày mà không có động tay động chân, phát độc thề rất lưu loát, trái lại càng thêm lo lắng, rất sợ tiểu tử này ở phía sau mình chém giết, lão ngây người nửa ngày mới lên tiếng: "Quên đi, quên đi, ta sẽ nghĩ một biện pháp để ngươi tham gia, nếu có thua ngươi cũng không được cướp phần thưởng đấy."

Lai Ân vội vã gật đầu, nói: "Được mà, ta tuyệt đối sẽ không đi cướp."

Á Luân Tư vò đầu bứt tai, tên này đúng là cái giếng phiền phức a.

Lai Ân lại ngâm nga một đoạn tiểu khúc, thầm nghĩ: dám đấu trí với ta, hắc hắc, còn kém xa lắm.

Kết quả Lai Ân được sắp xếp thay một tuyển thủ khác tiến hành thi đấu.

Lai Ân chọn đối đầu với Bố Lai Ân.

Ngày thứ chín, trời vừa sáng Lai Ân cố ý mặc một kiện y phục màu vàng đất mới mua, trông bộ dạng của hắn lúc này rất thành thật, xong xuôi mới rời bước tới lôi đài.

Hôm nay diễn ra là vòng bán kết của tất cả các hệ, mỗi hệ khi có một người giành thắng lợi sẽ được một mảnh địa đồ, khi hợp vào sẽ thành một bức địa đồ hoàn chỉnh. Về phần bức địa đồ này cuối cùng sẽ về tay ai vậy phải xem ai là người có thực lực có thể mua được mảnh địa đồ từ tay người khác hay không.

Mục tiêu của Lai Ân chính là tấm địa đồ hoàn chỉnh, về phần chọn đối thủ là Bố Lai Ân, hoàn toàn là không vừa mắt với cái tên trung niên nhân bị mình đánh lúc trước. Vì vậy Bố Lai Ân đúng là không may khi trở thành đối tượng phát tiết của Lai Ân.

Lai Ân ra khỏi phòng, vươn vãi duỗi tay chân một lát, đột nhiên hắn nhìn thấy một người quen đang hỏi thăm cái gì đó!

Đúng là Khẳng Ni của Lợi Bỉ Na gia tộc, phía sau không xa Khẳng Ni là mười hai người cao tới ba thước mặc áo giáp trùm kín thân thể chỉ lộ lại hai con mắt.

Áo giáp toàn bộ là kim chúc màu đen, bao quanh thân không có một đường may, thế nhưng đám người vẫn hoạt động thoải mái như thường.

Mấy người này lập tức khiến đám người xung quanh đường chú ý, nhân loài cao tới hai thước đã là rất hiếm rồi, vậy mà người cao ba thước lại mặc áo giáp nữa càng khiến thân hình bọn họ trở nên đồ sộ.

Khẳng Ni phát hiện có người đang chú ý tới bản thân, sau khi thấy Lai Ân, hắn vui vẻ chạy tới, nói: "Lai Ân tiên sinh, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi, ha ha, mười hai tên thủ hạ của ngươi đã tới a."

"Sao ngươi cũng tới vậy?" Lai Ân thấy Khẳng Ni cũng sửng sờ, người này đãng nhẽ đang ở Ba Cách Nhĩ mới đúng a.

"Mười hai tên đại gia hỏa này ăn mặc như vậy thật quá phiền phức đi, thế nhưng cuối cùng cũng đến nơi. Khi mới đi ta đã chuẩn bị rất thỏa đáng rồi, sẽ không có người phát hiện ra đâu." Khẳng Ni hưng phấn nhìn bốn phía, sau đó nói: "Nghe nói ở đây đang tiến hành thi đấu, không biết ta có thể tham gia hay không?"

"Hết cơ hội rồi, hôm nay là vòng bán kết, tiếc quá, ngươi tới quá chậm đi." Lai Ân nói xong, đột nhiên nhãn tình sáng lên ghé vào cái lỗ tai Khẳng Ni nói vài câu.

Khẳng Ni hai mắt cũng tỏa sáng mạnh mẽ gật đầu.

Ni Nhĩ cùng mười một người nhìn hai người kia cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Bất quá mọi người có chung một nhận thức, chỉ cần Lai Ân tính kế, nhất định đối phương sẽ rất thảm a.

Khẳng Ni chờ Lai Ân nói xong, lúc này mới xoa xoa tay mạnh mẽ gật đầu nói: "Lai Ân tiên sinh, người yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hắc hắc."

Lai Ân nói: "Để Ni Nhĩ bọn họ nghe lệnh của ngươi đi."

"Biết rồi, lần nay ta tới quả là có tác dụng, không biết có thưởng hay không?"

"Tất nhiên là có rồi." Lai Ân xấu xa cười nói.

Khẳng Ni mang theo Ni Nhĩ cùng mười hai ma nhân ly khai.

Lai Ân đúng giờ đi tới lôi đài.

Bố Lai Ân đứng ở một bên dưới lôi đài không hề nóng ruột, lúc trước nghe nói một ma pháp sư bởi vì có một số việc lầm thời gian cho nên cũng đến muộn, cho nên Lai Ân đến hơi muộn hắn cũng không cần nóng ruột.

Người trung niên nhân đi tới đây với Bố Lai Ân chính là lão trưởng bối của gia tộc, là gia gia của thúc thúc hắn, trước kia là một vị thánh ma đạo nổi danh, trong gia tộc mọi người gọi hắn là Hoắc Mễ Nhĩ.

Bố Lai Ân chỉ biết Hoắc Mễ Nhĩ đã sớm đột phá thánh giai, tiến nhập vào một cảnh giới cao hơn, lần này cùng mình đi tới đây chủ yếu là về mảnh địa đồ. Đối với vị trí đệ nhất hắn cũng rất tự tin, có vị lão bối mạnh mẽ này hỗ trợ, dàng được vị trí đệ nhất quả thực quá dễ dàng.

Hoắc Mễ Nhĩ đối với người tự dưng chen vào thi đấu này cũng không dám xem thường, hắn vẫn để Bố Lai Ân chờ, chờ cho tới khi đối phương tới, xem thực lực của người nó sau đó mới quyết định có ra chiêu hỗ trợ hay không.

Hai người đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy đối phương lên lôi đài.

Một đám khán giả ở dưới thực đã không nhịn được nữa, lớn tiếng kháng nghị tuyển thủ của song phương.

Trọng tài cũng có chút lo lắng nhìn hai bên lôi đài, Bố Lai Ân vẫn đứng bất động, người nọ vẫn chậm chạp không thấy xuất hiện, không biết hai người kia có bị bệnh gì hay không đây.

Khán giả bắt đầu dùng các loại vỏ trái cây ném lên lôi đài.

Trọng tài đợi nửa ngày vẫn không thấy hai người nọ tới, liền lớn tiếng nói: "Từ giờ trở đi trong vòng mười phút đồng hồ nếu song phương tuyển thủ còn không lên đài sẽ chuất quyền thi đấu."

Bố Lai Ân mắt nhìn Hoắc Mễ Nhĩ.

Hoắc Mễ Nhĩ nói: "Đừng nóng vội, đối phương nếu không lên chúng ta cũng không lên, xem ai duy trì lâu hơn."

"Lão tổ tông, vạn nhất cuối cùng mà hắn cũng không lên vậy chúng ta cũng sẽ mất quyền thi đấu hay sao?"

"Lo cái gì? Cứ đợi đến phút cuối cùng đi." Hoắc Mễ Nhĩ trừng mắt nhìn Bố Lai Ân.

Đám khán giả phía dưới đang gây náo loạn.

Chỉ còn lại mười giây, trọng tài đang chuân bị tuyên bố hai người bỏ cuộc, Bố Lai Ân liền cấp tốc vọt lên.

Lúc này chợt nghe trong đám khán giả có người hô to: "Đợi một lát, đợi một lát, đông quá ta không vào được."

Mọi người lúc này mới chú ý tới một thiếu niên mặt mày đỏ bừng chen chúc trong đám người đang giơ thẻ bài tuyển thủ lên cao.

Hoắc Mễ Nhĩ vừa thấy thiếu niên này, sắc mặt chợt tái nhợt, vội ã kêu to: "Bố Lai Ân, mau xuống đây, ta có lời muốn nói."

Bố Lai Ân sửng sốt, đang chuẩn bị chạy tới bên cạnh Hoắc Mễ Nhĩ.

Thiếu niên kia đã xông lên dài, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta là Lai Ân, là tuyển thủ trong trận này. Ta tới hơi trễ một chút, căn bản là quá nhiều người không thể vào được." Một chút à, giấy cuối cùng rồi a.


/225

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status