Trước đây Lai Ân cho rằng nơi đó chỉ có một đám quái thú tương đối nhiều mà thôi, hiện tại mới biết, đám quái vật tồn tại ở đó đã sớm vượt qua thánh giai chân chính trở thành á thần giai rồi, buồn cười là nhân loại cư nhiên còn tưởng rằng quái vật chỉ có số lượng nhiều mà thôi.
Năm người không dám cưỡi ma thú phi hành, khi tiếp cận một cái khe sâu hơn hai mươi lý toàn bộ phải hạ xuống, sợ bị quái vật tại Hỏa Diễm Hải phát hiện.
Nơi đây ngoại trừ cây cũng chỉ có cây mà thôi, một mảnh xanh ngát như biển rộng, núi non trùng điệp như rồng lượn đập vào tầm mắt mọi người.
Năm người mới vừa tiến vào sơn mạch không lâu chợt nghe được hai tiếng rống kì quái ở bên trong Hỏa Diễm Hải truyền tới, ngay sau đó hai bóng đen xoắn cùng nhau từ trên bầu trời bay qua bên này, càng bay càng gần, ngay sau đó đâm xuống thụ hải, năng lượng ma pháp giống như sóng biển tản ra khiến một mảnh rừng rậm bị phá hủy hoàn toàn.
Năm người vội vã dựng thẳng ma pháp thuẫn lên cầm cự, ngoại trừ Lai Ân ra, còn lại ma pháp thuẫn của bốn người vừa thành hình lập tức bị năng lượng cuồng bạo phá hủy.
Lai Ân vội vã đem ma pháp thuẫn mở rộng, sau đó không thể không dùng tài quyết chi thủ tăng cường năng lượng ma pháp lên hai lần mới có thể miễn cưỡng cầm cự.
Mấy người chưa bao giờ thấy qua chỉ với hai đầu cự thú đánh nhau chỉ trong một giờ đã phả hủy một mảnh thụ hải. Khoảng cách giữa mọi người và bọn chúng bất quả cũng chỉ tầm vài trăm thước mà thôi.
Cuối cùng một đầu ma thú bị thụ thương, không thể không hướng Hỏa Diễm Hải bỏ chạy.
Lai Ân lúc này mới vuốt mồ hôi lạnh trên trán rồi thu hồi lại ma pháp thuẫn. Hắn nhìn bốn phía một mảnh phế tích, líu lưỡi nói: "Thật là lợi hại, thánh giai quái vật ở nơi này ít nhất cũng bằng với á thần hạ giai lục cấp ở bên ngoài. Hỏa Diễm Hải cư nhiên ân dấu rất nhiều quái thú, nếu như đám người kia mạnh mẽ đi vào, chỉ sợ trên đại lục sẽ không còn á thần cấp nữa a."
Lâm Đạt chín người bị dọa cho hoảng sợ trợn mắt há mồm, bọn họ là lần đầu tiên đến Hỏa Diễm Hải, cũng là lần đầu gặp phải năng lượng cuồng bạo như thế, quả thực quá kinh người mà.
Núi đá bị hủy tự động tụ hợp rồi mọc lên. Phát ra thanh âm ầm ầm long lần thứ hai hóa thành núi non, thụ hải bị hủy cũng như núi đá từ từ dựng lên tươi tốt như trước. Toàn bộ thụ hải tựa như chưa từng bị tàn phá vậy.
Điều này sao có thể chứ?
Lai Ân lại càng hoảng sợ, mấy ngọn núi này có thể "sống" lại a?
Trước đây sao chưa thấy có người phát hiện ra?
Lai Ân ngẫm lại đột nhiên minh bạch, gặp phải sức chiến đâu ít nhất là á thần hạ giai tam cấp của lũ quái vật này con người không thể sống nổi.
Một đám quái vật đánh nhau có thể dẫn đến toàn bộ thánh giai chứng kiến đều bị giết, á thần giai và người thường không đề cập đến, tự nhiên là không ai phát hiện ra rồi.
Cáp Khắc vuối mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Thật là lợi hại."
"Đúng vậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua loại chiến đấu cao cấp như vậy." Lâm Đạt tràn đầy vẻ đồng cảm gật đầu.
"Lai Ân, nguy hiểm quá, chúng ta có nên quay về hay không?" Mễ Lệ Toa lo lắng hỏi.
"Sao lại không đi tiếp chứ? Nơi đây là thế mà." Lai Ân cười cười.
Bàn tay nhỏ bé của Lệ Bối Tạp lấy từ trên người ra một cái túi nhỏ, bên trong là một con ma thú bất an kêu lên, tựa hồ nó đang sợ hãi điều gì đó.
Tiếp tục tiến lên, đám cây này tựa như có sinh mạng, mọi lúc đều chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của năm người.
Điều này làm cho mười người cảm thấy sợ hãi.
Cáp Khắc cầm búa hung hăng chặt lên thân một cây đại thụ.
Thân cây to bản lập tức ngã xuống trên mặt đất cuộn lên một đám bụi mờ mịt. Đoạn thân cây vừa mới bị chặt nhanh chóng đâm ra một nhành cây rồi phát triển dài ra, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cáp Khắc kinh ngạc sờ sờ lên thân cây, nói: "Thật là lợi hại nha, phiến rừng rậm này đúng thật là có sức sống a."
"Quá thần kỳ đi. Cho dù có chặt đứt hết cả phiến rừng rậm này, chẳng phải chúng có thể cấp tốc mọc lại sao? Vậy không phải là rất nhiêu cây cổ thụ sao?" Lâm Đạt lập tức lên tinh thần, mảnh rừng rậm này là nơi tốt nhất để tìm Hắc Thiết Lâm, loại gỗ này không chỉ cứng rắn, hơn nữa là tài liệu tối cao cấp để chế tạo gia cụ.
Thế nhưng phiến rừng rậm này lại ở gần Hỏa Diễm Hải cho nên cũng không ai dám mạo hiểm tới đây chặt cây cả.
"Ngươi dám chặt sao? Vạn nhất phiến thụ hải này thực sự có sinh mệnh, đến lúc đó ngươi bị bắt thì làm sao đây?" Lai Ân hù dọa Lâm Đạt.
Lâm Đạt bị hù rụt đầu lai rồi lè lưỡi ra, nói: "Vậy không chặt nữa."
"Huấn luyện viên, chúng ta cứ đi về phía trước là tới được khe sâu sát biên giới, nơi đó chỉ cách Hỏa Diễm Hải hai km mà thôi, đến lúc đó chỉ cần phóng cái rắm bên kia cũng có thể nghe được. Vạn nhất gặp chuyện không may vậy phải làm sao đây?"
Lai Ân gật đầu nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó ta có độc giác thú, chạy nhất định không thành vấn đề."
"Ngươi, cái tên hỗn đản này, ngươi có nhưng chúng ta không có, đi theo ngươi một điểm không có cảm giác an toàn cũng không có." Lệ Bối Tạp hung hăng đá Lai Ân một cước. “Hu hu cùng các ngươi ở một chỗ, ta một điểm an toàn cũng không có." Lai Ân khóc than.
"Cùng ngươi ở một chỗ, chúng ta mới không có cảm giác an toàn đó, tốc độ gây họa của ngươi vĩnh viễn nhanh hơn so với tốc độ chạy trốn của ngươi a." Mễ Lệ Toa căm giận giơ nắm tay nhỏ lên.
Tiếp tục tiến lên, thụ hải cang lúc càng rậm rạp, cuối cùng trước mặt mọi người bỗng nhiên sáng lên. Thì ra trước, tại giữa phiến thụ hải rậm rạp này có một cái hồ nhỏ xinh đẹp như vậy, cạnh hồ còn xuất hiện một vài trướng bồng cùng với hai ba người đang nhóm lửa.
Mấy tinh linh cùng vài nhân loài đang ở chỗ này dựng trại, nhóm lửa.
Ánh mắt của Mễ Lệ Toa sáng lên, liếc mắt liền thấy được một thân ảnh trong đám người, thân ảnh này mặc một bộ bạch sắc kính phục, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, là một tinh linh nữ tử, nàng đố kị nói: "Tinh linh công chúa Á Lâm."
Lai Ân vắt chân lên cổ định chạy.
Không cần nói cũng biết cung tiễn thủ xuất thân từ tinh linh tộc là chức nghiệp tốt nhất!
Cao cấp tinh linh cung tiễn thủ tại khoảng cách xa 10km ngay cả chân một con ruồi cũng thấy rõ, cho nên Lai Ân vừa muốn chạy đã bị Á Lâm phát hiện.
Á Lâm vui vẻ đứng lên.
Lai Ân vừa mới chạy được vài bước liền bị Mễ Lệ Toa lôi trở lại.
Á Lâm khuôn mặt đỏ bừng tiến tới, nói: "Lai Ân, đã lâu rồi không gặp."
"E hèm, ha ha, đúng vậy, đúng vậy, đã hơn một năm rồi còn gì."
Cáp Khắc xa xa nhìn chằm chằm Á Lâm, lại nhìn ba nữ tử bên người rồi gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Tinh linh chính là đẹp ..."
Cáp Khắc chỉ nói được phân nửa câu lập tức câm miệng, ba ánh mắt sắc bén như tiểu đao đã hướng về phía hắn, nói thêm cho hết câu chắc mạng mình cũng xong a, lúc này ngậm miệng chính là sáng suốt nhất.
Cáp Khắc nhìn Á Lâm, lại nhỏ giọng hỏi Mễ Lệ Toa: "Lai Ân tiên sinh biết vị nữ tinh linh kia à?"
Mễ Lệ Toa cắn răng nói: "Không chỉ biết, mà còn có quan hệ không tầm thường nữa đó."
"Quan hệ không tầm thường gì vậy?" Nhất thời mọi người đều dựng cái lỗ tai lên.
Lai Ân vừa quay đầu lại, rất u oán nói: "Ta nghe được hết đó, ta van các ngươi khi nghị luận có thể ở sau lưng ta có được hay không!"
Cáp Khắc mấy người vội vã câm miệng.
Người không sợ Lai Ân chính là Lâm Đạt, nàng tiến tới nắm lấy tay Mễ Lệ Toa, làm nũng nói: "Hảo tỷ tỷ, nói cho ta biết đi, là quan hệ gì thế?"
Mễ Lệ Toa ghé vào bên tai Lâm Đạt nhỏ giọng thì thầm hai câu.
Lâm Đạt biểu tình cổ quái nhìn Lai Ân một chút, rồi lại nhìn Á Lâm một chút, sau đó nói một câu khiến Lai Ân tức muốn thổi huyết.
"Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu."
"Này, này, ta ta ta van ngươi ngươi nói chuyện chừa lại chút khẩu đức có được hay không?" Lai Ân bất mãn kháng nghị nói tiếp: "Nói như thế nào ta coi như là thân cao thước tám mươi nha, không được tính là ngọc thụ lâm phong, cũng có thể nói là không tệ lắm, hơn nữa hiện tại học vấn cũng đã thành. Thực lực và tài phú đều có, cái gì mà kêu là phân trâu."
"Đó chỉ là một tên nhà quê mà thôi."
"Cái này đúng là không sai biệt lắm, bất quá không thể hình dung tốt hơn một chút hay sao?"
"Rất xin lỗi là không thể." Lâm Đạt cười nói: "Ta đây đã dùng từ hình dung hay nhất về ngươi rồi đó, ngài cố chấp nhận sự thực đi nha."
"Quả nhiên là miệng độc, cẩn thận tương lai không lấy được chồng đâu."
"Ai nói ta không lấy được chồng đi ra, người theo đuổi ta xếp thành một hàng dài kia." Lâm Đạt nghe nói như thế lập tức nhảy dựng lên. Hướng tới Lai Ân huy huy nắm tay thị uy.
"Hiện tại một người ta cũng không thấy a." Kỳ thực cái mõm của Lai Ân còn độc hơn.
Lâm Đạt bị Lai Ân nói vậy nhất thời không còn lời nào để cãi lại, tức khí nói: "Ngươi, ngươi không chết đó chính là một tai họa cho nhân loại a."
"Kỳ thực ta đã là một tai họa rồi." Lai Ân rất đắc ý vuốt tóc nói.
"Tên vô sỉ." Lâm Đạt không cùng Lai Ân tranh luận nữa, nàng biết bản thân không phải là đối thủ của người này.
Tròng mắt của Cáp Khắc xoay chuyển, dường như đang nghĩ tới cái gì đó, lát sau khóe miệng nhếch lên một nụ cười, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt nghe Lai Ân nói: "Cáp Khắc chạy vòng quanh hồ đến khi trời tối mới thôi cho ta."
Cáp Khắc mở há to miệng kêu lên thảm thiết: "Huấn luyện viên, ta không có lên tiếng mà."
"Cái này gọi là chém nhầm còn hơn bỏ sót biết không? Đó là châm ngôn mà mọi người thường hay làm, cho nên nếu như muốn không bị chém oan, tốt nhất là từ giờ về sau đừng xen miệng vào cuộc tranh luận giữa ta và Lâm Đạt nhé."
"Lai Ân chết tiệt, ta cầu lát nữa ngươi uống nước sặc mà chết." Lâm Đạt hung ác trừng mắt nhìn Lai Ân, rất muốn tiến lên cho hắn một đạp.
"Thêm mười vòng nữa nhé."
Tiếng kêu thảm thiết còn lớn hơn lúc trước vang lên.
Lâm Đạt vội vã câm miệng, nàng không sợ Lai Ân, thế nhưng nàng sợ bởi vì bản thân mà liên lụy tới những người khác.
Á Lâm và Lai Ân nói chuyện xong, nàng liền đi tới trước mặt Mễ Lệ Toa, nói: "Chào ngươi, Mễ Lệ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Chào." Mễ Lệ Toa cũng bắt chuyện cùng nàng ta, nàng không phải đố kị với Á Lâm mà là không muốn thấy Á Lâm và Lai Ân ở cùng một chỗ.
"Lai Ân đột nhiên hỏi: "Á Lâm, các ngươi tới nơi này làm gì? Còn nữa, những người đó là ai?"
"Tinh linh trưởng lão chiếm được một phần địa đồ trong đó cho thấy nơi này có di tích, cho nên chúng ta tới đây, trong thời gian ở đây, ta liền phát hiện ra một tiểu đội nhân loài đã tới trước, cho nên chúng ta cùng đóng trại luôn, cuối cùng thì gặp các ngươi."
"Có thể cho ta xem tấm địa đồ kia không?" Lai Ân hỏi.
Á Lâm lấy ra tấm địa đồ, đồng dạng là một tờ giấy màu ố vàng, điều duy nhất không giống với tờ giấy mà Á Luân Tư đưa cho hắn là tờ giấy này rất hoàn chỉnh, mép tờ giấy chỉ hơi sờn một chút mà thôi, còn lại đều giống như đúc.
Á Lâm nói: "Cái này giống như đúc với tờ giấy của đoàn người thám hiểm bên kia."
Lai Ân cảm giác sự tình có điểm không hợp lý hắn đem tấm địa đồ của mình ra, nhíu mày nói: "Có tận ba tấm địa đồ? Điều này quá vô lý a."
"Thế nhưng tấm địa đồ này đã được trưởng lão giám định qua rồi, xác thực là đã có mấy nghìn năm lịch sử mà."
"Á Lâm công chúa, đây là bằng hữu của ngươi sao?" Một người bỗng nhiên đi tới lên tiếng.
Người này mặc một bộ y phục ma pháp sư, hơi gầy gò, trên ngón út bàn tay phải có đeo một quả không gian giới chỉ, nhãn thần thập phần sắc bén, thấy Lai Ân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói: "Hắc, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được người đồng cấp, thật không dễ dàng gì nha."
Lai Ân cũng chăm chú đánh giá đối phương, cười nói: "Trái đất thực sự là nhỏ nha, trước đây ta cũng gặp qua trường hợp như vậy, hiện tại sau khi tiến giai lại có thể gặp được người đồng giai a ."
"Chỉ có thể nói là duyên phận thôi. Các hạ nên xưng hô thế nào đây? Tại hạ đến từ Quỷ Đô, là ma pháp sư Gia Phỉ Nhĩ Đức." Gia Phỉ Nhĩ Đức này làm ra một động tác gặp mặt tiêu chuẩn của ma pháp sư.
"Lai Ân; Lâm Đức; Lôi Âu Nạp."
"Ngươi là Lai Ân?" Gia Gia Phỉ Nhĩ Đức nghe Lai Ân nói ra tên liền cảm thấy hoảng sợ.
"Ngươi biết ta?" Lúc này đến phiên Lai Ân hoảng sợ.
"Thần linh ở trên hiện tại người không nhận ra ngươi quá hiếm đi. Ha ha." Gia Phỉ Nhĩ Đức nghe hắn hỏi như vậy ha ha cười, sau đó ngoắc tay kêu đám đồng bạn ở bên kia, hô to: "Mọi người lại đây gặp một nhân vật truyền kỳ này, là người đã lừa gạt phân nửa gia sản của Lôi Âu Nạp đó."
"Cái gì? là người kêu là Lai Ân đó sao?"
"Ha ha, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại gặp được nhân vậy như vậy."
"Xem ra thế giới này thực sự là quá nhỏ rồi."
Không tới một hồi liền có bảy người xông tới, ba ma pháp sư, ba chiến sĩ, còn có một người mặc y phục rất đặc thù, không có pháp trượng cũng không có vũ khí.
Gia Phỉ Nhĩ Đức nhất nhất giới thiệu từng người một.
Lai Ân thế mới biết Quỷ Đô gần giống như Thiên Giả chi thành, cũng là một đô thị chỉ có á thần giai cường giả mới có thể tới, toàn bộ đại lục không hề thiếu đô thị giống loại này, người ăn mặc khác lạ kia là một cơ quan sư, cũng là người trong một gia tộc cổ xưa, tinh thông cơ quan thuật.
Lai Ân đánh giá người này, sau đó nói: "Xin hỏi, gia tộc ngươi có nhiều người hay không?" Cơ quan sư này gãi đầu, ha ha cười nói: "Lai Ân tiên sinh, gia tộc của ta coi như là không tồi, tạm thời còn không có ý muốn đầu phục ai cả."
Lai Ân nghe vậy thở dài nói: "Về sau nếu cần nhớ kĩ hãy tới thành Thản Á của Ba Cách Nhĩ tìm ta nhé."
Cơ quan cười cười, không có trả lời.
Á Lâm bất ngờ nhìn Gia Phỉ Nhĩ Đức, nói: "Các ngươi biết nhau sao?"
Gia Phỉ Nhĩ Đức cười nói: "Á Lâm công chúa, tại đại lục người không nhận ra Lai Ân tiên sinh hiện tại quá hiếm mà, đem một gia tộc nổi danh như Lôi Âu Nạp bức phải nôn ra phân nửa gia sản, hơn nữa lại liên tục lừa ba lần liền. Những người của Lôi Âu Nạp gia tộc lúc này đang tìm người giúp đỡ chuẩn bị cùng Lai Ân tiên sinh liều mạng đó!"
Lai Ân sờ sờ đầu nói: "Không nghĩ tới ta lại nổi tiếng như vậy nha."
Trong mắt Lâm Đạt bắn ra tia sáng kỳ dị. Cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức bọn họ ở một chỗ trong vài ngày, nàng cũng lý giải được một số chuyện về á thần giai, cũng nghe được chuyện trong khoảng thời gian này Lôi Âu Nạp gia tộc cùng một cá nhân gây thù kết oán, thế nhưng nàng chỉ cho rằng là người trùng tên mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại là vị hôn phu của mình.
"Đâu chỉ có danh, nghe nói ngươi đã thu phục được ba gia tộc, còn đang ở một tòa thành tư nhân ở Ba Cách Nhĩ a."
"Mấy chuyện này các ngươi cũng biết?"
"Chúng ta tuy là không làm ăn lớn, thế nhưng nếu muốn có tin tức gì chỉ cần loáng cái là có ngay." Gia Phỉ Nhĩ Đức nói.
Ba người đang nhóm lửa cũng lần lượt chạy tới.
Gia Phỉ Nhĩ Đức mấy người sau khi biết Lai Ân cư nhiên còn là ma khí huấn luyện viên của Lôi Áo học viện nữa, tất cả đều kinh ngạc không ngớt. Á Lâm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Gia Phỉ Nhĩ Đức tiên sinh, rốt cuộc thánh giai và á thần giai chênh lệch lớn đến mức nào?"
"Thánh giai nếu nói là con kiến, vậy á thần giai chính là con voi đó."
Gia Phỉ Nhĩ Đức nói.
Lúc này trong rừng rậm có hai chiến sĩ chạy ra, lớn tiếng nói: "Gia Phỉ Nhĩ Đức, chuẩn bị một chút đi, một đàn thú sắp tới đó."
Á Lâm cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức mấy người biến sắc, tất cả mọi người đồng thời đứng lên.
Gia Phỉ Nhĩ Đức nói: "Lai Ân tiên sinh, lúc này các ngươi giúp chúng ta phòng ngự một chút nhé?"
Lai Ân sửng sốt nói: "Phòng ngự cái gì?"
Á Lâm nói: "Phiến rừng rậm này có sinh mệnh, cái hồ này chính là phân giới địch ta, bất cứ thứ gì tiến tới gần hồ này đều là địch nhân, cho nên ở chỗ sâu trong trong thụ hải thường có một đám quái thú bất định lao tới đánh bất ngờ, đó cũng là nguyên nhân mà mọi người không thể tiến thêm được nữa. Chúng ta đã bị vây ở chỗ này mấy ngày rồi."
Năm người không dám cưỡi ma thú phi hành, khi tiếp cận một cái khe sâu hơn hai mươi lý toàn bộ phải hạ xuống, sợ bị quái vật tại Hỏa Diễm Hải phát hiện.
Nơi đây ngoại trừ cây cũng chỉ có cây mà thôi, một mảnh xanh ngát như biển rộng, núi non trùng điệp như rồng lượn đập vào tầm mắt mọi người.
Năm người mới vừa tiến vào sơn mạch không lâu chợt nghe được hai tiếng rống kì quái ở bên trong Hỏa Diễm Hải truyền tới, ngay sau đó hai bóng đen xoắn cùng nhau từ trên bầu trời bay qua bên này, càng bay càng gần, ngay sau đó đâm xuống thụ hải, năng lượng ma pháp giống như sóng biển tản ra khiến một mảnh rừng rậm bị phá hủy hoàn toàn.
Năm người vội vã dựng thẳng ma pháp thuẫn lên cầm cự, ngoại trừ Lai Ân ra, còn lại ma pháp thuẫn của bốn người vừa thành hình lập tức bị năng lượng cuồng bạo phá hủy.
Lai Ân vội vã đem ma pháp thuẫn mở rộng, sau đó không thể không dùng tài quyết chi thủ tăng cường năng lượng ma pháp lên hai lần mới có thể miễn cưỡng cầm cự.
Mấy người chưa bao giờ thấy qua chỉ với hai đầu cự thú đánh nhau chỉ trong một giờ đã phả hủy một mảnh thụ hải. Khoảng cách giữa mọi người và bọn chúng bất quả cũng chỉ tầm vài trăm thước mà thôi.
Cuối cùng một đầu ma thú bị thụ thương, không thể không hướng Hỏa Diễm Hải bỏ chạy.
Lai Ân lúc này mới vuốt mồ hôi lạnh trên trán rồi thu hồi lại ma pháp thuẫn. Hắn nhìn bốn phía một mảnh phế tích, líu lưỡi nói: "Thật là lợi hại, thánh giai quái vật ở nơi này ít nhất cũng bằng với á thần hạ giai lục cấp ở bên ngoài. Hỏa Diễm Hải cư nhiên ân dấu rất nhiều quái thú, nếu như đám người kia mạnh mẽ đi vào, chỉ sợ trên đại lục sẽ không còn á thần cấp nữa a."
Lâm Đạt chín người bị dọa cho hoảng sợ trợn mắt há mồm, bọn họ là lần đầu tiên đến Hỏa Diễm Hải, cũng là lần đầu gặp phải năng lượng cuồng bạo như thế, quả thực quá kinh người mà.
Núi đá bị hủy tự động tụ hợp rồi mọc lên. Phát ra thanh âm ầm ầm long lần thứ hai hóa thành núi non, thụ hải bị hủy cũng như núi đá từ từ dựng lên tươi tốt như trước. Toàn bộ thụ hải tựa như chưa từng bị tàn phá vậy.
Điều này sao có thể chứ?
Lai Ân lại càng hoảng sợ, mấy ngọn núi này có thể "sống" lại a?
Trước đây sao chưa thấy có người phát hiện ra?
Lai Ân ngẫm lại đột nhiên minh bạch, gặp phải sức chiến đâu ít nhất là á thần hạ giai tam cấp của lũ quái vật này con người không thể sống nổi.
Một đám quái vật đánh nhau có thể dẫn đến toàn bộ thánh giai chứng kiến đều bị giết, á thần giai và người thường không đề cập đến, tự nhiên là không ai phát hiện ra rồi.
Cáp Khắc vuối mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Thật là lợi hại."
"Đúng vậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua loại chiến đấu cao cấp như vậy." Lâm Đạt tràn đầy vẻ đồng cảm gật đầu.
"Lai Ân, nguy hiểm quá, chúng ta có nên quay về hay không?" Mễ Lệ Toa lo lắng hỏi.
"Sao lại không đi tiếp chứ? Nơi đây là thế mà." Lai Ân cười cười.
Bàn tay nhỏ bé của Lệ Bối Tạp lấy từ trên người ra một cái túi nhỏ, bên trong là một con ma thú bất an kêu lên, tựa hồ nó đang sợ hãi điều gì đó.
Tiếp tục tiến lên, đám cây này tựa như có sinh mạng, mọi lúc đều chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của năm người.
Điều này làm cho mười người cảm thấy sợ hãi.
Cáp Khắc cầm búa hung hăng chặt lên thân một cây đại thụ.
Thân cây to bản lập tức ngã xuống trên mặt đất cuộn lên một đám bụi mờ mịt. Đoạn thân cây vừa mới bị chặt nhanh chóng đâm ra một nhành cây rồi phát triển dài ra, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cáp Khắc kinh ngạc sờ sờ lên thân cây, nói: "Thật là lợi hại nha, phiến rừng rậm này đúng thật là có sức sống a."
"Quá thần kỳ đi. Cho dù có chặt đứt hết cả phiến rừng rậm này, chẳng phải chúng có thể cấp tốc mọc lại sao? Vậy không phải là rất nhiêu cây cổ thụ sao?" Lâm Đạt lập tức lên tinh thần, mảnh rừng rậm này là nơi tốt nhất để tìm Hắc Thiết Lâm, loại gỗ này không chỉ cứng rắn, hơn nữa là tài liệu tối cao cấp để chế tạo gia cụ.
Thế nhưng phiến rừng rậm này lại ở gần Hỏa Diễm Hải cho nên cũng không ai dám mạo hiểm tới đây chặt cây cả.
"Ngươi dám chặt sao? Vạn nhất phiến thụ hải này thực sự có sinh mệnh, đến lúc đó ngươi bị bắt thì làm sao đây?" Lai Ân hù dọa Lâm Đạt.
Lâm Đạt bị hù rụt đầu lai rồi lè lưỡi ra, nói: "Vậy không chặt nữa."
"Huấn luyện viên, chúng ta cứ đi về phía trước là tới được khe sâu sát biên giới, nơi đó chỉ cách Hỏa Diễm Hải hai km mà thôi, đến lúc đó chỉ cần phóng cái rắm bên kia cũng có thể nghe được. Vạn nhất gặp chuyện không may vậy phải làm sao đây?"
Lai Ân gật đầu nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó ta có độc giác thú, chạy nhất định không thành vấn đề."
"Ngươi, cái tên hỗn đản này, ngươi có nhưng chúng ta không có, đi theo ngươi một điểm không có cảm giác an toàn cũng không có." Lệ Bối Tạp hung hăng đá Lai Ân một cước. “Hu hu cùng các ngươi ở một chỗ, ta một điểm an toàn cũng không có." Lai Ân khóc than.
"Cùng ngươi ở một chỗ, chúng ta mới không có cảm giác an toàn đó, tốc độ gây họa của ngươi vĩnh viễn nhanh hơn so với tốc độ chạy trốn của ngươi a." Mễ Lệ Toa căm giận giơ nắm tay nhỏ lên.
Tiếp tục tiến lên, thụ hải cang lúc càng rậm rạp, cuối cùng trước mặt mọi người bỗng nhiên sáng lên. Thì ra trước, tại giữa phiến thụ hải rậm rạp này có một cái hồ nhỏ xinh đẹp như vậy, cạnh hồ còn xuất hiện một vài trướng bồng cùng với hai ba người đang nhóm lửa.
Mấy tinh linh cùng vài nhân loài đang ở chỗ này dựng trại, nhóm lửa.
Ánh mắt của Mễ Lệ Toa sáng lên, liếc mắt liền thấy được một thân ảnh trong đám người, thân ảnh này mặc một bộ bạch sắc kính phục, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, là một tinh linh nữ tử, nàng đố kị nói: "Tinh linh công chúa Á Lâm."
Lai Ân vắt chân lên cổ định chạy.
Không cần nói cũng biết cung tiễn thủ xuất thân từ tinh linh tộc là chức nghiệp tốt nhất!
Cao cấp tinh linh cung tiễn thủ tại khoảng cách xa 10km ngay cả chân một con ruồi cũng thấy rõ, cho nên Lai Ân vừa muốn chạy đã bị Á Lâm phát hiện.
Á Lâm vui vẻ đứng lên.
Lai Ân vừa mới chạy được vài bước liền bị Mễ Lệ Toa lôi trở lại.
Á Lâm khuôn mặt đỏ bừng tiến tới, nói: "Lai Ân, đã lâu rồi không gặp."
"E hèm, ha ha, đúng vậy, đúng vậy, đã hơn một năm rồi còn gì."
Cáp Khắc xa xa nhìn chằm chằm Á Lâm, lại nhìn ba nữ tử bên người rồi gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Tinh linh chính là đẹp ..."
Cáp Khắc chỉ nói được phân nửa câu lập tức câm miệng, ba ánh mắt sắc bén như tiểu đao đã hướng về phía hắn, nói thêm cho hết câu chắc mạng mình cũng xong a, lúc này ngậm miệng chính là sáng suốt nhất.
Cáp Khắc nhìn Á Lâm, lại nhỏ giọng hỏi Mễ Lệ Toa: "Lai Ân tiên sinh biết vị nữ tinh linh kia à?"
Mễ Lệ Toa cắn răng nói: "Không chỉ biết, mà còn có quan hệ không tầm thường nữa đó."
"Quan hệ không tầm thường gì vậy?" Nhất thời mọi người đều dựng cái lỗ tai lên.
Lai Ân vừa quay đầu lại, rất u oán nói: "Ta nghe được hết đó, ta van các ngươi khi nghị luận có thể ở sau lưng ta có được hay không!"
Cáp Khắc mấy người vội vã câm miệng.
Người không sợ Lai Ân chính là Lâm Đạt, nàng tiến tới nắm lấy tay Mễ Lệ Toa, làm nũng nói: "Hảo tỷ tỷ, nói cho ta biết đi, là quan hệ gì thế?"
Mễ Lệ Toa ghé vào bên tai Lâm Đạt nhỏ giọng thì thầm hai câu.
Lâm Đạt biểu tình cổ quái nhìn Lai Ân một chút, rồi lại nhìn Á Lâm một chút, sau đó nói một câu khiến Lai Ân tức muốn thổi huyết.
"Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu."
"Này, này, ta ta ta van ngươi ngươi nói chuyện chừa lại chút khẩu đức có được hay không?" Lai Ân bất mãn kháng nghị nói tiếp: "Nói như thế nào ta coi như là thân cao thước tám mươi nha, không được tính là ngọc thụ lâm phong, cũng có thể nói là không tệ lắm, hơn nữa hiện tại học vấn cũng đã thành. Thực lực và tài phú đều có, cái gì mà kêu là phân trâu."
"Đó chỉ là một tên nhà quê mà thôi."
"Cái này đúng là không sai biệt lắm, bất quá không thể hình dung tốt hơn một chút hay sao?"
"Rất xin lỗi là không thể." Lâm Đạt cười nói: "Ta đây đã dùng từ hình dung hay nhất về ngươi rồi đó, ngài cố chấp nhận sự thực đi nha."
"Quả nhiên là miệng độc, cẩn thận tương lai không lấy được chồng đâu."
"Ai nói ta không lấy được chồng đi ra, người theo đuổi ta xếp thành một hàng dài kia." Lâm Đạt nghe nói như thế lập tức nhảy dựng lên. Hướng tới Lai Ân huy huy nắm tay thị uy.
"Hiện tại một người ta cũng không thấy a." Kỳ thực cái mõm của Lai Ân còn độc hơn.
Lâm Đạt bị Lai Ân nói vậy nhất thời không còn lời nào để cãi lại, tức khí nói: "Ngươi, ngươi không chết đó chính là một tai họa cho nhân loại a."
"Kỳ thực ta đã là một tai họa rồi." Lai Ân rất đắc ý vuốt tóc nói.
"Tên vô sỉ." Lâm Đạt không cùng Lai Ân tranh luận nữa, nàng biết bản thân không phải là đối thủ của người này.
Tròng mắt của Cáp Khắc xoay chuyển, dường như đang nghĩ tới cái gì đó, lát sau khóe miệng nhếch lên một nụ cười, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt nghe Lai Ân nói: "Cáp Khắc chạy vòng quanh hồ đến khi trời tối mới thôi cho ta."
Cáp Khắc mở há to miệng kêu lên thảm thiết: "Huấn luyện viên, ta không có lên tiếng mà."
"Cái này gọi là chém nhầm còn hơn bỏ sót biết không? Đó là châm ngôn mà mọi người thường hay làm, cho nên nếu như muốn không bị chém oan, tốt nhất là từ giờ về sau đừng xen miệng vào cuộc tranh luận giữa ta và Lâm Đạt nhé."
"Lai Ân chết tiệt, ta cầu lát nữa ngươi uống nước sặc mà chết." Lâm Đạt hung ác trừng mắt nhìn Lai Ân, rất muốn tiến lên cho hắn một đạp.
"Thêm mười vòng nữa nhé."
Tiếng kêu thảm thiết còn lớn hơn lúc trước vang lên.
Lâm Đạt vội vã câm miệng, nàng không sợ Lai Ân, thế nhưng nàng sợ bởi vì bản thân mà liên lụy tới những người khác.
Á Lâm và Lai Ân nói chuyện xong, nàng liền đi tới trước mặt Mễ Lệ Toa, nói: "Chào ngươi, Mễ Lệ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Chào." Mễ Lệ Toa cũng bắt chuyện cùng nàng ta, nàng không phải đố kị với Á Lâm mà là không muốn thấy Á Lâm và Lai Ân ở cùng một chỗ.
"Lai Ân đột nhiên hỏi: "Á Lâm, các ngươi tới nơi này làm gì? Còn nữa, những người đó là ai?"
"Tinh linh trưởng lão chiếm được một phần địa đồ trong đó cho thấy nơi này có di tích, cho nên chúng ta tới đây, trong thời gian ở đây, ta liền phát hiện ra một tiểu đội nhân loài đã tới trước, cho nên chúng ta cùng đóng trại luôn, cuối cùng thì gặp các ngươi."
"Có thể cho ta xem tấm địa đồ kia không?" Lai Ân hỏi.
Á Lâm lấy ra tấm địa đồ, đồng dạng là một tờ giấy màu ố vàng, điều duy nhất không giống với tờ giấy mà Á Luân Tư đưa cho hắn là tờ giấy này rất hoàn chỉnh, mép tờ giấy chỉ hơi sờn một chút mà thôi, còn lại đều giống như đúc.
Á Lâm nói: "Cái này giống như đúc với tờ giấy của đoàn người thám hiểm bên kia."
Lai Ân cảm giác sự tình có điểm không hợp lý hắn đem tấm địa đồ của mình ra, nhíu mày nói: "Có tận ba tấm địa đồ? Điều này quá vô lý a."
"Thế nhưng tấm địa đồ này đã được trưởng lão giám định qua rồi, xác thực là đã có mấy nghìn năm lịch sử mà."
"Á Lâm công chúa, đây là bằng hữu của ngươi sao?" Một người bỗng nhiên đi tới lên tiếng.
Người này mặc một bộ y phục ma pháp sư, hơi gầy gò, trên ngón út bàn tay phải có đeo một quả không gian giới chỉ, nhãn thần thập phần sắc bén, thấy Lai Ân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói: "Hắc, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được người đồng cấp, thật không dễ dàng gì nha."
Lai Ân cũng chăm chú đánh giá đối phương, cười nói: "Trái đất thực sự là nhỏ nha, trước đây ta cũng gặp qua trường hợp như vậy, hiện tại sau khi tiến giai lại có thể gặp được người đồng giai a ."
"Chỉ có thể nói là duyên phận thôi. Các hạ nên xưng hô thế nào đây? Tại hạ đến từ Quỷ Đô, là ma pháp sư Gia Phỉ Nhĩ Đức." Gia Phỉ Nhĩ Đức này làm ra một động tác gặp mặt tiêu chuẩn của ma pháp sư.
"Lai Ân; Lâm Đức; Lôi Âu Nạp."
"Ngươi là Lai Ân?" Gia Gia Phỉ Nhĩ Đức nghe Lai Ân nói ra tên liền cảm thấy hoảng sợ.
"Ngươi biết ta?" Lúc này đến phiên Lai Ân hoảng sợ.
"Thần linh ở trên hiện tại người không nhận ra ngươi quá hiếm đi. Ha ha." Gia Phỉ Nhĩ Đức nghe hắn hỏi như vậy ha ha cười, sau đó ngoắc tay kêu đám đồng bạn ở bên kia, hô to: "Mọi người lại đây gặp một nhân vật truyền kỳ này, là người đã lừa gạt phân nửa gia sản của Lôi Âu Nạp đó."
"Cái gì? là người kêu là Lai Ân đó sao?"
"Ha ha, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại gặp được nhân vậy như vậy."
"Xem ra thế giới này thực sự là quá nhỏ rồi."
Không tới một hồi liền có bảy người xông tới, ba ma pháp sư, ba chiến sĩ, còn có một người mặc y phục rất đặc thù, không có pháp trượng cũng không có vũ khí.
Gia Phỉ Nhĩ Đức nhất nhất giới thiệu từng người một.
Lai Ân thế mới biết Quỷ Đô gần giống như Thiên Giả chi thành, cũng là một đô thị chỉ có á thần giai cường giả mới có thể tới, toàn bộ đại lục không hề thiếu đô thị giống loại này, người ăn mặc khác lạ kia là một cơ quan sư, cũng là người trong một gia tộc cổ xưa, tinh thông cơ quan thuật.
Lai Ân đánh giá người này, sau đó nói: "Xin hỏi, gia tộc ngươi có nhiều người hay không?" Cơ quan sư này gãi đầu, ha ha cười nói: "Lai Ân tiên sinh, gia tộc của ta coi như là không tồi, tạm thời còn không có ý muốn đầu phục ai cả."
Lai Ân nghe vậy thở dài nói: "Về sau nếu cần nhớ kĩ hãy tới thành Thản Á của Ba Cách Nhĩ tìm ta nhé."
Cơ quan cười cười, không có trả lời.
Á Lâm bất ngờ nhìn Gia Phỉ Nhĩ Đức, nói: "Các ngươi biết nhau sao?"
Gia Phỉ Nhĩ Đức cười nói: "Á Lâm công chúa, tại đại lục người không nhận ra Lai Ân tiên sinh hiện tại quá hiếm mà, đem một gia tộc nổi danh như Lôi Âu Nạp bức phải nôn ra phân nửa gia sản, hơn nữa lại liên tục lừa ba lần liền. Những người của Lôi Âu Nạp gia tộc lúc này đang tìm người giúp đỡ chuẩn bị cùng Lai Ân tiên sinh liều mạng đó!"
Lai Ân sờ sờ đầu nói: "Không nghĩ tới ta lại nổi tiếng như vậy nha."
Trong mắt Lâm Đạt bắn ra tia sáng kỳ dị. Cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức bọn họ ở một chỗ trong vài ngày, nàng cũng lý giải được một số chuyện về á thần giai, cũng nghe được chuyện trong khoảng thời gian này Lôi Âu Nạp gia tộc cùng một cá nhân gây thù kết oán, thế nhưng nàng chỉ cho rằng là người trùng tên mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại là vị hôn phu của mình.
"Đâu chỉ có danh, nghe nói ngươi đã thu phục được ba gia tộc, còn đang ở một tòa thành tư nhân ở Ba Cách Nhĩ a."
"Mấy chuyện này các ngươi cũng biết?"
"Chúng ta tuy là không làm ăn lớn, thế nhưng nếu muốn có tin tức gì chỉ cần loáng cái là có ngay." Gia Phỉ Nhĩ Đức nói.
Ba người đang nhóm lửa cũng lần lượt chạy tới.
Gia Phỉ Nhĩ Đức mấy người sau khi biết Lai Ân cư nhiên còn là ma khí huấn luyện viên của Lôi Áo học viện nữa, tất cả đều kinh ngạc không ngớt. Á Lâm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Gia Phỉ Nhĩ Đức tiên sinh, rốt cuộc thánh giai và á thần giai chênh lệch lớn đến mức nào?"
"Thánh giai nếu nói là con kiến, vậy á thần giai chính là con voi đó."
Gia Phỉ Nhĩ Đức nói.
Lúc này trong rừng rậm có hai chiến sĩ chạy ra, lớn tiếng nói: "Gia Phỉ Nhĩ Đức, chuẩn bị một chút đi, một đàn thú sắp tới đó."
Á Lâm cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức mấy người biến sắc, tất cả mọi người đồng thời đứng lên.
Gia Phỉ Nhĩ Đức nói: "Lai Ân tiên sinh, lúc này các ngươi giúp chúng ta phòng ngự một chút nhé?"
Lai Ân sửng sốt nói: "Phòng ngự cái gì?"
Á Lâm nói: "Phiến rừng rậm này có sinh mệnh, cái hồ này chính là phân giới địch ta, bất cứ thứ gì tiến tới gần hồ này đều là địch nhân, cho nên ở chỗ sâu trong trong thụ hải thường có một đám quái thú bất định lao tới đánh bất ngờ, đó cũng là nguyên nhân mà mọi người không thể tiến thêm được nữa. Chúng ta đã bị vây ở chỗ này mấy ngày rồi."
/225
|