Vương Bài Pháp Thần

Chương 152: Ngược đãi

/225


Sinh Mệnh Chi Thụ đích xác là linh hồn của toàn bộ Tinh Linh sâm lâm.

Ngay cả trưởng lão cùng tộc trưởng của Tinh Linh tộc cũng hiếm khi mới được gặp Sinh Mệnh Chi Thụ.

Hoắc Khảm không thể tin được là Sinh Mệnh Chi Thụ cư nhiên muốn gặp một nhân loại, nhưng đó lại là sự thật.

Xuyên qua bộ tộc, Hoắc Khảm mang theo Lai Ân chậm rãi đến gần Sinh Mệnh Chi Thụ.

Hoắc Khảm nghĩ muốn vỡ tung đầu cũng không nghĩ ra lý do tại sao.

Lai Ân càng đến gần Sinh Mệnh Chi Thụ, lại càng cảm giác được sinh mệnh lực cường đại, mầm mống thụ tổ trong giới chỉ liền động đậy càng lúc càng mạnh.

Khi còn cách Sinh Mệnh Chi Thụ hai nghìn thước.

Hoắc Khảm đột nhiên ngừng lại, nói: “Lai Ân tiên sinh, ngài cứ đi về phía trước là đến nơi, không được Sinh Mệnh Chi Thụ gọi đến, chúng ta sẽ không được phép tiếp cận người.”

Lai Ân tỏ vẻ thấu hiểu, tự thân chính mình đi về phía trước.

Lai Ân đi đến trước Sinh Mệnh Chi Thụ, đại thụ này có đường kính chừng năm trăm thước,nhánh cây giăng quấn quanh khắp nơi, ánh sáng mặt trời xuyên qua cành lá chiếu ở trên Sinh Mệnh Chi Thụ.

Lai Ân thấy được ở phía trên thân cây thò ra một gương mặt già nua, có nét tương tự như mặt Thụ tổ, làm cho người ta cảm giác được một sự thân thiết.

“Lai Ân tiên sinh. Ngươi hảo. Hai người chúng ta xem như là lần đầu tiên gặp mặt a.” Khuôn mặt già nua máy môi nói.

Lai Ân cười nói: “Đúng vậy. Nếu là lần thứ hai gặp mặt thì ta thật muốn biết chúng ta gặp mặt lần đầu ở đâu.”

“Ha ha. Ngươi thực là hay nói giỡn.”

“Nếu cứ nghiêm túc, quy củ thì ta chắc không chịu nổi. Thụ lão đầu, có chuyện gì mà tìm ta vậy? Hay là muốn ta đem đám Ám Tinh Linh bắt về làm ngựa cỡi.”

“Thụ lão đầu?” Sinh mệnh thụ sửng sốt. Ngay sau đó cười nói: “Quên đi. Chính là thụ lão đầu a. Từ khi ta sinh ra đến giờ ngươi là người thứ nhất gọi ta như thế. Ta tìm ngươi đúng là về sự tình Ám tinh linh. Ngươi có thể hay không cho Ám tinh linh một lối thoát?”

“Nếu có người muốn cướp đoạt lão bà ngươi? Ngươi có thả không?"

“Sẽ không. Ta không có lão bà, từ khi sinh ra đến bây giờ, ta vẫn là một người cô độc.”

Lai Ân sửng sốt một chút. Nói: "Ngươi thử giả thiết một chút."

Sinh mệnh thụ nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, nói: "Không giả thiết được."

Lai Ân phát hiện rằng nói chuyện với Sinh Mệnh Chi Thụ quả thật khó khăn, vò đầu bứt tai hơn nửa ngày, nói: “Hay là ví dụ thế này, có người muốn cướp đoạt đồ vật của ngươi, ngươi có để cho hắn cướp đoạt hay không?”

"Không cho."

“Đồ vật cũng như lão bà, nếu đã dám cướp đoạt của ta, ta làm sao có thể buông tha cho hắn?”

“Sao lại là lão bà mà không phải đồ vật này nọ a.”

Lai Ân cứng họng, trán nhăn lại, đến nửa ngày cũng không biết nói gì.

“Tất nhiên, dù sao thì cũng không thể ép ngươi như vậy buông tay được.” Sinh Mệnh Chi Thụ cười, nói “Ta dùng ba giọt Sinh Mệnh Tuyền Thủy coi như bồi thường cho ngươi, được chưa?”

Lai Ân vươn tay trái, nói: “Năm giọt. Ta có thể không trả thù, nhưng mà ta đặc biệt phải giáo huấn bọn họ một chút.”

“Được rồi. Thì năm giọt.Bất quá ngươi phải giảm mức độ giáo huấn xuống thấp một chút.”

Lai Ân choáng váng đầu, nói: “Không được dùng thuật đọc tâm, các ngươi thật là xấu.”

“Được rồi, ta không dùng nữa, bất quá ngươi phải nhẹ tay một chút, ta ít nhiều cũng đã nghe qua chuyện của ngươi, tiểu tử ngươi bắt cóc tống tiền, cướp bóc, trộm cắp chuyện gì cũng đã làm, người bị ngươi chèn ép đều không tán gia bại sản thì cũng thân tàn ma dại, cho nên ngươi chỉ cần đem Ám Tinh Linh tộc giáo huấn một chút là đủ rồi.”

“Ta đây còn muốn yêu cầu lập thêm một cái truyền tống trận đến Lôi Minh đại lục. Tài liệu do ngươi bỏ ra.”

“Ngươi quả thực là một tên lừa đảo.” Sinh mệnh thụ bất đắc dĩ cười khổ.

Lai Ân, nói: “Vậy ngươi không muốn a, dù sao thì cũng là giáo huấn, ta sẽ hảo hảo giáo huấn bọn chúng.”

Sinh mệnh thụ thở dài. Nói: “Được rồi, ta đồng ý, truyền tống trận sẽ do ta làm.”

Lai Ân lấy mầm mống Thụ tổ ra, nói: “Cái này có quan hệ gì với ngươi sao? Vì sao mà đến nơi này lại trở nên không an phận.”

“Là mầm mống Thụ tổ a, xem ra Ma Luân đã bị ngươi lấy được, như vậy nhiệm vụ vụ của Thụ tổ cũng đã xong.” Sinh mệnh Chi Thụ khua động một cành lá đến tiếp nhận lấy mầm mống Thụ tổ, đồng thời dùng nhánh cây đưa cho Lai Ân một cái bình nhỏ tinh xảo, nói: “Bên trong là năm giọt sinh mệnh tuyền thủy, từ nay là của ngươi.”

Lai Ân tiếp nhận bình nhỏ lắc lắc một chút, nói: “Được. Ha ha, giao dịch không tồi, lần sau có loại chuyện này nhớ bảo ta a.”

Sinh Mệnh Chi Thụ bị Lai Ân chọc tức giận dở khóc dở cười: “Ta còn muốn lần sau nữa á, một lần này đã quá sức rồi, quả nhiên bọn họ gọi ngươi là ác ma không phải là giả.”

Lai Ân thu hồi bình nhỏ, nói: “Thụ lão đầu, còn có việc gì không? Không còn việc gì thì thôi không nói chuyện với ngươi nữa, ta đoán bằng hữu ta chắc cũng đã trở lại.”

“Mau đi, đi nhanh đi, ở cùng một chỗ với ngươi, ta cảm thấy thật không hề an toàn.”

Lai Ân xấu hổ nở cười cười, lấp liếm vài câu sau đó liền rời đi.

Một con bướm lớn bay đến trước mặt Sinh Mệnh Chi Thụ. Nói: “Thoạt nhìn ngươi cũng không có biện pháp trị hắn nha.”

“Tiểu tử này vô cùng khôn lỏi, nói chuyện cùng hắn lúc nào cũng phải lo lắng, tránh bị lừa, thật là đau đầu.” Sinh mệnh thụ cười.

“Có thể như thế này là không tốt lắm đâu, Ám tinh linh bên kia dường như đã làm kinh động đến tinh linh sử, vạn nhất hắn xảy ra chuyện, chúng ta đều có phiền toái a, Cáp Địch Tư cùng với Phí Lặc bên kia giao hảo rất tốt, ngài cùng với vị bề trên kia quan hệ cũng không tồi chứ.”

Sinh Mệnh Chi Thụ thở dài, nói “Sự việc đã đến nước này, vị kia dù có muốn trách ta cũng không được, hắn có được năm giọt Sinh Mệnh Chi Thủy, hơn nữa lại có Lai Tạp Lợi cùng Bỉ Ân Tư bên cạnh, ta đoàn rằng Tinh Linh Sử dù muốn đả thương bọn chúng cũng không phải chuyện dễ dàng a.”

Hồ điệp cười nói “Vậy được rồi, tan ngay bây giờ sẽ đo nói cho vị kia một tiếng, bất quá ngươi cũng phải cẩn thận một chút, vạn nhất chọc giận Lai Ân mới là phiền toái, ngay cả đến vị kia cũng đau đầu với tên tiểu tử này. .”

“Đúng vậy, vạn nhất chọc giận hắn, chỉ sợ hắn ngay cả Tinh Linh Sâm Lâm cũng dám đốt.”

Tiểu hồ điệp cười bay lên chỗ cao nhất sinh mệnh thụ biến mất ở bên trong một mảnh hào quang.

Lai Ân trở lại Thủy Tinh Linh tộc, lập tức đã bị hai tên tinh linh phát hiện, sau đó mạnh mẽ hướng đến phương hướng phòng ở của trưởng lão chạy đến, ngay cả khi chạy ánh mắt vẫn không quên liếc mắt nhìn Lai Ân.

Lai Ân bị nhìn da đầu run lên.

Tới đại sảnh đã thấy Bỉ Ân Tư đã trở lại, tay cầm đại mã kim đao ngồi ở trên một cái ghế, dưới chân dẫm lên một tên Hắc Tinh Linh mặt mũi bầm dập.

Mễ Cách Lôi cùng với Hoắc Khảm đều ở trong, còn có mấy nhân vật cấp thủ lĩnh của Thủy Tinh Linh tộc.

Một đám đầu đầy mồ hôi

Mễ Cách Lôi lúc này xem như hoàn toàn tin tưởng lời Lai Ân đã nói, mới đầu còn tưởng là lời nói ngông cuồng của tiểu hài tử, cứ như vậy mà quên đi. Kết quả một tên quái vật đi ra ngoài, lúc trở về thật sự là mang theo ám tinh linh vương tử bắt về.

Ám tinh linh vương tử a. Lúc này tộc trưởng của Ám Tinh Linh tộc có lẽ đang khiếp sợ, không dám dẫn binh sang.

Càng đáng sợ chính là quái nhân một sừng, Hoắc Khảm biết đây là ma tộc, nhưng không dám nói.

Mễ Cách Lôi rốt cục hiểu được thực lực của đám ngườLai Ân khủng bố đến mức nào, chỉ một người cũng dám đơn thương độc mã tiến vào Ám Tinh Linh tộc bắt người mà ngay cả cọng lông cũng không mất.

Mễ Cách Lôi lúc này đã tin tưởng vào lời nói lúc trước của Lai Ân, chỉ bằng vài người này đúng là có thể san bằng Ám Tinh Linh tộc.

Lai Ân tựa hồ sớm đã đoán được kết quả này, mắt nhìn sang phía tên tinh linh đã sớm bị đánh đến biến dạng, nói “Không bắt nhầm a,”

Bỉ Ân Tư vừa ăn hoa quả do đám Tinh Linh đưa lên, vừa nói “ Con mẹ nó, một đám giống nhau như đúc, làm lão tử phải đi một vòng quanh Ám Tinh Linh tộc mới tìm được người này, hơn nữa chính miệng hắn tự nhận, hẳn là không sai.”

“Người này tên là gì?” Lai Ân hỏi tinh linh ngồi xổm trước mặt.

Mễ Cách Lôi lau mồ hôi. Nói: "Địch Tạp Long."

Địch Tạp Long lúc này đang tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất, từ lúc hắn bắt đầu vào Thủy Tinh Linh bộ lạc, đã biết lần này không có gì hay ho. Vừa biết được tin tức phải khai chiến, bên kia người ta liền đem chính hắn bắt lấy, điều này rõ ràng là muốn thu mình làm tù binh.

Lai Ân chỉ vào tiểu đệ đệ của Địch Tạp Long nói “Ngươi là Ám Tinh Linh vương tử đúng không.”

“Hai bên giao chiến, nga không, ta và ngươi cũng không có cừu hận, ngươi không thể giết ta.” Địch Tạp Long câu đầu vừa mới nói xong đã vội nuốt vào miệng, hắn nhớ lại những gì mà tên thủ hạ của Kháp Tây đã nói, mấy câu này, nửa điểm tac dụng cũng không có.

“Ngươi đã cướp đoạt vị hôn thê của ta. Còn nói là không có cừu oán.” Lai Ân lấy tay chỉ lại dùng sức nhấn nhấn.

Địch Tạp Long đau tới mức cơ hồ muốn ngất đi, nghiến răng nói : “Là ngươi cướp đoạt của ta, ta cùng với Á Lâm công chúa đính hôn trước rồi.”

“Được rồi, coi như là ta cướp đoạt là được rồi a.” Lai Ân liền tặng cho Địch Tạp Long vài quyền, nói: “Đứng lên quyết đấu cùng ta.”

“Quyết đấu thì quyết đấu. Ngươi có bản lĩnh thì để ta đứng dậy.” Địch Long tru lên.

Hắn tu luyện đã gần đến mức đột phá Thánh giai chiến sĩ, như vậy mà phải sợ một nhân loại sao?

Bỉ Ân Tư nhấc chân lên, nói: “Hắc, người không sợ chết thật đúng là không ít.”

Cát Nhĩ Lợi cùng với Lai Tạp Lợi gật đầu đồng ý, nói: “Đúng vậy, không biết nên gọi là anh hùng hay anh khùng a.”

Địch Tạp Long khởi động tay chân. Lòng tự tin bành trướng, nói: “ta cho ngươi động thủ trước.”

Phanh...

Địch Tạp L:ong lời vừa ra khỏi miệng, cả người đã bay ra dán vào trên vách tường.

Lai Ân hua hua nắm tay, thật thà, nói: “Đây là ngươi muốn ta động thủ trước a, không phải ta yêu cầu.”

“Ta còn chưa nói bắt đầu.” Địch Tạp Long dựa góc tường đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ, khuôn mặt đã bị đánh tới mức như đầu heo. Nhưng mà thân thể không có gì ảnh hưởng. Muốn thu thập tiểu tử này vẫn đủ sức.

“Được, ngươi chừng nào thì hô bắt đầu.”

"Ta đếm một hai ba bắt đầu..."

Phanh...

Địch Tạp Long không thấy được Lai Ân ra quyền như thế nào. Đã trực tiếp dính trên tường.

Lúc này mồm Địch Tạp Long trực tiếp rơi ra hai cái răng cửa.

Cả đám người trong phòng liền xấu hổ thay cho Lai Ân, rõ ràng lợi hại hơn hắn rất nhiều mà còn làm trò.

“Ta nói đếm một hai ba bắt đầu lúc này mới bắt đầu, Ngươi như thế nào mà chưa nghe xong đã liền động thủ.” Địch Tạp Long nổi giận, nhảy dựng lên với bộ dáng liều mạng.

Lai Ân nháy nháy mắt vẻ tội nghiệp, sợ hãi, nói: “Ngươi không phải nói là bắt đầu sao?”

Địch Tạp Long nổi giận, nói: “Vậy ngươi không thể để ta nói hết lời à.”

Đich Tạp Long mặt mũi nhăn nhúm vì tức giận.

Lai Ân thập phần ủy khuất lớn tiếng nói: “Vậy ngươi phải nói rõ ràng ra chứ. Ngươi lại chưa nói đó là biểu thị?”

“Được rồi, bây giờ ta hô… Ta bây giờ bắt đầu hô, chờ hô đến… Hô hai chữ bắt đầu thì động thủ.”

Địch Tạp Long bất đắc dĩ thở dài, ai dè gặp phải cái tên đầu óc không biết nhận thức như vậy.

Địch Tạp Long lúc này đã phòng bị, nhìn Lai Ân chằm chằm một khắc cũng không rời.

Đương khi thời điểm nói ra hai chữ bắt đầu, đồng tử Địch Tạp Long co rút lại cực độ, hắn nhìn thấy Lai Ân biến mất, sau đó trên mặt chính mình lại bị trúng một quyền, nửa bên mặt biến dạng đến mức ma không ra ma, người không ra người.

Chịu một quyền là ngu, chịu hai quyền là ngốc. Chịu quyền thứ ba là ngu ngốc.

Địch Tạp Long giờ mới biết chính mình ngu ngốc như thế nào, khả năng thiên phú của tinh linh cư nhiên lại không dùng, cùng với người ta quyết đấu điên cuồng.

Địch Tạp Long đã trúng ba quyền, rớt mất hai cái răng, lại còn tê rần nửa bên mặt.

Hắn hiện tại mới dùng thiên phú của Tinh Linh đánh giá Lai Ân, lúc này mới biết mình đang đối mặt với ai.

Lai Ân huy nắm tay. Nói: "Còn muốn quyết đấu nữa sao?"

Địch Tạp Long vội vã lắc đầu, nghĩ, mình cũng chưa có ngốc đến mức quyết đấu cùng cường giả thực lực khủng bố như vậy.

“Vậy phải nói là ngươi nhận thua?”

“Ai nói ta nhận thua, ta vĩnh viễn không chấp nhận thua, bởi vì ta là Ám Tinh Linh.” Địch Tạp Long nắm chặt hai tay thật tự hào ngẩng đầu.

“Thế thì phải quyết đấu tiếp.”

“Ách… Không, không phải, ta không chấp nhận, nhưng ma ta cũng không cần quyết đấu.” Địch Tạp Long nghe được hai chữ quyết đấu lập tức liền sợ hãi.

“Rốt cuộc là muốn tranh cãi nữa hay không a.”

“Không cãi, không cãi.” Địch Tạp Long kịch liệt lắc đầu, trong tâm thầm nghĩ: chờ ta về bộ lạc. Ta không thể không dùng đại quân ám bộ bóp chết ngươi.

"Thật là không cãi?"

“Thật không cãi nữa, đánh cũng đánh không lại ngươi, ta còn tranh cãi cái gì?” Đich Tạp Long lắc đầu cố ý thờ dài.

“Vậy ngươi phải viết giấy chứng minh. Vạn nhất sau khi trở về ngươi lại đổi ý, ta không chắc có thể bắt ngươi lần thứ hai.

"Không thành vấn đề." Địch Tạp Long trả lời thập phần rõ ràng.

Địch Tạp Long thật sự viết cam đoan, tỏ vẻ về sau quyết không tranh giành Á Lâm công chúa với Lai Ân gây bất hòa, đồng thời còn viết một thiên sám hối, văn tự vận dụng khéo léo, rõ ràng là một tinh linh có trình độ văn hóa rất cao.

Lai Ân có chút ghen tị với bút pháp đẹp đẽ của Địch Tạp Long.

Lai Ân thu lại tờ cam đoan: “Không tồi, có cái này. Liền không lo lắng ngươi lại cướp đoạt nữa.”

Địch Tạp Long mặt như đầu heo. Nói: “Ta đây có thể đi được rồi chứ?”

“Không thể?” Lai Ân vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Tất cả mọi người vểnh tai lên, biết trọng tâm chính của vấn đề đã đến, đùa giỡn với Địch Tạp Long lúc trước chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Hiện tại mới là chính đề, hiện tại ám tinh linh đến mới là phiền toái bắt đầu. Địch Tạp Long giật mình sửng sốt một hồi hỏi: “Vì sao? Ta đã đáp ứng không gây bất hòa cãi nhau với ngươi.”

“Ngươi cam đoan không bất hòa với ta và ta thả ngươi hoàn toàn là hai việc khác nhau, cho nên ta nói là không thể?”

“Ngươi…” khuôn mặt bầm dập của Địch Tạp Long tức giận đỏ bừng, chỉ vào Lai Ân, tức giận nói: “Ngươi là tên lừa đảo.”

“ Ai bảo ngươi ngu ngốc, để ta lừa a”

Địch Tạp Long ngây ngô nửa ngày, lắp bắp không nói rõ.

Lai Ân vỗ vỗ bả vai Địch Tạp Long. Nói: “Ngươi còn trẻ, về sau còn phải phát triển nữa, thất bại một lần chưa tính là cái gì, quan trọng là… Về sau ít gây chuyện đi biết không?”

Ngữ khí Lai Ân như một trưởng bối đang giáo huấn vãn bối.

Địch Tạp Long thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, hắn gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa thấy tên nào vô sỉ như vậy.

Lai Ân ho khan một chút, nghiêm mặt, nói: “Ngươi hiện tại là tù binh của ta, cho nên hiện tại ngươi cũng phải bị giam lại.”

“Không được. Ngươi không thể nhốt ta, Ta là ám tinh linh vương tử.”

Lai Ân hung hăng đem Địch Tạp Long đá đến một góc, nói: “Ta có phải nhân loại bình dân đâu. Ta sao phải biết ngươi là ai, thành thật cho ta đi.”

Cát Nhĩ Lợi đang ngồi ở bên kia.

Địch Tạp Long đột nhiên xoay người bay nhanh đến tiếp cận với Cát Nhĩ Lợi chuẩn bị bắt người, kết quả chứng kiến Cát Nhĩ Lợi đấm một quyền trên đầu của Địch Tạp Long.

Địch tạp Long sống đã hai mươi ba năm, chưa có ngày nào phạm sai lầm nhiều như hôm nay.

Nhất thời hai phần ba răng trong miệng liền bay ra, hai bên mặt bị đánh đến mức gần như đã không còn cảm giác đau đớn .

"Ngô, ngươi, các ngươi đây là ngược đãi tù binh." Địch Tạp Long bụm mặt khóc nói.

“Ngươi đã biết mình là tù binh à, rất tốt, ta chính là chủ nô tàn bạo, ta sẽ ngược đãi ngươi, có bản lĩnh ngươi phản kháng a.” Lai Ân huy nắm tay, từ từ tiến đến.

Địch Tạp Long vội vàng câm miệng, đây căn bản là lưu manh a, việc phân rõ phải trái với hắn là không có khả năng, lưu manh nhân loại quả nhiên đáng sợ.

Cuối cùng Địch Tạp Long lấy Lai Ân làm kết luận, lại xác định về sau nếu đắc tội với ai cũng không đắc tội với loại người lưu manh.

Bên ngoài, một tên Thủy tinh linh chạy vào, nói: “Tộc trưởng, trưởng lão. Tộc trưởng ám tinh linh tộc đã đến, yêu cầu chúng ta thả vương tử của bọn họ.

Địch Tạp Long liền cảm thấy vui vẻ.

Lai Ân chỉ vào Địch Tạp Long, nói: “Bỉ Ân Tư, giúp ta trông coi, người này nếu động một chút thì đánh gần chết cho ta, lưu lại một hơi thở là được.”

Mễ Cách Lôi nghe được. Vội vàng nói: “Lai Ân, không tốt lắm đâu, vừa rồi trừng trị Địch Tạp Long coi như xong, ngươi nếu đánh gần chết, vạn nhất đánh chết thì biết giao đãi ra sao a.”

“Yên tâm đi, không chết được.” Lai Ân cười cười, nói: “Chết ta cũng có biện pháp cứu sống. cùng lắm thì cho hắn uống một chút sinh mệnh chi tuyền, sau đó giao cho cha hắn mang trở về. Bá phụ, ngài không tới xem cái tên ám tinh linh tộc trưởng kia à.”

“Được, đi ngay bây giờ, ngươi với Hoắc Khảm trưởng lão đi trước đi, ta có chuyện còn cần xử lý.”

“Được rồi. Vậy ta đây đi trước.” Lai Ân cùng với Hoắc Khảm rời đi trước một bước.

Mễ Cách Lôi giữ chặt Cát Nhĩ Lợi, nói: “làm phiền cho hỏi một chút, ngươi quen biết Lai Ân đã được bao lâu?”

"Đại khái khoảng hơn một tháng a."

“Ngài hiểu biết hắn được nhiều hay ít vậy, ta như thế nào lại có cảm giác nếu ở cùng một chỗ với hắn, thì tùy thời sẽ có cảm giác bị bán đứng.”

“Rất bình thường, ngươi nếu không có cảm giác bị hắn bán đứng, đó mới là không bình thường.” Cát Nhĩ Lợi nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm bóng dáng Lai Ân.

“Nếu để cho Lai Ân qua đó xử lý chuyện này, ngài cho rằng Ám tinh linh cùng với Thủy tinh linh có thể xảy ra đánh nhau hay không?”

“Đánh nhau?” Cát Nhĩ Lợi liếc mắt nhìn Mễ Cách Lôi, giống như đang nhìn một động vật quý hiếm.

Mễ Cách Lôi bị nhìn chằm chằm toàn thân run lên sợ hãi. Nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?”

“Ngươi thật là may mắn khi có một người con gái như Á Lâm, bằng không nếu bình thường nếu gặp phải tiểu tử này thì coi như xong đời, đánh nhau thì đã tốt, tiểu tử này một khi đã đối phó với ai thì kẻ đó chỉ có nước tán gia bại sản.”

Mễ Cách Lôi kinh ngạc, nói: “ Không nghiêm trọng như thế chứ?”

“Dù sao thì cũng nên nói cho ngươi một chút, chuyện này nếu đem cho Lai Ân xử lý, đám Ám Tinh Linh kia nếu chỉ tán gia bại sản thì đã là may mắn rồi, không chừng hắn còn ngược đãi, đánh cho bọn chúng đến lúc thần kinh không ổn định nữa cơ.”

Mễ Cách Lôi dự cảm đã xảy ra đại sự, không tiếp tục hỏi Cát Nhĩ Lợi mấy cái khác, liền bay xông ra ngoài, hắn cầu nguyện Lai Ân không làm điều xằng bậy, ngàn vạn lần đừng gặp phải đại phiền toái gì, ám bộ nếu đã xuất ra, thì phiền toái chân chính đã tới.

Tốc độ Mễ Cách Lôi rất nhanh, hắn cảm giác được tốc độ của mình đã đạt tới đỉnh điểm của mình, nhưng khi hắn xuất hiện ở trước mặt đám người Lai Ân vẫn bị choáng váng.

Ám tinh linh bộ lạc tính cả tộc trưởng ở trong. Tổng cộng một trăm sáu mươi bảy người đến. Trong đó số người sở hữu tiêu chí ám bộ là một trăm ba mươi hai người.

Nhưng mà tộc trưởng cùng với tinh linh thị vệ ở bên trong tất cả lại bị vây lại cùng với nhau, hơn nữa lại là ba người bao vây một trăm sáu mươi bảy người.

Nhưng người này trên mặt đều có vết thương hoặc nhiều hoặc ít. Cả đoàn gắt gao. Toàn thân run rẩy, tất cả đều nhìn Lai Ân giống như nhìn thấy ác ma.

Lai Ân trong tay cầm một cây gậy, một bộ dáng bi thống, nói: “Là các ngươi ép ta phải động thủ nha, không phải là ta muốn thế.”

Mễ Cách Lôi có chút giật mình, hắn nhìn thấy không phải là bộ dáng bi thống của Lai Ân, mà là bởi hơn một trăm bộ mặt đang sợ hãi, cái loại sợ hãi này cũng không phải là tùy tiện dọa một chút là xuất hiện, mà phải là trải qua chuyện gì đó thật kinh khủng mới có thể lộ ra bộ dạng đó.

Hắn hiện tại thực thông cảm cho đám người Ám tinh linh.

Hơi chú ý một chút hắn liền nhìn thấy Ám Tinh Linh tộc trưởng

Mễ Cách Lôi rất khó để tin cái tên An Đông Ni trước kia luôn cả vú lấp miệng em hôm nay lại xảy ra chuyện, cư nhiên lại có thể cùng với đám tinh linh co cụm cùng một chỗ.

An Đông Ni kỳ thật cũng không muốn co cụm như thế, hắn cũng muốn bỏ chạy về phía sau, phía trước quá nguy hiểm, nhưng mà lại là đám tinh linh dưới tay lại không khách khí co cụm lại phía sau hắn, đem An Đông Ni trở thành tấm khiên.

Một tên đương nhiệm tộc trưởng nếu không tỏ vẻ có đảm lượng, thì không thể nào nói nổi ai nữa.

Vì thế An Đông Ni liền nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, trong lòng cầu nguyện.

Lai Ân đem cây gậy dấu ở sau lưng, vẻ mặt tươi cười quỷ dị, nói: “Con người của ta vốn là con người yêu mến hòa bình, mọi người cứ hảo hảo nói chuyện, cần gì phải động đao thương nữa, Vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhất thời, ha ha, mong mọi người tha thứ.”

Phía ám tinh linh không có một ai dám lên tiếng, vừa rồi lúc bị đánh, một chọi một cũng không đánh chết được người ta.

Hơn nữa, hắn cũng không dùng đao thương a, hắn dùng gậy gộc tới đánh, lại toàn hướng bộ vị yếu hại của nam nhân mà xuống tay.

Mễ Cách Lôi thầm than đã tới chậm, điều hắn sợ nhất đã xảy ra, cuối cùng cũng đã đánh nhau, mặc dù đám người Lai Ân có thể đối phó với Ám Tinh Linh,nhưng đám người đó cũng sẽ không cứ như vậy chờ chết a, chỉ cần một nửa đám Ám Tinh Linh đó tràn qua công kích Thủy Tinh Linh đã đủ khiến cho Mễ Cách Lôi phải hoảng sợ.

An Đông Ni thật hối hận vì mang theo quá ít người, nhìn thấy Mễ Cách Lôi đi đến, trong lòng vui vẻ, lá gan lớn hơn tiến lên trước một bước, phẫn nộ nói: “Mễ Cách Lôi, ngươi cư nhiên lại mời ngoại nhân hỗ trợ, hảo, tốt lắm, ngươi muốn để ta mang cả đại quân sang lý luận sao?”

Mễ Cách Lôi vội vàng, nói: “An Đông Ni tộc trưởng, ngươi bình tĩnh, sự tình đã xảy ra, bây giờ chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết đã.”

An Đông Ni âm thanh lạnh lùng nói: "Giải quyết? Ngươi nói giải quyết như thế nào?"

Mễ Cách Lôi đã chứng kiến qua thực lực của Bỉ Ân Tư, hắn trong lòng tuy không sợ phải đánh nhau vùng Ám Tinh Linh, nhưng điều hắn lo lắng lại là nếu xảy ra chiến tranh, những tộc nhân bình thường làm sao có thể tránh được thương vong.

Ám Tinh Linh ám bộ có bao nhiêu cường giả hắn đều vô cùng rõ ràng, hơn một trăm gã Ám Tinh Linh đã dám tới thẳng Thủy Tinh Linh tộc đòi người, bất quá cũng mới chỉ là hơn một trăm, nếu đổi lại là một vạn hoặc nhiều hơn thì kết quả thật khó có thể tưởng tượng.


/225

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status