Đi ra khỏi bảo khố, An Đông Ni càng cuồng tiếu lớn hơn.
"Lai Ân, cám ơn ngươi đã mở ra Tinh Linh chi môn, ha ha, các ngươi chuẩn bị chết đi, Thủy Tinh Linh tộc sau này sẽ vĩnh viễn bị xóa sổ."
Khóe mắt Á Lâm đỏ ửng.
Con mắt Mễ Cách Lôi đỏ ngầu vỗ vỗ đầu Á Lâm, nói: "Đừng khóc, tính mạng của chúng ta là do sinh mệnh thụ ban cho, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ sống lại."
Lai Ân xuất thần nhìn cái hộp, bởi vì văn tự bên trên giống y như vặn tự trên cánh cửa kia của Ám Tinh Linh.
Lời của Mễ Cách Lôi nói hắn không nghe được bao nhiêu, lúc này hắn đang mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một khối kính hình vuông, tứ phía trạm khắc các loại hoa văn.
Mễ Cách Lôi thấy Lai Ân ngẩn người, vội la lên: "Đến lúc nào rồi mà ngươi còn ngẩn ra vậy, mau đi đi."
"Đây, đây là Tinh Linh chi môn." Lai Ân uể oải cầm lấy cái gương nhỏ, nói: "Ta toi công bận rộn nửa ngày, Tinh Linh chi môn của các ngươi lại nhỏ như vậy a?"
Mễ Cách Lôi cũng sửng sốt, cầm lấy cái gương nghi ngờ nói: "Ngươi không phải nói nó rất lớn sao? Sao lại nhỏ như vậy?"
"Ta nào biết." Lai Ân tiếp nhận cái gương, nói: "Bây giờ ta ném nó đi, sau đó... Không bằng chúng ta thử nhé."
"Không được, vạn nhất không phải thì...Đây là bảo vật của chúng ta đó."
"Cho ta đi, ngươi nếu chết, vậy thứ này cũng có tác dụng gì?"
"Được rồi. Ngươi vất đi, nhưng mà đừng có mạnh tay đấy!"
Lai Ân dùng sức quăng cái gương xuống mặt đất. Cái gương lập tức rơi xuống đất nảy lên hai cái.
Vẫn yên tĩnh như trước, không có gì khác thường.
"Không có tác dụng?"
Lai Ân có chút buồn bực.
"Chạy thôi!" Một tia hi vọng cuối cùng của Mễ Cách Lôi bị dập tắt.
Lai Ân cầm cái gương lên, hung hăng ném lên vách tường, sau đó cái gương nảy lại đập trúng mũi hắn.
"Ô, vương bát đản, đây là định trả thù sao, ta ném nhẹ thế cơ mà?"
Bạch quang chiếu rọi khắp tầng hầm.
Lai Ân dùng sức cắn ngón tay, ngay sau đó hét thảm một tiếng, hắn giữ ngón tay nhìn dấu răng đỏ ửng trên đó. Khóc tang nói: "Là thật, không phải nằm mộng. Ha ha. Có hiệu quả rồi."
Một cỗ cuồng phong nổi lên, cả bảo khố như bị gió lốc cuốn qua.
Gió rất lớn khiến mọi người không thể mở mắt ra được.
Gió ngừng, bảo khố biến thành một mảng bừa bãi.
Không có gì xuất hiện.
Lai Ân mở trừng hai mắt nói: "Cứ như vậy là sao, không phải Tinh Linh Sử bãi công đó chứ?"
"Xong rồi sao?"
Mễ Cách Lôi mang theo vẻ mặt buồn bực hỏi, căn bản không có thấy biến hóa gì, ngoại trừ một đống bừa bãi.
"Ta chuẩn bị chạy trốn đây." Lai Ân bắt đầu thu thập những thứ châu báu trên mặt đất.
"Không đúng, bên trên có biến hóa." Lỗ tai Mễ Cách Lôi dựng lên nghe thanh âm chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài.
Mễ Cách Lôi là người thứ nhất lao ra ngoài, trên bầu trời Ám Tinh Linh Sử mang áo giáp đen cùng một đám Tinh Linh Sử mặc áo giáp trắng đang giằng co cùng một chỗ.
Có chừng sáu ngàn Tinh Linh Sử áo trắng, tuy ít hơn so với Ám Tinh Linh Sử một chút, nhưng sĩ khí lại nhỉnh hơn. Lại một trường chiến đấu kịch liệt bắt đầu.
"Quả thực là Tinh Linh Sử." Mễ Cách Lôi kích động nói: "Thủy Tinh Linh được cứu rồi."
Nguyên bản tâm tình của An Đông Ni rất tốt, mắt thấy Thủy Tinh Linh bắt đầu tan rã, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện Thủy Tinh Linh Sử khiến đám gia hỏa sắp xong đời lại có hi vọng.
Thế cho nên chiến tranh lại tiếp tục.
An Đông Ni không cần nhìn cũng biết nhất định là gia hỏa Lai Ân giở trò quỷ, lão phẫn nhiên nói: "Nếu để cho ta bắt được tiểu tử kia, ta sẽ lột da hắn."
Lai Ân vừa vặn ló đầu ra khỏi bảo khố, cái mũi có phần đỏ lên, bộ dáng thì lấm la lấm lét.
Một tên Tinh Linh Sử hạ xuống, nghiêm mặt nói với Mễ Cách Lôi: "Cơ hội chiến thắng quá nhỏ, các ngươi chuẩn bị chạy đi. Ở đây đã có chúng ta. Chúng ta chỉ có thể ngăn chặn Ám Tinh Linh Sử , thế nhưng không thể nào đánh bại chúng, một hồi nữa ta sẽ phân ra một ngàn Tinh Linh Sử giúp các ngươi tạo ra một cái lỗ hổng, có thể chạy được bao nhiêu là ở các ngươi."
Tinh Linh Sử bay trở về.
Mễ Cách Lôi ngẩn ngơ quay đầu lại vỗ bả vai Á Lâm, nói: "Nhất định phải rời khỏi đây, bất luận như thế nào cũng phải phải ly khai."
Á Lâm vội vàng nói: "Cha không đi sao?"
"Ta?" Mễ Cách Lôi bất đắc dĩ cười cười nói: "Nếu ta đi, An Đông Ni nhất định sẽ đuổi theo. Ta ở lại cũng có thể kéo dài chút thời gian."
Lai Ân rất mâu thuẫn, rốt cuộc có chạy hay không đây?
Công kích của Thủy Tinh Linh đột nhiên biến đổi, một ngàn Thủy Tinh Linh Sử đột nhiên lao xuống đất, nhảy vào trong đại quân Ám Tinh Linh, một ngàn Thủy Tinh Linh Sử nhìn cũng không nhiều, hợp thành trận địa cũng không rộng bằng Ám Tinh Linh, thế nhưng một ngàn Thủy Tinh Linh Sử này đi qua nơi nào, đại quân Ám Tinh Linh đều biến thành hư ảo.
Phương hướng đúng là hướng tới bờ biển.
Mễ Cách Lôi rất mừng rỡ, lớn tiếng nói: "Chạy. Tất cả chiến sĩ nhanh lên, chạy ra biển."
Hoắc Khảm giơ Tinh Linh cung lên bắt vào một tên Ám Tinh Linh, nói: "Đi, chạy nhanh, rời khỏi đây."
An Đông Ni âm hiểm cuồng tiếu nói: "Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu."
Vị trí lỗ hổng đọt nhiên bị một đám đại quân nhân loại vây quanh, cầm đầu là một tên đại Tế Tự Hắc Ám thần điện ăn mặc giống như Á Khắc Lôi, sau lưng có chừng ba nghìn chiến sĩ Ám Hồn.
Lối ra duy nhất một lần nữa bị bịt lại.
Thủy Tinh Linh Sử đang chuẩn bị công kích một lần nữa, lại bị Ám Tinh Linh Sử cuốn lấy.
Cuộc chiến lúc này còn thảm liệt hơn.
Thương vong của Thủy Tinh Linh không ngừng gia tăng, khắp nơi là người, tiếng kêu thảm cùng tiếng hô chém giết không ngừng vang lên, Mỗi khắc đều có tính mạng ra đi.
Á Lâm cắn môi nói: "Lai Ân, ta không thể đi, ta muốn lưu lại."
Lai Ân chuyển nhìn Á Lâm nói: "Ta ở lại cùng nàng."
Á Lâm cười cười cầm Tinh Linh cung trong tay nhảy vào vòng chiến.
Lai Tạp Lợi cùng Bỉ Ân Tư thần sắc ngưng trọng hiện thân tại bên cạnh Lai Ân, nói: "Nếu phá vòng vây hai người chúng ta tự tin có thể mang ngươi đi, nhưng mà lại không có khả năng cứu những người khác."
"Hai vị, tuy ta không rõ ràng lắm các vị vì sao lại theo ta tới Tinh Linh đại lục, thế nhưng ta rất cảm ơn những chuyện lúc trước các vị đã làm."
Bỉ Ân Tư lần đầu tiên được loài người cảm ơn, vẻ mặt có phần nhăn nhó nói: "Đi theo ngươi chỉ là bởi vì cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà về sau cảm thấy ngươi có điểm thú vị, hiện tại... Hắc hắc, tiểu tử hai người chúng ta có thể sống lại coi như công lao của ngươi, Ma tộc không nợ ân tình, cho nên cái mệnh này ta sẽ trả lại cho ngươi."
Cái sừng trên trán Bỉ Ân Tư nhấp nhoáng quang mang màu tím đen. Hắn xoay người nhảy vào chiến của Tinh Linh Sử.
Lai Tạp Lợi nhìn Bỉ Ân Tư, nói: "Ma tộc đã không thiếu nợ nhân tình, Thần tộc càng sẽ không muốn thiếu nợ ân tình."
Lai Ân há to miệng, phát hiện hiện tại chiến trường chỉ có mỗi mình là rảnh rỗi.
"Các ngươi nói ra có nên giúp hay không?" Lai Ân nhìn đám Bạo Phệ Thử ở sau lưng.
"Chủ nhân, chúng ta mặc dù nhỏ, hơn nữa lực lượng cũng nhỏ,, thế nhưng chúng ta chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn."
Một con Bạo Phệ Thử nói.
Lai Ân cắn răng một cái, âm lãnh nói: "Ai chạy là cháu con rùa. Các ngươi ở dưới mặt đất chờ lệnh ta, nếu ta chết các ngươi sẽ được tự do. Ta sống dù hay chết cũng phải diệt tộc Ám Tinh Linh."
"Giúp ta duy trì, cùng lắm thì đồng quy vu tận. Lần này bản thiếu gia ta liều mạng cùng các ngươi." Lai Ân nhảy lên không trung, hướng về phía Thủy Tinh Linh lớn tiếng nói: "Hôm nay bản thiếu gia cho các ngươi biết cái gì gọi là đồng quy vu tận."
"Muốn dùng không gian ma pháp, ngươi nằm mơ đi nhé!" Á Khắc Lôi xuyên qua chiến, hiện ra bên người Lai Ân, tên đại Tế Tự vừa mới tới tung một quyền nhanh như chớp đánh Lai Ân bay ngược trở lại.
Lai Ân cười hắc hắc, giơ cánh tay đang chảy máu đứng lên nói: "Các ngươi chậm một bước rồi."
Máu theo cổ tay Lai Ân nhỏ xuống mặt đất. Mỗi một giọt rơi xuống mặt đất đều khiến mặt đất rung động như gợn sóng.
"Ngươi, ngươi dùng Huyết Chú." Sắc mặt của Á Khắc Lôi đại biến.
Một tên đại Tế Tự khác sắc mặt tái nhợt, nhún một cái thoát ra thật xa, đại thủ hướng tới cổ Lai Ân, tức giận nói: "Ngươi dám!"
"Vì cái gì mà ta không dám?" Lai Ân ha ha cười, khóe miệng rỉ ra máu tươi, có vẻ dị thường dữ tợn, nói: "Cho tới bây giờ bản thiếu gia chưa từng nghe lời ai, để ta đoán nhé, hôm nay bản thiếu gia sẽ khiến các ngươi có kết quả giống ta. Muốn phá Huyết Chú, để mạng lại đi."
Đại Tế Tự còn chưa vọt tới trước mặt Lai Ân đã bị gợn sóng trên mặt đất phủ lấy bàn chân, mặt đất giống như bùn nhão khiến đại Tế Tự hoảng sợ, hắn không thể nhấc chân, càng lún càng sâu.
"Á Khắc Lôi, mau giúp ta." Đại Tế Tự hoảng sợ kêu to.
"Biết rồi, biết rồi. Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng hắn dùng Huyết Chú. Đây là đòn liều mạng, ta mặc dù muốn nhưng cũng không thể phá giải được Huyết Chú, nếu muốn phá chúng ta phải hi sinh tính mạng a."
Á Khắc Lôi phi lên không trung, lau mồ hôi lạnh nhình mặt đất đang rung động mãnh liệt, càng lúc càng lan xa, mắt thấy sắp tiếp cận chiến trường.
Sắc mặt Lai Ân trở nên tái nhợt, máu chảy càng lúc càng nhanh, dường như muốn trút hết ra khỏi thân thể hắn vậy.
Khi giọt máu cuối cùng trong thân thể hắn chảy ra, chính là lúc không gian ma pháp trở nên mạnh nhất- thiên tế.
Khi Thiên tế phát ra, cả Thủy Tinh Linh bộ lạc không ai có thể chạy thoát, tựa như kết giới phong bế bốn phía.
Cả Thủy Tinh Linh bộ lạc không ai có thể rời đi.
Đầu tiên là Thủy Tinh Linh cảm giác được có điểm không đúng, mắt nhìn xuống dưới chân, đột nhiên phát hiện Lai Ân ở sau lưng, không biết đang cười hay đang khóc, đứng bất động một chỗ.
Ngay sau đó Ám Tinh Linh phát hiện bọn chúng cũng không thể nhúc nhích, nguyên một đám đang rất buồn bực.
Trong đầu An Đông Ni liên tục vang lên thanh âm ong ong, so với thanh âm của nữ nhân còn chói tai hơn: "Thiên tế, Tinh Linh Sử, giết tiểu tử kia."
Lực xuyên thấu của thanh âm này quá mạnh, ngoại trừ Tinh Linh Sử đang chiến đấu, tất cả Tinh Linh đều ngừng lại.
Thiên tế là cái gì?
Nếu để cho một trăm người ở một chỗ một trăm người sẽ có miêu tả khác nhau, thế nhưng tất cả đều biết kết quả, không gian ma pháp sư mở ra ma pháp cấm chú dẫn tới con đường tử vong.
Không gian pháp sư thánh giai nếu như phát động thiên tế, cho dù là một trăm thánh giai pháp sư khác cũng không ngăn cản được, bởi vì một khi thiên tế phát động cũng chỉ có thể phá giải mà không thể ngăn cản.
Mễ Cách Lôi ha ha cuồng tiếu, bắn ra một mũi tên, sau đó nói: "Không hổ là người được nữ nhi ta nhìn trúng."
An Đông Ni ở bên kia gào rít: "Mễ Cách Lôi, mau ngăn Lai Ân lại, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ha ha, An Đông Ni, lão tiểu tử kia, cho dù phải chết mọi người sẽ cùng nhau chết, dù sao Thủy Tinh Linh ta có ít người hơn bọn ngươi, kéo theo các ngươi cùng chết, coi như Thủy Tinh Linh chúng ta lãi lớn rồi!"
Cả đám Thủy Tinh Linh đồng thanh cười lớn.
Sắc mặt An Đông Ni rất khó coi nhìn tình huống trước mắt, chân hắn cũng đã rơi vào trong vũng bùn.
Đám Tinh Linh Sử chiến đấu trên không trung vẫn tiếp tục.
Khi máu trong cơ thể Lai Ân sắp chảy đến giọt cuối cùng, khóe miệng hắn nổi lên một tia cười lạnh, thấp giọng ngâm xướng: "Đem tính mệnh làm vật dẫn, đem tính mạng hiến tế cho Sáng Thế Thần vĩ đại, mở ra..."
"Tiểu tử. Loài người như ngươi cũng dám giở chiêu này ra trước mắt chúng ta, ngươi còn non lắm."
Một tên Tinh Linh Sử xuất hiện trước mặt Lai Ân, một quyền đánh bay hắn ra ngoài.
Tinh Linh Sử dùng một quyền đánh xuống đất, đồng thời tức giận nói hô to: "Phá cho ta."
Một hồi chấn động rung chuyển cả núi rừng.
Cả mặt đất nứt toác ra thành từng khối giống như mặt đất bị khô hạn.
Vằn nước trong nháy mắt biến mất.
An Đông Ni sửng sốt một hồi, tiếp đó cuồng tiếu, nói: "Xem đi, đây mới chính là thực lực đó, ha ha, dám đấu cùng Ám Tinh Linh chúng ta. Đều chết đi."
Tên Tinh Linh Sử kia đi tới bên cạnh Lai Ân, sau đó xách cổ hắn lên, nói: "Loài người, dám giương oai ở địa bàn của Tinh Linh, bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ đó."
"Còn rất nhiều bổn sự, ngươi chưa được xem qua đâu." Lai Ân hắc hắc cười, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Tinh Linh Sử nghiêm mặt đánh một quyền lên vai Lai Ân.
Lai Ân rên thảm một tiếng, mấy khớp xương trên bả vai thoạt nhìn đã bị nát bấy.
Nắm tay Tinh Linh Sử lần nữa giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Nghe nói ngươi đang cầm bảo khố của Ám Tinh Linh?"
"Ngươi nghe ai nói?" Cố ý cố ý làm vẻ sửng sốt.
Tinh Linh Sử nhíu mày, quay đầu lại nhìn An Đông Ni ở phía sau.
Khóe miệng Lai Ân xuất hiện một nụ cười bí hiểm, biết Tinh Linh Sử không biết thuật đọc tâm, vậy quá tốt đi.
"Ngươi không cầm?" Tinh Linh Sử nghi hoặc nhìn Lai Ân, hắn hơi do dự khi nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết của Lai Ân, tuy An Đông Ni đã miêu tả Lai Ân thành một ác nhân không việc ác gì không làm, thế nhưng ai chứng kiến điều này.
Vẻ mặt của Lai Ân rất phù hợp để làm một tên lừa đảo, hắn phẫn nhiên nói: "Cái tên vương bát đản hư hỏng kia, nếu ta có thể trộm bảo khố của Ám Tinh Linh, lúc này có thể để ngươi dễ dàng bắt như vậy sao?"
Tinh Linh Sử nhíu mày nghĩ cũng đúng, hắn trầm tư một lát, sau đó nói: "Ta đưa ngươi tới chỗ An Đông Ni, ta muốn nhìn xem hai người các ngươi rốt cuộc ai đang nói dối."
Lai Ân mãnh liệt gật đầu cắn răng âm hiểm cười nói: "Vu oan giá họa, Ám Tinh Linh đoạt lão bà của ta, cho nên phát động chiến tranh coi như có thể chấp nhận được, nhưng mà bây giờ còn muốn ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, Ám Tinh Linh các ngươi nghĩ như thế nào vậy."
Biểu tình của Lai Ân rất chân thật. Ngay cả đám Ám Tinh Linh cũng không rõ thật hư trong chuyện này.
Đám Tinh Linh chiến đấu dưới đất đã bắt đầu tới giai đoạn kết thúc. Đám Thủy Tinh Linh còn sống cơ hồ đều bị hàng phục, chỉ còn Tinh Linh Sử vẫn tiếp tục chiến đấu.
Đẳng cấp không sai biệt nhiều cho nên có kết quả chiến đấu cũng chưa phân cao thấp.
Lai Ân bị đưa tới trước mặt An Đông Ni.
Tinh Linh Sử nói: "An Đông Ni, hắn nói hắn không trộm bảo khố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
An Đông Ni nghe vậy, đột nhiên từ trong người rút ra một thanh trường đao, chĩa tới cổ Lai Ân, âm lãnh nói: "Ngươi đã ăn trộm còn dám nói dối, ta làm thịt ngươi."
"Ngươi làm thịt ta, ta cũng không có ăn trộm." Lai Ân giơ cổ ra.
An Đông Ni muốn muốn, đột nhiên bị Tinh Linh Sử ngăn lại.
An Đông Ni sững sờ nói: "Tinh Linh Sử đại nhân, ngài đây là?"
Tinh Linh Sử âm nghiêm mặt nói: "Ta muốn làm cho rõ ràng rốt cuộc là người nào nói láo lừa gạt ta."
"Tự nhiên là loài người nói láo rồi, ta làm sao có thể lừa gạt đại nhân chứ."
"Xin ngươi đó, nếu như bảo khố ở trong tay ta, ngươi vừa rồi còn muốn vung đao làm thịt ta làm gì? Không phải ngươi muốn giết người diệt khẩu đó chứ?"
Tinh Linh Sử gật đầu nói: "Đúng."
"Đại nhân, cái này, tiểu tử này đang nói dối, vừa rồi ta chỉ nhất thời tức giận thôi."
Lai Ân thở dài nói: "Vậy tìm người làm chứng đi, các ngươi có chứng kiến ta lấy trộm đồ không?"
"Bảo khố của chúng ta đều biến mất, không phải ngươi thì là ai?" An Đông Ni thở hổn hển nói.
"Nhà của chúng ta cũng bị mất trộm, ta nói ngươi lấy, ngươi cũng tin à."
Tinh Linh Sử tiếp tục gật đầu.
An Đông Ni rất muốn bổ tiểu tử này ra làm đôi, nhưng hiện tại thật không dám, một đao kia mà bổ xuống, mình có mười cái miệng cũng không thể cãi.
"Đại nhân, ta có thể làm chứng, tiểu tử này đã lấy bảo khố của chúng ta, sau đó đánh ta, một mình hắn vào trong bảo khố đó."
Địch Tạp Long ở bên cạnh nói.
An Đông Ni nghe thế, vội vàng nói: "Đúng, đúng, chúng ta có nhân chứng."
"Vị kia ngươi là?" Lai Ân đánh giá Địch Tạp Long.
"Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra. Hắc hắc, Lai Ân à, ngươi thật đúng là, ta không phải là con trai của An Đông Ni sao? Là người bị ngươi đánh đó!"
"Để con ta nói ta là đàn bà, ngươi cũng tin sao?"
"Đương nhiên không tin, bởi vì ngươi là nam nhân." Địch Tạp Long nói xong, nét mặt âm hiểm bỗng cứng lại, hắn lập tức che miệng lại.
Có thể quay đầu nói với Tinh Linh Sử: "Tinh Linh Sử đại nhân, người nghe rồi nhé, lão tử mà nói dối, chẳng lẽ đứa con có thể làm nhân chứng giả không?"
Tinh Linh Sử lắc đầu nói: "Không thể."
"Tộc nhân của ta cũng có thể làm chứng." An Đông Ni vội vàng kêu lớn.
"Đừng nói giỡn, tất cả đều là người của ngươi, các ngươi đều là một phe. Ta có một vạn cái mồm cũng không cãi lại được." Toàn thân Lai Ân phát run, dường như đang tức giận đến cực độ.
sắc mặt An Đông Ni trắng bệch toàn thân mãnh liệt run lên. Hiện tại hắn thà rằng làm thịt tiểu tử này, cũng không muốn lấy lại bảo khố nữa, nhưng Tinh Linh Sử lại không hề để ý, còn đang chờ kết quả.
Địch Tạp Ân đột nhiên kéo theo một tên Thủy Tinh Linh tới, nói: "Thúc thúc, tên Thủy Tinh Linh này nguyện ý đầu hàng, chỉ cần buông tha một nhà bọn họ là được, hắn là một tên thủ lĩnh."
An Đông Ni nghe vậy rất mừng rỡ nói: "Tinh Linh Sử đại nhân. Người xem, người này có thể làm nhân chứng được không?"
"Có thể!"
An Đông Ni kéo tên Thủy Tinh Linh này tới, nói: "Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi có biết Lai Ân không?"
"Ta phản đối!" Lai Ân lớn tiếng kêu: "Các ngươi đây là cố ý dẫn lời, lời này hẳn là ta hỏi mới đúng."
Lai Ân đã gặp qua tên thủ lĩnh kia, biết chuyện này xấu rồi.
"Tiểu tử, dựa vào cái gì mà ngươi được hỏi, ngươi đang lo sợ?"
"Ngươi nhất định là muốn hỏi xem người này có biết chuyện Lai Ân trộm bảo khố của Ám Tinh Linh hay không?"
An Đông Ni do dự một chút, hắn sợ mắc lừa. Thế nhưng thấy con mắt của Tinh Linh Sử đại nhân. Lại sợ Tinh Linh Sử có ý khác, cho nên hắn vội gật đầu.
Lai Ân nhìn Tinh Linh Sử nói: "Chẳng phải rõ ràng rồi sao, thủ lĩnh này khẳng định nói là biết."
Thủy Tinh Linh cũng không nói phản đối, chỉ có thể gật đầu.
Lai Ân chỉ vào tên phản đồ nói: "Ngươi xem, ngươi xem, ta đoán chính là kết quả này, Tinh Linh Sử đại nhân. gia hỏa này là phản đồ. Nếu muốn An Đông Ni buông tha hắn, tự nhiên hắn phải nghe theo lời An Đông Ni rồi."
"Ta, DCM, ta thịt ngươi."
An Đông Ni thiếu chút nữa tức khí mà chết, Lai Ân vừa nói vậy, khiến hắn hết người làm chứng.
"Ngươi xem, ngươi xem, muốn giết người diệt khẩu kìa." Lai Ân chỉ vào An Đông Ni.
"An Đông Ni, nói cho rõ ra, bảo khố rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Tinh Linh Sử rất khó coi. Có thể nói hiện tại hắn đã tin Lai Ân tới 70%
An Đông Ni đáng thương hiện tại chỉ có 30% lòng tin của Tinh Linh Sử, bằng không lãnh tội danh đắc tội với Tinh Linh Sử, cho dù hắn là tộc trưởng cũng khó thoát tội.
An Đông Ni khổ nghiêm mặt nói: "Đại nhân, ngài, ngài làm sao mới khiến ngài tin ta?"
"Rất đơn giản, tìm tới một người không có vấn đề gì tới chứng minh."
"Ta đi đâu tìm đây?" An Đông Ni muốn suy sụp.
"Ngay cả người tới chứng minh cũng không có, vậy chính ngươi đã nói dối ta?" Sắc mặt của Tinh Linh Sử càng thêm khó coi.
"Ta tìm được rồi."
"Con ngươi sao?"
"Vâng vâng."
"Hắn nói ngươi là nữ, ngươi tin không?"
"Không tin." An Đông Ni rất buồn bực, hắn rất hối hận, hối hận vì đã đối nghịch với tên Lai Ân nàym hiện tại hắn cũng không cần tìm lại bảo khố, chỉ cần giết chết Lai Ân là được.
Tinh Linh Sử dùng một quyền đánh bay An Đông Ni ra ngoài, nói: "Thân là tộc trưởng, ngươi lại dám lừa gạt ta."
An Đông Ni bị đánh một quyền này thật có chút buồn bực, rõ ràng là người ta trộm cắp, sao cuối cùng mình lại bị đánh.
Lai Ân khóc rống nước mắt chảy thành dòng, đứng trước mặt Tinh Linh Sử, lớn tiếng nói: "Đại nhân anh minh, rốt cục cũng rửa sạch nỗi nhục lớn này cho ta, bằng không với một cái bảo khố, tuy ta không biết trong đó có gì, thế nhưng nghe được hai chữ bảo khố này, hẳn là tội không nhỏ, ta chết một trăm lần cũng không đủ gánh a."
Đám Ám Tinh Linh ở phía sau cũng biết Lai Ân đang nói sạo, nhưng không một người nào dám đi lên nói giúp An Đông Ni.
Bằng vào tình huống vừa rồi, Lai Ân chỉ nói hai ba câu sẽ có thể đổ cái tội danh trộm bảo khố cho mình. Đến lúc đó mình coi như chết trăm lần cũng phải tìm cho ra bảo khố a.
Tinh Linh Sử nhìn chằm chằm Lai Ân, lãnh âm nói: "Tuy không phải là ngươi trộm cắp, thế nhưng ngươi lại giúp đỡ Thủy Tinh Linh, hừ hừ, loài người bằng vào điểm này ngươi cũng phải chết."
"Được rồi, ta thừa nhận ta có tội, thế nhưng trước khi chết có thể đáp ứng một cái yêu cầu nho nhỏ của ta được không, coi như là ngài làm phúc đi."
"Nói đi."
"Có thể nói nhỏ không?"
"Nhìn ngươi cũng không giở ra được mánh khóe gì!" Tinh Linh Sử ghé cái lỗ tai xuống.
"Yên tâm đi, ta không có giở độc thủ đâu mà." Lai Ân cười cười, đột nhiên tàn nhẫn đưa tay ném thanh chủy thủ ra, mục tiêu chính là Tinh Linh Sử.
"Quả nhiên là có gian kế, nhưng mà thực lực quá kém!" Tinh Linh Sử dùng một tay nhẹ nhàng đẩy than chủy thủ ra, đột nhiên lại phát hiện Lai Ân đã biến mất.
"Đại nhân, dưới mặt đất." Địch Tạp Long chỉ vào một cái hố to dưới mặt đất.
Khi Tinh Linh Sử đẩy thanh chủy thủ ra, Lai Ân lập tức tiến vào trong cái hố to, đó là khi Lai Ân vừa bị bắt, hắn đã ra lệnh cho đám Bạo Phệ Thử đào.
"Cút ra đây cho ta!"
Tinh Linh Sử hiểu ra mình vừa bị đùa bỡn, hắn gào rít, nhấc tay ném ra một ma pháp xới tung mặt đất lên, từng khối từng khối đất khổng lồ bị ném lên trên không trung, nguyên cái hang do đám Bạo Phệ Thử đào lộ ra.
Tinh Linh Sử rống to một tiếng, toàn thân bao phủ hỏa diễm, trong nháy mắt biến thành một biển lửa nhảy xuống mặt đất.
Lai Ân gấp gáp chạy theo thông đạo dưới lòng đất, phía trước, một trăm Bạo Phệ Thử ở phía trước dùng tốc độ nhanh nhất dẫn đường, bọn chúng đã đào một cái thông đạo rất tốt theo như yêu cầu của Lai Ân.
Oanh...
Sau lưng Lai Ân, một luồng Hỏa Xà theo sát mà tới.
Hỏa Xà bén tới quần áo Lai Ân, từng mảng da lớn bị đốt thành than.
"Lai Ân, cám ơn ngươi đã mở ra Tinh Linh chi môn, ha ha, các ngươi chuẩn bị chết đi, Thủy Tinh Linh tộc sau này sẽ vĩnh viễn bị xóa sổ."
Khóe mắt Á Lâm đỏ ửng.
Con mắt Mễ Cách Lôi đỏ ngầu vỗ vỗ đầu Á Lâm, nói: "Đừng khóc, tính mạng của chúng ta là do sinh mệnh thụ ban cho, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ sống lại."
Lai Ân xuất thần nhìn cái hộp, bởi vì văn tự bên trên giống y như vặn tự trên cánh cửa kia của Ám Tinh Linh.
Lời của Mễ Cách Lôi nói hắn không nghe được bao nhiêu, lúc này hắn đang mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một khối kính hình vuông, tứ phía trạm khắc các loại hoa văn.
Mễ Cách Lôi thấy Lai Ân ngẩn người, vội la lên: "Đến lúc nào rồi mà ngươi còn ngẩn ra vậy, mau đi đi."
"Đây, đây là Tinh Linh chi môn." Lai Ân uể oải cầm lấy cái gương nhỏ, nói: "Ta toi công bận rộn nửa ngày, Tinh Linh chi môn của các ngươi lại nhỏ như vậy a?"
Mễ Cách Lôi cũng sửng sốt, cầm lấy cái gương nghi ngờ nói: "Ngươi không phải nói nó rất lớn sao? Sao lại nhỏ như vậy?"
"Ta nào biết." Lai Ân tiếp nhận cái gương, nói: "Bây giờ ta ném nó đi, sau đó... Không bằng chúng ta thử nhé."
"Không được, vạn nhất không phải thì...Đây là bảo vật của chúng ta đó."
"Cho ta đi, ngươi nếu chết, vậy thứ này cũng có tác dụng gì?"
"Được rồi. Ngươi vất đi, nhưng mà đừng có mạnh tay đấy!"
Lai Ân dùng sức quăng cái gương xuống mặt đất. Cái gương lập tức rơi xuống đất nảy lên hai cái.
Vẫn yên tĩnh như trước, không có gì khác thường.
"Không có tác dụng?"
Lai Ân có chút buồn bực.
"Chạy thôi!" Một tia hi vọng cuối cùng của Mễ Cách Lôi bị dập tắt.
Lai Ân cầm cái gương lên, hung hăng ném lên vách tường, sau đó cái gương nảy lại đập trúng mũi hắn.
"Ô, vương bát đản, đây là định trả thù sao, ta ném nhẹ thế cơ mà?"
Bạch quang chiếu rọi khắp tầng hầm.
Lai Ân dùng sức cắn ngón tay, ngay sau đó hét thảm một tiếng, hắn giữ ngón tay nhìn dấu răng đỏ ửng trên đó. Khóc tang nói: "Là thật, không phải nằm mộng. Ha ha. Có hiệu quả rồi."
Một cỗ cuồng phong nổi lên, cả bảo khố như bị gió lốc cuốn qua.
Gió rất lớn khiến mọi người không thể mở mắt ra được.
Gió ngừng, bảo khố biến thành một mảng bừa bãi.
Không có gì xuất hiện.
Lai Ân mở trừng hai mắt nói: "Cứ như vậy là sao, không phải Tinh Linh Sử bãi công đó chứ?"
"Xong rồi sao?"
Mễ Cách Lôi mang theo vẻ mặt buồn bực hỏi, căn bản không có thấy biến hóa gì, ngoại trừ một đống bừa bãi.
"Ta chuẩn bị chạy trốn đây." Lai Ân bắt đầu thu thập những thứ châu báu trên mặt đất.
"Không đúng, bên trên có biến hóa." Lỗ tai Mễ Cách Lôi dựng lên nghe thanh âm chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài.
Mễ Cách Lôi là người thứ nhất lao ra ngoài, trên bầu trời Ám Tinh Linh Sử mang áo giáp đen cùng một đám Tinh Linh Sử mặc áo giáp trắng đang giằng co cùng một chỗ.
Có chừng sáu ngàn Tinh Linh Sử áo trắng, tuy ít hơn so với Ám Tinh Linh Sử một chút, nhưng sĩ khí lại nhỉnh hơn. Lại một trường chiến đấu kịch liệt bắt đầu.
"Quả thực là Tinh Linh Sử." Mễ Cách Lôi kích động nói: "Thủy Tinh Linh được cứu rồi."
Nguyên bản tâm tình của An Đông Ni rất tốt, mắt thấy Thủy Tinh Linh bắt đầu tan rã, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện Thủy Tinh Linh Sử khiến đám gia hỏa sắp xong đời lại có hi vọng.
Thế cho nên chiến tranh lại tiếp tục.
An Đông Ni không cần nhìn cũng biết nhất định là gia hỏa Lai Ân giở trò quỷ, lão phẫn nhiên nói: "Nếu để cho ta bắt được tiểu tử kia, ta sẽ lột da hắn."
Lai Ân vừa vặn ló đầu ra khỏi bảo khố, cái mũi có phần đỏ lên, bộ dáng thì lấm la lấm lét.
Một tên Tinh Linh Sử hạ xuống, nghiêm mặt nói với Mễ Cách Lôi: "Cơ hội chiến thắng quá nhỏ, các ngươi chuẩn bị chạy đi. Ở đây đã có chúng ta. Chúng ta chỉ có thể ngăn chặn Ám Tinh Linh Sử , thế nhưng không thể nào đánh bại chúng, một hồi nữa ta sẽ phân ra một ngàn Tinh Linh Sử giúp các ngươi tạo ra một cái lỗ hổng, có thể chạy được bao nhiêu là ở các ngươi."
Tinh Linh Sử bay trở về.
Mễ Cách Lôi ngẩn ngơ quay đầu lại vỗ bả vai Á Lâm, nói: "Nhất định phải rời khỏi đây, bất luận như thế nào cũng phải phải ly khai."
Á Lâm vội vàng nói: "Cha không đi sao?"
"Ta?" Mễ Cách Lôi bất đắc dĩ cười cười nói: "Nếu ta đi, An Đông Ni nhất định sẽ đuổi theo. Ta ở lại cũng có thể kéo dài chút thời gian."
Lai Ân rất mâu thuẫn, rốt cuộc có chạy hay không đây?
Công kích của Thủy Tinh Linh đột nhiên biến đổi, một ngàn Thủy Tinh Linh Sử đột nhiên lao xuống đất, nhảy vào trong đại quân Ám Tinh Linh, một ngàn Thủy Tinh Linh Sử nhìn cũng không nhiều, hợp thành trận địa cũng không rộng bằng Ám Tinh Linh, thế nhưng một ngàn Thủy Tinh Linh Sử này đi qua nơi nào, đại quân Ám Tinh Linh đều biến thành hư ảo.
Phương hướng đúng là hướng tới bờ biển.
Mễ Cách Lôi rất mừng rỡ, lớn tiếng nói: "Chạy. Tất cả chiến sĩ nhanh lên, chạy ra biển."
Hoắc Khảm giơ Tinh Linh cung lên bắt vào một tên Ám Tinh Linh, nói: "Đi, chạy nhanh, rời khỏi đây."
An Đông Ni âm hiểm cuồng tiếu nói: "Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu."
Vị trí lỗ hổng đọt nhiên bị một đám đại quân nhân loại vây quanh, cầm đầu là một tên đại Tế Tự Hắc Ám thần điện ăn mặc giống như Á Khắc Lôi, sau lưng có chừng ba nghìn chiến sĩ Ám Hồn.
Lối ra duy nhất một lần nữa bị bịt lại.
Thủy Tinh Linh Sử đang chuẩn bị công kích một lần nữa, lại bị Ám Tinh Linh Sử cuốn lấy.
Cuộc chiến lúc này còn thảm liệt hơn.
Thương vong của Thủy Tinh Linh không ngừng gia tăng, khắp nơi là người, tiếng kêu thảm cùng tiếng hô chém giết không ngừng vang lên, Mỗi khắc đều có tính mạng ra đi.
Á Lâm cắn môi nói: "Lai Ân, ta không thể đi, ta muốn lưu lại."
Lai Ân chuyển nhìn Á Lâm nói: "Ta ở lại cùng nàng."
Á Lâm cười cười cầm Tinh Linh cung trong tay nhảy vào vòng chiến.
Lai Tạp Lợi cùng Bỉ Ân Tư thần sắc ngưng trọng hiện thân tại bên cạnh Lai Ân, nói: "Nếu phá vòng vây hai người chúng ta tự tin có thể mang ngươi đi, nhưng mà lại không có khả năng cứu những người khác."
"Hai vị, tuy ta không rõ ràng lắm các vị vì sao lại theo ta tới Tinh Linh đại lục, thế nhưng ta rất cảm ơn những chuyện lúc trước các vị đã làm."
Bỉ Ân Tư lần đầu tiên được loài người cảm ơn, vẻ mặt có phần nhăn nhó nói: "Đi theo ngươi chỉ là bởi vì cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà về sau cảm thấy ngươi có điểm thú vị, hiện tại... Hắc hắc, tiểu tử hai người chúng ta có thể sống lại coi như công lao của ngươi, Ma tộc không nợ ân tình, cho nên cái mệnh này ta sẽ trả lại cho ngươi."
Cái sừng trên trán Bỉ Ân Tư nhấp nhoáng quang mang màu tím đen. Hắn xoay người nhảy vào chiến của Tinh Linh Sử.
Lai Tạp Lợi nhìn Bỉ Ân Tư, nói: "Ma tộc đã không thiếu nợ nhân tình, Thần tộc càng sẽ không muốn thiếu nợ ân tình."
Lai Ân há to miệng, phát hiện hiện tại chiến trường chỉ có mỗi mình là rảnh rỗi.
"Các ngươi nói ra có nên giúp hay không?" Lai Ân nhìn đám Bạo Phệ Thử ở sau lưng.
"Chủ nhân, chúng ta mặc dù nhỏ, hơn nữa lực lượng cũng nhỏ,, thế nhưng chúng ta chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn."
Một con Bạo Phệ Thử nói.
Lai Ân cắn răng một cái, âm lãnh nói: "Ai chạy là cháu con rùa. Các ngươi ở dưới mặt đất chờ lệnh ta, nếu ta chết các ngươi sẽ được tự do. Ta sống dù hay chết cũng phải diệt tộc Ám Tinh Linh."
"Giúp ta duy trì, cùng lắm thì đồng quy vu tận. Lần này bản thiếu gia ta liều mạng cùng các ngươi." Lai Ân nhảy lên không trung, hướng về phía Thủy Tinh Linh lớn tiếng nói: "Hôm nay bản thiếu gia cho các ngươi biết cái gì gọi là đồng quy vu tận."
"Muốn dùng không gian ma pháp, ngươi nằm mơ đi nhé!" Á Khắc Lôi xuyên qua chiến, hiện ra bên người Lai Ân, tên đại Tế Tự vừa mới tới tung một quyền nhanh như chớp đánh Lai Ân bay ngược trở lại.
Lai Ân cười hắc hắc, giơ cánh tay đang chảy máu đứng lên nói: "Các ngươi chậm một bước rồi."
Máu theo cổ tay Lai Ân nhỏ xuống mặt đất. Mỗi một giọt rơi xuống mặt đất đều khiến mặt đất rung động như gợn sóng.
"Ngươi, ngươi dùng Huyết Chú." Sắc mặt của Á Khắc Lôi đại biến.
Một tên đại Tế Tự khác sắc mặt tái nhợt, nhún một cái thoát ra thật xa, đại thủ hướng tới cổ Lai Ân, tức giận nói: "Ngươi dám!"
"Vì cái gì mà ta không dám?" Lai Ân ha ha cười, khóe miệng rỉ ra máu tươi, có vẻ dị thường dữ tợn, nói: "Cho tới bây giờ bản thiếu gia chưa từng nghe lời ai, để ta đoán nhé, hôm nay bản thiếu gia sẽ khiến các ngươi có kết quả giống ta. Muốn phá Huyết Chú, để mạng lại đi."
Đại Tế Tự còn chưa vọt tới trước mặt Lai Ân đã bị gợn sóng trên mặt đất phủ lấy bàn chân, mặt đất giống như bùn nhão khiến đại Tế Tự hoảng sợ, hắn không thể nhấc chân, càng lún càng sâu.
"Á Khắc Lôi, mau giúp ta." Đại Tế Tự hoảng sợ kêu to.
"Biết rồi, biết rồi. Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng hắn dùng Huyết Chú. Đây là đòn liều mạng, ta mặc dù muốn nhưng cũng không thể phá giải được Huyết Chú, nếu muốn phá chúng ta phải hi sinh tính mạng a."
Á Khắc Lôi phi lên không trung, lau mồ hôi lạnh nhình mặt đất đang rung động mãnh liệt, càng lúc càng lan xa, mắt thấy sắp tiếp cận chiến trường.
Sắc mặt Lai Ân trở nên tái nhợt, máu chảy càng lúc càng nhanh, dường như muốn trút hết ra khỏi thân thể hắn vậy.
Khi giọt máu cuối cùng trong thân thể hắn chảy ra, chính là lúc không gian ma pháp trở nên mạnh nhất- thiên tế.
Khi Thiên tế phát ra, cả Thủy Tinh Linh bộ lạc không ai có thể chạy thoát, tựa như kết giới phong bế bốn phía.
Cả Thủy Tinh Linh bộ lạc không ai có thể rời đi.
Đầu tiên là Thủy Tinh Linh cảm giác được có điểm không đúng, mắt nhìn xuống dưới chân, đột nhiên phát hiện Lai Ân ở sau lưng, không biết đang cười hay đang khóc, đứng bất động một chỗ.
Ngay sau đó Ám Tinh Linh phát hiện bọn chúng cũng không thể nhúc nhích, nguyên một đám đang rất buồn bực.
Trong đầu An Đông Ni liên tục vang lên thanh âm ong ong, so với thanh âm của nữ nhân còn chói tai hơn: "Thiên tế, Tinh Linh Sử, giết tiểu tử kia."
Lực xuyên thấu của thanh âm này quá mạnh, ngoại trừ Tinh Linh Sử đang chiến đấu, tất cả Tinh Linh đều ngừng lại.
Thiên tế là cái gì?
Nếu để cho một trăm người ở một chỗ một trăm người sẽ có miêu tả khác nhau, thế nhưng tất cả đều biết kết quả, không gian ma pháp sư mở ra ma pháp cấm chú dẫn tới con đường tử vong.
Không gian pháp sư thánh giai nếu như phát động thiên tế, cho dù là một trăm thánh giai pháp sư khác cũng không ngăn cản được, bởi vì một khi thiên tế phát động cũng chỉ có thể phá giải mà không thể ngăn cản.
Mễ Cách Lôi ha ha cuồng tiếu, bắn ra một mũi tên, sau đó nói: "Không hổ là người được nữ nhi ta nhìn trúng."
An Đông Ni ở bên kia gào rít: "Mễ Cách Lôi, mau ngăn Lai Ân lại, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ha ha, An Đông Ni, lão tiểu tử kia, cho dù phải chết mọi người sẽ cùng nhau chết, dù sao Thủy Tinh Linh ta có ít người hơn bọn ngươi, kéo theo các ngươi cùng chết, coi như Thủy Tinh Linh chúng ta lãi lớn rồi!"
Cả đám Thủy Tinh Linh đồng thanh cười lớn.
Sắc mặt An Đông Ni rất khó coi nhìn tình huống trước mắt, chân hắn cũng đã rơi vào trong vũng bùn.
Đám Tinh Linh Sử chiến đấu trên không trung vẫn tiếp tục.
Khi máu trong cơ thể Lai Ân sắp chảy đến giọt cuối cùng, khóe miệng hắn nổi lên một tia cười lạnh, thấp giọng ngâm xướng: "Đem tính mệnh làm vật dẫn, đem tính mạng hiến tế cho Sáng Thế Thần vĩ đại, mở ra..."
"Tiểu tử. Loài người như ngươi cũng dám giở chiêu này ra trước mắt chúng ta, ngươi còn non lắm."
Một tên Tinh Linh Sử xuất hiện trước mặt Lai Ân, một quyền đánh bay hắn ra ngoài.
Tinh Linh Sử dùng một quyền đánh xuống đất, đồng thời tức giận nói hô to: "Phá cho ta."
Một hồi chấn động rung chuyển cả núi rừng.
Cả mặt đất nứt toác ra thành từng khối giống như mặt đất bị khô hạn.
Vằn nước trong nháy mắt biến mất.
An Đông Ni sửng sốt một hồi, tiếp đó cuồng tiếu, nói: "Xem đi, đây mới chính là thực lực đó, ha ha, dám đấu cùng Ám Tinh Linh chúng ta. Đều chết đi."
Tên Tinh Linh Sử kia đi tới bên cạnh Lai Ân, sau đó xách cổ hắn lên, nói: "Loài người, dám giương oai ở địa bàn của Tinh Linh, bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ đó."
"Còn rất nhiều bổn sự, ngươi chưa được xem qua đâu." Lai Ân hắc hắc cười, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Tinh Linh Sử nghiêm mặt đánh một quyền lên vai Lai Ân.
Lai Ân rên thảm một tiếng, mấy khớp xương trên bả vai thoạt nhìn đã bị nát bấy.
Nắm tay Tinh Linh Sử lần nữa giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Nghe nói ngươi đang cầm bảo khố của Ám Tinh Linh?"
"Ngươi nghe ai nói?" Cố ý cố ý làm vẻ sửng sốt.
Tinh Linh Sử nhíu mày, quay đầu lại nhìn An Đông Ni ở phía sau.
Khóe miệng Lai Ân xuất hiện một nụ cười bí hiểm, biết Tinh Linh Sử không biết thuật đọc tâm, vậy quá tốt đi.
"Ngươi không cầm?" Tinh Linh Sử nghi hoặc nhìn Lai Ân, hắn hơi do dự khi nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết của Lai Ân, tuy An Đông Ni đã miêu tả Lai Ân thành một ác nhân không việc ác gì không làm, thế nhưng ai chứng kiến điều này.
Vẻ mặt của Lai Ân rất phù hợp để làm một tên lừa đảo, hắn phẫn nhiên nói: "Cái tên vương bát đản hư hỏng kia, nếu ta có thể trộm bảo khố của Ám Tinh Linh, lúc này có thể để ngươi dễ dàng bắt như vậy sao?"
Tinh Linh Sử nhíu mày nghĩ cũng đúng, hắn trầm tư một lát, sau đó nói: "Ta đưa ngươi tới chỗ An Đông Ni, ta muốn nhìn xem hai người các ngươi rốt cuộc ai đang nói dối."
Lai Ân mãnh liệt gật đầu cắn răng âm hiểm cười nói: "Vu oan giá họa, Ám Tinh Linh đoạt lão bà của ta, cho nên phát động chiến tranh coi như có thể chấp nhận được, nhưng mà bây giờ còn muốn ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, Ám Tinh Linh các ngươi nghĩ như thế nào vậy."
Biểu tình của Lai Ân rất chân thật. Ngay cả đám Ám Tinh Linh cũng không rõ thật hư trong chuyện này.
Đám Tinh Linh chiến đấu dưới đất đã bắt đầu tới giai đoạn kết thúc. Đám Thủy Tinh Linh còn sống cơ hồ đều bị hàng phục, chỉ còn Tinh Linh Sử vẫn tiếp tục chiến đấu.
Đẳng cấp không sai biệt nhiều cho nên có kết quả chiến đấu cũng chưa phân cao thấp.
Lai Ân bị đưa tới trước mặt An Đông Ni.
Tinh Linh Sử nói: "An Đông Ni, hắn nói hắn không trộm bảo khố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
An Đông Ni nghe vậy, đột nhiên từ trong người rút ra một thanh trường đao, chĩa tới cổ Lai Ân, âm lãnh nói: "Ngươi đã ăn trộm còn dám nói dối, ta làm thịt ngươi."
"Ngươi làm thịt ta, ta cũng không có ăn trộm." Lai Ân giơ cổ ra.
An Đông Ni muốn muốn, đột nhiên bị Tinh Linh Sử ngăn lại.
An Đông Ni sững sờ nói: "Tinh Linh Sử đại nhân, ngài đây là?"
Tinh Linh Sử âm nghiêm mặt nói: "Ta muốn làm cho rõ ràng rốt cuộc là người nào nói láo lừa gạt ta."
"Tự nhiên là loài người nói láo rồi, ta làm sao có thể lừa gạt đại nhân chứ."
"Xin ngươi đó, nếu như bảo khố ở trong tay ta, ngươi vừa rồi còn muốn vung đao làm thịt ta làm gì? Không phải ngươi muốn giết người diệt khẩu đó chứ?"
Tinh Linh Sử gật đầu nói: "Đúng."
"Đại nhân, cái này, tiểu tử này đang nói dối, vừa rồi ta chỉ nhất thời tức giận thôi."
Lai Ân thở dài nói: "Vậy tìm người làm chứng đi, các ngươi có chứng kiến ta lấy trộm đồ không?"
"Bảo khố của chúng ta đều biến mất, không phải ngươi thì là ai?" An Đông Ni thở hổn hển nói.
"Nhà của chúng ta cũng bị mất trộm, ta nói ngươi lấy, ngươi cũng tin à."
Tinh Linh Sử tiếp tục gật đầu.
An Đông Ni rất muốn bổ tiểu tử này ra làm đôi, nhưng hiện tại thật không dám, một đao kia mà bổ xuống, mình có mười cái miệng cũng không thể cãi.
"Đại nhân, ta có thể làm chứng, tiểu tử này đã lấy bảo khố của chúng ta, sau đó đánh ta, một mình hắn vào trong bảo khố đó."
Địch Tạp Long ở bên cạnh nói.
An Đông Ni nghe thế, vội vàng nói: "Đúng, đúng, chúng ta có nhân chứng."
"Vị kia ngươi là?" Lai Ân đánh giá Địch Tạp Long.
"Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra. Hắc hắc, Lai Ân à, ngươi thật đúng là, ta không phải là con trai của An Đông Ni sao? Là người bị ngươi đánh đó!"
"Để con ta nói ta là đàn bà, ngươi cũng tin sao?"
"Đương nhiên không tin, bởi vì ngươi là nam nhân." Địch Tạp Long nói xong, nét mặt âm hiểm bỗng cứng lại, hắn lập tức che miệng lại.
Có thể quay đầu nói với Tinh Linh Sử: "Tinh Linh Sử đại nhân, người nghe rồi nhé, lão tử mà nói dối, chẳng lẽ đứa con có thể làm nhân chứng giả không?"
Tinh Linh Sử lắc đầu nói: "Không thể."
"Tộc nhân của ta cũng có thể làm chứng." An Đông Ni vội vàng kêu lớn.
"Đừng nói giỡn, tất cả đều là người của ngươi, các ngươi đều là một phe. Ta có một vạn cái mồm cũng không cãi lại được." Toàn thân Lai Ân phát run, dường như đang tức giận đến cực độ.
sắc mặt An Đông Ni trắng bệch toàn thân mãnh liệt run lên. Hiện tại hắn thà rằng làm thịt tiểu tử này, cũng không muốn lấy lại bảo khố nữa, nhưng Tinh Linh Sử lại không hề để ý, còn đang chờ kết quả.
Địch Tạp Ân đột nhiên kéo theo một tên Thủy Tinh Linh tới, nói: "Thúc thúc, tên Thủy Tinh Linh này nguyện ý đầu hàng, chỉ cần buông tha một nhà bọn họ là được, hắn là một tên thủ lĩnh."
An Đông Ni nghe vậy rất mừng rỡ nói: "Tinh Linh Sử đại nhân. Người xem, người này có thể làm nhân chứng được không?"
"Có thể!"
An Đông Ni kéo tên Thủy Tinh Linh này tới, nói: "Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi có biết Lai Ân không?"
"Ta phản đối!" Lai Ân lớn tiếng kêu: "Các ngươi đây là cố ý dẫn lời, lời này hẳn là ta hỏi mới đúng."
Lai Ân đã gặp qua tên thủ lĩnh kia, biết chuyện này xấu rồi.
"Tiểu tử, dựa vào cái gì mà ngươi được hỏi, ngươi đang lo sợ?"
"Ngươi nhất định là muốn hỏi xem người này có biết chuyện Lai Ân trộm bảo khố của Ám Tinh Linh hay không?"
An Đông Ni do dự một chút, hắn sợ mắc lừa. Thế nhưng thấy con mắt của Tinh Linh Sử đại nhân. Lại sợ Tinh Linh Sử có ý khác, cho nên hắn vội gật đầu.
Lai Ân nhìn Tinh Linh Sử nói: "Chẳng phải rõ ràng rồi sao, thủ lĩnh này khẳng định nói là biết."
Thủy Tinh Linh cũng không nói phản đối, chỉ có thể gật đầu.
Lai Ân chỉ vào tên phản đồ nói: "Ngươi xem, ngươi xem, ta đoán chính là kết quả này, Tinh Linh Sử đại nhân. gia hỏa này là phản đồ. Nếu muốn An Đông Ni buông tha hắn, tự nhiên hắn phải nghe theo lời An Đông Ni rồi."
"Ta, DCM, ta thịt ngươi."
An Đông Ni thiếu chút nữa tức khí mà chết, Lai Ân vừa nói vậy, khiến hắn hết người làm chứng.
"Ngươi xem, ngươi xem, muốn giết người diệt khẩu kìa." Lai Ân chỉ vào An Đông Ni.
"An Đông Ni, nói cho rõ ra, bảo khố rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Tinh Linh Sử rất khó coi. Có thể nói hiện tại hắn đã tin Lai Ân tới 70%
An Đông Ni đáng thương hiện tại chỉ có 30% lòng tin của Tinh Linh Sử, bằng không lãnh tội danh đắc tội với Tinh Linh Sử, cho dù hắn là tộc trưởng cũng khó thoát tội.
An Đông Ni khổ nghiêm mặt nói: "Đại nhân, ngài, ngài làm sao mới khiến ngài tin ta?"
"Rất đơn giản, tìm tới một người không có vấn đề gì tới chứng minh."
"Ta đi đâu tìm đây?" An Đông Ni muốn suy sụp.
"Ngay cả người tới chứng minh cũng không có, vậy chính ngươi đã nói dối ta?" Sắc mặt của Tinh Linh Sử càng thêm khó coi.
"Ta tìm được rồi."
"Con ngươi sao?"
"Vâng vâng."
"Hắn nói ngươi là nữ, ngươi tin không?"
"Không tin." An Đông Ni rất buồn bực, hắn rất hối hận, hối hận vì đã đối nghịch với tên Lai Ân nàym hiện tại hắn cũng không cần tìm lại bảo khố, chỉ cần giết chết Lai Ân là được.
Tinh Linh Sử dùng một quyền đánh bay An Đông Ni ra ngoài, nói: "Thân là tộc trưởng, ngươi lại dám lừa gạt ta."
An Đông Ni bị đánh một quyền này thật có chút buồn bực, rõ ràng là người ta trộm cắp, sao cuối cùng mình lại bị đánh.
Lai Ân khóc rống nước mắt chảy thành dòng, đứng trước mặt Tinh Linh Sử, lớn tiếng nói: "Đại nhân anh minh, rốt cục cũng rửa sạch nỗi nhục lớn này cho ta, bằng không với một cái bảo khố, tuy ta không biết trong đó có gì, thế nhưng nghe được hai chữ bảo khố này, hẳn là tội không nhỏ, ta chết một trăm lần cũng không đủ gánh a."
Đám Ám Tinh Linh ở phía sau cũng biết Lai Ân đang nói sạo, nhưng không một người nào dám đi lên nói giúp An Đông Ni.
Bằng vào tình huống vừa rồi, Lai Ân chỉ nói hai ba câu sẽ có thể đổ cái tội danh trộm bảo khố cho mình. Đến lúc đó mình coi như chết trăm lần cũng phải tìm cho ra bảo khố a.
Tinh Linh Sử nhìn chằm chằm Lai Ân, lãnh âm nói: "Tuy không phải là ngươi trộm cắp, thế nhưng ngươi lại giúp đỡ Thủy Tinh Linh, hừ hừ, loài người bằng vào điểm này ngươi cũng phải chết."
"Được rồi, ta thừa nhận ta có tội, thế nhưng trước khi chết có thể đáp ứng một cái yêu cầu nho nhỏ của ta được không, coi như là ngài làm phúc đi."
"Nói đi."
"Có thể nói nhỏ không?"
"Nhìn ngươi cũng không giở ra được mánh khóe gì!" Tinh Linh Sử ghé cái lỗ tai xuống.
"Yên tâm đi, ta không có giở độc thủ đâu mà." Lai Ân cười cười, đột nhiên tàn nhẫn đưa tay ném thanh chủy thủ ra, mục tiêu chính là Tinh Linh Sử.
"Quả nhiên là có gian kế, nhưng mà thực lực quá kém!" Tinh Linh Sử dùng một tay nhẹ nhàng đẩy than chủy thủ ra, đột nhiên lại phát hiện Lai Ân đã biến mất.
"Đại nhân, dưới mặt đất." Địch Tạp Long chỉ vào một cái hố to dưới mặt đất.
Khi Tinh Linh Sử đẩy thanh chủy thủ ra, Lai Ân lập tức tiến vào trong cái hố to, đó là khi Lai Ân vừa bị bắt, hắn đã ra lệnh cho đám Bạo Phệ Thử đào.
"Cút ra đây cho ta!"
Tinh Linh Sử hiểu ra mình vừa bị đùa bỡn, hắn gào rít, nhấc tay ném ra một ma pháp xới tung mặt đất lên, từng khối từng khối đất khổng lồ bị ném lên trên không trung, nguyên cái hang do đám Bạo Phệ Thử đào lộ ra.
Tinh Linh Sử rống to một tiếng, toàn thân bao phủ hỏa diễm, trong nháy mắt biến thành một biển lửa nhảy xuống mặt đất.
Lai Ân gấp gáp chạy theo thông đạo dưới lòng đất, phía trước, một trăm Bạo Phệ Thử ở phía trước dùng tốc độ nhanh nhất dẫn đường, bọn chúng đã đào một cái thông đạo rất tốt theo như yêu cầu của Lai Ân.
Oanh...
Sau lưng Lai Ân, một luồng Hỏa Xà theo sát mà tới.
Hỏa Xà bén tới quần áo Lai Ân, từng mảng da lớn bị đốt thành than.
/225
|