Mễ Lệ Toa nghi hoặc nhìn Cơ Đặc La, mỉa mai nói “ Không biết thành chủ đại nhân có chuyện gì mà phải nhờ đến cả nữ nhân như chúng ta.”
Cơ Đặc La sửng sốt, không nghĩ rằng Mễ Lệ Toa dám nói với hắn như vậy.
Cát Bố Lý nhìn chằm chằm vào bộ ngự Mễ Lệ Toa, nói:
- Tiểu thư Mễ Lệ Toa, không nên nói như vậy, cha ta như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho bản thành. Hiện tại trận chiến thần ma càng ngày càng kịch liệt, vạn nhất thần tộc bị bại, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình đều không có.
Cơ Đặc La tiếp lời:
- Cho nên bản thành chủ cùng với Hùng Ưng dong binh đoàn của Khắc Lai Phu kết hợp với nhau thành một quân đội, hy vọng có thể bảo hộ nơi này được an toàn.
Mễ Lệ Toa nhìn Cơ Đặc La cùng Cát Bố Lý, lại quay đầu nhìn đội trưởng hỏi:
- Thực sự là như vậy sao?
- Đúng vậy, lời thành chủ Cơ Đặc La là sự thật.
Mễ Lễ Toa hoàn toàn không có ý kiến gì. Chỉ cần ở bên cạnh Lai Ân, Mễ Lệ Toa cảm thấy sự tình không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Lai Ân là được.
Cơ Đặc La nói:
- Nếu tiểu thư Mễ Lệ Toa không có ý kiến, chính là đồng ý cũng với chúng ta. Cao thủ thập cấp Á Thần thượng giai a, ha ha, như vậy trong thành lại thêm phần an toàn. Đội trưởng Bố Lai Phu, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Bố Lai Phu cười ha ha nói:
- Hợp tác vui vẻ. Có thể bảo hộ bình dân trong thành an toàn, đây cũng là ước nguyện của ta. Ha ha.
Cát Bố Lý ở bên cạnh xen mồm vào:
- Ta đã nói lần này hợp tác nhất định sẽ thành công. Vì vậy ta đã đặt một tiệc rượu ở tửu lâu lớn nhất trong thành. Thỉnh mời các vị tới đó nhấm nháp một chút mỹ vị.
Bố Lai Phu cũng không khách khí, liền nói:
- Tốt, tốt. Cần phải chúc mừng một chút.
Cơ Đặc La đi trước dẫn đường.
Cát Bố Lý vô sỉ đi đến bên cạnh Mễ Lệ Toa nói:
- Tiểu thư Mễ Lễ Toa, ngày hôm nay ăn mừng hợp tác của chúng ta, nhất định phải uống một chén đó.
- Tránh xa ta ra một chút. Ta quen biết với ngươi sao?
Mễ Lệ Toa trừng mắt, liếc nhìn Cát Bố Lý một cái, sau đó bước chậm đến bên cạnh Lai Ân.
Không biết Lai Ân vuốt cằm suy nghĩ cái gì. Nếu đối với người có địa vị quan lại, sẽ không làm những chuyện liên quan đến lợi ích cá nhân. Có thể kết luận người như vậy chính là không có việc gì làm. Bọn hắn chỉ làm những việc có lợi cho bản thân.
Mễ Lệ Toa nhỏ giọng nói:
- Lai Ân. Có thể đoán được bọn người kia muốn làm cái gì sao?
Lai Ân xoa xoa tay nói:
- Dù sao cũng không phải chuyện tốt, nhưng mà ta thích. Bọn họ làm chuyện xấu ta mới có lý do để dọa dẫm.
- Được rồi, ta thừa nhận chuyện mà ngươi nghĩ chưa lần nào là chuyện tốt cả, nhưng lần này ta cho phép ngươi một lần. Dù sao ta cũng không thích hai cha con bọn họ.
Mễ Lệ Toa ôm cánh tay Lai Ân, bộ dáng rất thân mật.
Khải Lỵ đi phía sau bĩu môi, lẩm bẩm cái gì trong miệng.
Cát Bố Lý bước tới nghiêm mặt nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, không biết tại hạ có thể mời nàng cùng đi ăn tối không?
Đôi mắt Khả Lỵ xoay động, cười hì hì nói:
- Tốt. Nhưng mà ta thích ăn thịt nướng ở bên ngoài thành. Như vậy mới thực lãng mạn.
Cát Bố Lý thoáng sửng sốt, nhìn đôi môi xinh xắn cùng với khuôn mặt kiều diễm của Khải Lỵ, liên tục nuốt nước bọt nói:
- Ta biết, ta biết. Chờ một lát ta sẽ đi chuẩn bị.
Cát Bố Lý bắt đầu mơ tưởng, lúc ăn thịt nướng mình sẽ dùng lời đường mật câu dẫn mỹ nữ này lên giường. Trên giường, vẫn còn chưa thỏa mãn, phải đem nàng vào tửu lâu mới lên được đỉnh Vu Sơn.
Đoàn người rất nhanh đã đi tới tửu lâu. Toàn bộ quân lính được sắp đặt dưới lâu, nhưng đồ ăn cũng cực kỳ phong phú.
Toàn bộ lầu hai đều đã được đặc sẵn, ở giữa chỉ đặt một chiếc bàn.
Lai Ân cùng với Khải Lỵ chỉ có thể coi là dong binh ngồi ở lầu một. Trên lầu hai là Khắc Lai Phu, Cơ Đặc La, một ý phú thương trong thành và Mễ Lệ Toa.
Mễ Lệ Toa có địa vị cực cao trong Hùng Ưng quân đoàn, tất nhiên được ngồi ở lầu hai dành cho khách quý/
- Đại ca, ta nhìn toàn bộ người trên lầu đều chướng mắt. Tại sao chúng ta còn muốn ở ngồi ở trong này?
Khải Lỵ không ngừng lải nhải, hai dong binh bên cạnh không ngừng nhắc nhở nhưng nàng không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Lai Ân không khách khí gắp mỹ vị nói:
- Nhớ kỹ, lúc có cơm ăn thì phải nhiệt tình mà đánh chén. Sau yến hội này sẽ có đánh nhau. Cho nên ăn nhiều một chút bất luận là đánh hay chạy đều có sức lực.
- Vâng, vâng, muội biết.
Khải Lỵ cũng bắt đầu há miệng ăn. Đối với lời nói của Lai Ân, Khải Lỵ lúc nào cũng thực hiện.
Sau khi đồ ăn còn khoảng một nửa, các món điểm tâm bắt đầu được mang lên. Còn về việc trên lầu hai nói chuyện gì, tất cả phía dưới đều không quan tâm.
- Đại ca, muội đau bụng.
Khải Lỵ đột nhiên ôm bụng kêu đau.
Xung quanh mọi người cũng bắt đầu ôm bụng nhăn nhó.
Lai Ân nhận ra sự thực liền giải thích:
- Căn cứ vào tình huống trước mắt, bên trong đồ ăn nhất định đều đã được hạ thủ sẵn cho nên đau bụng là khó tránh khỏi. Nhưng mà các ngươi đã mất đi sức chiến đấu, sẽ giữ lại được cái mạng của mình.
Khả Lỵ giạn dữ nói:
- Vậy tại sao ngươi còn cho ta ăn. Tại sao ngươi lại không có việc gì cả?
- Ngươi đã thấy ta ăn chưa?
Lai Ân nhìn Khả Lỵ
- Ta thấy ngươi ăn một miếng lớn, vậy mà còn nói là không ăn.
- Thực sự là ngươi nhìn không được cẩn thận.
Lai Ân cười xấu xa, ôm bụng nói:
- Một lúc nữa sẽ có người cầm đao tiến vào nói, tất cả mọi người không được nhúc nhích, ai dám lộn xộn thì nói chuyện với vũ khí trong tay của ta.
- Tất cả không được nhúc nhích, ai dám lộn xộn thì nói chuyện với vũ khí trong tay ta. Đao trong tay đại gia không có mắt đâu.
Lai Ân vừa dứt lời, bên ngoài tửu lầu xông vào một đám hắc y che mặt, trong tay giơ cương đao chói lọi lên. Giống như là diễn xuất phối hợp với Lai Ân.
Hai mắt Khả Lỵ tỏa sáng, sùng bái nhìn Lai Ân:
- Đại ca, huynh thật là lợi hại, có thể đoán được ý định của bọn họ sao?
Cũng có người không sợ chết lao ra, sau đó bị đám người bịt mặt chém chết, làm cho tất cả mọi người phải tuân thủ. Vừa lúc đó trên lầu có động tĩnh, đầu tiên là giọng cười của cuồng tiếu của Cơ Đặc La, sau đó hai bên động thủ.
Khả Lỵ phát hiện tất cả đúng như lời dự đoán của Lai Ân. Thực sự có hai người trúng độc nhẹ không sợ chết, kiên cường đứng lên lớn tiếng nói:
- Các ngươi dám hạ độc, đội trưởng chúng ta đang ở trên lầu.
- Ha ha. Trên lầu cũng không chạy thoát được, tất cả nằm xuống cho ta.
Thực lực của người bịt mặt cũng không yếu, thấp nhất chũng là chiến sĩ thánh giai. Sau khi đánh ngã hai người xuống đất, lớn tiếng nói:
- Ai còn dám lộn xộn sẽ có kết cục giống thế này.
Trên lầu, Cơ Đặc La cười cuồng tiếu nói:
- Đội trưởng Khắc Lai Phu, dong binh đoàn của ngươi từ hôm nay sẽ do ta chỉ huy. Nếu không đồng ý, ngày hôm nay tất cả các ngươi đều bỏ mạng ở đây.
- Cơ Đặc La, ta thực sự hối hận vì đã không nghe lời Mễ Lệ Toa. Ngươi quả nhiên là người nhiều thủ đoạn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên lầu hai vang lên nhưng âm thanh lớn, sau đó chợt nghe thấy âm thanh tức giận của Khắc Lai Phu:
- Muốn chết.
Cơ Đặc La cười ha ha nói:
- Đội trưởng đại nhân, ngươi đã bị trúng độc, còn động thủ nổi sao? Cận thận không chết quá nhanh đấy.
- Đồ vô sỉ.
Khải Lỵ càng thêm bội phục Lai Ân.
Tất cả dong binh nghe vậy, cả đám nhìn sang Lai Ân giống như nhìn thần nhân:
- Lão đại, huynh thật quá lợi hại. toàn bộ đều bị huynh đoán trúng, không biết tình huống phía sau sẽ ra sao?
- Sẽ có người tiến vào cầm dây thừng trói từng người lại. Ai chống lại sẽ bị đánh.
- Ách.
Các dong binh phát hiện Lai Ân lại tiếp tục đoán trúng. Sáu, bảy đại hán mang dây thừng tiến vào.
Lai Ân tiếp tục nói:
- Trên lầu, Cơ Đặc La sẽ hét lớn. Bởi vì Mễ Lệ Toa sẽ giáo huấn hắn một chút.
Mọi người ngây ngốc lắng nghe, toàn bộ lỗ tai đều đổ dồn lên lầu hai.
Quả nhiên, Cơ Đặc La gào khóc hét lớn:
- Người đâu, người đâu. Trên lầu có người không trúng độc. Mau lên trên này, đừng đánh, ai ya… Đừng đánh.
Hơn mười người trong tay cầm cương đao vọt lên trên lầu, chưa được một giây đã bị đá văng hết xuống dưới.
Tiếng kêu của Cơ Đặc La càng ngày càng vang dội.
Cát Bố Lý mang ba người chạy vội vào trong tửu lâu, nghe tiếng Cơ Đặc La kêu thảm trên lầu, vội vàng nói với người bên cạnh:
- Ba vị đại nhân, việc còn lại nhờ các ngươi.
Chiều cao ba người không đồng nhất, nhưng khuôn mặt giống nhau như đúc, trên người tản mát ra thực lực kinh người.
Cát Bố Lý nói hết lời.
Người ở giữa gật đầu nói:
- Yên tâm, nếu chúng ta không đối phó nổi với Mễ Lệ Toa, sẽ bị thiên hạ chê cười.
Cát Bố Lý nở nụ cười dâm đãng nói:
- Nhưng mà không được thương tổn nàng ta. Ta cần người sống.
Ba người gật gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên lầu hai. Ngay sau đó một bóng người bay ngược đi xuống.
Cơ Đặc La giống như viên đạn từ lầu hai dán chặt vào tường rồi rơi xuống mặt đất. Mễ Lệ Toa trong tay cầm trường kiếm đi đến góc tửu lâu.
Toàn bộ dong binh hoàn toàn coi Lai Ân là thần, sùng bái nói:
- Lão đại, huynh làm sao biết Mễ Lệ Toa sẽ không trúng độc.
- Rất đơn giản, Mễ Lệ Toa đã sớm đoán được ý đồ của tên này.
Chúng dong binh nhất thời gật đầu.
Trên lầu vừa mới xông lên ba người.
Một người nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Mễ Lệ Toa nói:
- Hảo kiếm, nhìn dấu hiệu trên kiếm hẳn là tác phẩm của gia tộc Cổ Liên Đạt thành Thản Á. Không nghĩ tới tại nơi này lại được chứng kiến kiệt tác của gia tộc Cổ Liên Đạt. Ha ha, đây chính là một khoản tiền có giá trị.
Ngay sau đó trên lầu xảy ra trận đánh hỗn loạn. Cả một đám người không dùng võ công chỉ toàn tay chân đấm đá nhau.
Lai Ân chạy vào một góc sáng sủa nhất, lẩm bẩm:
- Không liên quan đến ta, sự tình không liên quan đến ta.
- Đại ca, huynh không lên hỗ trợ sao?
- Khải Lỵ à, muội không hiểu đâu. Nếu cần hỗ trợ, người ta đã sớm mở miệng. Không mở miệng chính là chứng minh người ta không cần hỗ trợ. Nếu mình vào hỗ trợ, sau khi có kết quả người ta sẽ nói rằng mình xen vào việc của người khác.
Một gã dong binh hình như là ăn ít hơn, trạng thái trúng độc có chút giảm bớt, hắn liền nhảy dựng lên nói:
- Tiểu thư Mễ Lệ Toa, ta đến hỗ trợ.
- Cút sang một bên cho ta, ta lại cần một kẻ yếu hỗ trợ sao?
Tên dong binh bị nàng đá cho một cước bắn trở lại. ( ND:Thằng này sĩ gái giống mình )
Khải Lỵ mở to mắt nói:
- Đại ca thật lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán trước được.
- Ta nói nè huynh đệ, còn có việc gì là người đoán không được.
- Như việc Mễ Lệ Toa đánh ba tên kia thế nào ta không đoán ra được.
Trên thân kiếm của Mễ Lễ Toa đột nhiên nổi lên ngọn lửa lớn hai thước, bao quanh thân kiếm.
Ba người đối diện mừng rỡ nói:
- Ha ha, thanh kiếm này chắc chắn là kiệt tác liên thủ của Cổ Liên Đạt cùng Đề Bỉ Tư Gia, trên đại lục này cũng không có nhiều bảo vật như vậy.
Mễ Lệ Toa đột nhiên duỗi tay, vỗ vào không gian giới chỉ trên ngón út nói:
- Còn có cả vật này nữa, một hồi cũng đừng có khóc nha.
Hai điểm đen từ không gian giới chỉ bắn ra theo gió lớn dần
Nó bay nhanh biến thành một con cự lang hai đầu cao hai thước, lưng giống như đuôi con bọ cạp, hai khối sau lưng nhô ra, sau đó phá vỡ biến thành cánh.
Thân hình cự lang cao lớn, toàn thân tỏa ra kim chúc sáng chói. Vừa xuất hiện liền đứng trước Mễ Lệ Toa, hướng về phía ba tên địch nhân phát ra tiếng gầm nhẹ.
- Khôi lỗi thú.
Toàn bộ người trong sân sửng sốt.
Trong mấy ngàn năm trên đại lục, khôi lỗi thú dường như đã tuyệt tích. Cho dù là có cũng là từ thượng cổ lưu lại, nhưng đây nó lại xuất hiện ở bên một người.
Khắc Lai Phu sửng sốt, Mễ Lệ Toa gia nhập dong binh đoàn đã hai năm. Tuy thực lực nàng không ngừng tăng cao nhưng chưa bao giờ hắn thấy nàng sử dụng phụ trợ.
Mễ Lệ Toa lạnh lùng cười:
- Muốn đánh à? Lúc này là ba đấu ba, ta xem ai có thể thắng. Ta xem ba cường giả các ngươi có thể phá vỡ được phòng ngự của khôi lỗi thú không? Hai thứ này được Nạp Á gia tộc dùng kim chúc cùng với bí ngân chế thành, bên trong còn có phấn thủy tinh hòa với ác ma chi huyết. Ba người nhìn thấy vậy liền không dám xông lên, khôi lỗi do Nạp Á gia tộc đích thân luyện chế lại còn cho vào thêm cả tài liệu hi hữu, có thể thấy được đấy chính là hai kiện tác phẩm tốn không ít tâm huyết của Nạp Á gia tộc.
“Mễ Lệ Toa tiểu thư, ngươi cùng với thành chủ thành Thản Á có quan hệ như thế nào?”
Ba người chứng kiến tư thế chiến đấu của Mễ Lệ Toa, bị dọa vội vàng lui lại phía sau. Ba người bọn hộ không sợ Mễ Lệ Toa, mà là sợ thành chủ thành Thản Á. Ai cũng biết thành chủ thành Thản Á Lai Ân; Lôi Âu Nạp có thực lực cường đại, cơ hồ chọc vào hắn là xong đời. Ba người bọn họ cũng không muốn sau lưng chọc phải người như Lai Ân.
Thanh âm Mễ Lệ Toa lạnh lùng nói:
- Có quan hệ hay không liên quan gì tới các ngươi? Hà tất phải nói những lời vô nghĩa.
- “Nếu như tiểu thư Mễ Lệ Toa có quan hệ cùng với người đó, ngài có thể tự do rời khỏi thành. Chúng ta tuyệt đối không ngăn trở.”
“- Hừ, thật là những lời vô nghĩa. Muốn đánh thì cứ việc, nào có quan hệ gì.”
Kiếm trong tay Mễ Lệ Toa vung lên, xuất ra một ngọn lửa quét về phía ba người.
Hai con khôi lỗi thú chia ra tấn công hai người bên tả hữu.
Bốn người nhanh chóng di chuyển ra ngoài đường.
Nhóm người bịt mặt trợn mắt há mồm. Thực lực của bốn người không phải là thấp, có thể chứng kiến cao thủ giao đấu chỉ có thể ngộ không thể cầu. Toàn bộ tụ tập ra cửa nhìn bốn người chiến đấu
Cát Bố Lý ở phía sau giơ tay hét lớn:
- Nhìn cái gì vậy, các ngươi đến là để hỗ trợ chứ không phải là xem náo nhiệt. Mau động thủ cho ta. Lai Ân nhỏ giọng hỏi Khải Lỵ:
- Trong bụng đã tốt hơn chưa?
Khải Lỵ gật gật đầu nói:
- Đã tốt rồi. Đại ca không phải chính là thành chủ thành gì gì đó sao?
-,”Ngươi đã gặp thành chủ thành gì gì đó rồi sao?
Lai Ân bĩu môi, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, dược tính cũng đã không còn nhiều tác dụng. Vừa nãy mọi người còn bị đám người bịt mặt thu thập. Bây giờ hãy cho bọn hắn biết sự lợi hại của Hùng Ưng dong binh đoàn.
Lai Ân nói xong, tiến lên cùng toàn bộ dong binh. Hắn muốn ngọn lửa âm ỷ trong lòng bọn họ phát tiết, cho đám người bị mặt biết lễ độ.
Đám người bịt mặt cũng thật xui xẻo. Bọn họ đến đây là để hỗ trợ, nhưng lại bị trận chiến của Mễ Lệ Toa hấp dẫn. Đến đây là để trói người, nhưng lúc này dược tính đã mất đi tác dụng, vừa mới động thủ thì phát hiện ra không phải là đối thủ của đám dong binh.
Sau khi Lai Ân hô hào, phát hiện Khải Lỵ cũng nắm chắt tay chuẩn bị xông lên. Hắn vội kéo lại nói:
- Ngươi đi lên để làm gì?
- Đánh nhau chứ làm gì. Huynh không phải nói muốn thu thập đám người bịt mặt sao?
- Khải Lỵ à, ngươi nhất định phải học được cách lợi dụng hiểu không? Sau này loại chuyện này sẽ gặp thường xuyên, cho nên nhất định phải học được.
Khải Lỵ gật đầu.
Lai Ân kéo Khải Lỵ vào goc tường nói:
- Đánh nhau cần phải biết học hỏi thời điểm cần lợi dụng những người bên mình. Rõ ràng là không nên cái gì cũng phải tự mình ra tay. Nhớ rõ, sau này khi xuất thủ, có thể để cho người khác ra tay là tốt nhất. Đã hiểu chưa?
Khải Lỵ gật gật đầu nói:
- Giống như lời phụ thân muội nói mượn dao giết người phải không?
- Ách. Mượn dao giết người phức tạp hơn, cần phải có thời gian lập kế hoạch. Cái này không giống, chỉ cần kích động vài câu là được.
-
Muội biết, đại ca thật là lợi hại.
Đám người bịt mặt thực lực kém dần, đã bắt đầu bị buộc lui về phía sau.
Phía sau đường phó xuất hiện hai đội quân chạy tới. Người cầm đầu mặc kim giáp, giơ cao thanh đao trong tay lớn tiếng nói:
- Tất cả những người nháo sự bắt cả lại. Ai dám phản kháng giết không tha.
Các dong binh thấy có người giúp đỡ, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, những người bịt mặt kia đều là người xấu.
- Ta không quản ngươi có phải là người xấu hay không. Bắt tất cả lại.
Tên cầm đầu giơ cao thanh đao ra lênh.
Cát Bố Lý lớn tiếng nói:
- Tướng quân, mau tới đây. Phụ thân ta bị thương.
Sau khi Cát Bố Lý hô hoán, liền phát hiện không thấy phụ thân đâu, góc tường chỉ còn lại vũng máu. Sau đó hắn chạy lại lật tung cái bàn ăn lúc nãy lên.
Lúc này Lai Ân một tay mang theo Cơ Đặc La đang hôn mê, cùng với Khải Lỵ từ cửa sau tửu lâu rời đi.
Khải Lỵ khó hiểu nói:
- Đại ca, vì cái gì mà phải rời khỏi chỗ đó. Lại còn phải mang theo tên đang ghét này.
- Cái này ngươi cần phải học tập, những người xấu đều là người rất có tiền. Vì vậy muốn phát tài cần phải cướp của người xấu. Chúng ta là người nghèo, cho nên cướp của người xấu chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Khải Lỵ không hiểu rõ chỉ gật gật đầu. Nàng không rõ cái gì gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nàng chỉ nhớ kỹ cướp của người xấu là được. Phụ thân trước kia luôn luôn nói trong nhà tiền không đủ dùng, vậy sau này chỉ cần cướp của kẻ xấu không phải là có tiền sao? Hơn nữa người xấu có rất nhiều, căn bản là không phải đi tìm kiếm.
Nhà của Cơ Đặc La không khó tìm. Lai Ân tìm mấy tòa nhà lớn trong thành, liền nhìn thấy bài tử của tòa nhà.
Dường như tiếng vang bạo động ở tửu lầu quá lớn, nên những người phụ cận không nhiều lắm.
Lai Ân cùng với Khải Lỵ vào tòa nhà, phát hiện đại sảnh không có người.
Lai Ân một quyền đánh vào bụng Cơ Đặc La nói:
- Đừng giả bộ ngất đi nữa. Nói đi, bảo khố nhà ngươi ở chỗ nào.
Cơ Đặc La ôm bụng, trên trán toát mồ hôi lạnh nói:
- Không. Không có.
- Được rồi, không có đúng không. Lát nữa ta sẽ hỏi lại ngươi.
Lai Ân cũng không hỏi, từ không gian giới chỉ lấy ra chiếc nhẫn đưa cho Khải Lỵ:
- Đi tìm tất cả những cái gì đáng giá bỏ vào. Ngay cả cái ghế dựa cũng không bỏ sót.
Khải Lỵ cao hứng cầm không gian giới chỉ chạy vào một gian phòng. Sau đó bên trong phát ra một tiếng rầm vang, Khải Lỵ cao hứng chạy ra ngoài nói:
- Đại ca, bên trong có rất nhiều đồ trang sức.
Cơ Đặc La suy nghĩ một chút. Trừ phi có người đi qua, nếu không cơ hội chạy trốn cũng không có.
Lai Ân từ không gian giới chỉ rút ra một thanh trường kiếm. Đâm một nhát vào đùi Cơ Đặc La nói:
- Bây giờ có thể nói được chưa?
Cơ Đặc La hét thảm một tiếng, hai tay cầm lấy thân kiếm, giọng run run nói:
- Không… Không biết.
- Còn không biết đúng không? Vậy được rồi.
Lai Ân khẽ động tay, một ngọn lửa từ thân kiếm trực tiếp chui vào vết thương trên đùi Cơ Đặc La.
Một mùi thịt khét lập tức tỏa ra khắp phòng.
- A… Ngươi không đối xử với ta như vậy. Dù sao ta cũng là thành chủ.
- Đừng nói với bản thiếu gia như vậy. Ngươi chưa bao giờ gặp qua cướp bóc sao?
Lai Ân mạnh mẽ rút thanh kiếm trên đùi Cơ Đặc La, âm thanh lạnh lùng:
- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Kiếm tiếp theo ngươi đoán sẽ có kết quả thế nào?
Sắc mặt Cơ Đặc La đại biến, thân thể vặn vẹo mạnh mẽ muốn thoát ly phạm vi kiếm chỉ.
- Hiện tại hãy nói cho ta biết.
- Không… Không biết.
Cơ Đặc La còn ôm hy vọng cuối cùng. ( Đúng là chó già giữ xương )
Kiếm quang chợt lóe.
Cơ Đặc La cảm giác hạ thể chợt lạnh. Ngay sau đó một trận đau đớn truyền đến, làm hắn lăn lộn trên mặt đất.
Lai Ân rung làm rớt máu tươi trên thân kiếm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Kiếm tiếp theo sẽ là mạng của ngươi. Không có ngươi, ta cũng chỉ mất thêm chút thời gian tìm kiếm thôi.
- Ở hậu viện.
Cơ Đặc La biết nếu mình không nói, thì kiếm tiếp theo sẽ là mạng của chính mình.
Lai Ân mang theo Cơ Đặc La đi về phía hậu viện.
Trên đường đi, Cơ Đặc La càng thấy càng không thích hợp. Dọc được toàn bộ mọi thứ đều không còn, to như chậu hoa đến nhỏ như cái bát cũng không còn một mống.
Chính là Khải Lỵ hưng phấn đem tất cả những đồ vật có thể mang được bỏ vào không gian giới chỉ.
Trình độ vơ vét này ngay cả đến Lai Ân cũng phải sửng sốt, không nghĩ rằng trình độ của nha đầu này thực là tốt.
Khải Lỵ cao hứng, nhìn sang phía Lai Ân, hưng phấn:
- Đại ca, thấy muội thế nào?
- Ta đã nói là chỉ mang những thứ đang giá. Ngươi không thể đến cả ghế dựa nhà bọ họ cũng lấy.
Khải Lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Là huynh nói ngay cả cái ghế dựa cũng không muốn bỏ sót đó chứ.
- Ta nói là có cái gì đáng giá hãy lấy. Chưa từng nói ngay cả cái ghế dựa cũng mang đi.
Lai Ân có chút dở khóc dở cười.
Khải Lỵ liền đem một đống bàn ghế linh tinh ném ra ngoài:
- Muội còn đang suy nghĩ, xem còn có những cái gì đáng giá.
Hậu viện chỉ có một gian phòng nhỏ cũ nát, nhìn qua không ai nguyện ý tiến vào.
Lai Ân đối với câu trả lời của Cơ Đặc La tương đối vừa lòng. Người có đầu óc sẽ không đem bảo khố để tại nơi xa hoa, bằng không tiện nghi này dành cho đám tiểu tặc, bảo khố chân chính nên để ở những nơi như thế này.
Khải Lỵ mạnh mẽ đẩy cửa ra, phát hiện bên trong có mười mấy người.
Những người này sau khi chứng kiến Cơ Đặc La, lấp tức khóc lớn:
- Lão gia, tại sao ngài lại ra nông nỗi này.
Lai Ân đánh giá những người này một chút, rõ ràng là thân nhân của Cơ Đặc La.
Lai Ân ném Cơ Đặc La xuống đất, nói:
- Ra lệnh cho bọn họ ra ngoài.
Cơ Đặc La vội vàng nghe theo.
Một đám người không cam lòng rời đi.
Lai Ân bảo Khải Lỵ canh chừng những người này, đi vào bên trong đánh giá một chút. Đột nhiên một quyền đánh xuống mặt đất.
Sau tiếng nổ, mặt đất vỡ ra. Sau đó lộ ra một cái hòm chứa đầy châu báu.
Ánh mắt một đám người nhìn chằm chằm.
Khải Lỵ thét lên một tiếng, chạy tới hai tay vơ vét trang sức vào trong không gian giới chỉ.
- Không được, các ngươi không được làm như vậy.
Một đám nữ nhân kêu to, nhìn châu báu rơi đầy trên mắt đất. Đám người này quên cả sợ hãi muốn xông lên.
Lai Ân khoát tay dùng thổ lao vây đám người vừa mới đứng lên dừng lại.
Cơ Đặc La sửng sốt, không nghĩ rằng Mễ Lệ Toa dám nói với hắn như vậy.
Cát Bố Lý nhìn chằm chằm vào bộ ngự Mễ Lệ Toa, nói:
- Tiểu thư Mễ Lệ Toa, không nên nói như vậy, cha ta như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho bản thành. Hiện tại trận chiến thần ma càng ngày càng kịch liệt, vạn nhất thần tộc bị bại, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình đều không có.
Cơ Đặc La tiếp lời:
- Cho nên bản thành chủ cùng với Hùng Ưng dong binh đoàn của Khắc Lai Phu kết hợp với nhau thành một quân đội, hy vọng có thể bảo hộ nơi này được an toàn.
Mễ Lệ Toa nhìn Cơ Đặc La cùng Cát Bố Lý, lại quay đầu nhìn đội trưởng hỏi:
- Thực sự là như vậy sao?
- Đúng vậy, lời thành chủ Cơ Đặc La là sự thật.
Mễ Lễ Toa hoàn toàn không có ý kiến gì. Chỉ cần ở bên cạnh Lai Ân, Mễ Lệ Toa cảm thấy sự tình không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Lai Ân là được.
Cơ Đặc La nói:
- Nếu tiểu thư Mễ Lệ Toa không có ý kiến, chính là đồng ý cũng với chúng ta. Cao thủ thập cấp Á Thần thượng giai a, ha ha, như vậy trong thành lại thêm phần an toàn. Đội trưởng Bố Lai Phu, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Bố Lai Phu cười ha ha nói:
- Hợp tác vui vẻ. Có thể bảo hộ bình dân trong thành an toàn, đây cũng là ước nguyện của ta. Ha ha.
Cát Bố Lý ở bên cạnh xen mồm vào:
- Ta đã nói lần này hợp tác nhất định sẽ thành công. Vì vậy ta đã đặt một tiệc rượu ở tửu lâu lớn nhất trong thành. Thỉnh mời các vị tới đó nhấm nháp một chút mỹ vị.
Bố Lai Phu cũng không khách khí, liền nói:
- Tốt, tốt. Cần phải chúc mừng một chút.
Cơ Đặc La đi trước dẫn đường.
Cát Bố Lý vô sỉ đi đến bên cạnh Mễ Lệ Toa nói:
- Tiểu thư Mễ Lễ Toa, ngày hôm nay ăn mừng hợp tác của chúng ta, nhất định phải uống một chén đó.
- Tránh xa ta ra một chút. Ta quen biết với ngươi sao?
Mễ Lệ Toa trừng mắt, liếc nhìn Cát Bố Lý một cái, sau đó bước chậm đến bên cạnh Lai Ân.
Không biết Lai Ân vuốt cằm suy nghĩ cái gì. Nếu đối với người có địa vị quan lại, sẽ không làm những chuyện liên quan đến lợi ích cá nhân. Có thể kết luận người như vậy chính là không có việc gì làm. Bọn hắn chỉ làm những việc có lợi cho bản thân.
Mễ Lệ Toa nhỏ giọng nói:
- Lai Ân. Có thể đoán được bọn người kia muốn làm cái gì sao?
Lai Ân xoa xoa tay nói:
- Dù sao cũng không phải chuyện tốt, nhưng mà ta thích. Bọn họ làm chuyện xấu ta mới có lý do để dọa dẫm.
- Được rồi, ta thừa nhận chuyện mà ngươi nghĩ chưa lần nào là chuyện tốt cả, nhưng lần này ta cho phép ngươi một lần. Dù sao ta cũng không thích hai cha con bọn họ.
Mễ Lệ Toa ôm cánh tay Lai Ân, bộ dáng rất thân mật.
Khải Lỵ đi phía sau bĩu môi, lẩm bẩm cái gì trong miệng.
Cát Bố Lý bước tới nghiêm mặt nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, không biết tại hạ có thể mời nàng cùng đi ăn tối không?
Đôi mắt Khả Lỵ xoay động, cười hì hì nói:
- Tốt. Nhưng mà ta thích ăn thịt nướng ở bên ngoài thành. Như vậy mới thực lãng mạn.
Cát Bố Lý thoáng sửng sốt, nhìn đôi môi xinh xắn cùng với khuôn mặt kiều diễm của Khải Lỵ, liên tục nuốt nước bọt nói:
- Ta biết, ta biết. Chờ một lát ta sẽ đi chuẩn bị.
Cát Bố Lý bắt đầu mơ tưởng, lúc ăn thịt nướng mình sẽ dùng lời đường mật câu dẫn mỹ nữ này lên giường. Trên giường, vẫn còn chưa thỏa mãn, phải đem nàng vào tửu lâu mới lên được đỉnh Vu Sơn.
Đoàn người rất nhanh đã đi tới tửu lâu. Toàn bộ quân lính được sắp đặt dưới lâu, nhưng đồ ăn cũng cực kỳ phong phú.
Toàn bộ lầu hai đều đã được đặc sẵn, ở giữa chỉ đặt một chiếc bàn.
Lai Ân cùng với Khải Lỵ chỉ có thể coi là dong binh ngồi ở lầu một. Trên lầu hai là Khắc Lai Phu, Cơ Đặc La, một ý phú thương trong thành và Mễ Lệ Toa.
Mễ Lệ Toa có địa vị cực cao trong Hùng Ưng quân đoàn, tất nhiên được ngồi ở lầu hai dành cho khách quý/
- Đại ca, ta nhìn toàn bộ người trên lầu đều chướng mắt. Tại sao chúng ta còn muốn ở ngồi ở trong này?
Khải Lỵ không ngừng lải nhải, hai dong binh bên cạnh không ngừng nhắc nhở nhưng nàng không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Lai Ân không khách khí gắp mỹ vị nói:
- Nhớ kỹ, lúc có cơm ăn thì phải nhiệt tình mà đánh chén. Sau yến hội này sẽ có đánh nhau. Cho nên ăn nhiều một chút bất luận là đánh hay chạy đều có sức lực.
- Vâng, vâng, muội biết.
Khải Lỵ cũng bắt đầu há miệng ăn. Đối với lời nói của Lai Ân, Khải Lỵ lúc nào cũng thực hiện.
Sau khi đồ ăn còn khoảng một nửa, các món điểm tâm bắt đầu được mang lên. Còn về việc trên lầu hai nói chuyện gì, tất cả phía dưới đều không quan tâm.
- Đại ca, muội đau bụng.
Khải Lỵ đột nhiên ôm bụng kêu đau.
Xung quanh mọi người cũng bắt đầu ôm bụng nhăn nhó.
Lai Ân nhận ra sự thực liền giải thích:
- Căn cứ vào tình huống trước mắt, bên trong đồ ăn nhất định đều đã được hạ thủ sẵn cho nên đau bụng là khó tránh khỏi. Nhưng mà các ngươi đã mất đi sức chiến đấu, sẽ giữ lại được cái mạng của mình.
Khả Lỵ giạn dữ nói:
- Vậy tại sao ngươi còn cho ta ăn. Tại sao ngươi lại không có việc gì cả?
- Ngươi đã thấy ta ăn chưa?
Lai Ân nhìn Khả Lỵ
- Ta thấy ngươi ăn một miếng lớn, vậy mà còn nói là không ăn.
- Thực sự là ngươi nhìn không được cẩn thận.
Lai Ân cười xấu xa, ôm bụng nói:
- Một lúc nữa sẽ có người cầm đao tiến vào nói, tất cả mọi người không được nhúc nhích, ai dám lộn xộn thì nói chuyện với vũ khí trong tay của ta.
- Tất cả không được nhúc nhích, ai dám lộn xộn thì nói chuyện với vũ khí trong tay ta. Đao trong tay đại gia không có mắt đâu.
Lai Ân vừa dứt lời, bên ngoài tửu lầu xông vào một đám hắc y che mặt, trong tay giơ cương đao chói lọi lên. Giống như là diễn xuất phối hợp với Lai Ân.
Hai mắt Khả Lỵ tỏa sáng, sùng bái nhìn Lai Ân:
- Đại ca, huynh thật là lợi hại, có thể đoán được ý định của bọn họ sao?
Cũng có người không sợ chết lao ra, sau đó bị đám người bịt mặt chém chết, làm cho tất cả mọi người phải tuân thủ. Vừa lúc đó trên lầu có động tĩnh, đầu tiên là giọng cười của cuồng tiếu của Cơ Đặc La, sau đó hai bên động thủ.
Khả Lỵ phát hiện tất cả đúng như lời dự đoán của Lai Ân. Thực sự có hai người trúng độc nhẹ không sợ chết, kiên cường đứng lên lớn tiếng nói:
- Các ngươi dám hạ độc, đội trưởng chúng ta đang ở trên lầu.
- Ha ha. Trên lầu cũng không chạy thoát được, tất cả nằm xuống cho ta.
Thực lực của người bịt mặt cũng không yếu, thấp nhất chũng là chiến sĩ thánh giai. Sau khi đánh ngã hai người xuống đất, lớn tiếng nói:
- Ai còn dám lộn xộn sẽ có kết cục giống thế này.
Trên lầu, Cơ Đặc La cười cuồng tiếu nói:
- Đội trưởng Khắc Lai Phu, dong binh đoàn của ngươi từ hôm nay sẽ do ta chỉ huy. Nếu không đồng ý, ngày hôm nay tất cả các ngươi đều bỏ mạng ở đây.
- Cơ Đặc La, ta thực sự hối hận vì đã không nghe lời Mễ Lệ Toa. Ngươi quả nhiên là người nhiều thủ đoạn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên lầu hai vang lên nhưng âm thanh lớn, sau đó chợt nghe thấy âm thanh tức giận của Khắc Lai Phu:
- Muốn chết.
Cơ Đặc La cười ha ha nói:
- Đội trưởng đại nhân, ngươi đã bị trúng độc, còn động thủ nổi sao? Cận thận không chết quá nhanh đấy.
- Đồ vô sỉ.
Khải Lỵ càng thêm bội phục Lai Ân.
Tất cả dong binh nghe vậy, cả đám nhìn sang Lai Ân giống như nhìn thần nhân:
- Lão đại, huynh thật quá lợi hại. toàn bộ đều bị huynh đoán trúng, không biết tình huống phía sau sẽ ra sao?
- Sẽ có người tiến vào cầm dây thừng trói từng người lại. Ai chống lại sẽ bị đánh.
- Ách.
Các dong binh phát hiện Lai Ân lại tiếp tục đoán trúng. Sáu, bảy đại hán mang dây thừng tiến vào.
Lai Ân tiếp tục nói:
- Trên lầu, Cơ Đặc La sẽ hét lớn. Bởi vì Mễ Lệ Toa sẽ giáo huấn hắn một chút.
Mọi người ngây ngốc lắng nghe, toàn bộ lỗ tai đều đổ dồn lên lầu hai.
Quả nhiên, Cơ Đặc La gào khóc hét lớn:
- Người đâu, người đâu. Trên lầu có người không trúng độc. Mau lên trên này, đừng đánh, ai ya… Đừng đánh.
Hơn mười người trong tay cầm cương đao vọt lên trên lầu, chưa được một giây đã bị đá văng hết xuống dưới.
Tiếng kêu của Cơ Đặc La càng ngày càng vang dội.
Cát Bố Lý mang ba người chạy vội vào trong tửu lâu, nghe tiếng Cơ Đặc La kêu thảm trên lầu, vội vàng nói với người bên cạnh:
- Ba vị đại nhân, việc còn lại nhờ các ngươi.
Chiều cao ba người không đồng nhất, nhưng khuôn mặt giống nhau như đúc, trên người tản mát ra thực lực kinh người.
Cát Bố Lý nói hết lời.
Người ở giữa gật đầu nói:
- Yên tâm, nếu chúng ta không đối phó nổi với Mễ Lệ Toa, sẽ bị thiên hạ chê cười.
Cát Bố Lý nở nụ cười dâm đãng nói:
- Nhưng mà không được thương tổn nàng ta. Ta cần người sống.
Ba người gật gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên lầu hai. Ngay sau đó một bóng người bay ngược đi xuống.
Cơ Đặc La giống như viên đạn từ lầu hai dán chặt vào tường rồi rơi xuống mặt đất. Mễ Lệ Toa trong tay cầm trường kiếm đi đến góc tửu lâu.
Toàn bộ dong binh hoàn toàn coi Lai Ân là thần, sùng bái nói:
- Lão đại, huynh làm sao biết Mễ Lệ Toa sẽ không trúng độc.
- Rất đơn giản, Mễ Lệ Toa đã sớm đoán được ý đồ của tên này.
Chúng dong binh nhất thời gật đầu.
Trên lầu vừa mới xông lên ba người.
Một người nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Mễ Lệ Toa nói:
- Hảo kiếm, nhìn dấu hiệu trên kiếm hẳn là tác phẩm của gia tộc Cổ Liên Đạt thành Thản Á. Không nghĩ tới tại nơi này lại được chứng kiến kiệt tác của gia tộc Cổ Liên Đạt. Ha ha, đây chính là một khoản tiền có giá trị.
Ngay sau đó trên lầu xảy ra trận đánh hỗn loạn. Cả một đám người không dùng võ công chỉ toàn tay chân đấm đá nhau.
Lai Ân chạy vào một góc sáng sủa nhất, lẩm bẩm:
- Không liên quan đến ta, sự tình không liên quan đến ta.
- Đại ca, huynh không lên hỗ trợ sao?
- Khải Lỵ à, muội không hiểu đâu. Nếu cần hỗ trợ, người ta đã sớm mở miệng. Không mở miệng chính là chứng minh người ta không cần hỗ trợ. Nếu mình vào hỗ trợ, sau khi có kết quả người ta sẽ nói rằng mình xen vào việc của người khác.
Một gã dong binh hình như là ăn ít hơn, trạng thái trúng độc có chút giảm bớt, hắn liền nhảy dựng lên nói:
- Tiểu thư Mễ Lệ Toa, ta đến hỗ trợ.
- Cút sang một bên cho ta, ta lại cần một kẻ yếu hỗ trợ sao?
Tên dong binh bị nàng đá cho một cước bắn trở lại. ( ND:Thằng này sĩ gái giống mình )
Khải Lỵ mở to mắt nói:
- Đại ca thật lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán trước được.
- Ta nói nè huynh đệ, còn có việc gì là người đoán không được.
- Như việc Mễ Lệ Toa đánh ba tên kia thế nào ta không đoán ra được.
Trên thân kiếm của Mễ Lễ Toa đột nhiên nổi lên ngọn lửa lớn hai thước, bao quanh thân kiếm.
Ba người đối diện mừng rỡ nói:
- Ha ha, thanh kiếm này chắc chắn là kiệt tác liên thủ của Cổ Liên Đạt cùng Đề Bỉ Tư Gia, trên đại lục này cũng không có nhiều bảo vật như vậy.
Mễ Lệ Toa đột nhiên duỗi tay, vỗ vào không gian giới chỉ trên ngón út nói:
- Còn có cả vật này nữa, một hồi cũng đừng có khóc nha.
Hai điểm đen từ không gian giới chỉ bắn ra theo gió lớn dần
Nó bay nhanh biến thành một con cự lang hai đầu cao hai thước, lưng giống như đuôi con bọ cạp, hai khối sau lưng nhô ra, sau đó phá vỡ biến thành cánh.
Thân hình cự lang cao lớn, toàn thân tỏa ra kim chúc sáng chói. Vừa xuất hiện liền đứng trước Mễ Lệ Toa, hướng về phía ba tên địch nhân phát ra tiếng gầm nhẹ.
- Khôi lỗi thú.
Toàn bộ người trong sân sửng sốt.
Trong mấy ngàn năm trên đại lục, khôi lỗi thú dường như đã tuyệt tích. Cho dù là có cũng là từ thượng cổ lưu lại, nhưng đây nó lại xuất hiện ở bên một người.
Khắc Lai Phu sửng sốt, Mễ Lệ Toa gia nhập dong binh đoàn đã hai năm. Tuy thực lực nàng không ngừng tăng cao nhưng chưa bao giờ hắn thấy nàng sử dụng phụ trợ.
Mễ Lệ Toa lạnh lùng cười:
- Muốn đánh à? Lúc này là ba đấu ba, ta xem ai có thể thắng. Ta xem ba cường giả các ngươi có thể phá vỡ được phòng ngự của khôi lỗi thú không? Hai thứ này được Nạp Á gia tộc dùng kim chúc cùng với bí ngân chế thành, bên trong còn có phấn thủy tinh hòa với ác ma chi huyết. Ba người nhìn thấy vậy liền không dám xông lên, khôi lỗi do Nạp Á gia tộc đích thân luyện chế lại còn cho vào thêm cả tài liệu hi hữu, có thể thấy được đấy chính là hai kiện tác phẩm tốn không ít tâm huyết của Nạp Á gia tộc.
“Mễ Lệ Toa tiểu thư, ngươi cùng với thành chủ thành Thản Á có quan hệ như thế nào?”
Ba người chứng kiến tư thế chiến đấu của Mễ Lệ Toa, bị dọa vội vàng lui lại phía sau. Ba người bọn hộ không sợ Mễ Lệ Toa, mà là sợ thành chủ thành Thản Á. Ai cũng biết thành chủ thành Thản Á Lai Ân; Lôi Âu Nạp có thực lực cường đại, cơ hồ chọc vào hắn là xong đời. Ba người bọn họ cũng không muốn sau lưng chọc phải người như Lai Ân.
Thanh âm Mễ Lệ Toa lạnh lùng nói:
- Có quan hệ hay không liên quan gì tới các ngươi? Hà tất phải nói những lời vô nghĩa.
- “Nếu như tiểu thư Mễ Lệ Toa có quan hệ cùng với người đó, ngài có thể tự do rời khỏi thành. Chúng ta tuyệt đối không ngăn trở.”
“- Hừ, thật là những lời vô nghĩa. Muốn đánh thì cứ việc, nào có quan hệ gì.”
Kiếm trong tay Mễ Lệ Toa vung lên, xuất ra một ngọn lửa quét về phía ba người.
Hai con khôi lỗi thú chia ra tấn công hai người bên tả hữu.
Bốn người nhanh chóng di chuyển ra ngoài đường.
Nhóm người bịt mặt trợn mắt há mồm. Thực lực của bốn người không phải là thấp, có thể chứng kiến cao thủ giao đấu chỉ có thể ngộ không thể cầu. Toàn bộ tụ tập ra cửa nhìn bốn người chiến đấu
Cát Bố Lý ở phía sau giơ tay hét lớn:
- Nhìn cái gì vậy, các ngươi đến là để hỗ trợ chứ không phải là xem náo nhiệt. Mau động thủ cho ta. Lai Ân nhỏ giọng hỏi Khải Lỵ:
- Trong bụng đã tốt hơn chưa?
Khải Lỵ gật gật đầu nói:
- Đã tốt rồi. Đại ca không phải chính là thành chủ thành gì gì đó sao?
-,”Ngươi đã gặp thành chủ thành gì gì đó rồi sao?
Lai Ân bĩu môi, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, dược tính cũng đã không còn nhiều tác dụng. Vừa nãy mọi người còn bị đám người bịt mặt thu thập. Bây giờ hãy cho bọn hắn biết sự lợi hại của Hùng Ưng dong binh đoàn.
Lai Ân nói xong, tiến lên cùng toàn bộ dong binh. Hắn muốn ngọn lửa âm ỷ trong lòng bọn họ phát tiết, cho đám người bị mặt biết lễ độ.
Đám người bịt mặt cũng thật xui xẻo. Bọn họ đến đây là để hỗ trợ, nhưng lại bị trận chiến của Mễ Lệ Toa hấp dẫn. Đến đây là để trói người, nhưng lúc này dược tính đã mất đi tác dụng, vừa mới động thủ thì phát hiện ra không phải là đối thủ của đám dong binh.
Sau khi Lai Ân hô hào, phát hiện Khải Lỵ cũng nắm chắt tay chuẩn bị xông lên. Hắn vội kéo lại nói:
- Ngươi đi lên để làm gì?
- Đánh nhau chứ làm gì. Huynh không phải nói muốn thu thập đám người bịt mặt sao?
- Khải Lỵ à, ngươi nhất định phải học được cách lợi dụng hiểu không? Sau này loại chuyện này sẽ gặp thường xuyên, cho nên nhất định phải học được.
Khải Lỵ gật đầu.
Lai Ân kéo Khải Lỵ vào goc tường nói:
- Đánh nhau cần phải biết học hỏi thời điểm cần lợi dụng những người bên mình. Rõ ràng là không nên cái gì cũng phải tự mình ra tay. Nhớ rõ, sau này khi xuất thủ, có thể để cho người khác ra tay là tốt nhất. Đã hiểu chưa?
Khải Lỵ gật gật đầu nói:
- Giống như lời phụ thân muội nói mượn dao giết người phải không?
- Ách. Mượn dao giết người phức tạp hơn, cần phải có thời gian lập kế hoạch. Cái này không giống, chỉ cần kích động vài câu là được.
-
Muội biết, đại ca thật là lợi hại.
Đám người bịt mặt thực lực kém dần, đã bắt đầu bị buộc lui về phía sau.
Phía sau đường phó xuất hiện hai đội quân chạy tới. Người cầm đầu mặc kim giáp, giơ cao thanh đao trong tay lớn tiếng nói:
- Tất cả những người nháo sự bắt cả lại. Ai dám phản kháng giết không tha.
Các dong binh thấy có người giúp đỡ, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, những người bịt mặt kia đều là người xấu.
- Ta không quản ngươi có phải là người xấu hay không. Bắt tất cả lại.
Tên cầm đầu giơ cao thanh đao ra lênh.
Cát Bố Lý lớn tiếng nói:
- Tướng quân, mau tới đây. Phụ thân ta bị thương.
Sau khi Cát Bố Lý hô hoán, liền phát hiện không thấy phụ thân đâu, góc tường chỉ còn lại vũng máu. Sau đó hắn chạy lại lật tung cái bàn ăn lúc nãy lên.
Lúc này Lai Ân một tay mang theo Cơ Đặc La đang hôn mê, cùng với Khải Lỵ từ cửa sau tửu lâu rời đi.
Khải Lỵ khó hiểu nói:
- Đại ca, vì cái gì mà phải rời khỏi chỗ đó. Lại còn phải mang theo tên đang ghét này.
- Cái này ngươi cần phải học tập, những người xấu đều là người rất có tiền. Vì vậy muốn phát tài cần phải cướp của người xấu. Chúng ta là người nghèo, cho nên cướp của người xấu chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Khải Lỵ không hiểu rõ chỉ gật gật đầu. Nàng không rõ cái gì gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nàng chỉ nhớ kỹ cướp của người xấu là được. Phụ thân trước kia luôn luôn nói trong nhà tiền không đủ dùng, vậy sau này chỉ cần cướp của kẻ xấu không phải là có tiền sao? Hơn nữa người xấu có rất nhiều, căn bản là không phải đi tìm kiếm.
Nhà của Cơ Đặc La không khó tìm. Lai Ân tìm mấy tòa nhà lớn trong thành, liền nhìn thấy bài tử của tòa nhà.
Dường như tiếng vang bạo động ở tửu lầu quá lớn, nên những người phụ cận không nhiều lắm.
Lai Ân cùng với Khải Lỵ vào tòa nhà, phát hiện đại sảnh không có người.
Lai Ân một quyền đánh vào bụng Cơ Đặc La nói:
- Đừng giả bộ ngất đi nữa. Nói đi, bảo khố nhà ngươi ở chỗ nào.
Cơ Đặc La ôm bụng, trên trán toát mồ hôi lạnh nói:
- Không. Không có.
- Được rồi, không có đúng không. Lát nữa ta sẽ hỏi lại ngươi.
Lai Ân cũng không hỏi, từ không gian giới chỉ lấy ra chiếc nhẫn đưa cho Khải Lỵ:
- Đi tìm tất cả những cái gì đáng giá bỏ vào. Ngay cả cái ghế dựa cũng không bỏ sót.
Khải Lỵ cao hứng cầm không gian giới chỉ chạy vào một gian phòng. Sau đó bên trong phát ra một tiếng rầm vang, Khải Lỵ cao hứng chạy ra ngoài nói:
- Đại ca, bên trong có rất nhiều đồ trang sức.
Cơ Đặc La suy nghĩ một chút. Trừ phi có người đi qua, nếu không cơ hội chạy trốn cũng không có.
Lai Ân từ không gian giới chỉ rút ra một thanh trường kiếm. Đâm một nhát vào đùi Cơ Đặc La nói:
- Bây giờ có thể nói được chưa?
Cơ Đặc La hét thảm một tiếng, hai tay cầm lấy thân kiếm, giọng run run nói:
- Không… Không biết.
- Còn không biết đúng không? Vậy được rồi.
Lai Ân khẽ động tay, một ngọn lửa từ thân kiếm trực tiếp chui vào vết thương trên đùi Cơ Đặc La.
Một mùi thịt khét lập tức tỏa ra khắp phòng.
- A… Ngươi không đối xử với ta như vậy. Dù sao ta cũng là thành chủ.
- Đừng nói với bản thiếu gia như vậy. Ngươi chưa bao giờ gặp qua cướp bóc sao?
Lai Ân mạnh mẽ rút thanh kiếm trên đùi Cơ Đặc La, âm thanh lạnh lùng:
- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Kiếm tiếp theo ngươi đoán sẽ có kết quả thế nào?
Sắc mặt Cơ Đặc La đại biến, thân thể vặn vẹo mạnh mẽ muốn thoát ly phạm vi kiếm chỉ.
- Hiện tại hãy nói cho ta biết.
- Không… Không biết.
Cơ Đặc La còn ôm hy vọng cuối cùng. ( Đúng là chó già giữ xương )
Kiếm quang chợt lóe.
Cơ Đặc La cảm giác hạ thể chợt lạnh. Ngay sau đó một trận đau đớn truyền đến, làm hắn lăn lộn trên mặt đất.
Lai Ân rung làm rớt máu tươi trên thân kiếm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Kiếm tiếp theo sẽ là mạng của ngươi. Không có ngươi, ta cũng chỉ mất thêm chút thời gian tìm kiếm thôi.
- Ở hậu viện.
Cơ Đặc La biết nếu mình không nói, thì kiếm tiếp theo sẽ là mạng của chính mình.
Lai Ân mang theo Cơ Đặc La đi về phía hậu viện.
Trên đường đi, Cơ Đặc La càng thấy càng không thích hợp. Dọc được toàn bộ mọi thứ đều không còn, to như chậu hoa đến nhỏ như cái bát cũng không còn một mống.
Chính là Khải Lỵ hưng phấn đem tất cả những đồ vật có thể mang được bỏ vào không gian giới chỉ.
Trình độ vơ vét này ngay cả đến Lai Ân cũng phải sửng sốt, không nghĩ rằng trình độ của nha đầu này thực là tốt.
Khải Lỵ cao hứng, nhìn sang phía Lai Ân, hưng phấn:
- Đại ca, thấy muội thế nào?
- Ta đã nói là chỉ mang những thứ đang giá. Ngươi không thể đến cả ghế dựa nhà bọ họ cũng lấy.
Khải Lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Là huynh nói ngay cả cái ghế dựa cũng không muốn bỏ sót đó chứ.
- Ta nói là có cái gì đáng giá hãy lấy. Chưa từng nói ngay cả cái ghế dựa cũng mang đi.
Lai Ân có chút dở khóc dở cười.
Khải Lỵ liền đem một đống bàn ghế linh tinh ném ra ngoài:
- Muội còn đang suy nghĩ, xem còn có những cái gì đáng giá.
Hậu viện chỉ có một gian phòng nhỏ cũ nát, nhìn qua không ai nguyện ý tiến vào.
Lai Ân đối với câu trả lời của Cơ Đặc La tương đối vừa lòng. Người có đầu óc sẽ không đem bảo khố để tại nơi xa hoa, bằng không tiện nghi này dành cho đám tiểu tặc, bảo khố chân chính nên để ở những nơi như thế này.
Khải Lỵ mạnh mẽ đẩy cửa ra, phát hiện bên trong có mười mấy người.
Những người này sau khi chứng kiến Cơ Đặc La, lấp tức khóc lớn:
- Lão gia, tại sao ngài lại ra nông nỗi này.
Lai Ân đánh giá những người này một chút, rõ ràng là thân nhân của Cơ Đặc La.
Lai Ân ném Cơ Đặc La xuống đất, nói:
- Ra lệnh cho bọn họ ra ngoài.
Cơ Đặc La vội vàng nghe theo.
Một đám người không cam lòng rời đi.
Lai Ân bảo Khải Lỵ canh chừng những người này, đi vào bên trong đánh giá một chút. Đột nhiên một quyền đánh xuống mặt đất.
Sau tiếng nổ, mặt đất vỡ ra. Sau đó lộ ra một cái hòm chứa đầy châu báu.
Ánh mắt một đám người nhìn chằm chằm.
Khải Lỵ thét lên một tiếng, chạy tới hai tay vơ vét trang sức vào trong không gian giới chỉ.
- Không được, các ngươi không được làm như vậy.
Một đám nữ nhân kêu to, nhìn châu báu rơi đầy trên mắt đất. Đám người này quên cả sợ hãi muốn xông lên.
Lai Ân khoát tay dùng thổ lao vây đám người vừa mới đứng lên dừng lại.
/225
|