Phỉ Lợi Khắc Tư cũng không phải rồng bình thường.
Lần đầu tiên hắn bị một kẻ giẫm lên đầu, cái kẻ đó không ngờ còn hò hét vui vẻ trên đầu hắn.
“ Lai Ân, tên tiểu vương bát đản ngươi ngồi vững cho ta, có tin ta đem ngươi ném xuống dưới không.”
Phỉ Lợi Khắc Tư tức giận kêu lớn, bị một nhân loại đứng trên đầu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Càng lúc càng gần Thần Ma chiến trường.
Ba gã thiên sứ đột nhiên xông tới ngăn cản Phỉ Lợi Khắc Tư.
Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn đám thiên sứ không có chút cảm tình, bĩu môi nói “ Mau đi thông tri cho Minh Thần điện, nói Lai Ân đã trở về.”
Một gã thiên sứ trợn mắt nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư sau đó lại nhìn Lai Ân.
Khi ở Bắc Cực Băng Nguyên bọn hắn đã nhìn thấy Lai Ân cùng Quang Minh thần đứng chung một chỗ, vì thế tự nhiên nhận ra được.
Cũng không cần thông báo một người một rồng cứ như vậy trực tiếp phóng qua.
Phỉ Lợi Khắc Tư hứ một tiếng nói “ Ta chính là vô cùng chán ghét thiên sứ, con mẹ nó, mỗi lần gặp lại phiền hà.”
“ Dù sao thì ngươi cũng không thể đánh a, giờ bớt nói nhảm đi, mau đi vào trong.”
“ Đi đến chỗ của Cáp Địch Tư điện hạ, ở đó nhất định có không ít người chờ gặp ngươi.”
Phỉ Lợi Khắc Tư nói cũng không sai, trong một gian phòng có không ít người đang ngồi đợi hắn.
Trang phục của Cáp Địch Tư không thay đổi chỉ là hai mắt có chút đỏ.
Phí Lặc cơ hồ là ly không rời tay một tay lau trán, còn tay kia rót cà phê vào cốc, loại thức uống này của nhân loại tuy không có gì tốt nhưng để nâng cao tinh thần, chống buồn ngủ thì quả là không tệ.
Lai Tạp Lợi hiện tại đang cúi đầu trầm tư.
Ba vị thần chứng kiến Lai Ân đến, đều tươi cười.
Lai Ân câu đầu tiên nói là “ Ta nói trước, ta chỉ đến để đàm phán, nếu muốn ta làm bia đỡ đạn thì miễn đi.”
Cáp Địch Tư hé miệng khẽ cười nói “ Ngươi một chút cũng không thay đổi, tiểu hỗn đản đàm phán giao cho ngươi, bất quá ngươi phải nghĩ biện pháp quấy nhiễu bọn chúng cho ta.”
“ Cái đấy thì còn phải nói sao, cứ trực tiếp đánh là được.”
“ Dễ dàng như ngươi nói sao? Ma Tộc hiện tại muốn ngừng chiến điều đó có nghĩa là bên trong hẳn có nhiễu loạn, chúng ta mặc dù không muốn ngưng chiến nhưng trong khoảng thời gian đàm phán sẽ dồn tất cả lực lượng lại sau đó đánh một kích thật mạnh đem Ma Giới Chi Môn một lần nữa phong bế lại.”
“ Ta đã hiểu, nhưng ta cũng không đảm bảo sẽ thành công.”
“ Vậy thì cũng phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian ít nhất mười ngày.”
Lai Ân hoảng sợ hét to “ Mười ngày? Ngươi không bằng giết ta luôn đi, hay là không bằng ta cùng Ma Tộc kết giao bằng hữu, mọi người cùng ngồi xuống uống rượu là được rồi.”
“ Không được cũng phải được, bằng không ta sẽ bắt ngươi ném vào Minh Giới, cả đời này ngươi đừng mong có thể thoát ra được.”
“ Quá độc ác, các ngươi đối xử với người tới giúp các ngươi thế hả.”
Lai Ân lớn tiếng phàn nàn, trong nội tâm thầm tính toán sẽ làm cho Ma Tộc phải phun máu, tất nhiên những kế hoạch như thế không thể nói cho bất kỳ ai.
Trí ma nhất tộc phái ai tới hắn cũng không biết, hắn càng không biết địch nhân sẽ như thế nào.
Cùng một đám người có đọc tâm thuật nói chuyện phiếm quả thật không có chút thú vị, gạt ngươi cũng không thành công, quả là nhàm chán.
Lai Ân cùng đám người Cáp Địch Tư tạm biệt, sau đó đi thẳng đến phòng tuyến thứ ba.
Nơi này có những kẻ hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn nhưng cũng có người vô cùng muốn hắn đến.
Nhưng bất luận là ai thì thời điểm này cũng không dám đắc tội với hắn.
Lai Ân thật vất vả mới tìm được Khẳng Ni trong một phòng nhỏ.
Khẳng Ni vẻ mặt chờ mong nhìn Lai Ân nói “ Lai Ân tiên sinh, lúc nào chúng ta lại có thể đi cướp a.”
“ Cái này còn xem hứng thú của ta, có lẽ là hôm nay nhưng ngày mai cũng có thể.” Lai Ân sờ sờ cẳm đáp.
“ Vậy lúc nào ngài có hứng thú?”
“ Cái này thật là khó nói, vạn nhất đột nhiên có kẻ đắc tội với ta thì ta sẽ cho hắn táng gia bại sản.”
Khẳng Ni bắt đầu mong mỏi có người hết việc đến tìm Lai Ân gây phiền toái để kiếm chút ít.
Lai Ân đột nhiên vỗ vai Khẳng Ni nói “ Ta nói cho huynh đệ ngươi biết, ngươi rõ ràng đã dùng danh tiếng của ta để gạt người.”
Khẳng Ni hơi ngây người ra một chút nói “ Lão đại, ngươi làm sao biết được?”
“ Nói nhảm, nửa đường đều đụng ;phải bằng không thì ta làm sao biết được, nói đi ngươi cùng Cát Nhĩ Lợi hùn vốn lừa được bao nhiêu tiền?”
Khẳng Ni cào cào đầu nói “ Cũng tầm một hai ngàn vạn.”
“ Ta đi hỏi Cát Nhĩ Lợi.”
“ Đừng đừng, là một hai ức, ah không là mười ức…. ta thề là chỉ có mười ức.”
Lai Ân vừa kéo bả vai Khẳng Ni vừa nói “ Khẳng Ni a, ngươi không cần phải nói dối ta, lừa gạt ở Bắc Cực Băng Nguyên mà chỉ thu có mười ức, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?”
“Không tin.” Khẳng Ni uể oải nói “ Là mười sáu ức cộng thêm một số tài loij, bất quá ta nói cho ngươi biết tài liệu ta cùng Cát Nhĩ Lợi đã chia, nghe nói đã đem đi đúc vũ khí, ở chiến trường không có vũ khí tốt, không phải là muốn giết ta sao?”
“ Tiền một nửa, tài liệu coi như cho ngươi, con bà nó dạo này ta đang thiếu tiền.” Lai Ân duỗi tay ra.
Khẳng Ni vẻ mặt đau khổ từ trong không gian giới chỉ xuất ra mấy túi tiền, nói “ Tất cả đều là ma tinh tệ, ngươi đếm đi.”
“ Không cần đếm, ta tin ngươi.” Lai Ân đem tiền thu vào không gian giới chỉ nói “ giúp ta tìm đại đầu quỷ, chúng ta lấy được tiền, thế nào lại không chia chọn chúng..”
Khẳng Ni nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất đi, vội vàng khoát tay nói “ Lão đại, ngươi vạn lần đừng làm thế, nếu để cho bọn chúng biết thì ta không bị lóc thịt mới là lạ.”
“ Vậy được rồi, lần sau nhớ cho kỹ không được lừa gạt ta, bằng không… hĩ hĩ.”
Khẳng Ni gật đầu như bổ củi sau đó vội vàng ly khai, đương nhiên hắn không phải sợ Lai Ân mà là lo Lai Ân sẽ thông báo cho đám bằng hữu của mình.
Cho đến nay số người bị Lai Ân lừa ở Thản Á thành vô cùng nhiều lại thêm người đã từng giao dịch, bằng hữu có thể nói là không ít.
Dù sao thì cũng ít khi đi đến một nơi lại có thể nhìn thấy cả bằng hữu lẫn địch nhân.
Lai Ân nhàm chán nhìn phòng tuyến.
Một tòa tường ma pháp cao tầm mười mét, nếu bị công kích, tường lớn liền có thể biến thành ma pháp thuẫn cực đại ngăn cản công kích của Ma tộc.
Cách tường một đoạn là nơi trú quân.
Các cao thủ đến từ các quốc gia khác nhau đều tụ tập ở đây, một khi Ma tộc công kích, ma pháp sư sẽ tụ tập lại dùng ma lực để duy trì tưởng cao.
Chiến sĩ ở đứng phía sau tường cao để ngăn cản Ma tộc xông lên.
Lai Ân đối với những thứ này cũng không quá chú ý, nơi trú quân này mấy ngàn mét mới có một cái, người ở vô cùng thưa thớt.
“ Lai Ân, chúng ta lại gặp mặt a.”
Lai Ân đang suy nghĩ lại bị người khác cắt ngang, hắn có chút bực mình nói “ Nếu không muốn chết thì đứng yên một bên cho ta, bằng không ta sẽ ném ngươi cho cá ăn.”
“ A, vậy sao, ta ngược lại rất muốn xem xem ngươi liệu có bổn sự đó không.”
Người nọ đứng sau khanh khách cười.
Lai Ân nghe thấy thanh âm, lại có chút run rẩy, hắn có cảm giác âm thanh này vô cùng quen thuộc, quay đầu lại đã thấy cách mình tầm ba mét có mười mấy người đang đứng do một ngân phát nữ tử cầm đầu, nữ tử mặt trái xoan, mắt to, da trắng như tuyết, mặc một chiếc áo màu trắng, bận quần da bó sát người kéo dài xuống chân, chân mang một đôi giày chiến cao gót màu trắng.
Cách ăn mặc vạn năm không đổi, đúng là Khải Lâm học viện Lệ Bối Tạp.
Đứng đằng sau Lệ Bối Tạp là hơn mười người ăn mặc theo phong cách đệ tử, cả đám trên mặt tràn đầy ngạo khí.
“ Lệ Bối Tạp, đã lâu không gặp a.” Lai Ân cười cười, giang rộng hai tay nói “ Đến đây đi, chúng ta ôm một cái.”
“ Cút đi, ta và ngươi rất thân sao?” Lệ Bối Tạp hung hăng trừng mắt nhìn Lai Ân.
Lai Ân vẻ mặt bi thống nói “ Nói thế nào thì chúng ta cũng coi như từng vào sinh ra tử a, ngươi không thể tuyệt tình như vậy.”
“ Ta tuyệt tình cùng ngươi không quan hệ, ngoan ngoan đứng yên ở đó cho ta, nghe nói ngươi đã đến nên ta đặc biệt đến tìm ngươi.”
“ Lệ Bối Tạp, ngươi thật sự cố tình đến sao, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm a.”
“ Ta còn chưa nói xong, ta đến là để khiêu chiến với ngươi, tại Lôi Áo học viện ta không thành công khiêu chiến ngươi, về sau lại bị đủ sự tình khiến cho chậm trễ, lần này rốt cục cũng có cơ hội, khiêu chiến hẳn là không có vấn đề.”
“ Khiêu chiến” Lai Ân nghiêm túc đánh giá Lệ Bối Tạp, vẻ mặt trầm tư nói “ Ngươi cảm thấy rằng mình là đối thủ của ta sao?”
“ Không đánh làm sao mà biết?” Lệ Bối Tạp hai tay rút đoản kiếm ra cười nói “ vậy thì cũng không nhất định a, ta nghe nói ngươi hiện tại là Thần hạ giai nhất cấp pháp sư.”
Lai Ân hừ lạnh nói “ Đã biết rõ vậy mà còn dám khiêu chiến, ngươi không sợ nếu thất bại thì ngay cả tính mạng cũng không còn sao?”
Lệ Bối Tạp nhìn chằm chằm vào Lai Ân, vẻ mặt nghiêm túc, không những không giận lại còn cười nói “ Lai Ân, ngươi tốt hơn hãy cứ giảo hoạt như mọi khi, đừng biểu tình nghiêm túc như vậy, thật khó coi.”
Lai Ân nghe được, vẻ mặt liền trở lại như cũ, nụ cười mang theo một tia giảo hoạt, nói “ Nãi nãi của ta, trước kia ấn tượng của ngươi với ta quá sâu sắc vì thế mỗi lần gặp ngươi đều vậy, con mẹ nó quả là mệt muốn chết mà.”
“ Kỳ thật ngươi như thế này thì mới tốt nha.” Lệ Bối Tạp nắm chặt song kiếm.
Lai Ân học lão sư bày ra bộ dáng nghênh chiến nói “ Vậy thì tới đi, ta cũng muốn biết thực lực của ngươi.”
“ Dám khiêu chiến Lệ Bối Tạp? tiểu tử ngươi đúng là muốn chết, cho dù ngươi là Lai Ân thì thế nào, Thần hạ giai nhất cấp pháp sư đã là to sao? Lệ Bối Tạp hiện tại đã là Thần hạ giai nhị cấp ma võ sĩ.”
“ Đúng vậy, tên gia hỏa không biết sống chết, chúng ta biết rõ ngươi gọi là Lai Ân, là tên gia hỏa chuyên bị người khác đuổi chạy cong đuôi, ha ha…”
“ Tiểu tử, muốn tỷ thí không bằng đầu với ta trước, ta cấp bậc cũng không cao, chỉ là thần hạ giai nhị cấp ma pháp sư nhưng trong tay Lệ Bối Tạp tiểu thư ngay cả một chiêu cũng không qua được, ngươi nếu muốn đánh thì cứ qua được ta rồi nói sau.”
Mọt gã trẻ tuổi vừa vao vừa gầy tiến lên ngăn trước mặt Lệ Bối Tạp.
Lai Ân đánh giá đối phương nói “ Ngươi là ai?”
“ Khải Lâm học viện, tốt nghiệp kỳ sáu mươi bảy, Mạn Tư Lạp.”
Lai Ân thanh âm lạnh lùng nói “ Ta cũng không động chạm gì ngươi, vậy mà ngươi lại chõ mõm vào, ta nói là nói Lệ Bối Tạp, mắc mớ gì tới ngươi?”
Mạn Tư Lạp sắc mặt trắng bệch, cắn răng đột nhiên ra tay.
Mạn Tư Tạp đối với tốc độ xuất thủ của mình vô cùng hài lòng, kỳ tốt nghiệp thứ sáu mươi bảy, tốc độ của hắn được xếp hạng thứ nhất, khi đi vào phòng tuyến thứ ba hắn mặc dù thua trong tay Lệ Bối Tạp, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Ma pháp năng lượng phát ra từ ngón giữa của Mạn Tư Tạp…. khi ma pháp sắp hình thành hắn liền cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người bay vọt ra xa sau đó ngã lăn trên đấy, vẻ mặt mờ mịt vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy trong mồm có gì vương vướng, há mồm nhổ ra hai cái răng.
Lai Ân đứng tại vị trí của Mạn Tư Tạp lúc trước, những người khác lúc này mới biết một quyền vừa rồi là do hắn đánh ra.
Trước mặt bao người vậy mà không ai thấy rõ được hắn đã ra tay như thế nào.
Lai Ân phất phất tay nói “ Cùng ta so tốc độ? Ngươi còn kém một chút.”
Mạn Tư Lạp đến lúc này vẻ mặt vẫn mờ mịt, một tay bụm mặt, tay kia chỉ vào Lai Ân nói “ Ngươi đánh ta?”
“ Ngươi bị đánh đến hư não rồi ah? Ngươi động thủ ta chẳng lẽ lại không đánh ngươi, chẳng lẽ còn giữ ngươi lại ah.” Lai Ân khinh bỉ nói.
“ Ta là ma pháp sư, ngươi phải tuân thủ quy tắc, dùng ma pháp đối phó a.”
“ Mẹ nó, quả nhiên là một tên ngu xuẩn, ai muốn cùng ngươi so ma pháp.”
Đám người bên cạnh Mạn Tư Tạp quay người, bộ dáng như không biết hắn là ai.
Lai Ân quét mắt nhìn những người khác nói “ Các vị không phải vừa rồi muốn biết thực lực của ta sao? Vậy ta đứng ở đây, các vị sao còn không động thủ? Đừng nhát gan núp đằng sau như vậy, các ngươi cứ lên hết, ta quần ẩu cùng mười người các ngươi cũng được, một đánh một có vẻ các ngươi thua có chút không đẹp mặt.”
“ Tiểu tử ngươi quá càn rỡ rồi, lão tử là Thần hạ giai nhất cấp chiến sĩ, ngươi đi chết đi.”
Một người vung trường kiếm vọt đến.
Lai Ân phất tay xuất ra một đạo thiểm điện đem kẻ đó bổ cho cháy đen, sau đó một cước đá hắn ra xa.
“Kiệt Khắc, con mẹ nó Lai Ân ngươi hạ thủ sao lại nặng tay như vậy? ngươi vẫn còn là người sao?”
Một người vì kẻ bị lôi điện đánh trúng tức giận kêu lên.
“ Kẻ muốn chết thật là nhiều.” Lai Ân hừ lạnh một tiếng.
Lần này tên vừa kêu gào đột nhiên cả người bị lôi xuống đất, từ dưới hai cái thạch thủ thò lên đem hắn tóm chặt vào tay.
Kẻ đó toàn thân xụi lơ, kêu thảm một tiếng toàn thân xương cốt có một nửa đã bị thạch thủ xiết thành nát bấy.
“ Nguyên lai là lôi thổ song hệ pháp sư a, thoạt nhìn thì Lai Ân tiên sinh quả là có vốn liếng để kiêu ngạo.”
Lại một gã ma pháp sư khác tự cho là mình mạnh hơn hai tên kia, đứng ra.
“ Vậy sao” Lai Ân cười nhạt.
Lần này gã ma pháp sư vừa đứng ra liền bị đông cứng thành băng điêu.
Trên ngón giữa của Lai Ân một đoàn băng cầu nho nhỏ chuyển động hắn nhìn chằm chằm vào những người còn lại nói “ Còn ai nữa không?”
Tam hệ Thần giai pháp sư.
Mấy người còn lại hai mắt đều muốn lồi ra, song hệ cũng đã là của hiếm chứ đừng nói là tam hệ.
Lai Ân khinh thường nói “ Một đám gia hỏa mạnh miệng, mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin cùng ta đọ sức, như thế nào mà lúc này ngay cả tay cũng không dám động, các ngươi sợ chết như vậy sao?”
“ Sợ chết, ai nói chúng ta sợ chết, chúng ta dám tới nơi này đã chứng tỏ chúng ta không hề sợ chết.” Có người vung vẩy nắm đấm gào thét.
“ Mọi người cùng nhau xông lên, tiêu diệt tên gia hỏa hung hăng càn quấy này.”
“ Khiến cho tên hỗn đản này vĩnh viễn câm miệng.”
Có thể đi vào phòng tuyến thứ ba đã phải trải qua một tầng xét duyệt, người có thực lực thấp kém đến chỗ này chỉ như là đi chịu chết.
Vì thế đám người trước mặt Lai Ân kẻ kém cỏi nhất cũng là Á thần thượng giai thập cấp chiến sĩ.
Lai Ân thoáng đếm một chút liền đại khái thấy được mười một người, tróng đó Thần giai bảy người còn lại bốn Á thần thượng giai.
Ba Ma linh, bốn Chiến hồn đem Lai Ân vây vào giữa.
Một người đối mặt với mười một người kết cục ắt sẽ không quá tốt.
Đương nhiên điều đó sẽ đúng nếu người đó không phải là Lai Ân.
Chiến đấu bắt đầu.
Mười một người thêm ma linh cùng chiến hồn cùng lúc công kích nơi Lai Ân đứng tạo thành một cái hố to đường kính mười mét sâu năm sáu mét.
Trong hố không hề có bóng dáng của Lai Ân.
Mười một người dùng ánh mắt khinh thường nhìn cái hố, trừ phi là đẳng cấp kém quá xa bằng không thì không ai có thể dưới cường độ công kích như vậy mà thoát.
Nguyên một đám hưng phấn mơ tưởng, giết chết Lai Ân bọn họ từ nay sẽ nổi danh, từ nay về sau cả đại lục sẽ không nhớ đến Lai Ân mà chỉ nhớ đến bọn họ.
Lệ Bối Tạp khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, những người này một điểm kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, đánh Lai Ân? Bọn họ chẳng lẽ không biết rằng đã chọc phải ma quỷ sao?
“ Nguyên lai cũng chỉ như vậy, dưới một kích đã không đỡ nổi, cứ như vậy chết đi.”
“ Về sau đại lục sẽ không còn kẻ này rồi ha ha, loại người này cũng có thể nổi danh, thật sự là có chút không tin nổi a.”
“ Ài, chẳng lẽ trên đại lục hết người rồi sao?”
“ Trên đại lục đúng là không còn người nào, cho nên chỉ còn lại đám phế vật các ngươi… chút bổn sự cũng không có một đám ngu si đần độn, địch nhân sống chết cũng không biết lại còn hưng phấn đến như vậy, chẳng lẽ lão sư của các ngươi không dạy chỉ có khi nhìn thấy thân thể của địch nhân thì mới có thể ăn mừng sao?”
Thanh âm của Lai Ân trên bầu trời truyền đến, tiếp theo là một cơn ác mộng đối với mười một người.
Mười một người không ai thấy được động tác của Lai Ân, có thể đạt tới Thần giai bọn hắn có đầy đủ vốn để kiêu ngạo, nhưng hiện tại những vốn liếng đó so với Lai Ân thì không đáng một đồng.
Chiến sĩ vẫn lấy công kích cùng tốc độ để kiêu ngạo, không ngờ ngay cả chéo áo của Lai Ân cũng không sờ được.
Ma pháp sư dùng ma pháp đánh lên người Lai Ân nhưng hắn lại không tổn thương mảy may, ma pháp thôn phệ không ngừng cắn nuốt ma pháp.
Lai Ân mừng rỡ phát hiện, sau trong linh hồn đã có một tia rung động, đó chính là bước đầu của tiến giai, từ khi ma pháp thôn phệ phong ấn đây là lần đầu tiên thông qua ma pháp thôn phệ tiến giai, lúc trước chịu chịu qua ma pháp ngàn vạn hiện tại hồi tưởng lại thì việc đó so với tu luyện để tiến giai cũng không nhanh hơn bao nhiêu, nhưng nếu là dùng tu luyện phụ trợ để sử dụng thì tốc độ ít nhất cũng nhanh gấp một phần ba.
Ma pháp sư luận về tốc độ thì quá kém, đối mặt với Lai Ân ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Ma pháp thuẫn ngăn không được công kích của Lai Ân.
Ma pháp thôn phệ theo tốc độ của Lai Ân tăng lên, tốc độ hấp thu càng nhanh.
Ma pháp thuẫn ngay khi tiếp xúc với tay của Lai Ân đã bị hấp thu hơn phân nửa, ma pháp sư còn chưa kịp bổ sung thì đã bị địa ma pháp đánh trúng thân thể.
Ba gã ma pháp sư đầu tiên bị rơi xuống đất.
Lôi, băng, địa ba hệ ma pháp phối hợp không thể chê vào đâu được, ta hệ ma pháp công kích cùng phát ra uy lực cực mạnh, ngay cả ba gã pháp sư riệng biệt từng hệ cũng cảm thấy không bằng.
Pháp sư sau khi ngã xuống đất, thì ác mộng của chiến sĩ bắt đầu.
Tất cả các chiến sĩ đều cho rằng nếu ma pháp sư tiếp cận chiến sĩ thì đó chính là ác mộng của ma pháp sư.
Nhưng đối mặt với Lai Ân lại hoàn toàn khác, Lai Ân tốc độ di chuyển nhanh như chớp, chợt trái chợt phải xuyên qua đám chiên sĩ.
Đám chiến sĩ cũng chỉ có thể vung kiếm lên, nhưng lại chém vào khoảng không.
Á thần giai pháp sư cùng chiến sĩ đứng một chỗ, không có ma linh không có chiến hồn bọn họ đối mặt với cách Lai Ân di chuyển lại càng không có cách nào, chỉ có thể lách mình vào một chỗ phòng bị công kích của Lai Ân.
Oanh…..
Một gã chiến sĩ bị Lai Ân đánh rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó ở đằng sau hai gã chiến sĩ cho rằng có thể chiếm được tiện nghi, liền vung kiếm.
Đột nhiên hai cánh tay của hai người ngừng lại, hỏa diểm từ trên ngừoi bốc cháy.
Cuối cùng trên mặt đất lai có thêm hai người cháy đen.
Gã Thần giai chiến sĩ cuối cùng toát mồ hôi vội vàng lùi về phía sau, hắn hoàn toàn không ngờ kẻ đứng trước mặt mình lại cường hãn như vậy, bảy tên Thần giai cao thủ đánh một người nhưng cuối cùng đứng lại chỉ còn mình hắn.
Lệ Bối Tạ từ đầu đến cuối không hề động đậy, Lai Ân đánh rơi từng người xuống, trong mắt nàng lại hiện lên một tia không cam lòng, trước kia nàng vẫn nghĩ thực lực của mình có thể áp chế được Lai Ân nhưng hiện tại mới cảm thấy chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn.
Lai Ân ngón giữa lóe lên hỏa tinh, nhìn gã chiến sĩ cười nói “ Mười một người a, các ngươi đúng là một đám óc heo, không có kinh nghiệm phối hợp, không có kinh nghiệm chiến đấu vậy mà lại dám tìm ta gây phiền toái.”
Gã chiến sĩ thần kinh suy sụp, hai mắt một giây cũng không dám rời Lai Ân, thế nhưng hắn vẫn không phát hiện ra Lai Ân như thế nào có thể biến mất trước mắt hắn.
Đến khi nhìn thấy thì một tay của Lai Ân đã để trên cổ hắn.
Chiến sĩ lúc này mới kinh hoàng nhận ra, bọn họ đối mặt không phải chỉ là một gã tam hệ pháp sư, vừa rồi hỏa diễm ma pháp, giờ lại cách không di chuyển, rõ ràng là ngũ hệ ma pháp a.
Lai Ân một quyền đánh lên bụng gã chiến sĩ, thanh âm lạnh lùng nói “ Đây chỉ là giáo huấn ngươi, về sau không có việc gì đi khi dễ người khác thì trước hết hãy hiểu rõ đối phương, bằng không thì chỉ sợ ngươi bị khi dễ lại chính là mình.”
Chiến sĩ ôm bụng, đau đớn.
Người bị đánh lại là chiến sĩ, đánh người là ma pháp sư.
Một gã ma pháp sư dùng nắm đấm đánh chiến sĩ, không phải mọi khi đều là chiến sĩ đánh ma pháp sư sao.
Chiến sĩ mặt mũi bầm dập nằm rên hừ hừ trên mặt đất.
Lai Ân vỗ vỗ tay, nhìn đám còn lại nói “ Các ngươi có hai sự chọn lựa, nếu để ta đi qua thì các ngươi sẽ phải chịu giày vò, còn nếu tự mình đi tới thì ta sẽ nương tay cho một chút.”
Cả đám uể oải do dự nói “ Không thể không đánh sao?”
Lai Ân lắc đầu nói “ Không thể, ta đây chỉ là dạy cho các ngươi một bài học, để về sau các ngươi thấy được không phải ai cũng có thể khi dễ được, lần này đánh các ngươi để cho lần sau trước khi muốn gây phiền toái cho ai thì các ngươi phải hiểu về người đó.”
Cả đám nghe được gật gật đầu nói “ Chúng ta đã biết, nhất định sẽ nhớ kỹ, không cần đánh có được không?”
Lai Ân hỏi ngược lại “ Các ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Đám người lúc này đều hiểu hôm nay không bị đánh là không được, chỉ có thể đi từng bước chậm như ốc sên bò đến phía Lai Ân.
Bị đánh vốn là một chuyện vô cùng không nguyện ý, nhưng có chuyện còn không nguyện ý hơn đó là tự mình đi đến cho người ta đánh.
Cả đám buồn bực chỉ muốn đập đầu vào tường.
Lai Ân cũng không vội vã, đứng tại chỗ chờ cả đám đi đến.
Mắt thấy còn cách Lai Ân ba mét, đột nhiên sau lưng có người hét lớn “ Ai dám đối với đệ của của Khải Lâm học viện chúng ta ra tay? Con mẹ nó không muốn sống nữa sao?”
Cả đám nghe thấy liền đại hỉ, đồng loạt quay lại to giọng kêu gào “ Phó hiệu trưởng, có người muốn đánh chúng ta.”
Lần đầu tiên hắn bị một kẻ giẫm lên đầu, cái kẻ đó không ngờ còn hò hét vui vẻ trên đầu hắn.
“ Lai Ân, tên tiểu vương bát đản ngươi ngồi vững cho ta, có tin ta đem ngươi ném xuống dưới không.”
Phỉ Lợi Khắc Tư tức giận kêu lớn, bị một nhân loại đứng trên đầu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Càng lúc càng gần Thần Ma chiến trường.
Ba gã thiên sứ đột nhiên xông tới ngăn cản Phỉ Lợi Khắc Tư.
Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn đám thiên sứ không có chút cảm tình, bĩu môi nói “ Mau đi thông tri cho Minh Thần điện, nói Lai Ân đã trở về.”
Một gã thiên sứ trợn mắt nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư sau đó lại nhìn Lai Ân.
Khi ở Bắc Cực Băng Nguyên bọn hắn đã nhìn thấy Lai Ân cùng Quang Minh thần đứng chung một chỗ, vì thế tự nhiên nhận ra được.
Cũng không cần thông báo một người một rồng cứ như vậy trực tiếp phóng qua.
Phỉ Lợi Khắc Tư hứ một tiếng nói “ Ta chính là vô cùng chán ghét thiên sứ, con mẹ nó, mỗi lần gặp lại phiền hà.”
“ Dù sao thì ngươi cũng không thể đánh a, giờ bớt nói nhảm đi, mau đi vào trong.”
“ Đi đến chỗ của Cáp Địch Tư điện hạ, ở đó nhất định có không ít người chờ gặp ngươi.”
Phỉ Lợi Khắc Tư nói cũng không sai, trong một gian phòng có không ít người đang ngồi đợi hắn.
Trang phục của Cáp Địch Tư không thay đổi chỉ là hai mắt có chút đỏ.
Phí Lặc cơ hồ là ly không rời tay một tay lau trán, còn tay kia rót cà phê vào cốc, loại thức uống này của nhân loại tuy không có gì tốt nhưng để nâng cao tinh thần, chống buồn ngủ thì quả là không tệ.
Lai Tạp Lợi hiện tại đang cúi đầu trầm tư.
Ba vị thần chứng kiến Lai Ân đến, đều tươi cười.
Lai Ân câu đầu tiên nói là “ Ta nói trước, ta chỉ đến để đàm phán, nếu muốn ta làm bia đỡ đạn thì miễn đi.”
Cáp Địch Tư hé miệng khẽ cười nói “ Ngươi một chút cũng không thay đổi, tiểu hỗn đản đàm phán giao cho ngươi, bất quá ngươi phải nghĩ biện pháp quấy nhiễu bọn chúng cho ta.”
“ Cái đấy thì còn phải nói sao, cứ trực tiếp đánh là được.”
“ Dễ dàng như ngươi nói sao? Ma Tộc hiện tại muốn ngừng chiến điều đó có nghĩa là bên trong hẳn có nhiễu loạn, chúng ta mặc dù không muốn ngưng chiến nhưng trong khoảng thời gian đàm phán sẽ dồn tất cả lực lượng lại sau đó đánh một kích thật mạnh đem Ma Giới Chi Môn một lần nữa phong bế lại.”
“ Ta đã hiểu, nhưng ta cũng không đảm bảo sẽ thành công.”
“ Vậy thì cũng phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian ít nhất mười ngày.”
Lai Ân hoảng sợ hét to “ Mười ngày? Ngươi không bằng giết ta luôn đi, hay là không bằng ta cùng Ma Tộc kết giao bằng hữu, mọi người cùng ngồi xuống uống rượu là được rồi.”
“ Không được cũng phải được, bằng không ta sẽ bắt ngươi ném vào Minh Giới, cả đời này ngươi đừng mong có thể thoát ra được.”
“ Quá độc ác, các ngươi đối xử với người tới giúp các ngươi thế hả.”
Lai Ân lớn tiếng phàn nàn, trong nội tâm thầm tính toán sẽ làm cho Ma Tộc phải phun máu, tất nhiên những kế hoạch như thế không thể nói cho bất kỳ ai.
Trí ma nhất tộc phái ai tới hắn cũng không biết, hắn càng không biết địch nhân sẽ như thế nào.
Cùng một đám người có đọc tâm thuật nói chuyện phiếm quả thật không có chút thú vị, gạt ngươi cũng không thành công, quả là nhàm chán.
Lai Ân cùng đám người Cáp Địch Tư tạm biệt, sau đó đi thẳng đến phòng tuyến thứ ba.
Nơi này có những kẻ hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn nhưng cũng có người vô cùng muốn hắn đến.
Nhưng bất luận là ai thì thời điểm này cũng không dám đắc tội với hắn.
Lai Ân thật vất vả mới tìm được Khẳng Ni trong một phòng nhỏ.
Khẳng Ni vẻ mặt chờ mong nhìn Lai Ân nói “ Lai Ân tiên sinh, lúc nào chúng ta lại có thể đi cướp a.”
“ Cái này còn xem hứng thú của ta, có lẽ là hôm nay nhưng ngày mai cũng có thể.” Lai Ân sờ sờ cẳm đáp.
“ Vậy lúc nào ngài có hứng thú?”
“ Cái này thật là khó nói, vạn nhất đột nhiên có kẻ đắc tội với ta thì ta sẽ cho hắn táng gia bại sản.”
Khẳng Ni bắt đầu mong mỏi có người hết việc đến tìm Lai Ân gây phiền toái để kiếm chút ít.
Lai Ân đột nhiên vỗ vai Khẳng Ni nói “ Ta nói cho huynh đệ ngươi biết, ngươi rõ ràng đã dùng danh tiếng của ta để gạt người.”
Khẳng Ni hơi ngây người ra một chút nói “ Lão đại, ngươi làm sao biết được?”
“ Nói nhảm, nửa đường đều đụng ;phải bằng không thì ta làm sao biết được, nói đi ngươi cùng Cát Nhĩ Lợi hùn vốn lừa được bao nhiêu tiền?”
Khẳng Ni cào cào đầu nói “ Cũng tầm một hai ngàn vạn.”
“ Ta đi hỏi Cát Nhĩ Lợi.”
“ Đừng đừng, là một hai ức, ah không là mười ức…. ta thề là chỉ có mười ức.”
Lai Ân vừa kéo bả vai Khẳng Ni vừa nói “ Khẳng Ni a, ngươi không cần phải nói dối ta, lừa gạt ở Bắc Cực Băng Nguyên mà chỉ thu có mười ức, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?”
“Không tin.” Khẳng Ni uể oải nói “ Là mười sáu ức cộng thêm một số tài loij, bất quá ta nói cho ngươi biết tài liệu ta cùng Cát Nhĩ Lợi đã chia, nghe nói đã đem đi đúc vũ khí, ở chiến trường không có vũ khí tốt, không phải là muốn giết ta sao?”
“ Tiền một nửa, tài liệu coi như cho ngươi, con bà nó dạo này ta đang thiếu tiền.” Lai Ân duỗi tay ra.
Khẳng Ni vẻ mặt đau khổ từ trong không gian giới chỉ xuất ra mấy túi tiền, nói “ Tất cả đều là ma tinh tệ, ngươi đếm đi.”
“ Không cần đếm, ta tin ngươi.” Lai Ân đem tiền thu vào không gian giới chỉ nói “ giúp ta tìm đại đầu quỷ, chúng ta lấy được tiền, thế nào lại không chia chọn chúng..”
Khẳng Ni nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất đi, vội vàng khoát tay nói “ Lão đại, ngươi vạn lần đừng làm thế, nếu để cho bọn chúng biết thì ta không bị lóc thịt mới là lạ.”
“ Vậy được rồi, lần sau nhớ cho kỹ không được lừa gạt ta, bằng không… hĩ hĩ.”
Khẳng Ni gật đầu như bổ củi sau đó vội vàng ly khai, đương nhiên hắn không phải sợ Lai Ân mà là lo Lai Ân sẽ thông báo cho đám bằng hữu của mình.
Cho đến nay số người bị Lai Ân lừa ở Thản Á thành vô cùng nhiều lại thêm người đã từng giao dịch, bằng hữu có thể nói là không ít.
Dù sao thì cũng ít khi đi đến một nơi lại có thể nhìn thấy cả bằng hữu lẫn địch nhân.
Lai Ân nhàm chán nhìn phòng tuyến.
Một tòa tường ma pháp cao tầm mười mét, nếu bị công kích, tường lớn liền có thể biến thành ma pháp thuẫn cực đại ngăn cản công kích của Ma tộc.
Cách tường một đoạn là nơi trú quân.
Các cao thủ đến từ các quốc gia khác nhau đều tụ tập ở đây, một khi Ma tộc công kích, ma pháp sư sẽ tụ tập lại dùng ma lực để duy trì tưởng cao.
Chiến sĩ ở đứng phía sau tường cao để ngăn cản Ma tộc xông lên.
Lai Ân đối với những thứ này cũng không quá chú ý, nơi trú quân này mấy ngàn mét mới có một cái, người ở vô cùng thưa thớt.
“ Lai Ân, chúng ta lại gặp mặt a.”
Lai Ân đang suy nghĩ lại bị người khác cắt ngang, hắn có chút bực mình nói “ Nếu không muốn chết thì đứng yên một bên cho ta, bằng không ta sẽ ném ngươi cho cá ăn.”
“ A, vậy sao, ta ngược lại rất muốn xem xem ngươi liệu có bổn sự đó không.”
Người nọ đứng sau khanh khách cười.
Lai Ân nghe thấy thanh âm, lại có chút run rẩy, hắn có cảm giác âm thanh này vô cùng quen thuộc, quay đầu lại đã thấy cách mình tầm ba mét có mười mấy người đang đứng do một ngân phát nữ tử cầm đầu, nữ tử mặt trái xoan, mắt to, da trắng như tuyết, mặc một chiếc áo màu trắng, bận quần da bó sát người kéo dài xuống chân, chân mang một đôi giày chiến cao gót màu trắng.
Cách ăn mặc vạn năm không đổi, đúng là Khải Lâm học viện Lệ Bối Tạp.
Đứng đằng sau Lệ Bối Tạp là hơn mười người ăn mặc theo phong cách đệ tử, cả đám trên mặt tràn đầy ngạo khí.
“ Lệ Bối Tạp, đã lâu không gặp a.” Lai Ân cười cười, giang rộng hai tay nói “ Đến đây đi, chúng ta ôm một cái.”
“ Cút đi, ta và ngươi rất thân sao?” Lệ Bối Tạp hung hăng trừng mắt nhìn Lai Ân.
Lai Ân vẻ mặt bi thống nói “ Nói thế nào thì chúng ta cũng coi như từng vào sinh ra tử a, ngươi không thể tuyệt tình như vậy.”
“ Ta tuyệt tình cùng ngươi không quan hệ, ngoan ngoan đứng yên ở đó cho ta, nghe nói ngươi đã đến nên ta đặc biệt đến tìm ngươi.”
“ Lệ Bối Tạp, ngươi thật sự cố tình đến sao, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm a.”
“ Ta còn chưa nói xong, ta đến là để khiêu chiến với ngươi, tại Lôi Áo học viện ta không thành công khiêu chiến ngươi, về sau lại bị đủ sự tình khiến cho chậm trễ, lần này rốt cục cũng có cơ hội, khiêu chiến hẳn là không có vấn đề.”
“ Khiêu chiến” Lai Ân nghiêm túc đánh giá Lệ Bối Tạp, vẻ mặt trầm tư nói “ Ngươi cảm thấy rằng mình là đối thủ của ta sao?”
“ Không đánh làm sao mà biết?” Lệ Bối Tạp hai tay rút đoản kiếm ra cười nói “ vậy thì cũng không nhất định a, ta nghe nói ngươi hiện tại là Thần hạ giai nhất cấp pháp sư.”
Lai Ân hừ lạnh nói “ Đã biết rõ vậy mà còn dám khiêu chiến, ngươi không sợ nếu thất bại thì ngay cả tính mạng cũng không còn sao?”
Lệ Bối Tạp nhìn chằm chằm vào Lai Ân, vẻ mặt nghiêm túc, không những không giận lại còn cười nói “ Lai Ân, ngươi tốt hơn hãy cứ giảo hoạt như mọi khi, đừng biểu tình nghiêm túc như vậy, thật khó coi.”
Lai Ân nghe được, vẻ mặt liền trở lại như cũ, nụ cười mang theo một tia giảo hoạt, nói “ Nãi nãi của ta, trước kia ấn tượng của ngươi với ta quá sâu sắc vì thế mỗi lần gặp ngươi đều vậy, con mẹ nó quả là mệt muốn chết mà.”
“ Kỳ thật ngươi như thế này thì mới tốt nha.” Lệ Bối Tạp nắm chặt song kiếm.
Lai Ân học lão sư bày ra bộ dáng nghênh chiến nói “ Vậy thì tới đi, ta cũng muốn biết thực lực của ngươi.”
“ Dám khiêu chiến Lệ Bối Tạp? tiểu tử ngươi đúng là muốn chết, cho dù ngươi là Lai Ân thì thế nào, Thần hạ giai nhất cấp pháp sư đã là to sao? Lệ Bối Tạp hiện tại đã là Thần hạ giai nhị cấp ma võ sĩ.”
“ Đúng vậy, tên gia hỏa không biết sống chết, chúng ta biết rõ ngươi gọi là Lai Ân, là tên gia hỏa chuyên bị người khác đuổi chạy cong đuôi, ha ha…”
“ Tiểu tử, muốn tỷ thí không bằng đầu với ta trước, ta cấp bậc cũng không cao, chỉ là thần hạ giai nhị cấp ma pháp sư nhưng trong tay Lệ Bối Tạp tiểu thư ngay cả một chiêu cũng không qua được, ngươi nếu muốn đánh thì cứ qua được ta rồi nói sau.”
Mọt gã trẻ tuổi vừa vao vừa gầy tiến lên ngăn trước mặt Lệ Bối Tạp.
Lai Ân đánh giá đối phương nói “ Ngươi là ai?”
“ Khải Lâm học viện, tốt nghiệp kỳ sáu mươi bảy, Mạn Tư Lạp.”
Lai Ân thanh âm lạnh lùng nói “ Ta cũng không động chạm gì ngươi, vậy mà ngươi lại chõ mõm vào, ta nói là nói Lệ Bối Tạp, mắc mớ gì tới ngươi?”
Mạn Tư Lạp sắc mặt trắng bệch, cắn răng đột nhiên ra tay.
Mạn Tư Tạp đối với tốc độ xuất thủ của mình vô cùng hài lòng, kỳ tốt nghiệp thứ sáu mươi bảy, tốc độ của hắn được xếp hạng thứ nhất, khi đi vào phòng tuyến thứ ba hắn mặc dù thua trong tay Lệ Bối Tạp, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Ma pháp năng lượng phát ra từ ngón giữa của Mạn Tư Tạp…. khi ma pháp sắp hình thành hắn liền cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người bay vọt ra xa sau đó ngã lăn trên đấy, vẻ mặt mờ mịt vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy trong mồm có gì vương vướng, há mồm nhổ ra hai cái răng.
Lai Ân đứng tại vị trí của Mạn Tư Tạp lúc trước, những người khác lúc này mới biết một quyền vừa rồi là do hắn đánh ra.
Trước mặt bao người vậy mà không ai thấy rõ được hắn đã ra tay như thế nào.
Lai Ân phất phất tay nói “ Cùng ta so tốc độ? Ngươi còn kém một chút.”
Mạn Tư Lạp đến lúc này vẻ mặt vẫn mờ mịt, một tay bụm mặt, tay kia chỉ vào Lai Ân nói “ Ngươi đánh ta?”
“ Ngươi bị đánh đến hư não rồi ah? Ngươi động thủ ta chẳng lẽ lại không đánh ngươi, chẳng lẽ còn giữ ngươi lại ah.” Lai Ân khinh bỉ nói.
“ Ta là ma pháp sư, ngươi phải tuân thủ quy tắc, dùng ma pháp đối phó a.”
“ Mẹ nó, quả nhiên là một tên ngu xuẩn, ai muốn cùng ngươi so ma pháp.”
Đám người bên cạnh Mạn Tư Tạp quay người, bộ dáng như không biết hắn là ai.
Lai Ân quét mắt nhìn những người khác nói “ Các vị không phải vừa rồi muốn biết thực lực của ta sao? Vậy ta đứng ở đây, các vị sao còn không động thủ? Đừng nhát gan núp đằng sau như vậy, các ngươi cứ lên hết, ta quần ẩu cùng mười người các ngươi cũng được, một đánh một có vẻ các ngươi thua có chút không đẹp mặt.”
“ Tiểu tử ngươi quá càn rỡ rồi, lão tử là Thần hạ giai nhất cấp chiến sĩ, ngươi đi chết đi.”
Một người vung trường kiếm vọt đến.
Lai Ân phất tay xuất ra một đạo thiểm điện đem kẻ đó bổ cho cháy đen, sau đó một cước đá hắn ra xa.
“Kiệt Khắc, con mẹ nó Lai Ân ngươi hạ thủ sao lại nặng tay như vậy? ngươi vẫn còn là người sao?”
Một người vì kẻ bị lôi điện đánh trúng tức giận kêu lên.
“ Kẻ muốn chết thật là nhiều.” Lai Ân hừ lạnh một tiếng.
Lần này tên vừa kêu gào đột nhiên cả người bị lôi xuống đất, từ dưới hai cái thạch thủ thò lên đem hắn tóm chặt vào tay.
Kẻ đó toàn thân xụi lơ, kêu thảm một tiếng toàn thân xương cốt có một nửa đã bị thạch thủ xiết thành nát bấy.
“ Nguyên lai là lôi thổ song hệ pháp sư a, thoạt nhìn thì Lai Ân tiên sinh quả là có vốn liếng để kiêu ngạo.”
Lại một gã ma pháp sư khác tự cho là mình mạnh hơn hai tên kia, đứng ra.
“ Vậy sao” Lai Ân cười nhạt.
Lần này gã ma pháp sư vừa đứng ra liền bị đông cứng thành băng điêu.
Trên ngón giữa của Lai Ân một đoàn băng cầu nho nhỏ chuyển động hắn nhìn chằm chằm vào những người còn lại nói “ Còn ai nữa không?”
Tam hệ Thần giai pháp sư.
Mấy người còn lại hai mắt đều muốn lồi ra, song hệ cũng đã là của hiếm chứ đừng nói là tam hệ.
Lai Ân khinh thường nói “ Một đám gia hỏa mạnh miệng, mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin cùng ta đọ sức, như thế nào mà lúc này ngay cả tay cũng không dám động, các ngươi sợ chết như vậy sao?”
“ Sợ chết, ai nói chúng ta sợ chết, chúng ta dám tới nơi này đã chứng tỏ chúng ta không hề sợ chết.” Có người vung vẩy nắm đấm gào thét.
“ Mọi người cùng nhau xông lên, tiêu diệt tên gia hỏa hung hăng càn quấy này.”
“ Khiến cho tên hỗn đản này vĩnh viễn câm miệng.”
Có thể đi vào phòng tuyến thứ ba đã phải trải qua một tầng xét duyệt, người có thực lực thấp kém đến chỗ này chỉ như là đi chịu chết.
Vì thế đám người trước mặt Lai Ân kẻ kém cỏi nhất cũng là Á thần thượng giai thập cấp chiến sĩ.
Lai Ân thoáng đếm một chút liền đại khái thấy được mười một người, tróng đó Thần giai bảy người còn lại bốn Á thần thượng giai.
Ba Ma linh, bốn Chiến hồn đem Lai Ân vây vào giữa.
Một người đối mặt với mười một người kết cục ắt sẽ không quá tốt.
Đương nhiên điều đó sẽ đúng nếu người đó không phải là Lai Ân.
Chiến đấu bắt đầu.
Mười một người thêm ma linh cùng chiến hồn cùng lúc công kích nơi Lai Ân đứng tạo thành một cái hố to đường kính mười mét sâu năm sáu mét.
Trong hố không hề có bóng dáng của Lai Ân.
Mười một người dùng ánh mắt khinh thường nhìn cái hố, trừ phi là đẳng cấp kém quá xa bằng không thì không ai có thể dưới cường độ công kích như vậy mà thoát.
Nguyên một đám hưng phấn mơ tưởng, giết chết Lai Ân bọn họ từ nay sẽ nổi danh, từ nay về sau cả đại lục sẽ không nhớ đến Lai Ân mà chỉ nhớ đến bọn họ.
Lệ Bối Tạp khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, những người này một điểm kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, đánh Lai Ân? Bọn họ chẳng lẽ không biết rằng đã chọc phải ma quỷ sao?
“ Nguyên lai cũng chỉ như vậy, dưới một kích đã không đỡ nổi, cứ như vậy chết đi.”
“ Về sau đại lục sẽ không còn kẻ này rồi ha ha, loại người này cũng có thể nổi danh, thật sự là có chút không tin nổi a.”
“ Ài, chẳng lẽ trên đại lục hết người rồi sao?”
“ Trên đại lục đúng là không còn người nào, cho nên chỉ còn lại đám phế vật các ngươi… chút bổn sự cũng không có một đám ngu si đần độn, địch nhân sống chết cũng không biết lại còn hưng phấn đến như vậy, chẳng lẽ lão sư của các ngươi không dạy chỉ có khi nhìn thấy thân thể của địch nhân thì mới có thể ăn mừng sao?”
Thanh âm của Lai Ân trên bầu trời truyền đến, tiếp theo là một cơn ác mộng đối với mười một người.
Mười một người không ai thấy được động tác của Lai Ân, có thể đạt tới Thần giai bọn hắn có đầy đủ vốn để kiêu ngạo, nhưng hiện tại những vốn liếng đó so với Lai Ân thì không đáng một đồng.
Chiến sĩ vẫn lấy công kích cùng tốc độ để kiêu ngạo, không ngờ ngay cả chéo áo của Lai Ân cũng không sờ được.
Ma pháp sư dùng ma pháp đánh lên người Lai Ân nhưng hắn lại không tổn thương mảy may, ma pháp thôn phệ không ngừng cắn nuốt ma pháp.
Lai Ân mừng rỡ phát hiện, sau trong linh hồn đã có một tia rung động, đó chính là bước đầu của tiến giai, từ khi ma pháp thôn phệ phong ấn đây là lần đầu tiên thông qua ma pháp thôn phệ tiến giai, lúc trước chịu chịu qua ma pháp ngàn vạn hiện tại hồi tưởng lại thì việc đó so với tu luyện để tiến giai cũng không nhanh hơn bao nhiêu, nhưng nếu là dùng tu luyện phụ trợ để sử dụng thì tốc độ ít nhất cũng nhanh gấp một phần ba.
Ma pháp sư luận về tốc độ thì quá kém, đối mặt với Lai Ân ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Ma pháp thuẫn ngăn không được công kích của Lai Ân.
Ma pháp thôn phệ theo tốc độ của Lai Ân tăng lên, tốc độ hấp thu càng nhanh.
Ma pháp thuẫn ngay khi tiếp xúc với tay của Lai Ân đã bị hấp thu hơn phân nửa, ma pháp sư còn chưa kịp bổ sung thì đã bị địa ma pháp đánh trúng thân thể.
Ba gã ma pháp sư đầu tiên bị rơi xuống đất.
Lôi, băng, địa ba hệ ma pháp phối hợp không thể chê vào đâu được, ta hệ ma pháp công kích cùng phát ra uy lực cực mạnh, ngay cả ba gã pháp sư riệng biệt từng hệ cũng cảm thấy không bằng.
Pháp sư sau khi ngã xuống đất, thì ác mộng của chiến sĩ bắt đầu.
Tất cả các chiến sĩ đều cho rằng nếu ma pháp sư tiếp cận chiến sĩ thì đó chính là ác mộng của ma pháp sư.
Nhưng đối mặt với Lai Ân lại hoàn toàn khác, Lai Ân tốc độ di chuyển nhanh như chớp, chợt trái chợt phải xuyên qua đám chiên sĩ.
Đám chiến sĩ cũng chỉ có thể vung kiếm lên, nhưng lại chém vào khoảng không.
Á thần giai pháp sư cùng chiến sĩ đứng một chỗ, không có ma linh không có chiến hồn bọn họ đối mặt với cách Lai Ân di chuyển lại càng không có cách nào, chỉ có thể lách mình vào một chỗ phòng bị công kích của Lai Ân.
Oanh…..
Một gã chiến sĩ bị Lai Ân đánh rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó ở đằng sau hai gã chiến sĩ cho rằng có thể chiếm được tiện nghi, liền vung kiếm.
Đột nhiên hai cánh tay của hai người ngừng lại, hỏa diểm từ trên ngừoi bốc cháy.
Cuối cùng trên mặt đất lai có thêm hai người cháy đen.
Gã Thần giai chiến sĩ cuối cùng toát mồ hôi vội vàng lùi về phía sau, hắn hoàn toàn không ngờ kẻ đứng trước mặt mình lại cường hãn như vậy, bảy tên Thần giai cao thủ đánh một người nhưng cuối cùng đứng lại chỉ còn mình hắn.
Lệ Bối Tạ từ đầu đến cuối không hề động đậy, Lai Ân đánh rơi từng người xuống, trong mắt nàng lại hiện lên một tia không cam lòng, trước kia nàng vẫn nghĩ thực lực của mình có thể áp chế được Lai Ân nhưng hiện tại mới cảm thấy chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn.
Lai Ân ngón giữa lóe lên hỏa tinh, nhìn gã chiến sĩ cười nói “ Mười một người a, các ngươi đúng là một đám óc heo, không có kinh nghiệm phối hợp, không có kinh nghiệm chiến đấu vậy mà lại dám tìm ta gây phiền toái.”
Gã chiến sĩ thần kinh suy sụp, hai mắt một giây cũng không dám rời Lai Ân, thế nhưng hắn vẫn không phát hiện ra Lai Ân như thế nào có thể biến mất trước mắt hắn.
Đến khi nhìn thấy thì một tay của Lai Ân đã để trên cổ hắn.
Chiến sĩ lúc này mới kinh hoàng nhận ra, bọn họ đối mặt không phải chỉ là một gã tam hệ pháp sư, vừa rồi hỏa diễm ma pháp, giờ lại cách không di chuyển, rõ ràng là ngũ hệ ma pháp a.
Lai Ân một quyền đánh lên bụng gã chiến sĩ, thanh âm lạnh lùng nói “ Đây chỉ là giáo huấn ngươi, về sau không có việc gì đi khi dễ người khác thì trước hết hãy hiểu rõ đối phương, bằng không thì chỉ sợ ngươi bị khi dễ lại chính là mình.”
Chiến sĩ ôm bụng, đau đớn.
Người bị đánh lại là chiến sĩ, đánh người là ma pháp sư.
Một gã ma pháp sư dùng nắm đấm đánh chiến sĩ, không phải mọi khi đều là chiến sĩ đánh ma pháp sư sao.
Chiến sĩ mặt mũi bầm dập nằm rên hừ hừ trên mặt đất.
Lai Ân vỗ vỗ tay, nhìn đám còn lại nói “ Các ngươi có hai sự chọn lựa, nếu để ta đi qua thì các ngươi sẽ phải chịu giày vò, còn nếu tự mình đi tới thì ta sẽ nương tay cho một chút.”
Cả đám uể oải do dự nói “ Không thể không đánh sao?”
Lai Ân lắc đầu nói “ Không thể, ta đây chỉ là dạy cho các ngươi một bài học, để về sau các ngươi thấy được không phải ai cũng có thể khi dễ được, lần này đánh các ngươi để cho lần sau trước khi muốn gây phiền toái cho ai thì các ngươi phải hiểu về người đó.”
Cả đám nghe được gật gật đầu nói “ Chúng ta đã biết, nhất định sẽ nhớ kỹ, không cần đánh có được không?”
Lai Ân hỏi ngược lại “ Các ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Đám người lúc này đều hiểu hôm nay không bị đánh là không được, chỉ có thể đi từng bước chậm như ốc sên bò đến phía Lai Ân.
Bị đánh vốn là một chuyện vô cùng không nguyện ý, nhưng có chuyện còn không nguyện ý hơn đó là tự mình đi đến cho người ta đánh.
Cả đám buồn bực chỉ muốn đập đầu vào tường.
Lai Ân cũng không vội vã, đứng tại chỗ chờ cả đám đi đến.
Mắt thấy còn cách Lai Ân ba mét, đột nhiên sau lưng có người hét lớn “ Ai dám đối với đệ của của Khải Lâm học viện chúng ta ra tay? Con mẹ nó không muốn sống nữa sao?”
Cả đám nghe thấy liền đại hỉ, đồng loạt quay lại to giọng kêu gào “ Phó hiệu trưởng, có người muốn đánh chúng ta.”
/225
|