Chờ băng phong bạo qua đi, Lai Ân và Lệ Bối Tạp đánh vỡ băng tằng ( tường băng ) chui ra.
Lệ Bối Tạp cuống quít thoát khỏi cánh tay Lai Ân, đang chuẩn bị đứng lên.
Lai Ân một tay kéo Lệ Bối Tạp vào lòng, tay kia phóng ra một tấm băng mỏng đem lỗ hổng phong bế lại.
Lệ Bối Tạp đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thân thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn, khép hờ hai mắt chờ đợi Lai Ân tiến thêm một bước nữa.
Lai Ân cũng không có động tác nào tiếp theo, chỉ ôm Lệ Bối Tạp lẳng lặng trốn trong băng bích.
Lệ Bối Tạp chậm rãi mở mắt, thấy vẻ mặt Lai Ân ngưng trọng liền ngó ra bên ngoài, yếu ớt nói:" Nhìn gì vậy ?"
"Ta tính toán băng phong bạo đi qua mất bao nhiêu thời gian."
Lệ Bối Tạp gật đầu, lẳng lặng cuộn trong lòng Lai Ân.
Trải qua hai lần băng phong bạo, Lai Ân mới kéo Lệ Bối Tạp ra khỏi băng bích, nói:"Khoảng chừng hai mươi lăm phút một lần, cho nên trước khi chúng ta đi tới đầu cùng, mười lăm phút phải kiếm một cái lỗ hổng mà tiến vào ,nếu không sẽ biến thành pho tượng a."
Lệ Bối Tạp gật đầu.
Hai người đi một chút lại dừng lại, đại khái mất khoảng năm giờ, rốt cục ra khỏi thông đạo.
Lai Ân đang chuẩn bị thả lỏng để thở, đột nhiên bị Lệ Bối Tạp bưng kín miệng.
Hắn chuẩn bị giãy dụa, đột nhiên thấy cảnh vật trước mắt, thiếu chút nữa hơi thở vừa ra bị nghẹn mà chết, hai cái lỗ thủng thật lớn đối đầu với cửa thông đạo, chủ nhân của lỗ thủng là miệng một con Băng long toàn thân bị lớp băng bao trùm, hô hấp yếu ớt thập phần chậm rãi.
Lai Ân đầu to bằng cái đấu, nhìn hai cái lỗ mũi Băng long bị một cây băng, so với mình còn cao hơn đâm xuyên qua, trong lòng nhất thời phát lạnh.
Trong khu vực cấm ma không gian chỉ phun ra vài hơi trong nháy mắt đóng băng thánh ma đạo và thánh kiếm sĩ, đủ biết con rồng này mạnh như thế nào, Lai Ân không có cách nào khác bắt buộc phải rời đi hướng khác.
Hai người nhón chân luồn qua thân thể Băng long mà đi.
Đột nhiên nghe được một tiếng hắt xì từ Băng long , liền sau đó một trận gió lạnh thổi vào thông đạo.
Lai Ân lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là băng phong bạo hình thành như thế, nhìn Lệ Bối Tạp nói:"Thiếu chút nữa bị cái hắt xì làm cho chết tốt, nếu mấy tên bị chết kia mà biết nguyên nhân tại sao mình chết chắc sẽ không nhắm mắt mất."
Lệ Bối Tạp trừng mắt liếc hắn.
Hai người đi vòng qua Băng long, lại thấy xuât hiện một cái thông đạo.
Lai Ân vẻ mặt đau khổ nói:" Phía sau sẽ không có một con rồng nữa ba, ta sắp không chịu nổi rồi."
"Nếu không hiện tại chúng ta trở về cũng được."
"Quên đi, trở lại có một con Băng long, hướng phía trước đi ."
Thông đạo lần này không dài, đi được một đoạn là thấy điểm cuối, một mảnh sáng ngời hiện lên.
Một ngôi sao thật lớn, trên sân là từng hàng bất tận chiến sĩ, những người này trong tay cầm trường kiếm, mặc áo giáp giống nhau, mặt hướng tới tế đàn cao ba thước hoàng kim vương tọa bảo hộ phía trên.
Trên vương tọa có một người ăn mặc trang phục đế vương, một tay giơ lên cao trong tay nắm vật gì đó, một tay cầm vật gì đó giống một cây quyền trượng.
Trên cao , bốn phía đều là băng bích, cạnh vách băng có vô số chiến sĩ áo giáp sáng lòa, mỗi người trong tay đều cầm một thanh kiếm, phảng phất như những pho tượng sống động chặm khắc bằng băng.
Toàn bộ mảnh sân rộng và băng bích bốn phía đều vô số chiến sĩ, từ vị trí này của Lai Ân nhìn lại trông rậm rạp như một đám kiến.
Băng điêu ở giữa không trung...
Duy nhất không tương đồng là, tên cầm trong tay quyền trượng đứng giữa không trung kia ,trên người không có bám một tia băng tuyết, nhưng toàn thân lại toát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Là người thống trị hai mươi vạn Bất Tử quân đoàn và Thánh Giả chi đô.
Lệ Bối Tạp nhìn mặt băng dưới chân, băng tằng đồng dạng đóng băng bất tận chiến sĩ.
Lai Ân không cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết, nơi đây chính là khu mai táng Bất Tử quân đoàn nói chính xác là lăng mộ, Hắn thở dài nói:" Thoạt nhìn năm đó vô số thần ma cũng không tiêu diệt được Bất Tử quân đoàn, chỉ có thể lợi dụng băng tuyết đem hai mươi vạn Bất Tử quân đoàn cùng phong ấn dưới lòng đất."
Bất Tử quân đoàn thật sự tồn tại, vậy Vĩnh hằng chi huyết tự nhiên tồn tại.
Lai Ân nghĩ tới đây tự nhiên là hưng phấn không thôi, con mắt quét ra bốn phía, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối của Vĩnh Hằng chi huyết.
" Cửa ra ở nơi nào a?" Lệ Bối Tạp nhìn bốn phía, cái sân này còn rộng hơn Lôi Áo học viện a, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
" Đợi một chút , ta cũng phải làm tròn đạo đức chức nghiệp a, chờ lát nữa rồi hãy nói."
con mắt Lai Ân thủy chung không có dừng lại.
" Chức nghiệp của ngươi là cái gì?"
"Cướp đoạt."
"Nói ngươi là trộm mộ cũng không sai, đúng là chuyên ở với người chết cùng một chỗ, nhìn quanh trên người người toàn đồ cướp đoạt của người chết a, nếu nhữnh người bên ngoài lớp băng quanh thân thể không quá dày, ta hoài nghi ngươi sẽ lột sạch đồ của bọn họ a."
"Đáng tiếc ta không làm như vậy." Lai Ân vô sỉ nhún nhún vai.
"Bởi vì ngươi tìm không được địa phương để hạ thủ." Lệ Bối Tạp mắt trắng dã liếc Lai Ân.
Lai Ân lúc này tinh thần đều đặt tại Vĩnh Hằng chi huyết, chỉ là giản đơn tán dóc vài câu, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
" Muốn tìm đồ quý giá nên tìm trên người có thân phận trọng yếu, ngươi lên cái tế đàn trên kia xem."
Lệ Bối Tạp đoán được tâm tư của Lai Ân, chỉ chỉ hướng tế đàn nói.
Lai Ân mắt nhìn bốn phía xung quanh Bất Tử quân đoàn, sau đó chen chân vào khe hở giữa các Bất Tử chiến sĩ, bị hai mươi vạn người cao gần ba thước vây quanh, giống như con chuột đột nhiên bị hai mươi vạn người vây quanh, cảm giác bản thân nhỏ bé, sợ hãi mới là điểm chết người, không bị trừng tử cũng bị hù chết.
Lai Ân vò đầu bứt tai đem hết sức lực để lách vào.
Lệ Bối Tạp đi một vòng chung quanh, trở về phát hiện Lai Ân vẫn ở chỗ cũ, đang chạy lòng vòng giống như một con tiểu cẩu đuổi theo người vẫy đuôi vậy.
Lệ Bối Tạp nhìn bộ dáng đáng thương của Lai Ân nảy ra chủ ý, nói:" Ngươi bay qua không phải là ổn sao?"
"Ma ưng của ta biến thành con gà mái rồi, sao có thể tha ta qua bên đó, còn không bằng để ta vác nó sang một thể cho xoang."
"Vậy ngươi định tự mình quá đó a, nếu không ngươi học tinh tinh tìm một cái cây mà bay qua đi."
"Ngã chết ta mất, dù cho có mấy cái cây ta cũng phi không được xa như vậy."
Lai Ân hai tay vỗ mạnh, đắc ý ha ha cười nói:" Ta thế nào ngu như vậy ? Ta phi không qua không có nghĩa là Ma ưng phi không tới. Con gà cũng có thể bay được a."
Đôi mắt ưng có tầm nhìn xa hơn con người, thông qua đôi mắt, Lai Ân có thể thấy được vị trí của nó.
Lệ Bối Tạp cuống quít thoát khỏi cánh tay Lai Ân, đang chuẩn bị đứng lên.
Lai Ân một tay kéo Lệ Bối Tạp vào lòng, tay kia phóng ra một tấm băng mỏng đem lỗ hổng phong bế lại.
Lệ Bối Tạp đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thân thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn, khép hờ hai mắt chờ đợi Lai Ân tiến thêm một bước nữa.
Lai Ân cũng không có động tác nào tiếp theo, chỉ ôm Lệ Bối Tạp lẳng lặng trốn trong băng bích.
Lệ Bối Tạp chậm rãi mở mắt, thấy vẻ mặt Lai Ân ngưng trọng liền ngó ra bên ngoài, yếu ớt nói:" Nhìn gì vậy ?"
"Ta tính toán băng phong bạo đi qua mất bao nhiêu thời gian."
Lệ Bối Tạp gật đầu, lẳng lặng cuộn trong lòng Lai Ân.
Trải qua hai lần băng phong bạo, Lai Ân mới kéo Lệ Bối Tạp ra khỏi băng bích, nói:"Khoảng chừng hai mươi lăm phút một lần, cho nên trước khi chúng ta đi tới đầu cùng, mười lăm phút phải kiếm một cái lỗ hổng mà tiến vào ,nếu không sẽ biến thành pho tượng a."
Lệ Bối Tạp gật đầu.
Hai người đi một chút lại dừng lại, đại khái mất khoảng năm giờ, rốt cục ra khỏi thông đạo.
Lai Ân đang chuẩn bị thả lỏng để thở, đột nhiên bị Lệ Bối Tạp bưng kín miệng.
Hắn chuẩn bị giãy dụa, đột nhiên thấy cảnh vật trước mắt, thiếu chút nữa hơi thở vừa ra bị nghẹn mà chết, hai cái lỗ thủng thật lớn đối đầu với cửa thông đạo, chủ nhân của lỗ thủng là miệng một con Băng long toàn thân bị lớp băng bao trùm, hô hấp yếu ớt thập phần chậm rãi.
Lai Ân đầu to bằng cái đấu, nhìn hai cái lỗ mũi Băng long bị một cây băng, so với mình còn cao hơn đâm xuyên qua, trong lòng nhất thời phát lạnh.
Trong khu vực cấm ma không gian chỉ phun ra vài hơi trong nháy mắt đóng băng thánh ma đạo và thánh kiếm sĩ, đủ biết con rồng này mạnh như thế nào, Lai Ân không có cách nào khác bắt buộc phải rời đi hướng khác.
Hai người nhón chân luồn qua thân thể Băng long mà đi.
Đột nhiên nghe được một tiếng hắt xì từ Băng long , liền sau đó một trận gió lạnh thổi vào thông đạo.
Lai Ân lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là băng phong bạo hình thành như thế, nhìn Lệ Bối Tạp nói:"Thiếu chút nữa bị cái hắt xì làm cho chết tốt, nếu mấy tên bị chết kia mà biết nguyên nhân tại sao mình chết chắc sẽ không nhắm mắt mất."
Lệ Bối Tạp trừng mắt liếc hắn.
Hai người đi vòng qua Băng long, lại thấy xuât hiện một cái thông đạo.
Lai Ân vẻ mặt đau khổ nói:" Phía sau sẽ không có một con rồng nữa ba, ta sắp không chịu nổi rồi."
"Nếu không hiện tại chúng ta trở về cũng được."
"Quên đi, trở lại có một con Băng long, hướng phía trước đi ."
Thông đạo lần này không dài, đi được một đoạn là thấy điểm cuối, một mảnh sáng ngời hiện lên.
Một ngôi sao thật lớn, trên sân là từng hàng bất tận chiến sĩ, những người này trong tay cầm trường kiếm, mặc áo giáp giống nhau, mặt hướng tới tế đàn cao ba thước hoàng kim vương tọa bảo hộ phía trên.
Trên vương tọa có một người ăn mặc trang phục đế vương, một tay giơ lên cao trong tay nắm vật gì đó, một tay cầm vật gì đó giống một cây quyền trượng.
Trên cao , bốn phía đều là băng bích, cạnh vách băng có vô số chiến sĩ áo giáp sáng lòa, mỗi người trong tay đều cầm một thanh kiếm, phảng phất như những pho tượng sống động chặm khắc bằng băng.
Toàn bộ mảnh sân rộng và băng bích bốn phía đều vô số chiến sĩ, từ vị trí này của Lai Ân nhìn lại trông rậm rạp như một đám kiến.
Băng điêu ở giữa không trung...
Duy nhất không tương đồng là, tên cầm trong tay quyền trượng đứng giữa không trung kia ,trên người không có bám một tia băng tuyết, nhưng toàn thân lại toát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Là người thống trị hai mươi vạn Bất Tử quân đoàn và Thánh Giả chi đô.
Lệ Bối Tạp nhìn mặt băng dưới chân, băng tằng đồng dạng đóng băng bất tận chiến sĩ.
Lai Ân không cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết, nơi đây chính là khu mai táng Bất Tử quân đoàn nói chính xác là lăng mộ, Hắn thở dài nói:" Thoạt nhìn năm đó vô số thần ma cũng không tiêu diệt được Bất Tử quân đoàn, chỉ có thể lợi dụng băng tuyết đem hai mươi vạn Bất Tử quân đoàn cùng phong ấn dưới lòng đất."
Bất Tử quân đoàn thật sự tồn tại, vậy Vĩnh hằng chi huyết tự nhiên tồn tại.
Lai Ân nghĩ tới đây tự nhiên là hưng phấn không thôi, con mắt quét ra bốn phía, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối của Vĩnh Hằng chi huyết.
" Cửa ra ở nơi nào a?" Lệ Bối Tạp nhìn bốn phía, cái sân này còn rộng hơn Lôi Áo học viện a, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
" Đợi một chút , ta cũng phải làm tròn đạo đức chức nghiệp a, chờ lát nữa rồi hãy nói."
con mắt Lai Ân thủy chung không có dừng lại.
" Chức nghiệp của ngươi là cái gì?"
"Cướp đoạt."
"Nói ngươi là trộm mộ cũng không sai, đúng là chuyên ở với người chết cùng một chỗ, nhìn quanh trên người người toàn đồ cướp đoạt của người chết a, nếu nhữnh người bên ngoài lớp băng quanh thân thể không quá dày, ta hoài nghi ngươi sẽ lột sạch đồ của bọn họ a."
"Đáng tiếc ta không làm như vậy." Lai Ân vô sỉ nhún nhún vai.
"Bởi vì ngươi tìm không được địa phương để hạ thủ." Lệ Bối Tạp mắt trắng dã liếc Lai Ân.
Lai Ân lúc này tinh thần đều đặt tại Vĩnh Hằng chi huyết, chỉ là giản đơn tán dóc vài câu, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
" Muốn tìm đồ quý giá nên tìm trên người có thân phận trọng yếu, ngươi lên cái tế đàn trên kia xem."
Lệ Bối Tạp đoán được tâm tư của Lai Ân, chỉ chỉ hướng tế đàn nói.
Lai Ân mắt nhìn bốn phía xung quanh Bất Tử quân đoàn, sau đó chen chân vào khe hở giữa các Bất Tử chiến sĩ, bị hai mươi vạn người cao gần ba thước vây quanh, giống như con chuột đột nhiên bị hai mươi vạn người vây quanh, cảm giác bản thân nhỏ bé, sợ hãi mới là điểm chết người, không bị trừng tử cũng bị hù chết.
Lai Ân vò đầu bứt tai đem hết sức lực để lách vào.
Lệ Bối Tạp đi một vòng chung quanh, trở về phát hiện Lai Ân vẫn ở chỗ cũ, đang chạy lòng vòng giống như một con tiểu cẩu đuổi theo người vẫy đuôi vậy.
Lệ Bối Tạp nhìn bộ dáng đáng thương của Lai Ân nảy ra chủ ý, nói:" Ngươi bay qua không phải là ổn sao?"
"Ma ưng của ta biến thành con gà mái rồi, sao có thể tha ta qua bên đó, còn không bằng để ta vác nó sang một thể cho xoang."
"Vậy ngươi định tự mình quá đó a, nếu không ngươi học tinh tinh tìm một cái cây mà bay qua đi."
"Ngã chết ta mất, dù cho có mấy cái cây ta cũng phi không được xa như vậy."
Lai Ân hai tay vỗ mạnh, đắc ý ha ha cười nói:" Ta thế nào ngu như vậy ? Ta phi không qua không có nghĩa là Ma ưng phi không tới. Con gà cũng có thể bay được a."
Đôi mắt ưng có tầm nhìn xa hơn con người, thông qua đôi mắt, Lai Ân có thể thấy được vị trí của nó.
/225
|