Đây là vấn đề cô nghĩ mãi không ra.
“Huynh đệ ruột thịt...” Không biết có phải là ảo giác, Mạt Ca luôn cảm thấy biểu hiện trên mặt chàng có nét châm biếm, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về bình thường, “Tại sao muội không hỏi tỷ tỷ của mình?”
Mạt Ca liếc chàng một cái, giống như chàng hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, cô lạ lùng cười hai tiếng, “Hoàng thượng đang nói đùa sao? Tỷ tỷ trả lời mới là lạ.”
“Hoàng quý phi và hoàng hậu thực ra không có khúc mắc gì không thể hòa giải, suy cho cùng chính là ở chỗ quý phi từ nhỏ đã lớn lên dưới cái bóng của hoàng hậu, khó tránh khỏi có chút đố kỵ, cho nên cách cư xử trái với hoàng hậu cũng là thường tình. Còn trẫm và vương gia, thái hậu tự có lý do riêng.” Hiên Viên Triệt giản hóa vấn đề, nói mập mờ, e dè cân nhắc, không định nói kỹ với Mạt Ca.
“Chỉ đơn giản có vậy?” Mạt Ca nhướn mày.
“Chỉ đơn giản có vậy.” Chàng trả lời.
Cô vẫn hồ nghi, nhưng nhìn thấy một người đàn ông mặc quan bào màu xanh, ôm một chồng công văn thong thả đi về phía họ, tuấn tú, thong dong, phong độ ngời ngời. Bộ quan bào vừa vặn khiến ông ta trông càng chín chắn, tuấn tú. Mạt Ca biết người này, đó là Tả tướng Nam Thư Văn, người có thể đối kháng với Liễu Tĩnh. Trong thời gian ở Tuyết Dao cung, cô cũng thường xuyên nhìn thấy Nam Thư Văn, vị tướng gia này đến Tuyết Dao cung còn nhiều hơn Hiên Viên Triệt.
Hai người hành lễ xong, Nam Thư Văn đặt chồng công văn lên bàn, cung kính nói: “Hoàng thượng, bộ Binh và bộ Hộ có mấy tấu biểu quan trọng muốn hoàng thượng phê duyệt.”
Mạt Ca đứng lên, hành lễ với hai người, nói: “Hoàng thượng và tướng gia thương nghị quốc sự, thần muội cáo lui.”
Khi Mạt Ca ra khỏi cung điện, Hiên Viên Triệt mới thu hồi ánh mắt trầm ngâm của mình, cười gượng: “Tài ứng diễn của Tự nhi ngày càng thuần thục.”
“Hoàng thượng hình như rất thích cô nương ấy, thần chưa bao giờ thấy hoàng thượng thoải mái như thế.” Nam Thư Văn cười, nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh, giở chồng tấu biểu, “Thái hậu hồi cung, vương gia có lẽ sẽ thỉnh cầu thái hậu ra chỉ, lấy Cửu tiểu thư làm vương phi.”
Hai người nhìn nhau, cười bí hiểm, Hiên Viên Triệt nói: “Thái hậu sẽ không đồng ý.”
Chưa nói những cái khác, chỉ riêng xuất thân của Mạt Ca, thái hậu cũng tuyệt đối không để Hiên Viên Tiêu lấy cô, có một nàng dâu xuất thân phong trần thái hậu chắc chắn không chấp nhận cô trở thành vương phi của Hiên Viên Tiêu.
“Hoàng thượng, Liễu Tĩnh đã ngu xuẩn muốn hành động. Hôm qua, ông ta mở tiệc mời tất cả các quan viên tam phẩm trở lên, chắc chắn lại bóng gió xúi giục bọn họ dâng thư phế đế. Tô thành, Minh thành, Vân thành, Tứ Phương thành, bốn thành trì đó tạo thành một hình tròn, khống chế vững chắc chín thành trì quan trọng nhất trong mười bảy thành trì của Hiên Viên, toàn người của ông ta. Hoàng thượng nếu ông ta lựa chọn binh biến bức cung, chúng ta không có lực lượng đối kháng. Lại thêm thái hậu hồi cung, cấm vệ quân vốn nằm trong tay hoàng hậu cũng bị thu hồi, hậu cung và triều đình đều do Liễu gia khống chế.” Nam Thư Văn nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Thái hậu hồi cung, Liễu Tĩnh mật độ và cường độ hoạt động bắt đầu tăng, dần dần có dấu hiệu cưỡng ép hoàng thượng thoái vị.
“Thư Văn, người mưu hoạch trước mới hành sự thì sống, người hành sự rồi mới mưu hoạch thì chết. Lưới đã quăng, bất luận cá lớn nhỏ thế nào, chúng ta cũng thu lưới. Họ ở ngoài ánh sáng, ta ở trong bóng tối, đó là ưu thế. Quân cờ chúng ta bố trí hoàn toàn chưa phát huy tác dụng, cho nên chưa phải lúc thu lưới. Khi thời cơ chưa đến, bất luận bao nhiêu thương vong và hy sinh, đều phải chịu đựng, trì hoãn đến lúc thời cơ xuất hiện.” Hiên Viên Triệt hơi ngả về sau, tựa vào lưng ghế, giọng thong thả, thậm chí hơi mỉm cười.
“Trong thời gian ngắn ông ta sẽ không có hành động gì quá lớn. Nhưng, hoàng thượng, phải trì hoãn thế nào?” Nam Thư Văn hỏi.
Hiên Viên Triệt chỉ cười, không trả lời. Nam Thư Văn nhìn chàng một cái, thoáng do dự mới nói: “Hoàng thượng, thực ra trong toàn bộ sự việc, thần vẫn lo lắng một biến số.”
“Biến số?”
Nam Thư Văn gật đầu, đắn đo mãi, mới nói: “Vâng, Cửu tiểu thư là một biến số.”
“Thư Văn yên tâm, trẫm sẽ không để nàng trở thành biến số.” Hiên Viên Triệt nói, “Kẻ nào cản đường trẫm, giết không tha.”
Ý chỉ của thái hậu truyền đến Tuyết Dao cung, triệu hoàng hậu và Cửu tiểu thư Liễu Chỉ Tự.
Liễu Chỉ Tuyết thầm nghĩ: thái hậu vừa hồi cung đã triệu Tự nhi, xem ra Hiên Viên Tiêu chắc chắn đã nôn nóng khen ngợi Mạt Ca trước mặt thái hậu.
Thật ngu xuẩn, thái hậu sủng ái Hiên Viên Tiêu là do tình mẫu tử, chàng ta tưởng với ai thái hậu cũng từ bi sao?
“Lương công công, xin hồi bẩm thái hậu, bản cung và Cửu tiểu thư đến ngay.” Truyền chỉ là một lão thái giám tuổi ngoài tứ tuần, sắc mặt trắng bóc, là một thái giám điển hình. Không có một sợi râu, trắng bóc như phụ nữ. Tuy nhiên, những nếp nhăn ở khóe mắt vẫn nói rõ tuổi tác. Đó là vị thái giám thân cận được thái hậu tin tưởng nhất.
“Nô tài tuân chỉ.”
Liễu Chỉ Tuyết nheo mắt nhìn phong cảnh rất đẹp bên ngoài cung điện, lòng phập phồng bất an. Quả nhiên, như lời Nam Thư Văn nói, Tự nhi là một biến số, không biết sẽ đẩy kế hoạch của bọn họ đi theo hướng nào. Chuyến đi Vị Anh cung hôm nay, tin tức sẽ bị truyền đi rất nhanh. Vệ Minh Hàn, Hiên Viên Tiêu, hai người đó nhất định trở thành thế thủy hỏa đối đầu, đây vốn dĩ nằm trong ý liệu của Hiên Viên Triệt, chẳng qua nàng không ngờ đến nhanh như thế.
“Uyển nhi, bảo Xuân nhi trang điểm chu đáo cho Cửu tiểu thư, lát nữa đến Vị Anh cung tham kiến thái hậu.” Nàng nhẹ nhàng sai cung nữ.
“Vâng!”
Trên đường đến Vị Anh cung, Mạt Ca hơi hồi hộp, Liễu Chỉ Tuyết bên cạnh bình tĩnh như nước, nhưng cô không thể nào bình tĩnh được. Đã mấy lần nghe nói sự lợi hại của thái hậu, cho dù chưa nghe thấy, cũng có thể từ thực trạng quyền thế Liễu gia khuynh loát triều đình mà suy ra, thái hậu tuyệt nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Một nhân vật lớn như thế sao lại muốn gặp cô, một người vô danh tiểu tốt, khiến Mạt Ca trăm bề khó hiểu, cảm thấy chuyện khó tin giống như nghe nói tổng thống mỹ muốn gặp kẻ ăn xin.
“Tự nhi, lát nữa gặp thái hậu, nếu hỏi gì, điều gì nên trả lời điều gì không, cần cân nhắc kỹ, không thể hành động tùy tiện theo ý mình.” Trước cửa cung Vị Anh, Liễu Chỉ Tuyết dịu dàng mỉm cười dặn cô, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc.
Mạt Ca gật đầu, tim đập như đánh trống, theo tỷ tỷ vào cung.
Mẫu đơn ven đường hương ngào ngạt mê hồn, từng bồn nở rất đẹp, hương lan tràn khắp cung, đi vào chính điện, cảm giác cực kỳ tôn quý, xa hoa, điện Minh Nguyệt của Liễu Chỉ Nguyệt hoa lệ, Tuyết Dao cung của Liễu Chỉ Tuyết trang nhã, còn Vị Anh cung của thái hậu là tôn quý, sa hoa.
Mạt Ca rụt rè nhìn quang cảnh huy hoàng của chính điện, không khí yên tĩnh, nhưng lại cảm thấy ngột ngạt, bức bối, không thở được. Những đồ trang trí xa hoa không hề khiến chính điện thêm hoành tráng, trái lại gây cho cô cảm giác đó là một kiểu tô vẽ đáng sợ, một cách tượng trưng cho thân phận.
“Thần nhi thỉnh an mẫu hậu.” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt hành lễ, Mạt Ca cũng quỳ theo tỷ tỷ, đến đây lâu như vậy, cô đã dần dần quen khấu đầu, “Tham kiến thái hậu.”
“Đứng lên đi!” Giọng thái hậu không to, nhưng sắc. Giống như con dao, không biết có phải do bà thường xuyên kìm nén, nên giọng hơi khàn. Nghe giọng nói đó Mạt Ca liền nghĩ, nhất định là một người đàn bà không dễ đối phó.
Thái hậu phục sức lộng lẫy ngồi ở chính vị, từ khuôn mặt được chăm sóc công phu có thể thấy thời trẻ bà là mỹ nhân tuyệt sắc vô song, hiện vẫn giữ được nét diễm lệ của người từng trải. Đôi mắt rực sắc, dường như giấu con dao sắc bén nhất, có thể khiến kẻ địch run rẩy trong khoảnh khắc, Mạt Ca cũng nhận ra, vị thái hậu này không hay cười, giống Hiên Viên Triệt.
Liễu Chỉ Tuyết và Mạt Ca đứng lên, Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu đứng lên hành lễ với Liễu Chỉ Tuyết, Mạt Ca hành lễ với Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu, sau đó tất cả lần lượt ngồi xuống. Liễu Chỉ Tuyết ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Liễu Chỉ Nguyệt ngồi bên dưới nàng. Hàng đầu tiên bên phải là Hiên Viên Tiêu, sắc mặt dịu dàng, Mạt Ca vừa bước vào, mắt chàng đã không hề rời cô. Dường như cả toàn thế gian chỉ có mỗi thiếu nữ này, không mảy may chú ý đến ánh mắt không vui của thái hậu.
Mạt Ca theo lời dặn của Liễu Chỉ Tuyết, đứng ở vị trí thứ ba bên trái.
Liễu Chỉ Tuyết cười hỏi: “Mẫu hậu vừa hồi cung nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, những chuyện vặt hậu cung, nhi thần vốn định vài ngày nữa sẽ bẩm báo thái hậu.”
Một cung nữ bưng trà đi vào, bước chân không một tiếng động, nhẹ như giẫm trên bông, cung kính và cẩn trọng lần lượt dâng trà cho thái hậu, hoàng hậu, vương phi và vương gia, sắc mặt rất mực cung kính.
Chén ngọc khắc hoa mẫu đơn rực rỡ, cực kỳ tinh sảo, nhưng sự tinh sảo đó lại là vẻ đẹp cứng nhắc. Ánh mắt thái hậu lướt qua Mạt Ca, dừng trên người Liễu Chỉ Tuyết, không trả lời mà hỏi lại: “Trong lúc ai gia đi vắng, trong cung có bình an không?”
“Bẩm thái hậu, nhi thần không phụ ủy thác của thái hậu, tất cả đều yên ổn.”
Giọng Liễu Chỉ Tuyết rất cung kính. Rõ ràng là người thân, nhưng lại vô cùng xa cách như cách bức tường dày.
“Yên ổn?” Trong mắt thái hậu như tụ mây đen, bà cười nhạt hỏi: “Hoàng hậu, chuyện quý phi thăm thân do ai làm chủ, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, ai chịu trách nhiệm?”
Sơ suất mà bà nói, ám chỉ chuyện gì, Liễu Chỉ Tuyết, Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu đều hiểu. Mạt Ca, cúi đầu, thâm tâm cũng biết, nơi này không có chỗ cho cô nói, nếu thái hậu không hỏi, cô có thể từ đầu đến cuối làm một người tàng hình, không nói gì hết. Hiên Viên Tiêu mặt không biểu cảm, tỏ vẻ không liên quan đến mình. Liễu Chỉ Nguyệt mặt trắng nhợt, có lẽ quanh năm sợ thái hậu, cho nên không cả dám ngẩng đầu.
Điều thái hậu lo lắng đã thành sự thực, người biết chuyện, hiện giờ ngoài Liễu Chỉ Tuyết, Hiên Viên Tiêu, Liễu Tĩnh, những người khác đều đã bị bịt miệng. Chỉ cần các vị không nói, thái hậu sẽ không biết.
Liễu Chỉ Tuyết cười nhẹ, cung kính đáp: “Mẫu hậu dạy phải, chuyện này đích thực có chỗ chưa chu toàn. Tuy nhiên, chỉ Nguyệt do thương nhớ mẫu thân mà ngọc thể bất an muốn về nhà tĩnh dưỡng, về công về tư đều nên để quý phi toại nguyện. Hơn nữa, mẫu hậu lúc xuất hành chẳng phải đã nói, mọi sự ở hậu cung do nhi thần chủ quản, Chỉ Nguyệt xử lý đó sao? Chuyện Chỉ Nguyệt thăm thân, là được nhi thần phê chuẩn, cũng được hoàng thượng phê chuẩn. Mọi sự nhi thần đều tuân theo lễ, không hề vi phạm cung quy, xin mẫu hậu lượng thứ nhi thần lần này.”
Đó chính là Liễu Chỉ Tuyết, mọi việc không từ thủ đoạn để đạt mục đích, mà không mảy may để lại dấu vết để người khác có thể nắm được đây chính là nguyên nhân hồi đầu thái hậu chọn nàng vào cung. Liễu Chỉ Tuyết từng là đứa cháu được thái hậu đắc ý nhất, cũng thân thiết nhất, cho là có thể giúp bà ta, nhưng ai ngờ, vào cung mới biết, Liễu Chỉ Tuyết cực kỳ khó khống chế. Mọi sự nàng đều có chủ định riêng, với hoàng thượng cung kính nghe lời, với vương gia thủ lễ, với thái hậu hiếu thuận. Giữa Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Tiêu, nàng lựa chọn Hiên Viên Triệt, nhưng cũng không luôn đối đầu với thái hậu và vương gia, cho nên thái hậu rất lo lắng, mới đưa Liễu Chỉ Nguyệt vào cung để kiềm chế nàng.
Bây giờ, đứa cháu thái hậu ưng ý nhất, tâm tư kín đáo, cẩn mật đã có lực lượng riêng, vì hoàng quyền đối đầu với bà. Liễu Chỉ Tuyết biết rõ vì sao Liễu Chỉ Nguyệt không thể xuất cung thăm thân, biết rõ vì sao Liễu Chỉ Nguyệt muốn xuất cung, nhưng nàng lại lựa chọn buông tay. Đối với thái hậu, nếu có sơ xuất gây ra tổn thất gì, cái mất đi không chỉ là quân quyền của Vệ Minh Hàn, còn là thế lực trong cung của Liễu Chỉ Nguyệt.
Đây là nguyên nhân chính khiến bà phẫn nộ, nhưng lại không tìm được chỗ sai nhỏ nào cho nên mới bực bội.
Hiên Viên Tiêu thấy vậy vội nói: “Mẫu hậu, xin người bớt giận, Chỉ Nguyệt sức khỏe không tốt, nhớ mẫu thân, muốn về thăm cũng là thường tình, các gia đình bình thường đều thế, mẫu hậu xưa nay thương yêu Chỉ Nguyệt, chuyện này chi bằng cho qua đi.”
Hiên Viên Tiêu quan tâm không phải là chuyện của Liễu Chỉ Nguyệt, cũng vô tình giúp Liễu Chỉ Tuyết làm dịu cơn giận của thái hậu, thực ra lòng chàng để cả vào Mạt Ca. Hôm qua chàng đã cầu xin thái hậu, chàng muốn cưới Liễu Chỉ Tự, ý thái hậu là, để bà xem xét.
Hôm nay triệu kiến Liễu Chỉ Tuyết, còn đặc biệt cho mời Mạt Ca đến gặp, Hiên Viên Tiêu đã tưởng mẫu hậu xưa nay luôn sủng ái chàng, sẽ cho chàng toại nguyện. Nhưng từ lúc vào điện, họ chỉ xoay quanh chuyện cũ của Liễu Chỉ Nguyệt, không hề đả động đến tâm sự của chàng, Hiên Viên Tiêu lúc này mới mở miệng, mà một khi thái hậu và hoàng hậu đấu nhau, chàng đều giữ yên lặng.
“Người bình thường là người bình thường, ngươi là người bình thường sao? Hoàng hậu là người bình thường ư? Quý phi là người bình thường ư? Hoàng gia sao có thể ngang hàng với người bình thường chăng!” Thái hậu quát.
“Mẫu hậu!” Hiên Viên Tiêu gọi, thiên hạ này cũng chỉ có chàng dám gọi thái hậu như vậy lúc bà đang nổi giận. Ánh mắt chàng đầy mong đợi, giống như đứa trẻ lớn, cầu xin một món đồ quý báu.
Thái hậu sao có không hiểu ý con trai? Bà càng bực.
Tại sao bọn chúng đứa nào cũng bị nữ nhi của Liễu gia mê hoặc?
Liễu Chỉ Tuyết cười, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thái hậu nhìn Mạt Ca, nàng bất giác mỉm cười đắc ý, mà còn cười rất tươi. Liễu Chỉ Nguyệt hiểu tâm tư của Hiên Viên Tiêu, nàng nhếch mép đầy khoái ý. Nàng luôn nghĩ Vệ Minh Hàn và Liễu Chỉ Tự có tình ý với nhau. Bây giờ Hiên Viên Tiêu nếu muốn cưới Liễu Chỉ Tự làm vợ, nàng không những không phản đối mà còn tán đồng, đó chính là tâm lý bệnh hoạn thứ ta không có được, người khác cũng đừng hòng có. Cũng coi như báo thù hai người kia.
Bốn ánh mắt đều dồn vào Mạt Ca, đây là tình huống Mạt Ca không hề lường trước. Cô cảm giác mình như diễn viên trong đoàn xiếc ngựa, mặc người ta nhìn ngắm, nhưng mắt đánh giá bất nhã như vậy rất khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giả bộ ngây ngô, đành nhẫn nhịn, không thể lộ ra một chút khó chịu và phản đối nào, nếu không chỉ có đường chết.
“Ngươi là Chỉ Tự?” Thái hậu hỏi.
Mạt Ca cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng!”
“Ngẩng đầu lên!” Một mệnh lệnh thuần túy lạnh lùng. Mạt Ca không còn cách nào khác, đành ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc muốn chẻ người cô ra.
Mạt Ca rất đẹp. Nhưng thái hậu không bận tâm, sắc đẹp là thứ ít đặc sắc nhất ở Liễu gia. Thái hậu nhìn cô như nhìn một món hàng, lòng thầm so sánh ba nữ nhi họ Liễu. Không có mỹ sắc khuynh thành như Liễu Chỉ Tuyết, không lộng lẫy quý phái như Liễu Chỉ Nguyệt. Nhưng có khí chất thông tuệ hai người kia không bằng, cũng có sự trầm tĩnh của Liễu Chỉ Tuyết.
Thái hậu nhìn ba nữ nhi Liễu gia, ánh mắt quét qua Liễu Chỉ Tuyết và Mạt Ca, lòng thầm hốt hoảng: tỷ muội họ quá giống nhau, nếu được bồi dưỡng rèn luyện, sau này liệu có sẽ là Liễu Chỉ Tuyết thứ hai?
Một nữ nhi như thế, sao bà có thể cưới cho con trai mình? Tuyệt đối không.
“Ai gia mệt rồi, các ngươi tạm lui đi.” Mặt bà lộ vẻ chán ngán, giọng nói lạnh lùng, ba chị em họ Liễu cùng rời khỏi cung, chỉ còn Hiên Viên Tiêu ở lại.
Ngoài cửa cung, Liễu Chỉ Nguyệt hỏi Liễu Chỉ Tuyết: “Tỷ tỷ, hôm nay vì sao tỷ lại giúp muội?”
Liễu Chỉ Tuyết cười, nói: “Chỉ Nguyệt nói gì, tỷ nghe không hiểu?”
“Tỷ tỷ đừng giả bộ, muội biết, chuyện của muội không giấu được tỷ.” Liễu Chỉ Nguyệt nói, hàm răng cắn chặt, cảm thấy tủi thân, “Lòng muội nghĩ gì, muội làm gì, luôn không giấu được tỷ. Tỷ tỷ, mặc dù muội không muốn nói thế, nhưng mà muội vẫn phải cảm ơn tỷ đã giúp đỡ.”
Liễu Chỉ Tuyết nói: “Chỉ Nguyệt càng nói càng hàm hồ, muội đã làm gì?” Không ngờ câu trả lời như vậy, Liễu Chỉ Nguyệt nhìn hai người một cái, phảy ống tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng tiểu muội đi xa, Liễu Chỉ Tuyết có chút thương cảm. Trước khi vào cung, Liễu Chỉ Nguyệt không như thế, là số mệnh đã hủy hoại một thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát, thêm một phi tử đố kỵ.
“Tự nhi, có biết thái hậu vừa rồi chỉ trích ta là vì sao không?” Liễu Chỉ Tuyết đưa Mạt Ca vào đi dạo trong hoa viên. Uyển nhi, Xuân nhi và mấy thái giám đi sau một đoạn khá xa, không nghe được câu chuyện của họ.
“Hoàng quý phi thăm thân vốn không phải là đại sự. Tuy nhiên, lại đúng lúc Vệ tướng quân hồi kinh, hai người vốn là tình nhân, thái hậu cố ý làm khó chỉ vì thời gian không đúng lúc. Thái hậu cho là tỷ cố tình để Chỉ Nguyệt xuất cung.” Mạt Ca cười trả lời.
Tiện tay hái một bông hoa, để lên mũi hít nhẹ, khóe miệng Liễu Chỉ Tuyết hơi nhếch, cười nhẹ, thong thả hỏi: “Vì sao không đúng lúc?”
Mạt Ca cũng không kìm nén như vừa rồi, thành thực trả lời: “Muội nói thời gian không đúng lúc là muốn ám chỉ hai ý. Một là, chuyện của Chỉ Nguyệt và Minh Hàn năm năm trước rất ồn ào, bây giờ tỷ lại chọn lúc chàng hồi kinh, cho phép Chỉ Nguyệt xuất cung, đó chính là thời gian không đúng. Hai là, triều đại thay đổi, chủ của trung cung cũng thay đổi. Thái hậu chỉ là chủ của trung cung tiền triều, là hoàng hậu của tiên hoàng. Triều đại này, tỷ mới là chủ của trung cung, là hoàng hậu của Hiên Viên Triệt, tỷ có quyền quyết định mọi sự vụ lớn nhỏ của hậu cung. Chỉ trích vừa rồi của thái hậu, tỷ chỉ lấy lý do không vi phạm cung quy để phản bác, mà không lấy tư cách hoàng hậu phản bác, đó cũng là không đúng lúc.”
Liễu Chỉ Tuyết dừng bước, cung nữ phía sau cũng dừng lại. Lần đầu tiên Mạt Ca nhìn thấy trong mắt Liễu Chỉ Tuyết lóe ra một tia sáng không bình thường. Mặc dù chỉ lóe rất nhanh, nhưng không qua khỏi mắt Mạt Ca.
“Muội thật thông minh, nhạy cảm, vậy muội cảm thấy tỷ cố ý để Chỉ Nguyệt xuất cung hay sao?”
Mạt Ca không dám nói thật, Liễu Chỉ Tuyết cười, dường như hiểu cô đang nghĩ gì, bèn nói: “Trước mặt muội, tỷ chỉ là tỷ của muội, không phải hoàng hậu Hiên Viên, Tự nhi khỏi cần e ngại.”
Mạt Ca nói: “Muội cảm thấy tỷ có ý vạch kế hoạch, để Chỉ Nguyệt xuất cung, thậm chí xảy ra chút chuyện gì mới đúng ý tỷ.”
Liễu Chỉ Tuyết yên lặng rất lâu, lâu đến nỗi lúc Mạt Ca đã tưởng nàng nổi giận, mới hỏi: “Tự nhi, muội đối với Vệ Minh Hàn có còn tình ý ba năm trước không?”
Câu này mặc dù nói ra rất nhẹ, Mạt Ca nghe lại cảm thấy có chút nôn nóng, như muốn xác định điều gì, cô do dự một lát trả lời: “Tỷ tỷ, muội đã lớn, ngày trước chỉ vì cô đơn, nên mới đem tất cả tình cảm gửi vào chàng. Ba năm qua, muội cũng nhận rõ khoảng cách này, thuần túy coi chàng là ca ca, đã không còn tình riêng của nữ nhi nữa.”
Liễu Chỉ Tuyết nghĩ tới lời Hiên Viên Triệt từng nói, ngẩng nhìn lên mây trắng trôi trên trời, lòng nặng trĩu.
Tự nhi sẽ biến thành Liễu Chỉ Tuyết thứ hai sao?
Hoàng thượng, người đã ném cho thiếp một vấn đề, bây giờ thiếp mới nhận ra, người thật quá cao minh, cũng quá tàn nhẫn.
“Huynh đệ ruột thịt...” Không biết có phải là ảo giác, Mạt Ca luôn cảm thấy biểu hiện trên mặt chàng có nét châm biếm, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về bình thường, “Tại sao muội không hỏi tỷ tỷ của mình?”
Mạt Ca liếc chàng một cái, giống như chàng hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, cô lạ lùng cười hai tiếng, “Hoàng thượng đang nói đùa sao? Tỷ tỷ trả lời mới là lạ.”
“Hoàng quý phi và hoàng hậu thực ra không có khúc mắc gì không thể hòa giải, suy cho cùng chính là ở chỗ quý phi từ nhỏ đã lớn lên dưới cái bóng của hoàng hậu, khó tránh khỏi có chút đố kỵ, cho nên cách cư xử trái với hoàng hậu cũng là thường tình. Còn trẫm và vương gia, thái hậu tự có lý do riêng.” Hiên Viên Triệt giản hóa vấn đề, nói mập mờ, e dè cân nhắc, không định nói kỹ với Mạt Ca.
“Chỉ đơn giản có vậy?” Mạt Ca nhướn mày.
“Chỉ đơn giản có vậy.” Chàng trả lời.
Cô vẫn hồ nghi, nhưng nhìn thấy một người đàn ông mặc quan bào màu xanh, ôm một chồng công văn thong thả đi về phía họ, tuấn tú, thong dong, phong độ ngời ngời. Bộ quan bào vừa vặn khiến ông ta trông càng chín chắn, tuấn tú. Mạt Ca biết người này, đó là Tả tướng Nam Thư Văn, người có thể đối kháng với Liễu Tĩnh. Trong thời gian ở Tuyết Dao cung, cô cũng thường xuyên nhìn thấy Nam Thư Văn, vị tướng gia này đến Tuyết Dao cung còn nhiều hơn Hiên Viên Triệt.
Hai người hành lễ xong, Nam Thư Văn đặt chồng công văn lên bàn, cung kính nói: “Hoàng thượng, bộ Binh và bộ Hộ có mấy tấu biểu quan trọng muốn hoàng thượng phê duyệt.”
Mạt Ca đứng lên, hành lễ với hai người, nói: “Hoàng thượng và tướng gia thương nghị quốc sự, thần muội cáo lui.”
Khi Mạt Ca ra khỏi cung điện, Hiên Viên Triệt mới thu hồi ánh mắt trầm ngâm của mình, cười gượng: “Tài ứng diễn của Tự nhi ngày càng thuần thục.”
“Hoàng thượng hình như rất thích cô nương ấy, thần chưa bao giờ thấy hoàng thượng thoải mái như thế.” Nam Thư Văn cười, nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh, giở chồng tấu biểu, “Thái hậu hồi cung, vương gia có lẽ sẽ thỉnh cầu thái hậu ra chỉ, lấy Cửu tiểu thư làm vương phi.”
Hai người nhìn nhau, cười bí hiểm, Hiên Viên Triệt nói: “Thái hậu sẽ không đồng ý.”
Chưa nói những cái khác, chỉ riêng xuất thân của Mạt Ca, thái hậu cũng tuyệt đối không để Hiên Viên Tiêu lấy cô, có một nàng dâu xuất thân phong trần thái hậu chắc chắn không chấp nhận cô trở thành vương phi của Hiên Viên Tiêu.
“Hoàng thượng, Liễu Tĩnh đã ngu xuẩn muốn hành động. Hôm qua, ông ta mở tiệc mời tất cả các quan viên tam phẩm trở lên, chắc chắn lại bóng gió xúi giục bọn họ dâng thư phế đế. Tô thành, Minh thành, Vân thành, Tứ Phương thành, bốn thành trì đó tạo thành một hình tròn, khống chế vững chắc chín thành trì quan trọng nhất trong mười bảy thành trì của Hiên Viên, toàn người của ông ta. Hoàng thượng nếu ông ta lựa chọn binh biến bức cung, chúng ta không có lực lượng đối kháng. Lại thêm thái hậu hồi cung, cấm vệ quân vốn nằm trong tay hoàng hậu cũng bị thu hồi, hậu cung và triều đình đều do Liễu gia khống chế.” Nam Thư Văn nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Thái hậu hồi cung, Liễu Tĩnh mật độ và cường độ hoạt động bắt đầu tăng, dần dần có dấu hiệu cưỡng ép hoàng thượng thoái vị.
“Thư Văn, người mưu hoạch trước mới hành sự thì sống, người hành sự rồi mới mưu hoạch thì chết. Lưới đã quăng, bất luận cá lớn nhỏ thế nào, chúng ta cũng thu lưới. Họ ở ngoài ánh sáng, ta ở trong bóng tối, đó là ưu thế. Quân cờ chúng ta bố trí hoàn toàn chưa phát huy tác dụng, cho nên chưa phải lúc thu lưới. Khi thời cơ chưa đến, bất luận bao nhiêu thương vong và hy sinh, đều phải chịu đựng, trì hoãn đến lúc thời cơ xuất hiện.” Hiên Viên Triệt hơi ngả về sau, tựa vào lưng ghế, giọng thong thả, thậm chí hơi mỉm cười.
“Trong thời gian ngắn ông ta sẽ không có hành động gì quá lớn. Nhưng, hoàng thượng, phải trì hoãn thế nào?” Nam Thư Văn hỏi.
Hiên Viên Triệt chỉ cười, không trả lời. Nam Thư Văn nhìn chàng một cái, thoáng do dự mới nói: “Hoàng thượng, thực ra trong toàn bộ sự việc, thần vẫn lo lắng một biến số.”
“Biến số?”
Nam Thư Văn gật đầu, đắn đo mãi, mới nói: “Vâng, Cửu tiểu thư là một biến số.”
“Thư Văn yên tâm, trẫm sẽ không để nàng trở thành biến số.” Hiên Viên Triệt nói, “Kẻ nào cản đường trẫm, giết không tha.”
Ý chỉ của thái hậu truyền đến Tuyết Dao cung, triệu hoàng hậu và Cửu tiểu thư Liễu Chỉ Tự.
Liễu Chỉ Tuyết thầm nghĩ: thái hậu vừa hồi cung đã triệu Tự nhi, xem ra Hiên Viên Tiêu chắc chắn đã nôn nóng khen ngợi Mạt Ca trước mặt thái hậu.
Thật ngu xuẩn, thái hậu sủng ái Hiên Viên Tiêu là do tình mẫu tử, chàng ta tưởng với ai thái hậu cũng từ bi sao?
“Lương công công, xin hồi bẩm thái hậu, bản cung và Cửu tiểu thư đến ngay.” Truyền chỉ là một lão thái giám tuổi ngoài tứ tuần, sắc mặt trắng bóc, là một thái giám điển hình. Không có một sợi râu, trắng bóc như phụ nữ. Tuy nhiên, những nếp nhăn ở khóe mắt vẫn nói rõ tuổi tác. Đó là vị thái giám thân cận được thái hậu tin tưởng nhất.
“Nô tài tuân chỉ.”
Liễu Chỉ Tuyết nheo mắt nhìn phong cảnh rất đẹp bên ngoài cung điện, lòng phập phồng bất an. Quả nhiên, như lời Nam Thư Văn nói, Tự nhi là một biến số, không biết sẽ đẩy kế hoạch của bọn họ đi theo hướng nào. Chuyến đi Vị Anh cung hôm nay, tin tức sẽ bị truyền đi rất nhanh. Vệ Minh Hàn, Hiên Viên Tiêu, hai người đó nhất định trở thành thế thủy hỏa đối đầu, đây vốn dĩ nằm trong ý liệu của Hiên Viên Triệt, chẳng qua nàng không ngờ đến nhanh như thế.
“Uyển nhi, bảo Xuân nhi trang điểm chu đáo cho Cửu tiểu thư, lát nữa đến Vị Anh cung tham kiến thái hậu.” Nàng nhẹ nhàng sai cung nữ.
“Vâng!”
Trên đường đến Vị Anh cung, Mạt Ca hơi hồi hộp, Liễu Chỉ Tuyết bên cạnh bình tĩnh như nước, nhưng cô không thể nào bình tĩnh được. Đã mấy lần nghe nói sự lợi hại của thái hậu, cho dù chưa nghe thấy, cũng có thể từ thực trạng quyền thế Liễu gia khuynh loát triều đình mà suy ra, thái hậu tuyệt nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Một nhân vật lớn như thế sao lại muốn gặp cô, một người vô danh tiểu tốt, khiến Mạt Ca trăm bề khó hiểu, cảm thấy chuyện khó tin giống như nghe nói tổng thống mỹ muốn gặp kẻ ăn xin.
“Tự nhi, lát nữa gặp thái hậu, nếu hỏi gì, điều gì nên trả lời điều gì không, cần cân nhắc kỹ, không thể hành động tùy tiện theo ý mình.” Trước cửa cung Vị Anh, Liễu Chỉ Tuyết dịu dàng mỉm cười dặn cô, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc.
Mạt Ca gật đầu, tim đập như đánh trống, theo tỷ tỷ vào cung.
Mẫu đơn ven đường hương ngào ngạt mê hồn, từng bồn nở rất đẹp, hương lan tràn khắp cung, đi vào chính điện, cảm giác cực kỳ tôn quý, xa hoa, điện Minh Nguyệt của Liễu Chỉ Nguyệt hoa lệ, Tuyết Dao cung của Liễu Chỉ Tuyết trang nhã, còn Vị Anh cung của thái hậu là tôn quý, sa hoa.
Mạt Ca rụt rè nhìn quang cảnh huy hoàng của chính điện, không khí yên tĩnh, nhưng lại cảm thấy ngột ngạt, bức bối, không thở được. Những đồ trang trí xa hoa không hề khiến chính điện thêm hoành tráng, trái lại gây cho cô cảm giác đó là một kiểu tô vẽ đáng sợ, một cách tượng trưng cho thân phận.
“Thần nhi thỉnh an mẫu hậu.” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt hành lễ, Mạt Ca cũng quỳ theo tỷ tỷ, đến đây lâu như vậy, cô đã dần dần quen khấu đầu, “Tham kiến thái hậu.”
“Đứng lên đi!” Giọng thái hậu không to, nhưng sắc. Giống như con dao, không biết có phải do bà thường xuyên kìm nén, nên giọng hơi khàn. Nghe giọng nói đó Mạt Ca liền nghĩ, nhất định là một người đàn bà không dễ đối phó.
Thái hậu phục sức lộng lẫy ngồi ở chính vị, từ khuôn mặt được chăm sóc công phu có thể thấy thời trẻ bà là mỹ nhân tuyệt sắc vô song, hiện vẫn giữ được nét diễm lệ của người từng trải. Đôi mắt rực sắc, dường như giấu con dao sắc bén nhất, có thể khiến kẻ địch run rẩy trong khoảnh khắc, Mạt Ca cũng nhận ra, vị thái hậu này không hay cười, giống Hiên Viên Triệt.
Liễu Chỉ Tuyết và Mạt Ca đứng lên, Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu đứng lên hành lễ với Liễu Chỉ Tuyết, Mạt Ca hành lễ với Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu, sau đó tất cả lần lượt ngồi xuống. Liễu Chỉ Tuyết ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Liễu Chỉ Nguyệt ngồi bên dưới nàng. Hàng đầu tiên bên phải là Hiên Viên Tiêu, sắc mặt dịu dàng, Mạt Ca vừa bước vào, mắt chàng đã không hề rời cô. Dường như cả toàn thế gian chỉ có mỗi thiếu nữ này, không mảy may chú ý đến ánh mắt không vui của thái hậu.
Mạt Ca theo lời dặn của Liễu Chỉ Tuyết, đứng ở vị trí thứ ba bên trái.
Liễu Chỉ Tuyết cười hỏi: “Mẫu hậu vừa hồi cung nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, những chuyện vặt hậu cung, nhi thần vốn định vài ngày nữa sẽ bẩm báo thái hậu.”
Một cung nữ bưng trà đi vào, bước chân không một tiếng động, nhẹ như giẫm trên bông, cung kính và cẩn trọng lần lượt dâng trà cho thái hậu, hoàng hậu, vương phi và vương gia, sắc mặt rất mực cung kính.
Chén ngọc khắc hoa mẫu đơn rực rỡ, cực kỳ tinh sảo, nhưng sự tinh sảo đó lại là vẻ đẹp cứng nhắc. Ánh mắt thái hậu lướt qua Mạt Ca, dừng trên người Liễu Chỉ Tuyết, không trả lời mà hỏi lại: “Trong lúc ai gia đi vắng, trong cung có bình an không?”
“Bẩm thái hậu, nhi thần không phụ ủy thác của thái hậu, tất cả đều yên ổn.”
Giọng Liễu Chỉ Tuyết rất cung kính. Rõ ràng là người thân, nhưng lại vô cùng xa cách như cách bức tường dày.
“Yên ổn?” Trong mắt thái hậu như tụ mây đen, bà cười nhạt hỏi: “Hoàng hậu, chuyện quý phi thăm thân do ai làm chủ, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, ai chịu trách nhiệm?”
Sơ suất mà bà nói, ám chỉ chuyện gì, Liễu Chỉ Tuyết, Liễu Chỉ Nguyệt và Hiên Viên Tiêu đều hiểu. Mạt Ca, cúi đầu, thâm tâm cũng biết, nơi này không có chỗ cho cô nói, nếu thái hậu không hỏi, cô có thể từ đầu đến cuối làm một người tàng hình, không nói gì hết. Hiên Viên Tiêu mặt không biểu cảm, tỏ vẻ không liên quan đến mình. Liễu Chỉ Nguyệt mặt trắng nhợt, có lẽ quanh năm sợ thái hậu, cho nên không cả dám ngẩng đầu.
Điều thái hậu lo lắng đã thành sự thực, người biết chuyện, hiện giờ ngoài Liễu Chỉ Tuyết, Hiên Viên Tiêu, Liễu Tĩnh, những người khác đều đã bị bịt miệng. Chỉ cần các vị không nói, thái hậu sẽ không biết.
Liễu Chỉ Tuyết cười nhẹ, cung kính đáp: “Mẫu hậu dạy phải, chuyện này đích thực có chỗ chưa chu toàn. Tuy nhiên, chỉ Nguyệt do thương nhớ mẫu thân mà ngọc thể bất an muốn về nhà tĩnh dưỡng, về công về tư đều nên để quý phi toại nguyện. Hơn nữa, mẫu hậu lúc xuất hành chẳng phải đã nói, mọi sự ở hậu cung do nhi thần chủ quản, Chỉ Nguyệt xử lý đó sao? Chuyện Chỉ Nguyệt thăm thân, là được nhi thần phê chuẩn, cũng được hoàng thượng phê chuẩn. Mọi sự nhi thần đều tuân theo lễ, không hề vi phạm cung quy, xin mẫu hậu lượng thứ nhi thần lần này.”
Đó chính là Liễu Chỉ Tuyết, mọi việc không từ thủ đoạn để đạt mục đích, mà không mảy may để lại dấu vết để người khác có thể nắm được đây chính là nguyên nhân hồi đầu thái hậu chọn nàng vào cung. Liễu Chỉ Tuyết từng là đứa cháu được thái hậu đắc ý nhất, cũng thân thiết nhất, cho là có thể giúp bà ta, nhưng ai ngờ, vào cung mới biết, Liễu Chỉ Tuyết cực kỳ khó khống chế. Mọi sự nàng đều có chủ định riêng, với hoàng thượng cung kính nghe lời, với vương gia thủ lễ, với thái hậu hiếu thuận. Giữa Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Tiêu, nàng lựa chọn Hiên Viên Triệt, nhưng cũng không luôn đối đầu với thái hậu và vương gia, cho nên thái hậu rất lo lắng, mới đưa Liễu Chỉ Nguyệt vào cung để kiềm chế nàng.
Bây giờ, đứa cháu thái hậu ưng ý nhất, tâm tư kín đáo, cẩn mật đã có lực lượng riêng, vì hoàng quyền đối đầu với bà. Liễu Chỉ Tuyết biết rõ vì sao Liễu Chỉ Nguyệt không thể xuất cung thăm thân, biết rõ vì sao Liễu Chỉ Nguyệt muốn xuất cung, nhưng nàng lại lựa chọn buông tay. Đối với thái hậu, nếu có sơ xuất gây ra tổn thất gì, cái mất đi không chỉ là quân quyền của Vệ Minh Hàn, còn là thế lực trong cung của Liễu Chỉ Nguyệt.
Đây là nguyên nhân chính khiến bà phẫn nộ, nhưng lại không tìm được chỗ sai nhỏ nào cho nên mới bực bội.
Hiên Viên Tiêu thấy vậy vội nói: “Mẫu hậu, xin người bớt giận, Chỉ Nguyệt sức khỏe không tốt, nhớ mẫu thân, muốn về thăm cũng là thường tình, các gia đình bình thường đều thế, mẫu hậu xưa nay thương yêu Chỉ Nguyệt, chuyện này chi bằng cho qua đi.”
Hiên Viên Tiêu quan tâm không phải là chuyện của Liễu Chỉ Nguyệt, cũng vô tình giúp Liễu Chỉ Tuyết làm dịu cơn giận của thái hậu, thực ra lòng chàng để cả vào Mạt Ca. Hôm qua chàng đã cầu xin thái hậu, chàng muốn cưới Liễu Chỉ Tự, ý thái hậu là, để bà xem xét.
Hôm nay triệu kiến Liễu Chỉ Tuyết, còn đặc biệt cho mời Mạt Ca đến gặp, Hiên Viên Tiêu đã tưởng mẫu hậu xưa nay luôn sủng ái chàng, sẽ cho chàng toại nguyện. Nhưng từ lúc vào điện, họ chỉ xoay quanh chuyện cũ của Liễu Chỉ Nguyệt, không hề đả động đến tâm sự của chàng, Hiên Viên Tiêu lúc này mới mở miệng, mà một khi thái hậu và hoàng hậu đấu nhau, chàng đều giữ yên lặng.
“Người bình thường là người bình thường, ngươi là người bình thường sao? Hoàng hậu là người bình thường ư? Quý phi là người bình thường ư? Hoàng gia sao có thể ngang hàng với người bình thường chăng!” Thái hậu quát.
“Mẫu hậu!” Hiên Viên Tiêu gọi, thiên hạ này cũng chỉ có chàng dám gọi thái hậu như vậy lúc bà đang nổi giận. Ánh mắt chàng đầy mong đợi, giống như đứa trẻ lớn, cầu xin một món đồ quý báu.
Thái hậu sao có không hiểu ý con trai? Bà càng bực.
Tại sao bọn chúng đứa nào cũng bị nữ nhi của Liễu gia mê hoặc?
Liễu Chỉ Tuyết cười, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thái hậu nhìn Mạt Ca, nàng bất giác mỉm cười đắc ý, mà còn cười rất tươi. Liễu Chỉ Nguyệt hiểu tâm tư của Hiên Viên Tiêu, nàng nhếch mép đầy khoái ý. Nàng luôn nghĩ Vệ Minh Hàn và Liễu Chỉ Tự có tình ý với nhau. Bây giờ Hiên Viên Tiêu nếu muốn cưới Liễu Chỉ Tự làm vợ, nàng không những không phản đối mà còn tán đồng, đó chính là tâm lý bệnh hoạn thứ ta không có được, người khác cũng đừng hòng có. Cũng coi như báo thù hai người kia.
Bốn ánh mắt đều dồn vào Mạt Ca, đây là tình huống Mạt Ca không hề lường trước. Cô cảm giác mình như diễn viên trong đoàn xiếc ngựa, mặc người ta nhìn ngắm, nhưng mắt đánh giá bất nhã như vậy rất khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giả bộ ngây ngô, đành nhẫn nhịn, không thể lộ ra một chút khó chịu và phản đối nào, nếu không chỉ có đường chết.
“Ngươi là Chỉ Tự?” Thái hậu hỏi.
Mạt Ca cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng!”
“Ngẩng đầu lên!” Một mệnh lệnh thuần túy lạnh lùng. Mạt Ca không còn cách nào khác, đành ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc muốn chẻ người cô ra.
Mạt Ca rất đẹp. Nhưng thái hậu không bận tâm, sắc đẹp là thứ ít đặc sắc nhất ở Liễu gia. Thái hậu nhìn cô như nhìn một món hàng, lòng thầm so sánh ba nữ nhi họ Liễu. Không có mỹ sắc khuynh thành như Liễu Chỉ Tuyết, không lộng lẫy quý phái như Liễu Chỉ Nguyệt. Nhưng có khí chất thông tuệ hai người kia không bằng, cũng có sự trầm tĩnh của Liễu Chỉ Tuyết.
Thái hậu nhìn ba nữ nhi Liễu gia, ánh mắt quét qua Liễu Chỉ Tuyết và Mạt Ca, lòng thầm hốt hoảng: tỷ muội họ quá giống nhau, nếu được bồi dưỡng rèn luyện, sau này liệu có sẽ là Liễu Chỉ Tuyết thứ hai?
Một nữ nhi như thế, sao bà có thể cưới cho con trai mình? Tuyệt đối không.
“Ai gia mệt rồi, các ngươi tạm lui đi.” Mặt bà lộ vẻ chán ngán, giọng nói lạnh lùng, ba chị em họ Liễu cùng rời khỏi cung, chỉ còn Hiên Viên Tiêu ở lại.
Ngoài cửa cung, Liễu Chỉ Nguyệt hỏi Liễu Chỉ Tuyết: “Tỷ tỷ, hôm nay vì sao tỷ lại giúp muội?”
Liễu Chỉ Tuyết cười, nói: “Chỉ Nguyệt nói gì, tỷ nghe không hiểu?”
“Tỷ tỷ đừng giả bộ, muội biết, chuyện của muội không giấu được tỷ.” Liễu Chỉ Nguyệt nói, hàm răng cắn chặt, cảm thấy tủi thân, “Lòng muội nghĩ gì, muội làm gì, luôn không giấu được tỷ. Tỷ tỷ, mặc dù muội không muốn nói thế, nhưng mà muội vẫn phải cảm ơn tỷ đã giúp đỡ.”
Liễu Chỉ Tuyết nói: “Chỉ Nguyệt càng nói càng hàm hồ, muội đã làm gì?” Không ngờ câu trả lời như vậy, Liễu Chỉ Nguyệt nhìn hai người một cái, phảy ống tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng tiểu muội đi xa, Liễu Chỉ Tuyết có chút thương cảm. Trước khi vào cung, Liễu Chỉ Nguyệt không như thế, là số mệnh đã hủy hoại một thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát, thêm một phi tử đố kỵ.
“Tự nhi, có biết thái hậu vừa rồi chỉ trích ta là vì sao không?” Liễu Chỉ Tuyết đưa Mạt Ca vào đi dạo trong hoa viên. Uyển nhi, Xuân nhi và mấy thái giám đi sau một đoạn khá xa, không nghe được câu chuyện của họ.
“Hoàng quý phi thăm thân vốn không phải là đại sự. Tuy nhiên, lại đúng lúc Vệ tướng quân hồi kinh, hai người vốn là tình nhân, thái hậu cố ý làm khó chỉ vì thời gian không đúng lúc. Thái hậu cho là tỷ cố tình để Chỉ Nguyệt xuất cung.” Mạt Ca cười trả lời.
Tiện tay hái một bông hoa, để lên mũi hít nhẹ, khóe miệng Liễu Chỉ Tuyết hơi nhếch, cười nhẹ, thong thả hỏi: “Vì sao không đúng lúc?”
Mạt Ca cũng không kìm nén như vừa rồi, thành thực trả lời: “Muội nói thời gian không đúng lúc là muốn ám chỉ hai ý. Một là, chuyện của Chỉ Nguyệt và Minh Hàn năm năm trước rất ồn ào, bây giờ tỷ lại chọn lúc chàng hồi kinh, cho phép Chỉ Nguyệt xuất cung, đó chính là thời gian không đúng. Hai là, triều đại thay đổi, chủ của trung cung cũng thay đổi. Thái hậu chỉ là chủ của trung cung tiền triều, là hoàng hậu của tiên hoàng. Triều đại này, tỷ mới là chủ của trung cung, là hoàng hậu của Hiên Viên Triệt, tỷ có quyền quyết định mọi sự vụ lớn nhỏ của hậu cung. Chỉ trích vừa rồi của thái hậu, tỷ chỉ lấy lý do không vi phạm cung quy để phản bác, mà không lấy tư cách hoàng hậu phản bác, đó cũng là không đúng lúc.”
Liễu Chỉ Tuyết dừng bước, cung nữ phía sau cũng dừng lại. Lần đầu tiên Mạt Ca nhìn thấy trong mắt Liễu Chỉ Tuyết lóe ra một tia sáng không bình thường. Mặc dù chỉ lóe rất nhanh, nhưng không qua khỏi mắt Mạt Ca.
“Muội thật thông minh, nhạy cảm, vậy muội cảm thấy tỷ cố ý để Chỉ Nguyệt xuất cung hay sao?”
Mạt Ca không dám nói thật, Liễu Chỉ Tuyết cười, dường như hiểu cô đang nghĩ gì, bèn nói: “Trước mặt muội, tỷ chỉ là tỷ của muội, không phải hoàng hậu Hiên Viên, Tự nhi khỏi cần e ngại.”
Mạt Ca nói: “Muội cảm thấy tỷ có ý vạch kế hoạch, để Chỉ Nguyệt xuất cung, thậm chí xảy ra chút chuyện gì mới đúng ý tỷ.”
Liễu Chỉ Tuyết yên lặng rất lâu, lâu đến nỗi lúc Mạt Ca đã tưởng nàng nổi giận, mới hỏi: “Tự nhi, muội đối với Vệ Minh Hàn có còn tình ý ba năm trước không?”
Câu này mặc dù nói ra rất nhẹ, Mạt Ca nghe lại cảm thấy có chút nôn nóng, như muốn xác định điều gì, cô do dự một lát trả lời: “Tỷ tỷ, muội đã lớn, ngày trước chỉ vì cô đơn, nên mới đem tất cả tình cảm gửi vào chàng. Ba năm qua, muội cũng nhận rõ khoảng cách này, thuần túy coi chàng là ca ca, đã không còn tình riêng của nữ nhi nữa.”
Liễu Chỉ Tuyết nghĩ tới lời Hiên Viên Triệt từng nói, ngẩng nhìn lên mây trắng trôi trên trời, lòng nặng trĩu.
Tự nhi sẽ biến thành Liễu Chỉ Tuyết thứ hai sao?
Hoàng thượng, người đã ném cho thiếp một vấn đề, bây giờ thiếp mới nhận ra, người thật quá cao minh, cũng quá tàn nhẫn.
/42
|