Cuộc Đấu Giữa Những Người Đàn Ông
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng tan như máu.
Tại chính điện của cung Vị Anh, một người áo đen đang quỳ bẩm báo. Thái hậu mặt lạnh, nghiệt ngã, chén trà trong tay tỏa một tia khói thơm, nhưng không át được cái lạnh trong cung.
“Là ai đã cứu nó?”
Đội trưởng hắc vệ quỳ xụp xuống đất. Trên má phải người đó có một vết đao chém kinh khủng, kéo dài từ đuôi mắt xuống tận cằm, rất đáng sợ, cung kính trả lời: “Bẩm thái hậu, người đó đeo mặt nạ đen trắng, che mặt, thuộc hạ nhìn không rõ mặt hắn. Nhưng thái hậu yên tâm, thuộc hạ nhất định đi tra xét.”
Giọng thái hậu lạnh khốc, từng tiếng ức hiếp người, “Nhất định phải ngăn nó quay về cung, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Thuộc hạ tuân lệnh! Người đó trúng độc, không chạy ra khỏi rừng được. Hắc vệ đã bao vây khu rừng, từng vòng tra soát, sẽ nhanh chóng tìm được chúng.”
Thái hậu đứng lên, bộ xiêm y cắt vừa thân làm tôn vẻ diễm lệ vô song của bà, toàn thân tỏa ra phong vận chín muồi đích thực là phu nhân tao nhã quý phái. Bà đi đến gần, lạnh lùng nói: “Đề phòng đêm dài lắm mộng, triệu tập các cung thủ và đội hỏa tiễn, đêm nay nhất định phải tìm được người, giải quyết tại chỗ?”
“Tuân lệnh!” Hắc vệ cung kính cúi đầu nhân lệnh.
Thái hậu trầm ngâm một lát, xua tay quay người, giọng có phần mệt mỏi, hỏi: “Vương gia bị thương thế nào?”
Hắc vệ không dám giấu, bẩm báo thực tình, “Vương gia vì cứu Cửu tiểu thư cho nên bị thương một chút, vết thương không sâu, chỉ mất máu quá nhiều, ngự y nói phải nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều.”
“Biết rồi, lui ra, đêm nay hành động đừng để vương gia biết.”
“Vâng! Thuộc hạ cáo lui.” Người đó vừa đứng lên định đi ra, thì nghe thấy có tiếng huyên náo bên ngoài điện. Hiên Viên Tiêu sắc mặt trắng nhợt, chưa kịp đợi bẩm báo đã xông vào điện, tay chỉ vào đội trưởng hắc vệ, “Lui đi! Không có lệnh của bản vương, ngươi không được rời cửa cung này nửa bước! Nếu không, ta chu di cửu tộc ngươi!”
Đội trưởng vội quỳ xụp, sợ hãi nhìn thái hậu. Đi theo Hiên Viên Tiêu nhiều năm, lần đầu nhìn thấy vị hiền vương của Hiên Viên phẫn nộ như thế. Tiêu Dao vương gia vốn dĩ ôn hòa lễ độ, tư phong ngời ngời, là người tốt tính có tiếng, bây giờ phẫn nộ như thế, nói ra những lời hung ác tàn nhẫn như thế, chắc không phải nói chơi.
Thái hậu quá giận, cười nhạt, nhìn Hiên Viên Tiêu nói: “Người tạm lui ra.”
Đội trưởng hắc vệ biết, câu này là nói với mình, vội vàng lui khỏi cung.
“Hoang đường! Con không biết đây là đâu hả, dám hét lên ở đây!” Thái hậu giận dữ nói, “Lễ nghĩa học từ nhỏ đến giờ đâu cả rồi?”
Một trận gió thổi vào điện, khẽ lay những bức rèm sa, khiến cung Vị Anh vốn hưu quạnh, càng thêm phần quái dị.
Hiên Viên Tiêu nén giận, giọng nói: “Mẫu hậu, vì sao người không dung Tự nhi, nhất định hạ độc thủ với nàng? Nàng đã phạm tội tày trời gì?”
“Thái hậu cười lạnh, Ai gia giết người không cần lý do.”
Hiên Viên Tiêu nhắm mắt, lòng chợt lạnh. Đây là mẫu hậu của chàng, vì mục đích không từ thủ đoạn, lạm sát người vô tội. Ngày trước chàng có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng lần này lại nhằm vào Tự nhi, chàng không thể cho qua. Bởi vì đó là thiếu nữ chàng yêu, chàng muốn bảo vệ suốt đời.
Mở mắt, chàng đau đớn nói: “Mẫu hậu, coi như nhi thần cầu xin người, tha cho Tự nhi.”
Móng tay sắc nhọn gần như đâm vào trán chàng, mặt thái hậu xám xịt, sẵng giọng: “Con càng như thế, ai gia càng không dung tha nó! Hôm nay sở dĩ nó bị họa sát thân, đều là do con! Ai gia đã cảnh cáo con, nếu nhất định muốn lấy Liễu Chỉ Tự thì cái chén ngọc đó chính là kết cục của nó! Con tưởng ai gia dọa con sao? Con dám coi lời ai gia như gió ngoài tai, còn phởn phơ đưa nó đi du ngoạn! Tiêu nhi, vì nó, con dám chống lại ai gia! Con nói xem, ai gia có thể để cho nó sống không? Chính vì con thích nó, yêu nó, vì nó mà thần hồn điên đảo, ai gia mới không thể để nó sống! Nhìn xem, bây giờ bộ dạng con thế nào, thật vô dụng!” Trong cung chỉ có những lời gay gắt của thái hậu.
Chàng nhìn thái hậu, đau đớn nói: “Nhi thần từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cầu xin người điều gì, hôm nay nhi thần quỳ ở đây cầu xin thái hậu nương tay.”
Nói đoạn quỳ xụp xuống nền cưng cứng lạnh. Bất chấp cơn đau nhoi nhói ở đầu gối, mặt lạnh lùng chàng dập đầu hai cái trước thái hậu, “Cầu xin người!”
Thái hậu kinh ngạc nhìn con trai quỳ trên nền điện, không thể tin nổi, mắt như bốc lửa, ánh mắt sắc như dao, muốn chém chàng. Hành động của Hiên Viên Tiêu rõ ràng đổ thêm dầu vào lửa, khiến thái hậu giận đến mất lý trí.
Bà túm ngực áo chàng, một cái tát vung ra, những vết tay dài lập tức hiện trên gò má trắng xanh của chàng. Thái hậu vẫn chưa hả giận, lại tát cái nữa, mắng: “Đồ vô dụng! Đúng là mất mặt hoàng gia, đứng lên cho ta.”
Hiên Viên Tiêu lại dập đầu một cái rõ mạnh, nói tiếp: “Mẫu hậu, trừ phi người đồng ý tha cho Tự nhi, nếu không nhi thần sẽ quỳ mãi ở đây.”
“Làm phản rồi, con dám uy hiếp cả ai gia!” Thái hậu càng căm hận Mạt Ca.
Nếu không phải vì nha đầu đó, quan hệ mẫu tử của bà sẽ không thành ra như bây giờ. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà động tay đánh Hiên Viên Tiêu. Thái hậu ôm ngực, dường như muốn dẹp nộ khí bên trong. Bà giận dữ quát: “Con nói gì cũng vô ích, ai gia quyết không để cho nó sống, cản trở bá nghiệp của con!”
Hiên Viên Tiêu rút trong người ra một con dao nhỏ. Thái hậu mặt biến sắc, lùi hai bước, đang định hô gọi người cứu giá, thì Hiên Viên Tiêu đã không do dự rạch một nhát dao trên cánh tay mình. Cánh tay chàng hiện lên một vết thương rất sâu, máu tươi tràn ra, nhỏ xuống nền điện.
Thái hậu kinh hãi nhìn đứa con trai của mình, lại nhìn con dao đẫm máu, khi sực tỉnh, lại bừng bừng nổi giận.
Hiên Viên Tiêu sắc mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: “Tự nhi phải chịu đựng thế nào, con sẽ chịu gấp mười lần cùng với nàng. Cánh tay nàng bị thương, tay con sẽ bị thương, chân nàng bị thương, chân con cũng bị thương. Nếu nàng có mệnh hệ gì, con cũng thế. Nếu nàng chết, con sẽ đem tính mạng này đi theo nàng. Nếu nàng có nửa chút tổn thương, con sẽ không do dự cùng nàng đi xuống suối vàng. Nếu đứa con duy nhất của mẫu hậu chết, giấc mộng của mẫu hậu cũng tiêu tan, danh vọng của Liễu gia cũng tiêu tan, mọi người cùng đánh bài ngửa đi!”
Câu cuối chàng cơ hồ hét lên!
Thái hậu toàn thân run lẩy bẩy, nhìn đứa con trai đang cầm dao hét lên. Bà ngồi phịch xuống ghế, hít sâu một hơi, cố nén nộ khí trong lòng, tay run run chỉ vào chàng, uất nghẹn không nói nên lời.
Hiên Viên Tiêu mắt rớm lệ, “Mẫu hậu, người hãy cho nhi thần toại nguyện một lần đi.”
Thái hậu không hổ là thái hậu, sau cơn hoảng loạn và thịnh nộ, bà lạnh mặt, truyền gọi hắc vệ và cung nữ tâm phúc vào điện, “Gọi người của ngươi về, không được động đến một sợi tóc của Liễu Chỉ Tự. Khiếu Khiếu, truyền thái y.”
“Tuân chỉ!”
“Tâu vâng!”
Lúc này Hiên Viên Tiêu mới thở phào, bỏ dao xuống, nhìn bà, cũng không còn sợ hãi nữa, thái hậu đi đến trước mặt chàng, cầm con dao, ném đi, mắng, “Khốn kiếp! Cho con biết, lần này ta tạm tha cho nó, nếu con còn mê muội, không tỉnh, đừng trách mẫu hậu độc ác.”
Đôi mắt Hiên Viên Tiêu lặng như vũng nước tù, dường như không nghe thấy lời bà.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng lọt qua kẽ lá thưa thớt chiếu xuống khu rừng tĩnh mịch. Ánh trăng thanh lạnh và mông lung khiến Phượng Thập Nhất cảnh giác nhìn về phía cửa hàng, chăm chú lắng nghe động bên ngoài. Chất độc phát tác làm chàng mất sức rất nhanh, nhưng không muốn để Mạt Ca phát hiện, chàng cố nén chịu cơn đau hoành hành trong cơ thể.
Mạt Ca ngồi trên một tảng đá sạch, mệt mỏi buồn ngủ, trong rừng không khí ẩm thấp, lại rất lạnh, hai tay ôm ngực, mắt lờ đờ buồn ngủ, nhưng do quá lạnh, không thể ngủ say.
Phượng ngoái đầu, bóng đêm trùm lên cái bóng cao dỏng và cô đơn của chàng. Dưới lớp mặt nạ, cặp mày hơi nhướn, chàng cởi áo ngoài ném cho cô:
“Khoác vào!”
Mạt Ca ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn qua lòng. Người đàn ông miệng lưỡi khắc nghiệt, nhưng lòng tinh tế. Nếu cô không hiểu nhầm, có phải chàng đang quan tâm đến cô?
Mạt Ca không hề khách khí nhặt chiếc áo lên, dùng chiếc áo khoác còn mang hơi ấm của chàng sưởi cho cơ thể lạnh cóng của mình, đoạn mím môi cười, nhân ánh trăng nhìn về phía chàng, bất giác nhíu mày.
“Hiên Viên Triệt...”
Không biết cái gì đã làm kinh động giấc mộng của lũ chim đang ngủ, chúng vỗ cánh rào rào, bay loạn xạ trong rừng. Tiếng kêu, tiếng vỗ cánh khiến bầu không khí càng ma quái.
Mạt Ca lắc lắc cái đầu nặng trịch, sao thế nhỉ? Ảo giác chăng? Khi Phượng Thập Nhất ngoái đầu, cô tưởng nhìn thấy Hiên Viên Triệt, trong cái đêm bất thường này, đầu óc cô cũng trở nên hỗn loạn bất thường.
Phượng đã cởi áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo đơn bên trong, dáng người cao dong dỏng, mái tóc đen cột chặt, nhìn từ phía sau cực giống Hiên Viên Triệt. Phượng Thập Nhất luôn mặc áo choàng rất rộng, Mạt Ca chưa bao giờ chú ý đến lưng chàng, bây giờ bỗng thầm hoảng hốt.
Nhưng mà, sao chàng có thể là Hiên Viên Triệt?
Mạt Ca cố thầm lồng ghép thế nào cũng không thể hình dung khẩu khí của Phượng Thập Nhất từ miệng Hiên Viên Triệt phát ra sẽ như thế nào, bởi vì quá hoang đường. Hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một người tao nhã, cao quý một người gian giảo, ngang ngược, sao có thể là cùng một người?
Trên đời thiếu gì người có cái lưng giống nhau, Mạt Ca cố an ủi bản thân, kẻo trái tim nào đó lại rung động không đáng.
“Cô nương vừa nói gì?” Trong mắt Phượng Thập Nhất cơ hồ có vật gì đang chuyển động giống như vòng xoáy, muốn lôi người ta vào đó.
Giọng nói không đúng, cảm giác gây ra cũng không đúng, càng không có cảm giác quen thuộc mỗi khi ở bên Hiên Viên Triệt. Mạt Ca lắc đầu, xua đi cảm giác giữa hai người khác giới vừa bột phát, ngồi xuống, lẩm bẩm: “Não mình úng nước rồi.”
Phượng không nói gì, quay đầu, lại tiếp tục chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Giống như trong lòng mọc ra cái gai, không nhổ đi thì khó chịu. Mạt Ca lại đưa mắt nhìn trộm lưng chàng, rồi lắc lắc đầu mình đúng là điên thật!
“Phượng Thập Nhất, cánh tay chàng không sao chứ?” Cô hỏi.
Tiếng cười lọt ra từ cổ họng, chàng nói đùa: “Tiểu Mạt Mạt yên tâm, chút độc này ta không coi là gì hết, ta cũng không nhẫn tâm để nàng nửa đời sống cô quả.” Độc dược đã ngấm vào tứ chi, dựa vào ý chí kinh người, chàng mới giữ được giọng nói bình thường.
Mạt Ca lườm chàng, cảm thấy mình đang phí lời. Phượng Thập Nhất, rốt cuộc chàng là người thế nào? Mạt Ca bỗng hoài nghi, từ khi quen nhau đến giờ, trong mắt cô, Phượng tuyệt đối không thể coi là người tốt, mặc dù bản thân cô cũng không phải là thiện nhân gì. Tức gặp gỡ trong tướng phủ, đến khi bị chàng hành hạ ở U các, chàng còn cố tình đẩy cô đến bên Vệ Minh Hàn, gây thù oán giữa Vệ và Hiên Viên Tiêu, chàng luôn lợi dụng cô.
Tuy nhiên, hôm nay chàng đã cứu cô. Mạt Ca không thể nói rõ mình đối với Phượng là cảm giác gì.
Cô mỉm cười đau khổ, con người đúng là sinh vật kỳ lạ.
Trong đầu đột nhiên lóe ra khuôn mặt của Hiên Viên Triệt, nụ cười của chàng như mây trắng trên trời. Lòng se se một nỗi chua chát ngấm ngầm, lại hơi bàng hoàng, phượng Thập Nhất đóng vai trò gì bên cạnh Hiên Viên Triệt?
Trong cùng một hang đá, mỗi người một tâm tư.
Đột nhiên, có tiếng vật gì rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng. Mạt Ca cúi đầu, nhìn thấy mảnh lệnh bài đầy máu khô nằm trên đất. Cúi nhặt lên, lau vết máu, suýt quên, đó là vật cô lấy được từ tay một người áo đen, chỉ cần mang về đưa cho tỷ tỷ, nhất định tra ra là sát thủ do ai phái đi.
Cô không đắc tội với ai, đang yên đang lành bị một trận tai họa vô cớ, nghĩ đến là tức đầy ruột.
Đôi đồng tử long lanh giãn ra kinh ngạc, Mạt Ca phát hiện tay mình đang run, một làn khí lạnh từ sống lưng toát ra, mặt không còn sắc máu.
Thế này là sao?
Trên mảnh lệnh bài khắc một chữ “Tiêu” rõ ràng, tử tôn của Hiên Viên hoàng gia đều có tín vật tùy thân, mảnh lệnh bài này rõ ràng là của Hiên Viên Tiêu. Những sát thủ kia là thuộc hạ của chàng ư? Trước đó chàng còn cười nói vui vẻ, đối với cô như bằng hữu. Chàng tuyệt đối không thể phái người đi giết cô, huống hồ chàng còn dùng tính mạng bảo vệ cô, hành động đó không thể là giả.
Không phải chàng, vậy người có thể điều động thuộc hạ của chàng chỉ có thái hậu!
“Nghĩ ra rồi, coi như cũng không quá ngốc.” Tiếng của Phượng lọt vào tai cô.
Mạt Ca ngẩng đầu, không vui nhìn chàng, hỏi: “Chàng đã sớm biết?”
Phượng quay người, một tay đoạt lệnh bài trong tay cô, giọng nói tà mị lọt ra từ miệng, “Mạt Ca, trong lòng muội cũng nghi ngờ thái hậu, mảnh lệnh bài này chỉ làm muội thêm khẳng định mà thôi. Trong hoàng cung, tình huynh đệ, tỷ muội, mẫu tử... huyết thống không đáng một xu, không có quyền thế trong tay đừng hòng chiêu nạp được ai.”
Mạt Ca sững sờ, đột nhiên thấy lạnh, xốc lại áo khoác trên người. Đáng sợ thật. Cô biết thái hậu không ưa cô, oán cô, nhưng không thể ngờ, thái hậu ra tay nhanh thế, hôm nay cô ra ngoài cùng với Hiên Viên Tiêu, thái hậu không sợ đao kiếm vô tình, làm Hiên Viên Tiêu bị thương sao? Cho dù thái hậu không lo, nhưng cô đi cùng Hiên Viên Tiêu, nếu gặp chuyện bất trắc, tỷ tỷ cũng sẽ không cam tâm bỏ qua.
“Có lẽ không nhanh như thế.” Khi Liễu Chỉ Tuyết nhíu mày nói như vậy, vẻ mặt rất lạnh, cuối cùng cô đã hiểu ý câu nói đó.
Ngay tỷ tỷ cũng đoán sai. Xem ra thái hậu thật bụng muốn đẩy cô vào chỗ chết, lại có thể nôn nóng vội vàng như vậy.
“Chàng cũng tưởng quyền lực là dù cao vô thượng, không gì sánh bằng ư?”
Câu này bất giác buột miệng mà ra, đến khi Mạt Ca sực tỉnh thì đã không kịp nữa. Cô bỗng thấy buồn, không hiểu tại sao mình lại hỏi Phượng Thập Nhất như thế, thậm chí sợ nghe câu trả lời của chàng.
Phượng cúi xuống nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, giọng điệu lại đặc biệt thanh dịu. Chàng nói: “Mạt ca, quyền lực có lúc rất quan trọng.”
Mạt Ca lặng lẽ nhìn chàng, giằng tay khỏi tay chàng, lạnh lùng nói: “Đó là cái cớ để đàn ông các người chạy theo quyền lực.”
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng tan như máu.
Tại chính điện của cung Vị Anh, một người áo đen đang quỳ bẩm báo. Thái hậu mặt lạnh, nghiệt ngã, chén trà trong tay tỏa một tia khói thơm, nhưng không át được cái lạnh trong cung.
“Là ai đã cứu nó?”
Đội trưởng hắc vệ quỳ xụp xuống đất. Trên má phải người đó có một vết đao chém kinh khủng, kéo dài từ đuôi mắt xuống tận cằm, rất đáng sợ, cung kính trả lời: “Bẩm thái hậu, người đó đeo mặt nạ đen trắng, che mặt, thuộc hạ nhìn không rõ mặt hắn. Nhưng thái hậu yên tâm, thuộc hạ nhất định đi tra xét.”
Giọng thái hậu lạnh khốc, từng tiếng ức hiếp người, “Nhất định phải ngăn nó quay về cung, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Thuộc hạ tuân lệnh! Người đó trúng độc, không chạy ra khỏi rừng được. Hắc vệ đã bao vây khu rừng, từng vòng tra soát, sẽ nhanh chóng tìm được chúng.”
Thái hậu đứng lên, bộ xiêm y cắt vừa thân làm tôn vẻ diễm lệ vô song của bà, toàn thân tỏa ra phong vận chín muồi đích thực là phu nhân tao nhã quý phái. Bà đi đến gần, lạnh lùng nói: “Đề phòng đêm dài lắm mộng, triệu tập các cung thủ và đội hỏa tiễn, đêm nay nhất định phải tìm được người, giải quyết tại chỗ?”
“Tuân lệnh!” Hắc vệ cung kính cúi đầu nhân lệnh.
Thái hậu trầm ngâm một lát, xua tay quay người, giọng có phần mệt mỏi, hỏi: “Vương gia bị thương thế nào?”
Hắc vệ không dám giấu, bẩm báo thực tình, “Vương gia vì cứu Cửu tiểu thư cho nên bị thương một chút, vết thương không sâu, chỉ mất máu quá nhiều, ngự y nói phải nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều.”
“Biết rồi, lui ra, đêm nay hành động đừng để vương gia biết.”
“Vâng! Thuộc hạ cáo lui.” Người đó vừa đứng lên định đi ra, thì nghe thấy có tiếng huyên náo bên ngoài điện. Hiên Viên Tiêu sắc mặt trắng nhợt, chưa kịp đợi bẩm báo đã xông vào điện, tay chỉ vào đội trưởng hắc vệ, “Lui đi! Không có lệnh của bản vương, ngươi không được rời cửa cung này nửa bước! Nếu không, ta chu di cửu tộc ngươi!”
Đội trưởng vội quỳ xụp, sợ hãi nhìn thái hậu. Đi theo Hiên Viên Tiêu nhiều năm, lần đầu nhìn thấy vị hiền vương của Hiên Viên phẫn nộ như thế. Tiêu Dao vương gia vốn dĩ ôn hòa lễ độ, tư phong ngời ngời, là người tốt tính có tiếng, bây giờ phẫn nộ như thế, nói ra những lời hung ác tàn nhẫn như thế, chắc không phải nói chơi.
Thái hậu quá giận, cười nhạt, nhìn Hiên Viên Tiêu nói: “Người tạm lui ra.”
Đội trưởng hắc vệ biết, câu này là nói với mình, vội vàng lui khỏi cung.
“Hoang đường! Con không biết đây là đâu hả, dám hét lên ở đây!” Thái hậu giận dữ nói, “Lễ nghĩa học từ nhỏ đến giờ đâu cả rồi?”
Một trận gió thổi vào điện, khẽ lay những bức rèm sa, khiến cung Vị Anh vốn hưu quạnh, càng thêm phần quái dị.
Hiên Viên Tiêu nén giận, giọng nói: “Mẫu hậu, vì sao người không dung Tự nhi, nhất định hạ độc thủ với nàng? Nàng đã phạm tội tày trời gì?”
“Thái hậu cười lạnh, Ai gia giết người không cần lý do.”
Hiên Viên Tiêu nhắm mắt, lòng chợt lạnh. Đây là mẫu hậu của chàng, vì mục đích không từ thủ đoạn, lạm sát người vô tội. Ngày trước chàng có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng lần này lại nhằm vào Tự nhi, chàng không thể cho qua. Bởi vì đó là thiếu nữ chàng yêu, chàng muốn bảo vệ suốt đời.
Mở mắt, chàng đau đớn nói: “Mẫu hậu, coi như nhi thần cầu xin người, tha cho Tự nhi.”
Móng tay sắc nhọn gần như đâm vào trán chàng, mặt thái hậu xám xịt, sẵng giọng: “Con càng như thế, ai gia càng không dung tha nó! Hôm nay sở dĩ nó bị họa sát thân, đều là do con! Ai gia đã cảnh cáo con, nếu nhất định muốn lấy Liễu Chỉ Tự thì cái chén ngọc đó chính là kết cục của nó! Con tưởng ai gia dọa con sao? Con dám coi lời ai gia như gió ngoài tai, còn phởn phơ đưa nó đi du ngoạn! Tiêu nhi, vì nó, con dám chống lại ai gia! Con nói xem, ai gia có thể để cho nó sống không? Chính vì con thích nó, yêu nó, vì nó mà thần hồn điên đảo, ai gia mới không thể để nó sống! Nhìn xem, bây giờ bộ dạng con thế nào, thật vô dụng!” Trong cung chỉ có những lời gay gắt của thái hậu.
Chàng nhìn thái hậu, đau đớn nói: “Nhi thần từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cầu xin người điều gì, hôm nay nhi thần quỳ ở đây cầu xin thái hậu nương tay.”
Nói đoạn quỳ xụp xuống nền cưng cứng lạnh. Bất chấp cơn đau nhoi nhói ở đầu gối, mặt lạnh lùng chàng dập đầu hai cái trước thái hậu, “Cầu xin người!”
Thái hậu kinh ngạc nhìn con trai quỳ trên nền điện, không thể tin nổi, mắt như bốc lửa, ánh mắt sắc như dao, muốn chém chàng. Hành động của Hiên Viên Tiêu rõ ràng đổ thêm dầu vào lửa, khiến thái hậu giận đến mất lý trí.
Bà túm ngực áo chàng, một cái tát vung ra, những vết tay dài lập tức hiện trên gò má trắng xanh của chàng. Thái hậu vẫn chưa hả giận, lại tát cái nữa, mắng: “Đồ vô dụng! Đúng là mất mặt hoàng gia, đứng lên cho ta.”
Hiên Viên Tiêu lại dập đầu một cái rõ mạnh, nói tiếp: “Mẫu hậu, trừ phi người đồng ý tha cho Tự nhi, nếu không nhi thần sẽ quỳ mãi ở đây.”
“Làm phản rồi, con dám uy hiếp cả ai gia!” Thái hậu càng căm hận Mạt Ca.
Nếu không phải vì nha đầu đó, quan hệ mẫu tử của bà sẽ không thành ra như bây giờ. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà động tay đánh Hiên Viên Tiêu. Thái hậu ôm ngực, dường như muốn dẹp nộ khí bên trong. Bà giận dữ quát: “Con nói gì cũng vô ích, ai gia quyết không để cho nó sống, cản trở bá nghiệp của con!”
Hiên Viên Tiêu rút trong người ra một con dao nhỏ. Thái hậu mặt biến sắc, lùi hai bước, đang định hô gọi người cứu giá, thì Hiên Viên Tiêu đã không do dự rạch một nhát dao trên cánh tay mình. Cánh tay chàng hiện lên một vết thương rất sâu, máu tươi tràn ra, nhỏ xuống nền điện.
Thái hậu kinh hãi nhìn đứa con trai của mình, lại nhìn con dao đẫm máu, khi sực tỉnh, lại bừng bừng nổi giận.
Hiên Viên Tiêu sắc mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: “Tự nhi phải chịu đựng thế nào, con sẽ chịu gấp mười lần cùng với nàng. Cánh tay nàng bị thương, tay con sẽ bị thương, chân nàng bị thương, chân con cũng bị thương. Nếu nàng có mệnh hệ gì, con cũng thế. Nếu nàng chết, con sẽ đem tính mạng này đi theo nàng. Nếu nàng có nửa chút tổn thương, con sẽ không do dự cùng nàng đi xuống suối vàng. Nếu đứa con duy nhất của mẫu hậu chết, giấc mộng của mẫu hậu cũng tiêu tan, danh vọng của Liễu gia cũng tiêu tan, mọi người cùng đánh bài ngửa đi!”
Câu cuối chàng cơ hồ hét lên!
Thái hậu toàn thân run lẩy bẩy, nhìn đứa con trai đang cầm dao hét lên. Bà ngồi phịch xuống ghế, hít sâu một hơi, cố nén nộ khí trong lòng, tay run run chỉ vào chàng, uất nghẹn không nói nên lời.
Hiên Viên Tiêu mắt rớm lệ, “Mẫu hậu, người hãy cho nhi thần toại nguyện một lần đi.”
Thái hậu không hổ là thái hậu, sau cơn hoảng loạn và thịnh nộ, bà lạnh mặt, truyền gọi hắc vệ và cung nữ tâm phúc vào điện, “Gọi người của ngươi về, không được động đến một sợi tóc của Liễu Chỉ Tự. Khiếu Khiếu, truyền thái y.”
“Tuân chỉ!”
“Tâu vâng!”
Lúc này Hiên Viên Tiêu mới thở phào, bỏ dao xuống, nhìn bà, cũng không còn sợ hãi nữa, thái hậu đi đến trước mặt chàng, cầm con dao, ném đi, mắng, “Khốn kiếp! Cho con biết, lần này ta tạm tha cho nó, nếu con còn mê muội, không tỉnh, đừng trách mẫu hậu độc ác.”
Đôi mắt Hiên Viên Tiêu lặng như vũng nước tù, dường như không nghe thấy lời bà.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng lọt qua kẽ lá thưa thớt chiếu xuống khu rừng tĩnh mịch. Ánh trăng thanh lạnh và mông lung khiến Phượng Thập Nhất cảnh giác nhìn về phía cửa hàng, chăm chú lắng nghe động bên ngoài. Chất độc phát tác làm chàng mất sức rất nhanh, nhưng không muốn để Mạt Ca phát hiện, chàng cố nén chịu cơn đau hoành hành trong cơ thể.
Mạt Ca ngồi trên một tảng đá sạch, mệt mỏi buồn ngủ, trong rừng không khí ẩm thấp, lại rất lạnh, hai tay ôm ngực, mắt lờ đờ buồn ngủ, nhưng do quá lạnh, không thể ngủ say.
Phượng ngoái đầu, bóng đêm trùm lên cái bóng cao dỏng và cô đơn của chàng. Dưới lớp mặt nạ, cặp mày hơi nhướn, chàng cởi áo ngoài ném cho cô:
“Khoác vào!”
Mạt Ca ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn qua lòng. Người đàn ông miệng lưỡi khắc nghiệt, nhưng lòng tinh tế. Nếu cô không hiểu nhầm, có phải chàng đang quan tâm đến cô?
Mạt Ca không hề khách khí nhặt chiếc áo lên, dùng chiếc áo khoác còn mang hơi ấm của chàng sưởi cho cơ thể lạnh cóng của mình, đoạn mím môi cười, nhân ánh trăng nhìn về phía chàng, bất giác nhíu mày.
“Hiên Viên Triệt...”
Không biết cái gì đã làm kinh động giấc mộng của lũ chim đang ngủ, chúng vỗ cánh rào rào, bay loạn xạ trong rừng. Tiếng kêu, tiếng vỗ cánh khiến bầu không khí càng ma quái.
Mạt Ca lắc lắc cái đầu nặng trịch, sao thế nhỉ? Ảo giác chăng? Khi Phượng Thập Nhất ngoái đầu, cô tưởng nhìn thấy Hiên Viên Triệt, trong cái đêm bất thường này, đầu óc cô cũng trở nên hỗn loạn bất thường.
Phượng đã cởi áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo đơn bên trong, dáng người cao dong dỏng, mái tóc đen cột chặt, nhìn từ phía sau cực giống Hiên Viên Triệt. Phượng Thập Nhất luôn mặc áo choàng rất rộng, Mạt Ca chưa bao giờ chú ý đến lưng chàng, bây giờ bỗng thầm hoảng hốt.
Nhưng mà, sao chàng có thể là Hiên Viên Triệt?
Mạt Ca cố thầm lồng ghép thế nào cũng không thể hình dung khẩu khí của Phượng Thập Nhất từ miệng Hiên Viên Triệt phát ra sẽ như thế nào, bởi vì quá hoang đường. Hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một người tao nhã, cao quý một người gian giảo, ngang ngược, sao có thể là cùng một người?
Trên đời thiếu gì người có cái lưng giống nhau, Mạt Ca cố an ủi bản thân, kẻo trái tim nào đó lại rung động không đáng.
“Cô nương vừa nói gì?” Trong mắt Phượng Thập Nhất cơ hồ có vật gì đang chuyển động giống như vòng xoáy, muốn lôi người ta vào đó.
Giọng nói không đúng, cảm giác gây ra cũng không đúng, càng không có cảm giác quen thuộc mỗi khi ở bên Hiên Viên Triệt. Mạt Ca lắc đầu, xua đi cảm giác giữa hai người khác giới vừa bột phát, ngồi xuống, lẩm bẩm: “Não mình úng nước rồi.”
Phượng không nói gì, quay đầu, lại tiếp tục chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Giống như trong lòng mọc ra cái gai, không nhổ đi thì khó chịu. Mạt Ca lại đưa mắt nhìn trộm lưng chàng, rồi lắc lắc đầu mình đúng là điên thật!
“Phượng Thập Nhất, cánh tay chàng không sao chứ?” Cô hỏi.
Tiếng cười lọt ra từ cổ họng, chàng nói đùa: “Tiểu Mạt Mạt yên tâm, chút độc này ta không coi là gì hết, ta cũng không nhẫn tâm để nàng nửa đời sống cô quả.” Độc dược đã ngấm vào tứ chi, dựa vào ý chí kinh người, chàng mới giữ được giọng nói bình thường.
Mạt Ca lườm chàng, cảm thấy mình đang phí lời. Phượng Thập Nhất, rốt cuộc chàng là người thế nào? Mạt Ca bỗng hoài nghi, từ khi quen nhau đến giờ, trong mắt cô, Phượng tuyệt đối không thể coi là người tốt, mặc dù bản thân cô cũng không phải là thiện nhân gì. Tức gặp gỡ trong tướng phủ, đến khi bị chàng hành hạ ở U các, chàng còn cố tình đẩy cô đến bên Vệ Minh Hàn, gây thù oán giữa Vệ và Hiên Viên Tiêu, chàng luôn lợi dụng cô.
Tuy nhiên, hôm nay chàng đã cứu cô. Mạt Ca không thể nói rõ mình đối với Phượng là cảm giác gì.
Cô mỉm cười đau khổ, con người đúng là sinh vật kỳ lạ.
Trong đầu đột nhiên lóe ra khuôn mặt của Hiên Viên Triệt, nụ cười của chàng như mây trắng trên trời. Lòng se se một nỗi chua chát ngấm ngầm, lại hơi bàng hoàng, phượng Thập Nhất đóng vai trò gì bên cạnh Hiên Viên Triệt?
Trong cùng một hang đá, mỗi người một tâm tư.
Đột nhiên, có tiếng vật gì rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng. Mạt Ca cúi đầu, nhìn thấy mảnh lệnh bài đầy máu khô nằm trên đất. Cúi nhặt lên, lau vết máu, suýt quên, đó là vật cô lấy được từ tay một người áo đen, chỉ cần mang về đưa cho tỷ tỷ, nhất định tra ra là sát thủ do ai phái đi.
Cô không đắc tội với ai, đang yên đang lành bị một trận tai họa vô cớ, nghĩ đến là tức đầy ruột.
Đôi đồng tử long lanh giãn ra kinh ngạc, Mạt Ca phát hiện tay mình đang run, một làn khí lạnh từ sống lưng toát ra, mặt không còn sắc máu.
Thế này là sao?
Trên mảnh lệnh bài khắc một chữ “Tiêu” rõ ràng, tử tôn của Hiên Viên hoàng gia đều có tín vật tùy thân, mảnh lệnh bài này rõ ràng là của Hiên Viên Tiêu. Những sát thủ kia là thuộc hạ của chàng ư? Trước đó chàng còn cười nói vui vẻ, đối với cô như bằng hữu. Chàng tuyệt đối không thể phái người đi giết cô, huống hồ chàng còn dùng tính mạng bảo vệ cô, hành động đó không thể là giả.
Không phải chàng, vậy người có thể điều động thuộc hạ của chàng chỉ có thái hậu!
“Nghĩ ra rồi, coi như cũng không quá ngốc.” Tiếng của Phượng lọt vào tai cô.
Mạt Ca ngẩng đầu, không vui nhìn chàng, hỏi: “Chàng đã sớm biết?”
Phượng quay người, một tay đoạt lệnh bài trong tay cô, giọng nói tà mị lọt ra từ miệng, “Mạt Ca, trong lòng muội cũng nghi ngờ thái hậu, mảnh lệnh bài này chỉ làm muội thêm khẳng định mà thôi. Trong hoàng cung, tình huynh đệ, tỷ muội, mẫu tử... huyết thống không đáng một xu, không có quyền thế trong tay đừng hòng chiêu nạp được ai.”
Mạt Ca sững sờ, đột nhiên thấy lạnh, xốc lại áo khoác trên người. Đáng sợ thật. Cô biết thái hậu không ưa cô, oán cô, nhưng không thể ngờ, thái hậu ra tay nhanh thế, hôm nay cô ra ngoài cùng với Hiên Viên Tiêu, thái hậu không sợ đao kiếm vô tình, làm Hiên Viên Tiêu bị thương sao? Cho dù thái hậu không lo, nhưng cô đi cùng Hiên Viên Tiêu, nếu gặp chuyện bất trắc, tỷ tỷ cũng sẽ không cam tâm bỏ qua.
“Có lẽ không nhanh như thế.” Khi Liễu Chỉ Tuyết nhíu mày nói như vậy, vẻ mặt rất lạnh, cuối cùng cô đã hiểu ý câu nói đó.
Ngay tỷ tỷ cũng đoán sai. Xem ra thái hậu thật bụng muốn đẩy cô vào chỗ chết, lại có thể nôn nóng vội vàng như vậy.
“Chàng cũng tưởng quyền lực là dù cao vô thượng, không gì sánh bằng ư?”
Câu này bất giác buột miệng mà ra, đến khi Mạt Ca sực tỉnh thì đã không kịp nữa. Cô bỗng thấy buồn, không hiểu tại sao mình lại hỏi Phượng Thập Nhất như thế, thậm chí sợ nghe câu trả lời của chàng.
Phượng cúi xuống nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, giọng điệu lại đặc biệt thanh dịu. Chàng nói: “Mạt ca, quyền lực có lúc rất quan trọng.”
Mạt Ca lặng lẽ nhìn chàng, giằng tay khỏi tay chàng, lạnh lùng nói: “Đó là cái cớ để đàn ông các người chạy theo quyền lực.”
/42
|