Trời mưa rất to như trút nước, thỉnh thoảng có vài tiếng sấm chớp lóe sáng trong màn đêm, thị trấn nhỏ mịt mờ trong trận mưa to, ăn cơm xong, bởi vì quá mệt, tất cả mọi người đều đi nghỉ sớm, vẫn như Mạc Dạ Ly sắp xếp, Tô Khả Nhi lòng tràn đầy chờ mong được nghỉ cùng một phòng với Mạc Dạ Ly, còn Phương An mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng đành phải nhìn sang Tô Khả Nhi mà trút giận, rồi hắn ra xe ngựa để ngủ.
Tôn Thanh Liễu tuy rất muốn gần gũi với Mạc Dạ Ly hơn nhưng ngại ngùng không dám, nàng đóng cửa phòng lại ngồi ngẩn xuống giường, nha hoàn Tiểu Mạn cẩn thận sắp xếp lại giường chiếu, mất nửa buổi, Tô Thanh Liễu mới quay sang Tiểu mạn cười hỏi: "Tiểu Mạn, ngươi nghĩ sao về Mạc công tử?"
Tiểu Mạn dừng mọi hoạt động lại, cười hói: "Còn hơn hẳn công tử phú gia đã đến Tôn phủ cầu hôn, Mạc công tử thoát tục xuất trần, phong nhã tuyệt luân, hơn nữa, tính tình cũng hiền hòa, về tướng mạo, thực sự là mỹ nam tử hiếm có."
Lời nói của Tiểu Mạn làm cho Tôn Thanh Liễu ngượng ngùng, rồi hờn giận nói: "Ai muốn ngươi nói tốt cho hắn, ta chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi."
Tâm tư của Tôn Thanh Liễu làm nha hoàn Tiểu Mạn đi theo ba bốn năm nhìn là nhận ra ngay, mà người được chọn là Mạc Dạ Ly thật chính xác, tuy họ chưa biết được thân phận của hắn, nhưng nhìn khí chất, trang phục, nhất định cũng thuộc dạng công tử phú quý, cùng với thân phận của tiểu thư thì quả là tuyệt phối, Tiểu Mạn che miệng cười, nói: "Tiểu thư, nhưng là người hỏi Tiểu Mạn trước mà! Tiểu Mạn chỉ ăn ngay nói thẳng thôi."
"Không được nhiều chuyện." Tôn Thanh Liễu bị Tiểu Mạn nhìn thấu tâm tư, hơi bực mình, đành phải dùng thân phận tiểu thư để che miệng nàng ta.
"Tiểu Mạn không nói nữa, nhưng tiểu thư ngày thường thiên sinh lệ chất, vị Mạc công tử kia chắc chắn động tâm với tiểu thư rồi." Tiểu Mạn cười to, biết lúc này tiểu thư ngoài miệng trách cứ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Tôn Thanh Liễu rất hài lòng thấy tiểu Mạn nói vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra không chịu, giận dỗi trừng mắt nhìn Tiểu Mạn, nghịch ngợm lọn tóc đen trước ngựa, trong đầu nhớ đến hình ảnh phong nhã của Mạc Dạ Ly, nụ cười tươi sáng tưới nhuần vào tâm hồn trống trải của Tôn Thanh Liễu, nàng khép mi cười dịu dàng, từ khi ra đời đến giờ, nàng đột nhiên nhận ra hai ngày vừa qua trôi đi thật nhanh.
Lúc Tô Khả Nhi bước vào phòng cùng mạc Dạ Ly, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Dạ Ly, cô nhìn anh ta như nhìn một miếng mồi ngon béo bở, làm cho nước miếng chảy ròng ròng, theo đạo lý mà nói, nam nữ cùng phòng, chỉ có nữ nhân lo lắng bị ăn, ngược lại lúc này, ánh mắt của Tô Khả Nhi thì lại như mắt của loài sói đói.
"Tối nay chúng ta sẽ ngủ thế nào?" Tô Khả Nhi hỏi thử, cô cố ý ngồi xuống mép giường, chẳng khác gì tuyên bố cô sẽ ngủ trên giường.
Đã thấy Mạc Dạ Ly ngồi xuống bàn, lấy trong túi quần áo ra một quyển sách, lạnh nhạt nói: "Ngươi ngủ đi. Ta chưa mệt."
Tô Khả Nhi đại khái hiểu, đêm nay Mạc Dạ Ly sẽ đọc sách suốt đêm đến ngày mai, có lầm hay không đây! Một mỹ nữ ngay trước mặt mà không thèm thưởng thức, anh ta lại chọn cách đọc sách chứ? Đau lòng quá! Tô Khả Nhi than thở, cũng biết, Mạc Dạ Ly không phải là loại người như kia, đêm nay cô có thể tuyệt đối an tâm ngủ, nhưng trong lòng cô lại muốn đêm nay xảy ra cái gì đó, nếu như chỉ là một đêm bình thường không có gì đặc biệt, vậy thì chắc là có lỗi với ông trời đã an bài một cơ hội tốt như vậy.
Ngồi trên giường, Tô Khả Nhi chống cằm, nhìn bóng lưng thẳng băng trước ngọn nến, qua ánh sáng chỉ thấy khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của Mạc Dạ Ly, vô cùng gợi cảm, tóc đen mượt như tơ buông trước ngực, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, lông mày đen rậm, đôi mắt thâm sâu, sống mũi thẳng, đôi môi cong mím chặt, mặc dù không thể nói ra thành lời nhưng Tô Khả Nhi đã bị mê hoặc rồi.
Bên ngoài cửa sổ mưa trút xuống ầm ầm, tiếng sấm rất to, bất ngờ, một tiếng sấm chớp vang lên chấn động, Tô Khả Nhi đang ngây người bị giật mình, cả người cứng đơ lại, đưa mắt nhìn thấy bóng dáng kia vẫn ngồi bất động trước bàn, không hề bị tiếng sấm làm cho giật mình, cô tò mò hỏi: "Anh không sợ sấm à?"
Mạc Dạ Ly rời mắt khỏi quyển sách, nhìn dông tố ngoài cửa sổ, hừ một tiếng nói: "Có gì mà đáng sợ chứ?"
Nói xong, lại tiếp tục chăm chút nhìn vào quyển sách, trán nhíu lại trầm tư, Tô Khả Nhi thấy khát nước, nhìn trên bàn có ấm trà, cô đứng lên đi về đó, nhưng đang đi được hai bước bỗng một cơn gió thổi tới làm ánh nến trên bàn phụt tắt, căn phòng đột nhiên tối om.
Tô Khả Nhi sợ quá hét lên, lúc này bên ngoài cửa sổ có tiếng gió rít qua cửa sổ, Tô Khả Nhi nhát gan chợt nhớ tới ma nữ trong các phim truyền hình, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, cô hét lên, theo bản năng chạy về phía Mạc Dạ Ly nhưng lại va phải cái ghế, Tô Khả Nhi kêu lên cả người mất trọng tâm ngã về phía trước, giữa lúc Tô Khả Nhi nghĩ mình sẽ ngã thật đau thì một cánh tay đã ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô kéo lại, còn Tô Khả Nhi thì hiển nhiên ngả vào lòng người đó.
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Ngươi không sao chứ?"
Tô Khả Nhi run run nói: "Tôi không sao." Nói xong liền cảm nhận được người mình sát vào người kia, có ngu ngốc đến mấy cũng biết cô đang tựa vào người kia.
Tô Khả Nhi đang hưởng thụ thì một bàn tay đã đẩy nhẹ cô ra, khi Tô Khả Nhi đứng vững thì thấy trước mắt sáng bừng, Mạc Dạ Ly đã thắp nến lên, trong lòng lại sáng sủa trở lại, qua ánh nến, Mạc Dạ Ly bước đến bên cửa sổ đóng cửa sổ lại, rồi quay lại nhìn Tô Khả Nhi vẫn đang ngẩn ngơ nói: "Ngươi ngủ trước đi."
Tô Khả Nhi chợt cảm thấy hơi đau lòng, không sai, vừa rồi anh ta ôm cô, nhưng anh ta cũng lập tức đẩy cô ra, cho nên cô kết luận, cái ôm vừa rồi không hề có nghĩa lý gì, chỉ là cô tự mình đa tình, có thể là phụ nữ thì quá nhạy cảm, cô ảo não đi về giường nằm xuống ngủ, nhưng lại nằm xoay người vào trong không nhìn người đàn ông kia nữa.
Mạc Dạ Ly ngồi trở lại ghế, tay cầm quyển sách, cũng cảm nhận được tình cảm của Tô Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú hơi đăm chiêu suy nghĩ, nhưng rồi lại gạt đi những tâm tư phiền não đó.
Nằm trên giường nhưng Tô Khả Nhi không ngủ được, Mạc Dạ Ly thực sự là tổn thương cô, sự giận giữ của phụ nữ đôi khi rất vô lý, cũng thường tự dằn vặt mình, Tô Khả Nhi biết rõ là không nên như vậy, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cô ôm lấy mình trằn trọc quay người lại, qua nến thấy anh ta đang chăm chú nghiên cứu gì đó, vô cùng tao nhã. Tô Khả Nhi cảm thấy như hụt hơi, cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn thanh tĩnh.
Tô Khả Nhi nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, cùng với sự mệt mỏi, cô dần dần ngủ say...
Đêm khuya, Mạc Dạ Ly đưa ngón tay day trán để giảm bớt sự mệt mỏi của mắt, bóng đêm quá yên tĩnh, thiên địa vạn vật dường như cũng tĩnh lặng, mưa không biết ngừng từ lúc nào, chỉ còn lúc này, tâm tư chôn giấu trong lòng mới trỗi dậy, chiếm chọn tâm hồn.
Mạc Dạ Ly lấy trong người chiếc khăn lụa màu tím ra, đó là năm Tề Tú Viện mười sáu tuổi hắn đã tặng nàng, trên khăn lụa được thêu hai hàng chữ đẹp đẽ "Tình đôi ta nếu được bền lâu, sẽ bên nhau sớm tối mặn nồng." Đây là chữ viết quen thuộc của hắn, đó là hai câu thơ hắn hứa hẹn với nàng năm đó, hôm nay, thơ thì còn, hoàn cảnh đã khác.
Trên giường Tô Khả Nhi đã mở mắt từ lúc nào, bắt gặp đôi mắt u buồn sâu thẳm của Mạc Dạ Ly, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ đau buồn, bóng dáng ưu nhã của anh ta ở hoàn cảnh này càng làm tăng lên sự tĩnh mịch bi thương, bên ngoài cửa sổ bao phủ bởi sự tịch liêu, đất trời yên tĩnh, Tô Khả Nhi ngây ra, rồi vội nhắm mắt lại, có lẽ, trong lòng Tô Khả Nhi không muốn Mạc Dạ Ly phát hiện ra cô đã tỉnh dậy, hơn nữa, là người ai cũng không muốn bị người khác thấy được mặt kia của mình.
Tôn Thanh Liễu tuy rất muốn gần gũi với Mạc Dạ Ly hơn nhưng ngại ngùng không dám, nàng đóng cửa phòng lại ngồi ngẩn xuống giường, nha hoàn Tiểu Mạn cẩn thận sắp xếp lại giường chiếu, mất nửa buổi, Tô Thanh Liễu mới quay sang Tiểu mạn cười hỏi: "Tiểu Mạn, ngươi nghĩ sao về Mạc công tử?"
Tiểu Mạn dừng mọi hoạt động lại, cười hói: "Còn hơn hẳn công tử phú gia đã đến Tôn phủ cầu hôn, Mạc công tử thoát tục xuất trần, phong nhã tuyệt luân, hơn nữa, tính tình cũng hiền hòa, về tướng mạo, thực sự là mỹ nam tử hiếm có."
Lời nói của Tiểu Mạn làm cho Tôn Thanh Liễu ngượng ngùng, rồi hờn giận nói: "Ai muốn ngươi nói tốt cho hắn, ta chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi."
Tâm tư của Tôn Thanh Liễu làm nha hoàn Tiểu Mạn đi theo ba bốn năm nhìn là nhận ra ngay, mà người được chọn là Mạc Dạ Ly thật chính xác, tuy họ chưa biết được thân phận của hắn, nhưng nhìn khí chất, trang phục, nhất định cũng thuộc dạng công tử phú quý, cùng với thân phận của tiểu thư thì quả là tuyệt phối, Tiểu Mạn che miệng cười, nói: "Tiểu thư, nhưng là người hỏi Tiểu Mạn trước mà! Tiểu Mạn chỉ ăn ngay nói thẳng thôi."
"Không được nhiều chuyện." Tôn Thanh Liễu bị Tiểu Mạn nhìn thấu tâm tư, hơi bực mình, đành phải dùng thân phận tiểu thư để che miệng nàng ta.
"Tiểu Mạn không nói nữa, nhưng tiểu thư ngày thường thiên sinh lệ chất, vị Mạc công tử kia chắc chắn động tâm với tiểu thư rồi." Tiểu Mạn cười to, biết lúc này tiểu thư ngoài miệng trách cứ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Tôn Thanh Liễu rất hài lòng thấy tiểu Mạn nói vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra không chịu, giận dỗi trừng mắt nhìn Tiểu Mạn, nghịch ngợm lọn tóc đen trước ngựa, trong đầu nhớ đến hình ảnh phong nhã của Mạc Dạ Ly, nụ cười tươi sáng tưới nhuần vào tâm hồn trống trải của Tôn Thanh Liễu, nàng khép mi cười dịu dàng, từ khi ra đời đến giờ, nàng đột nhiên nhận ra hai ngày vừa qua trôi đi thật nhanh.
Lúc Tô Khả Nhi bước vào phòng cùng mạc Dạ Ly, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Dạ Ly, cô nhìn anh ta như nhìn một miếng mồi ngon béo bở, làm cho nước miếng chảy ròng ròng, theo đạo lý mà nói, nam nữ cùng phòng, chỉ có nữ nhân lo lắng bị ăn, ngược lại lúc này, ánh mắt của Tô Khả Nhi thì lại như mắt của loài sói đói.
"Tối nay chúng ta sẽ ngủ thế nào?" Tô Khả Nhi hỏi thử, cô cố ý ngồi xuống mép giường, chẳng khác gì tuyên bố cô sẽ ngủ trên giường.
Đã thấy Mạc Dạ Ly ngồi xuống bàn, lấy trong túi quần áo ra một quyển sách, lạnh nhạt nói: "Ngươi ngủ đi. Ta chưa mệt."
Tô Khả Nhi đại khái hiểu, đêm nay Mạc Dạ Ly sẽ đọc sách suốt đêm đến ngày mai, có lầm hay không đây! Một mỹ nữ ngay trước mặt mà không thèm thưởng thức, anh ta lại chọn cách đọc sách chứ? Đau lòng quá! Tô Khả Nhi than thở, cũng biết, Mạc Dạ Ly không phải là loại người như kia, đêm nay cô có thể tuyệt đối an tâm ngủ, nhưng trong lòng cô lại muốn đêm nay xảy ra cái gì đó, nếu như chỉ là một đêm bình thường không có gì đặc biệt, vậy thì chắc là có lỗi với ông trời đã an bài một cơ hội tốt như vậy.
Ngồi trên giường, Tô Khả Nhi chống cằm, nhìn bóng lưng thẳng băng trước ngọn nến, qua ánh sáng chỉ thấy khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của Mạc Dạ Ly, vô cùng gợi cảm, tóc đen mượt như tơ buông trước ngực, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, lông mày đen rậm, đôi mắt thâm sâu, sống mũi thẳng, đôi môi cong mím chặt, mặc dù không thể nói ra thành lời nhưng Tô Khả Nhi đã bị mê hoặc rồi.
Bên ngoài cửa sổ mưa trút xuống ầm ầm, tiếng sấm rất to, bất ngờ, một tiếng sấm chớp vang lên chấn động, Tô Khả Nhi đang ngây người bị giật mình, cả người cứng đơ lại, đưa mắt nhìn thấy bóng dáng kia vẫn ngồi bất động trước bàn, không hề bị tiếng sấm làm cho giật mình, cô tò mò hỏi: "Anh không sợ sấm à?"
Mạc Dạ Ly rời mắt khỏi quyển sách, nhìn dông tố ngoài cửa sổ, hừ một tiếng nói: "Có gì mà đáng sợ chứ?"
Nói xong, lại tiếp tục chăm chút nhìn vào quyển sách, trán nhíu lại trầm tư, Tô Khả Nhi thấy khát nước, nhìn trên bàn có ấm trà, cô đứng lên đi về đó, nhưng đang đi được hai bước bỗng một cơn gió thổi tới làm ánh nến trên bàn phụt tắt, căn phòng đột nhiên tối om.
Tô Khả Nhi sợ quá hét lên, lúc này bên ngoài cửa sổ có tiếng gió rít qua cửa sổ, Tô Khả Nhi nhát gan chợt nhớ tới ma nữ trong các phim truyền hình, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, cô hét lên, theo bản năng chạy về phía Mạc Dạ Ly nhưng lại va phải cái ghế, Tô Khả Nhi kêu lên cả người mất trọng tâm ngã về phía trước, giữa lúc Tô Khả Nhi nghĩ mình sẽ ngã thật đau thì một cánh tay đã ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô kéo lại, còn Tô Khả Nhi thì hiển nhiên ngả vào lòng người đó.
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Ngươi không sao chứ?"
Tô Khả Nhi run run nói: "Tôi không sao." Nói xong liền cảm nhận được người mình sát vào người kia, có ngu ngốc đến mấy cũng biết cô đang tựa vào người kia.
Tô Khả Nhi đang hưởng thụ thì một bàn tay đã đẩy nhẹ cô ra, khi Tô Khả Nhi đứng vững thì thấy trước mắt sáng bừng, Mạc Dạ Ly đã thắp nến lên, trong lòng lại sáng sủa trở lại, qua ánh nến, Mạc Dạ Ly bước đến bên cửa sổ đóng cửa sổ lại, rồi quay lại nhìn Tô Khả Nhi vẫn đang ngẩn ngơ nói: "Ngươi ngủ trước đi."
Tô Khả Nhi chợt cảm thấy hơi đau lòng, không sai, vừa rồi anh ta ôm cô, nhưng anh ta cũng lập tức đẩy cô ra, cho nên cô kết luận, cái ôm vừa rồi không hề có nghĩa lý gì, chỉ là cô tự mình đa tình, có thể là phụ nữ thì quá nhạy cảm, cô ảo não đi về giường nằm xuống ngủ, nhưng lại nằm xoay người vào trong không nhìn người đàn ông kia nữa.
Mạc Dạ Ly ngồi trở lại ghế, tay cầm quyển sách, cũng cảm nhận được tình cảm của Tô Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú hơi đăm chiêu suy nghĩ, nhưng rồi lại gạt đi những tâm tư phiền não đó.
Nằm trên giường nhưng Tô Khả Nhi không ngủ được, Mạc Dạ Ly thực sự là tổn thương cô, sự giận giữ của phụ nữ đôi khi rất vô lý, cũng thường tự dằn vặt mình, Tô Khả Nhi biết rõ là không nên như vậy, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cô ôm lấy mình trằn trọc quay người lại, qua nến thấy anh ta đang chăm chú nghiên cứu gì đó, vô cùng tao nhã. Tô Khả Nhi cảm thấy như hụt hơi, cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn thanh tĩnh.
Tô Khả Nhi nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, cùng với sự mệt mỏi, cô dần dần ngủ say...
Đêm khuya, Mạc Dạ Ly đưa ngón tay day trán để giảm bớt sự mệt mỏi của mắt, bóng đêm quá yên tĩnh, thiên địa vạn vật dường như cũng tĩnh lặng, mưa không biết ngừng từ lúc nào, chỉ còn lúc này, tâm tư chôn giấu trong lòng mới trỗi dậy, chiếm chọn tâm hồn.
Mạc Dạ Ly lấy trong người chiếc khăn lụa màu tím ra, đó là năm Tề Tú Viện mười sáu tuổi hắn đã tặng nàng, trên khăn lụa được thêu hai hàng chữ đẹp đẽ "Tình đôi ta nếu được bền lâu, sẽ bên nhau sớm tối mặn nồng." Đây là chữ viết quen thuộc của hắn, đó là hai câu thơ hắn hứa hẹn với nàng năm đó, hôm nay, thơ thì còn, hoàn cảnh đã khác.
Trên giường Tô Khả Nhi đã mở mắt từ lúc nào, bắt gặp đôi mắt u buồn sâu thẳm của Mạc Dạ Ly, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ đau buồn, bóng dáng ưu nhã của anh ta ở hoàn cảnh này càng làm tăng lên sự tĩnh mịch bi thương, bên ngoài cửa sổ bao phủ bởi sự tịch liêu, đất trời yên tĩnh, Tô Khả Nhi ngây ra, rồi vội nhắm mắt lại, có lẽ, trong lòng Tô Khả Nhi không muốn Mạc Dạ Ly phát hiện ra cô đã tỉnh dậy, hơn nữa, là người ai cũng không muốn bị người khác thấy được mặt kia của mình.
/115
|