Sự yên tĩnh vẫn nặng nề như thường lệ, bầu không khí trầm lặng lạnh lẽo như tảng băng níu chặt trong lòng mọi người, không ai được phép phá vỡ, một bóng dáng già nua bước nhanh qua hành lang, cuối cùng dừng lại đằng sau một người đàn ông cao quý trang nghiêm đang đứng trước hồ nước nhàn nhã ngắm cá trong hồ, quản gia cúi đầu nói:
"Vương gia, đã phái người đi dò la tin tức năm ngày qua nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, có thể là tin sai lệch không? Tô cô nương chắc là không ở Giang Nam đâu?"
Khuôn mặt nam tử sâu xa khó lường, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm phức tạp khiến kẻ khác không dám tới gần. Đôi mày kiếm chau lại thể hiện sự uy nghiêm vô thượng, bàn tay vẫn thoải mái vẩy thức ăn cho cá, khuôn mặt tuấn tú không chút lưu tâm, bởi trong lòng hắn không hề quan tâm đến nữ nhân nào cả, Tô Khả Nhi đối với hắn mà nói chỉ là một nguyện vọng của phụ thân hắn mà thôi, hoàn thành nguyện vọng đó chỉ là một vấn đề sớm muộn, hiện giờ hắn chỉ muốn nàng ta quay về vương phủ, mau chóng lập gia đình."
"Quản gia, ngươi gấp cái gì chứ?" Tiêu Thương lạnh nhạt mở miệng, gương mặt tuấn lãng biểu hiện sự bực bội, cũng là do quản gia nhắc đến chuyện di ngôn của tiên vương, hắn mới phải phái người đi tìm, bằng không Tiêu Thương hắn không có thời gian rảnh rỗi mà quản sự sống chết của người nào đó.
"Haizz, thật vất vả mới tìm được Tô cô nương, giờ lại mất tích hơn nửa tháng rồi, lão nô lo lắng nàng ta gặp chuyện không may." Quản gia thở dài, ông ta sống ở Tiêu vương phủ hơn hai mươi năm, vào tuổi này lão cũng không còn chuyện gì phải để tâm nữa, chỉ duy nhất đối với nguyện vọng của tiên vương là không bỏ xuống được, lão nghĩ nếu đến lúc phải đi gặp tiên vương cũng không yên lòng.
***
Giang Nam , Nam Cung phủ, ngày hôm nay đối với Tô Khả Nhi mà nói trong lòng như có tảng đá lớn đè lên khiến cô không thở nổi, những lời sáng nay Phương An nói khiến cô thấy bất an, cô có nên rời Mạc Dạ Ly không? Không nên nha! Tô Khả Nhi muốn lợi dụng thời gian ngắn ngủi này để được ở bên Mạc Dạ Ly thêm một chút, nhưng không khéo chính là mạc Dạ Ly vẫn đang ở thư phòng của Nam Cung lão gia để bàn luận đến giờ vẫn chưa đi ra khiến cho Tô Khả Nhi nản lòng, tự oán giận mình, có đúng là ông trời không giúp cô hay không? Tại hoa viên, cô lại chạm mặt với Phương An, cô muốn trốn anh ta, nhưng vừa xoay người đã nghe giọng nói của Phương An phía sau: "Tô cô nương, bữa trưa sắp tới rồi, cô nương hãy chuẩn bị cho tốt để rời đi chưa?"
Tô Khả Nhi nghĩ thầm, có thể ở thêm một ngày nữa thì tốt, cô liền chỉ lên trời đang âm u, nói: "Phương đại ca, huynh nhìn xem hình như trời sắp mưa, tôi có thể ở lại ngày mai đi được không?"
Phương An nghiêm khắc nói: "Không được, ngày hôm nay ngươi phải rời đi, tướng quân thiện tâ, ta ở bên cạnh không cho phép ngươi liên lụy tướng quân."
"Tên Tiêu Thương kia nhất định tưởng tôi mất tích rồi, hắn sẽ không thể tìm thấy tôi được, huynh yên tâmđi! Phương đại ca, huynh để tôi ở bên cạnh tướng quân đi! Tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn." Tô Khả Nhi cầu khẩn, trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn như vậy. Cô không quen ai ở đây, hơn nữa xã hội cổ đại vừa xa lạ lại vừa tàn khốc, cô biết đi đâu đây? Chứ đừng nói lúc trước đọc tiểu thuyết xuyên không, nói nữ chính đến cổ đại rồi thay đổi như chong chóng làm sao, hô mưa gọi gió, vô cùng phóng khoáng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn mình thì lại xuyên vào thời đại lạnh lùng này, chỉ biết căn bản không phải là cuộc sống hiện đại để có thể sinh tồn!
Phương An tuy là người vô tâm nhưng trong lòng Tô Khả Nhi nghĩ gì hắn cũng hiểu, hắn buồn cười nhìn Tô Khả Nhi, hỏi thẳng: "Tô cô nương, có phải cô có ý gì đó với tướng quân chúng ta rồi đúng không?"
Tô Khả Nhi cũng không ngờ Phương An lại có thể nhìn ra, cô hơi ngạc nhiên một lúc rồi mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm, nếu thừa nhận thì Phương an có giữ cô lại không nhỉ? Cô thẳng thắn ngước mắt lên nói: "Phương An đại ca, xin huynh thương xót! Tôi thật sự không muốn xa tướng quân."
"Tô cô nương, cô nương đừng trách Phương An ta không có tình người, trong lòng tướng quân chúng ta đã có người thương rồi, chắc ngươi đã nghe qua kinh thành đệ nhất mỹ nhân Tề Tú Viện cô nương, đó là nữ tử rất xứng đôi với tướng quân chúng ta, muốn công tử chúng ta thích ngươi, ngươi đừng mơ mộng nữa." Phương An ăn ngay nói thẳng, cho nên ngay cả với Tô Khả Nhi cũng nói thẳng như vậy.
Nhưng Tô Khả Nhi không phải loại người yểu điệu, tâm sáng như thiếu nữ, cô không cam lòng khiêu khích nói: "Làm sao huynh biết Mạc tướng quân sẽ không thích tôi? Huynh có khả năng đoán trước tương lai à? Nói không chừng Mạc Dạ Ly thích tôi đấy."
Phương An bị những lời của Tô Khả Nhi làm cho vô cùng kinh ngạc, hắn thật chưa từng gặp qua nha đầu nào tự tin đến vô lý như thế, tuổi còn trẻ mà khẩu khí rất điên khùng, hắn châm biếm nói: "Tướng quân chúng ta tuyệt đối không coi trọng nữ nhân tầm thường đâu, nếu ngươi không tin thì cứ thử xem."
"Được, chúng ta đánh cuộc một keo, nếu cho tôi ở lại, đánh cuộc Mạc Dạ Ly sẽ không thích tôi."
Phương An trừng mắt một chút mới hiểu, bực bội nói: "Sao nói mãi cô nương cũng không hiểu vậy, tướng quân chúng ta sẽ không thích ngươi đâu, ngươi đừng nằm mộng nữa, hơn nữa, ngươi là loại nữ tử ngang tàng, ai dám lấy ngươi? Nên tự mình biết mình là hơn." Trong lòng Phương An, những lời nói và việc làm của Tô Khả Nhi khiến hắn cảm thấy rất ngang ngược, không có văn hóa, không chú trọng lời ăn tiếng nói.
Tô Khả Nhi thấy anh ta không đồng ý, cô ảo não tức giận nói một câu: "Mặc kệ huynh." Nói xong quay người bỏ đi.
Màn khẩu chiến vừa rồi lại bị Nam Cung Vũ nấp ở một thân cây nghe được hết, hắn nhíu mày, Tô Khả Nhi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không thể để nàng rời đi.
Bữa cơm trưa này đối với Tô Khả Nhi mà nói cực kỳ quý trọng, nhưng trên bàn cơm, ngoại trừ Nam Cung Vũ nhiệt tình giúp cô gắp thức ăn ra thì Mạc Dạ Ly vẫn vô cùng khách sáo với cô, ngoại trừ thỉnh thoảng hai ánh mắt chạm nhau thì không có bất cứ biểu hiện gì, Tô Khả Nhi nghi ngờ có phải sáng nay mình nằm mơ không, lúc mình say rượu rồi tỉnh lại nhìn thấy anh ta luôn không, thái độ quan tâm sáng nay đi đâu mất rồi? Tô Khả Nhi ăn cơm mà không yên lòng, không cẩn thận bị sặc cay, ho rũ rượi...
"Khả Nhi cô nương, cô nương bị làm sao vậy?" Nam Cung Vũ ngồi bên cạnh thân thiết hỏi, Tô Khả Nhi che miệng, tay với qua lấy một cốc nước uống vào, một lúc sau cô mới phát hiện trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh, Tô Khả Nhi không hiểu nhìn mọi người, sao ánh mắt mọi người lại nhìn mình kỳ lạ vậy? Lúc này Nam Cung Vũ thì mặt đỏ bừng, chỉ chỉ vào cốc nước trên tay cô, cúi đầu nói: "Khả Nhi cô nương...cốc nước trong tay cô nương là của ta."
Tô Khả Nhi choáng váng, thì ra mình vơ lung tung lại cầm đúng cốc nước của người khác, dĩ nhiên là của Nam Cung Vũ rồi, trời ạ! Vậy chẳng phải là trực tiếp hôn môi hay sao? Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, ngượng ngùng buông cốc xuống, xấu hổ cười cười: 'Thật ngại quá!"
Nam Cung lão gia cùng phu nhân nhìn nhau cười, dáng vẻ vô cùng thoải mái, nhưng Mạc Dạ Ly ngồi đối diện với Tô Khả Nhi thì mặt lạnh như sương, tất cả mọi người vì chuyện này mà cười vang mà quên mất để ý tới thái độ của Mạc Dạ Ly.
Xảy ra chuyện đó Tô Khả Nhi cũng ngại ngần ở lại bàn cơm nên cơm nước xong cô liền ra phòng khách, đằng sau, là ánh mắt của Mạc Dạ Ly dõi theo, đầy phức tạp.
"Vương gia, đã phái người đi dò la tin tức năm ngày qua nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, có thể là tin sai lệch không? Tô cô nương chắc là không ở Giang Nam đâu?"
Khuôn mặt nam tử sâu xa khó lường, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm phức tạp khiến kẻ khác không dám tới gần. Đôi mày kiếm chau lại thể hiện sự uy nghiêm vô thượng, bàn tay vẫn thoải mái vẩy thức ăn cho cá, khuôn mặt tuấn tú không chút lưu tâm, bởi trong lòng hắn không hề quan tâm đến nữ nhân nào cả, Tô Khả Nhi đối với hắn mà nói chỉ là một nguyện vọng của phụ thân hắn mà thôi, hoàn thành nguyện vọng đó chỉ là một vấn đề sớm muộn, hiện giờ hắn chỉ muốn nàng ta quay về vương phủ, mau chóng lập gia đình."
"Quản gia, ngươi gấp cái gì chứ?" Tiêu Thương lạnh nhạt mở miệng, gương mặt tuấn lãng biểu hiện sự bực bội, cũng là do quản gia nhắc đến chuyện di ngôn của tiên vương, hắn mới phải phái người đi tìm, bằng không Tiêu Thương hắn không có thời gian rảnh rỗi mà quản sự sống chết của người nào đó.
"Haizz, thật vất vả mới tìm được Tô cô nương, giờ lại mất tích hơn nửa tháng rồi, lão nô lo lắng nàng ta gặp chuyện không may." Quản gia thở dài, ông ta sống ở Tiêu vương phủ hơn hai mươi năm, vào tuổi này lão cũng không còn chuyện gì phải để tâm nữa, chỉ duy nhất đối với nguyện vọng của tiên vương là không bỏ xuống được, lão nghĩ nếu đến lúc phải đi gặp tiên vương cũng không yên lòng.
***
Giang Nam , Nam Cung phủ, ngày hôm nay đối với Tô Khả Nhi mà nói trong lòng như có tảng đá lớn đè lên khiến cô không thở nổi, những lời sáng nay Phương An nói khiến cô thấy bất an, cô có nên rời Mạc Dạ Ly không? Không nên nha! Tô Khả Nhi muốn lợi dụng thời gian ngắn ngủi này để được ở bên Mạc Dạ Ly thêm một chút, nhưng không khéo chính là mạc Dạ Ly vẫn đang ở thư phòng của Nam Cung lão gia để bàn luận đến giờ vẫn chưa đi ra khiến cho Tô Khả Nhi nản lòng, tự oán giận mình, có đúng là ông trời không giúp cô hay không? Tại hoa viên, cô lại chạm mặt với Phương An, cô muốn trốn anh ta, nhưng vừa xoay người đã nghe giọng nói của Phương An phía sau: "Tô cô nương, bữa trưa sắp tới rồi, cô nương hãy chuẩn bị cho tốt để rời đi chưa?"
Tô Khả Nhi nghĩ thầm, có thể ở thêm một ngày nữa thì tốt, cô liền chỉ lên trời đang âm u, nói: "Phương đại ca, huynh nhìn xem hình như trời sắp mưa, tôi có thể ở lại ngày mai đi được không?"
Phương An nghiêm khắc nói: "Không được, ngày hôm nay ngươi phải rời đi, tướng quân thiện tâ, ta ở bên cạnh không cho phép ngươi liên lụy tướng quân."
"Tên Tiêu Thương kia nhất định tưởng tôi mất tích rồi, hắn sẽ không thể tìm thấy tôi được, huynh yên tâmđi! Phương đại ca, huynh để tôi ở bên cạnh tướng quân đi! Tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn." Tô Khả Nhi cầu khẩn, trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn như vậy. Cô không quen ai ở đây, hơn nữa xã hội cổ đại vừa xa lạ lại vừa tàn khốc, cô biết đi đâu đây? Chứ đừng nói lúc trước đọc tiểu thuyết xuyên không, nói nữ chính đến cổ đại rồi thay đổi như chong chóng làm sao, hô mưa gọi gió, vô cùng phóng khoáng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn mình thì lại xuyên vào thời đại lạnh lùng này, chỉ biết căn bản không phải là cuộc sống hiện đại để có thể sinh tồn!
Phương An tuy là người vô tâm nhưng trong lòng Tô Khả Nhi nghĩ gì hắn cũng hiểu, hắn buồn cười nhìn Tô Khả Nhi, hỏi thẳng: "Tô cô nương, có phải cô có ý gì đó với tướng quân chúng ta rồi đúng không?"
Tô Khả Nhi cũng không ngờ Phương An lại có thể nhìn ra, cô hơi ngạc nhiên một lúc rồi mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm, nếu thừa nhận thì Phương an có giữ cô lại không nhỉ? Cô thẳng thắn ngước mắt lên nói: "Phương An đại ca, xin huynh thương xót! Tôi thật sự không muốn xa tướng quân."
"Tô cô nương, cô nương đừng trách Phương An ta không có tình người, trong lòng tướng quân chúng ta đã có người thương rồi, chắc ngươi đã nghe qua kinh thành đệ nhất mỹ nhân Tề Tú Viện cô nương, đó là nữ tử rất xứng đôi với tướng quân chúng ta, muốn công tử chúng ta thích ngươi, ngươi đừng mơ mộng nữa." Phương An ăn ngay nói thẳng, cho nên ngay cả với Tô Khả Nhi cũng nói thẳng như vậy.
Nhưng Tô Khả Nhi không phải loại người yểu điệu, tâm sáng như thiếu nữ, cô không cam lòng khiêu khích nói: "Làm sao huynh biết Mạc tướng quân sẽ không thích tôi? Huynh có khả năng đoán trước tương lai à? Nói không chừng Mạc Dạ Ly thích tôi đấy."
Phương An bị những lời của Tô Khả Nhi làm cho vô cùng kinh ngạc, hắn thật chưa từng gặp qua nha đầu nào tự tin đến vô lý như thế, tuổi còn trẻ mà khẩu khí rất điên khùng, hắn châm biếm nói: "Tướng quân chúng ta tuyệt đối không coi trọng nữ nhân tầm thường đâu, nếu ngươi không tin thì cứ thử xem."
"Được, chúng ta đánh cuộc một keo, nếu cho tôi ở lại, đánh cuộc Mạc Dạ Ly sẽ không thích tôi."
Phương An trừng mắt một chút mới hiểu, bực bội nói: "Sao nói mãi cô nương cũng không hiểu vậy, tướng quân chúng ta sẽ không thích ngươi đâu, ngươi đừng nằm mộng nữa, hơn nữa, ngươi là loại nữ tử ngang tàng, ai dám lấy ngươi? Nên tự mình biết mình là hơn." Trong lòng Phương An, những lời nói và việc làm của Tô Khả Nhi khiến hắn cảm thấy rất ngang ngược, không có văn hóa, không chú trọng lời ăn tiếng nói.
Tô Khả Nhi thấy anh ta không đồng ý, cô ảo não tức giận nói một câu: "Mặc kệ huynh." Nói xong quay người bỏ đi.
Màn khẩu chiến vừa rồi lại bị Nam Cung Vũ nấp ở một thân cây nghe được hết, hắn nhíu mày, Tô Khả Nhi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không thể để nàng rời đi.
Bữa cơm trưa này đối với Tô Khả Nhi mà nói cực kỳ quý trọng, nhưng trên bàn cơm, ngoại trừ Nam Cung Vũ nhiệt tình giúp cô gắp thức ăn ra thì Mạc Dạ Ly vẫn vô cùng khách sáo với cô, ngoại trừ thỉnh thoảng hai ánh mắt chạm nhau thì không có bất cứ biểu hiện gì, Tô Khả Nhi nghi ngờ có phải sáng nay mình nằm mơ không, lúc mình say rượu rồi tỉnh lại nhìn thấy anh ta luôn không, thái độ quan tâm sáng nay đi đâu mất rồi? Tô Khả Nhi ăn cơm mà không yên lòng, không cẩn thận bị sặc cay, ho rũ rượi...
"Khả Nhi cô nương, cô nương bị làm sao vậy?" Nam Cung Vũ ngồi bên cạnh thân thiết hỏi, Tô Khả Nhi che miệng, tay với qua lấy một cốc nước uống vào, một lúc sau cô mới phát hiện trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh, Tô Khả Nhi không hiểu nhìn mọi người, sao ánh mắt mọi người lại nhìn mình kỳ lạ vậy? Lúc này Nam Cung Vũ thì mặt đỏ bừng, chỉ chỉ vào cốc nước trên tay cô, cúi đầu nói: "Khả Nhi cô nương...cốc nước trong tay cô nương là của ta."
Tô Khả Nhi choáng váng, thì ra mình vơ lung tung lại cầm đúng cốc nước của người khác, dĩ nhiên là của Nam Cung Vũ rồi, trời ạ! Vậy chẳng phải là trực tiếp hôn môi hay sao? Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, ngượng ngùng buông cốc xuống, xấu hổ cười cười: 'Thật ngại quá!"
Nam Cung lão gia cùng phu nhân nhìn nhau cười, dáng vẻ vô cùng thoải mái, nhưng Mạc Dạ Ly ngồi đối diện với Tô Khả Nhi thì mặt lạnh như sương, tất cả mọi người vì chuyện này mà cười vang mà quên mất để ý tới thái độ của Mạc Dạ Ly.
Xảy ra chuyện đó Tô Khả Nhi cũng ngại ngần ở lại bàn cơm nên cơm nước xong cô liền ra phòng khách, đằng sau, là ánh mắt của Mạc Dạ Ly dõi theo, đầy phức tạp.
/115
|