Vương Tử Hà được đưa lên tầng 2 , lúc này nàng đã đội lạp nên không ai thấy thêm khuôn mặt của nàng . Vậy thì dễ không bị phiền phức về sau hơn , trong những thời gian này nàng nên làm ''yếu'' thì hơn bởi thân thể này quá yếu cần 2 ,3 tháng mới có thể khôi phục cường đại lại được .
Lúc này , bên trong căn phòng trang nhã của Lôi Căn Đài . Một bạch y nam nhân đang ngồi thưởng trà , lúc này Vương Tử Hà đi vào vừa lúc 4 mắt nhìn nhau hai người cùng không phản ứng gì cả . Tiểu nhị thấy thế bèn lên tiếng : '' Chủ tử đây là Dương Cận Tranh công tử .'' Dương Cận Tranh là tên nàng mới đặt ra để thuận tiện hơn .
'' Tại hạ là Triệu Lôi Phàm , hân hạnh được gặp các hạ .'' Triệu Lôi Phàm thanh âm không nhanh không chậm mềm mại êm tai .
Vương Tử Hà đánh giá hắn : thân cao gầy tôn lên vẻ thanh nhã của y , mắt phượng rủ xuống , làn do trắng noãn , môi mỏng hồng phớt , đôi mày nhợt nhạt trang nhã điểm tô thêm vẻ đẹp như trích tiên . Lúc này nàng mới mở miệng :
'' Tại hạ Cận Tranh .''
Triệu Lôi Phàm cũng trên dưới đánh giá nàng : mắt phượng , môi mỏng chúm lại , làn da trắng hơn cả tuyết cứ như không bị lẫn bởi tạp chất , lông mày thanh tú . Người trước mặt vạn phần cao lãnh mà uy vũ , so với nữ tử thì đẹp hơn cả bảy , tám phần . Hắn nhìn ngay phía trên bụng dưới cổ thấy nhô ra mộng vùng nhỏ . Có ngực a-! ( cho anh like về độ soi + biến thái )
'' Mời ngồi , còn ngươi lui ra ngoài .''
'' Dạ , chủ tử .''
Khi trong phòng chỉ còn 2 người lúc này Triệu Lôi Phàm nhàn nhạt : '' Hôm nay tận mắt chứng kiến tài nghệ của công tử quả là có phúc a .''
'' Lôi chủ quá khen , ta không biết tiền thưởng của ta sao rồi a .'' Vương Tử Hà nói thẳng vào trọng tâm , phải a nàng đang thực rất cần tiền .
Thấy vậy Triệu Lôi Phàm tựa tiếu phi tiếu trả lời : '' Ân , các hạ hôm nay đánh thắng đệ nhất cao thủ của lôi đài chúng ta nên được thưởng 1 vạn lượng hoàng kim .''
'' 1 vạn lượng hoàng kim .'' Vương Tử Hà nhíu mày khó tin . Không thể nào phủ nhận nơi này là lôi đài lớn nhất kinh thành nhưng cũng không ngờ lại giàu có như vậy . Nhưng thế cũng tốt !
Thấy Vương Tử Hà nhíu mày không nói , Triệu Lôi Phàm phì cười : '' Chê ít ?''
'' Không , ta sẽ lấy được ngay bây giờ ?''
''Ân .''
Nói xong hắn sai người ghi hóa đơn xong có hỏi nơi nàng ở để tiện giao nhưng nàng một mực cự tuyệt làm hắn không ngoài dự đoán nhưng cũng không nói gì . Hắn dường như đã tìm được một '' nữ nhân '' thú vị .
Vương Tử Hà chắp tay cáo từ xong phóng nhanh ra ngoài , nàng mục đích chính đi đến tiệm bán trang phục chọn đại một bộ màu bạch có hoa văn là bươm bướm nhỏ rất trang nhã . Song một hơi đi về phủ , lúc trở về nàng thấy Lục Ngôn đi đi lại lại liền nhíu mi hỏi : '' Ta sắp chóng mặt rồi này .''
Lục Ngôn thấy nàng về hớt hải chạy lại , điệu bộ gấp rút nói : '' Tiểu thư , lúc nãy Đại phu nhân tìm người nhưng nô tỳ đã nói là tiểu thư không khỏe nên không thể đi . Nô tỳ có gắng ngăn lại thì...'' Nói tới đây Lục Ngôn cúi đầu không nói . Vương Tử Hà thấy trên mặt nàng bị một dấu tay lớn in trên mặt , hẳn là bị Thẩm Như Mị đánh . Nàng thấy vậy liền như có như không nói : '' Được rồi , ngươi làm tốt lắm .'' Đụng đến nàng thì không sao nhưng đụng tới người của nàng thì sẽ phải trả giá .
Trước đêm trước ngày Hội Thưởng Hoa , Vương Tử Hà trà trộm vào phòng của Vương Thẩm Ngư song thoa bột ngứa do nàng tự chế lên y phục dự tiệc của nàng ta rồi liền rời đi : '' Coi như đây là món quà ta tặng .''
Lúc này , bên trong căn phòng trang nhã của Lôi Căn Đài . Một bạch y nam nhân đang ngồi thưởng trà , lúc này Vương Tử Hà đi vào vừa lúc 4 mắt nhìn nhau hai người cùng không phản ứng gì cả . Tiểu nhị thấy thế bèn lên tiếng : '' Chủ tử đây là Dương Cận Tranh công tử .'' Dương Cận Tranh là tên nàng mới đặt ra để thuận tiện hơn .
'' Tại hạ là Triệu Lôi Phàm , hân hạnh được gặp các hạ .'' Triệu Lôi Phàm thanh âm không nhanh không chậm mềm mại êm tai .
Vương Tử Hà đánh giá hắn : thân cao gầy tôn lên vẻ thanh nhã của y , mắt phượng rủ xuống , làn do trắng noãn , môi mỏng hồng phớt , đôi mày nhợt nhạt trang nhã điểm tô thêm vẻ đẹp như trích tiên . Lúc này nàng mới mở miệng :
'' Tại hạ Cận Tranh .''
Triệu Lôi Phàm cũng trên dưới đánh giá nàng : mắt phượng , môi mỏng chúm lại , làn da trắng hơn cả tuyết cứ như không bị lẫn bởi tạp chất , lông mày thanh tú . Người trước mặt vạn phần cao lãnh mà uy vũ , so với nữ tử thì đẹp hơn cả bảy , tám phần . Hắn nhìn ngay phía trên bụng dưới cổ thấy nhô ra mộng vùng nhỏ . Có ngực a-! ( cho anh like về độ soi + biến thái )
'' Mời ngồi , còn ngươi lui ra ngoài .''
'' Dạ , chủ tử .''
Khi trong phòng chỉ còn 2 người lúc này Triệu Lôi Phàm nhàn nhạt : '' Hôm nay tận mắt chứng kiến tài nghệ của công tử quả là có phúc a .''
'' Lôi chủ quá khen , ta không biết tiền thưởng của ta sao rồi a .'' Vương Tử Hà nói thẳng vào trọng tâm , phải a nàng đang thực rất cần tiền .
Thấy vậy Triệu Lôi Phàm tựa tiếu phi tiếu trả lời : '' Ân , các hạ hôm nay đánh thắng đệ nhất cao thủ của lôi đài chúng ta nên được thưởng 1 vạn lượng hoàng kim .''
'' 1 vạn lượng hoàng kim .'' Vương Tử Hà nhíu mày khó tin . Không thể nào phủ nhận nơi này là lôi đài lớn nhất kinh thành nhưng cũng không ngờ lại giàu có như vậy . Nhưng thế cũng tốt !
Thấy Vương Tử Hà nhíu mày không nói , Triệu Lôi Phàm phì cười : '' Chê ít ?''
'' Không , ta sẽ lấy được ngay bây giờ ?''
''Ân .''
Nói xong hắn sai người ghi hóa đơn xong có hỏi nơi nàng ở để tiện giao nhưng nàng một mực cự tuyệt làm hắn không ngoài dự đoán nhưng cũng không nói gì . Hắn dường như đã tìm được một '' nữ nhân '' thú vị .
Vương Tử Hà chắp tay cáo từ xong phóng nhanh ra ngoài , nàng mục đích chính đi đến tiệm bán trang phục chọn đại một bộ màu bạch có hoa văn là bươm bướm nhỏ rất trang nhã . Song một hơi đi về phủ , lúc trở về nàng thấy Lục Ngôn đi đi lại lại liền nhíu mi hỏi : '' Ta sắp chóng mặt rồi này .''
Lục Ngôn thấy nàng về hớt hải chạy lại , điệu bộ gấp rút nói : '' Tiểu thư , lúc nãy Đại phu nhân tìm người nhưng nô tỳ đã nói là tiểu thư không khỏe nên không thể đi . Nô tỳ có gắng ngăn lại thì...'' Nói tới đây Lục Ngôn cúi đầu không nói . Vương Tử Hà thấy trên mặt nàng bị một dấu tay lớn in trên mặt , hẳn là bị Thẩm Như Mị đánh . Nàng thấy vậy liền như có như không nói : '' Được rồi , ngươi làm tốt lắm .'' Đụng đến nàng thì không sao nhưng đụng tới người của nàng thì sẽ phải trả giá .
Trước đêm trước ngày Hội Thưởng Hoa , Vương Tử Hà trà trộm vào phòng của Vương Thẩm Ngư song thoa bột ngứa do nàng tự chế lên y phục dự tiệc của nàng ta rồi liền rời đi : '' Coi như đây là món quà ta tặng .''
/46
|