Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 17: Quyết tâm

/43


Hồ Hiểu Minh càng đọc càng hiểu về Phụng Phi Vũ thì tâm nàng lại càng đau thương. Giữa hai người có những điểm tương đồng kỳ lạ, hắn và nàng cùng bị đem dùng như một con cờ, hắn và nàng đều không được người thân sinh ra mình yêu thương, mà về phía nàng chính là người cha lạnh lùng tàn nhẫn dám ôm hai đứa con gái song sinh quăng xuống đất để tìm ra nữ nhân duy nhất cho Hồ tộc, hắn và nàng đều có những người anh yêu thương, che chở cho mình. Nhưng nàng hiểu, hiểu vô cùng trong tâm hắn luôn cầu mong một tình cảm trọn vẹn xuất phát từ cả hai bậc sinh thành. Hắn cũng may mắn hơn nàng một chút khi còn hưởng được tình yêu thương từ phía phụ thân, còn nàng, chỉ là một vài phút ngắn ngủi của người mẹ đã sức tàn lực kiệt. Nàng lại may mắn hơn hắn ở chỗ cha nàng cũng không âm hiểm đến nỗi đem con mình lên tột cùng của hy vọng rồi chậm rãi đẩy nó xuống hố sâu của tuyệt vọng.

Chán ghét nữ nhân đến tột cùng, hận nữ nhân đến tột cùng.

Những chữ này là những dòng kết thúc trong quyển sổ viết về Phụng Phi Vũ. Những chữ uốn lượn như nhảy múa trong đầu óc, khiến tình cảm của nàng vừa chớm hy vọng đã liền tắt ngấm. Hắn vì bị hành hạ giày vò mà sinh lòng phận nữ nhân. Nhớ đến cách hắn đối xử với nữ tử hồng y ở Mỹ Nhân lâu cũng đủ để nàng hiểu lòng căm hận, ghét bỏ của hắn đã đến mức nào. Nàng biết lấy thân phận gì mà yêu hắn, bảo vệ hắn. Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể là một nam nhân tên Hồ Hiểu Minh nhìn hắn chìm ngập trong hận thù cùng thống khổ?

Hồ Hiểu Minh mãi nghĩ mà không biết Phụng Phi Vũ đã bước đến sau lưng nàng từ lúc nào. Hắn trầm ngâm nhìn dáng người có chút lạc lỏng, cô đơn đứng trong tiểu đình, nhớ đến hành xử của mình hôm qua đối với tiểu tử kia thì có chút hối hận. Dù sao hắn đi tìm vui cũng đâu có sai, hà cớ gì Phụng Phi Vũ hắn phải giận dữ. Chỉ không hiểu cơn giận vì sao cứ bộc phát, chỉ cần nghĩ Hồ Hiểu Minh ôm ấp một ai đó, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn một ai đó, tim hắn đã liền trĩu nặng. Hắn biết tình cảm hắn dành cho Hồ tiểu tử quá khác thường, nhưng hắn không khống chế nỗi. Trong cuộc đời, thứ hắn mong muốn chưa bao giờ thuộc về hắn, cho nên hắn luôn có một khát khao mãnh liệt muốn chiếm hữu, muốn giữ chặt lấy tiểu thiếu niên có thể đem lại bình an kia bên cạnh, như vậy liệu hắn có quá đáng?

“Hồ đệ, mưa lạnh lắm, vào trong đi.”

Hắn nhìn Hồ Hiểu Minh giây lát rồi nhanh chóng ổn định tâm trạng, dùng một thứ âm thanh có thể cho là ôn hòa nhất để nói với người còn mãi chìm trong cõi mộng kia. Hồ Hiểu Minh bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, vội nghiêng mặt qua một bên, cũng không quay lại nhìn hắn, lắp bắp.

“Phượng… Phượng huynh.”

Phụng Phi Vũ thấy Hồ Hiểu Minh không quay lại, lòng càng chắc chắn hắn đang giận mình lắm, giọng nói càng thêm e dè.

“Ngươi… giận ta sao?”

“Không… không có.”

“Vậy sao không quay lại nhìn ta?”

Hồ Hiểu Minh bối rối, thấy hắn bước đến gần liền tìm mọi cách xoay lưng lại với hắn. Phụng Phi Vũ thấy Hồ tiểu tử cứ trốn tránh mãi, phút chốc cũng hết ôn hòa nổi, không nói hai lời nắm tay hắn kéo mạnh một cái, bắt hắn phải đối mặt với mình.

Hồ Hiểu Minh bị bắt buộc phải quay lại liền dùng một tay che đi đôi mắt đã sưng húp vì khóc cả đêm qua của mình. Nhưng đã muộn, đôi mắt như diều hâu của Phụng Phi Vũ đã thấy mọi thứ. Hắn giật mình, càng thêm trách cứ bản thân tối qua đã tức giận vô cớ, hắn nắm lấy đôi tay đang che mắt kia kéo nhẹ ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt sưng vù đang cố lẩn tránh của Hồ Hiểu Minh, giọng ngập tràn hối hận.

“Ngươi khóc sao? Tối qua ta đã có chút nóng nảy…”

Tiếng xin lỗi không thể nào thoát ra khỏi cổ họng biến thành một khoảng lặng dài đằng đẵng. Phụng Phi Vũ đứng mặt đối mặt với Hồ Hiểu Minh, tay cầm chặt lấy tay nàng không buông, muốn nói lại chẳng nên lời. Hồ Hiểu Minh dường như cũng hiểu hắn định nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu, càng ở gần hắn, càng nghĩ đến những bất hạnh mà con người cao lớn sừng sững kia phải trải qua suốt một thời gian dài, càng khiến nàng muốn yêu thương hắn nhiều hơn một chút.

“Không có, không có. Phượng huynh, đệ sai rồi. Đệ không đi lung tung nữa, không làm huynh giận nữa. Đệ xin lỗi. Hôm qua đệ đến Mỹ Nhân lâu chỉ là… chỉ là tò mò nhất thời. Đệ… đệ không có làm gì hết. Chỉ là… đệ… đệ uống chút rượu nên ngủ quên. Phượng huynh, huynh đừng giận đệ.”

Hồ Hiểu Minh nghẹn ngào nói, cơ thể run lên nhè nhẹ, thực ra niềm xúc động của nàng tất cả đều xuất phát từ hắn. Nàng là thật lòng muốn nói, Vũ, ta thương chàng, ta yêu chàng, từ bây giờ ta sẽ ở bên cạnh bồi đắp cho chàng, không làm chàng buồn vì bất cứ chuyện gì hết, che chắn những đau khổ cho chàng…

Nhưng nàng không nói được, nàng sợ ánh mắt có chút ôn hòa và đôi bàn tay đang cầm lấy tay nàng dịu dàng kia sẽ biến mất. Hắn sẽ dùng nỗi căm hận mà nhìn nàng, sẽ cho rằng nàng cũng như bao nữ nhân khác, dối gạt hắn, muốn làm tổn thương hắn. Nàng là lần đầu tiên yêu một ai đó, nàng thật không biết nên đối xử với người mình yêu như thế nào, nên bày tỏ thế nào, nàng chính là càng nghĩ lại càng bế tắc, càng bế tắc lại càng thấy bản thân vô dụng, chẳng thể giúp gì được cho hắn, đến ôm hắn một cái quang minh chính đại với tư cách là một nữ nhân, nàng cũng chẳng thể có…

Mưa vẫn rả rích rơi. Trong tiểu đình, Định Vương cao quý đang cầm lấy đôi bàn tay mềm mại của một tiểu thiếu niên có vết sẹo xấu xí trên mặt, đôi mắt vốn băng lãnh vì nghe những lời giải thích của thiếu niên kia mà trở nên hòa hoãn rất nhiều. Hắn chăm chú nhìn tiểu thiếu niên đang nói đến hồ đồ trước mặt, nhìn đôi mắt cố nén lệ trào mà tâm hắn càng lúc càng trĩu nặng.

Bất giác, Phụng Phi Vũ kéo Hồ Hiểu Minh vào lòng, ghì thật chặt. Động tác bất ngờ khiến nàng đang mãi lảm nhảm liền im bặt, đứng ngây ngốc trong vòng ôm ấm áp của hắn, hơi thở nam tính nhẹ nhàng phả lên cổ nàng chứng tỏ một cách mạnh mẽ đây không hề là mơ.

“Phượng huynh…” Nàng lắp bắp gọi hắn, tay nàng thực muốn ôm choàng lấy hắn nhưng cuối cùng đành nắm lại thành quyền, lưỡng lự lơ lửng trong không trung, càng nghĩ đến chuyện không thể dùng thân phận thật mà yêu thương hắn càng khiến lòng nàng đau như cắt, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng mà nén toàn bộ đau thương vào trong.

Phụng Phi Vũ ôm nàng rất chặt, như muốn hòa tan nàng vào cơ thể của chính hắn. Giây phút ôm lấy cơ thể mềm mại của Hồ Hiểu Minh, Phụng Phi Vũ cũng đã nhận ra bản thân mình đã trầm luân quá sâu. Nhưng hắn không thể khống chế được bản thân, hắn tham lam muốn giữ chặt, muốn đem tiểu thiếu niên này nhốt ở bên cạnh, muốn cảm nhận mùi thơm thoảng hoặc rất kỳ lạ phát ra từ người hắn luôn khiến những nỗi bất an trong hắn biến mất. Hắn biến thái chăng? Liệu có ai nhìn vào chê cười hắn không? Có tình cảm với một nam nhân, cái chuyện động trời đó vẫn chưa hề được xã hội này chấp nhận, hắn lại là một vương gia cao quý được hàng ngàn người ngưỡng mộ, hắn có dám bất chấp?

Càng nghĩ lại càng quẩn, Phụng Phi Vũ bất giác đẩy mạnh Hồ Hiểu Minh ra, đôi mắt nhìn nàng đầy hoang mang trong giây lát rồi rất nhanh quay bước rời đi. Hồ Hiểu Minh cũng bị chính bản thân làm cho rối bời, chỉ im lặng nhìn bóng lưng của hắn xa dần rồi biến mất sau dãy hành lang dài hút mắt.

--------------------------------------

Bạch Hổ đứng canh trước cửa thư phòng của Phụng Phi Vũ từ sáng sớm, khác với mọi khi, chủ tử của hắn hôm nay có vẻ bồn chồn, lo lắng. Tự bản thân Bạch Hổ cũng hiểu nguyên nhân tâm trạng kia của chủ tử là từ đâu mà ra. Chuyện ngày hôm qua, trong tiểu đình, Định Vương ôm chầm lấy Hồ công tử, thầm thì than thở gì đó, một màn kịch tính kia không chỉ lọt vào mắt của Tứ Hổ, Thập Lang, mà còn một số hạ nhân cùng vài người thuộc đội ám quan do Vân Thuận Đế cắt cử ở lại bảo vệ an nguy cho Phụng Phi Vũ.

Tuy chẳng ai dám hó hé bàn luận chuyện nhạy cảm gây họa sát thân kia, nhưng ánh mắt ai cũng đầy mờ ám. Có lẽ không quá hai ngày, cái vị cao quý đang ở kinh thành kia cũng biết tin, thật không biết số phận của Hồ công tử sẽ ra sao nếu vị kia nổi điên lên. Ở Lạc Thiên quốc này, ai chẳng biết Vân Thuận Đế sủng ái nhất không phải là ái phi hay hoàng hậu, mà chính là Định Vương gia Phụng Phi Vũ.

Bạch Hổ đang mãi suy nghĩ thì đã thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc nhanh nhẹn bước vào từ ngoài hoa viên. Hồ Hiểu Minh không còn vẻ mặt đầy đau thương bi lụy như hôm qua nữa, nét mặt mang đầy ý cười, đôi mắt lại sinh động tinh nghịch như cũ. Nàng giơ tay chào Bạch Hổ “Hi, Bạch Hổ đại ca” rồi đi thẳng vào trong. Bạch Hổ cũng quen với cách chào hỏi lạ lùng của nàng, không nói gì, ánh mắt dấy lên những tia sáng phức tạp khó nói.

Hồ Hiểu Minh sau một ngày suy nghĩ, quyết định gạt hết băn khoăn, vướng mắc trong đầu đi. Chẳng phải nàng muốn sống một cuộc đời mới, vô lo, vô nghĩ, phiêu diêu tự tại sao? Vậy thì nàng sẽ yêu hắn theo cách của nàng, lấy việc được nhìn thấy hắn làm hạnh phúc, được ở cạnh hắn làm niềm vui, được bí mật bảo vệ hắn làm mục tiêu sống. Chỉ cần bản thân nàng thấy thoải mái, chỉ cần nhìn thấy hắn vui vẻ thì nàng còn gì phải hối tiếc.

Đêm hôm qua, Hồ Hiểu Minh khi đối mặt với Phụng Phi Vũ thì có chút mất tự nhiên, khiến sáng nay hắn có chút bất an lo sợ. Sợ mình đã dọa tiểu thiếu niên kia, sợ Hồ Hiểu Minh cách xa hắn, chỉ cần nghĩ đến tiểu tử kia e dè, tránh né hắn, hắn liền hoảng hốt, vì thế mà cả sáng nay hắn cứ lo lắng không yên. Đương lúc muốn đến tiểu viện của Hồ Hiểu Minh thì đã thấy hắn nhanh chóng bước vào. Nụ cười ranh mãnh đầy sức sống lại xuất hiện trên khuôn mặt Hồ Hiểu Minh, nàng hấp háy mắt tinh nghịch chào.

“Phượng huynh, đệ lại đến học chữ.”

Phụng Phi Vũ hơi ngẩn người nhìn nàng rồi bạc môi khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa không ít nhìn Hồ Hiểu Minh ngồi ngay ngắn vào bàn, chăm chú luyện viết chữ. Hồ Hiểu Minh thấy hắn cứ đứng nhìn mình thì liền ngẩng đầu lên, chớp mắt hỏi.

“Phượng huynh, hôm nay có thể học nhiều thêm một chút không?”

“Được.”

Phụng Phi Vũ hơi mỉm cười, bắt đầu dạy chữ cho nàng. Lần này, Hồ Hiểu Minh là thực tâm muốn học chữ, cả buổi sáng hôm qua chỉ vài trang giấy viết về Phụng Phi Vũ đã mất của nàng cả đống thời gian, sau này nàng tiếp quản Tuyệt Mệnh môn, việc đọc sổ sách là không tránh khỏi, nếu không mau mau nhận biết hết các mặt chữ thì thật sự là mất mặt cho môn chủ như nàng.

Nếu con người quyết định lạc quan để sống mà có thể mãi lạc quan thì hẳn cuộc đời mới đẹp làm sao. Hồ Hiểu Minh cũng không phải ngây thơ nghĩ bản thân đã quyết tâm thì mọi thứ sẽ suôn sẻ như ý muốn. Nàng chỉ là trân trọng từng giây từng phút được ở cạnh Phụng Phi Vũ, một người mang trọng trách trên vai như hắn không thể mãi bình yên trốn ở Tùng thành này được. Lại một tháng trôi qua, trừ lần xúc động ôm nhau ở tiểu đình đó, quan hệ giữa nàng và Phụng Phi Vũ lại quay về như cũ. Ai cũng tự hiểu giữa cả hai có những khoảng cách không thể nào vượt qua được, chỉ có thể lấy hiện tại làm vui mà thôi.

Độc trong người Phụng Phi Vũ cũng dần thuyên giảm, nhưng những cơn đau thì lại càng gia tăng mạnh mẽ. Trái ngược với lúc mới giải độc, sức khỏe của Phụng Phi Vũ bị ảnh hưởng của những cơn đau đến nỗi ngày một xanh xao hơn. Có vài ngày hắn đã hôn mê ngay khi cơn đau vừa phát tác, hơi thở mong manh cứ ngỡ hắn sắp không xong. Tuy Hồ Hiểu Minh đã được ngoại tổ dặn dò về những phản ứng này nhưng cũng không tránh khỏi hoảng sợ. May mắn là rất nhanh sau đó, hắn lại tỉnh, nhưng mỗi ngày nhìn hắn càng xanh xao lòng nàng lại càng đau đớn, chỉ hận không thể gánh bớt những thống khổ ấy giùm hắn.

Tuyệt Mệnh môn sau khi được nàng tiếp nhận liền chính thức được khai tử trên giang hồ. Từ thời điểm đó, một tổ chức sát thủ tên Tuyệt Mệnh môn đã tan rã, trên giới thương trường xuất hiện một nghiệp đoàn có tên Ủng Phong, tuy mới thành lập, nhưng cửa hiệu đã mở khắp nơi, chuyên mua bán sản xuất các loại mặt hàng vũ khí. Vũ khí của Ủng Phong làm ra khá đa dạng, ngoài ra còn được cải tiến không ít khiến các binh sĩ có thể sử dụng linh hoạt và hiệu quả hơn.

Cách làm vũ khí của Ủng Phong cũng vô cùng chuyên nghiệp và tinh xảo. Chỉ 1 tháng từ khi xuất hiện, nghiệp đoàn Ủng Phong đã nhận làm vũ khí cho không biết bao nhiêu nhân sĩ trên giang hồ, tiếng tăm vang xa vạn dặm.

Hồ Hiểu Minh từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại vũ khí từ Đông sang Tây, kiến thức về vũ khí vô cùng sâu rộng nên nàng quyết định kinh doanh loại mặt hàng này. Bên cạnh đó, nàng vẫn tiếp tục duy trì hoạt động tình báo của Tuyệt Mệnh môn thông qua chuỗi tửu lâu rải khắp Lạc Thiên quốc cũng như các nước lân cận. Toàn bộ hoạt động của Ủng Phong đều nằm dưới sự kiểm soát của nàng thông qua Nhạc quân sư. Nàng vẫn yên lặng ẩn mình trong Phượng phủ, mỗi ngày lại dành ra vài canh giờ sau khi trị độc cho Phụng Phi Vũ cùng Nhạc quân sư ngồi xuống bàn bạc, giải quyết mọi chuyện của Ủng Phong.

Vị Nhạc quân sư này võ công vô cùng cao thâm, nhất là khinh công, hắn đến và đi Phượng phủ chẳng khác gì chỗ không người. Đến cả đội ám quan luôn ẩn mình cùng Song Hổ cũng không hề phát hiện hằng đêm có một người khác xuất hiện trong tiểu viện của Hồ Hiểu Minh.

/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status