Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 2: Chợ phiên

/43


Nam Sơn châu nằm ở cực Nam của Lạc Thiên quốc, cách đây 10 năm, Nam Sơn châu là một quốc gia nhỏ tên Viễn Thiên, sau đó quy thuận và trở thành một châu mới của Lạc Thiên quốc, lấy tên là Nam Sơn châu, kinh đô cũ đổi thành Nam Sơn thành. Viễn Thiên quốc nằm lọt thỏm trong một thung lũng rộng lớn của dãy Nam Sơn hùng vĩ, phía Nam là một vùng núi thấp, bên kia núi chính là Đại Sơn Hải, vùng biển trù phú đầy sản vật. Chỉ là Viễn Thiên quốc nhân tài hiếm có, vua tôi lại chỉ suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc và giấc mộng quyền lực, cuối cùng đành chịu diệt vong, biến thành một phần lãnh thổ của Lạc Thiên quốc. Hoàng đế Lạc Thiên quốc - hiệu là Vân Thuận Đế - lên ngôi cũng vừa tròn 10 năm, không những dẹp yên được ngoại bang xâm lược, thu về một vùng lãnh thổ mới, còn phát triển kinh tế, giao thương khiến đời sống của con dân Lạc Thiên ngày càng sung túc, khắp nơi thái bình thịnh trị, là bậc quân vương mà người người ca ngợi.

Bên cạnh đó, Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ cũng là một truyền thuyết trong dân gian. Tiên hoàng cả đời độc sủng một mình hoàng hậu, dưới gối chỉ có ba người con là Thái tử Phụng Phi Thiên, Nhị Hoàng tử Phụng Phi Vũ và Tam công chúa Phụng Khuynh Thành. Có lẽ do cùng một mẹ sinh ra, nên Thái Tử và Nhị Hoàng Tử cực kỳ thân thiết, sau khi Thái Tử lên ngôi, Phụng Phi Vũ liền sát cánh bên cạnh Vân Thuận Đế vào Nam ra Bắc, diệt trừ phiến loạn, chiến công vô số, sau khi đất nước hòa bình, lại hiến rất nhiều kế giúp đất nước phát triển, thực sự là cánh tay phải vô cùng đắc lực của Hoàng Đế. Nếu khắp nơi ca ngợi về vị quân vương yêu dân như con, thì Phụng Phi Vũ được nhắc đến như một truyền thuyết đầy huyền ảo. Sở dĩ như thế là vì Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ thuở nhỏ sinh ra đã ốm yếu, tiên hoàng vì thương con đành dứt ruột đưa Nhị Vương Gia lên núi Hoằng Sơn, gửi cho một vị cao tăng đắc đạo nuôi dạy. Mãi đến năm Nhị Vương Gia 6 tuổi mới quay về cung, nhưng từ đó rất ít khi xuất hiện, lúc ở cạnh Vân Thuận Đế trên chiến trường luôn mang nửa cái mặt nạ vàng. Một nửa mặt lộ ra cũng đủ khiến các vị tiểu thư sinh lòng hâm mộ. Khác với Vân Thuận Đế thanh cao, có chút thư sinh hiền hậu, Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ cao lớn, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, nước da hơi ngâm, khuôn mặt góc cạnh nam tính, mày kiếm, mắt phượng sắc bén lại thêm tia nhìn lạnh lẽo như hàn băng, mũi cao thẳng, rõ ràng là dáng dấp của một vị tướng sa tường đầy bản lĩnh. Chính vì cái vẻ thần bí lại ít khi chịu lộ diện, nên hắn liền trở thành một truyền thuyết vô cùng hấp dẫn, rất nhiều câu chuyện về hắn được thêu dệt không ngớp, hắn trở thành đích ngắm của vô số vị tiểu thư gia đình quyền quý, nhưng đến lúc này, hắn vẫn mãi chỉ là một ẩn số.

Nam Sơn thành tuy nằm trong lòng núi, nhưng là nơi tập trung rất nhiều thương gia đến giao dịch, buôn bán, không khí lúc nào cũng tấp nập, ồn ả. Nhất là vào thời điểm cuối tháng 8, tiết trời đang dần dịu lại cũng là khi chợ đấu giá diễn ra. Đây là lúc thành nhộn nhịp, sôi động nhất. Thương nhân từ khắp nơi trên Lạc Thiên quốc cũng như các nước khác đều kéo về Nam Sơn thành, tham gia các buổi đấu giá sản vật hoặc các đồ quý hiếm, đồng thời cũng là dịp để giao lưu, kết bạn, tìm thêm mối làm ăn mới. Người ngựa qua lại tấp nập, tiếng xe, tiếng hô gọi đấu giá, tiếng xì xầm bàn tán không ngớp khiến Nam Sơn thành sôi động hơn hẳn, không khí cũng vì thế mà nóng nực đến khó chịu.

Ở một khu vực chuyên đấu giá động vật, các vị thương nhân cùng các quan lại, công tử, tiểu thư ngồi chen chúc trên một khán đài dựng bằng gỗ rắn chắc, lũ người hầu phe phẩy quạt không ngừng, cố xua đi cái nóng do hơi người ào đến. Bên dưới, hai tráng đinh cao lớn lực lưỡng đang ra sức kéo một con hắc mã ra giữa sân. Con ngựa vừa xuất hiện, đám đông cùng ồ lên đầy kinh hỉ.

Hắc mã cao lớn, bốn chân thon thả săn chắc, bộ lông đen tuyền ánh lên dưới cái nắng ban trưa, cái bờm ngắn dựng thẳng đứng có màu đỏ đặc trưng của loài hắc tử mã quý hiếm trên sa mạc Thanh Miêu. Hàng trăm ánh mắt thèm muốn nhìn chằm chằm về phía con ngựa đang giận dữ hết ghì cương rồi lại lồng lên, cố sức vùng thoát khỏi tay của hai tráng đinh khỏe mạnh kia. Loài hắc tử mã sống trên sa mạc Thanh Miêu là một loài ngựa chiến cực khỏe mạnh, có thiên tính và rất thông minh. Ở Lạc Thiên quốc, chỉ có hai người duy nhất cưỡi được giống ngựa này, một người là Vân Thuận Đế, người kia chính là Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ. Nhưng hai con hắc tử mã kia là giống bờm dài, nổi tiếng dẻo dai lại phi nhanh như gió. Còn con hắc tử mã này là loại bờm ngắn cực hiếm, một ngàn con mới xuất hiện một con bờm ngắn, nổi tiếng nhất chính là việc nó là người chọn chủ, chứ không phải chủ chọn nó. Chỉ cần đúng là người hữu duyên, nó sẽ tự động quy thuận, còn nếu không phải, chuyện bị giống ngựa bờm ngắn này dẫm chết đã trở thành chuyện thường tình.

Hai tráng đinh cao lớn, khỏe mạnh là thế, vậy mà phải mất hơn hai khắc mới kéo được con ngựa ra giữa sân, cột vào một cái cọc sắt rồi nhanh chóng rút lui, mồ hôi dính bết trên lớp áo vải thô sẫm màu.

Vị chủ quản đấu giá đập cây gỗ lớn trên bàn, cao giọng xướng.

“Các quý vị quan khách, không cần nói mọi người cũng hiểu đây là giống ngựa quý hiếm thế nào. Con ngựa này có tên là Tùy Phong, cách đây 2 năm được Trương lão đầu của tiêu cục Trương gia đem về từ sa mạc Thanh Miêu. Lúc đó nó vẫn còn nhỏ, được Nhị Thiếu gia của Trương gia chăm sóc, nhưng càng lớn, con ngựa này lại càng tỏ vẻ bất kham, gần đây nhất đã hất Nhị thiếu gia của Trương gia xuống đất, suýt nữa là mất mạng. Nhị thiếu gia tuy giận dữ nhưng vốn rất yêu quý nó, cũng tự biết bản thân không phải là chủ nhân chân chính nên đã đem nó đến buổi đấu giá hôm nay, hy vọng có thể tìm được người chủ đích thực của nó. Chỉ cần nó quy phục trước ai, Nhị thiếu gia sẽ tặng không cho người đó, không lấy một xu.”

Cả khán đài nghe xong liền nháo nhào lên 1 trận, rất nhiều thanh niên hứng chí bừng bừng, xung phong bước ra sân khấu, lòng thầm hy vọng có thể đem về được con ngựa quý hiếm kia. Số người bước ra nhiều đến nỗi phải xếp thành ba hàng dài. Vì loài hắc tử mã bờm ngắn nếu chưa nhận chủ mà người không phải chủ nhân chân chính đứng trước mặt nó, chắc chắn sẽ bị dẫm chết, nên hai tráng đinh lúc nãy lại xuất hiện. Sợi dây cương được cột chắc chắn trên thanh sắc để tránh cho con ngựa nổi điên lồng lên dẫm chết người.

Từng người một theo sự chỉ dẫn của chủ tọa cẩn trọng bước ra trước mặt Tùy Phong. Ở một góc trên cao của khán đài, hai nam tử tuấn tú mặc trường bào màu xanh nhạt nhàn nhã ngồi xem kịch hay, chiếc quạt giấy tinh xảo phe phẩy, một người chợt lên tiếng:

“Nhị… à không, Phượng huynh, huynh nghĩ xem, Tùy Phong kia liệu có tìm được chủ nhân của nó hay không?”

Nam tử vừa lên tiếng ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ thư sinh, nụ cười có chút ranh mãnh khẽ nhếch. Nam tử còn lại mắt phượng, mày kiếm, cử chỉ nho nhã nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng xa cách, mắt vẫn nhìn về phía sân khấu bên dưới, giọng nói lạnh nhạt:

“Nếu nó nhận chủ trong cái đám ô hợp kia thì nó không phải hắc tử mã bờm ngắn.”

Nói xong, hắn liền dời tầm mắt, nhìn một lượt từ sân khấu lên đến khán đài, vẻ nôn nóng thiếu kiên nhẫn, dường như đang tìm kiếm ai đó. Mạc Kỳ Phong ngồi bên cạnh thấy thế, liền hơi nghiêng mình nói khẽ:

“Phượng huynh, sư phụ đã nói có duyên ắt sẽ gặp. Nếu sư phụ bảo chúng ta sẽ gặp được, thì chắc chắn sẽ gặp được.”

Phụng Phi Vũ liếc mắt nhìn hắn một chút, ra vẻ không hài lòng rồi lại phóng mắt nhìn khắp nơi dù thật lòng chẳng biết mình đang tìm kiếm cái gì. Đúng, vị nam nhân tuấn mỹ ấy chính là Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ. Hôm nay hắn đến đây là để gặp một người, người sẽ đi cùng hắn đến bộ tộc Thanh Miêu.

Vốn dĩ hắn cùng Hầu Gia Mạc Kỳ Phong không hề xa lạ gì bộ tộc Thanh Miêu, thậm chí có thể nói là giao tình cực tốt. Lần này đến gặp trưởng tộc là có việc cần nhờ vả, hắn nghĩ với mối quan hệ giữa mình với tộc trưởng, có lẽ cũng không khó lắm. Thật không ngờ, đêm trước ngày khởi hành, sư phụ hắn vẫn luôn ẩn cư trên Hoằng Sơn đã thân chinh xuống núi, dặn dò hắn lúc đến Nam Sơn thành phải ghé qua chợ đấu giá thường niên. Tại đó hắn sẽ gặp được người có thể giúp ích rất nhiều cho chuyện nhờ vả của hắn. Sư phụ hắn bấm quẻ liền biết chuyến này hắn đi lành ít dữ nhiều, nhưng nếu có người đó đi cùng, chính là việc dữ hóa lành, còn giúp đỡ rất lớn cho vận mệnh hắn sau này, vì thế đã vội xuống núi gặp mặt. Dù hắn hết lời dò hỏi, sư phụ cũng chỉ chắp tay niệm Phật, từ tốn nói:

“Mọi sự tùy duyên, cái gì đến ắt sẽ đến. Chỉ cần con có mặt ở chợ đấu giá động vật ở Nam Sơn thành, người đó sẽ xuất hiện.”

/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status