Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 14 - Đừng Bỏ Ta Một Mình

/48


Hiểu Hiểu buồn ngủ muốn chết vì phải đề phòng Đoạn Dịch Trầm nhưng chỉ qua nửa đêm nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Hiểu Hiểu ôm chặt lấy người mình chẳng khác gì bạch tuộc, dung nhan tuấn mĩ của Đoạn Dịch Trầm lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Nữ nhân này khi ngủ bộ dáng thật xấu.

Cảm giác bị hắn nhìn chăm chú, Hiểu Hiểu liền theo phản xạ có điều kiện mà mở to mắt, bỗng nhiên gương mặt đẹp đẽ đến quỷ thần run sợ của Đoạn Dịch Trầm lọt vào tầm mắt.

Mắt chớp chớp, bàn tay bé nhỏ đặt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, dùng hết sức véo, “Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Bộ dạng của ngươi giống tên Vương gia hỗn láo Đoạn Dịch Trầm lắm nha!“

Mặt Đoạn Dịch Trầm tái đi, gạt tay nàng ra, thanh âm lạnh lẽo như đến từ địa ngục, “Lâm Mặc Doanh, ngươi quả là đang nằm mơ!“

Hắn nhanh chóng đứng dậy, cúi xuống ôm lấy nàng, trực tiếp bước ra khỏi cửa phòng.

Lúc này, dù đang chìm đắm trong giấc mộng xuân tươi đẹp cũng phải tỉnh lại ! Hiểu Hiểu sợ hãi kêu to, “A, ngươi làm cái quái gì vậy?“

“Ha ha, ” Đoạn Dịch Trầm không để ý biểu tình kinh hãi của bọn hạ nhân, ôm Hiểu Hiểu tới cạnh ao sen, nhìn nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng mình, cười yêu nghiệt, hết sức quyến rũ, “Ta giúp nàng tỉnh lại.” Vừa nói xong liền không chút lưu tình ném Hiểu Hiểu vào ao lạnh như băng.

“Bùm“

Chỉ thấy Hiểu Hiểu ngụp lặn, ở trong nước kêu lớn , “Đáng chết. . . . . . Ôi. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Ôi. . . . . . Cứu. . . . . . Ta. . . . . .“

Đoạn Dịch Trầm nghiêng người tựa vào lan can, “Thế nào, đã tỉnh táo chưa? Bây giờ nói thử với bổn vương, ngươi đang mơ sao?“

“Ối. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . . Ta không biết. . . . . . Nước. . . . . .” Hiểu Hiểu hai tay bối rối vùng vẫy, đỉnh đầu dần chìm xuống mặt nước, giãy dụa càng nhiều, nàng chìm càng sâu.

Nhìn nàng tuyệt vọng quẫy đạp, thần sắc Đoạn Dịch Trầm dần biến đổi, “Đáng chết, ” bất chấp đang trả thù nàng, hắn vẫn liều mạng nhảy xuống ao sâu ba thước.

“Aa. . . . . .“

Bọn hạ nhân kinh hô một tiếng, tất cả đều chạy vội tới, “Mau cứu Vương gia! Mau cứu Vương gia!“

Đoạn Dịch Trầm nhanh chóng bơi tới bên người Hiểu Hiểu, lập tức đỡ lấy nàng đã sắp chìm xuống, sau đó vận khí, thi triển khinh công thoát ra khỏi mặt nước.

Đem người đã ngất lên bờ, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, ánh mắt Đoạn Dịch Trầm tối sầm lại, để nàng tựa vào trong lồng ngực, sau đó đưa bàn tay tới gần lưng nàng, âm thầm vận công bức nước trong phổi ra ngoài.

Hiểu Hiểu lập tức phun ra mấy ngụm nước, chầm chậm mở mắt.

“Doanh Doanh?” Đoạn Dịch Trầm hối hả hỏi nàng, “Nàng thế nào rồi?“

Hiểu Hiểu khôi phục được ý thức, đôi mắt phủ một tầng hơi nước nhìn hắn, phút chốc, nàng nhào vào lồng ngực hắn, thân hình ướt sũng run rẩy , thanh âm tràn ngập sợ hãi, nước mắt tràn ra khỏi mi, “Đừng bỏ lại ta, không được bỏ ta một mình. . . . . . Ta sợ. . . . . .“

Nước, nàng sợ nước.

Thật vô tình, nước lạnh như băng, là nguyên nhân cha mẹ nàng chết.

Đoạn Dịch Trầm sửng sốt, cảm nhận được sự sợ hãi của nàng liền cúi đầu, ôm chặt lấy nàng, thật lâu sau hắn mới nói, “Được, bổn vương đồng ý, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.“

Lời nói của hắn như tràn đầy sự trấn an, người nằm trong ngực dần an tĩnh, cầm tay hắn nhưng vẫn khuông chịu buông, giống như, hắn chính là người duy nhất trong cuộc đời che chở nàng. Là người duy nhất có ý nghĩa với nàng.

Hình ảnh hai người rúc vào lòng nhau làm mắt Tô Nhan càng đỏ hơn. Nàng nắm chặt nắm đấm, không để ý đau đớn do móng tay cắm sâu vào da, cắn chặt môi.

Không ai có thể cướp Vương gia của nàng đi, Quan Li không thể, Lâm Mặc Doanh càng không.

Ở nơi khác, Quan Li yên lặng không tiếng động xoay người, đôi mắt không cất dấu nổi cảm xúc ảm đạm.

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status