Mịch Chi đang bế Đồng Đồng chạy giỡn khắp hoa viên, đến khi thấm mệt cô ngồi xuống thở hụt hơi.
Bỗng dưng lúc này lại nghĩ đến chuyện sáng nay, Tử Lạc ôm cô trong lòng, cảm giác hôm nay lại có vẻ rất khác. Nó có gì đó ấm áp hơn, có gì đó thâm tình hơn!
Sáng tinh mơ mở mắt ra đã trông thấy hắn nằm cạnh, mắt lạnh của hắn không ngừng nhìn lấy cô.
Biểu diện lại có phần thay đổi hơn bình thường, khoé môi hắn tạo nên một đường cong nhẹ. Như thể từ thâm tâm hắn đang có chuyện gì khiến hắn vui, khiến hắn lòng dạ thấy phơi phới?
Nghĩ đến đây Mịch Chi lại thấy lồng ngực bị tim nhỏ đập mạnh, hai má phấn đỏ ửng. Cánh môi anh đào thoáng mím nhẹ đầy e thẹn. Cô cũng chẳng hiểu cảm giác lúc này của cô là như thế nào? Chỉ biết rằng, hôm nay tâm trạng của cô cũng khá tốt!
Đang ngồi thẫn thờ bất chợt Đồng Đồng nhảy khỏi lòng cô mà reo lên.
-Ca ca!
Tiểu màn thầu co chân chạy nhanh đến phía nam nhân trước mặt. Không ngừng kêu lên đầy mừng rỡ.
Tử Lạc bế xốc Đồng Đồng trên tay, hắn đưa mắt nhìn Mịch Chi, ánh mắt như chất chứa cả một bầu trời tâm sự muốn nói với cô.
Mịch Chi thoáng chốc ngượng ngùng, cô lãng sang nơi khách tránh ánh nhìn của hắn. Nếu cứ như vậy không khéo lồng ngực cô sẽ bị xé toạt mất!
Đang yên đang lành, thì tiểu màn thầu trên tay Tử Lạc bỗng cất giọng vô tư
-Tử Lạc ca ca! Khi nào ca ca mới dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi?
Tử Lạc nhíu mắt nhìn nó, miệng hắn cười nhẹ một cái.
-Đệ càng lúc càng to gan! Dám yêu cầu ta?
Đồng Đồng ngoe nguẩy cong môi giận dỗi.
-Vậy Tử Lạc ca ca không thương Đồng Đồng bằng ca ca hôm qua!
Câu nói vô tư vô ý này của Đồng Đồng phút chốc khiến Tiểu Hồng và Mịch Chi sững người.
Hai tay Tiểu Hồng nắm lấy nhau mà không ngừng run lên cầm cập.
Chuyện ngày hôm qua Nương Nương của cô ra ngoài với vị Dực tướng quân kia mà bại lộ, thì thể nào vị Vương gia đáng kinh của cô sẽ hoá cuồng phong bạo vũ cho xem.
-Ca ca hôm qua?
Tử Lạc nhướng mắt tiếp tục hỏi lấy Đồng Đồng.
-Đúng vậy! Ca ca hôm qua dẫn Đồng Đồng đi ăn rất nhiều món ngon.
Tử Lạc đưa mắt nghi vấn nhìn Mịch Chi, khiến cô bỗng thấy rùng mình.
-Vậy Đồng Đồng có biết vị ca ca tốt bụng đó....tên gì không?
Hắn cất giọng trầm khan nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi Mịch Chi,
Cái gì đây? Sao tự dưng cô thấy ớn lạnh cả sống lưng thế này?
-Đồng Đồng không biết tên...chỉ biết gọi là tướng quân....
Tiểu màn thầu này vô tư nói đến, khiến Tử Lạc cau mắt hùng, mày dũng mà nhìn Mịch Chi.
Tử Lạc để Đồng Đồng xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Mịch Chi.
-Tiểu Hồng, dẫn Đồng Đồng đi nơi khác!
Hắn gằng giọng, cả biểu diện của hắn đằng đằng sát khí. Bầu không khí bị bức bách đến ngột ngạt.
Mịch Chi không nhìn hắn, cô ngồi đó tay đưa lên bẻ lấy mấy chiếc lá cây mà vò vò.
-Hôm qua, nàng xuống phố với ai?
Lại chuyện gì nữa? Tử Lạc hắn ta lại nghĩ vớ vẫn gì trong đầu nữa rồi!
Mịch Chi cô cũng chỉ là vô tình gặp phải tình cũ, vốn dĩ cô cũng đã một lòng trốn chạy khỏi y rồi còn gì!
Cô không làm chuyện hổ thẹn, cớ gì phải lo sợ!
Nghĩ đến đây cô đứng dậy, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.
-Ta dẫn Đồng Đồng đi chơi! Có cả Tiểu Hồng.
Mịch Chi dù là vậy nhưng không thể không khỏi sợ hãi khi trông thấy khí sắc ảm đạm của Tử Lạc. Thật sự biểu diện hắn lúc bình thường thôi cũng âm lãnh băng sương đến rùng mình rồi, khi mà nổi giận lại càng đáng sợ gấp vạn lần.
-Còn có ai nữa?
Tử Lạc bất chợt nắm lấy cổ tay cô mà siết chặt, mặt hắn như đanh lại vài phần.
Mịch Chi khẽ nhăn mặt, tại sao tên này tính khí thất thường thế này?
Đêm qua vẫn ổn, sáng nay lại có chuyện!
Thật chẳng lúc nào được sống yên thân, không có chuyện này cũng có chuỵen khác!
Mịch Chi đưa nhãn đao nhìn lấy hắn, càng khiến hắn nổi cơn cuồng phong.
-Có phải là Dực Khương? Phải hắn không?
Tử Lạc quát lớn vào mặt cô khiến cô phút chốc giật cả mình. Hắn nổi điên, nhìn xem nhãn cầu hắn như sắp giãn ra luôn rồi.
Mịch Chi thoáng thấy ấm ức, cô nào có lỗi? Cô nào có không giữ đạo hạnh lúc nào đâu?
-Đủ rồi! Chỉ là vô tình gặp nhau trên đường! Ta có phải tư tình bí mật gì đâu sao ngươi lại làm bộ dạng như đang bức cung ta vậy?
Tử Lạc nghiến chặt hai hàm răng, lại nữa rồi! Cái cảm giác khó chịu chết tiệt này lại lần nữa tìm đến dày vò tâm can hắn.
-Quả nhiên...tình cũ không rủ cũng tới! Tẫn thích tiền ngạ (*) hay sao?
[tẫn thích tiền ngạ: ngụ ý tình cũ gặp nhau tái hợp tình duyên]
Mịch Chi trừng mắt, hắn nói vậy ý là cô thật sự có tư tình? Tiên sư bố nhà hắn lại dám lăng mạ cô như vậy!
-Tử Lạc! Ngươi đừng càng nói càng quá đáng! Gì mà tình cũ không rủ cũng tới! Ta đã rủ rê gì ai? Ngươi đừng có nổi máu ghen như Hoạn Thư nhập hồn như thế! Thật thô lỗ!
Mịch Chi hất mạnh cổ tay ra khỏi tay hắn, hắn cau mắt nhìn cô với ánh nhìn sắc như kiếm. Chuản bị phóng thẳng vào cô để chém chết cô vậy!
-Được! Giỏi cho một Vương Phi như nàng! Vẫn là Bổn vương không nên đại phí chu chương! (*)
[Đại phí chu chương: ý nói dồn tâm tư vào những việc không đâu]
Tử Lạc gằng lấy một câu trước khi phất tay áo quay lưng đi khỏi. Khẩu khí đầy bực dọc, căm phẫn.
Mịch Chi đứng ngây người nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần.
Cái tên Vương gia chết bầm, Mịch Chi cô đây vốn chưa bao giờ giở thói cuồng quyến (*), vậy mà hắn lại vội bắn tên không đích (*) như thế!
[Cuồng quyến: làm việc sai trái]
[Bắn tên không đích: phán xét bậy bạ, kết luận vô căn cứ]
Thật khiến cô lúc nào chỉ muốn một đạp mà đạp chết hắn!
..
..
..
Lúc này ngoài cổng phủ có một cỗ xe ngựa dừng đến, theo sau là cả một đoàn binh lính tầm hơn hai chục người.
Một nha hoàn bước đến trước cửa xe, đưa tay vén rèm.
Một bàn tay trắng mịn như ngọc, năm ngón tay như ngòi viết thon dài đặt nhẹ lên.
Một nữ nhân dáng dấp nhẹ nhàng, thư thái khoan thai, dung mạo kiều diễm chậm rãi bước xuống.
Lập tức cả một đám quân lính phía sau cùng một đám gia nhân trong phủ khấu đầu hành lễ đồng thanh.
-Tham kiến Quận chúa!
Nữ nhân đó không ai khác chính là Hỷ Bình Quận chúa, hôm nay nàng ta đến thăm biệt phủ của nam nhân mà nàng luôn đem lòng ái mộ.
Một phần là muốn gặp chàng, một phần lại có ý niệm khác!
Hỷ Bình chầm chậm từng bước lướt nhẹ đi vào trong, không hổ danh là một Quận chúa hoàng tộc, từng bước đi của nàng ta đúng là bộ diêu sinh hoa (*), nhẹ như lông hồng, mảnh mai thướt tha vô cùng.
[bộ diêu sinh hoa: bước chân nhẹ nhàng, đi đến đâu hoa nở đến đó]
Bên trong phủ, Tử Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Hỷ Bình, đấu tay cất giọng thâm trầm, diện vô biểu tình (*), bất động thanh sắc (*).
[diện vô biểu tình: nét mặt không chút cảm xúc]
[bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không hề biến sắc]
-Quận chúa giá đáo, Bổn vương không kịp nghênh đón!
Hỷ Bình vốn đã hoa si Tử Lạc từ nhỏ, nhưng hắn dù phân vế là Nhị hoàng huynh của nàng, hắn vẫn cứ xưng hô với nàng một cách xa lạ như vậy. Ngay cả "Huynh - Muội" hắn vẫn chưa từng mở miệng nói với nàng!
Hỷ Bình thoáng cong môi khó chịu, nhưng vừa trông thấy hắn khiến nàng ta như chẳng nhớ đến lễ nghĩa mà chạy đến nắm lấy cánh tay hắn không buông.
-Nhị hoàng huynh, đừng có giữ lễ với muội như vậy chứ! Ở đây đâu phải trong cung....
-Quận chúa.....
Tử Lạc đang muốn gỡ lấy bàn tay của nữ nhân kia ra, nhưng lúc này vừa hay Mịch Chi đang tiến vào, hắn ngay lập tức thay đổi thái độ đến chóng mặt.
-Hỷ Bình, muội đi đường chắc cũng khá mệt. Để huynh căn dặn nhà bếp làm mấy món muội thích. Có được không?
Vừa nói một tay Tử Lạc vừa chạm nhẹ lên bàn tay Hỷ Bình đang khoác qua cánh tay hắn khiến cả nàng ta cũng bị hắn doạ cho sắp ngất, hai mắt căng ra không tin được vào hành động của Tử Lạc.
Hắn đưa mắt đắc ý nhìn Mịch Chi, cô phút chốc lấy làm kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Tử Lạc hắn đang ân cần với một nữ nhân khác ngay trước mặt cô!
Mịch Chi chưa kịp bực dọc thì chợt nhận ra nữ nhân bên cạnh hắn là ai.
Chính là cái ả Quận chúa ương bướng, ngang ngược đây mà! Còn dám tát cô một cái đến đỏ rát cả má.
Cục tức đó mãi đến giờ vẫn còn đó, nay một phút nhìn thấy nàng ta lại khiến nó dâng cao nghẹn cả cổ họng cô.
Mịch Chi vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì Hỷ Bình đã vội cất giọng đầy châm biếm, câu nào cũng như ghim cô đến tận xương.
-Uông Mẫn...à không, ta quên mất bây giờ phải gọi là Hoàng tẩu mới phải phép...! Ta nhất thời chưa quen với thân phận mới này của tẩu, nên tẩu lượng thứ...
Nhìn nụ cười trên môi nàng ta mà xem, đáng ghét mà! Rõ ràng là đang muốn châm chọc cô.
Mịch Chi cố nén giận, vì giận quá chỉ tổ mất khôn. Cái cô Quận chúa này đúng là mỹ nhân thập phần xà hạt (*), đối phó với hạng người như vậy, thì chỉ có ăn một miếng mà phải trả lại mười miếng!
[mỹ nhân thập phần xà hạt: ý nói nữ nhân dung mạo dù có đẹp nhưng tâm địa chẳng khác rắn độc]
Mịch Chi hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi thong thả tiến đến phía trước, dù cô không phải Uông Mẫn Xuyên thật sự, nhưng căn bản dung mạo của vị tiểu thư này hay của cô đã là xuất chúng hơn người. Mắt hạnh, mày liễu, môi mọng anh đào, mũi gọn thanh tú, da dẻ như ngọc, thật như một đoá liên dung.
Bước chân cô chầm chậm, thoáng tựa kinh hồng (*).
[kinh hồng: tư thái nhẹ nhàng, dung mao giai mỹ]
Cô nhìn Hỷ Bình, mắt hạnh khẽ nhếch nhẹ.
-Không sao! Ta vốn không phải hạng người thích câu nệ tiểu tiết. Ký lai chi, tắc an chi (*). Nếu Quận chúa đã không quãng đường xa mà ghé thăm biệt phủ, ghé thăm phu thê ta thì xin Quận chúa cứ an tâm. Vương phi ta đây nhất định không để Quận chúa phải thất vọng. Ta.... dư thủ dư cầu (*)!
[Ký lai chi, tắc an chi: ý nói việc gì đến cũng đến, cứ đối mặt với nó]
[Dư thủ dư cầu: ngụ ý dư sức đáp ứng, đáp trả]
Lúc này Mịch Chi lại quay sang Tử Lạc, cô cất giọng nói với hắn một câu trước khi quay lưng.
-Vương gia, nhờ Người tiếp đãi Quận chúa chu đáo! Thiếp mạn phép cáo lui!
Mịch Chi nói xong liền đi ngay đến cửa, nhưng chợt nhớ ra còn điều gì đó chưa nhắn nhủ, cô liền quay đầu lại nhìn Hỷ Bình, khoé miệng cong nhẹ.
-Ta quên nói với Quận chúa...đây là Vương phủ, không phải hí đài (*)!
[hí đài: sân khấu kịch]
Bóng lưng mảnh mai của Mịch Chi khuất sau cánh cửa to, Hỷ Bình bị cô nói cho một phen cứng cả họng không biết phải đáp trả ra sao.
Nàng ta tức đến giận run cả người, nữ nhân này lại dám to gan xấc xược nói ra câu nào cũng toàn ngụ ý dám xàm ngôn với một Quận chúa như nàng!
Nhưng nhận ra bên cạnh còn có Tử Lạc, nàng đành cố nén giận mà tiếp tục trưng ra sắc diện như hoa.
-Nhị hoàng huynh....muội đói....!!!
Vừa nói nàng ta vừa lay nhẹ lấy cánh tay Tử Lạc.
Hắn thì vẫn đang chưa hết kinh ngạc vì phản ứng lúc nãy của thê tử mình.
Không thể ngờ một tiểu thư như nàng ấy lại có thể cũng biết dùng ngôn từ để đánh vào người khác như vây! Lại còn đánh rất mạnh là đằng khác!
Quả là nhân bất khả mạo tướng (*)! Rốt cuộc Tử Lạc hắn đấy đến bao giờ mới tường tận hết con người nàng ấy đây?
[nhân bất khả mạo tướng: nhìn người không thể nhìn bề ngoài]
-Nhị hoàng huynh....nghe muội nói gì không?
Tử Lạc bị Hỷ Bình làm cho sựt tỉnh trở lại, hắn lập tức lại mang sắc diện âm lãnh như cũ, gỡ lấy bàn tay của nữ nhân kia khỏi người, thanh âm vẫn thâm trầm.
-Mời Quận chúa xuống nhã gian (*)! Món ăn chắc cũng đã chuẩn bị xong!
[nhã gian: nhà ăn]
Tử Lạc dứt lời liền lạnh lùng cất bước đi trước, bỏ lại Hỷ Bình phút chốc đứng ngây ngốc, không kịp phản ứng với thái độ thay đổi chóng mặt của nam nhân trước mặt.
..
..
..
Mịch Chi tìm đến Đồng Đồng, cô đã hứa giúp nó chỉ nó làm diều giấy, người lớn nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không được nuốt lời.
Đồng Đồng ngồi lọt thỏm trong lòng của Mịch Chi, cả hai đang ngồi trong một biệt uyển, cười đùa vui vẻ đến híp cả mắt.
Ả quận chúa kia muốn chơi cô? Bộ nàng ta nghĩ cô là Uông Mẫn Xuyên mỏng manh như sương mai đó hay sao mà muốn bắt nạt!
Lại còn cái tên Tử Lạc khốn kiếp, dám làm ra vẻ mặt đó với cô! Hắn muốn chọc tức cô sao? Nằm mơ đi! Cô không dư hơi mà đi ghen tức cho hắn.
Cô đây vẫn vui, vẫn cười ngồi chơi với bánh bao nhỏ của cô! Mặc xác bọn họ!
Muốn biến cái biệt phủ này thành hí đài thì họ cứ việc, cô đây chỉ chờ xem kịch hay mà thôi!
..
..
..
Tử Lạc lúc nãy vừa ngồi xuống nâng đũa lên một cái, nhưng rồi lòng dạ hắn laii chẳng thể nuốt trôi thứ gì.
Dù khá kinh ngạc với thái độ vừa rồi của thê tử, nhưng hắn lại không tránh khỏi khó chịu, khi nàng ấy không hề có vẻ phản ứng gì gọi là không vui khi nhìn phu quân thân mật với nữ nhân khác.
Nàng ấy hững hờ đến vậy, còn dám cả gan nhắn nhủ phu quân mình phải tiếp đãi nữ nhân khác chu đáo? Ý nàng ấy là sao? Càng lúc càng to gan, rốt cuộc nàng ấy có xem hắn là phu quân hay không đây?
Dòng suy nghĩ hỗn loạn thoáng qua trong đầu, Tử Lạc buông đũa đứng phăng dậy ra khỏi cửa mà không nói lời nào với nàng Quận chúa trước mặt, khiến nàng ta lại thêm một lần ngớ ngẫn.
Tử Lạc vẫn lãnh đạm với nàng ta như thế, mặc cho nàng có cố gắng gọi lấy hắn hắn vẫn không để tâm mà ngoảnh mặt đi mất.
Tử Lạc đầu óc rối tung, lòng dạ châm chích khó chịu tột cùng.
Hôm qua nàng ấy dám chạm mặt với tình cũ bên ngoài, cùng hắn dạo chơi cả ngày trời. Hôm nay lại còn chẳng thèm để tâm đến xem hắn thế nào?
Chợt hắn trông thấy Mịch Chi cùng chơi đùa với Đồng Đồng ở biệt uyển từ xa.
Nàng ấy không những không hề để tâm đến, ngược lại vẫn còn đùa đùa cười nói rất vui vẻ.
Phút chốc hai mắt Tử Lạc như tối lại, mày tướng khẽ cau có.
Hai bàn tay vô thức siết chặt, hắn thật sự không tin, nàng ấy không để một chút tâm tư nào vào mối lương duyên này! Để xem, lần này hắn có thể tường tận rõ mọi ngóc ngách trong tâm tư nàng hay không?
Bỗng dưng lúc này lại nghĩ đến chuyện sáng nay, Tử Lạc ôm cô trong lòng, cảm giác hôm nay lại có vẻ rất khác. Nó có gì đó ấm áp hơn, có gì đó thâm tình hơn!
Sáng tinh mơ mở mắt ra đã trông thấy hắn nằm cạnh, mắt lạnh của hắn không ngừng nhìn lấy cô.
Biểu diện lại có phần thay đổi hơn bình thường, khoé môi hắn tạo nên một đường cong nhẹ. Như thể từ thâm tâm hắn đang có chuyện gì khiến hắn vui, khiến hắn lòng dạ thấy phơi phới?
Nghĩ đến đây Mịch Chi lại thấy lồng ngực bị tim nhỏ đập mạnh, hai má phấn đỏ ửng. Cánh môi anh đào thoáng mím nhẹ đầy e thẹn. Cô cũng chẳng hiểu cảm giác lúc này của cô là như thế nào? Chỉ biết rằng, hôm nay tâm trạng của cô cũng khá tốt!
Đang ngồi thẫn thờ bất chợt Đồng Đồng nhảy khỏi lòng cô mà reo lên.
-Ca ca!
Tiểu màn thầu co chân chạy nhanh đến phía nam nhân trước mặt. Không ngừng kêu lên đầy mừng rỡ.
Tử Lạc bế xốc Đồng Đồng trên tay, hắn đưa mắt nhìn Mịch Chi, ánh mắt như chất chứa cả một bầu trời tâm sự muốn nói với cô.
Mịch Chi thoáng chốc ngượng ngùng, cô lãng sang nơi khách tránh ánh nhìn của hắn. Nếu cứ như vậy không khéo lồng ngực cô sẽ bị xé toạt mất!
Đang yên đang lành, thì tiểu màn thầu trên tay Tử Lạc bỗng cất giọng vô tư
-Tử Lạc ca ca! Khi nào ca ca mới dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi?
Tử Lạc nhíu mắt nhìn nó, miệng hắn cười nhẹ một cái.
-Đệ càng lúc càng to gan! Dám yêu cầu ta?
Đồng Đồng ngoe nguẩy cong môi giận dỗi.
-Vậy Tử Lạc ca ca không thương Đồng Đồng bằng ca ca hôm qua!
Câu nói vô tư vô ý này của Đồng Đồng phút chốc khiến Tiểu Hồng và Mịch Chi sững người.
Hai tay Tiểu Hồng nắm lấy nhau mà không ngừng run lên cầm cập.
Chuyện ngày hôm qua Nương Nương của cô ra ngoài với vị Dực tướng quân kia mà bại lộ, thì thể nào vị Vương gia đáng kinh của cô sẽ hoá cuồng phong bạo vũ cho xem.
-Ca ca hôm qua?
Tử Lạc nhướng mắt tiếp tục hỏi lấy Đồng Đồng.
-Đúng vậy! Ca ca hôm qua dẫn Đồng Đồng đi ăn rất nhiều món ngon.
Tử Lạc đưa mắt nghi vấn nhìn Mịch Chi, khiến cô bỗng thấy rùng mình.
-Vậy Đồng Đồng có biết vị ca ca tốt bụng đó....tên gì không?
Hắn cất giọng trầm khan nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi Mịch Chi,
Cái gì đây? Sao tự dưng cô thấy ớn lạnh cả sống lưng thế này?
-Đồng Đồng không biết tên...chỉ biết gọi là tướng quân....
Tiểu màn thầu này vô tư nói đến, khiến Tử Lạc cau mắt hùng, mày dũng mà nhìn Mịch Chi.
Tử Lạc để Đồng Đồng xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Mịch Chi.
-Tiểu Hồng, dẫn Đồng Đồng đi nơi khác!
Hắn gằng giọng, cả biểu diện của hắn đằng đằng sát khí. Bầu không khí bị bức bách đến ngột ngạt.
Mịch Chi không nhìn hắn, cô ngồi đó tay đưa lên bẻ lấy mấy chiếc lá cây mà vò vò.
-Hôm qua, nàng xuống phố với ai?
Lại chuyện gì nữa? Tử Lạc hắn ta lại nghĩ vớ vẫn gì trong đầu nữa rồi!
Mịch Chi cô cũng chỉ là vô tình gặp phải tình cũ, vốn dĩ cô cũng đã một lòng trốn chạy khỏi y rồi còn gì!
Cô không làm chuyện hổ thẹn, cớ gì phải lo sợ!
Nghĩ đến đây cô đứng dậy, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.
-Ta dẫn Đồng Đồng đi chơi! Có cả Tiểu Hồng.
Mịch Chi dù là vậy nhưng không thể không khỏi sợ hãi khi trông thấy khí sắc ảm đạm của Tử Lạc. Thật sự biểu diện hắn lúc bình thường thôi cũng âm lãnh băng sương đến rùng mình rồi, khi mà nổi giận lại càng đáng sợ gấp vạn lần.
-Còn có ai nữa?
Tử Lạc bất chợt nắm lấy cổ tay cô mà siết chặt, mặt hắn như đanh lại vài phần.
Mịch Chi khẽ nhăn mặt, tại sao tên này tính khí thất thường thế này?
Đêm qua vẫn ổn, sáng nay lại có chuyện!
Thật chẳng lúc nào được sống yên thân, không có chuyện này cũng có chuỵen khác!
Mịch Chi đưa nhãn đao nhìn lấy hắn, càng khiến hắn nổi cơn cuồng phong.
-Có phải là Dực Khương? Phải hắn không?
Tử Lạc quát lớn vào mặt cô khiến cô phút chốc giật cả mình. Hắn nổi điên, nhìn xem nhãn cầu hắn như sắp giãn ra luôn rồi.
Mịch Chi thoáng thấy ấm ức, cô nào có lỗi? Cô nào có không giữ đạo hạnh lúc nào đâu?
-Đủ rồi! Chỉ là vô tình gặp nhau trên đường! Ta có phải tư tình bí mật gì đâu sao ngươi lại làm bộ dạng như đang bức cung ta vậy?
Tử Lạc nghiến chặt hai hàm răng, lại nữa rồi! Cái cảm giác khó chịu chết tiệt này lại lần nữa tìm đến dày vò tâm can hắn.
-Quả nhiên...tình cũ không rủ cũng tới! Tẫn thích tiền ngạ (*) hay sao?
[tẫn thích tiền ngạ: ngụ ý tình cũ gặp nhau tái hợp tình duyên]
Mịch Chi trừng mắt, hắn nói vậy ý là cô thật sự có tư tình? Tiên sư bố nhà hắn lại dám lăng mạ cô như vậy!
-Tử Lạc! Ngươi đừng càng nói càng quá đáng! Gì mà tình cũ không rủ cũng tới! Ta đã rủ rê gì ai? Ngươi đừng có nổi máu ghen như Hoạn Thư nhập hồn như thế! Thật thô lỗ!
Mịch Chi hất mạnh cổ tay ra khỏi tay hắn, hắn cau mắt nhìn cô với ánh nhìn sắc như kiếm. Chuản bị phóng thẳng vào cô để chém chết cô vậy!
-Được! Giỏi cho một Vương Phi như nàng! Vẫn là Bổn vương không nên đại phí chu chương! (*)
[Đại phí chu chương: ý nói dồn tâm tư vào những việc không đâu]
Tử Lạc gằng lấy một câu trước khi phất tay áo quay lưng đi khỏi. Khẩu khí đầy bực dọc, căm phẫn.
Mịch Chi đứng ngây người nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần.
Cái tên Vương gia chết bầm, Mịch Chi cô đây vốn chưa bao giờ giở thói cuồng quyến (*), vậy mà hắn lại vội bắn tên không đích (*) như thế!
[Cuồng quyến: làm việc sai trái]
[Bắn tên không đích: phán xét bậy bạ, kết luận vô căn cứ]
Thật khiến cô lúc nào chỉ muốn một đạp mà đạp chết hắn!
..
..
..
Lúc này ngoài cổng phủ có một cỗ xe ngựa dừng đến, theo sau là cả một đoàn binh lính tầm hơn hai chục người.
Một nha hoàn bước đến trước cửa xe, đưa tay vén rèm.
Một bàn tay trắng mịn như ngọc, năm ngón tay như ngòi viết thon dài đặt nhẹ lên.
Một nữ nhân dáng dấp nhẹ nhàng, thư thái khoan thai, dung mạo kiều diễm chậm rãi bước xuống.
Lập tức cả một đám quân lính phía sau cùng một đám gia nhân trong phủ khấu đầu hành lễ đồng thanh.
-Tham kiến Quận chúa!
Nữ nhân đó không ai khác chính là Hỷ Bình Quận chúa, hôm nay nàng ta đến thăm biệt phủ của nam nhân mà nàng luôn đem lòng ái mộ.
Một phần là muốn gặp chàng, một phần lại có ý niệm khác!
Hỷ Bình chầm chậm từng bước lướt nhẹ đi vào trong, không hổ danh là một Quận chúa hoàng tộc, từng bước đi của nàng ta đúng là bộ diêu sinh hoa (*), nhẹ như lông hồng, mảnh mai thướt tha vô cùng.
[bộ diêu sinh hoa: bước chân nhẹ nhàng, đi đến đâu hoa nở đến đó]
Bên trong phủ, Tử Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Hỷ Bình, đấu tay cất giọng thâm trầm, diện vô biểu tình (*), bất động thanh sắc (*).
[diện vô biểu tình: nét mặt không chút cảm xúc]
[bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không hề biến sắc]
-Quận chúa giá đáo, Bổn vương không kịp nghênh đón!
Hỷ Bình vốn đã hoa si Tử Lạc từ nhỏ, nhưng hắn dù phân vế là Nhị hoàng huynh của nàng, hắn vẫn cứ xưng hô với nàng một cách xa lạ như vậy. Ngay cả "Huynh - Muội" hắn vẫn chưa từng mở miệng nói với nàng!
Hỷ Bình thoáng cong môi khó chịu, nhưng vừa trông thấy hắn khiến nàng ta như chẳng nhớ đến lễ nghĩa mà chạy đến nắm lấy cánh tay hắn không buông.
-Nhị hoàng huynh, đừng có giữ lễ với muội như vậy chứ! Ở đây đâu phải trong cung....
-Quận chúa.....
Tử Lạc đang muốn gỡ lấy bàn tay của nữ nhân kia ra, nhưng lúc này vừa hay Mịch Chi đang tiến vào, hắn ngay lập tức thay đổi thái độ đến chóng mặt.
-Hỷ Bình, muội đi đường chắc cũng khá mệt. Để huynh căn dặn nhà bếp làm mấy món muội thích. Có được không?
Vừa nói một tay Tử Lạc vừa chạm nhẹ lên bàn tay Hỷ Bình đang khoác qua cánh tay hắn khiến cả nàng ta cũng bị hắn doạ cho sắp ngất, hai mắt căng ra không tin được vào hành động của Tử Lạc.
Hắn đưa mắt đắc ý nhìn Mịch Chi, cô phút chốc lấy làm kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Tử Lạc hắn đang ân cần với một nữ nhân khác ngay trước mặt cô!
Mịch Chi chưa kịp bực dọc thì chợt nhận ra nữ nhân bên cạnh hắn là ai.
Chính là cái ả Quận chúa ương bướng, ngang ngược đây mà! Còn dám tát cô một cái đến đỏ rát cả má.
Cục tức đó mãi đến giờ vẫn còn đó, nay một phút nhìn thấy nàng ta lại khiến nó dâng cao nghẹn cả cổ họng cô.
Mịch Chi vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì Hỷ Bình đã vội cất giọng đầy châm biếm, câu nào cũng như ghim cô đến tận xương.
-Uông Mẫn...à không, ta quên mất bây giờ phải gọi là Hoàng tẩu mới phải phép...! Ta nhất thời chưa quen với thân phận mới này của tẩu, nên tẩu lượng thứ...
Nhìn nụ cười trên môi nàng ta mà xem, đáng ghét mà! Rõ ràng là đang muốn châm chọc cô.
Mịch Chi cố nén giận, vì giận quá chỉ tổ mất khôn. Cái cô Quận chúa này đúng là mỹ nhân thập phần xà hạt (*), đối phó với hạng người như vậy, thì chỉ có ăn một miếng mà phải trả lại mười miếng!
[mỹ nhân thập phần xà hạt: ý nói nữ nhân dung mạo dù có đẹp nhưng tâm địa chẳng khác rắn độc]
Mịch Chi hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi thong thả tiến đến phía trước, dù cô không phải Uông Mẫn Xuyên thật sự, nhưng căn bản dung mạo của vị tiểu thư này hay của cô đã là xuất chúng hơn người. Mắt hạnh, mày liễu, môi mọng anh đào, mũi gọn thanh tú, da dẻ như ngọc, thật như một đoá liên dung.
Bước chân cô chầm chậm, thoáng tựa kinh hồng (*).
[kinh hồng: tư thái nhẹ nhàng, dung mao giai mỹ]
Cô nhìn Hỷ Bình, mắt hạnh khẽ nhếch nhẹ.
-Không sao! Ta vốn không phải hạng người thích câu nệ tiểu tiết. Ký lai chi, tắc an chi (*). Nếu Quận chúa đã không quãng đường xa mà ghé thăm biệt phủ, ghé thăm phu thê ta thì xin Quận chúa cứ an tâm. Vương phi ta đây nhất định không để Quận chúa phải thất vọng. Ta.... dư thủ dư cầu (*)!
[Ký lai chi, tắc an chi: ý nói việc gì đến cũng đến, cứ đối mặt với nó]
[Dư thủ dư cầu: ngụ ý dư sức đáp ứng, đáp trả]
Lúc này Mịch Chi lại quay sang Tử Lạc, cô cất giọng nói với hắn một câu trước khi quay lưng.
-Vương gia, nhờ Người tiếp đãi Quận chúa chu đáo! Thiếp mạn phép cáo lui!
Mịch Chi nói xong liền đi ngay đến cửa, nhưng chợt nhớ ra còn điều gì đó chưa nhắn nhủ, cô liền quay đầu lại nhìn Hỷ Bình, khoé miệng cong nhẹ.
-Ta quên nói với Quận chúa...đây là Vương phủ, không phải hí đài (*)!
[hí đài: sân khấu kịch]
Bóng lưng mảnh mai của Mịch Chi khuất sau cánh cửa to, Hỷ Bình bị cô nói cho một phen cứng cả họng không biết phải đáp trả ra sao.
Nàng ta tức đến giận run cả người, nữ nhân này lại dám to gan xấc xược nói ra câu nào cũng toàn ngụ ý dám xàm ngôn với một Quận chúa như nàng!
Nhưng nhận ra bên cạnh còn có Tử Lạc, nàng đành cố nén giận mà tiếp tục trưng ra sắc diện như hoa.
-Nhị hoàng huynh....muội đói....!!!
Vừa nói nàng ta vừa lay nhẹ lấy cánh tay Tử Lạc.
Hắn thì vẫn đang chưa hết kinh ngạc vì phản ứng lúc nãy của thê tử mình.
Không thể ngờ một tiểu thư như nàng ấy lại có thể cũng biết dùng ngôn từ để đánh vào người khác như vây! Lại còn đánh rất mạnh là đằng khác!
Quả là nhân bất khả mạo tướng (*)! Rốt cuộc Tử Lạc hắn đấy đến bao giờ mới tường tận hết con người nàng ấy đây?
[nhân bất khả mạo tướng: nhìn người không thể nhìn bề ngoài]
-Nhị hoàng huynh....nghe muội nói gì không?
Tử Lạc bị Hỷ Bình làm cho sựt tỉnh trở lại, hắn lập tức lại mang sắc diện âm lãnh như cũ, gỡ lấy bàn tay của nữ nhân kia khỏi người, thanh âm vẫn thâm trầm.
-Mời Quận chúa xuống nhã gian (*)! Món ăn chắc cũng đã chuẩn bị xong!
[nhã gian: nhà ăn]
Tử Lạc dứt lời liền lạnh lùng cất bước đi trước, bỏ lại Hỷ Bình phút chốc đứng ngây ngốc, không kịp phản ứng với thái độ thay đổi chóng mặt của nam nhân trước mặt.
..
..
..
Mịch Chi tìm đến Đồng Đồng, cô đã hứa giúp nó chỉ nó làm diều giấy, người lớn nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không được nuốt lời.
Đồng Đồng ngồi lọt thỏm trong lòng của Mịch Chi, cả hai đang ngồi trong một biệt uyển, cười đùa vui vẻ đến híp cả mắt.
Ả quận chúa kia muốn chơi cô? Bộ nàng ta nghĩ cô là Uông Mẫn Xuyên mỏng manh như sương mai đó hay sao mà muốn bắt nạt!
Lại còn cái tên Tử Lạc khốn kiếp, dám làm ra vẻ mặt đó với cô! Hắn muốn chọc tức cô sao? Nằm mơ đi! Cô không dư hơi mà đi ghen tức cho hắn.
Cô đây vẫn vui, vẫn cười ngồi chơi với bánh bao nhỏ của cô! Mặc xác bọn họ!
Muốn biến cái biệt phủ này thành hí đài thì họ cứ việc, cô đây chỉ chờ xem kịch hay mà thôi!
..
..
..
Tử Lạc lúc nãy vừa ngồi xuống nâng đũa lên một cái, nhưng rồi lòng dạ hắn laii chẳng thể nuốt trôi thứ gì.
Dù khá kinh ngạc với thái độ vừa rồi của thê tử, nhưng hắn lại không tránh khỏi khó chịu, khi nàng ấy không hề có vẻ phản ứng gì gọi là không vui khi nhìn phu quân thân mật với nữ nhân khác.
Nàng ấy hững hờ đến vậy, còn dám cả gan nhắn nhủ phu quân mình phải tiếp đãi nữ nhân khác chu đáo? Ý nàng ấy là sao? Càng lúc càng to gan, rốt cuộc nàng ấy có xem hắn là phu quân hay không đây?
Dòng suy nghĩ hỗn loạn thoáng qua trong đầu, Tử Lạc buông đũa đứng phăng dậy ra khỏi cửa mà không nói lời nào với nàng Quận chúa trước mặt, khiến nàng ta lại thêm một lần ngớ ngẫn.
Tử Lạc vẫn lãnh đạm với nàng ta như thế, mặc cho nàng có cố gắng gọi lấy hắn hắn vẫn không để tâm mà ngoảnh mặt đi mất.
Tử Lạc đầu óc rối tung, lòng dạ châm chích khó chịu tột cùng.
Hôm qua nàng ấy dám chạm mặt với tình cũ bên ngoài, cùng hắn dạo chơi cả ngày trời. Hôm nay lại còn chẳng thèm để tâm đến xem hắn thế nào?
Chợt hắn trông thấy Mịch Chi cùng chơi đùa với Đồng Đồng ở biệt uyển từ xa.
Nàng ấy không những không hề để tâm đến, ngược lại vẫn còn đùa đùa cười nói rất vui vẻ.
Phút chốc hai mắt Tử Lạc như tối lại, mày tướng khẽ cau có.
Hai bàn tay vô thức siết chặt, hắn thật sự không tin, nàng ấy không để một chút tâm tư nào vào mối lương duyên này! Để xem, lần này hắn có thể tường tận rõ mọi ngóc ngách trong tâm tư nàng hay không?
/44
|