Tiếu tuyết nhìn Hạo Thân Vương phủ to lớn, viện môn thị vệ so với phía trước nhiều gấp đôi, chắc là sau khi nàng bị bắt thì gia tăng lên. Nghĩ thấy cũng đúng, nếu như ngay cả Hạo Thân Vương phủ đều có thể có người tùy ý tới lui, còn có nơi nào là không thể đi vào nữa chứ. Nàng thật sự sẽ vào Vương phủ sao, vậy nàng sẽ ở đây cả đời sao? Trong Vương phủ này chỉ có Tình nhi la khiến nàng vướng bận trong lòng, không biết sau khi nàng bị bắt nha đầu kia thế nào, hẳn là rất lo lắng cho nàng rồi!
Thị vệ Vương phủ đồng loạt quỳ xuống "Cung nghênh Vương gia, Vương Phi hồi phủ." Tư thế kia thật là có chút giống trong phim truyền hình, tư thế khi Hoàng Thượng hồi cung, ha ha ha… Bất quá ngẫm lại Hạo Vương coi như là Thân Vương, dưới một người, trên vạn người nha.
"Ừ…" Nàng keo kiệt ngôn ngữ, Tiếu Tuyết hơi hơi tỏ vẻ biết ơn! Nhưng thật ra thì thị vệ bị dọa, biểu tình của Mị phi này, không phải chưa từng nghe qua. Nếu như vậy hẳn là không nên hoảng sợ, xem ra đồn đãi là thật, Mị phi không có dáng vẻ tự cao, không phải chủ tử ngang ngược, là khiêm tốn, ôn nhu.
Đi vào trong Vương phủ như là một giấc mộng, nhưng mộng dù sao cũng phải tỉnh, Tiếu Tuyết nhìn thấy cách đó không xa bên núi giả có một cô gái áo lam cúi đầu khóc. Cô gái áo lam giống như cũng có cảm giác giống nàng, quay đầu nhìn về phía Tiếu Tuyết, biểu tình kinh ngạc, mừng như điên, tức thì rơi lệ đầy mặt!
"Tình nhi…." Tiếu Tuyết đi vài bước đến ôm cổ Tình nhi, ánh mắt ướt át.
"Tiểu thư, người không sao rồi, Tình nhi rất lo lắng nha, người cuối cùng trở lại."
"Tình nhi…. khiến cho muội lo lắng, tỷ tốt lắm, chẳng qua là…"
Tình nhi ngẩng đầu nhìn Tiếu Tuyết “Tiểu thư, người gầy….”
Tiếu Tuyết không nghĩ tới vừa trở về sẽ bi thương như vậy, miễn cưỡng khẽ mỉm cười, nhìn như là cười khổ “Tỷ không có việc gì, kỳ thật nếu như có khả năng, tỷ cũng không nghĩ sẽ trở lại nơi này….” Lời nàng nói cực kỳ nhỏ, nhưng là Tình nhi nghe được, Liệt Hạo ở cách đó không xa cũng nghe thấy, sắc mặt khó coi, tay nắm thành quyền.
“Tiểu thư…” Tình nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn chủ tử thương tâm như vậy. Nhưng rõ ràng là Vương gia rất coi trọng tiểu thư, thế nhưng tại sao lại….
“Mọi người lui xuống đi, bổn vương đưa Vương phi về viện.” Ánh mặt Liệt Hạo sắc lạnh nhìn quét khắp một lượt. Hạ nhân, thị vệ đều chạy đi, chủ tử đã mở miệng nào ai dám còn lưu lại. Nhưng là Tình nhi nhìn Hạo vương, có chút lo lắng, không dám rời đi.
"Mang nàng đi." Ngay cả tên cũng lười nói, Trương Thanh lĩnh mệnh kéo Tình nhi không tình nguyện rời khỏi.
"Tiểu thư…."
Tiếu Tuyết yên lặng nhìn Tình nhi bị Trương Thanh cơ hồ là tha đi, trong lòng cảm xúc ngàn vạn.
"Đi thôi, ái phi của bổn vương" Liệt Hạo nói ra hai chữ ‘ái phi’ nhưng là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Tiếu Tuyết chăm chú, muốn nhìn xem giờ phút này trên mặt nàng sẽ có biểu tình gì. Tiếu Tuyết từ khi đi vào thời không này, tất nhiên cũng luyện được cách che giấu cảm xúc của mình, bất qua nếu như không cần thiết nàng cũng không muốn phải giả vờ làm gì. Ở hiện đại nàng là vô ưu vô lo như thế nào, tuy rằng cũng sẽ vì kinh thế gia đình mà đôi chút phiền não, nhưng đó vì người nhà của nàng, nàng cam tâm tình nguyện. Nhớ tới người nhà ở thơi không kia, trong mắt ngưng tụ nhớ nhung nồng đượm.
Liệt Hạo nhìn thấy Tiếu Tuyết như vậy, trong lòng một cỗ hung hăng nổi dậy. Nàng là đang nhớ nhung ai? Ngạo Trình sao? Hừ hừ… Tốt nhất là nàng đừng để cho hắn biết, nếu không hắn cũng khó bảo đảm chính mình dâng lên xúc động khát máu.
Trờ về viện, Tiếu Tuyết si ngốc chăm chú nhìn khắp nới một lượt, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dù sao, nơi này cũng là ngôi nhà đầu tiên mà nàng ở tại thời không này, hẳn là về sau nàng khó mà rời khỏi viện này. Trong lòng ngập tràn suy nghĩ cùng cảm xúc khó tả, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, thở dài một tiếng!
"Tuyết nhi, không cần khảo nghiệm kiên nhẫn của bổn vương?"
Lúc này Tiếu Tuyết nhìn Liệt Hạo có điểm buồn cười "Vương gia, chẳng lẽ thiếp ngay cả quyền lợi suy nghĩ cũng không có sao?"
"Nàng đang giảng quyền lợi với ta? Quyền lợi của nàng là yêu ta, nghĩ tới ta, chỉ có thể chú ý đến ta!" Bá đạo giam cầm Tiếu Tuyết, nhưng là Tiếu Tuyết giống như vừa trong mộng tỉnh lại, có thể là tính tình nàng làm cho vị Vương gia cao ngạo này bị suy sụp đi, ha ha ha… Khẽ mỉm cười !
"Vương gia, ngài nói, Lý Mị Nhi như thế nào nghe không hiểu đây, trước kia Mị Nhi không phải thực yêu ngài sao? Nhưng ngài thì sao? Hiện tại ngài lại đang tính toán cái gì?" Tiếu Tuyết lên án kể rõ bất bình.
"Nàng không phải Lý Mị Nhi, nàng là Tiếu Tuyết, là ái phi của bổn vương, nếu như nàng thật sự là Lý Mị Nhi, bổn vương cũng không ngoảnh lại nhìn!"
"Ha ha ha ha…." Nàng ngửa đầu cười to, dù cười nhưng nước mắt chảy tán loạn. Liệt Hạo nhìn Tiếu Tuyết như vậy, hoảng sợ không lý do! Là hắn hoảng sợ! Thật sự là kì lạ, bổn vương cũng có cảm xúc như vậy. Đối mặt thiên quân vạn mã cũng không có như thế! Nhưng hôm nay….
Thị vệ Vương phủ đồng loạt quỳ xuống "Cung nghênh Vương gia, Vương Phi hồi phủ." Tư thế kia thật là có chút giống trong phim truyền hình, tư thế khi Hoàng Thượng hồi cung, ha ha ha… Bất quá ngẫm lại Hạo Vương coi như là Thân Vương, dưới một người, trên vạn người nha.
"Ừ…" Nàng keo kiệt ngôn ngữ, Tiếu Tuyết hơi hơi tỏ vẻ biết ơn! Nhưng thật ra thì thị vệ bị dọa, biểu tình của Mị phi này, không phải chưa từng nghe qua. Nếu như vậy hẳn là không nên hoảng sợ, xem ra đồn đãi là thật, Mị phi không có dáng vẻ tự cao, không phải chủ tử ngang ngược, là khiêm tốn, ôn nhu.
Đi vào trong Vương phủ như là một giấc mộng, nhưng mộng dù sao cũng phải tỉnh, Tiếu Tuyết nhìn thấy cách đó không xa bên núi giả có một cô gái áo lam cúi đầu khóc. Cô gái áo lam giống như cũng có cảm giác giống nàng, quay đầu nhìn về phía Tiếu Tuyết, biểu tình kinh ngạc, mừng như điên, tức thì rơi lệ đầy mặt!
"Tình nhi…." Tiếu Tuyết đi vài bước đến ôm cổ Tình nhi, ánh mắt ướt át.
"Tiểu thư, người không sao rồi, Tình nhi rất lo lắng nha, người cuối cùng trở lại."
"Tình nhi…. khiến cho muội lo lắng, tỷ tốt lắm, chẳng qua là…"
Tình nhi ngẩng đầu nhìn Tiếu Tuyết “Tiểu thư, người gầy….”
Tiếu Tuyết không nghĩ tới vừa trở về sẽ bi thương như vậy, miễn cưỡng khẽ mỉm cười, nhìn như là cười khổ “Tỷ không có việc gì, kỳ thật nếu như có khả năng, tỷ cũng không nghĩ sẽ trở lại nơi này….” Lời nàng nói cực kỳ nhỏ, nhưng là Tình nhi nghe được, Liệt Hạo ở cách đó không xa cũng nghe thấy, sắc mặt khó coi, tay nắm thành quyền.
“Tiểu thư…” Tình nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn chủ tử thương tâm như vậy. Nhưng rõ ràng là Vương gia rất coi trọng tiểu thư, thế nhưng tại sao lại….
“Mọi người lui xuống đi, bổn vương đưa Vương phi về viện.” Ánh mặt Liệt Hạo sắc lạnh nhìn quét khắp một lượt. Hạ nhân, thị vệ đều chạy đi, chủ tử đã mở miệng nào ai dám còn lưu lại. Nhưng là Tình nhi nhìn Hạo vương, có chút lo lắng, không dám rời đi.
"Mang nàng đi." Ngay cả tên cũng lười nói, Trương Thanh lĩnh mệnh kéo Tình nhi không tình nguyện rời khỏi.
"Tiểu thư…."
Tiếu Tuyết yên lặng nhìn Tình nhi bị Trương Thanh cơ hồ là tha đi, trong lòng cảm xúc ngàn vạn.
"Đi thôi, ái phi của bổn vương" Liệt Hạo nói ra hai chữ ‘ái phi’ nhưng là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Tiếu Tuyết chăm chú, muốn nhìn xem giờ phút này trên mặt nàng sẽ có biểu tình gì. Tiếu Tuyết từ khi đi vào thời không này, tất nhiên cũng luyện được cách che giấu cảm xúc của mình, bất qua nếu như không cần thiết nàng cũng không muốn phải giả vờ làm gì. Ở hiện đại nàng là vô ưu vô lo như thế nào, tuy rằng cũng sẽ vì kinh thế gia đình mà đôi chút phiền não, nhưng đó vì người nhà của nàng, nàng cam tâm tình nguyện. Nhớ tới người nhà ở thơi không kia, trong mắt ngưng tụ nhớ nhung nồng đượm.
Liệt Hạo nhìn thấy Tiếu Tuyết như vậy, trong lòng một cỗ hung hăng nổi dậy. Nàng là đang nhớ nhung ai? Ngạo Trình sao? Hừ hừ… Tốt nhất là nàng đừng để cho hắn biết, nếu không hắn cũng khó bảo đảm chính mình dâng lên xúc động khát máu.
Trờ về viện, Tiếu Tuyết si ngốc chăm chú nhìn khắp nới một lượt, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dù sao, nơi này cũng là ngôi nhà đầu tiên mà nàng ở tại thời không này, hẳn là về sau nàng khó mà rời khỏi viện này. Trong lòng ngập tràn suy nghĩ cùng cảm xúc khó tả, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, thở dài một tiếng!
"Tuyết nhi, không cần khảo nghiệm kiên nhẫn của bổn vương?"
Lúc này Tiếu Tuyết nhìn Liệt Hạo có điểm buồn cười "Vương gia, chẳng lẽ thiếp ngay cả quyền lợi suy nghĩ cũng không có sao?"
"Nàng đang giảng quyền lợi với ta? Quyền lợi của nàng là yêu ta, nghĩ tới ta, chỉ có thể chú ý đến ta!" Bá đạo giam cầm Tiếu Tuyết, nhưng là Tiếu Tuyết giống như vừa trong mộng tỉnh lại, có thể là tính tình nàng làm cho vị Vương gia cao ngạo này bị suy sụp đi, ha ha ha… Khẽ mỉm cười !
"Vương gia, ngài nói, Lý Mị Nhi như thế nào nghe không hiểu đây, trước kia Mị Nhi không phải thực yêu ngài sao? Nhưng ngài thì sao? Hiện tại ngài lại đang tính toán cái gì?" Tiếu Tuyết lên án kể rõ bất bình.
"Nàng không phải Lý Mị Nhi, nàng là Tiếu Tuyết, là ái phi của bổn vương, nếu như nàng thật sự là Lý Mị Nhi, bổn vương cũng không ngoảnh lại nhìn!"
"Ha ha ha ha…." Nàng ngửa đầu cười to, dù cười nhưng nước mắt chảy tán loạn. Liệt Hạo nhìn Tiếu Tuyết như vậy, hoảng sợ không lý do! Là hắn hoảng sợ! Thật sự là kì lạ, bổn vương cũng có cảm xúc như vậy. Đối mặt thiên quân vạn mã cũng không có như thế! Nhưng hôm nay….
/100
|