Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 54: Hoàng đế đích thân tới Cảnh Dương cung – 2
/100
|
Yên tĩnh không tiếng động, ba người đều có tâm sự khác nhau.
"Ái phi thật vui vẻ nha!"
"Hoàng Thượng…" Lệ phi kinh ngạc, phải biết rằng bình thường thì lúc này Hoàng Thượng đều là ở Liệt Càng Cung, hiện tại như thế nào lại…
"Lý Mị Nhi tham kiến Hoàng Thượng, cung thỉnh thánh an!" Tiếu Tuyết khẽ thay đổi sắt mặt.
"Mị Vương phi không cần câu nệ như thế, trẫm đáng sợ như vậy sao?" Liệt Tuấn vừa nói xong, ánh mắt nhu hoà vẫn nhìn chăm chú vào Tiếu Tuyết, như là muốn nhìn xuyên qua Tiếu Tuyết, môi khẽ động, cau mày, cuối cùng cũng không nói lời nào.
"Hoàng Thượng, hôm nay sao lại đích thân đến Cảnh Dương cung này?"
"Ha ha ha…. Lệ phi không hy vọng trẫm tới đây sao?"
"Hoàng Thượng… Thần thiếp mong cầu ngài đến còn không kịp, chính là ngài đã lâu không đến nơi này của thiếp, thiếp còn nghĩ ngài đã quên Lệ nhi rồi!" Lệ Quý phi nửa làm nũng, nửa như oán giận ngắm nhìn vào người Hoàng Thượng mình yêu này, hi vọng ánh mắt hắn có thể dừng lại ở trên người mình lâu một chút, nhưng là…
Tiếu Tuyết nhìn Lệ Quý phi kiều mị trước mặt, trong lòng thở dài, người xinh đẹp như vậy, Hoàng Thượng hẳn là phải rất sủng ái mới đúng, nhưng đây dù sao cũng là hậu cung, nơi thị phi, thật sự rất muốn Lệ tỷ tỷ có thể hạnh phúc, khoái hoạt.
"Lệ phi là đang oán giận trẫm sao?" Liệt Tuấn ánh mắt đảo qua Lệ phi.
"Hoàng Thượng, nô tì không dám, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!" Nói xong sắc mặt khẽ biến hoá, cúi đầu quỳ xuống, lệ đã quanh quẩn hốc mắt.
"Hoàng Thượng, Lệ tỷ tỷ chỉ là muốn ngài ở bên cạnh tỷ ấy nhiều thêm mà thôi, cũng không có mạo phạm ngài, vì sao…." Tiếu Tuyết nhịn không được khi thấy Lệ phi bị ủy khuất, đã quên bận tâm đến thân phận.
Liệt Tuấn nhìn sang Tiếu Tuyết, ánh mắt mang theo lưu luyến si mê, thống khổ, lập tức biến thành nhu hòa.
"Trẫm không có trách tội Lệ phi, chính là trong triều sự vụ bận rộn, người trong hậu cung đều có quy cũ trong hậu cung, trẫm là Hoàng đế, trên lưng gánh lấy giang sơn xã tắc, há có thể vì nữ nhân tình thường mà chậm trễ."
"Lệ phi có hiểu được ý trẫm hay không?" Liệt Tuấn quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lệ phi.
"Nô tì biết, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, nô tì nguyện tuân thủ nghiêm ngặt cung quy hậu cung, không dám sai phạm."
"Lệ tỷ tỷ… người…" Tiếu Tuyết khổ sở nhìn Lệ phi, có lẽ tại hoàng cung không ai có thể giúp nàng, thì ra đây là sủng ái của Hoàng Thượng sao, nếu là như vậy, không cần có cũng thế thôi!
Cung đình thật là một cái “Hoạt Tử Nhân Mộ” lớn không phải sao? Mai táng tam cung lục viện, mai táng một đời thanh xuân, một đời tuyệt đại.
"Hoàng Thượng, xin cho phép Lý Mị Nhi quay về Mị cung." Tiếu Tuyết quỳ xuống, không muốn quấy rầy cơ hội Lệ tỷ tỷ khó gặp này.
"Muội muội không cần dùng thiện sao? Tỷ tỷ còn muốn cùng muội tâm sự một chút, được không?" Lệ phi cũng muốn cùng Hoàng Thượng một mình gặp nhau, tiếc rằng cũng không muốn cùng Tiếu Tuyết chia cách nhanh như vậy.
"Lệ tỷ tỷ, Mị Nhi lần sau lại đến bái phỏng tỷ, lúc này, Mị Nhi còn có việc khác, xin tỷ tỷ thành toàn."
"Chuyện này… Hoàng Thượng…"
"Mị Vương phi có việc sao? Nếu Lệ phi cố ý muốn mời lại? Trẫm không ngại…"
"Thỉnh Hoàng Thượng cho phép Lý Mị Nhi lui ra." Tiếu Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Liệt Tuấn thần sắc biến đổi lớn, đôi mắt cúi híp lại ẩn hàm tức giận, tâm hắn nháy mắt đau đớn, nàng không muốn nhìn thấy trẫm sao, trẫm đáng sợ như vậy sao? Lúc nãy không phải còn nói cười vui vẻ, trong nháy mắt… vì sao… chẳng lẽ trẫm thật sự so ra kém Hoàng huynh vậy sao? Đôi mắt tà mị hiện lên tinh quang gian xảo.
"Người đâu… đưa Mị Vương phi hồi cung!"
"Vâng…" trong nháy mắt không biết từ nơi nào liền xuất hiện bốn người, bên hông đeo kiếm, ánh mắt sắc lạnh, thái độ đối với Hoàng Thượng tràn ngập ý sợ hãi.
Tiếu Tuyết kinh hoảng nháy đôi mắt phượng, này…đây là có chuyện gì? Bọn họ đến đây lúc nào, từ đâu tới đây… thật đáng sợ, khẽ vuốt ngực, ổn định tâm tình chính mình.
"Tạ Hoàng Thượng, Lệ phi! Lý Mị Nhi xin cáo lui …" nói xong nhìn về phía Lệ Quý phi, chớp chớp đôi mắt phượng, nghịch ngợm nở nụ cười khẽ, Lệ phi hình như cũng hiểu, đáp lại bằng một cái mỉm cười với Tiếu Tuyết.
Đến khi Tiếu Tuyết rời khỏi Cảnh Dương cung, Liệt Tuấn mới thu hồi ánh mắt, nhìn Lệ phi, chân mày ẩn chứa nhiều nghi ngờ.
"Ái phi thật vui vẻ nha!"
"Hoàng Thượng…" Lệ phi kinh ngạc, phải biết rằng bình thường thì lúc này Hoàng Thượng đều là ở Liệt Càng Cung, hiện tại như thế nào lại…
"Lý Mị Nhi tham kiến Hoàng Thượng, cung thỉnh thánh an!" Tiếu Tuyết khẽ thay đổi sắt mặt.
"Mị Vương phi không cần câu nệ như thế, trẫm đáng sợ như vậy sao?" Liệt Tuấn vừa nói xong, ánh mắt nhu hoà vẫn nhìn chăm chú vào Tiếu Tuyết, như là muốn nhìn xuyên qua Tiếu Tuyết, môi khẽ động, cau mày, cuối cùng cũng không nói lời nào.
"Hoàng Thượng, hôm nay sao lại đích thân đến Cảnh Dương cung này?"
"Ha ha ha…. Lệ phi không hy vọng trẫm tới đây sao?"
"Hoàng Thượng… Thần thiếp mong cầu ngài đến còn không kịp, chính là ngài đã lâu không đến nơi này của thiếp, thiếp còn nghĩ ngài đã quên Lệ nhi rồi!" Lệ Quý phi nửa làm nũng, nửa như oán giận ngắm nhìn vào người Hoàng Thượng mình yêu này, hi vọng ánh mắt hắn có thể dừng lại ở trên người mình lâu một chút, nhưng là…
Tiếu Tuyết nhìn Lệ Quý phi kiều mị trước mặt, trong lòng thở dài, người xinh đẹp như vậy, Hoàng Thượng hẳn là phải rất sủng ái mới đúng, nhưng đây dù sao cũng là hậu cung, nơi thị phi, thật sự rất muốn Lệ tỷ tỷ có thể hạnh phúc, khoái hoạt.
"Lệ phi là đang oán giận trẫm sao?" Liệt Tuấn ánh mắt đảo qua Lệ phi.
"Hoàng Thượng, nô tì không dám, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!" Nói xong sắc mặt khẽ biến hoá, cúi đầu quỳ xuống, lệ đã quanh quẩn hốc mắt.
"Hoàng Thượng, Lệ tỷ tỷ chỉ là muốn ngài ở bên cạnh tỷ ấy nhiều thêm mà thôi, cũng không có mạo phạm ngài, vì sao…." Tiếu Tuyết nhịn không được khi thấy Lệ phi bị ủy khuất, đã quên bận tâm đến thân phận.
Liệt Tuấn nhìn sang Tiếu Tuyết, ánh mắt mang theo lưu luyến si mê, thống khổ, lập tức biến thành nhu hòa.
"Trẫm không có trách tội Lệ phi, chính là trong triều sự vụ bận rộn, người trong hậu cung đều có quy cũ trong hậu cung, trẫm là Hoàng đế, trên lưng gánh lấy giang sơn xã tắc, há có thể vì nữ nhân tình thường mà chậm trễ."
"Lệ phi có hiểu được ý trẫm hay không?" Liệt Tuấn quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lệ phi.
"Nô tì biết, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, nô tì nguyện tuân thủ nghiêm ngặt cung quy hậu cung, không dám sai phạm."
"Lệ tỷ tỷ… người…" Tiếu Tuyết khổ sở nhìn Lệ phi, có lẽ tại hoàng cung không ai có thể giúp nàng, thì ra đây là sủng ái của Hoàng Thượng sao, nếu là như vậy, không cần có cũng thế thôi!
Cung đình thật là một cái “Hoạt Tử Nhân Mộ” lớn không phải sao? Mai táng tam cung lục viện, mai táng một đời thanh xuân, một đời tuyệt đại.
"Hoàng Thượng, xin cho phép Lý Mị Nhi quay về Mị cung." Tiếu Tuyết quỳ xuống, không muốn quấy rầy cơ hội Lệ tỷ tỷ khó gặp này.
"Muội muội không cần dùng thiện sao? Tỷ tỷ còn muốn cùng muội tâm sự một chút, được không?" Lệ phi cũng muốn cùng Hoàng Thượng một mình gặp nhau, tiếc rằng cũng không muốn cùng Tiếu Tuyết chia cách nhanh như vậy.
"Lệ tỷ tỷ, Mị Nhi lần sau lại đến bái phỏng tỷ, lúc này, Mị Nhi còn có việc khác, xin tỷ tỷ thành toàn."
"Chuyện này… Hoàng Thượng…"
"Mị Vương phi có việc sao? Nếu Lệ phi cố ý muốn mời lại? Trẫm không ngại…"
"Thỉnh Hoàng Thượng cho phép Lý Mị Nhi lui ra." Tiếu Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Liệt Tuấn thần sắc biến đổi lớn, đôi mắt cúi híp lại ẩn hàm tức giận, tâm hắn nháy mắt đau đớn, nàng không muốn nhìn thấy trẫm sao, trẫm đáng sợ như vậy sao? Lúc nãy không phải còn nói cười vui vẻ, trong nháy mắt… vì sao… chẳng lẽ trẫm thật sự so ra kém Hoàng huynh vậy sao? Đôi mắt tà mị hiện lên tinh quang gian xảo.
"Người đâu… đưa Mị Vương phi hồi cung!"
"Vâng…" trong nháy mắt không biết từ nơi nào liền xuất hiện bốn người, bên hông đeo kiếm, ánh mắt sắc lạnh, thái độ đối với Hoàng Thượng tràn ngập ý sợ hãi.
Tiếu Tuyết kinh hoảng nháy đôi mắt phượng, này…đây là có chuyện gì? Bọn họ đến đây lúc nào, từ đâu tới đây… thật đáng sợ, khẽ vuốt ngực, ổn định tâm tình chính mình.
"Tạ Hoàng Thượng, Lệ phi! Lý Mị Nhi xin cáo lui …" nói xong nhìn về phía Lệ Quý phi, chớp chớp đôi mắt phượng, nghịch ngợm nở nụ cười khẽ, Lệ phi hình như cũng hiểu, đáp lại bằng một cái mỉm cười với Tiếu Tuyết.
Đến khi Tiếu Tuyết rời khỏi Cảnh Dương cung, Liệt Tuấn mới thu hồi ánh mắt, nhìn Lệ phi, chân mày ẩn chứa nhiều nghi ngờ.
/100
|