Một đêm quấn quýt triền miên!
Ánh mặt trời hiện ra, sưởi ấm toàn bô hoàng cung.
Trong căn phòng của ‘Mị cung’, Tiếu Tuyết nặng nề ngủ.
Liệt Hạo si mê nhìn thiên hạ trong lòng mà hắn đã ngày đêm nhớ thương, nghĩ thầm, đêm qua khiến nàng mệt muốn chết đi, nhưng là chính mình không thể khống chế được bản thân, dục vọng đến mãnh liệt mà cấp tốc, đối với Tuyết nhi, tự chủ của hắn luôn luôn bị tan rã.
Tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của Tiếu Tuyết, trong mắt nhu tình tràn ngập, tựa như dòng suối mát, ướt át thành lệ, óng ánh trong suốt.
"Ừ..." Tiếu Tuyết mơ màng thì thào, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ bất mãn.
Nàng sắp tỉnh sao? Trong mộng có mơ thấy bổn vương?
Đôi mắt mơ màng, mơ hồ nhìn Liệt Hạo nói nhỏ "Hạo… thiếp lại nằm mộng…".
"Tuyết nhi đã quên rồi sao? Muốn bổn vương giúp nàng nhớ tới chuyện gì sao?"
"A…" nhấp nháy đôi mắt, tay véo vào chân, vì đau mà phát ra tiếng!
"Tuyết nhi, như thế nào? Để cho bổn vương nhìn một cái…" Nói xong Liệt Hạo liền muốn vén chăn lên.
"Chàng… chàng…" Tiếu Tuyết quẫn bách, mặt liền biến hồng.
Liệt Hạo cúi đầu hôn đến mi Tiếu Tuyết, rồi tới mắt, mũi đến môi, đôi môi man mát lành lạnh, kèm theo mùi thơm ngát, muốn ngừng mà không được.
"Ô ô ô… Hạo…" Tiếu Tuyết đẩy Liệt Hạo, đêm qua triền miên một đêm, Tiếu Tuyết nhớ tới, chính mình còn nghênh hợp, hùa theo, chính mình buông thả như vậy, run rẩy như vậy.
Liệt Hạo sợ lại rơi vào tay giặc, buông Tiếu Tuyết ra, Tiểu Tuyết nắm đệm chăn bọc toàn thân lại, hung hăng nhìn chằm chằm Liệt Hạo.
Người nam nhân này tựa như yêu ma, tựa như tội nghiệt, trốn không được, tránh cũng không xong.
"Còn nhìn bổn vương như vậy? Nếu như không phải một chút nữa còn phải đi thỉnh an Mậu hậu, bổn vương không ngại cùng nàng ‘mây mưa thất thường’ một phen nữa đâu." Liệt Hạo tà mị cười, không kiêng nể gì!
Tiếu Tuyết đỏ cả mặt, làm lòng Liệt Hạo tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Ôm lấy Tiếu Tuyết đang quấn trong chăn vào lòng, thì thào nói nhỏ "Tuyết nhi, nàng là người duy nhất mà bổn vương muốn bảo vệ."
Liệt Càng Cung.
"Sứ giả có chuyện gì?" Liệt Tuấn ngồi trên long ỷ giữa Liệt Càng Cung, lạnh nhạt nói.
"Chúng thần phụng mệnh Thái Tử Ngụy Quốc, đặc biệt đến bái kiến Hoàng Thượng Liệt Quốc, cung thỉnh thánh an!"
"Sao? Ngụy Quốc? Trẫm cùng Thái Tử Ngụy Quốc trước giờ không có tiếp xúc mà."
"Hoàng Thượng, Thái Tử Ngụy Quốc ba ngày sau đăng cơ, đến lúc đó xin mời Liệt Quốc quang lâm tới tệ quốc, thái tử vô cùng cảm kích."
"Ha ha ha… Được, được, trở về nói cho Thái Tử Ngụy Quốc, trẫm sẽ sai người sắp xếp lễ vật ổn thoả trước, bất quá… ý của Thái Tử Ngụy Quốc sẽ không chỉ vì việc này mà đưa sứ giả từ xa ngàn dặm mà đến đi?" Ánh mắt Liệt Tuấn trở nên sắc bén, triệt để bắn thấu sứ giả Ngụy Quốc.
"Hoàng Thượng sáng suốt!" Sứ giả kinh ngạc nói.
Liệt Tuấn chau chau mày, ý bảo nói tiếp.
"Hạo Vương hòa thân đi ngang qua Ngụy Quốc, Thái Tử thiết yến mời, Nại Hà Công Chúa, trong lúc vô tình nhìn thấy hạo Vương, vừa gặp đã yêu, bất luận kẻ nào khuyên bảo cũng không có kết quả, Thái Tử rất cưng chìu thân muội duy nhất này, sai thần tiến đến thương nghị, mong rằng Hoàng Thượng có thể thành toàn tâm ý Nguỵ Quốc Nại Hà Công Chúa, Ngụy Quốc dùng một thành trì làm hạ lễ, ba ngày sau Thái Tử đăng cơ thì chiêu cáo thiên hạ việc của Công Chúa."
"Thì ra là như vậy, bất quá việc này cũng phải được Hoàng huynh đồng ý, bằng không trẫm cũng không có cách nào!" Ánh mắt tà mị của Liệt Tuấn lóe tinh quang, nhìn sứ thần.
"Hoàng Thượng, thần biết được, dầu mỏ Ngụy Quốc buôn bán qua Tề Lan Quốc, mà Tề Lan Quốc là nước liên minh với Ngụy Quốc, mà dầu mỏ luôn luôn là từ Hạo Vương phụ trách, cho nên…"
"Ha ha ha… xem ra Hạo hoàng huynh cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi!" Liệt Tuấn ý cười mãnh liệt.
Hoàng huynh, huynh đừng trách trẫm, muốn trách chỉ có thể trách trẫm cùng huynh cùng yêu một nữ nhân. Cho dù lần này trẫm không muốn hoà thân, nhưng vì ly gián huynh cùng Mị Nhi, trẫm cũng chỉ có thể đê tiện một lần, trong lòng cười lạnh, đê tiện bất quá vì muốn mạng của huynh.
"Sứ giả, ngày mai trẫm mở tiệc chiêu đãi Hạo Vương, thỉnh Mậu hậu đến dự tiệc, lúc đó ngươi cùng giáp mặt Mậu hậu đề cập việc này, Hạo Vương cũng không thể cự tuyệt ngay tại trận."
"Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế! !" Sứ giả quỳ xuống hành lễ. Tâm gạt bỏ được bất an, cuối cùng cũng hoàn thành được ý chỉ Thái Tử.
Trong Liệt Càng Cung, Liệt Tuấn cùng sứ thần Ngụy Quốc, suy nghĩ khác nhau, mục đích lại không khỏi giống nhau!
Ánh mặt trời hiện ra, sưởi ấm toàn bô hoàng cung.
Trong căn phòng của ‘Mị cung’, Tiếu Tuyết nặng nề ngủ.
Liệt Hạo si mê nhìn thiên hạ trong lòng mà hắn đã ngày đêm nhớ thương, nghĩ thầm, đêm qua khiến nàng mệt muốn chết đi, nhưng là chính mình không thể khống chế được bản thân, dục vọng đến mãnh liệt mà cấp tốc, đối với Tuyết nhi, tự chủ của hắn luôn luôn bị tan rã.
Tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của Tiếu Tuyết, trong mắt nhu tình tràn ngập, tựa như dòng suối mát, ướt át thành lệ, óng ánh trong suốt.
"Ừ..." Tiếu Tuyết mơ màng thì thào, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ bất mãn.
Nàng sắp tỉnh sao? Trong mộng có mơ thấy bổn vương?
Đôi mắt mơ màng, mơ hồ nhìn Liệt Hạo nói nhỏ "Hạo… thiếp lại nằm mộng…".
"Tuyết nhi đã quên rồi sao? Muốn bổn vương giúp nàng nhớ tới chuyện gì sao?"
"A…" nhấp nháy đôi mắt, tay véo vào chân, vì đau mà phát ra tiếng!
"Tuyết nhi, như thế nào? Để cho bổn vương nhìn một cái…" Nói xong Liệt Hạo liền muốn vén chăn lên.
"Chàng… chàng…" Tiếu Tuyết quẫn bách, mặt liền biến hồng.
Liệt Hạo cúi đầu hôn đến mi Tiếu Tuyết, rồi tới mắt, mũi đến môi, đôi môi man mát lành lạnh, kèm theo mùi thơm ngát, muốn ngừng mà không được.
"Ô ô ô… Hạo…" Tiếu Tuyết đẩy Liệt Hạo, đêm qua triền miên một đêm, Tiếu Tuyết nhớ tới, chính mình còn nghênh hợp, hùa theo, chính mình buông thả như vậy, run rẩy như vậy.
Liệt Hạo sợ lại rơi vào tay giặc, buông Tiếu Tuyết ra, Tiểu Tuyết nắm đệm chăn bọc toàn thân lại, hung hăng nhìn chằm chằm Liệt Hạo.
Người nam nhân này tựa như yêu ma, tựa như tội nghiệt, trốn không được, tránh cũng không xong.
"Còn nhìn bổn vương như vậy? Nếu như không phải một chút nữa còn phải đi thỉnh an Mậu hậu, bổn vương không ngại cùng nàng ‘mây mưa thất thường’ một phen nữa đâu." Liệt Hạo tà mị cười, không kiêng nể gì!
Tiếu Tuyết đỏ cả mặt, làm lòng Liệt Hạo tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Ôm lấy Tiếu Tuyết đang quấn trong chăn vào lòng, thì thào nói nhỏ "Tuyết nhi, nàng là người duy nhất mà bổn vương muốn bảo vệ."
Liệt Càng Cung.
"Sứ giả có chuyện gì?" Liệt Tuấn ngồi trên long ỷ giữa Liệt Càng Cung, lạnh nhạt nói.
"Chúng thần phụng mệnh Thái Tử Ngụy Quốc, đặc biệt đến bái kiến Hoàng Thượng Liệt Quốc, cung thỉnh thánh an!"
"Sao? Ngụy Quốc? Trẫm cùng Thái Tử Ngụy Quốc trước giờ không có tiếp xúc mà."
"Hoàng Thượng, Thái Tử Ngụy Quốc ba ngày sau đăng cơ, đến lúc đó xin mời Liệt Quốc quang lâm tới tệ quốc, thái tử vô cùng cảm kích."
"Ha ha ha… Được, được, trở về nói cho Thái Tử Ngụy Quốc, trẫm sẽ sai người sắp xếp lễ vật ổn thoả trước, bất quá… ý của Thái Tử Ngụy Quốc sẽ không chỉ vì việc này mà đưa sứ giả từ xa ngàn dặm mà đến đi?" Ánh mắt Liệt Tuấn trở nên sắc bén, triệt để bắn thấu sứ giả Ngụy Quốc.
"Hoàng Thượng sáng suốt!" Sứ giả kinh ngạc nói.
Liệt Tuấn chau chau mày, ý bảo nói tiếp.
"Hạo Vương hòa thân đi ngang qua Ngụy Quốc, Thái Tử thiết yến mời, Nại Hà Công Chúa, trong lúc vô tình nhìn thấy hạo Vương, vừa gặp đã yêu, bất luận kẻ nào khuyên bảo cũng không có kết quả, Thái Tử rất cưng chìu thân muội duy nhất này, sai thần tiến đến thương nghị, mong rằng Hoàng Thượng có thể thành toàn tâm ý Nguỵ Quốc Nại Hà Công Chúa, Ngụy Quốc dùng một thành trì làm hạ lễ, ba ngày sau Thái Tử đăng cơ thì chiêu cáo thiên hạ việc của Công Chúa."
"Thì ra là như vậy, bất quá việc này cũng phải được Hoàng huynh đồng ý, bằng không trẫm cũng không có cách nào!" Ánh mắt tà mị của Liệt Tuấn lóe tinh quang, nhìn sứ thần.
"Hoàng Thượng, thần biết được, dầu mỏ Ngụy Quốc buôn bán qua Tề Lan Quốc, mà Tề Lan Quốc là nước liên minh với Ngụy Quốc, mà dầu mỏ luôn luôn là từ Hạo Vương phụ trách, cho nên…"
"Ha ha ha… xem ra Hạo hoàng huynh cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi!" Liệt Tuấn ý cười mãnh liệt.
Hoàng huynh, huynh đừng trách trẫm, muốn trách chỉ có thể trách trẫm cùng huynh cùng yêu một nữ nhân. Cho dù lần này trẫm không muốn hoà thân, nhưng vì ly gián huynh cùng Mị Nhi, trẫm cũng chỉ có thể đê tiện một lần, trong lòng cười lạnh, đê tiện bất quá vì muốn mạng của huynh.
"Sứ giả, ngày mai trẫm mở tiệc chiêu đãi Hạo Vương, thỉnh Mậu hậu đến dự tiệc, lúc đó ngươi cùng giáp mặt Mậu hậu đề cập việc này, Hạo Vương cũng không thể cự tuyệt ngay tại trận."
"Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế! !" Sứ giả quỳ xuống hành lễ. Tâm gạt bỏ được bất an, cuối cùng cũng hoàn thành được ý chỉ Thái Tử.
Trong Liệt Càng Cung, Liệt Tuấn cùng sứ thần Ngụy Quốc, suy nghĩ khác nhau, mục đích lại không khỏi giống nhau!
/100
|