Tiếu Tuyết nằm trên đàn cổ thấp giọng khóc, mặc cho cảm xúc bi thương cắn nuốt chính mình.
Mà ngoài cửa hoàng đế Ngụy Quốc, lại chấn động hết mức, bóng dáng cao gầy trông thật cô tịch mà vô lực.
Khóc mệt mỏi, Tiếu Tuyết ngồi dậy, sửa sang lại khuôn mặt của mình một chút, trong đầu tựa như sương sớm đọng lại. Sau khi suy nghĩ, quyết định tìm hoàng đế Ngụy Quốc nói chuyện, nếu như nàng có thể thuận lợi đến chùa cổ, nàng liền có thể có cơ hội quay về thế kỷ 21, nếu không thể, tính sau đi!
Không thể ngủ được đành phải ở trong viện đi lại chút, suy nghĩ thật kĩ, ngẫm lại phải làm thế nào cùng hoàng đế Ngụy Quốc nói chuyện. Nghĩ đến đây Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình nháy mắt thoải mái đi rất nhiều, không còn băn khoăn.
Cửa vừa mở ra liền kinh ngạc..
Ngoài cửa hoàng đế Ngụy Quốc —— Ngụy Hằng Tâm cũng ngây ra một lúc, không nghĩ tới nàng sẽ mở cửa, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Tuyết, sắc mặt khẽ biến lộ ra thần sắc không được tự nhiên, đây chính là việc từ xưa đến nay chưa từng gặp qua.
"Ngài tìm ta có việc gì? Hay là nghĩ ra cách nên xử trí ta thế nào rồi?" Tiếu Tuyết lấy lại tinh thần, châm chọc nói.
"Chúng ta có cần phải thế này sao? Cho dù nàng chưa từng có một tia cảm kích trẫm cứu nàng, ít nhất trước mắt trẫm vẫn chưa muốn hại nàng, không phải sao?" Ngụy Hằng Tâm hờn giận nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết. Một tia tức giận đột nhiên xuất hiện, nàng cũng thật có bản lĩnh, hắn chưa từng bị ai nói hai ba câu kích thích nháy mắt liền bùng nổ lửa giận đâu, khống chế cảm xúc vốn là sở trường của hắn. Vì để mọi người thấy mặt nho nhã của mình mà không đề phòng, nhưng khi gặp được nàng…
"Nếu Vương thượng nói như vậy, vậy Lý Mị Nhi thật ra rất muốn cùng Vương thượng vĩ đại hợp tác đây."
"Hợp tác?" Ngụy Hằng Tâm đơ người, không hiểu nàng có ý tứ gì.
"Vương thượng vào trong phòng đi, cũng không thể đứng ở cửa phòng, phỏng chừng người khác nhìn thấy, bản thân ta thì không sao, nhưng là mặt mũi hoàng đế sẽ mất hết." Tiếu Tuyết nói xong quay đầu đi vào trong phòng, nhìn trên bàn có một ấm trà, ngẫm lại muốn nhờ hỗ trợ, chung quy vẫn cần khách khí, chờ Ngụy Hằng Tâm một bên quan sát Tiếu Tuyết, một bên ngồi xuống bàn, thuận tay cầm lấy chung trà ngon Tiếu Tuyết vừa mới pha, nếu nói là ngon, thì chi bằng nói là cũng được mới đúng.
"Vương thượng còn chưa nghĩ xử lí ra thế nào sao? Như vậy nếu chính ta tìm được cách rời khỏi, có phải có thể không cần ngài phiền lòng?" Tiếu Tuyết vội vàng nhìn Ngụy Hằng Tâm, hi vọng hắn nói rõ.
"Tự tìm cách rời đi là sao? Cho dù nàng rời khỏi, Hạo Vương cũng sẽ tìm được, vậy Linh Lung còn không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?"
"Thế nhưng nếu rời đi hắn tìm không được, đương nhiên hoàng muội của ngài không cần phải lo lắng ta sẽ ở xuất hiện trước mặt bọn họ." Trong mắt Tiếu Tuyết, lóe lên ánh sáng kiên định mà chấp nhất.
"Nàng không nói rõ ràng, trẫm không thể tin nàng." Kỳ thật Ngụy Hằng Tâm cũng xuất hiện tư tâm, hi vọng nàng có thể ở lại Ngụy Quốc, thật sự là điên rồi.
"Đại khái chính là ta có thể rời đi nơi này, nơi mà các người vĩnh viễn cũng tìm không thấy. Nơi đó là cố hương của ta, cho nên…" Tiếu Tuyết có chút gian nan giải thích, biết rõ việc này giải thích cỡ nào khó khăn, bất quá vì tự do, đành liều mạng…
"Có ý tứ gì? Cái gì gọi là chúng ta tìm khắp cũng không tìm được nàng, cố hương của nàng? Nàng không phải là ái nữ của Lý Đại Tướng quân sao?" Ngụy Hằng Tâm lại kỳ quái, thuộc hạ hắn điều tra chẳng lẽ cũng sai? Nàng còn có cố hương khác?
"Ngài có đồng ý hay không nói một câu, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tiếu Tuyết bị hỏi đến phiền, cực không kiên nhẫn quát.
"Nàng thật không phải là lớn mật bình thường, dám hô to gọi nhỏ với trẫm!" Ngụy Hằng Tâm thật sự là thưởng thức nàng, trong cung nữ nhân nào gặp trẫm không phải cung kính lễ độ, dám đối với trẫm hô to gọi nhỏ chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ có nàng. Lại bất đắc dĩ giống như nàng còn ở ngoài nhởn nhơ.
Tiếu Tuyết cũng hiểu được đã đụng tới hắn, nhưng là hắn cũng quá nhiều chuyện… Việc này muốn mình nói như thế nào, chẳng lẽ gặp người liền nói mình là người của tương lai sao? Mạc danh kỳ diệu xuyên qua thời không đến nơi đây sao? Phải có người tin tưởng mới được nha, bằng không sớm hay muộn đều sẽ bị người khác xem là quái vật.
Ngụy Hằng Tâm nhìn chăm chú vào mặt Tiếu Tuyết, một khắc cũng không buông tha biểu tình nhỏ nào. Vì sao lại có biểu tình như vậy. Ngụy Hằng Tâm lần đầu tiên phát giác có việc, chính hắn không nắm chắc trong tay lại có cảm giác bất lực.
"Vương thượng, thỉnh ngài thông cảm cho sự lỗ mãng vừa nãy của ta, nhưng là Lý Mị Nhi thật sự là thành tâm, hi vọng ngài có thể hiểu được, ngài ngẫm lại nếu ngài đã điều tra kĩ càng rồi, ngài thật hy vọng hai nước vì ta mà giao chiến sao? Có phải hay không không có lợi lộc nào, cho dù muốn ta làm hồng nhan họa thủy cũng không thể dùng cách này nha, còn phải bồi thường cho muội muội ruột của ngài, không phải sao? Nếu ta đáp ứng ngài, ta sẽ không trở về phá hoại tình cảm của muội muội ngài, ngài cũng có thể yên tâm. Chuyện này mọi người đều vui vẻ không phải sao?" Tiếu Tuyết triển khai giọng ôn nhu, thành tâm đàm phán, cũng không tin này hoàng đế Ngụy Quốc thật sự sẽ không bận tâm sinh tử của dân chúng, thích xung đột vũ trang.
"Nàng nói nghe qua có lí, nhưng là trẫm như thế nào có thể tin tưởng nàng đây?" Ngụy Hằng Tâm cười chế nhạo nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.
"Ngài chỉ có thể tin tưởng ta không phải sao, lại nói ta là nữ tử yếu đuối có thể làm thế nào? Kỳ thật ngài chỉ cần phái người đem ta đưa đến nơi đã bắt cóc ta là được." Tiếu Tuyết rất nhanh cam đoan thêm kiên định. Hy vọng có thể thuyết phục đồ cổ này. (ý chị là a này là ngài cổ lỗ sỉ, tư tưởng cứng nhắc như món đồ cổ.)
"Chuyện này… trẫm cần suy nghĩ một chút…" Ngụy Hằng Tâm do dự nhìn Tiếu Tuyết.
"Được rồi, ngài suy nghĩ đi, bất quá thời gian phải nhanh, nếu ngài không nghĩ được, vậy cứ giết ta, đây là phương pháp tốt nhất, cũng là phương pháp nhanh nhất, có lẽ ngài cũng có thể thử xem." Tiếu Tuyết nói xong liền không có biểu tình chờ mong gì, như vậy là đủ rồi, nếu không nghĩ thả mình đi, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Nhìn Tiếu Tuyết như vậy, trong lòng hơi hơi chua xót, sau một lát ra khỏi phòng, đi ra khỏi viện, lập tức có cận thân thị vệ nghênh đón, Ngụy Hằng Tâm vung tay ý bảo không cần quấy rầy, cứ như vậy đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn còn si ngốc nhìn bóng lưng mơ hồ dưới ánh đèn của Tiếu Tuyết, có nên thành toàn cho nàng, cũng giải quyết xong tâm ý ảo tưởng mà hắn không dám chạm tới, đối với muội muội cũng là công đạo.
Nhưng là cố tình phát hiện lần đầu tiên gặp phải nan giải khó quyết định như vậy, vô lực như vậy!
Hoàng hôn để xuống, thâm trầm… cảnh đêm trong hoàng cung hơi có vẻ tiêu điều ảm đạm.
Mà ngoài cửa hoàng đế Ngụy Quốc, lại chấn động hết mức, bóng dáng cao gầy trông thật cô tịch mà vô lực.
Khóc mệt mỏi, Tiếu Tuyết ngồi dậy, sửa sang lại khuôn mặt của mình một chút, trong đầu tựa như sương sớm đọng lại. Sau khi suy nghĩ, quyết định tìm hoàng đế Ngụy Quốc nói chuyện, nếu như nàng có thể thuận lợi đến chùa cổ, nàng liền có thể có cơ hội quay về thế kỷ 21, nếu không thể, tính sau đi!
Không thể ngủ được đành phải ở trong viện đi lại chút, suy nghĩ thật kĩ, ngẫm lại phải làm thế nào cùng hoàng đế Ngụy Quốc nói chuyện. Nghĩ đến đây Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình nháy mắt thoải mái đi rất nhiều, không còn băn khoăn.
Cửa vừa mở ra liền kinh ngạc..
Ngoài cửa hoàng đế Ngụy Quốc —— Ngụy Hằng Tâm cũng ngây ra một lúc, không nghĩ tới nàng sẽ mở cửa, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Tuyết, sắc mặt khẽ biến lộ ra thần sắc không được tự nhiên, đây chính là việc từ xưa đến nay chưa từng gặp qua.
"Ngài tìm ta có việc gì? Hay là nghĩ ra cách nên xử trí ta thế nào rồi?" Tiếu Tuyết lấy lại tinh thần, châm chọc nói.
"Chúng ta có cần phải thế này sao? Cho dù nàng chưa từng có một tia cảm kích trẫm cứu nàng, ít nhất trước mắt trẫm vẫn chưa muốn hại nàng, không phải sao?" Ngụy Hằng Tâm hờn giận nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết. Một tia tức giận đột nhiên xuất hiện, nàng cũng thật có bản lĩnh, hắn chưa từng bị ai nói hai ba câu kích thích nháy mắt liền bùng nổ lửa giận đâu, khống chế cảm xúc vốn là sở trường của hắn. Vì để mọi người thấy mặt nho nhã của mình mà không đề phòng, nhưng khi gặp được nàng…
"Nếu Vương thượng nói như vậy, vậy Lý Mị Nhi thật ra rất muốn cùng Vương thượng vĩ đại hợp tác đây."
"Hợp tác?" Ngụy Hằng Tâm đơ người, không hiểu nàng có ý tứ gì.
"Vương thượng vào trong phòng đi, cũng không thể đứng ở cửa phòng, phỏng chừng người khác nhìn thấy, bản thân ta thì không sao, nhưng là mặt mũi hoàng đế sẽ mất hết." Tiếu Tuyết nói xong quay đầu đi vào trong phòng, nhìn trên bàn có một ấm trà, ngẫm lại muốn nhờ hỗ trợ, chung quy vẫn cần khách khí, chờ Ngụy Hằng Tâm một bên quan sát Tiếu Tuyết, một bên ngồi xuống bàn, thuận tay cầm lấy chung trà ngon Tiếu Tuyết vừa mới pha, nếu nói là ngon, thì chi bằng nói là cũng được mới đúng.
"Vương thượng còn chưa nghĩ xử lí ra thế nào sao? Như vậy nếu chính ta tìm được cách rời khỏi, có phải có thể không cần ngài phiền lòng?" Tiếu Tuyết vội vàng nhìn Ngụy Hằng Tâm, hi vọng hắn nói rõ.
"Tự tìm cách rời đi là sao? Cho dù nàng rời khỏi, Hạo Vương cũng sẽ tìm được, vậy Linh Lung còn không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?"
"Thế nhưng nếu rời đi hắn tìm không được, đương nhiên hoàng muội của ngài không cần phải lo lắng ta sẽ ở xuất hiện trước mặt bọn họ." Trong mắt Tiếu Tuyết, lóe lên ánh sáng kiên định mà chấp nhất.
"Nàng không nói rõ ràng, trẫm không thể tin nàng." Kỳ thật Ngụy Hằng Tâm cũng xuất hiện tư tâm, hi vọng nàng có thể ở lại Ngụy Quốc, thật sự là điên rồi.
"Đại khái chính là ta có thể rời đi nơi này, nơi mà các người vĩnh viễn cũng tìm không thấy. Nơi đó là cố hương của ta, cho nên…" Tiếu Tuyết có chút gian nan giải thích, biết rõ việc này giải thích cỡ nào khó khăn, bất quá vì tự do, đành liều mạng…
"Có ý tứ gì? Cái gì gọi là chúng ta tìm khắp cũng không tìm được nàng, cố hương của nàng? Nàng không phải là ái nữ của Lý Đại Tướng quân sao?" Ngụy Hằng Tâm lại kỳ quái, thuộc hạ hắn điều tra chẳng lẽ cũng sai? Nàng còn có cố hương khác?
"Ngài có đồng ý hay không nói một câu, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tiếu Tuyết bị hỏi đến phiền, cực không kiên nhẫn quát.
"Nàng thật không phải là lớn mật bình thường, dám hô to gọi nhỏ với trẫm!" Ngụy Hằng Tâm thật sự là thưởng thức nàng, trong cung nữ nhân nào gặp trẫm không phải cung kính lễ độ, dám đối với trẫm hô to gọi nhỏ chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ có nàng. Lại bất đắc dĩ giống như nàng còn ở ngoài nhởn nhơ.
Tiếu Tuyết cũng hiểu được đã đụng tới hắn, nhưng là hắn cũng quá nhiều chuyện… Việc này muốn mình nói như thế nào, chẳng lẽ gặp người liền nói mình là người của tương lai sao? Mạc danh kỳ diệu xuyên qua thời không đến nơi đây sao? Phải có người tin tưởng mới được nha, bằng không sớm hay muộn đều sẽ bị người khác xem là quái vật.
Ngụy Hằng Tâm nhìn chăm chú vào mặt Tiếu Tuyết, một khắc cũng không buông tha biểu tình nhỏ nào. Vì sao lại có biểu tình như vậy. Ngụy Hằng Tâm lần đầu tiên phát giác có việc, chính hắn không nắm chắc trong tay lại có cảm giác bất lực.
"Vương thượng, thỉnh ngài thông cảm cho sự lỗ mãng vừa nãy của ta, nhưng là Lý Mị Nhi thật sự là thành tâm, hi vọng ngài có thể hiểu được, ngài ngẫm lại nếu ngài đã điều tra kĩ càng rồi, ngài thật hy vọng hai nước vì ta mà giao chiến sao? Có phải hay không không có lợi lộc nào, cho dù muốn ta làm hồng nhan họa thủy cũng không thể dùng cách này nha, còn phải bồi thường cho muội muội ruột của ngài, không phải sao? Nếu ta đáp ứng ngài, ta sẽ không trở về phá hoại tình cảm của muội muội ngài, ngài cũng có thể yên tâm. Chuyện này mọi người đều vui vẻ không phải sao?" Tiếu Tuyết triển khai giọng ôn nhu, thành tâm đàm phán, cũng không tin này hoàng đế Ngụy Quốc thật sự sẽ không bận tâm sinh tử của dân chúng, thích xung đột vũ trang.
"Nàng nói nghe qua có lí, nhưng là trẫm như thế nào có thể tin tưởng nàng đây?" Ngụy Hằng Tâm cười chế nhạo nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.
"Ngài chỉ có thể tin tưởng ta không phải sao, lại nói ta là nữ tử yếu đuối có thể làm thế nào? Kỳ thật ngài chỉ cần phái người đem ta đưa đến nơi đã bắt cóc ta là được." Tiếu Tuyết rất nhanh cam đoan thêm kiên định. Hy vọng có thể thuyết phục đồ cổ này. (ý chị là a này là ngài cổ lỗ sỉ, tư tưởng cứng nhắc như món đồ cổ.)
"Chuyện này… trẫm cần suy nghĩ một chút…" Ngụy Hằng Tâm do dự nhìn Tiếu Tuyết.
"Được rồi, ngài suy nghĩ đi, bất quá thời gian phải nhanh, nếu ngài không nghĩ được, vậy cứ giết ta, đây là phương pháp tốt nhất, cũng là phương pháp nhanh nhất, có lẽ ngài cũng có thể thử xem." Tiếu Tuyết nói xong liền không có biểu tình chờ mong gì, như vậy là đủ rồi, nếu không nghĩ thả mình đi, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Nhìn Tiếu Tuyết như vậy, trong lòng hơi hơi chua xót, sau một lát ra khỏi phòng, đi ra khỏi viện, lập tức có cận thân thị vệ nghênh đón, Ngụy Hằng Tâm vung tay ý bảo không cần quấy rầy, cứ như vậy đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn còn si ngốc nhìn bóng lưng mơ hồ dưới ánh đèn của Tiếu Tuyết, có nên thành toàn cho nàng, cũng giải quyết xong tâm ý ảo tưởng mà hắn không dám chạm tới, đối với muội muội cũng là công đạo.
Nhưng là cố tình phát hiện lần đầu tiên gặp phải nan giải khó quyết định như vậy, vô lực như vậy!
Hoàng hôn để xuống, thâm trầm… cảnh đêm trong hoàng cung hơi có vẻ tiêu điều ảm đạm.
/100
|