Nàng quay đầu nhìn chàng một chút sau đó phụ họa nở một nụ cười: Biết, đương nhiên là biết. . . . . . một chút! Thật đáng thương khi nàng là một sinh viên đại học, thế mà đi tới nơi này lại chỉ biết một chút, nói ra cũng thật mất mặt. Cũng may là có vài chữ phồn thể có thể dựa vào phỏng đoán mà đoán được một hai ý, nếu không ngay cả Một chút nàng cũng không nhận ra.
Một chút? Hiên Viên Sở Phong mỉm cười bất đắc dĩ: Chẳng lẽ phụ mẫu nàng không mời tiên sinh tới dạy nàng hay sao?
Mẫu thân ta mất khi ta còn nhỏ, một mình phụ thân nuôi ta vậy nên phụ thân không bắt ta học nhiều, tùy theo sở thích của ta thôi. Bây giờ nhìn chữ cũng thấy có chút hứng thú”
“ Ta xin lỗi, ta không cố ý, vậy bây giờ có hứng thú phải không, ta dạy nàng?” Hiên Viên Sở Phong bối rối quay mặt đi nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Oh My God, không phải chứ, Vương gia cao cao tại thượng kia đang xin lỗi mình, không phải mình nghe lộn chứ, hay tên này lại dở chứng dở hơi rồi!
Á. . . . . . Không cần! Cái đó. . .Hay là chúng ta mau đi giải quyết chính sự đi. Không phải nói là cái lão bà yêu tinh đó vẫn còn ở địa lao à, không bằng bây giờ chúng ta tới trừng phạt bà ta đi? Trong lòng Liễu Thiên Lạc âm thầm kêu khổ, đều là do chính mình mở miệng chuốc họa mà.
Không phải nói muốn học chữ sao, học xong rồi đi cũng không muôn. Lần này Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông tha cho nàng.
Liễu Thiên Lạc cũng không cho hắn cơ hội này. Trong lòng nàng vốn cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cũng chẳng sợ hãi gì hắn, nàng trực tiếp lôi kéo chàng chạy ra ngoài, trong miệng còn nói năng hùng hồn: Học học cái gì chứ, đây là chuyện nhỏ, xử lý đại sự quan trọng hơn. Nếu như không mau giải quyết lão bà yêu tinh kia, thì không biết còn có bao nhiêu người bị hại giống như ta đâu, mau đi thôi!
Vô Thiên thấy Liễu Thiên Lạc lôi kéo Hiên Viên Sở Phong chạy vội một mạch ra ngoài, hướng đi đương nhiên là địa lao, vì vậy cũng lập tức đi theo bước chân của bọn họ.
Bước vào trong địa lao, Liễu Thiên Lạc túm chặt cánh tay của Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông, cả thân thể như dán vào trên người hắn. Nhìn thấy cảnh tượng âm u trong địa lao, nàng cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, rụt đầu rụt cổ hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn giống hệt dáng vẻ của kẻ trộm.
Nơi này âm u đáng sợ như vậy, tại sao không để một ít đuốc để chiếu sáng chứ? Hơn nữa những vách tường này dường như cũng mốc meo lên rồi, ngươi cũng thật là hẹp hòi, tại sao không sửa sang lại một chút chứ? Liễu Thiên Lạc vừa quét mắt nhìn bốn phía vừa quở trách Hiên Viên Sở Phong hẹp hòi.
Hiên Viên Sở Phong cũng phải cảm thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét này của nàng, trong lúc vô tình hắn đã giữ tay nàng lại, rồi lại hết sức tự nhiên vừa đi vừa nói chuyện: Nàng cho rằng chỗ này là biệt viện sao? Địa lao chính là địa lao, nếu trang trí giống như biệt viện, thì không phải dân chúng đều muốn phạm án, sau đó ước gì được vào địa lao của bổn vương sao?
Á. . . . . . Nói cũng phải. Sau khi nàng trải qua chuyện bị Tú bà ám toán, thì cũng quên mất vốn dĩ là nàng đang tức giận Hiên Viên Sở Phong, hiện tại được Hiên Viên Sở Phong nắm tay như vậy cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài phòng giam giữ Tú bà, Liễu Thiên Lạc chỉ nghe thấy từng tiếng kêu rên. Trên thực tế địa lao của Hiên Viên Sở Phong cũng không nhốt bao nhiêu người, hắn cũng không thích trông nom những chuyện vụn vặt kia, cho nên có chuyện thì đều giao cho huyện lệnh của nha môn. Nhưng mà bởi vì lần này Tú bà phạm án có liên quan tới Liễu Thiên Lạc, cho nên Hiên Viên Sở Phong mới tự mình bắt bà ta nhốt vào địa lao trong phủ.
Mới vừa bước tới bên ngoài cửa tù, Liễu Thiên Lạc đã thấy được tiếng gào thét thảm thiết giống như trong truyền thuyết, duỗi tay không ngừng kêu la oan uổng.
Lão bà yêu tinh kia, mụ oan uổng cái rắm! Á! Liễu Thiên Lạc đi tới trước mặt Tú bà nhấc chân đạp mạnh lên cánh tay của bà ta, nhưng bởi vì biên độ nhấc chân quá lớn và quá nhanh nên khiến cho hạ thân bị đau nhức.
Cẩn thận một chút! Bị thương chỗ nào rồi? Hiên Viên Sở Phong kịp thời đỡ nàng, ôm vào trong ngực.
Liễu Thiên Lạc đứng vững lại sau đó quay về phía Hiên Viên Sở Phong xua tay nói: Không có việc gì, không có việc gì! Nàng hồn nhiên đấm đấm chân, nhỏ giọng nói thầm: Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cảm thấy toàn thân rất không thoải mái?
Khụ khụ khụ! Hiên Viên Sở Phong chống tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng, còn Vô Thiên thì đã sớm quay lưng đi chỉ sợ mình luống cuống bật cười thành tiếng.
Tú bà nhìn thấy Liễu Thiên Lạc và Hiên Viên Sở Phong đến, tiếng khóc rống lại càng lớn hơn nữa: Vương phi, vương gia, thả ta ra ngoài đi, sau này ta cũng không dám nữa đâu!
Không dám? Mụ còn có chuyện gì không dám nữa chứ? Liễu Thiên Lạc đang muốn đạp thêm mấy cái nữa, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi nhấc chân một cái đã khiến cho chỗ đó đau nhức, thì theo bản năng rụt chân lại.
Vương phi, dù gì thì ta cũng giúp Vương gia cùng Vương phi gần nhau hơn rồi, Vương phi hãy cầu xin Vương gia thả ta ra ngoài đi! Tú bà không ngừng khóc sướt mướt, nói với Liễu Thiên Lạc xong lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Sở Phong: Vương gia, nhìn ngài và Vương phi đều không có việc gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như chuyện tốt đã thành, ngài hãy bỏ qua cho ta đi, cầu xin vương gia!
Liễu Thiên Lạc thật sự nhịn không được lại tiến lên dạy dỗ lần nữa: Mụ đang nói hươu nói vượn gì đó? Ta bị mụ làm hại cả người đều bị thương, mụ còn nói là giúp ta, mụ cho là ta ngu sao? Chuyện tốt ! Tốt cái rắm!
Mặc dù Liễu Thiên Lạc không biết chuyện, nhưng trong lòng Hiên Viên Sở Phong lại biết rất rõ. Nghe thấy Liễu Thiên Lạc nói như vậy, hắn lúng túng chuẩn bị xoay người, lại thấy Vô Thiên ở bên cạnh đang vụng trộm cười vui vẻ, nghĩ lại liền thấy cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục càn quấy như vậy, nếu không thật sự đúng là mọi người đều biết. Vì vậy hắn ra hiệu bảo Vô Thiên tạm thời dẫn thủ vệ trong địa lao rút lui, sau đó kéo Liễu Thiên Lạc đang cực kỳ tức giận qua một bên.
Lạc định xử trí Tú bà này như thế nào? Hiên Viên Sở Phong hỏi.
Một chút? Hiên Viên Sở Phong mỉm cười bất đắc dĩ: Chẳng lẽ phụ mẫu nàng không mời tiên sinh tới dạy nàng hay sao?
Mẫu thân ta mất khi ta còn nhỏ, một mình phụ thân nuôi ta vậy nên phụ thân không bắt ta học nhiều, tùy theo sở thích của ta thôi. Bây giờ nhìn chữ cũng thấy có chút hứng thú”
“ Ta xin lỗi, ta không cố ý, vậy bây giờ có hứng thú phải không, ta dạy nàng?” Hiên Viên Sở Phong bối rối quay mặt đi nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Oh My God, không phải chứ, Vương gia cao cao tại thượng kia đang xin lỗi mình, không phải mình nghe lộn chứ, hay tên này lại dở chứng dở hơi rồi!
Á. . . . . . Không cần! Cái đó. . .Hay là chúng ta mau đi giải quyết chính sự đi. Không phải nói là cái lão bà yêu tinh đó vẫn còn ở địa lao à, không bằng bây giờ chúng ta tới trừng phạt bà ta đi? Trong lòng Liễu Thiên Lạc âm thầm kêu khổ, đều là do chính mình mở miệng chuốc họa mà.
Không phải nói muốn học chữ sao, học xong rồi đi cũng không muôn. Lần này Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông tha cho nàng.
Liễu Thiên Lạc cũng không cho hắn cơ hội này. Trong lòng nàng vốn cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cũng chẳng sợ hãi gì hắn, nàng trực tiếp lôi kéo chàng chạy ra ngoài, trong miệng còn nói năng hùng hồn: Học học cái gì chứ, đây là chuyện nhỏ, xử lý đại sự quan trọng hơn. Nếu như không mau giải quyết lão bà yêu tinh kia, thì không biết còn có bao nhiêu người bị hại giống như ta đâu, mau đi thôi!
Vô Thiên thấy Liễu Thiên Lạc lôi kéo Hiên Viên Sở Phong chạy vội một mạch ra ngoài, hướng đi đương nhiên là địa lao, vì vậy cũng lập tức đi theo bước chân của bọn họ.
Bước vào trong địa lao, Liễu Thiên Lạc túm chặt cánh tay của Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông, cả thân thể như dán vào trên người hắn. Nhìn thấy cảnh tượng âm u trong địa lao, nàng cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, rụt đầu rụt cổ hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn giống hệt dáng vẻ của kẻ trộm.
Nơi này âm u đáng sợ như vậy, tại sao không để một ít đuốc để chiếu sáng chứ? Hơn nữa những vách tường này dường như cũng mốc meo lên rồi, ngươi cũng thật là hẹp hòi, tại sao không sửa sang lại một chút chứ? Liễu Thiên Lạc vừa quét mắt nhìn bốn phía vừa quở trách Hiên Viên Sở Phong hẹp hòi.
Hiên Viên Sở Phong cũng phải cảm thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét này của nàng, trong lúc vô tình hắn đã giữ tay nàng lại, rồi lại hết sức tự nhiên vừa đi vừa nói chuyện: Nàng cho rằng chỗ này là biệt viện sao? Địa lao chính là địa lao, nếu trang trí giống như biệt viện, thì không phải dân chúng đều muốn phạm án, sau đó ước gì được vào địa lao của bổn vương sao?
Á. . . . . . Nói cũng phải. Sau khi nàng trải qua chuyện bị Tú bà ám toán, thì cũng quên mất vốn dĩ là nàng đang tức giận Hiên Viên Sở Phong, hiện tại được Hiên Viên Sở Phong nắm tay như vậy cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài phòng giam giữ Tú bà, Liễu Thiên Lạc chỉ nghe thấy từng tiếng kêu rên. Trên thực tế địa lao của Hiên Viên Sở Phong cũng không nhốt bao nhiêu người, hắn cũng không thích trông nom những chuyện vụn vặt kia, cho nên có chuyện thì đều giao cho huyện lệnh của nha môn. Nhưng mà bởi vì lần này Tú bà phạm án có liên quan tới Liễu Thiên Lạc, cho nên Hiên Viên Sở Phong mới tự mình bắt bà ta nhốt vào địa lao trong phủ.
Mới vừa bước tới bên ngoài cửa tù, Liễu Thiên Lạc đã thấy được tiếng gào thét thảm thiết giống như trong truyền thuyết, duỗi tay không ngừng kêu la oan uổng.
Lão bà yêu tinh kia, mụ oan uổng cái rắm! Á! Liễu Thiên Lạc đi tới trước mặt Tú bà nhấc chân đạp mạnh lên cánh tay của bà ta, nhưng bởi vì biên độ nhấc chân quá lớn và quá nhanh nên khiến cho hạ thân bị đau nhức.
Cẩn thận một chút! Bị thương chỗ nào rồi? Hiên Viên Sở Phong kịp thời đỡ nàng, ôm vào trong ngực.
Liễu Thiên Lạc đứng vững lại sau đó quay về phía Hiên Viên Sở Phong xua tay nói: Không có việc gì, không có việc gì! Nàng hồn nhiên đấm đấm chân, nhỏ giọng nói thầm: Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cảm thấy toàn thân rất không thoải mái?
Khụ khụ khụ! Hiên Viên Sở Phong chống tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng, còn Vô Thiên thì đã sớm quay lưng đi chỉ sợ mình luống cuống bật cười thành tiếng.
Tú bà nhìn thấy Liễu Thiên Lạc và Hiên Viên Sở Phong đến, tiếng khóc rống lại càng lớn hơn nữa: Vương phi, vương gia, thả ta ra ngoài đi, sau này ta cũng không dám nữa đâu!
Không dám? Mụ còn có chuyện gì không dám nữa chứ? Liễu Thiên Lạc đang muốn đạp thêm mấy cái nữa, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi nhấc chân một cái đã khiến cho chỗ đó đau nhức, thì theo bản năng rụt chân lại.
Vương phi, dù gì thì ta cũng giúp Vương gia cùng Vương phi gần nhau hơn rồi, Vương phi hãy cầu xin Vương gia thả ta ra ngoài đi! Tú bà không ngừng khóc sướt mướt, nói với Liễu Thiên Lạc xong lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Sở Phong: Vương gia, nhìn ngài và Vương phi đều không có việc gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như chuyện tốt đã thành, ngài hãy bỏ qua cho ta đi, cầu xin vương gia!
Liễu Thiên Lạc thật sự nhịn không được lại tiến lên dạy dỗ lần nữa: Mụ đang nói hươu nói vượn gì đó? Ta bị mụ làm hại cả người đều bị thương, mụ còn nói là giúp ta, mụ cho là ta ngu sao? Chuyện tốt ! Tốt cái rắm!
Mặc dù Liễu Thiên Lạc không biết chuyện, nhưng trong lòng Hiên Viên Sở Phong lại biết rất rõ. Nghe thấy Liễu Thiên Lạc nói như vậy, hắn lúng túng chuẩn bị xoay người, lại thấy Vô Thiên ở bên cạnh đang vụng trộm cười vui vẻ, nghĩ lại liền thấy cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục càn quấy như vậy, nếu không thật sự đúng là mọi người đều biết. Vì vậy hắn ra hiệu bảo Vô Thiên tạm thời dẫn thủ vệ trong địa lao rút lui, sau đó kéo Liễu Thiên Lạc đang cực kỳ tức giận qua một bên.
Lạc định xử trí Tú bà này như thế nào? Hiên Viên Sở Phong hỏi.
/34
|