Thiếu Kì đang có ý định đến nói chuyện cùng với Nhược Nhan. Hắn sẽ đến xin nàng tha thứ. Nhưng đi tìm khắp mọi nơi lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.
“Nhan Nhan”
Thiếu Hàn cùng Nhược Y nghe tiếng gọi của Thiếu Kì thì tỉnh dậy
“Thiếu Kì có chuyện gì vậy”
“Tam huynh đệ không thấy Nhan Nhan đâu”
Nhược Y lúc này lại nhíu mày:
“Tiểu Hoa đâu”
Thiếu Hàn khẽ nói:
“Không xong rồi”
“Tam huynh sao vậy”
“Đi chúng ta đi tìm Nhược Nhan”
Ở rừng trúc lúc này, Tiểu Hoa đang định đẩy Nhược Nhan xuống vực thẳm, thì nàng tỉnh dậy thất người bị trói một chỗ
“Ngươi muốn làm gì”
Tiểu Hoa thấy Nhược Nhan tỉnh dậy liền nói:
“Ngươi tỉnh dậy sớm như vậy để làm cái gì”. Tiểu Hoa vừa nói vừa tháo dây trói cho Nhược Nhan, rồi kéo nàng đi đến bờ vực. Đúng lúc Thiếu Hàn vừa chạy đến đã kịp thời dùng phi tiêu bắn đến cổ tay của Nhược Hoa. Thiếu Kì dùng khinh công bay đến chỗ Nhược Nhan:
“Nhan Nhan nàng có sao không” Nhược Nhan không nói gì đẩy Thiếu Kì ra. Nhưng chưa đi xa được vài bước đã bị Tiểu Hoa bắt lại.
“Các ngươi không được qua đây, chính là Nhược Nhan, Nhược Nhan nàng ấy muốn giết ta”
Thiếu Hàn lúc này mới cười lạnh nói:
“Liêu Nhan Nhạn, ngươi còn muốn xảo biện đến bao giờ”
Tiểu Hoa nghe Thiếu Hàn nói như vậy thì giật mình:
“Ngươi nói luyên thuyên cái gì vậy”
Thiếu Kì lúc thấy hai người càng đến gần bờ vực hêt thì hoảng sợ:
“Đừng lùi lại, Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra, chúng ta sẽ không truy cứu tội của ngươi”
Tiểu Hoa lại cười lạnh:
“Ha ha việc đã đến lúc này, ta cũng chẳng gì phải dấu các ngươi nữa. Hôm nay ta phải trả thù cho tỷ tỷ của ta. Liễu Nhược Nhan ngươi còn nhớ hai năm về trước. Chính ngươi đã đuổi tỷ tỷ Liêu Nhan Nhạc của ta ra khỏi phủ. Khiến cho tỷ ấy phải tự tự. Nhà ta thì tan cửa nát nhà. Ta phải lưu lạc đến Hoa Nam”
Thiếu Kì nghe Tiểu Hoa nói vậy trong lòng thấy hối hận vì biết mình đã trách sai Nhược Nhan.
“Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra”. Thiếu Kì chưa kịp nói xong thì Tiểu Hoa đã bị Thiếu Hàn đánh vào tay. Nhược Nhan thoát khỏi tay của Tiểu Hoa Thiếu Kì vội chạy đến ôm lấy nàng vào lòng. Nhược Y cũng tiến đến:
“Nhược Nhan ngươi không sao chứ”. Nhược Y còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiểu Hoa từ đằng sau bắt lại.
“Lãnh Thiếu Hàn chính là ngươi làm hỏng kế hoạch của ta, ta bắt ngươi phải trả giá.”. Nói rồi Tiểu Hoa cùng Nhược Y nhảy xuống vực
“Nhan Nhan”
Thiếu Hàn cùng Nhược Y nghe tiếng gọi của Thiếu Kì thì tỉnh dậy
“Thiếu Kì có chuyện gì vậy”
“Tam huynh đệ không thấy Nhan Nhan đâu”
Nhược Y lúc này lại nhíu mày:
“Tiểu Hoa đâu”
Thiếu Hàn khẽ nói:
“Không xong rồi”
“Tam huynh sao vậy”
“Đi chúng ta đi tìm Nhược Nhan”
Ở rừng trúc lúc này, Tiểu Hoa đang định đẩy Nhược Nhan xuống vực thẳm, thì nàng tỉnh dậy thất người bị trói một chỗ
“Ngươi muốn làm gì”
Tiểu Hoa thấy Nhược Nhan tỉnh dậy liền nói:
“Ngươi tỉnh dậy sớm như vậy để làm cái gì”. Tiểu Hoa vừa nói vừa tháo dây trói cho Nhược Nhan, rồi kéo nàng đi đến bờ vực. Đúng lúc Thiếu Hàn vừa chạy đến đã kịp thời dùng phi tiêu bắn đến cổ tay của Nhược Hoa. Thiếu Kì dùng khinh công bay đến chỗ Nhược Nhan:
“Nhan Nhan nàng có sao không” Nhược Nhan không nói gì đẩy Thiếu Kì ra. Nhưng chưa đi xa được vài bước đã bị Tiểu Hoa bắt lại.
“Các ngươi không được qua đây, chính là Nhược Nhan, Nhược Nhan nàng ấy muốn giết ta”
Thiếu Hàn lúc này mới cười lạnh nói:
“Liêu Nhan Nhạn, ngươi còn muốn xảo biện đến bao giờ”
Tiểu Hoa nghe Thiếu Hàn nói như vậy thì giật mình:
“Ngươi nói luyên thuyên cái gì vậy”
Thiếu Kì lúc thấy hai người càng đến gần bờ vực hêt thì hoảng sợ:
“Đừng lùi lại, Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra, chúng ta sẽ không truy cứu tội của ngươi”
Tiểu Hoa lại cười lạnh:
“Ha ha việc đã đến lúc này, ta cũng chẳng gì phải dấu các ngươi nữa. Hôm nay ta phải trả thù cho tỷ tỷ của ta. Liễu Nhược Nhan ngươi còn nhớ hai năm về trước. Chính ngươi đã đuổi tỷ tỷ Liêu Nhan Nhạc của ta ra khỏi phủ. Khiến cho tỷ ấy phải tự tự. Nhà ta thì tan cửa nát nhà. Ta phải lưu lạc đến Hoa Nam”
Thiếu Kì nghe Tiểu Hoa nói vậy trong lòng thấy hối hận vì biết mình đã trách sai Nhược Nhan.
“Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra”. Thiếu Kì chưa kịp nói xong thì Tiểu Hoa đã bị Thiếu Hàn đánh vào tay. Nhược Nhan thoát khỏi tay của Tiểu Hoa Thiếu Kì vội chạy đến ôm lấy nàng vào lòng. Nhược Y cũng tiến đến:
“Nhược Nhan ngươi không sao chứ”. Nhược Y còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiểu Hoa từ đằng sau bắt lại.
“Lãnh Thiếu Hàn chính là ngươi làm hỏng kế hoạch của ta, ta bắt ngươi phải trả giá.”. Nói rồi Tiểu Hoa cùng Nhược Y nhảy xuống vực
/92
|