Trong trang viên của nhà họ Đô có một cô gái xinh đẹp khoảng mười sáu tuổi đang ngồi trên bàn. Đúng nàng chính là đang ngồi trên bàn vui vẻ ăn nho nhìn nam nhân trước mặt đang đứng khoanh tay nhìn nàng
“Lãnh Quân Ngạo ngươi nhìn ta như vậy để làm gì, ngươi nhìn ta như vậy cũng không thay đổi được gì đâu”
“Đô Mã Lệ nàng thật là không giống nữ nhi một chút nào”
“Sao chứ, ta là thích như vậy đó”
“Ba ngày nữa chúng ta thành thân rồi, nàng cũng nên phải thay đổi đi là vừa”
“Ta là một dạng như vậy, nếu ngươi không thể chấp nhân được liền hủy hôn đi”
“Hủy hôn nàng sao có thể nói như vậy, hôn sự này chính là do hoàng thượng đích thân ban chỉ”
“Ngươi còn muốn chối. Nếu không phải ngươi nói với Thiếu Kì thúc thúc sao thúc ấy lại tự nhiên hạ chỉ chứ”
Lãnh Quân Ngạo híp mắt nhìn Mã Lệ nói:
“Cái gì mà Thiếu Kì thúc thúc. Nàng tốt nhất lên thay đổi xưng hô đi là vừa. Phải gọi là cha”
Hai người đang nói chuyện thì Lan Từ Diên tiến vào, thấy con gái mình lại có tướng ngồi xấu như vậy trước mặt nam nhân nàng liền quát lớn:
“Đô Mã Lệ không biết phép tác”
Đô Mã Lệ lúc này giật mình nhảy xuống khỏi bàn cười hì hì nói với mẫu thân:
“Mẹ à, chính là Quân Ngạo nói con ngồi như vậy rất động lòng người nha, phải không Quân Ngạo”
Nàng đưa tay nắm lấy tay Lãnh Quân Ngạo hướng ánh mắt cầu xin về phía hắn:
“Đúng vậy nhạc mẫu”
Sau khi Lãnh Quân Ngạo trở về nàng lại nghĩ. Hắn có thể nói chính là thanh mai trúc mã của nàng. Từ bé đến lớn mọi chuyện nàng gây ra đều là do hắn thu dọn. Nàng tuy là ngoài mặt không quan tâm đến hắn nhưng trong lòng thì khác. Khi nàng được hoàng thượng ban hôn cùng với hắn nàng đã rất vui vẻ. Không ai có thể biết được ngay cả khi ngủ nàng cũng nghĩ đến việc này
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày đại hôn của nàng và hắn. Đợi đến hôm đó nàng sẽ tạo cho hắn một bất ngờ. Món quà này coi như là báo đáp mười sáu năm nay hắn đã vì nàng mà làm mọi thứ.
Ba ngày trước khi cưới người ta nói không được gặp mặt tân nương. Nhưng hắn hàng đêm vẫn đến thăm nàng. Hắn là đến muốn xem nàng có còn ở đó không. Hắn lại sợ nàng trốn đi lúc nào không biết.
Hắn đợi nàng mười tám năm cuối cùng cũng đến ngày có kết quả. Khi hai người được đưa vào động phòng. Hắn mở khăn che mặt của nàng ra, nàng hôm nay lại xinh đẹp kều mị một cách lạ thường:
“Còn muốn nhìn đến khi nào”
“Nàng rất xinh đẹp”
Đô Mã Lệ không nói gì trực tiếp tiến đến bàn cầm ly rượu lên trước mặt Quân Ngạo:
“Uống rượu giao bôi”
“Được”. Hắn tiến đến vòng tay uống rượu cùng nàng.
Hai người lại không nói gì cứ ngồi yên như vậy đến lúc nha hoàn tiến vào mang trên tay khay bánh:
“Thái tử, thái tử phi. Đây là bánh hoàng hậu đích thân làm cho hai người”
Quân Ngạo lạnh lùng nói:
“Được rồi, ngươi lui đi”
Đô Mã Lệ thấy ngượng ngùng cầm miếng bánh đưa cho Quân Ngạo:
“Bánh của mẹ làm nhất định rất ngon, ngươi ăn đi”
Lãnh Quân Ngạo nhận lấy miếng bánh từ trong tay Đô Mã Lệ cắn một miếng. Kì lạ bây giờ là mùa đông sao cảm thấy trong người rất nóng nực. Hắn định đưa tay cởi y phục ra, Đô Mã Lệ quay lại nhìn thấy nàng tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thấy hắn như vậy lại hoảng sợ hét lên:
“Ngươi muốn làm gì”
Quân Ngạo ấp úng:
“Ta…ta không làm gì nàng đừng hoảng sợ”
Đô Mã Lệ thấy sắc mặt của hắn như phát bệnh lại tiến đến quan tâm hắn:
“Ngươi không sao chứ”
Khi Đô Mã Lệ động vào người hắn, hắn lại thấy rất mát. Đột nhiên ôm lấy nàng. Mọi chuyện cứ vậy tiếp diễn. Ở bên ngoài bốn người là Thiếu Kì, Nhược Nhan, Từ Diên và Mã Duệ đang cười thầm rời đi.
Cảnh trong phòng khiến cho người ta phải đỏ mặt. Đô Mã Lệ suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra chiếc bánh kia nhất định có độc. Nàng trong lòng thầm nghĩ được rồi coi như trả nợ hắn mười sáu năm nay đã che trở cho nàng.
Mọi người nhìn Mã Lệ và Quân Ngạo có lẽ không giống một cặp tình nhân mà là giống kẻ thù. Nhưng trong lòng hai người vẫn luôn xem đối phương là người quan trọng nhất. Đúng bọn họ không phải là tình nhân, bọn họ chính là một cặp oan gia, một cặp oan gia được nguyệt lão thắt nhầm chỉ đỏ.
Trong đêm tối Mã Lệ thầm nói:
“Quân Ngạo ta yêu chàng”
“Mã Lệ nàng nói gì”
Mã Lệ giật mình:
“Không có gì, ngươi nghe nhầm rồi. Ngủ đi”
Quân Ngạo nghe rõ những lời nàng nói nhưng nếu nàng đã không muốn thừa nhận thì thôi vậy hắn lại cười thầm trong lòng, ghé sát vào tai nàng nói:
“Ta cũng yêu nàng”
“Lãnh Quân Ngạo ngươi nhìn ta như vậy để làm gì, ngươi nhìn ta như vậy cũng không thay đổi được gì đâu”
“Đô Mã Lệ nàng thật là không giống nữ nhi một chút nào”
“Sao chứ, ta là thích như vậy đó”
“Ba ngày nữa chúng ta thành thân rồi, nàng cũng nên phải thay đổi đi là vừa”
“Ta là một dạng như vậy, nếu ngươi không thể chấp nhân được liền hủy hôn đi”
“Hủy hôn nàng sao có thể nói như vậy, hôn sự này chính là do hoàng thượng đích thân ban chỉ”
“Ngươi còn muốn chối. Nếu không phải ngươi nói với Thiếu Kì thúc thúc sao thúc ấy lại tự nhiên hạ chỉ chứ”
Lãnh Quân Ngạo híp mắt nhìn Mã Lệ nói:
“Cái gì mà Thiếu Kì thúc thúc. Nàng tốt nhất lên thay đổi xưng hô đi là vừa. Phải gọi là cha”
Hai người đang nói chuyện thì Lan Từ Diên tiến vào, thấy con gái mình lại có tướng ngồi xấu như vậy trước mặt nam nhân nàng liền quát lớn:
“Đô Mã Lệ không biết phép tác”
Đô Mã Lệ lúc này giật mình nhảy xuống khỏi bàn cười hì hì nói với mẫu thân:
“Mẹ à, chính là Quân Ngạo nói con ngồi như vậy rất động lòng người nha, phải không Quân Ngạo”
Nàng đưa tay nắm lấy tay Lãnh Quân Ngạo hướng ánh mắt cầu xin về phía hắn:
“Đúng vậy nhạc mẫu”
Sau khi Lãnh Quân Ngạo trở về nàng lại nghĩ. Hắn có thể nói chính là thanh mai trúc mã của nàng. Từ bé đến lớn mọi chuyện nàng gây ra đều là do hắn thu dọn. Nàng tuy là ngoài mặt không quan tâm đến hắn nhưng trong lòng thì khác. Khi nàng được hoàng thượng ban hôn cùng với hắn nàng đã rất vui vẻ. Không ai có thể biết được ngay cả khi ngủ nàng cũng nghĩ đến việc này
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày đại hôn của nàng và hắn. Đợi đến hôm đó nàng sẽ tạo cho hắn một bất ngờ. Món quà này coi như là báo đáp mười sáu năm nay hắn đã vì nàng mà làm mọi thứ.
Ba ngày trước khi cưới người ta nói không được gặp mặt tân nương. Nhưng hắn hàng đêm vẫn đến thăm nàng. Hắn là đến muốn xem nàng có còn ở đó không. Hắn lại sợ nàng trốn đi lúc nào không biết.
Hắn đợi nàng mười tám năm cuối cùng cũng đến ngày có kết quả. Khi hai người được đưa vào động phòng. Hắn mở khăn che mặt của nàng ra, nàng hôm nay lại xinh đẹp kều mị một cách lạ thường:
“Còn muốn nhìn đến khi nào”
“Nàng rất xinh đẹp”
Đô Mã Lệ không nói gì trực tiếp tiến đến bàn cầm ly rượu lên trước mặt Quân Ngạo:
“Uống rượu giao bôi”
“Được”. Hắn tiến đến vòng tay uống rượu cùng nàng.
Hai người lại không nói gì cứ ngồi yên như vậy đến lúc nha hoàn tiến vào mang trên tay khay bánh:
“Thái tử, thái tử phi. Đây là bánh hoàng hậu đích thân làm cho hai người”
Quân Ngạo lạnh lùng nói:
“Được rồi, ngươi lui đi”
Đô Mã Lệ thấy ngượng ngùng cầm miếng bánh đưa cho Quân Ngạo:
“Bánh của mẹ làm nhất định rất ngon, ngươi ăn đi”
Lãnh Quân Ngạo nhận lấy miếng bánh từ trong tay Đô Mã Lệ cắn một miếng. Kì lạ bây giờ là mùa đông sao cảm thấy trong người rất nóng nực. Hắn định đưa tay cởi y phục ra, Đô Mã Lệ quay lại nhìn thấy nàng tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thấy hắn như vậy lại hoảng sợ hét lên:
“Ngươi muốn làm gì”
Quân Ngạo ấp úng:
“Ta…ta không làm gì nàng đừng hoảng sợ”
Đô Mã Lệ thấy sắc mặt của hắn như phát bệnh lại tiến đến quan tâm hắn:
“Ngươi không sao chứ”
Khi Đô Mã Lệ động vào người hắn, hắn lại thấy rất mát. Đột nhiên ôm lấy nàng. Mọi chuyện cứ vậy tiếp diễn. Ở bên ngoài bốn người là Thiếu Kì, Nhược Nhan, Từ Diên và Mã Duệ đang cười thầm rời đi.
Cảnh trong phòng khiến cho người ta phải đỏ mặt. Đô Mã Lệ suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra chiếc bánh kia nhất định có độc. Nàng trong lòng thầm nghĩ được rồi coi như trả nợ hắn mười sáu năm nay đã che trở cho nàng.
Mọi người nhìn Mã Lệ và Quân Ngạo có lẽ không giống một cặp tình nhân mà là giống kẻ thù. Nhưng trong lòng hai người vẫn luôn xem đối phương là người quan trọng nhất. Đúng bọn họ không phải là tình nhân, bọn họ chính là một cặp oan gia, một cặp oan gia được nguyệt lão thắt nhầm chỉ đỏ.
Trong đêm tối Mã Lệ thầm nói:
“Quân Ngạo ta yêu chàng”
“Mã Lệ nàng nói gì”
Mã Lệ giật mình:
“Không có gì, ngươi nghe nhầm rồi. Ngủ đi”
Quân Ngạo nghe rõ những lời nàng nói nhưng nếu nàng đã không muốn thừa nhận thì thôi vậy hắn lại cười thầm trong lòng, ghé sát vào tai nàng nói:
“Ta cũng yêu nàng”
/92
|