Vương Gia! Nàng Chính Là Của Trẫm
Chương 5 - Anh Sẽ Là Nhân Vật Nam Không Chính Cũng Phụ Của Cuộc Đời Ta
/14
|
- Oa ~ tối nay có lễ hội . Ta đi xem nha lão tiên tử , nha nha nha
Cô nắm chặt ống áo của lão tiên gần sắp rách ra mà lão không thèm để mắt đến nàng . Lão gạt tay cô nói :
- Ngươi muốn đi thì đi một mình .
Rồi lão biến đâu mất dạng , cô về phòng chuẩn bị đồ a . ‘Tối nay nhất định sẽ đi coi lễ hội nha , không biết có gì đặc biệt’ Tối nay tại lễ hội cô sẽ gặp một người quen rất quen .
Chập tối mấy đứa bé cầm đen lồng đỏ mặc áo mới chạy khắc phố …
Cô cải nam trang ‘Oa thật thích’ . Lúc chập chững khoảng bốn tuổi mẹ cô bị tai nạn thành người thực vật … Cô sống với ba nhưng ba cô không lo cho cô mà lo người con không mang dòng máu của mình . Ngày tháng đó ùa về rồi lại bay đi .
Lão nhân gần đó nhỏ giọng :
- Công tử mua đèn lồng ‘bồ bồ tiên’ của lão không ? Chỉ duy nhất một cái thôi nha .
Nhìn lướt qua lão nhân tóc bạch kim ăn vận nho nhã .
Cô cười nhẹ “ Lão bá à , ta không mua” Lão không nói gì quay đi thì nàng lại gọi “Lão bá bán cho con đi” Lão quay lại bảo “Tiểu thư có ánh mắt rất đẹp. Ta tặng cho tiểu thư lồng đèn này không cần trả bạc”
Lão đưa cô … Cô im lặng nhận lẫy thả hồn lên mây .
Vừa hoàn hồn lại thì lão nhân kia đã đi đâu mất , cô quay lại tìm kiếm … Cô chạy theo cái bóng yêu gầy của lão nhân … Vừa chạy đến níu lấy tay áo
.
- Lão bá .
Nhưng đáng tiếc đây lại là một mỹ nam nha mỹ nam ‘tóc trắng’ . Hảo đẹp nha ~~~
- Công tử có thể đừng nhìn chủ nhân với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đó được không ?
Cô trợn mắt nhìn tên đi kế bên ‘mỹ nam’ kia hắn cũng không thua kém bao nhiêu … cũng được coi là ‘tiểu mỹ nam’ .
Hắn bất giác rùng mình cảm giác ánh mắt của người đang nhìn mình không được bình thường … Rất bất thường làm hắn ‘sỡn da gà’
Cô thầm nói lẩm bẩm Anh sẽ là nam không chính cũng phụ cho cuộc đời Nhuyễn Di Di ta
Cô nắm chặt ống áo của lão tiên gần sắp rách ra mà lão không thèm để mắt đến nàng . Lão gạt tay cô nói :
- Ngươi muốn đi thì đi một mình .
Rồi lão biến đâu mất dạng , cô về phòng chuẩn bị đồ a . ‘Tối nay nhất định sẽ đi coi lễ hội nha , không biết có gì đặc biệt’ Tối nay tại lễ hội cô sẽ gặp một người quen rất quen .
Chập tối mấy đứa bé cầm đen lồng đỏ mặc áo mới chạy khắc phố …
Cô cải nam trang ‘Oa thật thích’ . Lúc chập chững khoảng bốn tuổi mẹ cô bị tai nạn thành người thực vật … Cô sống với ba nhưng ba cô không lo cho cô mà lo người con không mang dòng máu của mình . Ngày tháng đó ùa về rồi lại bay đi .
Lão nhân gần đó nhỏ giọng :
- Công tử mua đèn lồng ‘bồ bồ tiên’ của lão không ? Chỉ duy nhất một cái thôi nha .
Nhìn lướt qua lão nhân tóc bạch kim ăn vận nho nhã .
Cô cười nhẹ “ Lão bá à , ta không mua” Lão không nói gì quay đi thì nàng lại gọi “Lão bá bán cho con đi” Lão quay lại bảo “Tiểu thư có ánh mắt rất đẹp. Ta tặng cho tiểu thư lồng đèn này không cần trả bạc”
Lão đưa cô … Cô im lặng nhận lẫy thả hồn lên mây .
Vừa hoàn hồn lại thì lão nhân kia đã đi đâu mất , cô quay lại tìm kiếm … Cô chạy theo cái bóng yêu gầy của lão nhân … Vừa chạy đến níu lấy tay áo
.
- Lão bá .
Nhưng đáng tiếc đây lại là một mỹ nam nha mỹ nam ‘tóc trắng’ . Hảo đẹp nha ~~~
- Công tử có thể đừng nhìn chủ nhân với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đó được không ?
Cô trợn mắt nhìn tên đi kế bên ‘mỹ nam’ kia hắn cũng không thua kém bao nhiêu … cũng được coi là ‘tiểu mỹ nam’ .
Hắn bất giác rùng mình cảm giác ánh mắt của người đang nhìn mình không được bình thường … Rất bất thường làm hắn ‘sỡn da gà’
Cô thầm nói lẩm bẩm Anh sẽ là nam không chính cũng phụ cho cuộc đời Nhuyễn Di Di ta
/14
|