Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 79: Đại kết cục

/81


Editor: nhungchuoi

"Bá mẫu, có lẽ người có thể giúp chúng ta, vậy nhờ ngài nhảy múa đưa chúng ta vào ảo ảnh." Vân Chỉ khẩn thiết cầu xin sự giúp đỡ, cho dù thế nào thì hiện tại đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra.

"Chỉ nhi, đã tìm ra phương pháp chữa trị cho Uyên rồi sao?" Vạn Ức Liên lo lắng hỏi, có thể khiến Chỉ nhi hoảng sợ như vậy cũng chỉ có chuyện này mà thôi.

"Vâng, trên Kim Lũ Y có ghi, chỉ cần tìm được một nơi là Minh U, có thể sẽ được vị thần trong Kim Lũ Y giúp đỡ, Uyên có thể khôi phục!" Có lẽ, không chỉ có thể khiến Uyên khôi phục mà còn có thể giải quyết triệt để Cửu Lễ và lũ ác ma này!

"Chỉ nhi ngươi đừng vội, ta có thể giúp đương nhiên sẽ giúp, nhưng mà ma lực tạo ra khi ta nhảy múa sẽ gây ra tổn hại cho các ngươi, trong quá trình nếu không khỏe thì bảo ta dừng lại!" Vũ Cơ nửa vui nửa buồn, cả đời này nàng đều bị ma lực của nhảy múa dẫn đường, hoặc nổi tiếng hoặc bị hại nên vẫn cho rằng khả năng này là một tai họa cho con người, cũng không ngờ còn có một ngày có thể có công dụng.

Nghe thấy Vũ Cơ đồng ý với bản thân, Vân Chỉ vui mừng nhướng mày, lúc này nàng phải đi tìm Mang Lãng để bàn bạc.

Cuối cùng tất cả mọi người đi vào phòng Mặc Kỳ Uyên, bảo vệ Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên và Vũ Cơ nhảy múa vào ảo ảnh tìm kiếm Minh U.

Mặc Kỳ Uyên không biết vì sao nhiều người đến phòng hắn như vậy, có chút sợ hãi trốn tránh đi theo phía sau Vân Chỉ. Nhìn thấy Hách Liên Ngọc Nhi cũng đến, vốn định đi lên tiếp đón thì lại Vân Chỉ hung dữ trợn mắt đành phải lùi lại ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng nàng, nghe lời giống như một đứa trẻ vậy.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Vân Chỉ lôi Mặc Kỳ Uyên đến ngồi xuống giường. Hiện tại Mặc Kỳ Uyên rất bất an, buộc lòng phải yếu ớt hỏi một cái: "Bọn họ muốn làm cái gì vậy?"

"Bọn họ đến biểu diễn vũ đạo cho chàng xem, nhớ kỹ, chút nữa phải tập trung tinh thần xem." Vân Chỉ thản nhiên nói, thật ra chỉ cần liếc hai mắt, dựa vào định lực hiện tại của Uyên thì cũng không thể kiên trì để không bị mê hoặc thần trí đi.

"Nga, thật là tốt!" Mặc Kỳ Uyên không ngờ đến có nhiều người như vậy đến biểu diễn cho hắn xem, lúc này ngồi nghiêm chỉnh, muốn thành khẩn nhận ý tốt của mọi người.

Cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, Vũ Cơ ở trước mắt hai người bắt đầu nhảy múa, váy bay lên nhẹ nhàng, mỗi một cái đặt chân lên dường như nắm trong đó toàn bộ tinh thần của mọi người, vũ điệu của nàng nhanh chóng hòa vào tiết tấu, bồng bềnh như sóng ngoài biển xanh đang cuộn lên từng đợt, cảm giác tuyệt vời len sâu vào trí não, nhanh chóng khiến người ta quên đi giờ là lúc nào, bản thân là ai.

Ngoại trừ Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên mở to hai mắt nhìn màn múa duyên dáng này của Vũ Cơ thì những người khác đều không dám liếc nhìn lấy một cái, chỉ vì chỉ cần liếc mắt một cái thì chắc chắn tâm trí sẽ trở nên mơ màng.

Hai người nắm chặt tay nhau, Vân Chỉ cố gắng triệu hồi linh lực chim Hoàng, hy vọng có thể tâm ý tương thông với Uyên cùng tiến cùng lui, cho dù có bị ma lực làm mê man tâm trí thì nàng cũng có thể dắt theo Uyên.

Điệu múa cực kỳ kiên nhẫn dẫn dụ hai người, tuy rằng ánh mắt bọn họ còn đang mở thật to nhưng cũng không khó để phát hiện ra thần thái bên trong đã dần dần biến mất, chỉ còn lại con ngươi trống rỗng, trên đó là hình ảnh không ngừng xoay tròn của điệu múa, trên mặt là biểu cảm thỏa mãn, giống như được đến với một thế giới kỳ diệu, là một giấc mộng đẹp nhất.

Vân Chỉ cảm giác được toàn thân mình dường như nhẹ bẫng đi, hoàn toàn không có sức nặng, chắc là đã vào ảo ảnh, có chút vui vẻ nhìn ngắm bốn phía, nhưng lại phát hiện tay vốn dĩ nên nắm chặt tay Uyên giờ lại không cánh mà bay, trong lòng lo lắng, Uyên ngàn vạn không nên để tâm trí mê hoặc vây khốn ở trong này mới tốt!

"Uyên! Uyên chàng ở nơi nào? !" Giọng nói phát ra nhưng giống như chỉ nói ra một loại mây mù đáng sợ, vang lên từng hồi, căn bản không phát ra được giọng nói hoàn chỉnh.

Không gọi to nữa, Vân Chỉ nhắm chặt hai mắt, dùng suy nghĩ triệu hồi linh lực chim Hoàng, tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Chỉ nhi, ta đã trở về." Nghe thấy giọng nói bình thường, Vân Chỉ bừng tỉnh lại, nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên đang bình yên đứng bên cạnh mỉm cười với bản thân, đó là vẻ mặt khi Uyên bình thường!

Đến nơi này có thể biến Uyên trở về bình thường sao? Vân Chỉ mừng rỡ, mỉm cười tiến lên ôm lấy hắn.

Nhưng mà, còn chưa tiến lên được vài bước thì bên cạnh Uyên kia lại xuất hiện một Mặc Kỳ Uyên khác, khẽ cắn môi, vẻ mặt trên khuôn mặt rất là bất mãn: "Nương tử, ta muốn ngươi đút cho ta ăn."

Nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt, Vân Chỉ dừng bước, ngơ ngác đứng yên tại nơi đó, tiếp theo đó trước mặt xuất hiện càng nhiều Uyên, có đủ loại vẻ mặt, nói đủ loại lời nói, tranh cãi ồn ào đến mức khiến đầu nàng cũng phải đau lên!

Ở đâu ra nhiều Uyên như vậy! Tại sao lại có thể có nhiều Uyên như vậy! Vân Chỉ thống khổ nhắm mắt ôm chặt đầu, ở trong lòng lớn tiếng gọi, Uyên chỉ có một, cho dù là anh minh hay vẫn là ngốc nghếch thì Uyên vẫn chỉ có một!

Uyên! Chàng đi ra cho ta!

"Nương tử, ngươi bảo ta làm cái gì?" Một giọng nói lạnh nhạt mê hoặc truyền vào lỗ tai Vân Chỉ, mang theo tác dụng trấn an lòng người, thành công khiến Vân Chỉ thu hồi lại những suy nghĩ xung quanh, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên bên cạnh, còn bốn phía cũng không còn có nhiều bóng dáng Uyên như vậy nữa.

Nhìn một tay Uyên đang nắm chặt tay mình, một tay cầm lấy điểm tâm vui vẻ ăn, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm thỏa mãn.

Vân Chỉ bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, coi như tất cả những điều vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi, nháy mắt đã lướt qua.

"Đi, chúng ta đi tìm một nơi tên là Minh U." Vân Chỉ lôi kéo tay Mặc Kỳ Uyên, ý bảo hắn đi theo bản thân để không bị lạc.

Mặc Kỳ Uyên chưa bước theo Vân Chỉ, mà còn có chút khó hiểu nhìn Vân Chỉ nói: "Nơi này không phải là không tốt nha, nếu như ngươi muốn thì đều có thể, ngươi xem, nếu ta muốn nó hiện ra, nương tử ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ bắt nó hiện ra cho ngươi, ăn ngon lắm nha!"

Hắn cười thỏa mãn, dường như tất cả vui vẻ đều được biểu lộ hết ở nụ cười này, mỹ vị đẹp mắt trong tay được giơ lên cao cho Vân Chỉ xem, giống như một đứa trẻ đang tranh công. Thấy Vân Chỉ không có phản ứng gì, cho rằng nàng không tin bản thân, vì thế ném điểm tâm trong tay đi, tròng mắt khẽ chuyển, ngay lập tức trong tay lại xuất hiện một chân gà to bự.

Nhờ sự nhắc nhở của Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng Vân Chỉ cũng biết trong này nên làm như thế nào, tất cả nơi này đều là suy nghĩ trong lòng, chỉ cần không quá ham mê một cái gì thì sẽ không bị nhốt, bị mê hoặc, hơn nữa đồng thời, nếu muốn đến chỗ nào làm cái gì đó thì ở nơi này đều có thể làm được dễ dàng!

Vân Chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiến lên ôm chặt lấy Mặc Kỳ uyên, nỉ non bên tai hắn: "Uyên, nếu như ta muốn chàng, nếu muốn chàng luôn luôn đi theo ta thì có được không?"

Sau khi nghe thấy hắn rầu rĩ đồng ý, Vân Chỉ nhắm chặt hai mắt, trong lòng nhắc đi nhắc lại hai chữ Minh U, cho dù không biết Minh U là một nơi như thế nào, trông nó ra sao, cũng không biết được bọn họ có thể đến đó hay không, chỉ hy vọng khi mở hai mắt ra bọn họ có thể an toàn đi đến nơi.

"Ha ha ha, cuối cùng các ngươi đã đến đây, lão phu cung kính chờ đợi đã lâu." Giọng nói già nua vang lên bên tai hai người, tuyệt vời giống như một loại âm thanh đến từ thiên đường ngay lập tức khiến Vân Chỉ tỉnh lại.

Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt lão già, nhìn những sợi tóc bạc và dáng vẻ của hắn, dáng vẻ càng thêm hưng phấn, loại ánh mắt như lang sói này khiến trong lòng Bắc Minh lão nhân cảm thấy lo sợ, sợ bản thân sẽ bị người trước mắt không thể trêu chọc này giải quyết, dù sao trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ, cũng có lẽ bởi vì bị phạt nhốt ở chỗ này chờ đợi hai người phá giải được Kim Lũ Y cả ngàn năm qua.

"Ngươi chính là vị thần trong Kim Lũ Y phải không? Ngươi có biện pháp cứu Uyên, có khả năng tiêu diệt Cửu Lễ đúng không?" Vân Chỉ dang vô cùng kích động, cầm lấy quần áo lão già liên tục hỏi.

"Khụ khụ." Bắc Minh lão nhân ho khan, biết được hiện tại Vân Chỉ trước mặt cũng chỉ là người phàm mà thôi, trong lòng cũng yên tâm hơn: "Lão phu tên là Bắc Minh lão nhân, các ngươi có thể gọi là Bắc Minh, các ngươi có cái gì cần giải quyết đều có thể tìm lão phu giúp đỡ."

Vân Chỉ ngẩn người, không biết vì sao một vị thần tiên lại khách khí đối với bản thân như vậy, chẳng lẽ đúng như lời Mang Lãng nói, bản thân sẽ là chủ nhân của một vị thần tiên sao?

Tuy nhiên mặc kệ nó, nếu đã khách khí đối với bản thân thì cũng không cần phải khách khí với hắn rồi! Vân Chỉ tiếp tục vấn đề vừa rồi, giọng nói rất vội vàng: "Này lão thần tiên, ngươi mau nói cho ta biết vì sao hiện tại Uyên bị như vậy, phải làm như thế nào mới có thể giúp hắn khôi phục lại?"

"Được, ách, hắn bị Cửu Lễ phá hủy bảy hồn gây ra, tiêu diệt sức sống, tinh khí không đủ, hồn phách tan rã, nếu như không nhanh chóng tụ hợp lại bảy hồn chắc chắn tinh khí sẽ bị kiệt quệ mà chết." Bắc Minh lão nhân giải thích cẩn thận, quả nhiên không khác nhiều so với dự đoán của Công Ngọc.

Nhìn thấy tròng mắt của Vân Chỉ sắp rơi cả ra, không đợi đến khi nàng hỏi tiếp, Bắc Minh lão nhân tự giác mở miệng nói ra biện pháp giải quyết: "Muốn bảy hồn tề tụ lại thì bằng lực lượng hiện tại của các ngươi vẫn chưa đủ, cần phải có sự trợ giúp của Tộc trưởng ba đại gia tộc ẩn thân của phàm giới, bày Ngưng Hồn trận để tụ tập hồn phách, Ngưng Hồn trận đều được giải thích rõ ràng trong sách mật của ba đại gia tộc ẩn thân, các ngươi chỉ cần dùng thân phận chủ nhân Phượng Hoàng để ra lệnh, đến lúc đó ta sẽ ở Minh U tương trợ."

Đưa ánh mắt nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên bên cạnh, chỉ thấy hắn mơ màng không từ bỏ việc tham quan xung quanh, nhưng không có một phát hiện thú vị nào đành yên lặng chơi đùa trong thế giới của bản thân, giống như một đứa trẻ ngoan ở bên cạnh tự chơi đùa với bản thân mình.

Trong lòng Bắc Minh lão nhân không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc hận, may mắn chính là lúc này Uyên Cực mất hồn mất vía, không có trí nhớ nếu không mà biết bản thân phạm phải sai lầm nhỏ như vậy nhất định sẽ lấy hắn ra luyện kiếm cũng nên! Tiếc hận chính là đến khi Uyên Cực chịu hết thiên kiếp trở về có lẽ sẽ tìm bản thân tính sổ, lại thêm một trận than ngắn thở dài, chỉ hy vọng hiện tại biểu hiện tốt một chút để bản thân có thể được giảm hình phạt.

"Ba đại gia tộc ẩn thân? Nhưng chúng ta chỉ biết có hai, còn một gia tộc là gì?" Vân Chỉ không hiểu hỏi. Nếu còn phải tiêu tốn thời gian đi tìm nốt gia tộ ẩn thân còn lại thì sẽ còn phải đợi đến khi nào, từng nghe Mang Lãng nói qua trong số ba đại gia tộc ẩn thân thì có một một nhà đã sớm xuống dốc chẳng biết tung tích đâu nữa, trở thành một nhà ẩn thân chân chính.

Bắc Minh lão nhân cười bí hiểm, vuốt vuốt chòm râu nói: "Ha ha, sau khi ngươi ra ngoài nhắc đến trước mặt mọi người thì sẽ có người biết."

Nếu hắn đã nói như vậy thì Vân chỉ cũng thoáng yên lòng hơn, nhưng mà trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ chưa được giải thích, nếu đã tìm được một lão thần tiên như vậy thì nhân tiện hỏi rõ tất cả mọi thứ luôn đi.

Không còn sự khẩn trương như vừa rồi, Vân Chỉ đánh giá khuôn mặt Bắc Minh lão nhân từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy lão nhân trước mặt còn có rất nhiều chuyện gạt bản thân, nhíu mày nói: "Ngươi thật sự là thần tiên? Ta và Uyên là chủ nhân của ngươi?"

"Ha ha, lão phu là thần tiên, không thể giả được. Ách, tạm thời nhị vị là chủ nhân của lão phu." Tuy rằng nói nhận hai vị thượng thần là chủ nhân không phải là chuyện gì quá dọa người, nhưng cũng chính vì một sai lầm nho nhỏ mà hắn bị giam ở chỗ này cả ngàn năm qua, cũng có chút khó chịu, thật sự muốn sớm thay hai vị giải quyết xong xuôi vấn đề trước mắt, hắn cũng muốn sớm ngày được thoát thân hưởng thụ tự do.

Vân Chỉ gật đầu: "Vậy tiếp theo ta hỏi cái gì nếu như ngươi biết thì không được che giấu nửa lời."

Không ngờ đến vị thượng thần này nhanh như vậy đã ra vẻ tự cao tự đại như vậy, Bắc Minh lão nhân bất đắc dĩ hít sâu rồi thở dài một hơi: "Đó là đương nhiên."

"Cửu Lễ không phải người, rốt cuộc là ai? Khâu Lệ Đại Cơ là ai?"

"Cửu Lễ là người đứng đầu Ma giới, hắn có thể dùng ma lực của mình trừ khử bất kì ai trong thế giới này, dường như không có người nào có thể địch nổi. Khâu Lệ Đại Cơ chính là một thân thể người phàm mà Âm Thần Ngọc Nữ sống nhờ mà thôi, nàng vốn dĩ là Âm Thần nắm giữ trong tay linh hồn ở Địa phủ,"

Một hỏi một trả lời, Bắc Minh lão nhân ngoan ngoãn trả lời theo như hiểu biết của mình, trả lời cẩn thận đúng trọng tâm.

Vân Chỉ gật đầu, gần sát với sự hiểu biết của bọn họ: "Vậy hai người bọn họ có quan hệ gì với chúng ta? Chẳng lẽ có thâm thù đại hận gì mà chúng ta không biết?"

Theo lý thì không nên trả lời khi Vân Chỉ vẫn còn là người phàm, có thể nàng vẫn sẽ không hề né tránh mà hỏi liên tục, nhất thời cảm thấy bối rối, lắp bắp không biết nên nói lý do vì sao.

"Nói mau! Đừng cho là ta không nhận ra, ngươi là bị nhốt ở chỗ này đi, nếu như ngươi không nói, vậy thì đừng hy vọng ta thả ngươi đi ra ngoài!" Vân Chỉ vốn không phải là người dễ đối phó, thấy hắn lắp bắp bối rối như vậy sự tò mò trong lòng càng dâng cao.

"Ta nói ta nói." Bắc Minh lão nhân đành phải khuất phục, hai bó mày trắng nhăn lại, nghĩ chỉ là lộ ra một điểm mà thôi cũng không xem là lộ Thiên Cơ đi!"

"Hai vị đều là thượng thần trên trời cao, từng có một chút khúc mắc với Đế Thú Cửu Lễ. Còn Âm Thần Ngọc Nữ, bởi vì phu quân nàng Si Mị Chân Quân bị Tướng quân giết chết mà ghi hận trong lòng, sau khi Tướng quân chịu thiên kiếp thì thừa cơ báo thù cho nên mới có khúc mắc yêu hận một đời như vậy."

Nhiều như vậy sao? Vân Chỉ chiếu ánh mắt nghi ngờ về phía lão nhân, uy hiếp, có cái gì thì nói hết ra, nói qua loa như vậy thì đừng có trách!

"Thượng thần, thật sự lão phu chỉ biết được như vậy, chỉ cần sau khi hai vị khôi phục thần lực thì sẽ nhớ ra tất cả." Bắc Minh lão nhân khóc không ra nước mắt, đánh chết hắn cũng sẽ không thể nói những lời không nên nói nói ra, bị nhốt ở chỗ này cũng chỉ là nhốt, nếu tiết lộ Thiên Cơ thì một thần tiên nho nhỏ như hắn mà gặp phải trừng phạt sét đánh thì chắc chắn sẽ khiến một lão già lọm khọm như hắn nổ tan cũng nên!

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ trên khuôn mặt Bắc Minh lão nhân nhưng vẫn vô cùng kiên định, biết là tiếp tục uy hiếp cũng vô tác dụng nên cùng không tiếp tục truy hỏi nữa.

"Vậy ngươi nói cho ta, khi nào thì có thể khôi phục thần lực và trí nhớ, khi nào thì có thể đối chiến với Cửu Lễ được?"

Đế Thú Cửu Lễ, kẻ địch mạnh nhất của bọn họ, người nguy hiểm như vậy nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, nàng không quan tầm trước kia có những khúc mắc gì, một đời này đã chọc đến nàng, vậy thì chắc chắc sẽ bị nàng liệt vào danh sách đen.Diệt trừ tận gốc!

"Thật ra Phượng Hoàng Thần Thú là thần lực bổ sung thêm cho hai vị thượng thần, nhưng mà bị phong ấn che giấu đi mà thôi, mỗi lần hai vị gặp nạn hoặc bị thương linh lực sẽ tùy theo đó mà tăng lên rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần có cơ hội cơ thể có thể dung hợp Phượng Hoàng, sau đó giải thoát thần lực vô tận, ngay lập tức nhị vị sẽ có được thần lực một lần nữa. Ngưng Hồn trận đó là một cơ hội vô cùng tốt, đến lúc đó, lão phu sẽ hướng dẫn cụ thể."

Nói như vậy, tất cả đều đã hiểu rõ, thì ra Uyên nhiều lần từ bên bờ cái chết mà vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết là vì như vậy, hơn nữa còn càng lợi hại thêm, nhưng mà nguyên nhân gì khiến Phượng Hoàng phong ấn thần lực trong người hai người!

Trong lòng Vân Chỉ âm thầm sắp xếp lại thông tin một lần, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm được gia tộc ẩn thân kia, sau đó dùng Ngưng Hồn trận gọi bảy hồn Uyên về, sau đó biết rõ chân tướng mọi chuyện kiếp trước thì Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ không thể tiếp tục gây sóng gió được nữa!

"Bây giờ ta đi ra ngoài, nhưng làm sao có thể gặp lại ngươi?" Vân Chỉ hỏi xong vấn đề, đang chuẩn bị ra ngoài nhưng lại không biết nên đi ra ngoài như thế nào, quay lại tìm người như thế nào.

Cuối cùng cũng tiễn được hai vị Phật sống này đi, Bắc Minh lão nhân nhanh nhẹn chuẩn bị đưa tiễn, trưng lên vẻ mặt tươi cười nói: "Khi thượng thần muốn tìm lão phu thì lão phu sẽ hiện thân đón chào.Thượng thần muốn đi ra ngoài sao? Lão phu đưa hai vị đi ra ngoài."

Không hề để ý đến dáng vẻ chân chó của một thần tiên, hắn chỉ muốn tiễn bọn họ đi sớm một chút!

Vân Chỉ lạnh mặt ừ một tiếng, Bắc Minh lão nhân dùng tốc độ cực nhanh đưa bọn họ ra ngoài, không phải thấy hai vị thượng thần đầy sức ép này nữa, hắn thoải mái thở dài, ngày hắn đi ra ngoài cũng hẳn không còn xa nữa rồi.

A! Hắn còn quên một chuyện chưa dặn dò!

Ảo ảnh lướt qua, muốn đuổi theo hai người vừa tiễn bước, để lại một lời khuyên.

Không bao lâu sau, Vân Chỉ cảm thấy cảm giác mơ màng ở toàn thân biến mất, vừa định trở về hiện thực thì nghe thấy trong gió truyền đến một tiếng la hét: "Lão phu đã quên nói cho thượng thần, ở Ngưng Hồn trận, nhớ không được để người khác quấy rầy, nếu không mọi người trong trận đều hồn bay phách tán, không thể chuyển thế được nữa!

Trong lòng Vân Chỉ nguyền rủa một tiếng: "Này lão bất tử! Nếu có gì sơ suất xem ta chỉnh chết ngươi!"

"Vân chỉ, như thế nào? Lão bất tử nào cơ?" Vân Chỉ mở hai mắt, đã thấy Công Ngọc Viêm Bân ở trước mặt vội vàng hỏi, có lẽ vừa rồi trong lòng mắng chửi nhưng lại vô tình nói ra!

"A! Của ta chân gà! Không được, ta còn muốn trở về ăn! Ta muốn trở về ăn. . . . . ." Mặc Kỳ Uyên ngồi bên cạnh Vân Chỉ vừa trở về phát hiện chân gà trong tay mình cũng không còn nữa, vô cùng đau lòng, túm lấy quần áo Vân Chỉ làm nũng khẩn cầu.

Vân Chỉ đang vội vã muốn cùng bàn bạc với mọi người, liền nghĩ ra chiêu mở miệng chấm dứt sự ồn ào của Mặc Kỳ Uyên: "Chàng đi ngủ đi, ngủ là có thể ăn ngon."

Quả nhiên Vân Chỉ nói xong một câu, Mặc Kỳ Uyên liền chạy về giường, khép chặt hai mắt nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Hơn nữa hắn thật sự mệt mỏi, dường như có cảm giác ngủ thế nào cũng không đủ vậy.

Nhìn dáng vẻ của Uyên, Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ý bảo mọi người đi nơi khác rồi nói sau.

"Các ngươi có ai biết còn có một gia tộc ẩn thân không? Bọn họ ở đâu? Hiện tại chúng ta cần ba đại gia tộc ẩn thân giúp đỡ!" Mọi người đi đến một gian phòng nhỏ, Vân Chỉ vội vã hỏi chuyện, thật sự nàng không xác định được bọn họ có biết được có một nơi như vậy hay không.

Hai người Mang Lãng và Hách Liên Ngọc Nhi dưới cái nhìn chăm chú của Vân Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, gia tộc ẩn thân kia đã mai danh ẩn tích nhiều năm, thế hệ này của bọn họ không hề được biết đến, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe thấy đời trước nhắc qua, có lẽ đời trước cũng không biết còn một gia tộc ẩn thân tồn tại.

"Các ngươi đều không biết sao? Vậy làm sao bây giờ! Tình hình hiện tại của Uyên không thể cứ tiếp tục kéo dài nha!" Sắc mặt Vân Chỉ có chút đỏ lên, chẳng lẽ thật sự phải tốn thời gian thật lâu tìm gia tộc ẩn thân kia sao?

Cái lão bất tử đáng giận kia, vậy mà dám khẳng định nơi này có người biết gia tộc ẩn thân kia ở nơi nào! Lần sau gặp lại nhất định phải tìm lão mà tính sổ!

"Khụ khụ, một gia tộc ẩn thân kia, ta biết ở đâu." Sau khi sững sờ một lúc, Công Ngọc Viêm Bân nói ấp úng.

"Xoát" một cái, mọi ánh mắt tập trung lên trên mặt Công Ngọc, tất cả đều tò mò vì sao mọi người đều không biết gia tộc ẩn thân kia mà sao Công Ngọc lại biết được!

Dưới cái nhìn mãnh liệt của mọi người, Công Ngọc bối rối ho khàn vài tiếng nói: "Cái gia tộc ẩn thân kia chính là sư phụ và sư mẫu ta, thực ra coi như đã sớm xuống dốc, cũng không muốn để cho người ngoài biết họ tồn tại, cho nên hai đại gia tộc ẩn thân khác cũng không biết rõ ràng."

Hắn cũng chỉ biết được trong lúc vô ý, ai biết được một gia tộc ẩn thân không hỏi thế sự lại còn có một ngày có đất dùng như vậy đâu, nếu hôm nay Vân Chỉ không nhắc đến thì sư phụ sư mẫu cũng sẽ ở Miên Linh Cốc an hưởng tuổi già, ai còn để ý đến họ ẩn thân thật hay giả nữa!

Xem ra lão già này cũng thức thời, không lừa bản thân mình, trong lòng Vân Chỉ suy nghĩ, dù đang ở trong Minh U, thật ra thần thức của Bắc Minh lão nhân luôn ở bên cạnh Vân Chỉ, thấy mình bị nhắc đến, trái tim trong lồng ngực bay lên đến cổ họng rồi lại hạ xuống về chỗ cũ.

"Công Ngọc, thấy ngươi kịp thời nói ra chân tướng như vậy, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ nhẹ nhàng, trong vòng hai ngày mời sư phụ và sư mẫu ngươi về đây, OK?" Vẻ mặt Vân Chỉ khôi phục lại sự bình tĩnh, vừa thong thả dạo một vòng quanh người Công Ngọc, tay vỗ vỗ lấy bờ vai hắn, giao phó một nhiệm vụ không thể phản bác.

Trong vòng hai ngày?! Công Ngọc bị câu này dọa nhảy dựng lên! Tuy rằng không biết câu sau Vân Chỉ nói có ý nghĩa gì nhưng lúc này hai ngày đã khiến hắn không thể tiếp tục bình tĩnh, hai ngày? Đây là quy định thời hạn kiểu gì a? Nhiệm vụ này giao trên tay hắn, hắn cũng sẽ nhận nhưng mà đi qua đi lại Miên Linh Cốc mà lại còn phải mang theo hai lão nhân chạy đi ít nhất cũng phải mất sáu bảy ngày nha! Vân Chỉ muốn bọn họ bay đến đây sao?

"Vân Chỉ, thật sự hai ngày quá gấp rút làm khó người khác quá, thư thả một chút thời gian đi!" Công Ngọc mếu mặt cầu xin, chẳng lẽ muốn bản thân mang đến hai mạng già của nhị lão sao!

"Không được!" Vân Chỉ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Kim gia có Mang Lãng ở đây, có thể không cần phiền phức. Lão già bộ tộc Hộ Hà còn phải tốn một chút công phu, hai ngày là thời gian ta cho nhiều nhất, Bắc Minh lão nhân nói Uyên không còn nhiều thời gian, chỉ có mau chóng tập hợp đủ ba đại gia tộc ẩn thân tạo thành Ngưng Hồn trận mới có thể cứu được tính mạng Uyên trở về."

Công Ngọc cúi đầu, Vân Chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì nửa điểm thương lượng cũng không có, xem ra hắn chỉ có ngày đêm lên đường, cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể để cho nhị lão đi lại, cho dù như vậy thì chỉ sợ lúc về cũng là không ăn không ngủ mà đi! Hắn thấy Vân Chỉ nhận định sư phụ hắn là thần y tuyệt đỉnh, chết vì nguyên nhân này chắc chắn không thể xảy ra trên người bọn họ được!

"Ngưng Hồn trận, ta chưa từng nghe qua, hai ngày hẳn có thể tra xét đầy đủ." Khi ánh mắt Vân Chỉ dừng lên trên người Mang Lãng, hắn liền mở miệng nói ra vấn đề Vân Chỉ muốn hỏi, có lẽ, trên đời này, ngoại trừ Mặc Kỳ Uyên hắn là người còn lại có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ trong lòng Vân Chỉ, cho dù có thể thấy rõ đây là một loại đau khổ.

"Được, rất tốt, ta sẽ khởi hành đến Hách Liên tìm lão già kia, mọi người chia nhau ra hành động, hai ngày sau tập hợp lại ở đây." Vân Chỉ trầm giọng nói, lần này không chỉ muốn Uyên khôi phục lại mà còn muốn hành động một lần tiêu diệt đám người Cửu Lễ, theo như lời nói của Bắc Minh lão nhân, giải quyết được Cửu Lễ thì mới là thắng lợi cuối cùng của hai người bọn họ!

Vân Chỉ nhanh chóng chuẩn bị tất cả, nàng đang chạy đua cùng thời gian, nàng sợ Uyên không đợi được!

"Không cần, Vân Chỉ, Vương huynh đã đến Hoàng cung, chỉ là ngươi còn không biết mà thôi, chỉ cần tìm được Vương huynh, trực tiếp mời Trưởng lão đến đây thì không cần phải đi một chuyến nữa." Hách Liên Ngọc Nhi luôn muốn giúp đỡ đột nhiên mở miệng nói, có chút thỏa mãn, cuối cùng có thể giúp đỡ mọi người một chút trong khi mọi người đang hoang mang lo lắng rồi.

Nghe vậy Vân Chỉ mừng rỡ, lại giảm bớt được một ít thời gian, vốn định đi đến Hách Liên tìm lão già đáng chết kia, rồi chắc chắn còn tốn một phen lời lẽ nữa, cái này chỉ cần Hách Liên Diệp thu phục là có thể, theo như nàng biết thì Hách Liên Diệp mới là một quả hồng mềm.

"Ngọc Nhi, cám ơn ngươi đã nói với ta, ta phải đi tìm hắn ngay." Vân Chỉ chân thành nói lời cảm ơn, thật ra từ đầu đến cuối, nàng vẫn không thể nào chán ghét Hách Liên Ngọc Nhi, chỉ cần nàng không để ý Uyên thì cái gì cũng tốt, khụ khụ, nàng thừa nhận nàng là một đố phụ bụng nhỏ như bụng gà.

"Hoàng thượng, Hách Liên vương thỉnh cầu yết kiến!" Vân Chỉ đang muốn ra ngoài thì bất ngờ gặp phải đại tổng quản đi vào bẩm báo, nếu không phải Vân Chỉ đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa thì đụng phải lão tổng quản này.

Đại tổng quản ngẩng đầu nhìn người mà mình thiếu chút nữa va chạm - Vân Chỉ, lúc này mới sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, giọng run run: "Vương phi thứ tội, Vương phi thứ tội!"

Đây là người đầu tiên không thể chọc được trong Hoàng cung này, thân phận là Dự Vương phi nhưng ở trong Hoàng cung lại được Hoàng thượng đối đãi đặc biệt, nghe nói còn mang trọng trách trị bệnh cho Hoàng thượng, cũng thuộc một nhân vật truyền kỳ.

"Không có việc gì, ngươi vội vội vàng vàng đi như vậy là muốn nói gì? Hách Liên vương muốn làm gì?" Vân Chỉ cũng không chờ Mặc Kỳ Tẫn đi ra từ bên trong, giúp hắn hỏi luôn chuyện này, vừa rồi hình như nghe thấy hắn nói đến Hách Liên vương muốn làm gì đó.

Mấy người trong phòng cũng đã đi đến cửa, Mặc Kỳ Tẫn nhìn đại tổng quản đang quỳ rạp ở bên ngoài, lạnh mặt nói: "Cho ngươi nói, nói luôn đi!"

"Hoàng thượng, Hách Liên vương thỉnh cầu yết kiến, nhìn dáng vẻ rất vội vàng!" Đại tổng quản nhìn thấy Mặc Kỳ Tẫn đi ra mới mở miệng trả lời, gặp mặt mọi người cũng không biết phải hành bao nhiêu cái lễ nên trực tiếp quỳ luôn trên mặt đất không đứng dậy luôn.

"Này Vân Chỉ, ngươi đi cùng trẫm đi, ngươi cứ lanh chanh láu táu như vậy cũng không hợp lễ nghi." Mặc Kỳ Tẫn nhíu mày, lúc này mới nhớ tới đã để ý đến chuyện của Uyên mà chưa gặp mặt nói vài câu với Hách Liên Diệp, đã để hắn ở trong Hành cung nhiều ngày nay, cũng không lạ khi hắn không chịu nổi nữa phải cầu kiến trước, hẳn là có việc muốn nói đi.

Vân Chỉ gật đầu, Hách Liên Diệp đã đưa đến cửa thì nàng càng đỡ phải chạy đi.

"Di giá đến chính điện, mời Hách Liên vương chờ ở trong điện." Mặc Kỳ Tẫn trầm giọng căm dặn, sau khi uống thuốc Vân Chỉ đưa thì giọng nói cũng khỏe mạnh lên không ít.

"Nô tài đi ngay." Đại tổng quản phủi mông đứng lên, nhanh chóng bỏ chạy.

Chờ đến khi Mặc Kỳ Tẫn thay quần áo đi cùng Vân Chỉ đến chính điện là lúc Hách Liên Diệp ngồi ở đó suốt ruột nhìn quanh, phải dùng nước trà dập tắt lửa nóng ruột của hắn.

"Chậm trễ Hách Liên vương rất nhiều ngày nay, là sơ sót của trẫm." Còn chưa đi đến vị trí, Mặc Kỳ Tẫn đã thay bằng vẻ mặt tươi cười chuẩn mực để giải quyết việc chung, lên tiếng khiến Hách Liên Diệp chú ý, đột nhiên đứng lên thiếu chút nữa khiến chén trà trên bàn đổ xuống.

"Hoàng thượng nói quá lời, quả nhân có việc tìm Hoàng thượng thương lượng, còn thỉnh Hoàng thượng chớ nên trách tội quả nhân vô lễ cầu kiến." Hách Liên Diệp đứng lên đáp lại một cách công thức hoá, tuy rằng trong miệng cũng không có lời nói nào không ổn nhưng oán giận trong giọng nói thì người nào cũng có thể nhận ra.

Mặc Kỳ Tẫn đi lên vị trí trên cùng ngồi xuống, từ từ nói: "Hoàng đệ ở Hách Liên đã đồng ý điều gì trẫm đều biết, Hách Liên vương không cần lo lắng, trẫm đã hứa thì sẽ thực hiện lời hứa. Còn có chuyện gì thì Hách Liên vương cứ việc nói thẳng đi!"

Vân Chỉ cũng không khách khí ngồi xuống vị trí gần nhất, chờ đợi hai người mau chóng bàn bạc chính sự xong thì mới mở miệng, cho dù giờ phút này nàng vẫn còn đang vẫn vô cùng hưng phấn.

Kể cả đại tổng quả thì ở đây cũng chỉ có bốn người, Hách Liên Diệp nhìn lần thứ hai mới chú ý đến một bóng dáng màu trắng bên cạnh, đương nhiên đó là Vân Chỉ! Hắn không biết vì sao Mặc Kỳ Tẫn phải mang theo Vân Chỉ đến đây, biểu cảm trên mặt vốn dĩ là nghiêm túc, sốt ruột giờ lại càng tăng thêm vài phần, trong đầu cũng có vài tia suy đoán.

"Quả nhân đương nhiên tin tưởng Hoàng thượng sẽ tuân thủ lời hứa." Hách Liên Diệp không tiếp tục suy đoán nữa, bình tĩnh ngồi xuống, trọng tâm đề tài tiếp theo hắn muốn nói còn quan trọng hơn: "Hoàng thượng cũng biết, Hách Liên và Mặc Kỳ vốn là hai nước láng giềng, đương nhiên thường xuyên có giao dịch kinh tế, nhưng mà gần đây có mấy đại thương đoàn đều hạn chế ra vào Hách Liên, không giao dịch với Hách Liên, vốn dĩ một giao dịch nho nhỏ không nên nhắc đến với Hoàng thượng, nhưng mà............."

Hách Liên Diệp dừng một chút, dường như đang tự trách về quyết định sai lầm của bản thân, thở dài một hơi nói: "Không lừa gạt Hoàng thượng, quả nhân từng mua hơn mười cửa hàng ở trên con phố phồn thịnh nhất Mặc Kỳ - phố Kim Thiên, thế nhưng chỉ trong vòng một ngày chặt đứt tất cả giao dịch đang có, quả nhân phải đền bù tổn thất giá trị hơn nửa quốc khố Hách Liên quốc rồi! Phố Kim Thiên cũng đã hoành hành như thế trong Kinh thành Mặc Kỳ, gây trở ngại cho giao dịch của thương nhân, nhất định Hoàng thượng cũng phải phiền lòng nhiều, quả nhân khẩn cầu Hoàng thượng ra mặt chấn chỉnh lại phía sau phố Kim Thiên."

Thì ra là vì chuyện này, trong lòng hai người đã rõ ràng, hơn mười gia đình đại thương hộ? Thế này chẳng trách phải bồi thường rất nhiều rồi!

Vân Chỉ không biết, thì ra theo như lời Mặc Hình một thế lực khác của Hách Liên lại chính là thủ hạ của Hách Liên Diệp, vốn dĩ nàng đã tưởng đó là người của Cửu Lễ và Hỏa Ma Cung kia, không ngờ đến chó ngáp phải ruồi lại nhằm vào Hách Liên Diệp! Ha ha, nếu đã nhằm vào thì không hẳn là chuyện xấu, ít nhất chuyện tiếp theo muốn nói cũng sẽ có lợi thế hơn rồi!

Liếc mắt nhìn dáng vẻ cúi đầu cân nhắc của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Tẫn cười bất đắc dĩ, biết chắc chắn nàng lại đang suy nghĩ nhân cơ hội này khiến Hách Liên Diệp đi vào khuôn khổ.

Ngồi cân nhắc cả nửa ngày, Mặc Kỳ Tẫn ra vẻ rất khó xử, khiến Hách Liên Diệp đã đứng ngồi không yên lại càng thêm sốt ruột, không đợi thêm được nữa mở miệng nói: "Điều này không phải là trẫm không muốn nghĩ cách giải quyết giúp Hách Liên vương, nhưng mà chủ nhân phố Kim Thiên ngay cả trẫm cũng không có biện pháp......... Ai, Hách Liên vương ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà giải quyết rồi."

"Hoàng thượng, nhưng mà. . . . . ." Nghe thấy Mặc Kỳ Tẫn nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy, Hách Liên Diệp xúc động đứng lên muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn phải cúi đầu xin sự trợ giúp của Mặc Kỳ sao? Hay là cho rằng thù lao chưa đủ lớn để hắn đồng ý?

Không phải là vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không đến Hoàng cung Mặc Kỳ tìm Mặc Kỳ Tẫn nhờ giúp đỡ, chỉ vì thế lực của hắn ở Mặc Kỳ không tìm hiểu được nửa tin tình báo nào liên quan đến chủ nhân phố Kim Thiên, chỉ biết sau lưng phố Kim Thiên có chỗ dựa là Ly Thiên cung, mà tất nhiên Ly Thiên cung không phải là một môn phái mà một Hách Liên nho nhỏ có thể chọc vào, vốn dĩ có thể hợp sức với Hỏa Ma cung cùng chống lại nhưng nguyên nhân của họ cũng giống như mình, bị phố Kim Thiên bức đến mức nội loạn bên trong, vài ngày nay hắn đang buồn bực muốn chết, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy Mặc Kỳ Tẫn, thế mà hắn lại dùng một câu nói qua loa, tắc trách mà đẩy vấn đề trở về cho hắn!

Mắt thấy Hách Liên Diệp sắp không kìm chế được cơn tức giận, Vân Chỉ thiếu chút nữa bị lãng quên đột nhiên mở miệng: "Không ngờ đến ta lại tạo ra rắc rối lớn như vậy cho Hách Liên vương, thật sự là lỗi của Kim mỗ rồi."

Hách Liên Diệp sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Vân Chỉ ngồi bên cạnh, nàng nói vậy là có ý gì? Kim mỗ? Chẳng lẽ nàng chính là người phía sau của phố Kim Thiên.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hách Liên Diệp không nói luôn suy đoán trong lòng ra, nhưng mà lạnh giọng gặng hỏi.

"Ý tại ngôn ngoại." Vân Chỉ từ từ đứng dậy, không chút yếu thế chống lại hai mắt Hách Liên Diệp, dùng điều kiện này để đàm phán, bỗng chốc sự tự tin của Vân Chỉ lại tăng lên.

"Ngượng ngùng, Hách Liên Diệp, người đứng phía sau phố Kim Thiên khiến ngươi hận nghiến răng nghiến lợi chính là ta." Nhìn lửa giận bìng lên trong ánh mắt Hách Liên Diệp, Vân Chỉ không có nửa điểm lùi bước: "Muốn ta lập tức hủy bỏ việc ngăn chặn thương hội cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đưa lão già Hộ Hà Trưởng lão kia đến đây, trước tiên ta sẽ cứu vớt thủ hạ của ngươi bằng cách mở lại các nguồn hàng cung cấp!"

Thiên tính vạn tính cũng không ngờ rằng vẫn lại rơi vào tay Vân Chỉ, ánh mắt Hách Liên Diệp rất muốn thiêu cháy Vân Chỉ, hắn cũng không biết có nên tin tưởng hay không, trên đời này sao lại có một nữ nhân có thể khiến lửa giận của bản thân hắn đạt đến mức này, cô gái này chỉ sợ là ác mộng cả đời của hắn, việc làm thành công nhất của hắn khi còn sống chính là tẩy sạch cái vết đen này không còn chút tích.

Lúc đó trong cơn giận dữ, Hách Liên Diệp phải đấu tranh gian nan, một bên là mạch máu kinh tế của quốc gia, là khối tài sản vĩ đại bằng cả nửa quốc khố, một bên là tự tôn uy nghiêm của một người thân là vua một nước như hắn. Tuy rằng lí trí luôn luôn cảnh báo bản thân phải bình tĩnh để đưa ra sự lựa chọn chính xác, nhưng mà tức giận khiến hắn không hít thở nổi, chỉ biết là lúc này nếu không áp chế lửa giận trong lồng ngực thì sẽ tức mà chết!

"Thiên Đại Vân Chỉ! Cho dù Bổn vương khiến quốc gia tổn hại, diệt vong thì cũng tuyệt đối không cúi đầu trước ngươi, không ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ngươi!" Cho dù muốn giải quyết việc này thật sự rất khó, nhưng mà hắn không đồng ý, hắn là vua một nước sao có thể để một nữ tử tùy ý sai khiến như thế được!

Sắc mặt Vân Chỉ lạnh đi, không ngờ đến Hách Liên Diệp sẽ mở miệng cự tuyệt như vậy, cau mày lạnh lùng nhin khuôn mặt thối trước mặt, não tên này bị chập mạch hay sao? Rõ ràng chỉ là một chuyện quá đơn giản vậy mà vì tự tôn của mình mà muốn đùa giỡn quốc khố của chính mình hay sao?

"Ta tính hộ ngươi món nợ thứ nhất." Vân Chỉ cũng không lập tức trở mặt, mà lại đứng lên đi lại, tinh tế thay hắn tính toán sổ sách: "Ở phố Kim Thiên ngươi sở hữu mười ba cửa hàng mà trong đó đều là các cửa tiệm lớn nhất, các cửa hàng này đều có lượng hành khách vô cùng tốt, không thể không nói ngươi cũng rất biết cách kiếm tiền, những cửa hàng như thế cho dù không kiếm được nhiều tiền thì cũng có nguồn thu ổn định, vả lại nếu biết bổ sung đúng lúc thì cửa hàng có thể bội thu trở lại. Càng kiếm được nhiều tiền sẽ càng tạo áp lực lớn hơn cho ngươi, từng cửa hàng trên phố Kim Thiên bình quân mỗi ngày kiếm hơn mười vạn lượng bạc trắng, một tháng là có trăm vạn lượng hoàng kim. Mà kiếm nhiều thì đương nhiên vốn cũng phải nhiều, nếu như việc cung cấp hàng hóa bình thường thì cửa hàng càng kiếm được một cách kinh ngạc, nhưng một khi chặt đứt nguồn cung cấp, cung không đủ cầu, hàng mới không đến, hàng cũ không đi, các đơn đặt hàng của khách hàng đều phải bồi thường hoặc trì hoãn, nói như vậy thì tiền kiếm một tháng cũng không đủ để bồi thường trong một ngày đi."

Vân Chỉ phân tích thấu đáo tình hình, dĩ nhiên đã khiến mặt Hách Liên Diệp xám như tro, lúc trước hắn đã chuẩn bị một mảnh đất tốt, trong vòng mấy tháng cũng xác định được phương pháp kiếm tiền rất khả quan, nhưng mà lúc này phải đền tiền đã khiến quốc khố hao tổn đi rất nhiều, nếu như còn tiếp tục thì chỉ sợ là Hách Liên sẽ không chịu nổi!

"Vì sao ngươi phải làm như vậy? Phố Kim Thiên là sở hữu của ngươi, kiếm tiền bồi thường đều là những thương nhân bình thường, vì sao ngươi lại phải chèn ép quả nhân như vậy, cố ý tác quái, ngươi thật khinh người quá đáng!" Hách Liên Diệp lạnh giọng, từng chữ đều lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi: "Vậy thì quả nhân sẽ tiêu hủy hoàn toàn mười ba cửa hàng này để thoát thân, cũng tốt hơn là phải chịu hạ nhục mình trước ngươi."

Quả nhiên con chó nóng nảy đều sẽ nhảy vượt tường, huống chi là sự nhẫn nhịn của Hách Liên Diệp, hôm nay dù có đâm chết hắn thì hắn cũng sẽ không cúi đầu trước Vân Chỉ, giờ phút này theo ý hắn, cúi đầu với Vân Chỉ quả thật còn khó chịu hơn so với việc bắt hắn phải chết!

"Ngươi!" Vân Chỉ tự nhận là đã cố gắng dằn lại tính tình để thương lượng với hắn, không ngờ đến người này thật sự lại bướng bỉnh như vậy!

"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, chỉ cần khiến Hộ Hà Trưởng lão nhanh chóng đến đây thì cái gì ta cũng đồng ý với ngươi." Hai người ở đây đều ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình, Vân Chỉ không hề tức giận nhảy lên mắng mà lại cúi đầu thỏa hiệp như thế, Vân Chỉ như vậy trong lúc nhất thời khiến người ta khó có thể tin, dường như đã được trút giận, tháo toàn bộ gai nhọn xung quanh bản thân xuống biến thành một người bình thường.

Hách Liên Diệp đề phòng nhìn chằm chằm Vân Chỉ, cố đoán xem nàng có phải đã nghĩ ra trò đùa mới không, dù sao Vân Chỉ như thế này cực kỳ khó nhận ra.

"Thật sự? Nếu ta mở miệng muốn phố Kim Thiên thì sao?" Hách Liên Diệp hỏi dò, nghĩ đến sau khi hắn hỏi ra vấn đề này, Vân Chỉ nhất định sẽ tức giận từ chối.

"Cho ngươi!" Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, sau khi hắn nói dứt lời Vân Chỉ chỉ nói hai chữ, một câu cũng không nói thêm, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có.

Nhất thời sững sờ, Hách Liên Diệp nghi ngờ có lẽ lỗ tai mình hỏng rồi, hắn sứt đầu mẻ trán mới có được mười ba cửa hàng trong phố Kim Thiên, hơn nữa cũng chỉ muốn thăm dò một tiếng mà nói muốn phố Kim Thiên, nàng vậy mà không cần suy nghĩ đã đồng ý? Trên phố Kim Thiên có vẻn vẹn một trăm thương hội, số tiền kiếm được còn nhiều hơn số tiền trong quốc khố mấy quốc gia cộng lại, nàng vậy mà lại đồng ý, cũng không có vẻ gì là quá để ý! Rốt cuộc là vì sao nàng mới vội vàng như vậy, chỉ muốn tìm Hộ Hà Trưởng lão hay sao?

Chẳng biết từ lúc nào, Hách Liên Diệp phát hiện đột nhiên lửa giận trong lòng đã biến mất, có lẽ là do đột nhiên Vân Chỉ thay đổi gây ra.

"Chỉ cần ngươi để cho 13 cửa hàng này có thể khai trương đi vào hoạt động, dùng sự thành kính đưa công hàm xin lỗi Hách Liên ta, dẫn Diệp Nguyệt Linh đi, bồi thường tổn thất, quả nhân cũng không phải không thể giúp người mời Trưởng lão đi lại một chuyến."

Hách Liên Diệp nghĩ, nói các yêu cầu ra, đương nhiên không thể lấy phố Kim Thiên, vốn dĩ là thế lực của Hách Liên, nếu như giữ lấy vị trí quan trọng ở Mặc Kỳ, trong lúc đó hai nước xảy ra chiến tranh mà hắn viện vào ra lý do này thì cũng là hợp tình hợp lý rồi.

"Được, như vậy cũng không có vấn đề gì." Vân Chỉ mắt cũng không chớp, nếu như cứng rắn không được vậy thì chỉ có thể mềm, chỉ cần có thể nhanh chóng mời được ba đại gia tộc ẩn thân thì tất cả đối với nàng mà nói thì đều không quan trọng. "Vậy ngươi có thể khiến Trưởng lão dùng tốc độ nhanh nhất đến đây hay không, tốt nhất là trong vòng hai ngày, ta thật sự có việc gấp!"

Không ngờ là nàng sẽ thật sự đồng ý như vậy, nếu quan sát tinh tế thì có thể phát hiện trong mắt kia thật sự là đang vội vàng chờ đợi, nhất thời lần đầu tiên, hắn không mang theo sự phẫn nộ mà đứng lên nhìn Vân Chỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô gái này lại sốt ruột như vậy, có thể để xuống tất cả vậy!

"Quả nhân sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa khiến Trưởng lão nhanh đi đến đây." Hách Liên Diệp lạnh nhạt trả lời, nghĩ lúc nữa đi tìm Ngọc Nhi hỏi xem là có chuyện gì, không ngờ đến có lúc hắn lại sinh ra tò mò đối với nữ nhân mà mình luôn chán ghét như vậy.

"Vậy các ngươi từ từ tán gẫu, ta đi trước." Vân Chỉ muốn nói mà lại thôi, còn tưởng là thúc giục, nhưng vẫn là không nhiều lời, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: "Diệp Nguyệt Linh, Vương hậu của ngươi, nếu bởi vì ta mà chán ghét nàng, ngươi tốt nhất không nên, đó là nữ tử tốt ngươi nên quý trọng."

Nàng cũng không biết vì sao bản thân phải nói mấy lời này, có lẽ không quen nhìn một mỹ nhân như Diệp Nguyệt Linh vì hắn mà phí phạm thời gian, ai, thật là, sau khi có thai lại thường xuyên mềm lòng như vậy, thói quen xấu này khi nào thì tốt lên đây!

Vân Chỉ xoay người bước đi, một chút bi thương này khiến Hách Liên Diệp hơi hoảng hốt, vẻ mặt như vậy của nàng thật sự không giống với trong ấn tượng, vô cùng khó hiểu, nhưng lúc này trong miệng hắn lại bay ra một câu: "Trưởng lão cưỡi thần thú chỉ cần nửa ngày có thể đến đây."

Vân Chỉ đi đến cửa nghe thấy vậy thì hơi dừng lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, sáng lên như được mặt trời chiếu vào.

Lời nói khỏi miệng, Hách Liên Diệp cảm thấy bản thân mở miệng bổ sung như vậy là một câu vô cùng đột ngột, hắn hối hận, hắn bối rối, thiếu chút nữa thì cắn lưỡi luôn.

Vân Chỉ cũng không quay đầu mà là lập tức đi ra ngoài, cũng khiến Hách Liên Diệp đang bối rối mà thở phào nhẹ nhõm một hơi vì bản thân không bị nàng coi là trò hề.

Đi ở trên đường, Vân Chỉ ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nếu như hiện tại trong bụng mình đứa nhỏ đã xuất hiện, cha và con trai có thể xưng huynh gọi đệ với nhau, một mình nàng mà lại mang theo tướng công lại còn mang theo con trai, ha ha, vậy thì chính là nương tử và mẫu thân điển hình rồi!

Vào đến trong phòng, phát hiện Uyên vẫn chưa tỉnh lại, vậy mà cũng ngủ vài canh giờ rồi! Nhìn thấy Uyên ngủ mà tươi cười thỏa mãn như vậy, vô cùng ấm áp, nàng không nỡ gọi hắn dậy, thôi, có thể ngủ cũng là phúc, không hề nghĩ nhiều, Vân Chỉ bỏ bớt xiêm y rồi cũng lên giường ngủ.

Một đêm hoảng hốt mà trôi qua, đợi đến khi Vân Chỉ tỉnh dậy thì không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, lúc nàng rời giường thì mặt trời đã phơi ba sào, nhưng không ngờ là dáng vẻ của Uyên dường như vẫn chưa muốn tỉnh giấc, tính ra thì hắn đã ngủ gần 20 canh giờ, làm gì có người nào có thể ngủ nhiều như vậy!

Lập tức Vân Chỉ vô cùng nôn nóng, vội vàng dùng cả tay lẫn chân gọi Uyên dậy, nhưng lại phát hiện động tác của nàng không có một chút tác dụng nào, Uyên ngủ say như chết, bình thường cũng không đến nông nỗi này, ngoại trừ hô hấp vẫn đều đều nhưng lại không có tiếng vang cứ như người chết vậy!

"Bắc Minh! Bắc Minh ngươi đi ra cho ta!" Trong Vân Chỉ sợ hãi, sợ Uyên cứ im lặng như vậy mà ngủ mãi, nói như vậy thì nàng tình nguyện nhìn thấy Uyên si si ngốc ngốc cũng vui vẻ hơn, Uyên như vậy ít nhất cũng khiến nàng yên tâm hơn.

Không để Vân Chỉ tiếp tục sợ hãi, một tiếng vang truyền qua không khí truyền vào lỗ tai Vân Chỉ: "Thượng thần, tìm lão phu có chuyện gì?"

Quay đầu nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng lão nhân kia, cũng may mà hắn không đến, nếu không Vân Chỉ chắc chắn sẽ nhảy đến mà nhổ bộ râu của lão xuống!

"Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, tại sao lại không nói với Uyên sẽ xuất hiện tình trạng như thế này! Chàng làm sao vậy?" Không nhìn thấy bóng dáng Bắc Minh lão nhân để xả giận, Vân Chỉ đành lớn tiếng nói to, hơi thở thô bạo khiến thần thức của Bắc Minh cũng phải run rẩy.

"Lão phu đã nói qua, nếu không nhanh chóng tụ hợp lại bảy hồn thì tinh khí sẽ kiệt quệ mà chết, giấc ngủ say đó là biểu hiện của chuyện tinh khí kiệt quệ." Bắc Minh oan uổng trả lời, thật ra hắn cũng đã tính trước được tình huống này, có ai lại có khả năng sau khi mất bảy hồn còn có thể vui vẻ? Có thể cố gắng đến khi bảy hồn tề tụ chỉ sợ cũng chỉ có Chiến thần Tướng quân chuyển thế mà thôi.

Như vậy đây là biểu hiện của tinh khí suy kiệt? Ánh mắt Vân Chỉ liếc nhìn Mặc Kỳ Uyên đang ngủ say, nàng không muốn nhìn thấy Uyên như vậy, thật sự không muốn.

"Vậy ngươi nói xem, như vậy, Uyên còn có thể duy trì bao lâu?" Vân Chỉ cố nén bi thương trong lòng, bình tĩnh hỏi.

"Chậm thì hai ngày, lâu hơn thì ba bốn ngày, ách, cụ thể ra sao còn phải xem ý chí của hắn."

Tốt rồi tốt rồi, thời gian nàng cho bản thân cũng là hai ngày, hai ngày, chỉ có hai ngày, hi vọng tất cả đều đến kịp!

Vân Chỉ vừa thì thầm tự nhủ, vừa tự cân nhắc, hi vọng hai ngày không để lộ ra tin tức gì, nàng không biết vì sao mấy ngày nay đám người Cửu Lễ không đuổi theo, nhưng đồng thời cũng là may mắn của nàng, cũng cầu xin hắn ngàn vạn lần đứng xuất hiện quấy rối ở Ngưng Hồn trận khi đang tụ bảy hồn cho Uyên, hậu quả như thế nào nàng thật sự không dám tưởng tượng.

Hai ngày, cũng không tính là quá dài, cũng không phải là quá ngắn, ít nhất, đúng như sự sợ hãi trong lòng Vân Chỉ, mấy người Cửu Lễ bị hao tổn ma lực đã khôi phục, mặc dù so với trước kia thì bị nhục nhã không hề nhỏ nhưng vẫn có năng lực đi xuyên qua kết giới tìm mấy người để báo thù.

Lúc đó, Hách Liên Diệp đã tuân thủ lời hứa, truyền thư khiến Hộ Hà Trưởng lão dùng tốc độ nhanh nhất đi lại một chuyến, quả nhiên buổi chiều ngày thứ hai đã thấy lão trừng mắt dựng râu đi vào trong cung, lão đang vì bị lừa gạt mà vô cùng tức giận.

Lại đợi thêm một ngày, Công Ngọc cũng không phụ sự kỳ vọng của Vân Chỉ vượt vạn dặm đưa sư phụ và sư mẫu hắn đến, vì hai người là biểu đệ biểu muội, cũng không biết ai mới truyền nhân chân chính của gia tộc bọn họ. Vân Chỉ thuận miệng hỏi thăm bọn họ xem gia tộc họ bảo vệ thần vật gì, vậy mà nhị lão lại đồng loạt xấu hổ, nói là hai người đã đánh mất, tiếp theo thì ta oán giận ngươi, ngươi oán giận ta, tranh cãi đến mức đứng cả lên, đương nhiên, chính là sư mẫu Công Ngọc một mình nói là nhiều hơn.

Vân Chỉ nhìn hai người rồi thờ dài một cái, dường như hai đại gia tộc ẩn thân khác không được phóng khoáng như hai vị, cũng không có nhiều tai nạn và bực tức.

Trong hai ngày này, tình trạng của Mặc Kỳ Uyên cũng không khá lắm, trong đó cũng tỉnh lại một hai lần, hơn nữa sau đó thời gian ngủ càng dài thêm, vừa rồi Vân Chỉ ngồi bên cạnh chờ đợi hắn tỉnh lại cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, chỉ sợ hắn sẽ không chống đỡ nổi đến khi mọi người đến.

Cuối cùng đợi khi Mặc Kỳ Uyên tỉnh lại một lần nữa, Vân Chỉ lập tức triệu tập mọi người, lập Ngưng Hồn trận. Trong trận, cho dù Hộ Hà Trưởng lão vẫn rất không tình nguyện, nhưng Vân Chỉ dùng thân phận chủ nhân Phượng Hoàng ra lệnh cho hắn, hắn cũng chỉ có thể phục tùn, chỉ vì đây là chức trách, là sức mệnh từ nhỏ của hắn.

Bắc Minh, ta cần làm cái gì? Vân Chỉ dùng suy nghĩ hỏi.

Chờ đến khi bảy hồn tụ tập, lão phu sẽ giải phóng thần lực trong cơ thể hai vị.

Không tiếp tục nói nhiều, Vân Chỉ cũng nhắm mắt tập trung tư tưởng, trong lúc mơ hồ, nàng có thể cảm nhận được trong cơ thể Uyên đang triệu hồi cái gì đó từ bên ngoài, lực dẫn rất mạnh, hấp thụ dụ hoặc, cực kỳ nhẫn nại. Phải nói là Ngưng Hồn trận dần dần có tác dụng, chỉ cần tụ tập lại được bảy hồn thì Uyên có thể hoàn toàn bình an.

Trong khi mấy người ở trong phòng bày trận thì mấy người ngoài cũng không dám sơ suất, Công Ngọc Viêm Bân, Mặc Kỳ Tẫn, Hách Liên Ngọc Nhi, thậm chí cả Hách Liên Diệp bảo vệ tầng tầng lớp lớp bên ngoài, bảo vệ mấy người bọn họ, chỉ vì Vân Chỉ nói, giai đoạn này vô cùng quan trọng, không được để lộ ra bất kỳ điều gì, nếu không cả năm người trong trận đều sẽ hồn bay phách tán.

Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, một trận gió đen cuốn đến, trong nháy mắt ba người Cửu Lễ xâm nhập từ trong làn khói đen, thế như chẻ tre trực tiếp xông vào, ngay cả thời gian để liếc mắt với nhau cũng không có, ba người, không, ba ma quỷ này đã đến trước cửa!

Công Ngọc phản ứng kịp, trong lòng thầm nguyền rủa một tiếng, vội vàng tiến lên ngăn cản người đến.

Cửu Lễ trương ra một bộ mặt đen sì, hoàn toàn không để sự chào đón của mọi người vào trong mắt, vung tay áo màu đỏ rộng rãi lên, luồng khí màu bạc nhanh chóng đánh bại mấy người, hắn vốn dĩ không cần tự mình ra mặt đối phó với đám người phàm này, nhưng bọn họ lại nhiều lần may mắn thoát chết dưới tay hắn, lại còn tạo ra cho Uyên Cực cơ hội sống sót, như vậy chẳng phải sẽ uổng phí tâm sức nghìn năm qua của hắn sao! Chỉ có trừ bỏ Uyên Cực để tránh hậu họa, lúc đó Ma giới của hắn sẽ lớn mạnh mà không còn trở ngại gì nữa, hắn muốn những thần tiên vô dụng đều phủ phục dưới chân Đế Thú Cửu Lễ hắn!

Mấy người Mặc Kỳ Tẫn dưới ma lực lớn mạnh của Cửu Lễ thì nhỏ bé giống như tro bụi, nếu Cửu Lễ dùng sức thêm thì bọn họ đều phải chết hơn trăm ngàn lần, cho dù lúc này ma lực của hắn không phải là mạnh nhất.

Dọn sạch trở ngại, tiếp tục một luồng khí đen nữa, cửa phòng đang đóng chặt ầm ầm rồi vỡ vụn mở rộng ra, gỗ vụn bay tứ tung, biểu thị bầu không khí đang nguy hiểm đến mức nào, mấy người bị ngã đều cố gắng đứng dậy, nhưng không có một chút sức lực nào để dứng dậy ngăn cản, ma lực như vậy bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại!

"Hừ, Ngưng Hồn trận sao?" Cửu Lễ nhìn thấy năm người ngồi ngay ngắn trong nhà, khóe miệng cong nhẹ lên thành độ cong tà mị, khinh thường hừ nhẹ.

Những người này không hề động đậy, chắc chắn là thần thức không ở đây. Muốn dùng Ngưng Hồn trận để tụ tập lại bảy hồn của hắn trước khi bị hồn bay phách tán, vậy còn phải xem bọn họ có cơ hội này không!

Tay phía sau đang có luồng khí đen ngưng tụ, khí đen cuồn cuộn mang theo sự âm tà đang không từng tăng lên, thấp thoáng trong đó là khuôn mặt tà mị, kiêu ngạo của Cửu Lễ, vô cùng âm u!

Các ngươi đã vì Uyên Cực mà tụ tập lại đây, vậy Bản tôn sẽ giúp các ngươi một phen, khiến hồn phách của hắn đều bị tiêu tan, ngay cả thân thể cũng bị hủy diệt!

Đột nhiên Vân Chỉ mở mắt ra, trong lòng vô cùng hoảng sợ!

Ta cảm giác được Cửu Lễ đã đến đây! Bọn họ gặp nguy hiểm, ta được đi ra ngoài cứu bọn họ không!

Không được! Ngươi là một mắt xích trong Ngưng Hồn trận, ngươi mà đi ra ngoài như vậy thì mọi người trong trận chỉ có nước tan thành mây khói mà thôi!

Bắc Minh lão nhân cũng mở hai mắt ra, dùng suy nghĩ vội vàng ngăn Vân Chỉ không được xúc động. Tất cả chuyện xảy ra bên ngoài hắn đương nhiên cũng có thể cảm giác được, nhưng đã vào Ngưng Hồn trận này thì không có đường lui, lùi là chết!

Không có cách nào khác, Vân Chỉ đành phải yên lặng, không thể hành động theo cảm tình, trong lòng vô cùng sốt ruột, không biết đến lúc nào bảy hồn của Uyên mới tụ hợp lại được!

Nhìn xem, đến rồi!

Bắ Minh thét lên một tiếng đầy kinh hãi, đột nhi

/81

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status