Đến khi Chu Vô Tâm tỉnh lại, nàng đã nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp hẹp dài đang nhìn chính mình, mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại cách gương mặt nàng không đến mười cm.
Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Chu Vô Tâm vươn chân đạp một cái, nhưng bị người đó nhanh nhẹn tránh thoát, còn gan bàn chân nàng lại rơi xuống một nơi mềm mại, ấm áp.
Hoằng Thiện nắm chân nàng, nhíu mày nhìn nàng: “Vô Tâm, sao ngươi vừa tỉnh lại đã muốn đánh người rồi?”
Chu Vô Tâm le lưỡi, cười mỉa hai tiếng, nhân tiện rụt rụt chân lại trong chăn, trong lòng âm thầm xấu hổ: Hình như phản ứng vừa rồi của nàng có hơi lớn, hắc hắc.
Hoằng Thiện bất đắc dĩ, dém lại chăn cho nàng, nhẹ giọng hỏi han: “Vô Tâm, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Chu Vô Tâm quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dịu dàng như nước trước mặt, cảm thấy không thể tin được. Nàng nhéo mạnh lên đùi mình một cái, xác định không phải nằm mơ, mới vui tươi hớn hở ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh chàng dễ nhìn đột nhiên xuất hiện này: “Được rồi, được rồi, ta không có suy yếu như vậy.”
Vùng xung quanh lông mày của Hoằng Thiện nhăn càng sâu. Trước kia hắn thường xuyên gặp mặt Chu Vô Tâm, nhưng phản ứng lúc ấy của nàng đều là đỏ mặt xấu hổ, mà chưa bao giờ có thể trắng trợn nhìn chằm chằm hắn như lúc này. Tuy bây giờ tướng mạo nàng không thay đổi, thân thể không thay đổi nhưng thần thái của nàng lại khác hoàn toàn so với vẻ yếu đuối, nhu nhược trước kia. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?
“Vô Tâm, tại sao ngươi lại đến khách sạn Duyệt Lai?” Hoằng Thiện trực tiếp hỏi thẳng.
“Hả, ta không biết. Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ này rồi. Ta đoán, chắc người nào đó bắt ta tới.” Chu Vô Tâm há mồm bịa chuyện.
Hoằng Thiện nghe xong lời nàng, gương mặt không tin. Trước đó hắn đã cho Tiểu Hắc tra qua, là Chu Vô Tâm tự mình chạy đến khách điếm, làm sao có chuyện bị ai bắt tới được.
Nàng, đang nói dối?
Lẽ nào Vô Tâm chưa bao giờ nói dối với hắn mà bây giờ cũng học được cách lừa dối rồi sao?
“Ngươi... Thật sự là Vô Tâm ư?” Vẻ dịu dàng trên mặt Hoằng Thiện thoáng cái trở nên lạnh lẽo, hắn đứng dậy, dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống nàng, gằng hỏi từng chữ.
Chu Vô Tâm vừa nghe đã biết vị này không dễ lừa, nhưng muốn nói thật là chuyện tuyệt đối không thể, hơn nữa đây là cái niên đại lừa đảo gì chứ, nói ra sẽ có người tin sao?
Có lẽ người trước mắt có quan hệ sâu xa gì với Chu Vô Tâm tiền nhiện, cho nên khi bị hắn nhìn như vậy, trong lòng nàng cảm thấy đau đớn mơ hồ, hơn nữa, Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, trong phủ này, chỉ sợ chỉ có mình hắn là có thể cứu được nàng.
Được rồi, thật mệt, tim mệt, người mệt, tinh thần cũng mệt ~~!!!
Chu Vô Tâm ngẩng đầu lần nữa, nước mắt như vỡ đê, thấm đẫm cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Chu Vô Tâm vươn chân đạp một cái, nhưng bị người đó nhanh nhẹn tránh thoát, còn gan bàn chân nàng lại rơi xuống một nơi mềm mại, ấm áp.
Hoằng Thiện nắm chân nàng, nhíu mày nhìn nàng: “Vô Tâm, sao ngươi vừa tỉnh lại đã muốn đánh người rồi?”
Chu Vô Tâm le lưỡi, cười mỉa hai tiếng, nhân tiện rụt rụt chân lại trong chăn, trong lòng âm thầm xấu hổ: Hình như phản ứng vừa rồi của nàng có hơi lớn, hắc hắc.
Hoằng Thiện bất đắc dĩ, dém lại chăn cho nàng, nhẹ giọng hỏi han: “Vô Tâm, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Chu Vô Tâm quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dịu dàng như nước trước mặt, cảm thấy không thể tin được. Nàng nhéo mạnh lên đùi mình một cái, xác định không phải nằm mơ, mới vui tươi hớn hở ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh chàng dễ nhìn đột nhiên xuất hiện này: “Được rồi, được rồi, ta không có suy yếu như vậy.”
Vùng xung quanh lông mày của Hoằng Thiện nhăn càng sâu. Trước kia hắn thường xuyên gặp mặt Chu Vô Tâm, nhưng phản ứng lúc ấy của nàng đều là đỏ mặt xấu hổ, mà chưa bao giờ có thể trắng trợn nhìn chằm chằm hắn như lúc này. Tuy bây giờ tướng mạo nàng không thay đổi, thân thể không thay đổi nhưng thần thái của nàng lại khác hoàn toàn so với vẻ yếu đuối, nhu nhược trước kia. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?
“Vô Tâm, tại sao ngươi lại đến khách sạn Duyệt Lai?” Hoằng Thiện trực tiếp hỏi thẳng.
“Hả, ta không biết. Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ này rồi. Ta đoán, chắc người nào đó bắt ta tới.” Chu Vô Tâm há mồm bịa chuyện.
Hoằng Thiện nghe xong lời nàng, gương mặt không tin. Trước đó hắn đã cho Tiểu Hắc tra qua, là Chu Vô Tâm tự mình chạy đến khách điếm, làm sao có chuyện bị ai bắt tới được.
Nàng, đang nói dối?
Lẽ nào Vô Tâm chưa bao giờ nói dối với hắn mà bây giờ cũng học được cách lừa dối rồi sao?
“Ngươi... Thật sự là Vô Tâm ư?” Vẻ dịu dàng trên mặt Hoằng Thiện thoáng cái trở nên lạnh lẽo, hắn đứng dậy, dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống nàng, gằng hỏi từng chữ.
Chu Vô Tâm vừa nghe đã biết vị này không dễ lừa, nhưng muốn nói thật là chuyện tuyệt đối không thể, hơn nữa đây là cái niên đại lừa đảo gì chứ, nói ra sẽ có người tin sao?
Có lẽ người trước mắt có quan hệ sâu xa gì với Chu Vô Tâm tiền nhiện, cho nên khi bị hắn nhìn như vậy, trong lòng nàng cảm thấy đau đớn mơ hồ, hơn nữa, Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, trong phủ này, chỉ sợ chỉ có mình hắn là có thể cứu được nàng.
Được rồi, thật mệt, tim mệt, người mệt, tinh thần cũng mệt ~~!!!
Chu Vô Tâm ngẩng đầu lần nữa, nước mắt như vỡ đê, thấm đẫm cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
/152
|