Edit: Thủy Lưu Ly
Buổi tối này, bởi vì câu nói kia của Ninh Thuần mà Chu Vô Tâm chân chân thật thật bị mất ngủ…
Nghĩ tròn một đêm, Chu Vô Tâm vẫn quyết định tìm Ninh Thuần để nói chuyện cho rõ ràng.
Quá dễ dàng từ bỏ, vậy đó không phải là yêu.
Vì thế vào ở ngày kế tiếp, lúc Ninh Thuần đến thăm nàng, nàng đã trực tiếp nói với hắn rằng: “Tiểu Ninh Thuần, chàng không yêu ta, cũng không sao, chỉ cần ta yêu chàng là được. Yêu chàng là chuyện của ta, không liên quan đến chàng. Xin chàng nếu đã từ chối cũng đừng ngăn cản, càng đừng can thiệp vào, nhé.”
Ninh Thuần nhìn nét mặt kiên định của nàng, lần thứ hai bị nàng rung động.
Những lời nói này của nàng vẫn vang vọng bên tai hắn thật lâu, thật lâu.
Mà trong khi đó, lúc Ninh Liên mang theo rất nhiều thứ nàng thích ăn đến tìm nàng, lại vô tình lại nghe được câu này, liền làm mặt lạnh để hạ nhân ném hết những thứ kia xuống đất, người cũng không nhìn đã quay đầu rời đi.
Rất tốt, vô cùng tốt.
Hắn vốn tưởng rằng nàng có cảm tình với Thái tử, nhưng bây giờ nhìn lại, thì ra người nàng thích lại là Ninh Thuần.
Thú vị, thú vị. Vô cùng thú vị. (anh có thể đổi câu cửa miệng ko =.=)
Chẳng qua chỉ vì tìm được nàng cho nên nàng lập tức thích hắn sao, thật sao?
Được lắm, thứ hắn coi trọng, mặc kệ là người hay vật đều không dễ dàng từ bỏ.
“Nàng chờ cho bản vương. Chu, Vô, Tâm! Bản vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có thể đi tới đâu!”
Sau khi Hoằng Thiện thành hôn, lại giống như đại ca, chuyển ra khỏi Chu phủ. Thái tử lo lắng cho Chu Vô Tâm, nên chết sống muốn kéo nàng vào cung, còn nói như vậy mới an toàn, cũng thuận tiện để ngự y có thể trị khỏi đôi chân cho nàng.
Nhưng dù sao từ lúc nàng mất tích tới nay, ba hoàng tử vì nàng mà khiến kinh thành người ngã ngựa đổ, quá mức náo động. Đến ngay cả hoàng hậu vốn không quản thế sự, khi nghe thấy Chu Vô Tâm muốn vào cung, cũng đứng ngồi không yên, muốn đến xem nàng là loại nữ nhân tìm đường chết gì, mà có thể khiến các hoàng tử náo loạn vì nàng như vậy!
Chẳng qua sau khi gặp mặt Chu Vô Tâm, nhìn ngang liếc dọc đều cảm thấy Chu Vô Tâm không hề có tiềm chất họa thủy.
Người gầy gò đến mức không khác gì một cây gậy trúc, thật không biết Thái tử coi trọng nàng ở chỗ nào.
Muốn thân thế không thân thế, muốn tướng mạo, à, lớn lên cũng tạm được, nhưng cách trình độ họa thủy còn quá xa. Mà nếu nói đến vóc người, thì một chút cảm giác cũng không có. Hơn nữa, quan trọng là mông không lớn! (mông lớn dễ sinh)
Người ta thường nói nữ nhân mông nhỏ không thể sinh. Muốn làm con dâu hoàng gia, sao có thể không thể sinh được, Vì vậy, cô nương này càng không có tiềm chất làm con dâu nhà bà.
Cũng tương đương với việc không có tư cách ngồi lên chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ.
Thái tử và Ninh Hoàng đều do Hoàng hậu sinh. Tuy rằng trong ngày thường Hoàng hậu đều rất cưng chìu hai người, có nhiều chuyện không nhúng tay vào can thiệp, nhưng lúc Hoàng hậu biết chuyện Thái tử không để ý tính mạng mình tìm kiếm Chu Vô Tâm khắp nơi, đã cảm thấy rất chán ghét Chu Vô Tâm. Hôm nay thừa dịp Thái tử không có mặt, vừa gặp, lại trải qua quá trình kiểm tra tố chất tổng thể, càng cảm thấy nàng đáng ghét hơn.
Hoàng hậu mỉm cười hỏi Chu Vô Tâm: “Ở Đông cung có quen không?”
Chu Vô Tâm nhìn dáng dấp hiền lành rộng lượng của Hoàng hậu, nhất thời thả lỏng cảnh giác, vung tay trả lời: “Dạ quen, quen ạ.”
“To gan! Lúc trả lời nương nương lại dám không tự xưng nô tỳ!” Một lão ma ma bên cạnh nghe được, lập tức lớn tiếng quát Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm liếc xéo bà ta một chút, ồn ào cái gì chứ: “Ta lại không phải là nô tài của người.”
“Ngươi...”
“Quên đi…” Hoàng hậu xua tay cắt đứt lời nói của lão ma ma: “Bổn cung còn tưởng người Thái tử đưa đến là một vị tiểu thư tri thư hiểu lễ, thì ra cũng chỉ đến thế là cùng.” Hoàng hậu cười gằn: “Đứa con trai này của bổn cung, rất dễ dàng nhẹ dạ, không thể chịu được khi thấy người khác oan ước, cũng nghe không được người khác thổi gió bên tai. Hắn quá lương thiện, vì thế thường không cẩn thận, dễ dàng bị người ta mê hoặc tâm trí.” Đến kẻ ngu si đều có thể nghe ra Hoàng hậu là đến tìm ngược. Uổng công vừa rồi nàng còn có chút ấn tượng tốt với Hoàng hậu, giờ thì hay rồi, cảm tình gì đó đều bị phá hủy hết.
Chu Vô Tâm cười ha hả, không nói gì.
“Không biết Chu cô nương có từng nghe câu nói này chưa?” Hoàng hậu thấy nàng không nói, lại hỏi thêm.
“Câu gì?”
“Người quý nhất ở chỗ tự mình biết mình…” Dừng một chút, lại tiếp: “Ở hoàng cung này, không thể so sánh với gia đình bình thường được. Trong cung quy củ nhiều, chú ý nhiều, không phải tùy tùy tiện tiện mèo chó gì đó muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng được.”
Thật ra sau khi trở về, việc ba vị hoàng tử cùng tìm kiếm mình, nàng cũng nghe thấy. Chẳng qua đối với chuyện này, nàng cho rằng không có gì to tát, nhưng ở trong mắt người khác, nhất cử nhất động của các vị hoàng tử lần này lại có ý nghĩa không tầm thường. Đặc biệt là Thái tử, người có thể là Hoàng đế trong tương lai.
Với tư cách là một vị Hoàng đế, chỉ chút lý trí và bình tĩnh ấy mà cũng không có, không phải sẽ trở thành nhược điểm trong tay người khác sao?
“Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương chắc chắn đã tính sai cái gì rồi.” Chu Vô Tâm quyết định vẫn nên nói rõ một chút, tránh sau này Hoàng hậu lại tìm tới giả mù sa mưa: “Nếu như Hoàng hậu nương nương lo lắng Thái tử sẽ cưới ta hay gì thì ngài quá không tin tưởng con trai mình rồi. Chỉ bằng dáng dấp của ta mà có thể mê hoặc hắn? Ngài có lòng tin với ta quá. Huống chi, ta cảm thấy sở dĩ lúc trước Thái tử phái nhiều người tìm ta như vậy là bởi vì ta mất tích ngay dưới mí mắt hắn. Ta là người duy nhất còn sống lúc hắn gặp ám sát, biết đâu nếu đúng lúc tìm về, ta có thể cung cấp thêm chút manh mối về chuyện này cho hắn để hắn nhanh chóng bắt được hung thủ thì sao.”
Hoàng hậu nghe nàng nói vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý. Có điều, nghĩ thầm nàng nói chuyện quá mức thẳng thắng, sướng vui đau buồn gì cũng đều thể hiện trên mặt, mà điều này lại khiến nàng khó đặt chân ở hoàng cung này, hơn nữa cho dù vào thì sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi cung thôi. Vậy nên, tạm thời bà ta không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, chỉ hư tình giả ý (giả dối) một chút rồi hồi cung.
Sau khi Hoàng hậu đi rồi, trong lòng Chu Vô Tâm vẫn nghẹn một luồng khí, cảm thấy nếu tiếp tục ở trong phòng sẽ buồn bực đến hoảng, cho nên lập tức xông ra ngoài đi dạo.
Đi tới ngự hoa viên, cả vườn hoa nở phồn diễm (nhiều + đẹp), nhưng trong lòng nàng lại thấy hơi vắng vẻ: “Ta không hề trách mụ phù thủy kia, bà chỉ quan tâm con trai của mình thôi. Nếu mẹ ta biết ta vì một nam nhân mà sống chết không quan tâm thì nhất định cũng rất đau lòng…” Chu Vô Tâm ngồi trên bậc thang, không ngừng tiến hành tự an ủi. Hôm nay Hoàng hậu xuất hiện kích thích nỗi nhớ nhà của nàng, tự dưng bị đưa đến cái nơi lạ lẫm này, cũng không biết mẹ ở nhà thế nào rồi? Nàng đột nhiên mất tích, chắc chắn mẹ cũng giống như Hoàng hậu, lo lắng đến hoảng mất thôi…
Lúc Ninh Liên đi ngang qua ngự hoa viên, từ xa xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Lại gần vừa nhìn, không ngờ lại phát hiện nàng ngồi lau nước mắt một mình ở dây. Vốn dĩ trong lòng vẫn còn giận nàng, nhưng lúc khi nhìn thấy nàng khóc, tức giận gì đó cũng không còn nữa, trong lòng chỉ cảm thấy rầu rĩ, nặng nề như bị thứ gì đè ép.
Ninh Liên khép quạt lại: “Yo, người nào ở đây gạt lệ chua xót vậy!”
Nghe thấy có tiếng động, Chu Vô Tâm vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Ai gạt lệ chua xót? Ai gạt lệ chua xót hả? Ta vui vẻ còn không kịp đây, sao có thể chua xót được.”
Ninh Liên ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay xoay mặt nàng về phía mình: “Mắt đều đỏ như vậy mà còn nói không khóc? Nàng nghĩ mắt bổn vương bị mù sao?”
Vô Tâm cố gắng muốn tránh thoát hắn tay: “Là bị ta dụi mới đỏ thôi. Ngươi mau buông tay, buông tay! Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt...”
“Có sao? Nơi này đâu có ai?” Ninh Liên cười rực rỡ, ra vẻ nhìn xung quanh một cái: “Nàng nói cho bổn vương nghe thử, bị người khác nhìn thấy sao lại không tốt?”
“Ngươi, lưu manh!” Mỗi lần vừa thấy nàng đều muốn sàm sỡ nàng, còn ngụy biện!
Ninh Liên phong tình vạn chủng, hất cằm, hỏi tiếp: “Ai bắt nạt nàng?”
“Không có ai bắt nạt ta cả.”
“Không ai bắt nạt vậy nàng khóc cái gì?”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc!”
“Hai con đều thấy.”
Ai, sao lại cứ thích nói đến chuyện này vậy.
“Đúng rồi, Cửu gia, ngươi biết Hướng Noãn đi đâu không? Sao từ lúc ta trở về vẫn chưa nhìn thấy nàng vậy.” Hắn không nói sang chuyện khác, được, nàng nghĩ cách chuyển.
“Đã dám chạy đến phủ bản vương làm tên lừa đảo, Thượng thư đại nhân không cấm cửa nàng chẳng lẽ còn phải thả nàng ra ngoài chạy loạn?”
Vì không muốn cho hắn cơ hội sáng tạo vấn đề, Chu Vô Tâm lại vội vàng mở miệng, “Híc, cái kia, Cửu gia, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Buổi tối này, bởi vì câu nói kia của Ninh Thuần mà Chu Vô Tâm chân chân thật thật bị mất ngủ…
Nghĩ tròn một đêm, Chu Vô Tâm vẫn quyết định tìm Ninh Thuần để nói chuyện cho rõ ràng.
Quá dễ dàng từ bỏ, vậy đó không phải là yêu.
Vì thế vào ở ngày kế tiếp, lúc Ninh Thuần đến thăm nàng, nàng đã trực tiếp nói với hắn rằng: “Tiểu Ninh Thuần, chàng không yêu ta, cũng không sao, chỉ cần ta yêu chàng là được. Yêu chàng là chuyện của ta, không liên quan đến chàng. Xin chàng nếu đã từ chối cũng đừng ngăn cản, càng đừng can thiệp vào, nhé.”
Ninh Thuần nhìn nét mặt kiên định của nàng, lần thứ hai bị nàng rung động.
Những lời nói này của nàng vẫn vang vọng bên tai hắn thật lâu, thật lâu.
Mà trong khi đó, lúc Ninh Liên mang theo rất nhiều thứ nàng thích ăn đến tìm nàng, lại vô tình lại nghe được câu này, liền làm mặt lạnh để hạ nhân ném hết những thứ kia xuống đất, người cũng không nhìn đã quay đầu rời đi.
Rất tốt, vô cùng tốt.
Hắn vốn tưởng rằng nàng có cảm tình với Thái tử, nhưng bây giờ nhìn lại, thì ra người nàng thích lại là Ninh Thuần.
Thú vị, thú vị. Vô cùng thú vị. (anh có thể đổi câu cửa miệng ko =.=)
Chẳng qua chỉ vì tìm được nàng cho nên nàng lập tức thích hắn sao, thật sao?
Được lắm, thứ hắn coi trọng, mặc kệ là người hay vật đều không dễ dàng từ bỏ.
“Nàng chờ cho bản vương. Chu, Vô, Tâm! Bản vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có thể đi tới đâu!”
Sau khi Hoằng Thiện thành hôn, lại giống như đại ca, chuyển ra khỏi Chu phủ. Thái tử lo lắng cho Chu Vô Tâm, nên chết sống muốn kéo nàng vào cung, còn nói như vậy mới an toàn, cũng thuận tiện để ngự y có thể trị khỏi đôi chân cho nàng.
Nhưng dù sao từ lúc nàng mất tích tới nay, ba hoàng tử vì nàng mà khiến kinh thành người ngã ngựa đổ, quá mức náo động. Đến ngay cả hoàng hậu vốn không quản thế sự, khi nghe thấy Chu Vô Tâm muốn vào cung, cũng đứng ngồi không yên, muốn đến xem nàng là loại nữ nhân tìm đường chết gì, mà có thể khiến các hoàng tử náo loạn vì nàng như vậy!
Chẳng qua sau khi gặp mặt Chu Vô Tâm, nhìn ngang liếc dọc đều cảm thấy Chu Vô Tâm không hề có tiềm chất họa thủy.
Người gầy gò đến mức không khác gì một cây gậy trúc, thật không biết Thái tử coi trọng nàng ở chỗ nào.
Muốn thân thế không thân thế, muốn tướng mạo, à, lớn lên cũng tạm được, nhưng cách trình độ họa thủy còn quá xa. Mà nếu nói đến vóc người, thì một chút cảm giác cũng không có. Hơn nữa, quan trọng là mông không lớn! (mông lớn dễ sinh)
Người ta thường nói nữ nhân mông nhỏ không thể sinh. Muốn làm con dâu hoàng gia, sao có thể không thể sinh được, Vì vậy, cô nương này càng không có tiềm chất làm con dâu nhà bà.
Cũng tương đương với việc không có tư cách ngồi lên chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ.
Thái tử và Ninh Hoàng đều do Hoàng hậu sinh. Tuy rằng trong ngày thường Hoàng hậu đều rất cưng chìu hai người, có nhiều chuyện không nhúng tay vào can thiệp, nhưng lúc Hoàng hậu biết chuyện Thái tử không để ý tính mạng mình tìm kiếm Chu Vô Tâm khắp nơi, đã cảm thấy rất chán ghét Chu Vô Tâm. Hôm nay thừa dịp Thái tử không có mặt, vừa gặp, lại trải qua quá trình kiểm tra tố chất tổng thể, càng cảm thấy nàng đáng ghét hơn.
Hoàng hậu mỉm cười hỏi Chu Vô Tâm: “Ở Đông cung có quen không?”
Chu Vô Tâm nhìn dáng dấp hiền lành rộng lượng của Hoàng hậu, nhất thời thả lỏng cảnh giác, vung tay trả lời: “Dạ quen, quen ạ.”
“To gan! Lúc trả lời nương nương lại dám không tự xưng nô tỳ!” Một lão ma ma bên cạnh nghe được, lập tức lớn tiếng quát Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm liếc xéo bà ta một chút, ồn ào cái gì chứ: “Ta lại không phải là nô tài của người.”
“Ngươi...”
“Quên đi…” Hoàng hậu xua tay cắt đứt lời nói của lão ma ma: “Bổn cung còn tưởng người Thái tử đưa đến là một vị tiểu thư tri thư hiểu lễ, thì ra cũng chỉ đến thế là cùng.” Hoàng hậu cười gằn: “Đứa con trai này của bổn cung, rất dễ dàng nhẹ dạ, không thể chịu được khi thấy người khác oan ước, cũng nghe không được người khác thổi gió bên tai. Hắn quá lương thiện, vì thế thường không cẩn thận, dễ dàng bị người ta mê hoặc tâm trí.” Đến kẻ ngu si đều có thể nghe ra Hoàng hậu là đến tìm ngược. Uổng công vừa rồi nàng còn có chút ấn tượng tốt với Hoàng hậu, giờ thì hay rồi, cảm tình gì đó đều bị phá hủy hết.
Chu Vô Tâm cười ha hả, không nói gì.
“Không biết Chu cô nương có từng nghe câu nói này chưa?” Hoàng hậu thấy nàng không nói, lại hỏi thêm.
“Câu gì?”
“Người quý nhất ở chỗ tự mình biết mình…” Dừng một chút, lại tiếp: “Ở hoàng cung này, không thể so sánh với gia đình bình thường được. Trong cung quy củ nhiều, chú ý nhiều, không phải tùy tùy tiện tiện mèo chó gì đó muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng được.”
Thật ra sau khi trở về, việc ba vị hoàng tử cùng tìm kiếm mình, nàng cũng nghe thấy. Chẳng qua đối với chuyện này, nàng cho rằng không có gì to tát, nhưng ở trong mắt người khác, nhất cử nhất động của các vị hoàng tử lần này lại có ý nghĩa không tầm thường. Đặc biệt là Thái tử, người có thể là Hoàng đế trong tương lai.
Với tư cách là một vị Hoàng đế, chỉ chút lý trí và bình tĩnh ấy mà cũng không có, không phải sẽ trở thành nhược điểm trong tay người khác sao?
“Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương chắc chắn đã tính sai cái gì rồi.” Chu Vô Tâm quyết định vẫn nên nói rõ một chút, tránh sau này Hoàng hậu lại tìm tới giả mù sa mưa: “Nếu như Hoàng hậu nương nương lo lắng Thái tử sẽ cưới ta hay gì thì ngài quá không tin tưởng con trai mình rồi. Chỉ bằng dáng dấp của ta mà có thể mê hoặc hắn? Ngài có lòng tin với ta quá. Huống chi, ta cảm thấy sở dĩ lúc trước Thái tử phái nhiều người tìm ta như vậy là bởi vì ta mất tích ngay dưới mí mắt hắn. Ta là người duy nhất còn sống lúc hắn gặp ám sát, biết đâu nếu đúng lúc tìm về, ta có thể cung cấp thêm chút manh mối về chuyện này cho hắn để hắn nhanh chóng bắt được hung thủ thì sao.”
Hoàng hậu nghe nàng nói vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý. Có điều, nghĩ thầm nàng nói chuyện quá mức thẳng thắng, sướng vui đau buồn gì cũng đều thể hiện trên mặt, mà điều này lại khiến nàng khó đặt chân ở hoàng cung này, hơn nữa cho dù vào thì sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi cung thôi. Vậy nên, tạm thời bà ta không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, chỉ hư tình giả ý (giả dối) một chút rồi hồi cung.
Sau khi Hoàng hậu đi rồi, trong lòng Chu Vô Tâm vẫn nghẹn một luồng khí, cảm thấy nếu tiếp tục ở trong phòng sẽ buồn bực đến hoảng, cho nên lập tức xông ra ngoài đi dạo.
Đi tới ngự hoa viên, cả vườn hoa nở phồn diễm (nhiều + đẹp), nhưng trong lòng nàng lại thấy hơi vắng vẻ: “Ta không hề trách mụ phù thủy kia, bà chỉ quan tâm con trai của mình thôi. Nếu mẹ ta biết ta vì một nam nhân mà sống chết không quan tâm thì nhất định cũng rất đau lòng…” Chu Vô Tâm ngồi trên bậc thang, không ngừng tiến hành tự an ủi. Hôm nay Hoàng hậu xuất hiện kích thích nỗi nhớ nhà của nàng, tự dưng bị đưa đến cái nơi lạ lẫm này, cũng không biết mẹ ở nhà thế nào rồi? Nàng đột nhiên mất tích, chắc chắn mẹ cũng giống như Hoàng hậu, lo lắng đến hoảng mất thôi…
Lúc Ninh Liên đi ngang qua ngự hoa viên, từ xa xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Lại gần vừa nhìn, không ngờ lại phát hiện nàng ngồi lau nước mắt một mình ở dây. Vốn dĩ trong lòng vẫn còn giận nàng, nhưng lúc khi nhìn thấy nàng khóc, tức giận gì đó cũng không còn nữa, trong lòng chỉ cảm thấy rầu rĩ, nặng nề như bị thứ gì đè ép.
Ninh Liên khép quạt lại: “Yo, người nào ở đây gạt lệ chua xót vậy!”
Nghe thấy có tiếng động, Chu Vô Tâm vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Ai gạt lệ chua xót? Ai gạt lệ chua xót hả? Ta vui vẻ còn không kịp đây, sao có thể chua xót được.”
Ninh Liên ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay xoay mặt nàng về phía mình: “Mắt đều đỏ như vậy mà còn nói không khóc? Nàng nghĩ mắt bổn vương bị mù sao?”
Vô Tâm cố gắng muốn tránh thoát hắn tay: “Là bị ta dụi mới đỏ thôi. Ngươi mau buông tay, buông tay! Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt...”
“Có sao? Nơi này đâu có ai?” Ninh Liên cười rực rỡ, ra vẻ nhìn xung quanh một cái: “Nàng nói cho bổn vương nghe thử, bị người khác nhìn thấy sao lại không tốt?”
“Ngươi, lưu manh!” Mỗi lần vừa thấy nàng đều muốn sàm sỡ nàng, còn ngụy biện!
Ninh Liên phong tình vạn chủng, hất cằm, hỏi tiếp: “Ai bắt nạt nàng?”
“Không có ai bắt nạt ta cả.”
“Không ai bắt nạt vậy nàng khóc cái gì?”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc!”
“Hai con đều thấy.”
Ai, sao lại cứ thích nói đến chuyện này vậy.
“Đúng rồi, Cửu gia, ngươi biết Hướng Noãn đi đâu không? Sao từ lúc ta trở về vẫn chưa nhìn thấy nàng vậy.” Hắn không nói sang chuyện khác, được, nàng nghĩ cách chuyển.
“Đã dám chạy đến phủ bản vương làm tên lừa đảo, Thượng thư đại nhân không cấm cửa nàng chẳng lẽ còn phải thả nàng ra ngoài chạy loạn?”
Vì không muốn cho hắn cơ hội sáng tạo vấn đề, Chu Vô Tâm lại vội vàng mở miệng, “Híc, cái kia, Cửu gia, sao ngươi lại ở chỗ này?”
/152
|