Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Được người mình yêu chăm sóc như vậy, an ủi như vậy, đúng là một chuyện rất hạnh phúc. Chu Vô Tâm nhìn hắn, ngọt ngào trả lời, cũng không truy cứu việc vừa xảy ra, mà nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt.
Ninh Thuần yên lặng ngồi cạnh giường nàng, chờ nàng ngủ quên, mới dời mắt khỏi mặt nàng, hồi lâu, một tiếng thở dài như có như không xuyên qua khe hở giữa răng môi truyền ra ngoài…
…
Ninh Liên túc trí đa mưu, bố trí mai phục tỉ mỉ nên đã tóm gọn được dư đảng Bắc Đường, vì chuyện này, Ninh đế tỏ vẻ khen ngợi hắn, nói hắn với Thái tử huynh hữu đệ cung, huynh đệ hoà thuận, là phúc của nước nhà, mà cũng sau chuyện đó, Ninh Liên vẫn bị giữ lại trong cung, hoàn toàn không có thời gian đến thăm Chu Vô Tâm như những gì hắn đã nói.
Vì thế, trong suy nghĩ của mình Chu Vô Tâm, nàng chỉ biết Ninh Thuần cứu mình, hoàn toàn không biết thật ra còn có cả Ninh Liên nữa.
(Ly: đốt nến cho anh =.=)
Hiện tại Chu Vô Tâm đang dưỡng thương ở vương phủ, cho nên Ninh Thuần phải cho người thông báo cho Hoằng Thiện biết, để hắn không lo lắng vì chuyện nàng đột nhiên biến mất nữa.
Sau khi Hoằng Thiện gặp được nàng, cũng giống như Ninh Thuần, vô cùng ăn ý mà bỏ qua việc nàng đã mất tích, chỉ cần nàng không đề cập tới, bọn họ cũng không hỏi, không nói gì.
Loại âm thầm hiểu ý này thật sự khiến nàng rất cảm động. Thật ra đối với chuyện của Cảnh Lâm, nàng không cần phải giữ bí mật với người nhà, mà chỉ do nàng không biết phải nói thế nào mà thôi, vì vậy, nếu họ không hỏi, nàng cũng không cần phải nói.
Có điều ngày dư đảng Bắc Đường bị xử trảm, Chu Vô Tâm đặc biệt quấn quít họ muốn tới pháp trường một chuyến.
Mà trong đám người đang quỳ ấy, nàng không nhìn thấy Cảnh Lâm, cho nên cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên nàng không tin tưởng lầm người.
Rõ ràng Cảnh Lâm không hề có chút quan hệ nào với việc Thái tử bị ám sát cả.
Tuy rằng quan hệ hiện giờ của nàng và Thái tử không tốt, thế nhưng, hắn là người bạn quan trọng của nàng, dù thế nào đi nữa nàng cũng không muốn người khác làm hại hắn.
Chẳng qua, tuy lúc này mọi chuyện đã trở lại bình thường, nhưng đồng thời lại có chuyện khác đang xảy ra. Vì Ninh đế quá rảnh không có việc gì làm lại bắt đầu loạn điểm uyên ương.
Ninh đế nói trong hoàng cung xảy ra chuyện ám sát là cực lỳ xui xẻo, cho nên phải dùng việc ban hôn để xung hỉ.
Mà lần này, đối tượng xung hỉ, chính là Thái tử!
Còn có, thiên kim phủ Thượng Thư —— Hướng Noãn!
Tin tức này, giống như sấm chớp giữa trời quang, lúc Chu Vô Tâm nghe Ninh Thuần nói ra việc này, đã trực tiếp lăn từ trên giường xuống.
Người Hướng Noãn yêu là Ninh Liên mà, nếu để bọn họ kết hôn, Hướng Noãn chắc chắn sẽ khóc đến chết đi sống lại mất.
Chu Vô Tâm gấp gáp kéo tay áo Ninh Thuần lại: “Tiểu Ninh Thuần, ngươi mau nghĩ cách giúp ta được không? Lần trước Ninh đế nói tứ hôn cho Ninh Liên, không phải cuối cùng cũng thay đổi sao? Bây giờ ngươi lại nghĩ cách thuyết phục, có khi tâm tình Ninh đế tốt đẹp, sẽ lại đổi ý thì sao?”
Ninh Thuần sợ nàng đụng tới vết thương, lại gần đỡ nàng dậy, nhàn nhạt lắc đầu, “Lòng đế vương khó dò.”
“Nhưng Hướng Noãn không thích Thái tử mà. Nếu cứ gả đi như vậy nàng sẽ không hạnh phúc. Chẳng phải lúc này Ninh đế muốn nhanh chóng được ôm cháu sao, vậy ông ta còn muốn chỉ hôn xung hỉ làm gì nữa?”
“Hôn sự lần này là do bản thân Thượng Thư đại nhân đưa ra.”
Má ơi, chẳng trách trước kia Thượng Thư không cho phép Hướng Noãn và Ninh Liên ở cùng nhau, thì ra mục tiêu của ông ta là Thái tử!
Chu Vô Tâm có chút không hiểu: “Ninh Dạ thì sao? Ninh Dạ có thể từ chối mà!” Lần này, khuôn mặt vốn không mang theo cảm xúc của Ninh Thuần hơi trầm xuống, mím mím môi nói môt câu nàng không thể hiểu được: “Hắn là Thái tử.”
Chính trong lúc Chu Vô Tâm và Ninh Thuần tranh chấp có cứu người hay không, thì Hướng Noãn đã thành công leo tường, gấp gáp chạy vào.
Chu Vô Tâm vừa thấy nàng đã đưa cho nàng môt ánh mắt an ủi: “Hướng Noãn, ngươi có thể đi cửa chính mà.”
Hướng Noãn làm gì còn tâm tư tán dóc với nàng nữa, sau khi biết tin nàng đang ở phủ Ninh Thuần từ miệng Hoằng Thiện, không nói hai lời đã vọt thẳng tới nơi này. Hướng Noãn nắm lấy tay Vô Tâm, bộ dạng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng: “Vô Tâm, không phải ngươi có rất nhiều chủ ý sao, ngươi mau nghĩ cách giúp ta đi, ta không muốn gả cho Thái tử, người ta yêu là Ninh Liên, ta phải gả cho Ninh Liên! Ta không thể gả người khác, không thể, tuyệt đối không thể!”
“Thánh chỉ đã hạ thì không thể thu lại được.” Chu Vô Tâm vỗ mu bàn tay của nàng, khuyên nhủ.
“Vì biết vậy nên ta mới tới tìm ngươi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, trong kinh nhiều người người như vậy, sao cứ nhất định phải chọn trúng ta!!”
“Nếu không ngươi tìm một người khác gả thay ngươi thì sao?”
“Không được, cách này ta cũng đã nghĩ tới rồi. Nhưng quy cũ hôn lễ của hoàng thất là trưởng bối phải gặp con dâu, hơn nữa Ninh đế đã từng gặp mặt ta, cho dù ta muốn tìm người gả thay, thì cũng rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ bị khép vào tội khi quân, không chỉ liên luỵ bản thân mà còn liên luỵ cả nhà nữa. Cho nên, ngươi lại nghĩ cách khác đi.”
Ninh Thuần im lặng đứng một bên nhìn hai nữ nhân sốt ruột vòng tới vòng lui trong sân, Chu Vô Tâm bị nàng thúc giục khiến tâm trạng rối bời, vậy mà Hướng Noãn vẫn liên tục làm phiền: “Hay ngươi tìm Ninh Dạ thương lượng một chút đi. Nhìn xem hắn có cách nào không.”
Chu Vô Tâm vừa nghe Hướng Noãn muốn nàng đi tìm Thái tử, trong lòng hơi do dự: “Nhưng mà, ta với hắn...”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ là lúc nào mà hai người các ngươi cứ hờn dỗi vớ vẫn như vậy. Ngươi đến tìm hắn để hắn niệm tình cũ mà nghĩ cách đi, hắn là Thái tử, dù nói gì cũng có trọng lượng hơn so với chúng ta nhiều.”
Nói rồi đem còn mạnh tay đẩy Vô Tâm vẫn còn sững sờ ra ngoài cửa. Tuy rằng Ninh Thuần muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng lại vì Chu Vô Tâm đã đồng ý cho nên chỉ đành lẳng lặng chuẩn bị xe giúp nàng, dẫn nàng tiến cung.
Ninh Thuần dừng xe ngoài Đông cung, để Chu Vô Tâm tự mình đi vào.
Chu Vô Tâm xuống xe, nhẹ nhàng chạy theo con đường quen thuộc đến phòng nghỉ của Thái tử, lúc đến nơi, hắn đang nằm cạnh bàn trà xem sách. Thái tử nhìn thấy Chu Vô Tâm đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc đến mức vứt luôn quyển trách trong tay qua một bên, vẻ mặt thân thiết vọt lại chỗ nàng: “Vô Tâm, sao mặt nàng lại bị như vậy?”
Chu Vô Tâm xua tay một cái: “Không có chuyện gì.”
“Ai đánh nàng? Đã bị thương thành như vậy mà còn nói không có chuyện gì! Sao nàng cứ không biết tự chăm sóc chính mình như vậy!” Thái tử tức giận, rống lên một câu, Chu Vô Tâm bị hành động của hắn dọa sững sờ: “Dạ, ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
“Ngốc.” Thái tử cười cười với nàng: “Mỗi ngày ta đến Mộng Hương lâu, là muốn chờ nàng đến xin lỗi ta.Thật ra ta biết nàng không thích Ninh Liên nhưng sau đó nàng lại không hề chủ động tìm ta giải thích một lần nào nào cả. Nàng có biết cái cảm giác rõ ràng là ở ngay trước mắt, lại cảm thấy xa cách tận chân trời khó chịu bao nhiêu không?”
Cổ họng Chu Vô Tâm run lên: Hắn chính là Thái tử đương triều dưới một người trên vạn người. Hắn có sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn, nhưng mà nàng lại dùng con mắt phiến diện của mình phủ nhận hắn, hiểu lầm hắn. Nàng cứ cho rằng hắn hận nàng, không muốn để ý đến nàng, lại không ngờ… Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Thái tử đã cắt đứt lời nàng..
“Có điều ta lại không nghĩ rằng, sau đó vì muốn trốn ta, ngay cả Mộng Hương lâu nàng cũng không đến nữa.” Thái tử thở dài thật sâu: “Thế nhưng lúc này lại được nhìn thấy nàng, cho dù ta muốn giận nàng cũng giận không nổi. Nàng nhìn lại mình xem, không có ta bên cạnh, nàng lại để bản thân mình bị thương rồi. Ta đoán hôm nay nàng tới tìm ta là muốn giảng hòa đúng không?”
Chu Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, im lặng một lát mới kiên định mở miệng: “Dạ, hôm nay ta tới tìm ngươi là vì muốn hỏi ngươi một chuyện, hôn sự giữa ngươi và Hướng Noãn, có thể nghĩ cách từ chối hay không?”
“Thì ra nàng không đến vì ta mà là vì người khác.” Khuôn mặt vốn tràn ngập ý cười của Thái tử lập tức lạnh xuống: “Nàng cảm thấy thế nào?” Thái tử tiếp tục bi thương nở nụ cười: “Nếu như ta là một vị Thái tử có thể thích làm gì thì làm, thì ta đã sớm mạnh mẽ nạp nàng làm phi, không phải sao?”
Chu Vô Tâm cho rằng hắn đang nói dỗi, nàng không muốn bởi vì quan hệ của mình mà làm lỡ việc của Hướng Noãn. Nàng gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Bởi vì Ninh Liên và Hướng Noãn, là, cái kia, còn có Hướng Noãn, bọn họ...”
“Lại là Ninh Liên.” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Thái tử càng thêm khó coi, trực tiếp che miệng nàng lại: “Nàng muốn nói, Hướng Noãn là người Ninh Liên coi trọng, vì thế ta không thể cưới sao? Hay là, nàng muốn học những phi tử trong cung, vì lấy lòng Ninh Liên, cho nên mới nghĩ cách thay họ?”
“Không phải, Dạ, chuyện này không phải như ngươi nghĩ.”
Thái tử đột nhiên nắm lấy hai tay Chu Vô Tâm, dồn nàng vào tường: “Vô Tâm, lẽ nào trong mắt nàng, ta là người kém cỏi như vậy? Không xứng đáng là người nàng thích? Một chút cũng không bằng Ninh Liên sao?”
“Dạ, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi nghe ta nói hết lời đã.”
Thái tử hoàn toàn không muốn nghe Chu Vô Tâm giải thích, hắn sợ nếu mình nghe thấy những lời không muốn nghe từ trong miệng nàng, sẽ không thể tiếp tục kìm chế bản thân được nữa. Hắn tức giận ôm chặt lấy Chu Vô Tâm, trực tiếp ném nàng lên giường: “Chu Vô Tâm! Ta gặp nàng sớm hơn Ninh Liên đấy!”
Beta: Thủy Lưu Ly
Được người mình yêu chăm sóc như vậy, an ủi như vậy, đúng là một chuyện rất hạnh phúc. Chu Vô Tâm nhìn hắn, ngọt ngào trả lời, cũng không truy cứu việc vừa xảy ra, mà nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt.
Ninh Thuần yên lặng ngồi cạnh giường nàng, chờ nàng ngủ quên, mới dời mắt khỏi mặt nàng, hồi lâu, một tiếng thở dài như có như không xuyên qua khe hở giữa răng môi truyền ra ngoài…
…
Ninh Liên túc trí đa mưu, bố trí mai phục tỉ mỉ nên đã tóm gọn được dư đảng Bắc Đường, vì chuyện này, Ninh đế tỏ vẻ khen ngợi hắn, nói hắn với Thái tử huynh hữu đệ cung, huynh đệ hoà thuận, là phúc của nước nhà, mà cũng sau chuyện đó, Ninh Liên vẫn bị giữ lại trong cung, hoàn toàn không có thời gian đến thăm Chu Vô Tâm như những gì hắn đã nói.
Vì thế, trong suy nghĩ của mình Chu Vô Tâm, nàng chỉ biết Ninh Thuần cứu mình, hoàn toàn không biết thật ra còn có cả Ninh Liên nữa.
(Ly: đốt nến cho anh =.=)
Hiện tại Chu Vô Tâm đang dưỡng thương ở vương phủ, cho nên Ninh Thuần phải cho người thông báo cho Hoằng Thiện biết, để hắn không lo lắng vì chuyện nàng đột nhiên biến mất nữa.
Sau khi Hoằng Thiện gặp được nàng, cũng giống như Ninh Thuần, vô cùng ăn ý mà bỏ qua việc nàng đã mất tích, chỉ cần nàng không đề cập tới, bọn họ cũng không hỏi, không nói gì.
Loại âm thầm hiểu ý này thật sự khiến nàng rất cảm động. Thật ra đối với chuyện của Cảnh Lâm, nàng không cần phải giữ bí mật với người nhà, mà chỉ do nàng không biết phải nói thế nào mà thôi, vì vậy, nếu họ không hỏi, nàng cũng không cần phải nói.
Có điều ngày dư đảng Bắc Đường bị xử trảm, Chu Vô Tâm đặc biệt quấn quít họ muốn tới pháp trường một chuyến.
Mà trong đám người đang quỳ ấy, nàng không nhìn thấy Cảnh Lâm, cho nên cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên nàng không tin tưởng lầm người.
Rõ ràng Cảnh Lâm không hề có chút quan hệ nào với việc Thái tử bị ám sát cả.
Tuy rằng quan hệ hiện giờ của nàng và Thái tử không tốt, thế nhưng, hắn là người bạn quan trọng của nàng, dù thế nào đi nữa nàng cũng không muốn người khác làm hại hắn.
Chẳng qua, tuy lúc này mọi chuyện đã trở lại bình thường, nhưng đồng thời lại có chuyện khác đang xảy ra. Vì Ninh đế quá rảnh không có việc gì làm lại bắt đầu loạn điểm uyên ương.
Ninh đế nói trong hoàng cung xảy ra chuyện ám sát là cực lỳ xui xẻo, cho nên phải dùng việc ban hôn để xung hỉ.
Mà lần này, đối tượng xung hỉ, chính là Thái tử!
Còn có, thiên kim phủ Thượng Thư —— Hướng Noãn!
Tin tức này, giống như sấm chớp giữa trời quang, lúc Chu Vô Tâm nghe Ninh Thuần nói ra việc này, đã trực tiếp lăn từ trên giường xuống.
Người Hướng Noãn yêu là Ninh Liên mà, nếu để bọn họ kết hôn, Hướng Noãn chắc chắn sẽ khóc đến chết đi sống lại mất.
Chu Vô Tâm gấp gáp kéo tay áo Ninh Thuần lại: “Tiểu Ninh Thuần, ngươi mau nghĩ cách giúp ta được không? Lần trước Ninh đế nói tứ hôn cho Ninh Liên, không phải cuối cùng cũng thay đổi sao? Bây giờ ngươi lại nghĩ cách thuyết phục, có khi tâm tình Ninh đế tốt đẹp, sẽ lại đổi ý thì sao?”
Ninh Thuần sợ nàng đụng tới vết thương, lại gần đỡ nàng dậy, nhàn nhạt lắc đầu, “Lòng đế vương khó dò.”
“Nhưng Hướng Noãn không thích Thái tử mà. Nếu cứ gả đi như vậy nàng sẽ không hạnh phúc. Chẳng phải lúc này Ninh đế muốn nhanh chóng được ôm cháu sao, vậy ông ta còn muốn chỉ hôn xung hỉ làm gì nữa?”
“Hôn sự lần này là do bản thân Thượng Thư đại nhân đưa ra.”
Má ơi, chẳng trách trước kia Thượng Thư không cho phép Hướng Noãn và Ninh Liên ở cùng nhau, thì ra mục tiêu của ông ta là Thái tử!
Chu Vô Tâm có chút không hiểu: “Ninh Dạ thì sao? Ninh Dạ có thể từ chối mà!” Lần này, khuôn mặt vốn không mang theo cảm xúc của Ninh Thuần hơi trầm xuống, mím mím môi nói môt câu nàng không thể hiểu được: “Hắn là Thái tử.”
Chính trong lúc Chu Vô Tâm và Ninh Thuần tranh chấp có cứu người hay không, thì Hướng Noãn đã thành công leo tường, gấp gáp chạy vào.
Chu Vô Tâm vừa thấy nàng đã đưa cho nàng môt ánh mắt an ủi: “Hướng Noãn, ngươi có thể đi cửa chính mà.”
Hướng Noãn làm gì còn tâm tư tán dóc với nàng nữa, sau khi biết tin nàng đang ở phủ Ninh Thuần từ miệng Hoằng Thiện, không nói hai lời đã vọt thẳng tới nơi này. Hướng Noãn nắm lấy tay Vô Tâm, bộ dạng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng: “Vô Tâm, không phải ngươi có rất nhiều chủ ý sao, ngươi mau nghĩ cách giúp ta đi, ta không muốn gả cho Thái tử, người ta yêu là Ninh Liên, ta phải gả cho Ninh Liên! Ta không thể gả người khác, không thể, tuyệt đối không thể!”
“Thánh chỉ đã hạ thì không thể thu lại được.” Chu Vô Tâm vỗ mu bàn tay của nàng, khuyên nhủ.
“Vì biết vậy nên ta mới tới tìm ngươi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, trong kinh nhiều người người như vậy, sao cứ nhất định phải chọn trúng ta!!”
“Nếu không ngươi tìm một người khác gả thay ngươi thì sao?”
“Không được, cách này ta cũng đã nghĩ tới rồi. Nhưng quy cũ hôn lễ của hoàng thất là trưởng bối phải gặp con dâu, hơn nữa Ninh đế đã từng gặp mặt ta, cho dù ta muốn tìm người gả thay, thì cũng rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ bị khép vào tội khi quân, không chỉ liên luỵ bản thân mà còn liên luỵ cả nhà nữa. Cho nên, ngươi lại nghĩ cách khác đi.”
Ninh Thuần im lặng đứng một bên nhìn hai nữ nhân sốt ruột vòng tới vòng lui trong sân, Chu Vô Tâm bị nàng thúc giục khiến tâm trạng rối bời, vậy mà Hướng Noãn vẫn liên tục làm phiền: “Hay ngươi tìm Ninh Dạ thương lượng một chút đi. Nhìn xem hắn có cách nào không.”
Chu Vô Tâm vừa nghe Hướng Noãn muốn nàng đi tìm Thái tử, trong lòng hơi do dự: “Nhưng mà, ta với hắn...”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ là lúc nào mà hai người các ngươi cứ hờn dỗi vớ vẫn như vậy. Ngươi đến tìm hắn để hắn niệm tình cũ mà nghĩ cách đi, hắn là Thái tử, dù nói gì cũng có trọng lượng hơn so với chúng ta nhiều.”
Nói rồi đem còn mạnh tay đẩy Vô Tâm vẫn còn sững sờ ra ngoài cửa. Tuy rằng Ninh Thuần muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng lại vì Chu Vô Tâm đã đồng ý cho nên chỉ đành lẳng lặng chuẩn bị xe giúp nàng, dẫn nàng tiến cung.
Ninh Thuần dừng xe ngoài Đông cung, để Chu Vô Tâm tự mình đi vào.
Chu Vô Tâm xuống xe, nhẹ nhàng chạy theo con đường quen thuộc đến phòng nghỉ của Thái tử, lúc đến nơi, hắn đang nằm cạnh bàn trà xem sách. Thái tử nhìn thấy Chu Vô Tâm đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc đến mức vứt luôn quyển trách trong tay qua một bên, vẻ mặt thân thiết vọt lại chỗ nàng: “Vô Tâm, sao mặt nàng lại bị như vậy?”
Chu Vô Tâm xua tay một cái: “Không có chuyện gì.”
“Ai đánh nàng? Đã bị thương thành như vậy mà còn nói không có chuyện gì! Sao nàng cứ không biết tự chăm sóc chính mình như vậy!” Thái tử tức giận, rống lên một câu, Chu Vô Tâm bị hành động của hắn dọa sững sờ: “Dạ, ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
“Ngốc.” Thái tử cười cười với nàng: “Mỗi ngày ta đến Mộng Hương lâu, là muốn chờ nàng đến xin lỗi ta.Thật ra ta biết nàng không thích Ninh Liên nhưng sau đó nàng lại không hề chủ động tìm ta giải thích một lần nào nào cả. Nàng có biết cái cảm giác rõ ràng là ở ngay trước mắt, lại cảm thấy xa cách tận chân trời khó chịu bao nhiêu không?”
Cổ họng Chu Vô Tâm run lên: Hắn chính là Thái tử đương triều dưới một người trên vạn người. Hắn có sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn, nhưng mà nàng lại dùng con mắt phiến diện của mình phủ nhận hắn, hiểu lầm hắn. Nàng cứ cho rằng hắn hận nàng, không muốn để ý đến nàng, lại không ngờ… Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Thái tử đã cắt đứt lời nàng..
“Có điều ta lại không nghĩ rằng, sau đó vì muốn trốn ta, ngay cả Mộng Hương lâu nàng cũng không đến nữa.” Thái tử thở dài thật sâu: “Thế nhưng lúc này lại được nhìn thấy nàng, cho dù ta muốn giận nàng cũng giận không nổi. Nàng nhìn lại mình xem, không có ta bên cạnh, nàng lại để bản thân mình bị thương rồi. Ta đoán hôm nay nàng tới tìm ta là muốn giảng hòa đúng không?”
Chu Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, im lặng một lát mới kiên định mở miệng: “Dạ, hôm nay ta tới tìm ngươi là vì muốn hỏi ngươi một chuyện, hôn sự giữa ngươi và Hướng Noãn, có thể nghĩ cách từ chối hay không?”
“Thì ra nàng không đến vì ta mà là vì người khác.” Khuôn mặt vốn tràn ngập ý cười của Thái tử lập tức lạnh xuống: “Nàng cảm thấy thế nào?” Thái tử tiếp tục bi thương nở nụ cười: “Nếu như ta là một vị Thái tử có thể thích làm gì thì làm, thì ta đã sớm mạnh mẽ nạp nàng làm phi, không phải sao?”
Chu Vô Tâm cho rằng hắn đang nói dỗi, nàng không muốn bởi vì quan hệ của mình mà làm lỡ việc của Hướng Noãn. Nàng gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Bởi vì Ninh Liên và Hướng Noãn, là, cái kia, còn có Hướng Noãn, bọn họ...”
“Lại là Ninh Liên.” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Thái tử càng thêm khó coi, trực tiếp che miệng nàng lại: “Nàng muốn nói, Hướng Noãn là người Ninh Liên coi trọng, vì thế ta không thể cưới sao? Hay là, nàng muốn học những phi tử trong cung, vì lấy lòng Ninh Liên, cho nên mới nghĩ cách thay họ?”
“Không phải, Dạ, chuyện này không phải như ngươi nghĩ.”
Thái tử đột nhiên nắm lấy hai tay Chu Vô Tâm, dồn nàng vào tường: “Vô Tâm, lẽ nào trong mắt nàng, ta là người kém cỏi như vậy? Không xứng đáng là người nàng thích? Một chút cũng không bằng Ninh Liên sao?”
“Dạ, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi nghe ta nói hết lời đã.”
Thái tử hoàn toàn không muốn nghe Chu Vô Tâm giải thích, hắn sợ nếu mình nghe thấy những lời không muốn nghe từ trong miệng nàng, sẽ không thể tiếp tục kìm chế bản thân được nữa. Hắn tức giận ôm chặt lấy Chu Vô Tâm, trực tiếp ném nàng lên giường: “Chu Vô Tâm! Ta gặp nàng sớm hơn Ninh Liên đấy!”
/152
|